Ác Bá

Chương 188: Người không biết từ đâu tới



Người trong quán cà phê cũng không nhiều, vật phẩm trang trí bình thường không thể coi lịch sự tao nhã nhưng miễn cưỡng có thể làm nên được hai chữ yên lặng. Cường Tử và Lân Cửu ngồi đối mặt nhau giữ vững một loại cảm xúc trầm mặc hết sức mập mờ, bởi lẽ Lân Cửu ở phía ngoài dùng một loại khí thế bá vương của phụ nữ đánh lui mỹ nữ tóc dài kia, sau khi hai người đi vào trong quán gọi đồ uống bỗng nhiên nhận ra không có gì để nói.

Cường Tử cũng không thể thật sự tìm một căn phòng trọ bình dân đi đại khai sát giới, thật muốn làm cuộc đại khai sát giới như vậy cũng không tới lượt hắn. Lân Cửu cô gái như thế anh chỉ có thể ảo tưởng cùng vào sanh ra tử với cô ta, nếu như ảo tưởng cùng nhau lăn lộn trên giường không hiểu được rốt cuộc là kinh ngạc hay là kinh sợ.

Cường Tử có thể nói một cách nghiêm trang:
- Dã chiến cũng tốt đó.

Nhưng hắn thật thiếu sót ở một chút can đảm dã chiến với Lân Cửu.

- À… Tỷ, chị thế nào đến Trường Xuân vậy?

Cường Tử không quen uống cà phê, dùng chính lời hắn từng nói là dạ dày của mình ăn không vô những thứ đồ ăn chơi phương Tây kia. Hay là lúc ở Đông Đỉnh hắn sai Tiêu Lôi dẫn đi ăn một lần Kentucky. Cường Tử vốn ôm mong chờ rất lớn sau khi biết rõ đồ ăn chơi Kentucky kia quả thật không giống như thực tế cũng không đi thêm lần nào nữa.

Về sau cũng có người ở trường học muốn mời hắn đi ăn những thức ăn nhanh kia, hắn tươi cười nói:
- Dạ dày ta, ăn không vô những đồ người Phương Tây kia. Anh thật muốn mời tôi dùng bữa, tôi vẫn là cảm thấy bát cơm trắng mới là thật tế, tối thiểu nhất dùng tiền mua dễ dàng. Thức ăn nhanh của người Mỹ ở tại nước họ đóng cửa trông cậy vào người Trung Quốc cũng có thể nuôi sống bọn họ, có thiếu tôi cũng vậy. Tôi sợ ăn không tiêu hoá nổi, thứ kéo ra ngoài vãi vào trong ruộng cũng không có chất dinh dưỡng.

Cường Tử nói toạt móng heo ra là thực phẩm không khoẻ mạnh, vẫn là ăn ít đi.

Cáp Mô nói:
- Tẩy ruột càng khoẻ mạnh.

Lân Cửu bưng tách lên nhấp một ngụm, bộ dạng nàng uống cà phê rất điềm tĩnh khác biệt rất lớn với một đặc công toàn thân đẫm máu đuổi theo giết sạch địch nhân trong ấn tượng của Cường Tử kia. Đều nói phụ nữ là làm từ nước cho nên có thể biến đổi đủ kiểu, trong một trăm hoàn cảnh khác nhau cùng một người phụ nữ có một trăm biểu hiện khác nhau, về điểm nay đàn ông quả thật kém hơn rất nhiều.

Lân Cửu từ nhỏ nhận lấy huấn luyện nghiêm khắc cực đoan khiến cho nàng bây giờ dù sánh vai nhân vật như thế nào cũng có thể nhấc tay nặng khẽ tay nhẹ, đoan trang, ôn nhã, nóng bỏng, gợi cảm, những danh từ này ở trên người nàng đều có thể tuỳ lúc lấy đi ra xài. Đương nhiên lúc làm việc liên quan đến nhiệm vụ, trước mặt Cường Tử nàng không có mang mấy thứ che mặt, rất thành thật.

- Có nhiệm vụ.

Lân Cửu đáp.

Nét mặt của nàng dường như có chút bất an không yên.

Cường Tử cười bông đùa nói:
- Tôi còn tưởng rằng tỷ là có chuyện riêng đến thăm tôi.

Lân Cửu ngẩng đầu, nhìn vào hai con mắt của Cường Tử nhẹ gật đầu:
- Đúng, tôi là có chuyện riêng tới thăm cậu.
Nàng nâng cổ tay xinh đẹp lên nhìn đồng hồ:
- Chẳng qua còn mười phút nữa tôi cũng phải đi, bằng không chạy đến không kịp tụ họp cùng các thành viên khác trong tổ.

Cường Tử ừ một tiếng, biểu tình có chút mất mát.

- Nguy hiểm lắm à?

Hắn hỏi.

Sắc mặt Lân Cửu giãn ra cười nói:
- Việc chúng tôi làm còn có chuyện không nguy hiểm sao? Tôi vẫn đang còn sống tốt đấy thôi, cậu hỏi ba chữ này là đang quan tâm sao?

Cường Tử nói:
- Chị là tỷ của tôi.

Lân Cửu bỗng nhiên mở trừng hai mắt cười tinh nghịch hỏi:
- Tỷ tỷ loại gì?

Cường Tử:
- Á à, … Chỉ có thể quan sát từ xa không thể đùa bỡn!

Câu này trước đó hắn ở phía ngoài từng nói với mỹ nữ tóc dài kia, bây giờ lần nữa nói ra đều có chút mập mờ như thế. Sau khi nói xong Cường Tử hết sức hối hận, hắn sợ Lân Cửu đoán mò hắn dùng từ ngữ rõ ràng khiêu khích ý tứ hàm xúc như thế.

Lân Cửu quả nhiên nhíu đầu lông mày lá liễu trừng mắt với Cường Tử:
- Đồng dạng với cô gái vừa rồi kia?!

Cường Tử vội vàng giải thích:
- Không giống nhau, khẳng định không giống nhau. Không có hứng thú với cô ta, đối với tỷ… là không dám.

Lân Cửu xì một tiếng nở nụ cười:
- Không dám cái gì?

Cường Tử tủi thân nói:
- Tỷ, chị có thể không ép tôi được không?

Lân Cửu cười nói:
- Tôi nên đi rồi, những ngày gần đây cậu cẩn thận một chút. Đông Bắc sắp có sự tình rất lớn phát sinh, tôi hy vọng cậu không phải dính vào trong đó.

Cường Tử:
- Chị là đang quan tâm tôi phải không?

Lân Cửu gật đầu.

- Mặc kệ như thế nào, hãy sống thật tốt, đừng chết.

Nói xong Lân Cửu đứng dậy, sửa sang một chút quần áo trên người sau đó thản nhiên cười với Cường Tử.

- Ngoan ngoãn, nói không chừng ngày nào đó tỷ tỷ ta ban thưởng cậu một lần điên cuồng.

Nói xong nàng đi ra bên ngoài, Cường Tử đứng lên vẫy tay, ngược lại rốt cuộc tìm không được lý do giữ nàng lại. Nhìn Lân Cửu ngồi vào chiếc Audi A6 kia, Cường Tử bỗng nhiên phát hiện bản thân thật sự rất ngu ngốc.

Hắn ngồi vào trong xe của mình châm lên một điếu thuốc rít thật sâu một hơi, trong đầu hồi tưởng đến lời nói Lân Cửu:
- Gần đây Đông Bắc sắp có sự tình rất lớn phát sinh, tôi không hy vọng anh dính vào trong đó.
Trong lời nói lộ ra một loại quan tâm rất sâu đậm, nghĩ đến lời nói lạnh nhạt của Lân Cửu Cường Tử như thế nào có thể tâm như giọt nước được?

Là đại sự dạng gì, có thể khiến cho Lân Cửu đặc biệt chạy đến dặn dò mình?

Nếu như Lân Cửu không tới mình có lẽ cũng không biết ở Đông Bắc sẽ có việc lớn gì phát sinh, nàng nói cho mình biết ngược lại sẽ kéo theo tính tò mò của mình, với tâm tư kín đáo của Lân Cửu khẳng định sẽ nghĩ đến nước này. Nhưng nàng vẫn tới vậy có thể nói rõ việc này đã lớn đến mức khiến cho nàng cần phải tới cảnh cáo hoặc là khuyên bảo mình. Nói cách khác trong nhận biết của Lân Cửu, sự tình này là điều Cường Tử căn bản không thể dây dưa vào.

Dùng sức hút một hơi thuốc lá, Cường Tử kỳ thật biết rõ Lân Cửu lần này tới cảnh cáo đại sự hắn không cần dính dáng vào là cái gì. Sư phụ của hắn Mạc Địch đã nói cho hắn biết, qua không bao lâu nữa chính là ngày kỳ hạn mười năm gì kia, đến lúc đó rất có khả năng phát sinh tranh giành loạn ẩu quy mô lớn. Thậm chí là một đám người có sức phá hoại cực đại đánh nhau loạn xạ, chuyện như vậy chính phủ không thể không quan tâm chú ý.

Cường Tử thật ra rất muốn xem thử tình cảnh lịch sử như thế rốt cuộc là bộ dạng gì, sẽ có bao nhiêu nhân vật chỉ cần giơ tay nhấc chân có thể giết người xuất hiện toả sáng. Hắn thậm chí muốn tham dự vào, nhìn xem với thực lực trước mắt của mình có thể chiếm cứ một mảnh đất hay không. Hắn đã từng thăm dò ba phen mấy bận đề cập với sư phụ Mạc Địch của hắn chuyện này. Nhưng thái độ Mạc Địch vẫn luôn rất hàm hồ, cũng không chối bỏ cũng không tỏ thái độ chấp nhận.

Cường Tử đối với ý kiến của Mạc Địch rất để ý, cho nên thời gian ngắn gần đây cũng rất do dự không quyết.

Ngẫm lại a, nhiều cao thủ như vậy tụ tập cùng nhau, cho dù không ra tay đánh nhau cũng là một cảnh tượng chấn động lòng người. Xã hội bây giờ yên tĩnh hoà bình, dân chúng bình thường đã không thể biết được vẫn còn nhiều võ lâm nhân sĩ đang hoạt động âm thầm như vậy. Không thể phủ nhận, lần học hỏi chính thức giữa đôi bên này có sức hấp dẫn vô cùng lớn đối với Cường Tử.

Hắn ở trong xe hút xong một điếu thuốc lá mới khởi động xe chuẩn bị rời khỏi, trong lòng nghĩ nếu như sư phụ hắn Mạc Địch ở nhà buổi tối tìm kiếm cơ hội thăm dò lần nữa.

Vừa mới khởi động, chợt có người xuất hiện trước mặt chiếc xe.

Cường Tử nghĩ ngợi đủ thứ nhất thời thất thần cho nên cũng không chú ý đến trước chiếc xe lúc nào hiện ra một người, đợi khi phát hiện đã thấy chiếc xe của mình sắp đụng vào người kia rồi. Cường Tử vội vàng một chân đạp thắng thật gấp, tốc độ xe mới khởi động không nhanh cho nên dừng lại vừa may không đụng trúng vào người kia.

Đứng phía trước xe là một gã đàn ông trông có vẻ khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc một bộ quần áo bình thường vác trên lưng một cái bao rất lớn. Một tay gã giữ bao đặt ở trên lưng, một tay khác kẹp một điếu thuốc lá.

Hút một ngụm thuốc lá, gã nhìn Cường Tử ngồi ở trong xe cười.

Gã đàn ông này tướng mạo không thể nói có bao nhiêu anh tuấn, làn da cũng không trắng, trên cằm râu ria cũng không ngắn, xem ra ít nhất ba bốn ngày chưa có cạo qua.

Lông mày của gã rất dày, hình dáng cũng rất đẹp mắt, lông mày kiếm hoàn hảo. Một đôi con ngươi sáng quắt bên dưới, cái mũi hơi lớn ngược lại cũng không ảnh hưởng toàn bộ nét đẹp. Cằm của gã dài rất giống với Châu Nhuận Phát, hình dạng đẹp chỉ dựa vào cái cằm có thể dẫn dụ phần lớn không biết bao nhiêu thiếu nữ.

Cường Tử có thể thấy được biểu tình từ trên mặt người này, gã đúng ở trước xe hoàn toàn là cố ý.

Bộ dạng người này hút thuốc nhìn minh dường như cười mà không cười, cái biểu tình này thật giống như gặp được người quen nhiều năm chưa gặp. Cường Tử trong lòng nhanh chóng lướt qua một lần nghĩ ngợi cẩn thận trong ấn tượng có gặp qua hay không một gã đàn ông dáng vẻ hào sảng phóng túng này.

Thấy chiếc xe dừng lại, gã đàn ông đeo bao đi đến cửa xe, nghiêng người lập tức kéo mở cửa xe ra đặt mông chui vào.

- Lái xe đi.

Gã nói.

Cường Tử đổ một giọt mồ hôi, tự nhủ cực phẩm đại ca này là ai a? Cho rằng tôi đây là taxi à? Khắp các con đường cũng không thấy được một chiếc taxi Audi A8 nha.

- Ngài là?

Cường Tử giữ vững phong độ lễ phép hỏi một tiếng.

Gã đàn ông ngồi ở sau xe đặt cái bao trong tay xuống bên cạnh, sau đó ngông nghênh dựa vào trên chỗ ngồi phía sau nhắm mắt lại. Còn thoải mái duỗi lưng một cái, dường như rất hưởng thụ cảm giác ngồi ở trong xe.

- Ít nói nhảm, lái xe, cậu đi đâu thì tôi đi chỗ đó.

Gã vẫn giọng điệu việc này đương nhiên là thế.

Cường Tử bị gã làm cho tức giận, tự nhủ tên tiểu tử này thật biết điều.

- Anh quen tôi không?

Cường Tử hỏi.

Gã đàn ông ngồi ở phía sau mở to mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt khinh nhờn.

- Không quen tôi lên xe của cậu làm cái gì? Cậu cho rằng mình lái taxi à?

Cường Tử trên trán nổi lên một dãi màu đen.

- Tôi không quen anh.

Cường Tử nói, hắn không có ngay lập tức nhấc người này lên quăng ra ngoài đã rất tự khống chế bản thân rồi.

- Cậu quen tôi hay không không có liên can gì, sai cậu lái xe thì cậu lái xe. Đàn ông thế nào cằn nhằn như vậy hả. Cậu tin tôi nhấc cậu lên vứt ra ngoài xe hay không?

Gã đàn ông trên chỗ ngồi phía sau trừng mắt tròn vo nói.

Cường Tử xì một tiếng cười, hắn nhẹ gật đầu nói:
- Được lắm, bây giờ thì lái xe.

Hắn không ngờ nhịn được, lái chiếc xe rời khỏi nội thành chạy băng bằng về phía Húc Nhật Nhất Phẩm. Tốc độ lái xe rất nhanh, chỉ cần hai mươi phút đã đến trên con đường nhỏ yên tĩnh thông đến biệt thự Húc Nhật Nhất Phẩm kia rồi. Phía trước nhìn không thấy được một chiếc xe nào, từ gương chiếu hậu nhìn về phía sau cũng lạnh tanh không bóng người. Gã đàn ông trên ghế ngồi phía sau có vẻ ngủ rồi, còn truyền ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Cường Tử thấy bốn về vắng lặng khoé miệng nhếch lên, hắn cười đểu dừng xe ở bên đường.

Quay đầu nhìn gã đàn ông hình như rất mệt mỏi xe bắt đầu chạy đã ngủ rồi, trong lòng Cường Tử đang do dự là cứ như vậy đá văng gã ra, hay là sau khi lột sạch đồ giữ lại quần áo làm lễ đá văng ra ngoài? Hoặc là lột sạch chỉ để lại quần áo hành hung một chầu nữa mới đá văng ra ngoài?

- Đang nghĩ gì vậy?

Gã đàn ông nhắm mắt ngủ đột nhiên hỏi.

Một câu này doạ Cường Tử đang nổi lên ý đồ xấu xa sợ nhảy dựng.

- Đang nghĩ thế nào đánh ta một trận?

Gã đàn ông mở to mắt, trong con người mỏi mệt có mấy tia máu.

- Muốn đánh thì đánh mau, lão tử vì đuổi kịp thời gian đã ba ngày hai đêm chưa có ngủ. Đánh xong ta ngủ tiếp, nhanh lên.

- Ực…

Cường Tử bị gã trấn trụ.

- Thật phiền toái, cậu không đánh tôi ngủ tiếp đây.

Gã đàn ông nhắm mắt lại, lần nữa trở mình gối lên bao của mình ngủ thiếp đi.

Cường Tử sửng sốt một thoáng, tự nhủ con mẹ nó đây gọi là chuyện gì?

Hắn cắn răng, giơ tay chộp tới cổ áo gã đàn ông kia. Kể cả anh địa vị là gì, là anh bức tôi thôi. Lúc tay sắp bắt được trên cổ áo gã đàn ông kia, người kia đột nhiên nâng tay trái lên chộp về phía mạch môn chỗ cổ tay của Cường Tử!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện