Ác Bá
Chương 231: Lại thấy bím tóc đuôi ngựa
Trong một phòng nghỉ trên chiếc du thuyền xa hoa, Cường Tử dựa người vào giường rồi châm một điếu thuốc, đầu lại nghĩ đến một chuyện mà hắn không muốn thừa nhận. Chuyện này không chỉ đả kích với một mình hắn mà còn có thể làm tổn thương đến Cáp Mô và Kim Tiểu Chu.
Cáp Mô ngồi trên chiếc ghế sô - fa đối diện với hắn, phì phèo hút thuốc.
- Cường Tử, sau khi trở về cậu hãy đến Đông Đỉnh nghỉ dưỡng một thời gian đi, còn tôi và Tiểu Chu sẽ quay về Đông Bắc trước để giải quyết một số chuyện, đợi sau khi vết thương của cậu khỏi hẳn thì hãy về trường học.
Cường Tử cười nhưng biểu cảm lại rất đau khổ.
Chuyện mà hắn luôn không muốn thừa nhận, có lẽ trong lòng Cáp Mô còn đau khổ hơn cả hắn. Nhớ đến những hành động bất thường của Cáp Mô khi đến Đông Doanh, Cường Tử lại cảm thấy đau lòng. Hắn nghĩ ngợi một lúc, gật gật đầu, hít một hơi thuốc lá thật sâu rồi hắn nói với Cáp Mô:
- Anh Cáp Mô, tôi nghe theo lời của anh.
Nghe được câu nói này của Cường Tử, Cáp Mô như trút được gáng nặng, cũng khẽ gật đầu đáp lại, anh ta muốn nói gì đó nhưng đến cuối cùng thì không sao mở lời được. Anh ta đứng dậy, hướng về phía cửa ra vào bước ra ngoài nhưng khi bước được hai bước thì anh ta đột nhiên quay phắt người lại nhìn Cường Tử như muốn nói điều gì đó, nhưng sau đó anh ta cũng chỉ biết lắc đầu ngậm ngùi bước đi. Khi bước đến ngưỡng cửa, Cường Tử gọi giật anh ta đứng lại, anh ta quay đầu lại nhìn Cường Tử.
Cường Tử vừa cười vừa nói:
- Đi cả một chặng đường dài rồi về Kháo Sơn Truân, mang cho sư phụ tôi một ít thuốc phiện.
Cáp Mô gật gật đầu, những lời này của Cường Tử đúng là có chút thâm ý.
- Cường Tử, nếu như tôi có làm chuyện gì đó có lỗi với cậu, cậu có thể tha thứ cho tôi được không?
Cáp Mô đột nhiên hỏi hắn.
Cường Tử suy nghĩ một lúc rồi chân thành đáp lại:
- Nếu như chuyện đó chỉ có lỗi với một mình tôi, Cáp Mô ca, tôi sẽ sẵn sàng tha thứ cho anh. Nhưng trên đời này có một số chuyện, không phải là trong lòng anh không muốn thừa nhận nó thì nó có thể không xảy ra, nếu như tình cảm có thể ngăn cản được thứ gì đó, tôi tin rằng trong lòng anh cũng sẽ không bao giờ đau khổ như vậy, có đúng không?
Cáp Mô nhìn Cường Tử và nói:
- Cậu yên tâm đi, anh sẽ giải quyết được mà!
Dứt lời, Cáp Mô quay người bước ra ngoài, giọng nói của Cường Tử đang vang lên ở đằng sau lưng anh ta, rất nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ lại đi thẳng vào tâm can anh ta.
- Cáp Mô ca, phải sống!
Cáp Mô ra sức gật đầu, nhưng không nói gì, bước lớn rời đi.
Thuyền dừng lại ở Đông Hải, có một con thuyền tuần tra trên biển của hải quân Trung Quốc đang đợi ở đó. Cường Tử không ngờ rằng bản thân quay trở về lại có thể được đón tiếp một cách long trọng như vậy. Giây phút hắn nhìn thấy chiến hạm uy vũ kia, đột nhiên hắn phát hiện ra rằng bản thân là một người rất có thân phận và địa vị, nó đã vượt xa khỏi cái thân phận người học việc trong quán ăn nhỏ ở chợ rau xanh của thành phố Đông Đỉnh, không những vậy càng ngày lại càng xa.
Nhưng cũng trong giây phút này hắn lại cảm thấy có chút mơ hồ, rốt cuộc thì con người hiện tại của hắn tốt hay là cái tên tiểu điêu dân ăn không ngồi chờ chết kia tốt?
Một vị thiếu tướng đứng trong phòng tiếp khách của chiến hạm tiếp kiến Cường Tử. Ông ta nhìn thẳng vào mặt Cường Tử và chăm chú qua sát, sau đó thì cười phóng khoáng:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!
Cường Tử đưa mắt nhìn xung quanh rồi trả lời một câu râu ông nọ cắm cằm bà kia:
- Lần đầu tiên được lên chiến hạm, cũng không biết bản thân mình có cơ hội được lên đây lần nữa hay không?
Nghe xong, vị thiếu tướng này ngây người mất một lúc rồi nói:
- Chỉ cần cậu muốn thì bất cứ lúc nào chúng tôi cũng đều hoan nghênh! Nhưng nghe này cậu nhóc, cậu không có hứng thú về chuyện tòng quân hay sao?
Cường Tử không đưa mắt nhìn xung quanh nữa, hắn nhìn thẳng vào vị thiếu tướng này rồi cười cười đáp lại:
- Câu trả lời vẫn là không, tòng quân không những áp lực quá lớn mà lại còn không được tự do, không bằng cuộc sống hiện tại của tôi, thích làm gì thì làm. Nếu như tôi tòng quân thì e rằng ngài sẽ rất đau đầu đó.
Thiếu tường cười thân thiện mà rằng:
- Lần trước khi Trác tướng quân nhắc đến cậu, lão thủ trưởng nói rằng cậu là một cậu nhóc có bản lĩnh, xem ra ngài ấy đã không nhìn lầm. Như vậy cũng tốt, cậu không tòng quân đích thực là tốt hơn là so với chuyện cậu tòng quân.
Ông nhìn Cường Tử bằng ánh mắt đầy thâm ý rồi nói:
- Có rất nhiều chuyện vẫn cần đến cậu!
Cường Tử nhìn vị thiếu tướng này rồi đáp lại:
- Có rất nhiều chuyện tôi có thể làm.
Thiếu tướng uống một ngụm trà và nói tiếp:
- Quay về nghỉ ngơi một thời gian đã, cậu không cần phải lo lắng về việc học, tôi sẽ giải quyết giúp cậu nhưng tốt nhất thì cậu vẫn nên đọc sách nhiều thì hơn, chung quy thì nó cũng không có gì xấu cả.
Cường Tử đáp lại:
- Ừ! Tôi biết …. Có một chuyện tôi mong ngài có thể giúp tôi.
Ánh mắt của vị thiếu tướng sáng lên.
- Hả?
Càng ngày ông càng có hứng thứ với cậu thanh niên mà ngay từ lần đầu gặp mặt đã ngỏ lời muốn ông giúp đỡ. Thanh niên bây giờ khi đứng trước mặt ông, họ điều tỏ ra lóng ngóng, chân tay vụng về nhưng cậu thanh niên này lại khác. Nhưng ông lại nhớ đến chuyện cậu thanh niên này vừa mới gây ra một trận sóng to gió lớn ở Đông Doanh, thì làm sao có thể làm chuyện mà một người bình thường có thể làm được?
- Cậu cứ nói, để tôi xem tôi có thể giúp cậu được gì?
Khuôn mặt của Cường Tử vô cùng nghiêm túc, hắn nói rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ một:
- Tôi muốn người!
Vị thiếu tướng nghe xong liền thất thần, ông đứng dậy, cẩn thận nhìn chàng thanh niên không sợ phong ba bão táp đứng trước mặt mà lòng ông chợt có cảm giác kinh sợ. Dám mở lời đòi người với một vị thiếu tướng hải quân? Đòi người nào? Vấn đề này cứ quẩn quanh trong đầu của ông, rồi chợt ông nhận ra rằng cậu thanh niên ngồi trước mặt mình quả nhiên là một người to gan lớn mật.
- Cậu cho rằng tôi sẽ giúp cậu?
Vị thiếu tướng này cũng không giả ngây giả ngô hỏi hắn xem người hắn cần là người như thế nào, ông cho rằng chuyện này không cần thiết. Sắc mặt của chàng thanh niên này vẫn trắng bệch nhưng ánh mắt kiên nghị lại khiến cho ông bị chấn động mạnh trong lòng.
Cường Tử đáp lại:
- Nếu như ngay cả ngài cũng không giúp được tôi thì tôi chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà nghĩ cách thôi. Nhưng nhất định sẽ xảy ra một số chuyện liên quan đến quy định mà luật pháp cấm, hơn nữa nếu như không có sự giúp đỡ của quân đội, tôi tin rằng cho dù tôi có được người thì rất nhanh sẽ bị giải tán. Tướng quân, tôi xin nói thật, người thì tôi có thể gọi đến nhưng không thể xuất đầu lộ diện.
Sắc mặt của vị thiếu tướng kia chợt biến đổi, ông nhìn thẳng vào Cường Tử mà nói:
- To gan lớn mật!
Cường Tử khẽ cười, nụ cười giống như gió xuân hóa tuyết.
- Tôi có to gan lớn mật đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể nào lấy tay che trời được, bản lĩnh của Tôn Ngộ Không có lớn đến mấy thì chẳng phải cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Tổ Như Lai hay sao?
Khi hắn nói những lời này giống như một con hồ li đã đắc đạo thành tinh, biểu cảm trên khuôn mặt đều hiện lên ba phần giảo hoạt và cả bảy phần chân thành.
Thiếu tướng kia đáp lại:
- Chuyện này không gấp, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Cường Tử quay về phòng của mình, hắn nằm trên giường châm hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Yêu Ma bước vào trong phòng rồi ngồi xuống ghế nhìn Cường Tử và hỏi:
- Gặp tướng quân rồi?
Cường Tử hẽ gật đầu đáp lại:
- Gặp rồi, ông ta đúng là một lão hồ ly giảo hoạt!
Yêu Ma nghe xong liền phun luôn ngụm trà vừa mới đưa vào miệng.
- Những lời này tốt nhất cậu đừng nên nói trước mặt tôi, dù gì thì tôi cũng là một nhân viên công vụ quốc gia đó!
Cường Tử trừn mắt lên nhìn gã mà nói:
- Cái rắm!
Yêu Ma cười ha ha nói:
- Rắm hay không rắm thì cũng đặt sang một bên cái đã. Tôi nghe nói, chú đã đòi tướng quân cho chú người? Gan của chú lớn thật đấy, còn đòi tướng quân giao cho chú một đội hải quân lục chiến cơ?
Cường Tử khinh bỉ nhìn Yêu ma:
- Hải quân lục chiến? Cho tôi tôi cũng không cần! Tôi cần tân binh! Cái rắm! Đều là tân binh không biết gì! Nhưng có một điểm, tố chất thể lực nhất định phải tốt mới được, nếu không thì… anh qua đó bổ sung quân số cho tôi?
Yêu Ma cười cười đáp lại:
- Cậu có biết là lúc này đây, cậu đang đục khoét góc tường quốc gia hay không?
Cường Tử đáp:
- Anh nhầm rồi, tôi chính là đang đóng góp một viên gạch cho sự nghiệp xây dựng và hiện đại hóa. Đi theo tôi, tôi sẽ trả lương cao cho anh!
Yêu Ma cười hỏi:
- Lương bao nhiêu?
Cường Tử đáp:
- Đừng có nhắc đến vấn đề lương lậu, tính theo tháng, theo năm mệt lắm, tôi trả bao anh cả đời, được chưa.
Yêu Ma:
- Nói một cái giá thực tế xem nào! Cậu đừng nói, tôi thực sự còn muốn kiếm thêm chút thu nhập từ tay một ông chủ như cậu. Nếu không thì cứ tính như thế này đi, trong thời gian cậu bị thương cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tôi sẽ làm bảo vệ cho cậu, một ngày mười vạn nhé?
Cường Tử:
- Được! Lương sẽ tính theo ngày, một ngày mười vạn!
- Thật?
- Thật! Mười vạn Zimbabwe.
Khi còn ở cạnh bờ biển, thiếu tướng đã vỗ vỗ vai của Cường Tử và nói:
- Chuyện mà tôi nói với cậu, quay về tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, tình hình cụ thể như thế nào thì đợi sau khi có kết quả tôi sẽ thông báo cho cậu. Nếu như cấp trên không phê duyệt… cá nhân tôi sẽ tài trợ cho cậu một đội!
Cường Tử cười cười đáp lại:
- Lời này không nói chơi được đâu, ngài đứng có lừa bịp tôi.
Vị thiếu tướng kia liền cười lớn ha ha rồi dẫn theo thuộc hạ của mình đi trước.
Xe của Liên minh chấp pháp Trung Hoa đang đỗ ở bên bờ, có chiếc mười chiếc xe chiếc xe khách lớn và cả mười chiếc xe hiệu Audi A6. Cáp Mô, Kim Tiểu Chu và người của Yến Vân Thập Bát tạm biệt Cường Tử sau đó thì lên một chiếc xe khác quay về Đông bắc. Cường Tử nhìn theo hai mươi chiếc xe trước mặt khí thế ngút trời, trong lòng không khỏi cảm động.
Hắn nhớ lại cuộc nói chuyện với vị thiếu tướng kia, và vị thiếu tướng đó đã nói một câu thế này: “ Người thì tôi không có quyền cho cậu nhưng tôi lại có quyền cấp cho cậu một thân phận mà quốc gia phải thừa nhận.”
Mười chiếc xe khách lớn màu đen chạy như bay với tốc độ hiếm thấy. Trên thân xe màu đen có một chi tiết rất bắt mắt. Đó là một ngọn lửa màu đỏ vàng đang hừng hực bốc cháy, bên dưới ngọn lửa còn có hai chữ lớn màu đỏ.
Trung Hoa!
Cường Tử dõi theo từng chiếc xe từng chiếc xe quay lướt qua mình, trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào khó nói. Khi mà bước về phía trước, hắn nhìn thấy trên thân xe màu đen của mười chiếc xe hiệu Audi A6 cũng có một ngọn lửa màu đỏ vàng đang cháy hừng hực và hai chữ “Trung Hoa” màu đỏ nổi bật.
Hắn quay sang nhìn Yêu Ma và cười nói:
- Xem ra cũng không tồi, đủ kiêu ngạo với đời!
Yêu Ma cười cười đáp lại:
- Kiêu ngạo? Thấy thế nào cũng giống với xe tuyên truyền đem kem đánh răng phân phát tới vùng nông thôn?
Cường Tử trừng mắt lên nhìn gã, phất tay rồi nói:
- Đi thôi! Quay về nhà!
Hàng trăm vị đại hán ở sau lưng cùng hô vang một tiếng, khí thế ngút trời.
Hai mươi chiếc xe nối đuôi nhau chạy thành một đoàn dài. Thực ra thì Cường Tử cũng đã hiểu được lý do vì sao mà vị thiếu tướng đó lại sắp xếp như vậy, cũng giống như chuyện hắn cùng Cáp Mô, Đại Hùng, Kim Tiểu Chu quay về Kháo Sơn Truân, chỉ bốn chữ thôi “áo gấm về làng”. Có lẽ vị thiếu tướng đó thực sự không thể giúp được hắn chuyện gì nhưng tấm lòng này cũng đã đủ lắm rồi. Đoàn xe này đã nói lên một vấn đề rất lớn, đó chính là: Liên minh chấp pháp Trung Hoa đã nhận được sự thừa nhận của quốc gia.
Cảng khẩu này còn cách thành phố Đông Đỉnh một đoạn khá xa, dù tốc độ của xe có nhanh hơn nữa thì cũng phải mất hai ngày thì mới có thể đến nơi. Ba người Cường Tử, Chu Hạo Nhiên và Lý Vạn Thanh cùng ngồi trên một chiếc xe Audi. Trên xe ba người đã nói rất nhiều chuyện với nhau. Thực ra theo lời của Lý Vạn Thanh thì cậu ta định ngồi xe khách, dù sao thì dáng người cường tráng vạm vỡ như cậu ta, mặc dù đã ngồi ở hàng ghế sau rộng rãi của chiếc AudiA6 thì cũng vẫn cảm thấy chật chội, khổ sở. Cường Tử phát hiện ra rằng, trong khoảng thời gian hai năm nay, người này rõ ràng lại dậy thì lần nữa…
- Vạn Thanh, cơ thể càng ngày càng vạm vỡ.
Cường Tử nói với Lý Vạn Thanh.
Nghe xong Lý Vạn Thanh cười ha ha thích trí, nhưng cũng có chút ngượng ngùng. Nụ cười này có vài phần ngốc nghếch của Đại Hùng Triệu Bá, nhưng chỉ có điều nếu ai đó thực sự coi cậu ta là một tên ngốc thì e rằng sẽ phải trả giá đắt, dù thế nào thì người đó cũng không đủ để Lý Vạn Thanh đấm đá thoải mái.
Nhưng đúng lúc này Chu Hạo Nhiên lại có bộ dạng như có điều muốn nói, Cường Tử liền nhìn cậu ta và nói:
- Háo Tử có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Chu Hạo Nhiên chần chừ một lúc rồi cắn răng cắn lợi nói ra:
- Cường Tử, tôi cảm thấy bên trong Liên minh chấp pháp Trung Hoa của chúng ta đã xảy ra chút vấn đề.
Cường Tử không thể nào ngờ được rằng Chu Hạo Nhiên cũng có thể nhìn ra được điểm này. Hắn nhận ra chuyện này là vì có một vài chuyện đã để lộ ra một vài sơ hở nên hắn suy đoán ra. Còn Chu Hạo Nhiên chỉ dựa vào trực giác của bản thân mà đã nghĩ tới điểm này, điều này chứng minh rằng cậu ta là một người có trí tuệ hơn người.
Cường Tử khoát tay áo và nói:
- Cáp Mô về Đông Bắc trước, đợi thêm chút nữa đi!
Ánh mắt của Chu Hạo Nhiên như ánh lên, cậu ta hỏi:
- Đợi? Đối mặt với chuyện này thì chúng ta đợi như thế nào đây?
Cường Tử đáp lại:
- Háo Tử, đừng nói nữa, cho y thêm một cơ hội nữa đi!
Chu Hạo Nhiên há miệng to ra nhưng cuối cùng lại không nói thêm gì hết.
Sau hai ngày, đoàn xe đã tiến vào trong thành phố Đông Đỉnh. Khi tiến vào trong thành phố, đoàn xe nghiễm nhiên thu hút được sự chú ý của mọi người. Rất nhiều dân thành phố đều tập trung ở hai bên đường quan sát, thậm chí có người còn nói với nhau rằng có một vị đại nhân của trung ương đã đến thành phố Đông Đỉnh. Đám người Cường Tử ngồi trong xe đương nhiên là không biết người bên ngoài đang bàn luận về vấn đề gì. Nhưng nếu như cho hắn được lựa chọn thì hắn cũng không muốn phải quay về với bộ dạng gióng trống khua chiêng như vậy. Nhưng nếu như vị thiếu tướng kia đã sắp xếp như vậy vậy thì hắn đành phải nhận lấy hảo ý của ông thôi, hơn nữa, đây cũng là một tín hiệu đối với thế giới bên ngoài.
Trước cửa ra vào biệt thự Tiêu Lôi Ly Hồ, Cường Tử bước xuống xe nhìn thấy trước cửa đã có ba người đang đứng đợi hắn. Người đầu tiên mặc một bộ vét, đứng thẳng người chính là Tiêu Lôi, khuôn mặt của ông đang nở một nụ cười tự hào. Bên trái Tiểu Lôi là một ông cụ đầu tóc đã bạc trắng, mặc dù lưng đã còng nhưng ánh mắt của ông vẫn còn sáng và lanh lợi lắm.
Bên phải có một người đứng lùi về phía sau, người này có dáng người cao ráo.
Tóc cột đuôi ngựa, truóc ngực ôm một bó hoa tươi, màu sắc sặc sỡ, lúc này đây mắt của cô nàng đã không còn ngấn nước mắt, khuôn mặt cũng không còn sự đau khổ, thay vào đó là một nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện.
Cáp Mô ngồi trên chiếc ghế sô - fa đối diện với hắn, phì phèo hút thuốc.
- Cường Tử, sau khi trở về cậu hãy đến Đông Đỉnh nghỉ dưỡng một thời gian đi, còn tôi và Tiểu Chu sẽ quay về Đông Bắc trước để giải quyết một số chuyện, đợi sau khi vết thương của cậu khỏi hẳn thì hãy về trường học.
Cường Tử cười nhưng biểu cảm lại rất đau khổ.
Chuyện mà hắn luôn không muốn thừa nhận, có lẽ trong lòng Cáp Mô còn đau khổ hơn cả hắn. Nhớ đến những hành động bất thường của Cáp Mô khi đến Đông Doanh, Cường Tử lại cảm thấy đau lòng. Hắn nghĩ ngợi một lúc, gật gật đầu, hít một hơi thuốc lá thật sâu rồi hắn nói với Cáp Mô:
- Anh Cáp Mô, tôi nghe theo lời của anh.
Nghe được câu nói này của Cường Tử, Cáp Mô như trút được gáng nặng, cũng khẽ gật đầu đáp lại, anh ta muốn nói gì đó nhưng đến cuối cùng thì không sao mở lời được. Anh ta đứng dậy, hướng về phía cửa ra vào bước ra ngoài nhưng khi bước được hai bước thì anh ta đột nhiên quay phắt người lại nhìn Cường Tử như muốn nói điều gì đó, nhưng sau đó anh ta cũng chỉ biết lắc đầu ngậm ngùi bước đi. Khi bước đến ngưỡng cửa, Cường Tử gọi giật anh ta đứng lại, anh ta quay đầu lại nhìn Cường Tử.
Cường Tử vừa cười vừa nói:
- Đi cả một chặng đường dài rồi về Kháo Sơn Truân, mang cho sư phụ tôi một ít thuốc phiện.
Cáp Mô gật gật đầu, những lời này của Cường Tử đúng là có chút thâm ý.
- Cường Tử, nếu như tôi có làm chuyện gì đó có lỗi với cậu, cậu có thể tha thứ cho tôi được không?
Cáp Mô đột nhiên hỏi hắn.
Cường Tử suy nghĩ một lúc rồi chân thành đáp lại:
- Nếu như chuyện đó chỉ có lỗi với một mình tôi, Cáp Mô ca, tôi sẽ sẵn sàng tha thứ cho anh. Nhưng trên đời này có một số chuyện, không phải là trong lòng anh không muốn thừa nhận nó thì nó có thể không xảy ra, nếu như tình cảm có thể ngăn cản được thứ gì đó, tôi tin rằng trong lòng anh cũng sẽ không bao giờ đau khổ như vậy, có đúng không?
Cáp Mô nhìn Cường Tử và nói:
- Cậu yên tâm đi, anh sẽ giải quyết được mà!
Dứt lời, Cáp Mô quay người bước ra ngoài, giọng nói của Cường Tử đang vang lên ở đằng sau lưng anh ta, rất nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ lại đi thẳng vào tâm can anh ta.
- Cáp Mô ca, phải sống!
Cáp Mô ra sức gật đầu, nhưng không nói gì, bước lớn rời đi.
Thuyền dừng lại ở Đông Hải, có một con thuyền tuần tra trên biển của hải quân Trung Quốc đang đợi ở đó. Cường Tử không ngờ rằng bản thân quay trở về lại có thể được đón tiếp một cách long trọng như vậy. Giây phút hắn nhìn thấy chiến hạm uy vũ kia, đột nhiên hắn phát hiện ra rằng bản thân là một người rất có thân phận và địa vị, nó đã vượt xa khỏi cái thân phận người học việc trong quán ăn nhỏ ở chợ rau xanh của thành phố Đông Đỉnh, không những vậy càng ngày lại càng xa.
Nhưng cũng trong giây phút này hắn lại cảm thấy có chút mơ hồ, rốt cuộc thì con người hiện tại của hắn tốt hay là cái tên tiểu điêu dân ăn không ngồi chờ chết kia tốt?
Một vị thiếu tướng đứng trong phòng tiếp khách của chiến hạm tiếp kiến Cường Tử. Ông ta nhìn thẳng vào mặt Cường Tử và chăm chú qua sát, sau đó thì cười phóng khoáng:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!
Cường Tử đưa mắt nhìn xung quanh rồi trả lời một câu râu ông nọ cắm cằm bà kia:
- Lần đầu tiên được lên chiến hạm, cũng không biết bản thân mình có cơ hội được lên đây lần nữa hay không?
Nghe xong, vị thiếu tướng này ngây người mất một lúc rồi nói:
- Chỉ cần cậu muốn thì bất cứ lúc nào chúng tôi cũng đều hoan nghênh! Nhưng nghe này cậu nhóc, cậu không có hứng thú về chuyện tòng quân hay sao?
Cường Tử không đưa mắt nhìn xung quanh nữa, hắn nhìn thẳng vào vị thiếu tướng này rồi cười cười đáp lại:
- Câu trả lời vẫn là không, tòng quân không những áp lực quá lớn mà lại còn không được tự do, không bằng cuộc sống hiện tại của tôi, thích làm gì thì làm. Nếu như tôi tòng quân thì e rằng ngài sẽ rất đau đầu đó.
Thiếu tường cười thân thiện mà rằng:
- Lần trước khi Trác tướng quân nhắc đến cậu, lão thủ trưởng nói rằng cậu là một cậu nhóc có bản lĩnh, xem ra ngài ấy đã không nhìn lầm. Như vậy cũng tốt, cậu không tòng quân đích thực là tốt hơn là so với chuyện cậu tòng quân.
Ông nhìn Cường Tử bằng ánh mắt đầy thâm ý rồi nói:
- Có rất nhiều chuyện vẫn cần đến cậu!
Cường Tử nhìn vị thiếu tướng này rồi đáp lại:
- Có rất nhiều chuyện tôi có thể làm.
Thiếu tướng uống một ngụm trà và nói tiếp:
- Quay về nghỉ ngơi một thời gian đã, cậu không cần phải lo lắng về việc học, tôi sẽ giải quyết giúp cậu nhưng tốt nhất thì cậu vẫn nên đọc sách nhiều thì hơn, chung quy thì nó cũng không có gì xấu cả.
Cường Tử đáp lại:
- Ừ! Tôi biết …. Có một chuyện tôi mong ngài có thể giúp tôi.
Ánh mắt của vị thiếu tướng sáng lên.
- Hả?
Càng ngày ông càng có hứng thứ với cậu thanh niên mà ngay từ lần đầu gặp mặt đã ngỏ lời muốn ông giúp đỡ. Thanh niên bây giờ khi đứng trước mặt ông, họ điều tỏ ra lóng ngóng, chân tay vụng về nhưng cậu thanh niên này lại khác. Nhưng ông lại nhớ đến chuyện cậu thanh niên này vừa mới gây ra một trận sóng to gió lớn ở Đông Doanh, thì làm sao có thể làm chuyện mà một người bình thường có thể làm được?
- Cậu cứ nói, để tôi xem tôi có thể giúp cậu được gì?
Khuôn mặt của Cường Tử vô cùng nghiêm túc, hắn nói rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ một:
- Tôi muốn người!
Vị thiếu tướng nghe xong liền thất thần, ông đứng dậy, cẩn thận nhìn chàng thanh niên không sợ phong ba bão táp đứng trước mặt mà lòng ông chợt có cảm giác kinh sợ. Dám mở lời đòi người với một vị thiếu tướng hải quân? Đòi người nào? Vấn đề này cứ quẩn quanh trong đầu của ông, rồi chợt ông nhận ra rằng cậu thanh niên ngồi trước mặt mình quả nhiên là một người to gan lớn mật.
- Cậu cho rằng tôi sẽ giúp cậu?
Vị thiếu tướng này cũng không giả ngây giả ngô hỏi hắn xem người hắn cần là người như thế nào, ông cho rằng chuyện này không cần thiết. Sắc mặt của chàng thanh niên này vẫn trắng bệch nhưng ánh mắt kiên nghị lại khiến cho ông bị chấn động mạnh trong lòng.
Cường Tử đáp lại:
- Nếu như ngay cả ngài cũng không giúp được tôi thì tôi chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà nghĩ cách thôi. Nhưng nhất định sẽ xảy ra một số chuyện liên quan đến quy định mà luật pháp cấm, hơn nữa nếu như không có sự giúp đỡ của quân đội, tôi tin rằng cho dù tôi có được người thì rất nhanh sẽ bị giải tán. Tướng quân, tôi xin nói thật, người thì tôi có thể gọi đến nhưng không thể xuất đầu lộ diện.
Sắc mặt của vị thiếu tướng kia chợt biến đổi, ông nhìn thẳng vào Cường Tử mà nói:
- To gan lớn mật!
Cường Tử khẽ cười, nụ cười giống như gió xuân hóa tuyết.
- Tôi có to gan lớn mật đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể nào lấy tay che trời được, bản lĩnh của Tôn Ngộ Không có lớn đến mấy thì chẳng phải cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Tổ Như Lai hay sao?
Khi hắn nói những lời này giống như một con hồ li đã đắc đạo thành tinh, biểu cảm trên khuôn mặt đều hiện lên ba phần giảo hoạt và cả bảy phần chân thành.
Thiếu tướng kia đáp lại:
- Chuyện này không gấp, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Cường Tử quay về phòng của mình, hắn nằm trên giường châm hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Yêu Ma bước vào trong phòng rồi ngồi xuống ghế nhìn Cường Tử và hỏi:
- Gặp tướng quân rồi?
Cường Tử hẽ gật đầu đáp lại:
- Gặp rồi, ông ta đúng là một lão hồ ly giảo hoạt!
Yêu Ma nghe xong liền phun luôn ngụm trà vừa mới đưa vào miệng.
- Những lời này tốt nhất cậu đừng nên nói trước mặt tôi, dù gì thì tôi cũng là một nhân viên công vụ quốc gia đó!
Cường Tử trừn mắt lên nhìn gã mà nói:
- Cái rắm!
Yêu Ma cười ha ha nói:
- Rắm hay không rắm thì cũng đặt sang một bên cái đã. Tôi nghe nói, chú đã đòi tướng quân cho chú người? Gan của chú lớn thật đấy, còn đòi tướng quân giao cho chú một đội hải quân lục chiến cơ?
Cường Tử khinh bỉ nhìn Yêu ma:
- Hải quân lục chiến? Cho tôi tôi cũng không cần! Tôi cần tân binh! Cái rắm! Đều là tân binh không biết gì! Nhưng có một điểm, tố chất thể lực nhất định phải tốt mới được, nếu không thì… anh qua đó bổ sung quân số cho tôi?
Yêu Ma cười cười đáp lại:
- Cậu có biết là lúc này đây, cậu đang đục khoét góc tường quốc gia hay không?
Cường Tử đáp:
- Anh nhầm rồi, tôi chính là đang đóng góp một viên gạch cho sự nghiệp xây dựng và hiện đại hóa. Đi theo tôi, tôi sẽ trả lương cao cho anh!
Yêu Ma cười hỏi:
- Lương bao nhiêu?
Cường Tử đáp:
- Đừng có nhắc đến vấn đề lương lậu, tính theo tháng, theo năm mệt lắm, tôi trả bao anh cả đời, được chưa.
Yêu Ma:
- Nói một cái giá thực tế xem nào! Cậu đừng nói, tôi thực sự còn muốn kiếm thêm chút thu nhập từ tay một ông chủ như cậu. Nếu không thì cứ tính như thế này đi, trong thời gian cậu bị thương cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tôi sẽ làm bảo vệ cho cậu, một ngày mười vạn nhé?
Cường Tử:
- Được! Lương sẽ tính theo ngày, một ngày mười vạn!
- Thật?
- Thật! Mười vạn Zimbabwe.
Khi còn ở cạnh bờ biển, thiếu tướng đã vỗ vỗ vai của Cường Tử và nói:
- Chuyện mà tôi nói với cậu, quay về tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, tình hình cụ thể như thế nào thì đợi sau khi có kết quả tôi sẽ thông báo cho cậu. Nếu như cấp trên không phê duyệt… cá nhân tôi sẽ tài trợ cho cậu một đội!
Cường Tử cười cười đáp lại:
- Lời này không nói chơi được đâu, ngài đứng có lừa bịp tôi.
Vị thiếu tướng kia liền cười lớn ha ha rồi dẫn theo thuộc hạ của mình đi trước.
Xe của Liên minh chấp pháp Trung Hoa đang đỗ ở bên bờ, có chiếc mười chiếc xe chiếc xe khách lớn và cả mười chiếc xe hiệu Audi A6. Cáp Mô, Kim Tiểu Chu và người của Yến Vân Thập Bát tạm biệt Cường Tử sau đó thì lên một chiếc xe khác quay về Đông bắc. Cường Tử nhìn theo hai mươi chiếc xe trước mặt khí thế ngút trời, trong lòng không khỏi cảm động.
Hắn nhớ lại cuộc nói chuyện với vị thiếu tướng kia, và vị thiếu tướng đó đã nói một câu thế này: “ Người thì tôi không có quyền cho cậu nhưng tôi lại có quyền cấp cho cậu một thân phận mà quốc gia phải thừa nhận.”
Mười chiếc xe khách lớn màu đen chạy như bay với tốc độ hiếm thấy. Trên thân xe màu đen có một chi tiết rất bắt mắt. Đó là một ngọn lửa màu đỏ vàng đang hừng hực bốc cháy, bên dưới ngọn lửa còn có hai chữ lớn màu đỏ.
Trung Hoa!
Cường Tử dõi theo từng chiếc xe từng chiếc xe quay lướt qua mình, trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào khó nói. Khi mà bước về phía trước, hắn nhìn thấy trên thân xe màu đen của mười chiếc xe hiệu Audi A6 cũng có một ngọn lửa màu đỏ vàng đang cháy hừng hực và hai chữ “Trung Hoa” màu đỏ nổi bật.
Hắn quay sang nhìn Yêu Ma và cười nói:
- Xem ra cũng không tồi, đủ kiêu ngạo với đời!
Yêu Ma cười cười đáp lại:
- Kiêu ngạo? Thấy thế nào cũng giống với xe tuyên truyền đem kem đánh răng phân phát tới vùng nông thôn?
Cường Tử trừng mắt lên nhìn gã, phất tay rồi nói:
- Đi thôi! Quay về nhà!
Hàng trăm vị đại hán ở sau lưng cùng hô vang một tiếng, khí thế ngút trời.
Hai mươi chiếc xe nối đuôi nhau chạy thành một đoàn dài. Thực ra thì Cường Tử cũng đã hiểu được lý do vì sao mà vị thiếu tướng đó lại sắp xếp như vậy, cũng giống như chuyện hắn cùng Cáp Mô, Đại Hùng, Kim Tiểu Chu quay về Kháo Sơn Truân, chỉ bốn chữ thôi “áo gấm về làng”. Có lẽ vị thiếu tướng đó thực sự không thể giúp được hắn chuyện gì nhưng tấm lòng này cũng đã đủ lắm rồi. Đoàn xe này đã nói lên một vấn đề rất lớn, đó chính là: Liên minh chấp pháp Trung Hoa đã nhận được sự thừa nhận của quốc gia.
Cảng khẩu này còn cách thành phố Đông Đỉnh một đoạn khá xa, dù tốc độ của xe có nhanh hơn nữa thì cũng phải mất hai ngày thì mới có thể đến nơi. Ba người Cường Tử, Chu Hạo Nhiên và Lý Vạn Thanh cùng ngồi trên một chiếc xe Audi. Trên xe ba người đã nói rất nhiều chuyện với nhau. Thực ra theo lời của Lý Vạn Thanh thì cậu ta định ngồi xe khách, dù sao thì dáng người cường tráng vạm vỡ như cậu ta, mặc dù đã ngồi ở hàng ghế sau rộng rãi của chiếc AudiA6 thì cũng vẫn cảm thấy chật chội, khổ sở. Cường Tử phát hiện ra rằng, trong khoảng thời gian hai năm nay, người này rõ ràng lại dậy thì lần nữa…
- Vạn Thanh, cơ thể càng ngày càng vạm vỡ.
Cường Tử nói với Lý Vạn Thanh.
Nghe xong Lý Vạn Thanh cười ha ha thích trí, nhưng cũng có chút ngượng ngùng. Nụ cười này có vài phần ngốc nghếch của Đại Hùng Triệu Bá, nhưng chỉ có điều nếu ai đó thực sự coi cậu ta là một tên ngốc thì e rằng sẽ phải trả giá đắt, dù thế nào thì người đó cũng không đủ để Lý Vạn Thanh đấm đá thoải mái.
Nhưng đúng lúc này Chu Hạo Nhiên lại có bộ dạng như có điều muốn nói, Cường Tử liền nhìn cậu ta và nói:
- Háo Tử có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Chu Hạo Nhiên chần chừ một lúc rồi cắn răng cắn lợi nói ra:
- Cường Tử, tôi cảm thấy bên trong Liên minh chấp pháp Trung Hoa của chúng ta đã xảy ra chút vấn đề.
Cường Tử không thể nào ngờ được rằng Chu Hạo Nhiên cũng có thể nhìn ra được điểm này. Hắn nhận ra chuyện này là vì có một vài chuyện đã để lộ ra một vài sơ hở nên hắn suy đoán ra. Còn Chu Hạo Nhiên chỉ dựa vào trực giác của bản thân mà đã nghĩ tới điểm này, điều này chứng minh rằng cậu ta là một người có trí tuệ hơn người.
Cường Tử khoát tay áo và nói:
- Cáp Mô về Đông Bắc trước, đợi thêm chút nữa đi!
Ánh mắt của Chu Hạo Nhiên như ánh lên, cậu ta hỏi:
- Đợi? Đối mặt với chuyện này thì chúng ta đợi như thế nào đây?
Cường Tử đáp lại:
- Háo Tử, đừng nói nữa, cho y thêm một cơ hội nữa đi!
Chu Hạo Nhiên há miệng to ra nhưng cuối cùng lại không nói thêm gì hết.
Sau hai ngày, đoàn xe đã tiến vào trong thành phố Đông Đỉnh. Khi tiến vào trong thành phố, đoàn xe nghiễm nhiên thu hút được sự chú ý của mọi người. Rất nhiều dân thành phố đều tập trung ở hai bên đường quan sát, thậm chí có người còn nói với nhau rằng có một vị đại nhân của trung ương đã đến thành phố Đông Đỉnh. Đám người Cường Tử ngồi trong xe đương nhiên là không biết người bên ngoài đang bàn luận về vấn đề gì. Nhưng nếu như cho hắn được lựa chọn thì hắn cũng không muốn phải quay về với bộ dạng gióng trống khua chiêng như vậy. Nhưng nếu như vị thiếu tướng kia đã sắp xếp như vậy vậy thì hắn đành phải nhận lấy hảo ý của ông thôi, hơn nữa, đây cũng là một tín hiệu đối với thế giới bên ngoài.
Trước cửa ra vào biệt thự Tiêu Lôi Ly Hồ, Cường Tử bước xuống xe nhìn thấy trước cửa đã có ba người đang đứng đợi hắn. Người đầu tiên mặc một bộ vét, đứng thẳng người chính là Tiêu Lôi, khuôn mặt của ông đang nở một nụ cười tự hào. Bên trái Tiểu Lôi là một ông cụ đầu tóc đã bạc trắng, mặc dù lưng đã còng nhưng ánh mắt của ông vẫn còn sáng và lanh lợi lắm.
Bên phải có một người đứng lùi về phía sau, người này có dáng người cao ráo.
Tóc cột đuôi ngựa, truóc ngực ôm một bó hoa tươi, màu sắc sặc sỡ, lúc này đây mắt của cô nàng đã không còn ngấn nước mắt, khuôn mặt cũng không còn sự đau khổ, thay vào đó là một nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện.
Bình luận truyện