Ác Bá
Chương 241: Không chịu thua, cam chịu chết!
Cường Tử chậm rãi đi đến ngừng lại bên cạnh Triệu Long Tượng, hắn cầm lấy hộp thuốc lá ngoại nhập bên cạnh Tôn Diệu Dương lên nhìn, rút ra một cây đốt lên, sau đó đặt mông ngồi xuống kề bên Triệu Long Tượng.
- Hút không ngon.
Cường Tử nhăn mày, nhìn dòng chữ tiếng Anh ngoằn nghèo trên hộp thuốc nói.
Triệu Long Tượng cười khổ một cái, anh ta nhẹ gật đầu nói:
- Quả thật hút không ngon.
Cường Tử đưa điếu thuốc cho Triệu Long Tượng, ngẩng đầu liếc nhìn Tôn Diệu Dương, Trong cái nhìn của hắn không có một chút gì sắc bén, rất bình tĩnh, rất thản nhiên, nhưng ánh mắt như thế lại khiến cho trong lòng y chấn động. Tôn Diệu Dương nói với Cường Tử:
- Lại gặp nhau nữa rồi, đây là lần thứ hai. Lần trước gặp anh vẫn còn là một tên tiểu tử chưa có thành tựu gì cả, bây giờ đã là đại bàng một phương.
Cường Tử giơ tay nhặt lọ thuốc bột Kim Tiểu Chu vứt trên mặt đất ném cho Tôn Diệu Dương, hắn cười nói:
- Tôi không xé quần áo băng bó cho anh, quần áo này là vợ mua cho, rất quý giá.
Tôn Diệu Dương nhận được lọ thuốc, nhìn qua xong tiện tay đặt ở một bên.
- Không thoa thuốc được, bây giờ thoa thuốc hay không thoa thuốc cũng không có ý nghĩa gì nữa. Thoa thuốc cũng có thể làm cho thương tích lập tức tốt hơn, cho dù đã tốt hơn cũng ngăn không được cái chết, không có ý nghĩa. Như nay cũng tốt rồi, ít nhất cũng coi như chết toàn thây. Tôi nghĩ qua rất nhiều lần bộ dạng lúc mình chết như thế nào. Mỗi lần nghĩ đến đều khẳng định cuối cùng mình sẽ chết không có đất chôn thây, hoặc là chết không nhìn thấy xác, hoặc là chết theo cách ngũ mã phanh thây. Bây giờ như nay… là tốt lắm rồi.
Cường Tử không nói gì, mà là quay đầu liếc nhìn Thẩm Hổ Thiền.
Thẩm Hổ Thiền đi sang cũng đặt mông ngồi trên mặt đất, không để ý tới tuyết vẫn còn đọng lạnh như băng trên vùng đất Hắc Long Giang cứng chắc. Anh ta cầm hộp thuốc lá ngoại nhập lên, cũng rút ra một điếu đốt lên. Sau khi dùng sức hút một hơi cũng theo đó mà nhíu mày.
- Cái thứ như đàn bà này, quả thật hút không ngon.
Anh ta nhìn thoáng qua Triệu Long Tượng hỏi:
- Mua bao nhiêu tiền vậy?
Triệu Long Tượng sững người lại, do dự một thoáng rồi mới trả lời:
- Khoảng chừng hơn… một trăm Euro.
Thẩm Hổ Thiền trợn tròn tròng mắt, anh ta liếc nhìn Triệu Long Tượng thấp giọng mắng một câu:
- Thứ đồ hoang phí!
Nói xong nhặt hộp thuốc lên chùi trên quần áo của mình, bộ áo Adidas mặc trên người của anh ta xuất hiện hai đường vết bẩn. Bỏ thuốc lá vào trong túi của mình, Thẩm Hổ Thiền vẫn mắng thầm nho nhỏ loại đàn ông hoang phí.
Không khí trong lúc đó quá mức khác thường.
Hoàn toàn không có một chút mùi vị đánh nhau sống chết. Bỏ qua đừng trông tới vết thương trên đùi Tôn Diệu Dương và Triệu Long Tượng, bốn người bọn họ ngồi thành một vòng trên mặt đất càng giống như đám đàn ông đang tán gẫu, không có mùi vị sắp đánh nhau sống chết, bình lặng, không sát khí.
Tôn Diệu Dương nhìn Thẩm Hổ Thiền lầm bầm, gã cười khổ nói:
- Hổ Thiền, đừng như vậy. Người khác không hiểu anh, tôi còn không hiểu anh hay sao? Cho tôi sảng khoái đi nhé. Vậy thế này, để cho tôi chết giống như một thằng đàn ông! Như một thằng đàn ông ngồi cưỡi ngựa đón gió phá sóng bên sông Ngạch Nhữ Cổ Nạp! Sau khi tôi chết đừng thiêu thành tro, chôn tử tế được không.
Thẩm Hổ Thiền phun ra một ngụm khói thuốc liếc mắt nhìn anh ta, sau đó nhẹ lắc đầu thốt ra hai chữ:
- Không được.
- Tại sao!... Cũng đúng thôi, linh hồn của tôi đã ô uế, không có tư cách chôn xuống đất. Vậy thì ở chỗ tốt nước non xinh đẹp, tuỳ tiện vùi xác tôi vào trong tuyết, tôi muốn chết nguyên vẹn, đừng hoả táng.
Tôn Diệu Dương trong nháy mắt sa sút tinh thần, ánh mắt của anh ta cũng trở nên ảm đạm.
Thẩm Hổ Thiền vẫn thốt khẽ ra hai từ:
- Không được.
Tôn Diệu Dương ngẩng phắt đầu lên, anh ta nghiêm mặt giận dữ quát:
- Vậy anh còn muốn tính thế nào nữa? Hán tử Mông Cổ đối với kẻ địch đuổi tận giết tuyệt, cũng sẽ không đốt xác của kẻ địch.
Thẩm Hổ Thiền thở dài, không nói gì nữa.
Cường Tử giơ ngón tay xua xua trước mặt Tôn Diệu Dương, hắn vừa cười vừa nói:
- Hán tử Mông Cổ, anh tại sao vẫn cảm thấy mình nhất định phải chết khó coi như vậy chứ?
Tôn Diệu Dương ngây ra một lúc, gã chậm rãi quay đầu nhìn Cường Tử:
- Ý của anh là gì? Lẽ nào anh không muốn giết tôi? Cho dù anh không muốn, Hổ Thiền cũng sẽ không để cho tôi tiếp tục sống, việc này không có gì để bàn bạc nữa. Nếu như Hổ Thiền phạm luật tôi cũng sẽ giết hắn, không tha.
Thẩm Hổ Thiền cười nói:
- Anh còn nhớ được luật lệ sao?
Sắc mặt Tôn Diệu Dương biến đổi, gã nhìn Thẩm Hổ Thiền hỏi:
- Được rồi, nói cho tôi biết anh tính xử trí tôi thế nào? Mang về băm vằm như tương trước mặt các anh em? Hay là chôn ở dưới đất bảo các anh em cưỡi ngựa đạp qua đạp lại cho đến khi không còn lại gì?
Thẩm Hổ Thiền hoi:
- Luật lệ này là do anh quyết định sao?
Tôn Diệu Dương nổi giận mắng:
- Thẩm Hổ Thiền tôi chửi tám đời tổ tông nhà anh! Con mẹ nó đến mức này rồi còn muốn như thế nào nữa.
Giọng điệu Thẩm Hổ Thiền bình thản nói:
- Anh chết thế nào tôi tính không được, Chiến gia giao anh cho Cường Tử xử trí. Tôi chỉ là đến để xem anh chết, không làm gì khác cả.
Tôn Diệu Dương quay phắt đầu nhìn Cường Tử:
- Nhóc con! Chú vừa mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa!
Trong mắt của gã mong muốn được sống không chút giấu giếm, đúng là chết không cam lòng.
Cường Tử thở dài, hắn đạp tắt đầu thuốc lá ở trên mặt đất. Đứng lên nhìn núi non bốn phía, còn có những gốc cây bị tuyết đọng bao trùm nhưng vẫn chưa có cong vòng thân cây xuống trên núi.
- Tôi có thể quyết định anh chết thế nào… Nhưng tôi không có quyền cho anh sống. Việc mình làm sai thì đã sai rồi, ngay cả khi sau đó anh sợ hãi, ăn năn, nhưng vẫn phải nhận lấy sự trừng phạt đáng phải có giành cho anh. Có một số việc có thể tha thứ, có một số việc… không thể!
Triệu Long Tượng nghe thấy Cường Tử nói xong câu này, sắc mặt của anh ta chợt biến thành trắng bệch, ánh mắt trong nháy mắt đã mất đi thần sắc, không hề có sức sống. Anh ta cười khổ, nhìn cái chân gãy của mình, thì thào nói nhỏ một câu:
- Trừng phạt, là giành cho kẻ thất bại.
Cáp Mô lặng lẽ đi đến bên Kim Tiểu Chu, nhìn vẻ thống khổ trên mặt y, anh ta vỗ bả vai Kim tiểu Chu.
- Mặc kệ như thế nào, chú ấy cuối cùng vẫn chưa có quên tình cảm của chúng ta, không có xuống tay với tôi. Tôi biết rõ trong lòng cậu đang nghĩ cách nào để cho chú ấy sống tiếp, trong lòng tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà… con người như chú ấy, không chịu thua.
Sắc mặt Kim Tiểu Chu biến đổi lần nữa, rốt cuộc không thốt nên lời.
Triệu Long Tượng bỗng nhiên ngẩng đầu lên cười ha hả, trong tiếng cười kia lộ ra một nỗi tuyệt vọng. Anh ta quay ngoắt về hướng Cường Tử nói từng chữ từng câu:
- Tôi không hối hận! Cho tôi một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ làm y như vậy!
Giọng nói Cường Tử bình thản nói:
- Tôi biết.
Triệu Long Tượng đứng lên thật khó khăn, anh ta nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Kim Tiểu Chu và Cáp Mô một lát. Chỉ trong thời khắc này, trong ánh mắt của anh ta có một loại cảm giác hối lỗi khó có thể diễn tả được.
- Nói cho tôi biết, anh dự định cho tôi chết thế nào!
Triệu Long Tượng nhìn chằm chằm Cường Tử hỏi.
- Gần đây bên phía Nhật Bản sẽ có hành động, để trả thù hành động lần đó của tôi ở Nhật Bản, dựa theo tin tức tình báo bọn họ chuẩn bị đổ bộ lên đảo Điếu Ngư sau đó tuyên thệ chủ quyền. Bên phía nước ta đã chuẩn bị xong, có rất nhiều người nhìn ra dấu vết đã tự mình tập kết đến xung quanh đảo Điếu Ngư, các anh… cũng đi nha.
Lúc Cường Tử nói lời này, trong ánh mắt thật đau xót hết mực.
- Triệu ca, thật ra, tôi không muốn giết anh.
Hắn nói.
Triệu Long Tượng sửng sốt, nhìn chằm chằm bóng lưng mệt mỏi của Cường Tử vừa nói xong đã quay người rời đi. Anh ta ở thời khắc này bỗng nhiên nhận ra mình mất đi một thứ gì đó. Giống như… cơ hội sống sót, giống như tình cảm giữa anh em. Anh ta chợt phát hiện mình thật sự là một người không chịu thua. Một khi thua rồi, sẽ không còn lối thoát nào cho mình. Nhìn bóng lưng Cường Tử, vẻ mặt anh ta đầy vẻ thê lương.
Nếu như nhận lỗi, Cường Tử vẫn sẽ sẵn lòng tha thứ cho mình sao?
Giọng nói này ở trong đầu anh ta vọng ra, vởn quanh thật lâu không tan. Chỉ là, anh ta cũng biết, hết thảy điều đó cũng sẽ theo bước chân Cường Tử cách mình càng đi càng xa. Mặc kệ tình cảm giữa Cường Tử và anh ta, hay là tình cảm giữa Cáp Mô, Kim Tiểu Chu với anh ta, đều càng lúc càng rời xa anh ta.
Thẩm Hổ Thiền đứng lên phủi đất trên mông, anh ta hút một hơi thuốc cuối cùng trong tay.
- Tôi sẽ tiễn hai người các anh đến phương nam, thuyền đã chuẩn bị xong xuôi, ngoại trừ không có máy bay xe tăng vũ khí có thể chuẩn bị đều ở trên thuyền. Tôn Diệu Dương, anh không phải muốn chết giống như một gã đàn ông Mông Cổ trên thảo nguyên sao?
Anh ngồi xổm xuống, rắc hết lọ thuốc lên vết thương của Tôn Diệu Dương. Xé một miếng vải trên quần áo của mình, Thẩm Hổ Thiền băng bó cẩn thận vết thương cho Tôn Diệu Dương.
- Thay tôi giết nhiều thêm vài tên, tôi còn chưa thể chết được. Đợi đến sau khi tôi chết rồi, sẽ đến dưới đó đi tìm anh. Đến lúc đó hai anh em ta lại cùng nhau uống rượu sữa ngựa thật sảng khoái, mỗi người lấy một cô gái thảo nguyên về làm vợ. Chiến gia giao anh cho Cường Tử xử trí, thực ra tôi biết rõ trong lòng huynh ấy đã không nhớ tới hận thù với anh nữa. Tôi tin rằng anh cũng muốn điều đó, đừng trách Chiến gia, cũng đừng trách Cường Tử. Muốn trách, thì trách chính anh thôi.
Tôn Diệu Dương nhìn Thẩm Hổ Thiền băng bó vết thương cho mình, một hàng nước mắt đục ngầu từ trong khoé mắt gã chảy ra.
- Hổ Thiền… Chăm sóc tốt cho Chiến gia!
Thẩm Hổ Thiền nhẹ gật đầu nói:
- Tôi biết… Kiếp sau, lại làm huynh đệ!
Tôn Diệu Dương gật đầu, gã nắm chặt tay Thẩm Hổ Thiền:
- Kiếp sau, chân thành theo Chiến gia đi đánh thiên hạ, chúng ta lại huynh đệ cả đời!
Cường Tử đi đến trước người Cáp Mô và Kim Tiểu Chu, hắn nhìn vẻ mặt khổ sở của hai người, lòng như dao cắt.
- Cáp Mô ca, Báo Tử ca, thật xin lỗi!
Cáp Mô vỗ vai Cường Tử nói:
- Đừng nói xin lỗi, Bát Bách thúc đi đến mức như hôm nay phải tự trách mình, suy nghĩ tham lam của mình nếu như không khống chế được, ai cũng ngăn không được.
Kim Tiểu Chu nhìn hình bóng run rẩy của Triệu Long Tượng đứng đó, không nói gì, chỉ là nước mắt theo đó từng giọt tiếp theo từng giọt rơi ở trên mặt đất Kháo Sơn Truân. Lúc trước cả bốn người bọn họ cùng nhau rời khỏi Kháo Sơn Truân, rời khỏi núi lớn, bây giờ quay về, lại trơ mắt nhìn Bát Bách thúc của mình đi vào con đường cùng. Anh ta không trách Cường Tử, tính cách Triệu Long Tượng anh ta hiểu rõ. Cường Tử có thể để cho Triệu Long Tượng sống tiếp, nhưng chính Triệu Long Tượng thì sao?
Anh ta biết mình không cách nào đối mặt với Cáp Mô, không cách nào đối mặt với Đại Hùng và Kim Tiểu Chu, cũng theo đó không cách nào đối mặt với chính mình. Nếu đã như vậy, anh ta thà rằng tự đi tìm chết. Những lời trước đó anh ta nói với Cường Tử, chính là đang đi tìm cái chết!
Có lẽ, chỉ có con người không tim không phổi như Đại Hùng kia mới thật không có ưu phiền a.
Kim Tiểu Chu quỳ xuống, dập đầu lạy ba lạy thật mạnh với Triệu Long Tượng.
- Bát Bách thúc… Tiểu Chu… Thật xin lỗi chú!
Triệu Long Tượng dường như là nghe được lời của Kim Tiểu Chu, anh ta xoay người bình tĩnh nhìn Kim Tiểu Chu quỳ trên mặt đất. Nhìn Cáp Mô cũng quỳ xuống dùng sức dập đầu lạy ba lạy về phía anh ta. Lúc này anh ta cười, cười thoải mái thật lòng.
- Về đi, ba lạy của hai người các anh tôi nhận rồi, không hổ thẹn, coi như các anh tiễn tôi đoạn cuối cuộc đời. Sau này trở về chăm sóc tốt Đại Hùng, Đại Hùng… là đứa bé ngoan!
- Cường Tử! Đừng khó chịu! Triệu ca của anh là con người có gan. Tôi không chịu thua, nhưng cam chịu chết! Anh đợi xem đi, giết một người đủ vốn, giết người kiếm lời. Tôi bây giờ rốt cuộc biết tổ tiên Triệu gia của tôi tại làm sao trước khi chết nói ra bốn chữ chết có ý nghĩa kia rồi. Ông ta báo thù cho sư phụ mình, dùng tuyết trắng làm phần mộ, không có tiếc nuối! Nhân quả! Nhân quả! Không ngờ thật sự có luân hồi, Triệu Long Tượng tôi, đi báo thù cho tổ tiên!
- Tôi Triệu Long Tượng bốn mươi năm sống như trâu ngựa, không tin đổi không được Nhất Thế Chư Phật Long Tượng.
- Hút không ngon.
Cường Tử nhăn mày, nhìn dòng chữ tiếng Anh ngoằn nghèo trên hộp thuốc nói.
Triệu Long Tượng cười khổ một cái, anh ta nhẹ gật đầu nói:
- Quả thật hút không ngon.
Cường Tử đưa điếu thuốc cho Triệu Long Tượng, ngẩng đầu liếc nhìn Tôn Diệu Dương, Trong cái nhìn của hắn không có một chút gì sắc bén, rất bình tĩnh, rất thản nhiên, nhưng ánh mắt như thế lại khiến cho trong lòng y chấn động. Tôn Diệu Dương nói với Cường Tử:
- Lại gặp nhau nữa rồi, đây là lần thứ hai. Lần trước gặp anh vẫn còn là một tên tiểu tử chưa có thành tựu gì cả, bây giờ đã là đại bàng một phương.
Cường Tử giơ tay nhặt lọ thuốc bột Kim Tiểu Chu vứt trên mặt đất ném cho Tôn Diệu Dương, hắn cười nói:
- Tôi không xé quần áo băng bó cho anh, quần áo này là vợ mua cho, rất quý giá.
Tôn Diệu Dương nhận được lọ thuốc, nhìn qua xong tiện tay đặt ở một bên.
- Không thoa thuốc được, bây giờ thoa thuốc hay không thoa thuốc cũng không có ý nghĩa gì nữa. Thoa thuốc cũng có thể làm cho thương tích lập tức tốt hơn, cho dù đã tốt hơn cũng ngăn không được cái chết, không có ý nghĩa. Như nay cũng tốt rồi, ít nhất cũng coi như chết toàn thây. Tôi nghĩ qua rất nhiều lần bộ dạng lúc mình chết như thế nào. Mỗi lần nghĩ đến đều khẳng định cuối cùng mình sẽ chết không có đất chôn thây, hoặc là chết không nhìn thấy xác, hoặc là chết theo cách ngũ mã phanh thây. Bây giờ như nay… là tốt lắm rồi.
Cường Tử không nói gì, mà là quay đầu liếc nhìn Thẩm Hổ Thiền.
Thẩm Hổ Thiền đi sang cũng đặt mông ngồi trên mặt đất, không để ý tới tuyết vẫn còn đọng lạnh như băng trên vùng đất Hắc Long Giang cứng chắc. Anh ta cầm hộp thuốc lá ngoại nhập lên, cũng rút ra một điếu đốt lên. Sau khi dùng sức hút một hơi cũng theo đó mà nhíu mày.
- Cái thứ như đàn bà này, quả thật hút không ngon.
Anh ta nhìn thoáng qua Triệu Long Tượng hỏi:
- Mua bao nhiêu tiền vậy?
Triệu Long Tượng sững người lại, do dự một thoáng rồi mới trả lời:
- Khoảng chừng hơn… một trăm Euro.
Thẩm Hổ Thiền trợn tròn tròng mắt, anh ta liếc nhìn Triệu Long Tượng thấp giọng mắng một câu:
- Thứ đồ hoang phí!
Nói xong nhặt hộp thuốc lên chùi trên quần áo của mình, bộ áo Adidas mặc trên người của anh ta xuất hiện hai đường vết bẩn. Bỏ thuốc lá vào trong túi của mình, Thẩm Hổ Thiền vẫn mắng thầm nho nhỏ loại đàn ông hoang phí.
Không khí trong lúc đó quá mức khác thường.
Hoàn toàn không có một chút mùi vị đánh nhau sống chết. Bỏ qua đừng trông tới vết thương trên đùi Tôn Diệu Dương và Triệu Long Tượng, bốn người bọn họ ngồi thành một vòng trên mặt đất càng giống như đám đàn ông đang tán gẫu, không có mùi vị sắp đánh nhau sống chết, bình lặng, không sát khí.
Tôn Diệu Dương nhìn Thẩm Hổ Thiền lầm bầm, gã cười khổ nói:
- Hổ Thiền, đừng như vậy. Người khác không hiểu anh, tôi còn không hiểu anh hay sao? Cho tôi sảng khoái đi nhé. Vậy thế này, để cho tôi chết giống như một thằng đàn ông! Như một thằng đàn ông ngồi cưỡi ngựa đón gió phá sóng bên sông Ngạch Nhữ Cổ Nạp! Sau khi tôi chết đừng thiêu thành tro, chôn tử tế được không.
Thẩm Hổ Thiền phun ra một ngụm khói thuốc liếc mắt nhìn anh ta, sau đó nhẹ lắc đầu thốt ra hai chữ:
- Không được.
- Tại sao!... Cũng đúng thôi, linh hồn của tôi đã ô uế, không có tư cách chôn xuống đất. Vậy thì ở chỗ tốt nước non xinh đẹp, tuỳ tiện vùi xác tôi vào trong tuyết, tôi muốn chết nguyên vẹn, đừng hoả táng.
Tôn Diệu Dương trong nháy mắt sa sút tinh thần, ánh mắt của anh ta cũng trở nên ảm đạm.
Thẩm Hổ Thiền vẫn thốt khẽ ra hai từ:
- Không được.
Tôn Diệu Dương ngẩng phắt đầu lên, anh ta nghiêm mặt giận dữ quát:
- Vậy anh còn muốn tính thế nào nữa? Hán tử Mông Cổ đối với kẻ địch đuổi tận giết tuyệt, cũng sẽ không đốt xác của kẻ địch.
Thẩm Hổ Thiền thở dài, không nói gì nữa.
Cường Tử giơ ngón tay xua xua trước mặt Tôn Diệu Dương, hắn vừa cười vừa nói:
- Hán tử Mông Cổ, anh tại sao vẫn cảm thấy mình nhất định phải chết khó coi như vậy chứ?
Tôn Diệu Dương ngây ra một lúc, gã chậm rãi quay đầu nhìn Cường Tử:
- Ý của anh là gì? Lẽ nào anh không muốn giết tôi? Cho dù anh không muốn, Hổ Thiền cũng sẽ không để cho tôi tiếp tục sống, việc này không có gì để bàn bạc nữa. Nếu như Hổ Thiền phạm luật tôi cũng sẽ giết hắn, không tha.
Thẩm Hổ Thiền cười nói:
- Anh còn nhớ được luật lệ sao?
Sắc mặt Tôn Diệu Dương biến đổi, gã nhìn Thẩm Hổ Thiền hỏi:
- Được rồi, nói cho tôi biết anh tính xử trí tôi thế nào? Mang về băm vằm như tương trước mặt các anh em? Hay là chôn ở dưới đất bảo các anh em cưỡi ngựa đạp qua đạp lại cho đến khi không còn lại gì?
Thẩm Hổ Thiền hoi:
- Luật lệ này là do anh quyết định sao?
Tôn Diệu Dương nổi giận mắng:
- Thẩm Hổ Thiền tôi chửi tám đời tổ tông nhà anh! Con mẹ nó đến mức này rồi còn muốn như thế nào nữa.
Giọng điệu Thẩm Hổ Thiền bình thản nói:
- Anh chết thế nào tôi tính không được, Chiến gia giao anh cho Cường Tử xử trí. Tôi chỉ là đến để xem anh chết, không làm gì khác cả.
Tôn Diệu Dương quay phắt đầu nhìn Cường Tử:
- Nhóc con! Chú vừa mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa!
Trong mắt của gã mong muốn được sống không chút giấu giếm, đúng là chết không cam lòng.
Cường Tử thở dài, hắn đạp tắt đầu thuốc lá ở trên mặt đất. Đứng lên nhìn núi non bốn phía, còn có những gốc cây bị tuyết đọng bao trùm nhưng vẫn chưa có cong vòng thân cây xuống trên núi.
- Tôi có thể quyết định anh chết thế nào… Nhưng tôi không có quyền cho anh sống. Việc mình làm sai thì đã sai rồi, ngay cả khi sau đó anh sợ hãi, ăn năn, nhưng vẫn phải nhận lấy sự trừng phạt đáng phải có giành cho anh. Có một số việc có thể tha thứ, có một số việc… không thể!
Triệu Long Tượng nghe thấy Cường Tử nói xong câu này, sắc mặt của anh ta chợt biến thành trắng bệch, ánh mắt trong nháy mắt đã mất đi thần sắc, không hề có sức sống. Anh ta cười khổ, nhìn cái chân gãy của mình, thì thào nói nhỏ một câu:
- Trừng phạt, là giành cho kẻ thất bại.
Cáp Mô lặng lẽ đi đến bên Kim Tiểu Chu, nhìn vẻ thống khổ trên mặt y, anh ta vỗ bả vai Kim tiểu Chu.
- Mặc kệ như thế nào, chú ấy cuối cùng vẫn chưa có quên tình cảm của chúng ta, không có xuống tay với tôi. Tôi biết rõ trong lòng cậu đang nghĩ cách nào để cho chú ấy sống tiếp, trong lòng tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà… con người như chú ấy, không chịu thua.
Sắc mặt Kim Tiểu Chu biến đổi lần nữa, rốt cuộc không thốt nên lời.
Triệu Long Tượng bỗng nhiên ngẩng đầu lên cười ha hả, trong tiếng cười kia lộ ra một nỗi tuyệt vọng. Anh ta quay ngoắt về hướng Cường Tử nói từng chữ từng câu:
- Tôi không hối hận! Cho tôi một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ làm y như vậy!
Giọng nói Cường Tử bình thản nói:
- Tôi biết.
Triệu Long Tượng đứng lên thật khó khăn, anh ta nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Kim Tiểu Chu và Cáp Mô một lát. Chỉ trong thời khắc này, trong ánh mắt của anh ta có một loại cảm giác hối lỗi khó có thể diễn tả được.
- Nói cho tôi biết, anh dự định cho tôi chết thế nào!
Triệu Long Tượng nhìn chằm chằm Cường Tử hỏi.
- Gần đây bên phía Nhật Bản sẽ có hành động, để trả thù hành động lần đó của tôi ở Nhật Bản, dựa theo tin tức tình báo bọn họ chuẩn bị đổ bộ lên đảo Điếu Ngư sau đó tuyên thệ chủ quyền. Bên phía nước ta đã chuẩn bị xong, có rất nhiều người nhìn ra dấu vết đã tự mình tập kết đến xung quanh đảo Điếu Ngư, các anh… cũng đi nha.
Lúc Cường Tử nói lời này, trong ánh mắt thật đau xót hết mực.
- Triệu ca, thật ra, tôi không muốn giết anh.
Hắn nói.
Triệu Long Tượng sửng sốt, nhìn chằm chằm bóng lưng mệt mỏi của Cường Tử vừa nói xong đã quay người rời đi. Anh ta ở thời khắc này bỗng nhiên nhận ra mình mất đi một thứ gì đó. Giống như… cơ hội sống sót, giống như tình cảm giữa anh em. Anh ta chợt phát hiện mình thật sự là một người không chịu thua. Một khi thua rồi, sẽ không còn lối thoát nào cho mình. Nhìn bóng lưng Cường Tử, vẻ mặt anh ta đầy vẻ thê lương.
Nếu như nhận lỗi, Cường Tử vẫn sẽ sẵn lòng tha thứ cho mình sao?
Giọng nói này ở trong đầu anh ta vọng ra, vởn quanh thật lâu không tan. Chỉ là, anh ta cũng biết, hết thảy điều đó cũng sẽ theo bước chân Cường Tử cách mình càng đi càng xa. Mặc kệ tình cảm giữa Cường Tử và anh ta, hay là tình cảm giữa Cáp Mô, Kim Tiểu Chu với anh ta, đều càng lúc càng rời xa anh ta.
Thẩm Hổ Thiền đứng lên phủi đất trên mông, anh ta hút một hơi thuốc cuối cùng trong tay.
- Tôi sẽ tiễn hai người các anh đến phương nam, thuyền đã chuẩn bị xong xuôi, ngoại trừ không có máy bay xe tăng vũ khí có thể chuẩn bị đều ở trên thuyền. Tôn Diệu Dương, anh không phải muốn chết giống như một gã đàn ông Mông Cổ trên thảo nguyên sao?
Anh ngồi xổm xuống, rắc hết lọ thuốc lên vết thương của Tôn Diệu Dương. Xé một miếng vải trên quần áo của mình, Thẩm Hổ Thiền băng bó cẩn thận vết thương cho Tôn Diệu Dương.
- Thay tôi giết nhiều thêm vài tên, tôi còn chưa thể chết được. Đợi đến sau khi tôi chết rồi, sẽ đến dưới đó đi tìm anh. Đến lúc đó hai anh em ta lại cùng nhau uống rượu sữa ngựa thật sảng khoái, mỗi người lấy một cô gái thảo nguyên về làm vợ. Chiến gia giao anh cho Cường Tử xử trí, thực ra tôi biết rõ trong lòng huynh ấy đã không nhớ tới hận thù với anh nữa. Tôi tin rằng anh cũng muốn điều đó, đừng trách Chiến gia, cũng đừng trách Cường Tử. Muốn trách, thì trách chính anh thôi.
Tôn Diệu Dương nhìn Thẩm Hổ Thiền băng bó vết thương cho mình, một hàng nước mắt đục ngầu từ trong khoé mắt gã chảy ra.
- Hổ Thiền… Chăm sóc tốt cho Chiến gia!
Thẩm Hổ Thiền nhẹ gật đầu nói:
- Tôi biết… Kiếp sau, lại làm huynh đệ!
Tôn Diệu Dương gật đầu, gã nắm chặt tay Thẩm Hổ Thiền:
- Kiếp sau, chân thành theo Chiến gia đi đánh thiên hạ, chúng ta lại huynh đệ cả đời!
Cường Tử đi đến trước người Cáp Mô và Kim Tiểu Chu, hắn nhìn vẻ mặt khổ sở của hai người, lòng như dao cắt.
- Cáp Mô ca, Báo Tử ca, thật xin lỗi!
Cáp Mô vỗ vai Cường Tử nói:
- Đừng nói xin lỗi, Bát Bách thúc đi đến mức như hôm nay phải tự trách mình, suy nghĩ tham lam của mình nếu như không khống chế được, ai cũng ngăn không được.
Kim Tiểu Chu nhìn hình bóng run rẩy của Triệu Long Tượng đứng đó, không nói gì, chỉ là nước mắt theo đó từng giọt tiếp theo từng giọt rơi ở trên mặt đất Kháo Sơn Truân. Lúc trước cả bốn người bọn họ cùng nhau rời khỏi Kháo Sơn Truân, rời khỏi núi lớn, bây giờ quay về, lại trơ mắt nhìn Bát Bách thúc của mình đi vào con đường cùng. Anh ta không trách Cường Tử, tính cách Triệu Long Tượng anh ta hiểu rõ. Cường Tử có thể để cho Triệu Long Tượng sống tiếp, nhưng chính Triệu Long Tượng thì sao?
Anh ta biết mình không cách nào đối mặt với Cáp Mô, không cách nào đối mặt với Đại Hùng và Kim Tiểu Chu, cũng theo đó không cách nào đối mặt với chính mình. Nếu đã như vậy, anh ta thà rằng tự đi tìm chết. Những lời trước đó anh ta nói với Cường Tử, chính là đang đi tìm cái chết!
Có lẽ, chỉ có con người không tim không phổi như Đại Hùng kia mới thật không có ưu phiền a.
Kim Tiểu Chu quỳ xuống, dập đầu lạy ba lạy thật mạnh với Triệu Long Tượng.
- Bát Bách thúc… Tiểu Chu… Thật xin lỗi chú!
Triệu Long Tượng dường như là nghe được lời của Kim Tiểu Chu, anh ta xoay người bình tĩnh nhìn Kim Tiểu Chu quỳ trên mặt đất. Nhìn Cáp Mô cũng quỳ xuống dùng sức dập đầu lạy ba lạy về phía anh ta. Lúc này anh ta cười, cười thoải mái thật lòng.
- Về đi, ba lạy của hai người các anh tôi nhận rồi, không hổ thẹn, coi như các anh tiễn tôi đoạn cuối cuộc đời. Sau này trở về chăm sóc tốt Đại Hùng, Đại Hùng… là đứa bé ngoan!
- Cường Tử! Đừng khó chịu! Triệu ca của anh là con người có gan. Tôi không chịu thua, nhưng cam chịu chết! Anh đợi xem đi, giết một người đủ vốn, giết người kiếm lời. Tôi bây giờ rốt cuộc biết tổ tiên Triệu gia của tôi tại làm sao trước khi chết nói ra bốn chữ chết có ý nghĩa kia rồi. Ông ta báo thù cho sư phụ mình, dùng tuyết trắng làm phần mộ, không có tiếc nuối! Nhân quả! Nhân quả! Không ngờ thật sự có luân hồi, Triệu Long Tượng tôi, đi báo thù cho tổ tiên!
- Tôi Triệu Long Tượng bốn mươi năm sống như trâu ngựa, không tin đổi không được Nhất Thế Chư Phật Long Tượng.
Bình luận truyện