Ác Bá
Chương 256: Càn quét đi!
Sáng sớm lúc thức dậy, Cường Tử dùng sức duỗi lưng một cái, nhìn sang bên cạnh đã trống không, nhớ đến cuộc vui điên cuồng tối qua của cả ba, chính Cường Tử cũng có chút đỏ mặt.
Kéo gối tựa ở đầu giường, giơ tay móc ra một điếu thuốc trong túi quần ở mép giường đốt lên. Hít một hơi thật sâu, Cường Tử chợt phát hiện mình rơi xuống. Hắn không muốn rời khỏi giường, không muốn đi làm việc, cái gì cũng không muốn, chỉ muốn lười biếng nằm ở trên giường không dậy. Sau đó đợi người phụ nữ của mình làm xong bữa sáng bưng lên, hắn ở trên giường ăn sáng xong sau đó ngủ vùi một giấc nữa. Cách nghĩ này vừa ló ra đã lan tỏa ra khắp người không cách nào ức chế được, mãi cho đến khi ngập tràn cả đại não Cường Tử.
Phun ra vòng khói, Cường Tử cười giễu cợt chính mình.
- Trách không được mấy tay địa chủ giàu có thậm chí cả Tưởng ủy viên cuối cùng đều gặp bi kịch, cảm giác hưởng thụ này quả thật hại người rất đáng sợ a.
Tự nói với chính mình hai câu, hút xong điếu thuốc, Cường Từ xoay người nhảy từ trên giường xuống. Kéo bức màn ra, mặt trời mới lên ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng chiếu vào trên người của hắn, rất ấm áp.
A!
Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Cường Tử cúi đầu nhìn thử, một bác gái đang quét dọn trong sân che miệng vẻ mặt kinh hoảng. Bác ta làm như không dám nhìn Cường Tử, lại dường như là muốn nói gì đó, cuối cùng bác gái đó quay người bước đi, giống như Cường Tử là mãnh thú thời thượng cổ. Cường Tử cúi đầu nhìn lại mình, tìm xem đồ vật ở phía dưới có chút nào giống như mãnh thú thời thượng cổ, cũng không có chỗ nào dọa người nha.
A... Cường Tử nhìn thấy thứ đồ giống như cây nhang dưới háng kia vẫn còn đang lắc lư trái phải, Cường Tử rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra tất cả.
Không có mặc quần áo.
- Ngạc nhiên thật.
Cường Tử lầm bầm một câu, tiếp tục tắm rửa dưới ánh mặt trời...
Nhắm mắt hưởng thụ ánh sáng mặt trời chừng mười phút, duỗi lưng một cái, ánh sáng mặt trời chiêu rọi không có gì khác, Cường Tử rốt cuộc cũng cảm giác nên đi mặc quần áo vào. Nhưng ngay thời khắc vừa mở to mắt hắn kêu to lên một tiếng, giống như một con mèo bị giẫm cái đuôi nhanh chóng nhảy lên trở về trên giường, kéo chăn mền che ở trên người còn không ngừng thở dốc, bộ dạng này thật giống như người bệnh thở hổn hển.
Bác gái quét dọn sân kia nhìn thấy Cường Tử trần như nhộng đứng ở cửa sổ thật giống như nhìn thấy mãnh thú thời thượng cổ, trong nội tâm của bác chỉ có hai chữ xuất hiện, đó chính là đồi trụy. Mà khi Cường Tử nhìn thấy người xuất hiện trong sân kia, phản ứng đầu tiên của hắn cũng là giống như nhìn thấy mãnh thú thời thượng cổ, trong lòng của hắn cũng chỉ có hai chữ, đó chính là má ơi!
Mẹ Cường Tử tự nhiên sẽ không từ xa đến xem hắn, cũng phải nói là bên trên và bên dưới còn chưa chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao, đoán chừng còn chưa có con đường mòn nào nối liền hai đầu, nếu như thật sự có đến Cường Tử cũng sẽ không hô lên má ơi, chắc chắn sẽ hô lên một tiếng cứu mạng.
Vị nhân vật khiến hắn kinh ngạc như nhìn thấy mãnh thú thời thượng cổ ở trong sân kia xác thật là một trong hai người có thể dễ dàng trấn trụ Cường Tử, một người khác là Mạc Địch đây là điều không thể nghi ngờ. Mà người này mặc dù không phải mẹ của Cường Tử, nhưng chính xác là nữ thần trong lòng Cường Tử.
Chu Lâm Nhã.
Cô gái mất tích rất lâu này mặc một bộ quần áo đơn giản vừa vặn với cơ thể, đội một cái mũ lưỡi trai trên đầu. Một cặp kính mát che đi nửa khuôn mặt của nàng. Một bộ trang phục đơn giản mặc ở trên người nàng có một loại cảm giác nhẹ nhàng tươi mát thoát tục, hơn nữa bộ quần áo cũng không che chắn hết được thân thể dụ người khác phạm tội của nàng.
Cởi bỏ ba lô từ phía sau lưng xuống xách ở trong tay, Chu Lâm Nhã nhẹ nhàng cười.
- Tiểu tử kia, thân thể không tồi.
Nàng tự nói với mình một câu, sau đó cất bước vào biệt thự.
Vừa may Cáp Mô không có mặt, thời gian gần đây anh ta và Kim Tiểu Chu úp úp mở mở làm chuyện xấu xa gì đó rất ít khi có mặt ở Húc Nhật Nhất Phẩm. Nếu như anh ta có ở đây, chỉ sợ tròng mắt sẽ lòi ra khỏi hốc mắt. Kim Tiểu Chu vốn đã sớm phải trở về quân đội, nhưng mặc kệ Cường Từ và Cáp Mô khuyên thế nào, anh ta đều kiên quyết không đi. Ngay cả Trác Thanh Đế gọi điện thoại tới anh ta cũng không thay đổi chủ ý, vẫn không chịu quay về quân đội. Thật ra bọn Cường Tử đều hiểu rõ Kim Tiểu Chu tại sao lại như vậy, đó là bởi vì anh ta không muốn mất đi thêm gì nữa.
Cường Tử dựa ở trên giường há to miệng thở phì phò, sắc mặt trắng bệch.
Xong rồi, lần này là xong đời rồi.
Cường Tử chân tay luống cuống, không biết nên làm cái gì. Rốt cuộc, hắn nhớ tới mình hẳn là nên mặc quần áo vào trước. Bởi vậy hắn vội vàng hấp tấp đứng dậy mặc quần áo vào, kết quả tìm tới tìm lui không cách nào tìm thấy đầy đủ hết quần áo. Cường Tử mái tóc đẫm mồ hôi đặt mông ngồi bên mép giường, lúc này mới nhận ra một bộ quần áo sạch sẽ từ trong ra ngoài đã đặt sẵn ở đầu giường.
Luống cuống tay chân mặc quần áo tử tế, Cường Tử nhanh chóng vuốt mái tóc đẫm mồ hôi. Đứng lên đi vài bước lại quay trở lại, cởi quần ra mặc lại lần nữa... Trước đó mặc ngược! Tay tìm khóa kéo ở phía trước, sờ soạng nửa ngày cũng không có, vội vỗ cái mông một cái, a... tìm được rồi.
Chu Lâm Nhã ngồi ở trong phòng khách dưới lầu, mũ lưỡi trai và kính mát đều cởi xuống, nàng yên tĩnh ngồi ở trong ghế sô pha uống trà, bưng chén trà mang theo chút lười biếng, nhã nhặn điềm đạm mà lại mê hoặc người khác.
Đường cong trên cơ thể nàng vô cùng hoàn mỹ, đến ngay cả Trần Tử Ngư vẫn luôn tự tin với cơ thể của mình thời khắc nhìn thấy Chu Lâm Nhã cũng sinh ra mấy phần tự ti. Kể cả tướng mạo nàng không bằng Chu Lâm Nhã đẹp đến tận cùng, kể cả dáng người cũng kém một bậc không cần suy xét, phụ nữ như thế này đột nhiên xuất hiện ở Húc Nhật Nhất Phẩm, khó tránh khỏi vẻ mặt của nàng như gặp phải kẻ thù.
Ngược lại Tôn Văn Văn thoải mái ngồi đối diện Chu Lâm Nhã, hai người nói chuyện thật là khách sáo. Tôn Văn Văn và Chu Lâm Nhã cùng là giáo viên khi còn ở Đông Đỉnh, hai người dạy cùng một lớp, hai người lúc ấy tuy rằng không coi nhau là bạn bè, nhưng quan hệ cũng không tồi.
Nhất là Tôn Văn Văn, nàng và tất cả giáo viên công nhân viên còn có toàn bộ học sinh trường Nhất Trung ở Đông Đỉnh, trong lòng đều rất sùng bái Chu Lâm Nhã.
- Lâu rồi không gặp cô.
Tôn Văn Văn hai tay dâng trà cho Chu Lâm Nhã sau đó yên lặng ngồi đối diện với cô, nhẹ giọng nói một câu.
Trà là trà ngon, trà tim sen loại tốt nhất ba vạn sáu ngàn đồng một cân. Dụng cụ pha trà cũng là loại tốt nhất, dù không phải độc nhất vô nhị giá trị liên thành gì, cũng là đồ quý do đại sư Cảnh Đức Trấn chế tác. Hương trà xông vào mũi, không nồng đậm, trong thanh khiết mang theo mấy phần điềm đạm.
- Đừng có dùng chữ cô này, sinh ra mấy phần xa cách.
Chu Lâm Nha đặt chén trà xuống, động tác mềm mại thư thái. Cô nói chuyện, làm cho người ta như tắm gió xuân. Nàng không nói lời nào, làm cho lòng người khoáng đạt tâm trí rộng mở. Hết thảy phụ nữ cho dù là em gái nhỏ, chị gái xinh đẹp, phụ nữ chín mọng gì, ở trước mặt nữ thần cũng là áng mây trôi...
Nhưng, thực sự xin phải nói rõ, lúc bình thường là đàn ông ai cũng có giọng điệu muốn khống chế một nữ thần, kết quả không có gì bất ngờ đều bị nữ thần khống chế hết rồi.
Cường Tử cho dù có là con khỉ họ Tôn phá vỡ đá xông ra bản lĩnh đại náo thiên cung một cước đá bay lò luyện đan, không được xem là đại năng gì cũng là yêu nghiệt tu luyện biến thành. Nhưng hắn ở trước mặt vị Quan Âm tỷ tỷ Chu Lâm Nhã này, ngay cả bay nhảy cũng không nhảy được cao quá nửa thước.
- Vâng, sau này phải kêu chị bằng Lâm Nhã tỷ, ha ha.
Sắc mặt Tôn Văn Văn ửng hồng, nói khẽ.
Ở trước mặt Chu Lâm Nhã, chỉ cần là phụ nữ đều sẽ hoặc ít hoặc nhiều có chút mặc cảm với chính mình, chỉ cần là đàn ông phần nhiều đều muốn nổi điên.
- Lâm Nhã tỷ, những ngày này chị đi đâu vậy, Cường Tử cũng thường nhắc đến chị.
Chu Lâm Nhã nheo mắt nhìn Tôn Văn Văn, sắc mặt kẻ kia trong nháy mắt đã đỏ lên. Màu hồng thấu hết ra ngoài, giống như quả đào mọng nước ngon ngọt được sương sớm buổi sáng làm dịu đi.
Trần Tử Ngư nhịn không được phì cười, trong lòng tự nhủ Tôn Văn Văn ơi, một câu nói kia em đã rơi xuống dưới người ta rồi.
Cường Tử thường nhắc đến chị, suy rộng ra lời này là, tôi và Cường Tử rất thân mật.
Chu Lâm Nhã bằng một ánh mắt đã khiến cho chút bản lãnh của Tôn Văn Văn lộ rõ hết, đạo hạnh tu luyện này không chỉ là kém hơn một cấp bậc. Chu Lâm Nhã chỉ dùng một ánh mắt, khiến cho Tôn Văn Văn bại trận rút quân.
- Đi ra ngoài, ở cùng chỗ với một người già ở Hàng Châu uống một bình trà Long Tĩnh. Ở Vân Nam đánh một ván cờ với một người sống ẩn dật, sau đó ngựa không dừng vó đi đến Tứ Xuyên gặp gỡ Phật sống chuyển thế Liên Hoa Sanh đại sĩ. Sau đó lại đi một chuyến đến Tân Cương, mệt mỏi, cho nên phải quay về.
Nàng nói hết một lượt.
Ánh mắt Trần Tử Ngư sáng ngời, như có điều suy nghĩ. Ngược lại Tôn Văn Văn không có nghe ra được ý bên ngoài lời nói của cô, còn chưa có thoát ra khỏi ngượng ngùng vừa nãy.
Lúc này Cường Tử tâm tình lo lắng từ rốt cuộc cũng từ trên lầu đi xuống, hắn vuốt tóc, nhìn Chu Lâm Nhã lại nhìn Tôn Văn Văn và Trần Tử Ngư, há to miệng lại không biết nên nói cái gì.
- Đói bụng, có cái gì ăn không?
Chu Lâm Nhã cười đầy vẻ hối lỗi, vỗ bụng lép xẹp của mình.
Trần Tử Ngư vừa cười cừa nói:
- Hai cô gái bận rộn suốt buổi sáng trong nhà bếp, nếu như không có gì ăn mới lạ. Chỉ có điều nếu như tôi muốn bốn chúng ta ngồi cũng một chỗ ăn sáng, món ăn trong miệng bốn người lại có bốn hương vị khác nhau. Cái tên bây giờ trong tay có cả tỷ đứng ở trên bậc thang kia, nếu như cô không ăn hắn ta một bữa hết sức thật xin lỗi với bụng của mình.
Chu Lâm Nhã cười phá lên nói:
- Vậy được rồi, nếu dễ dàng tôi muốn mượn hắn dùng hai giờ.
Tôn Văn Văn vừa muốn nói cái gì, Trần Tử Ngư đã nói trước:
- Được được được, mượn xong rồi muốn thêm gì không hả!
Chu Lâm Nhã mang kính mát lên che kín nửa khuôn mặt xinh đẹp tinh tế như hoa đào, nắm tay Trần Tử Ngư nói:
- Vậy cũng không biết chừng đó nha.
Trần Tử Ngư sững sờ, lập tức nở nụ cười.
Cường Tử xấu hổ nhìn chỗ này, nhìn chỗ kia, đầu óc cứng đờ đi theo Chu Lâm Nhã ra sân. Đợi Chu Lâm Nhã vừa đi khỏi, hai người Trần Tử Ngư và Tôn Văn Văn không ai bảo ai đều thở phào một cái, liếc nhìn lẫn nhau, lại cùng nở nụ cười.
Trần Tử Ngư xiết chặt tay nói với Tôn Văn Văn:
- Địch nhân rất mạnh!
Tôn Văn Văn ngẫm nghĩ do dự rất lâu nói:
- Thật sự đánh không lại, vậy nên chiêu hàng cô ta đi.
Trần Tử Ngư hung hăng trợn mắt liếc nhìn nàng, đi vào nhà bếp vừa đi vừa nói:
- Người nào đó chuẩn bị điểm tâm sáng chính là có lợi cho mình rồi.
Tôn Văn Văn quơ nắm tay ra thị uy nói:
- Người nào đó nấu cháo cho bữa ăn sáng cũng chính là có lợi cho ta.
Trần Tử Ngư nhảy chân sáo vào nhà bếp, mái tóc dài hất lên hất xuống.
- Tốt lắm, có gan em cứ uống đi. Tương ớt cay, mù tạc, bột tiêu, cũng không thiếu đâu.
Tôn Văn Văn...
Ngồi vào ghế phụ lái trong chiếc Audi A8 của Cường Tử, Chu Lâm Nhã đánh giá cẩn thận Cường Tử một lượt.
- Cách xa nhau ba ngày phải thay đổi cách nhìn.
Cô nói.
Cường Tử đỏ mặt lên, khởi động xe hỏi:
- Muốn ăn gì không?
- Bánh bao hấp nhân thịt cua Tôn Kí, cháo thịt bằm trứng hấp và điểm tâm ngon nhất Đức Thắng Lâu, còn có dưa chuột ngâm muối Tụ Hiền Trạch, còn có...
Cường Tử vung tay lên nói:
- Được! Chúng ta từ phía đông ăn đến phía tây, từ phía nam ăn đến phía bắc, ăn uống bốn phương tám hướng!
Chu Lâm Nhã cười to thoải mái khó khi nào có được. Cô cười một ngón tay chỉ phía trước hô:
- Càn quét đi!
Kéo gối tựa ở đầu giường, giơ tay móc ra một điếu thuốc trong túi quần ở mép giường đốt lên. Hít một hơi thật sâu, Cường Tử chợt phát hiện mình rơi xuống. Hắn không muốn rời khỏi giường, không muốn đi làm việc, cái gì cũng không muốn, chỉ muốn lười biếng nằm ở trên giường không dậy. Sau đó đợi người phụ nữ của mình làm xong bữa sáng bưng lên, hắn ở trên giường ăn sáng xong sau đó ngủ vùi một giấc nữa. Cách nghĩ này vừa ló ra đã lan tỏa ra khắp người không cách nào ức chế được, mãi cho đến khi ngập tràn cả đại não Cường Tử.
Phun ra vòng khói, Cường Tử cười giễu cợt chính mình.
- Trách không được mấy tay địa chủ giàu có thậm chí cả Tưởng ủy viên cuối cùng đều gặp bi kịch, cảm giác hưởng thụ này quả thật hại người rất đáng sợ a.
Tự nói với chính mình hai câu, hút xong điếu thuốc, Cường Từ xoay người nhảy từ trên giường xuống. Kéo bức màn ra, mặt trời mới lên ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng chiếu vào trên người của hắn, rất ấm áp.
A!
Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Cường Tử cúi đầu nhìn thử, một bác gái đang quét dọn trong sân che miệng vẻ mặt kinh hoảng. Bác ta làm như không dám nhìn Cường Tử, lại dường như là muốn nói gì đó, cuối cùng bác gái đó quay người bước đi, giống như Cường Tử là mãnh thú thời thượng cổ. Cường Tử cúi đầu nhìn lại mình, tìm xem đồ vật ở phía dưới có chút nào giống như mãnh thú thời thượng cổ, cũng không có chỗ nào dọa người nha.
A... Cường Tử nhìn thấy thứ đồ giống như cây nhang dưới háng kia vẫn còn đang lắc lư trái phải, Cường Tử rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra tất cả.
Không có mặc quần áo.
- Ngạc nhiên thật.
Cường Tử lầm bầm một câu, tiếp tục tắm rửa dưới ánh mặt trời...
Nhắm mắt hưởng thụ ánh sáng mặt trời chừng mười phút, duỗi lưng một cái, ánh sáng mặt trời chiêu rọi không có gì khác, Cường Tử rốt cuộc cũng cảm giác nên đi mặc quần áo vào. Nhưng ngay thời khắc vừa mở to mắt hắn kêu to lên một tiếng, giống như một con mèo bị giẫm cái đuôi nhanh chóng nhảy lên trở về trên giường, kéo chăn mền che ở trên người còn không ngừng thở dốc, bộ dạng này thật giống như người bệnh thở hổn hển.
Bác gái quét dọn sân kia nhìn thấy Cường Tử trần như nhộng đứng ở cửa sổ thật giống như nhìn thấy mãnh thú thời thượng cổ, trong nội tâm của bác chỉ có hai chữ xuất hiện, đó chính là đồi trụy. Mà khi Cường Tử nhìn thấy người xuất hiện trong sân kia, phản ứng đầu tiên của hắn cũng là giống như nhìn thấy mãnh thú thời thượng cổ, trong lòng của hắn cũng chỉ có hai chữ, đó chính là má ơi!
Mẹ Cường Tử tự nhiên sẽ không từ xa đến xem hắn, cũng phải nói là bên trên và bên dưới còn chưa chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao, đoán chừng còn chưa có con đường mòn nào nối liền hai đầu, nếu như thật sự có đến Cường Tử cũng sẽ không hô lên má ơi, chắc chắn sẽ hô lên một tiếng cứu mạng.
Vị nhân vật khiến hắn kinh ngạc như nhìn thấy mãnh thú thời thượng cổ ở trong sân kia xác thật là một trong hai người có thể dễ dàng trấn trụ Cường Tử, một người khác là Mạc Địch đây là điều không thể nghi ngờ. Mà người này mặc dù không phải mẹ của Cường Tử, nhưng chính xác là nữ thần trong lòng Cường Tử.
Chu Lâm Nhã.
Cô gái mất tích rất lâu này mặc một bộ quần áo đơn giản vừa vặn với cơ thể, đội một cái mũ lưỡi trai trên đầu. Một cặp kính mát che đi nửa khuôn mặt của nàng. Một bộ trang phục đơn giản mặc ở trên người nàng có một loại cảm giác nhẹ nhàng tươi mát thoát tục, hơn nữa bộ quần áo cũng không che chắn hết được thân thể dụ người khác phạm tội của nàng.
Cởi bỏ ba lô từ phía sau lưng xuống xách ở trong tay, Chu Lâm Nhã nhẹ nhàng cười.
- Tiểu tử kia, thân thể không tồi.
Nàng tự nói với mình một câu, sau đó cất bước vào biệt thự.
Vừa may Cáp Mô không có mặt, thời gian gần đây anh ta và Kim Tiểu Chu úp úp mở mở làm chuyện xấu xa gì đó rất ít khi có mặt ở Húc Nhật Nhất Phẩm. Nếu như anh ta có ở đây, chỉ sợ tròng mắt sẽ lòi ra khỏi hốc mắt. Kim Tiểu Chu vốn đã sớm phải trở về quân đội, nhưng mặc kệ Cường Từ và Cáp Mô khuyên thế nào, anh ta đều kiên quyết không đi. Ngay cả Trác Thanh Đế gọi điện thoại tới anh ta cũng không thay đổi chủ ý, vẫn không chịu quay về quân đội. Thật ra bọn Cường Tử đều hiểu rõ Kim Tiểu Chu tại sao lại như vậy, đó là bởi vì anh ta không muốn mất đi thêm gì nữa.
Cường Tử dựa ở trên giường há to miệng thở phì phò, sắc mặt trắng bệch.
Xong rồi, lần này là xong đời rồi.
Cường Tử chân tay luống cuống, không biết nên làm cái gì. Rốt cuộc, hắn nhớ tới mình hẳn là nên mặc quần áo vào trước. Bởi vậy hắn vội vàng hấp tấp đứng dậy mặc quần áo vào, kết quả tìm tới tìm lui không cách nào tìm thấy đầy đủ hết quần áo. Cường Tử mái tóc đẫm mồ hôi đặt mông ngồi bên mép giường, lúc này mới nhận ra một bộ quần áo sạch sẽ từ trong ra ngoài đã đặt sẵn ở đầu giường.
Luống cuống tay chân mặc quần áo tử tế, Cường Tử nhanh chóng vuốt mái tóc đẫm mồ hôi. Đứng lên đi vài bước lại quay trở lại, cởi quần ra mặc lại lần nữa... Trước đó mặc ngược! Tay tìm khóa kéo ở phía trước, sờ soạng nửa ngày cũng không có, vội vỗ cái mông một cái, a... tìm được rồi.
Chu Lâm Nhã ngồi ở trong phòng khách dưới lầu, mũ lưỡi trai và kính mát đều cởi xuống, nàng yên tĩnh ngồi ở trong ghế sô pha uống trà, bưng chén trà mang theo chút lười biếng, nhã nhặn điềm đạm mà lại mê hoặc người khác.
Đường cong trên cơ thể nàng vô cùng hoàn mỹ, đến ngay cả Trần Tử Ngư vẫn luôn tự tin với cơ thể của mình thời khắc nhìn thấy Chu Lâm Nhã cũng sinh ra mấy phần tự ti. Kể cả tướng mạo nàng không bằng Chu Lâm Nhã đẹp đến tận cùng, kể cả dáng người cũng kém một bậc không cần suy xét, phụ nữ như thế này đột nhiên xuất hiện ở Húc Nhật Nhất Phẩm, khó tránh khỏi vẻ mặt của nàng như gặp phải kẻ thù.
Ngược lại Tôn Văn Văn thoải mái ngồi đối diện Chu Lâm Nhã, hai người nói chuyện thật là khách sáo. Tôn Văn Văn và Chu Lâm Nhã cùng là giáo viên khi còn ở Đông Đỉnh, hai người dạy cùng một lớp, hai người lúc ấy tuy rằng không coi nhau là bạn bè, nhưng quan hệ cũng không tồi.
Nhất là Tôn Văn Văn, nàng và tất cả giáo viên công nhân viên còn có toàn bộ học sinh trường Nhất Trung ở Đông Đỉnh, trong lòng đều rất sùng bái Chu Lâm Nhã.
- Lâu rồi không gặp cô.
Tôn Văn Văn hai tay dâng trà cho Chu Lâm Nhã sau đó yên lặng ngồi đối diện với cô, nhẹ giọng nói một câu.
Trà là trà ngon, trà tim sen loại tốt nhất ba vạn sáu ngàn đồng một cân. Dụng cụ pha trà cũng là loại tốt nhất, dù không phải độc nhất vô nhị giá trị liên thành gì, cũng là đồ quý do đại sư Cảnh Đức Trấn chế tác. Hương trà xông vào mũi, không nồng đậm, trong thanh khiết mang theo mấy phần điềm đạm.
- Đừng có dùng chữ cô này, sinh ra mấy phần xa cách.
Chu Lâm Nha đặt chén trà xuống, động tác mềm mại thư thái. Cô nói chuyện, làm cho người ta như tắm gió xuân. Nàng không nói lời nào, làm cho lòng người khoáng đạt tâm trí rộng mở. Hết thảy phụ nữ cho dù là em gái nhỏ, chị gái xinh đẹp, phụ nữ chín mọng gì, ở trước mặt nữ thần cũng là áng mây trôi...
Nhưng, thực sự xin phải nói rõ, lúc bình thường là đàn ông ai cũng có giọng điệu muốn khống chế một nữ thần, kết quả không có gì bất ngờ đều bị nữ thần khống chế hết rồi.
Cường Tử cho dù có là con khỉ họ Tôn phá vỡ đá xông ra bản lĩnh đại náo thiên cung một cước đá bay lò luyện đan, không được xem là đại năng gì cũng là yêu nghiệt tu luyện biến thành. Nhưng hắn ở trước mặt vị Quan Âm tỷ tỷ Chu Lâm Nhã này, ngay cả bay nhảy cũng không nhảy được cao quá nửa thước.
- Vâng, sau này phải kêu chị bằng Lâm Nhã tỷ, ha ha.
Sắc mặt Tôn Văn Văn ửng hồng, nói khẽ.
Ở trước mặt Chu Lâm Nhã, chỉ cần là phụ nữ đều sẽ hoặc ít hoặc nhiều có chút mặc cảm với chính mình, chỉ cần là đàn ông phần nhiều đều muốn nổi điên.
- Lâm Nhã tỷ, những ngày này chị đi đâu vậy, Cường Tử cũng thường nhắc đến chị.
Chu Lâm Nhã nheo mắt nhìn Tôn Văn Văn, sắc mặt kẻ kia trong nháy mắt đã đỏ lên. Màu hồng thấu hết ra ngoài, giống như quả đào mọng nước ngon ngọt được sương sớm buổi sáng làm dịu đi.
Trần Tử Ngư nhịn không được phì cười, trong lòng tự nhủ Tôn Văn Văn ơi, một câu nói kia em đã rơi xuống dưới người ta rồi.
Cường Tử thường nhắc đến chị, suy rộng ra lời này là, tôi và Cường Tử rất thân mật.
Chu Lâm Nhã bằng một ánh mắt đã khiến cho chút bản lãnh của Tôn Văn Văn lộ rõ hết, đạo hạnh tu luyện này không chỉ là kém hơn một cấp bậc. Chu Lâm Nhã chỉ dùng một ánh mắt, khiến cho Tôn Văn Văn bại trận rút quân.
- Đi ra ngoài, ở cùng chỗ với một người già ở Hàng Châu uống một bình trà Long Tĩnh. Ở Vân Nam đánh một ván cờ với một người sống ẩn dật, sau đó ngựa không dừng vó đi đến Tứ Xuyên gặp gỡ Phật sống chuyển thế Liên Hoa Sanh đại sĩ. Sau đó lại đi một chuyến đến Tân Cương, mệt mỏi, cho nên phải quay về.
Nàng nói hết một lượt.
Ánh mắt Trần Tử Ngư sáng ngời, như có điều suy nghĩ. Ngược lại Tôn Văn Văn không có nghe ra được ý bên ngoài lời nói của cô, còn chưa có thoát ra khỏi ngượng ngùng vừa nãy.
Lúc này Cường Tử tâm tình lo lắng từ rốt cuộc cũng từ trên lầu đi xuống, hắn vuốt tóc, nhìn Chu Lâm Nhã lại nhìn Tôn Văn Văn và Trần Tử Ngư, há to miệng lại không biết nên nói cái gì.
- Đói bụng, có cái gì ăn không?
Chu Lâm Nhã cười đầy vẻ hối lỗi, vỗ bụng lép xẹp của mình.
Trần Tử Ngư vừa cười cừa nói:
- Hai cô gái bận rộn suốt buổi sáng trong nhà bếp, nếu như không có gì ăn mới lạ. Chỉ có điều nếu như tôi muốn bốn chúng ta ngồi cũng một chỗ ăn sáng, món ăn trong miệng bốn người lại có bốn hương vị khác nhau. Cái tên bây giờ trong tay có cả tỷ đứng ở trên bậc thang kia, nếu như cô không ăn hắn ta một bữa hết sức thật xin lỗi với bụng của mình.
Chu Lâm Nhã cười phá lên nói:
- Vậy được rồi, nếu dễ dàng tôi muốn mượn hắn dùng hai giờ.
Tôn Văn Văn vừa muốn nói cái gì, Trần Tử Ngư đã nói trước:
- Được được được, mượn xong rồi muốn thêm gì không hả!
Chu Lâm Nhã mang kính mát lên che kín nửa khuôn mặt xinh đẹp tinh tế như hoa đào, nắm tay Trần Tử Ngư nói:
- Vậy cũng không biết chừng đó nha.
Trần Tử Ngư sững sờ, lập tức nở nụ cười.
Cường Tử xấu hổ nhìn chỗ này, nhìn chỗ kia, đầu óc cứng đờ đi theo Chu Lâm Nhã ra sân. Đợi Chu Lâm Nhã vừa đi khỏi, hai người Trần Tử Ngư và Tôn Văn Văn không ai bảo ai đều thở phào một cái, liếc nhìn lẫn nhau, lại cùng nở nụ cười.
Trần Tử Ngư xiết chặt tay nói với Tôn Văn Văn:
- Địch nhân rất mạnh!
Tôn Văn Văn ngẫm nghĩ do dự rất lâu nói:
- Thật sự đánh không lại, vậy nên chiêu hàng cô ta đi.
Trần Tử Ngư hung hăng trợn mắt liếc nhìn nàng, đi vào nhà bếp vừa đi vừa nói:
- Người nào đó chuẩn bị điểm tâm sáng chính là có lợi cho mình rồi.
Tôn Văn Văn quơ nắm tay ra thị uy nói:
- Người nào đó nấu cháo cho bữa ăn sáng cũng chính là có lợi cho ta.
Trần Tử Ngư nhảy chân sáo vào nhà bếp, mái tóc dài hất lên hất xuống.
- Tốt lắm, có gan em cứ uống đi. Tương ớt cay, mù tạc, bột tiêu, cũng không thiếu đâu.
Tôn Văn Văn...
Ngồi vào ghế phụ lái trong chiếc Audi A8 của Cường Tử, Chu Lâm Nhã đánh giá cẩn thận Cường Tử một lượt.
- Cách xa nhau ba ngày phải thay đổi cách nhìn.
Cô nói.
Cường Tử đỏ mặt lên, khởi động xe hỏi:
- Muốn ăn gì không?
- Bánh bao hấp nhân thịt cua Tôn Kí, cháo thịt bằm trứng hấp và điểm tâm ngon nhất Đức Thắng Lâu, còn có dưa chuột ngâm muối Tụ Hiền Trạch, còn có...
Cường Tử vung tay lên nói:
- Được! Chúng ta từ phía đông ăn đến phía tây, từ phía nam ăn đến phía bắc, ăn uống bốn phương tám hướng!
Chu Lâm Nhã cười to thoải mái khó khi nào có được. Cô cười một ngón tay chỉ phía trước hô:
- Càn quét đi!
Bình luận truyện