Ác Bá

Chương 35: Phong Đao



Việc đầu tiên Cường Tử làm là bảo vệ Bùi Nhược đằng sau, hiện tại hắn có một loại phản ứng gần như thuộc về bản năng đối với nguy hiểm. Tâm pháp Cách đấu thuật rất có hiệu quả cho việc rèn luyện tinh thần, khiến cảm nhận hiện giờ của Cường Tử đối với hoàn cảnh xung quanh rất đáng kinh ngạc.

Một người mặc áo gió màu đen, người đàn ông thân hình cao lớn đứng trên toà nhà đã bị sập một nửa ở phía trước, đang nhìn hai người bọn Cường Tử. Cường Tử cách rất xa cũng cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của gã.

Ánh mắt giống như của một con rắn độc đã được hóa thành vật thể sống chiếu lên mặt Cường Tử, trong nháy mắt Cường Tử cảm thấy mình như rơi xuống hầm băng, hắn nổi da gà. Cường Tử nhìn về phía ánh mắt lạnh như băng, bóng người cao gầy kia bị một chiếc áo gió màu đen rộng thùng thình che phủ, cổ áo gió che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời.

Người này đứng ở chỗ cao, áo gió theo gió thổi bay phất phơ, mang theo một hương bị tuyệt trần, sau lưng y có đeo một thanh đao, rất to, nhìn rõ ràng là còn dài hơn thân hình gã một chút.

- Cậu là Lâm Cường?

Giọng nói của người áo đen rất lạnh, giọng nói khàn đặc, dường như cuống họng đã bị hư mất rồi.

Cường Tử cười xì một tiếng, trong lòng tự nhủ người xấu chính là người xấu, không nói câu nào vẫn có chút phong thái của bậc cao thủ, vừa há miệng đã có mùi hôi thối. Thật đáng ghét!

- Chính là tôi, anh là ai?

- Phong Đao.

Cường Tử cẩn thận ngẫm nghĩ một chút rồi sợ hãi hỏi một câu:
- Phong Tao? (làm điệu, ra dáng)

Bùi Nhược nắm lấy cánh tay Cường Tử từ đằng sau, cơ thể hơi run run, trong thế giới của cô chưa bao giờ xuất hiện cảnh tượng như vậy, cô sống rất đơn giản.

- Lâm Cường, hắn ta là ai?

Cường Tử vỗ bàn tay Bùi Nhược, có ý bảo Bùi Nhược đừng căng thẳng, theo đó sờ lên bả vai mềm mại không xương của Bùi Nhược, lòng bàn tay cô gái nhỏ lạnh như băng, rõ ràng là vô cùng sợ hãi.

- Không nghe người ta nói sao, hắn ta tên là Phong Tao.

Người mặc áo đen hừ một tiếng rồi nói:
- Dẻo mồm dẻo miệng lắm, miệng lưỡi sắc bén hơn nữa cũng không có chút ý nghĩa gì cả.

Cường Tử:
- Vậy ông nói cái gì mới có ý nghĩa?

Phong Đao ngẩng đầu nói:
- Đàn ông thân cao tám thước phải ra giang hồ cười ngạo nghễ, mười bước giết một người ngàn dặm không dừng bước, hào khí ân oán vô cùng phân minh. Thần cản sát thần, Phật cản giết phật. Đây mới là bá khí! Đây mới là hành vi của đàn ông hảo hán.

Cường Tử nói thầm một tiếng:
- Tôi thấy anh bá khí đầy mặt.

Bùi Nhược nhỏ giọng hỏi Cường Tử:
- Ý, hắn ta nói gì vậy? Sao tớ thấy như trong phim vậy?

Cường Tử cũng nhỏ giọng nói:
- Không phải phim, là thật đấy, nhưng tên này chắc là đầu óc bị hư rồi. Xem nhiều phim võ thuật Hồng Kông bị tẩu hỏa nhập ma rồi.

Phong Đao tiếp tục nói:
- Thiên hạ tuy lớn mặc ta ngao du, đại trương phu đương nhiên phải như thế, hừ!

Cường Tử lại nói thầm một câu:
- Nói dối bị sét đánh!

Phong Đao:
- Tôi đến để giết cậu.

Cường Tử:
- Cho tôi lý do.

Phong Đao:
- Có người chi năm mươi vạn, muốn mạng của cậu.

Cường Tử:
- Nói tóm lại anh không phải là vì tiền sao? Tưởng cái gì cao thượng lắm chứ? Còn bày đặt đại trượng phu mười bước giết một người, ngàn dặm không dừng bước. Hay anh nói đại ra là làm chuyện xấu chạy khắp gầm trời cúi đất không ai bắt được luôn đi!

Phong Đao nhảy thẳng từ trên lầu xuống, áo gió bay phấp phới, tư thế rất phong cách, rất có khí khái đàn ông.

Phong Đao:
- Cao thủ Bát Cực quyền bên cạnh cậu đâu? Tôi trước đến để gặp hắn, sau mới để giết cậu.

Cường Tử:
- Đừng phí lời nữa, giả vờ làm cháu nội gì. Anh ta ở đây anh dám đến không?

Phong Đao….

Cường Tử:
- Không phải anh đang giới thiệu mình là đàn ông chân chính sao? Vậy được, muốn giết tôi dễ thôi, tôi sẽ đánh với anh một trận, tôi thua tùy anh xử lý, nhưng có một chuyện hi vọng anh có thể đồng ý với tôi.

Phong Đao:
- Nói đi!

Cường Tử chỉ Bùi Nhược nói:
- Chuyện không liên quan đến cô ta, để cô ta đi.

Phong Đao sau khi suy nghĩ liền lắc lắc đầu:
- Không được, thả cô ta đi sẽ làm lộ hành tung của tôi.

Cường Tử hung hăng mắng một câu, sau đó nói nhỏ với Bùi Nhược:
- Lúc đánh nhau bạn hãy chạy đi, đừng quay đầu lại hãy chạy thẳng, vào trường là an toàn rồi.

Bùi Nhược kéo chặt cánh tay Cường Tử hỏi:
- Lâm Cường, rốt cuộc ông ta làm gì vậy? Tại sao ông ta lại muốn giết bạn? Bạn đắc tội với ông ta sao?

Nhìn vẻ mặt lo lắng hãi hùng của Bùi Nhược, Cường Tử hôn nhẹ trên mặt Bùi Nhược nói:
- Mình cũng không biết hắn ta là ai, mình cũng không đắc tội với hắn ta.Thế giới này không đơn giản như cậu nghĩ đâu, bây giờ đừng hỏi nữa, ngoan ngoãn nghe lời mình. Lát nữa đánh nhau cậu hãy chạy đi, chưa chắc mình đã là đối thủ của hắn ta. Cậu có thể thoát thân mình cũng có thể thoải mãi chân tay đánh với hắn ta một trận.

Bùi Nhược:
- Tớ không đi, tớ đi rồi cậu phải làm sao?

Cường Tử:
- Nha đầu ngốc, cậu không đi thì giúp gì được mình? Dùng mỹ nhân kế để hạ gục hắn ta à? Nghe lời, cậu không đi mình sẽ phân tâm, phân tâm thì sẽ có sơ hở, như vậy chắc chắn sẽ không đánh được hắn ta. Quên chưa nói cho cậu biết, bạn trai của cậu là mình đánh nhau vô cùng lợi hại, hắn ta đánh mình một mình đánh lại tám. Đừng lo lắng cho mình.

Bùi Nhược lắc đầu:
- Tớ đi cầu cứu, tớ gọi điện thoại được không?

Cô nàng lặng lẽ lấy di động từ trong túi ra, khẽ quơ trước mặt Cường Tử.

Cường Tử:
- Đừng ngốc thế, đợi lúc cảnh sát chú ý đến thì món rau cũng nguội mất rồi.

Mắt Bùi Nhược ngấn lệ, rốt cuộc cũng không nhịn được mà khóc nấc lên.

- Lâm Cường rốt cuộc cậu làm gì vậy? tại sao có người muốn giết cậu?

Cường Tử bất đắc dĩ nói:
- Trước tiên đừng để ý những thứ này, sau này mình sẽ nói cho cậu biết. Thế này đi, cậu hãy chạy với tốc độ nhanh nhất, tìm người lái xe đưa mình đến trường. Anh ta là cao thủ, anh ta đến tớ sẽ an toàn, cậu không đi cả hai chúng ta sẽ cùng chết, cậu đi còn có thể cứu mình. Được không?

Bùi Nhược:
- Nhưng…

Phong Đao đi về phía trước một bước nói:
- Nam tử hán đại trượng phi, thì thì thào thào còn ra gì nữa!

Cường Tử liền quay đầu lại:
- Câm miệng! không đến lượt anh nói chuyện!

Phong Đao….

Cường Tử:
- Ngoan, đi đi. Cậu chạy càng nhanh, mình sẽ càng an toàn.

Bùi Nhược nghĩ một chút rồi gật gật đầu. Cường Tử cười, cười rất rạng rỡ thoải mái. Nước mắt của Bùi Nhược rơi xuống từng giọt nói với Cường Từ:
- Chờ tớ, tớ bây giờ đi tìm người tài xế kia!

Cường Tử gật đầu:
- Đi nhanh!

Bùi Nhược cắn răng rồi xoay người xông ra ngoài.

Phong Đao thấy Bùi Nhược định chạy liền gọi:
- Muốn đi, dễ vậy sao!

Vừa dứt lời, đã thấy Cường Tử xông đến trước gã.

Phong Đao cả kinh, không ngờ tên tiểu tử này võ công lại giỏi như vậy. Không giống với thông tin cá nhân của Cường Tử mà người trung gian đã đưa cho gã. Lẽ nào là thông tin sai?

Lâm Cường, mười bảy tuổi là trẻ mồ côi, học sinh mới của Nhất Trung. Cao khoảng một mét bảy, nặng trên dưới năm lăm kí. Là kẻ linh hoạt, gian xảo, chưa từng tập võ, sở trường… đá đũng quần.

Bạch câu quá khích!

Thời gian này Cường Tử luyệt tập tốt nhất chính là khinh công trong Bách biến thần hành, mà tinh hoa trong Bách biến thần hành chính là bộ Bạch câu quá khích này.

Phong Đao chỉ cảm thấy Cường Tử vừa động thì hắn đã đến trước mắt mình. Gã quá chủ quan đã phải chịu thiệt thòi. Cường Tử dùng một chiêu An thân pháo đấm thẳng vào cằm gã. Phong Đao kinh hãi, tránh né được một quyền hung hiểm này, nhưng cú đấm sượt qua mặt khiến y hơi đau đớn.

Phong Đao biến sắc, quát to một tiếng:
- Muốn chết à?”
Nghiêng người cùng lúc đó một chân quét ngang đá thẳng vào eo của Cường Tử.

Cường Tử ngồi xổm, khó khăn lắm mới tránh được một cước thế đến cực mạnh này. Hắn đạp chân xuống mặt đất, mượn lực nhảy lên ra một chiêu Hắc Hổ móc… đũng quần, động tác quả nhiên là dứt khoát, sắc bén.

Phong Đao mắng một câu:
- Quả nhiên là vô liêm sỉ.
Chân gã đạp nhẹ một cái bay lên cao trong lúc lơ lửng giữa trời lại bổ nhào xuống chân nện xuống đầu Cường Tử. Cường Tử không kịp tránh chỉ có thể giơ hai tay lên đỡ một cước này.

Một tiếng va chạm thật mạnh, Cường Tử chỗng đỡ không nổi quỳ rạp xuống đất, đầu gối rách toạc vì đập phải viên gạch trên mặt đất, lập tức chảy máu! Cơn đau này khiến tinh thần của Cường Tử bị chấn động, hắn vốn định đánh lén để hạ gục đối thủ nhưng rõ ràng là đối thủ mạnh hơn nhiều so với hắn dự đoán. Lực của cú đá này đâu phải chỉ có ngàn cân, Cường Tử chỉ có thể miễn cưỡng dùng hết sức đón đỡ.

Đầu gối đau rát, nhưng trong đầu Cường Tử lại không ngừng suy nghĩ về kế sách đối địch. Lúc này Phong Đao thấy một cước của mình vẫn chưa khiến Cường Tử gục ngã, gã cũng hơi kinh ngạc. Mình tu luyện lực chân nhiều năm như vậy, một chiêu Bàn sư thối (bàn chân sư tử) này cũng đủ đá cứng vỡ vụn, ngay cả một khối đá lớn cũng bị vỡ làm hai. Nhưng không ngờ thiếu niên này lại chống đỡ được một cước, rõ ràng là mình đã đánh giá thấp thực lực của đối thủ.

Phong Đao ngẩng đầu lên nhìn, bóng Bùi Nhược đã đi rất xa, nếu không đuổi cô ta sẽ chạy mất, gã cúi đầu nhìn Cường Tử cắn răng giữ chặt chân mình, miệng đã chảy máu, gã biết Cường Tử đã như cung trương hết cỡ, dù tiếp được một chiêu Bàn sư thối của mình nhưng thực sự nội thương cũng không nhẹ.

Ánh mắt của Phong Đao lạnh lùng, ra tay như đao bén, cắt xuống chém vào cổ Cường Tử.

Cường Tử cảm thấy hơi thở của thần chết trong nháy mắt đã đến trước mặt mình, chiêu thủ đao này thế đến như tia chớp, thực sự nếu đánh trúng e rằng cổ sẽ bị đứt rời.

Cường Tử cắn chặt răng, đột nhiên tay hắn nắm chặt chân Phong Đao, ra sức đẩy về phía sau.

Phong Đao thân người lảo đảo, Cường Tử nhân cơ hội này lăn tại chỗ một vòng tránh được một chưởng của Phong Đao, sau đó hắn mạnh mẽ đứng lên làm tư thế phòng ngự. Động tác này mặc dù trông có vẻ không đẹp mắt nhưng sử dụng tốc độ rất nhanh là biểu hiện chân thực nhất trình độ của Cường Tử.

Cường Tử vừa đứng thắng dậy, mắt đã tối sầm, bóng của Phong Đao đã đến trước mặt hắn, một tiếng va chạm vang lên, gã đá một cước trúng giữa ngực Cường Tử. Sức mạnh trong cú đá thật khủng khiếp khiến Cường Tử còn chưa có đứng vững được đã bị đá bay ra ngoài. Cường Tử cảm giác vô cùng khó thở, suýt nữa thì tắt thở.

Va chạm thật mạnh, Cường Tử bị đập thẳng vào bờ tường còn sót lại một nửa, rơi xuống dưới chân tường!

Phì, Cường Tử nhổ ra một ngụm máu lớn.

Hắn nhìn mọi thử đều trở lên mơ hồ, trong ngực đau dữ dội, rõ ràng là xương sườn đã bị gãy.

Phong Đao chỉ mong đánh nhanh thắng nhanh, sau khi đá bay Cường Tử dưới chân điểm một cái, gã hoá thành một bóng đen đuổi theo. Cường Tử vừa mới rơi xuống đất, bóng của gã đã đến gần.

Cường Tử theo phản xạ cúi đầu, chỉ suýt xoát một nhịp thở sau đó chân của Phong Đao đã quét vào khoảng không. Cú đá này đạp trên đoạn tường còn sót lại, mảnh vỡ bay tán loạn! Một cước này quả nhiên đầy uy lực!

Cường Tử cắn đầu lưỡi, để tinh thần tập trung lại. Hắn biết rõ lần này đã gặp cao thủ chân chính rồi, nhìn tu vi của người tên là Phong Đao này, chắc chắn không thấp hơn Chu Bách Tước! So chiêu với một cao thủ cỡ như vậy, quả nhiên là kém xa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện