Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh
Chương 82-2
Nhìn chất nữ ghé vào đầu gối của mình khóc lóc khổ sở, Tống thị xoa thái dương đang ẩn đau, trong lòng phiền muộn không thôi.
Mà nữ tử kia khóc còn chưa đủ, lại dùng sức lay hai chân của nàng, chỉ trích:
- Thân cô, năm ta mười một tuổi người đã đáp ứng, biểu ca trừ ta sẽ không thú người khác. Lúc này ta thật vất vả mới cập kê, hắn lại cùng nha đầu chết tiệt Bạch Thanh thành thân, ta mặc kệ, người mau tìm cách cho ta.
Tống thị bị giọng nói chói tai của nàng làm cho đau đầu.
Huyệt Thái Dương càng đau đớn như sắp nổ tung, làm gì còn có tâm tư an ủi tiểu cô nương thất tình. Tức giận nói:
- Đó là thánh chỉ tứ hôn, ta còn có biện pháp gì?
- Oa.....
Một tiếng, tiểu cô nương từ khóc thút thít thành khóc lớn, nước mắt như mưa.
Thấy vậy lòng Tống thị lại mềm nhũn.
Tống thị không có thân sinh nữ nhi, vì bù lại tiếc nuối, lúc Tiếu Túc bị đưa đến Bạch Vân sơn trang.
Nàng đem chất nữ Tống Điệp nhận vào Thần Sách hầu phủ nuôi dưỡng dưới gối.
Coi nàng như thân sinh nữ nhi, mọi cách nuông chiều, cần gì cứ lấy.
Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc cùng Tống thị là thanh mai trúc mã, biểu huynh biểu muội.
Tình cảm sâu sắc, sau này hắn bị phụ thân bức bách thú một nữ nhân mà hắn không thương về phủ.
Còn ủy khuất nàng làm thiếp, nhiều lần bị Thuận Ninh trưởng công chúa cậy thế khi nhục, nên hắn đối với nàng càng áy náy.
Sau này trong lúc vô ý biết được nàng vô tử là vì thái hậu hạ thủ, nghĩ đến mình liên lụy nàng nên càng yêu thương duy trì.
Ngay cả nhi tử duy nhất của mình cũng không quản không để ý, đối với chất nữ mà nàng yêu thương, cũng xem như trân bảo nâng niu trong lòng bàn tay.
Dưỡng thành một nữ tử tính tình có một không hai.
Có Thần Sách hầu phủ làm hậu thuẫn, Tống Điệp càng xấu tính không coi ai ra gì.
Cũng không sợ gả không được, lại càng không sợ phu gia khi nhục.
Năm nàng mười một tuổi ngẫu nhiên nhìn thấy Tiếu Túc, liền ái mộ, tự xem Tiếu Túc là vật sở hữu.
Chỉ chờ đến năm mười lăm tuổi cập kê xong, liền gả vào Thần Sách hầu phủ làm thê tử của hắn.
Trong nhận thức của nàng, chỉ cần nàng muốn, thân cô cùng tôn trượng (dượng) sẽ thỏa mãn nàng.
Có bọn họ làm chủ, dù biểu huynh Tiếu Túc không thích nàng, cũng phải nghe lời phụ mẫu chi mệnh môi chước, thú nàng làm thê.
Sau đó sẽ giống tôn trượng đau sủng thân cô, yêu thương sủng ái nàng.
Hơn nữa nàng thông tuệ mỹ mạo như vậy, Tiếu Túc không có lý do gì mà không thích nàng, không sủng nàng, không phải sao?
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Tiếu Túc không muốn hồi Tiếu gia, sau khi lập được quân công phong hầu.
Tự lập môn hộ, làm cho mọi tính toán của nàng đều rơi vào hư không.
Sau đó hoàng thượng còn năm lần bảy lượt muốn tứ hôn cho hắn, nàng gấp đến độ ngày nào cũng ở trước mặt thân cô khóc lóc, nguyền rủa nữ nhân được ban cho hắn chết không tử tế.
Không ngờ, nàng nguyền rủa lại trở thành sự thật, hoàng thượng tứ hôn nữ nhân nào cho Tiếu Túc cũng chết.
Thanh danh khắc thê của hắn lan truyền khắp kinh thành, thậm chí là cả thiên hạ.
Sau đó, không còn ai dám gả cho hắn.
Nàng còn nghĩ hắn và nàng là nhân duyên trời định, là ý trời hắn không thú được ai ngoài nàng.
Nhưng hôm nay nàng đã trưởng thành, có thể lập gia thất, hắn lại muốn thành thân với người khác.
Điều này sao có thể?
Nàng vì hắn tỉ mỉ chuẩn bị bốn năm, ngày ngày đi theo thân cô học tập cách làm thê tử tốt.
Như thế nào quản lý gia sự trong hầu phủ. Vì hắn, nàng miệt mài học tập chưa từng lười biếng.
Sao hắn có thể bỏ nàng mà đi thú người khác?
Nàng lại khóc cầu, cô chất các nàng lại bắt đầu trò cũ, một bên phá hư thanh danh của Tiếu Túc, một bên muốn ở Bạch gia động tay động chân.
Đáng tiếc, làm cái gì cũng không thành, Bạch gia phòng bị nghiêm ngặt, toàn bộ người phái đi làm việc có đi không có về.
Mà thanh danh của Tiếu Túc chẳng những không bị phá hư, mà còn vì chân tướng của chuyện hôn sự truyền ra ngoài, được rất nhiều người đồng tình.
Đúng là không có cách nào ngăn cản hôn sự của bọn họ sắp tiến hành.
Hôm nay, lục lễ đã thành, trên danh phận, thê tử của hắn đã là Bạch Thanh.
Bọn họ có thánh chỉ tứ hôn, Bạch Thanh còn được muôn vàn ân sủng của hoàng thượng, các nàng không thể làm gì.
- Đi cầu hoàng đại cô đi!
Khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, Tống Điệp nắm chặt tay Tống thị, ánh mắt như con nai vàng hoảng loạn nhìn nàng, cầu xin:
- Ta nghe nương nói, năm đó thân cô cùng hoàng đại cô rất thân cận, hay chúng ta đi van cầu nàng đi, dù không thể giải trừ hôn ước với Bạch gia, chỉ cần để ta gả vào làm tiểu thiếp cũng được! Thân cô, Điệp Nhi không cần tặng hắn cho người khác, không cần đem An Nhạc Hầu phủ tặng cho người khác. Thân cô, cầu người, người giúp Điệp Nhi đi!
Vẻ mặt Tống thị quẫn bách, nhẹ giọng phân tích:
- Nương của nha đầu Bạch gia kia, là ân nhân cứu mạng của hoàng đại cô ngươi, xưa nay nàng vẫn coi nha đầu chết tiệt kia như thân nữ nhi, còn hơn cả Dương Bình cùng Chiêu Duyệt, sao có thể giúp ngươi!
- Chuyện đó đã qua bao lâu rồi?
Vẻ mặt Tống Điệp khinh thường nói:
- Chuyện năm đó, ai biết là chuyện gì xảy ra? Hoàng đại cô rốt cuộc vẫn là người Tống gia, ta không tin nàng sẽ thiên vị giúp đỡ Bạch gia. Thân cô, người cũng không muốn An Nhạc hầu phủ rơi vào tay người khác mà! Hơn nữa tôn trượng chỉ có một mình nhi tử là biểu ca, phủ này sớm hay muộn cũng giao cho hắn, nếu sau này Bạch Thanh đối xử với thân cô không tốt, thì làm sao bây giờ?
Lời này, hoàn toàn là suy nghĩ trong lòng nàng.
Thái hậu xuống tay ngoan độc, sau khi Tiếu Túc được sinh ra, liền tuyệt tử nàng, trượng phu Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc, Thuận Ninh trưởng công chúa cùng với "Thi tiên" Lý Thượng.
Nàng không có hài tử, trượng phu cũng chỉ có một mình Tiếu Túc.
Sau này Thần Sách hầu phủ, đều giao cho hắn, mà nàng sau này, cũng cần hắn cung phụng.
Đáng tiếc, năm đó nàng không biết mình không thể sinh hạ hài tử, sợ hắn tồn tại sẽ cản đường nhi tử tương lai của nàng.
Lại ghi hận năm đó bị Thuận Ninh trưởng công chúa khi nhục, liên tiếp xuống tay tra tấn hắn, khiến cho bọn họ trên danh nghĩa là mẫu tử, nhưng thực tế lại như cừu nhân.
Lúc hắn vừa trở lại kinh thành, nàng cũng hao hết tâm tư muốn xây dựng quan hệ, hắn cũng không cảm kích.
Chất nữ muốn gả cho hắn, nàng còn cảm thấy vui vẻ, ít nhất sau này bên người nàng còn một người nhà.
Cho dù trượng phu mất, ngày tháng sau này của nàng cũng không quá khó khăn.
Vì vậy nàng mới tận tâm tận sức phá hư thanh danh của hắn, tìm hết biện pháp đoạn tuyệt hôn sự của hắn với người bên ngoài.
Đồng thời, còn lợi dụng lòng áy náy của trượng phu, làm hắn đắn đo, không ghi tên Tiếu Túc vào gia phả.
Muốn lấy chuyện này uy hiếp hắn, ép hắn thú chất nữ Tống Điệp làm thê.
Nay thấy thời cơ đã đến, nàng khuyến khích trượng phu đi An Nhạc hầu phủ cùng Tiếu Túc đàm luận chuyện này.
Nhất định hắn vì muốn trở lại Tiếu gia, giành lại mọi thứ, sẽ đồng ý hôn sự.
Gia mẫu của nàng, cũng đã bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho chất nữ, chờ hôn sự định xuống liền gả nàng qua.
Ai ngờ, nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim, khiến tất cả mưu tính của nàng đều tan vỡ.
Tính tình Bạch gia tiểu thư, khắp kinh thành này ai không biết?
Không có mẫu thân giáo dưỡng, ngang ngược hống hách, cậy mạnh hiếp yếu, thanh danh thối nát không chịu nổi.
Không được, chuyện này như thế nào cũng phải ngăn cản mới được.
Tống Điệp nhìn sắc mặt thân cô âm trầm, đôi mắt lóe lên kiên quyết, liền mừng thầm.
Nàng nhất định phải gả cho Tiếu Túc, vì cuộc sống vinh hoa sau này, không thể không tranh đấu.
Năm đó, thân cô của nàng ngay cả Thuận Ninh trưởng công chúa còn đấu thắng, không lẽ nàng còn sợ dã nha đầu Bạch Thanh sao?
Tống Điệp vô cùng cao hứng từ biệt Tống thị, trở về phủ chuẩn bị giá y, chờ gả cho Tiếu Túc.
Sau khi Tống Điệp rời khỏi, Tống thị trầm ngâm ngồi vài canh giờ.
Sau đó kêu ma ma tâm phúc của mình tiến vào, bên tai dặn dò chuyện cần an bày, xong xuôi hết thảy, nàng nở nụ cười thâm hiểm.
Nàng là kế thê, không có tư cách xen vào hôn sự mà hoàng thượng ban thưởng.
Nhưng nàng không có quên, Thuận Ninh trưởng công chúa là mẫu thân của Tiếu Túc, còn là thân tỷ tỷ của hoàng thượng.
Lời nàng nói, thỉnh thoảng còn đề cập đến chuyện triều chính, cho tới tận bây giờ hoàng thượng cũng nghe theo, nói gì đến chuyện hôn sự của nhi tử nàng.
Nàng không tin, nữ nhân kia, sẽ dễ dàng tha thứ cho nhi tử thú nữ nhi Bạch Tể Viễn làm thê!
Nàng cái gì cũng không cần làm, nàng chờ nữ nhân kia đi tìm hoàng đế đệ đệ của nàng nháo loạn, tốt nhất làm hỏng hôn sự, khiến nhi tử của nàng lạnh tâm.
Đến lúc đó nàng sẽ làm từ mẫu, chịu đựng đau xót cùng lo lắng, ủy khuất đem chất nữ gả cho hắn, không tin hắn không cảm động đến rơi nước mắt!
Chuyện này so với ý nhờ cậy hoàng hậu còn tốt hơn nhiều.
Tuy hoàng hậu là đường tỷ của nàng, dù là người Tống gia nhưng quan hệ hời hợt.
Còn nhiều lần vì Tiếu Túc mà tranh chấp, sau này cũng không lui tới, nàng sao có thể giúp mình tính kế Tiếu Túc cùng Bạch Thanh?
Trong lòng Tống thị vui vẻ thỏa mãn, giống như nàng có thể thấy chất nữ gả vào hầu phủ, liên thủ với nàng chèn ép Tiếu Túc.
Khiến hắn chỉ có thể cung kính nghe lời kế mẫu là nàng.
Mà Tiếu Túc người bị nàng tính kế, sau khi hạ sính lễ, bị gọi vào thư phòng, đang cúi đầu khom người đứng ở trước mặt Bạch Tể Viễn nghe giáo huấn!
- Trong gia tộc ngươi quan hệ loạn thất bát tao, ta đã sớm để ý, rốt cuộc là muốn nhận tổ quy tông hay là hoàn toàn tách ra, trước hôn sự giải quyết cho ta. Nếu không nữ nhi của ta thân thể nhất định sẽ bị ít bệnh nhẹ, không thể đúng ngày thành thân, đem hôn sự đẩy lùi. Bất quá ta cũng không sốt ruột, nàng còn nhỏ tuổi, đợi ba năm hay năm năm cũng không sao.
Ánh mắt Bạch Tể Viễn nhìn Tiếu Túc có chút không tốt.
Gia cảnh lộn xộn không thể ủy khuất nữ nhi, tính khí nàng như vậy sẽ gặp không ít phiền toái.
Tốt nhất đem hôn sự kéo dài vài năm, đến lúc đó nữ nhi gả qua cũng thoải mái hơn.
Tiếu Túc nghe vậy liền cả kinh. Tuổi Bạch Thanh không lớn, ba năm hay năm năm qua đi thì nàng cũng mới mười chín hai mươi tuổi.
Nhưng lúc đó hắn đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, người ngoài đã có đứa nhỏ biết chạy biết nhảy.
Có người lợi hại hơn một chút, không chừng đứa nhỏ đã có thể khảo tú tài lấy công danh.
Mà hắn ngay cả thê tử cũng chưa thú vào cửa, sao chịu được.
Lúc này ôm quyền chém đinh chặt sắt cam đoan nói:
- Xin nhạc phụ đại nhân yên tâm, Tử Truyền sẽ không để Thanh nhi muội muội chịu ủy khuất.
Cho nên, ngày tốt vừa đến, liền thành thân đi!
Lúc này Bạch Tể Viễn mới gật đầu, uy hiếp nói:
- Ta nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, nếu có một ngày nữ nhi của ta bị ủy khuất, ta sẽ rước nàng về phủ.
- Không có ngày đó.
Cho dù có một ngày như vậy, hắn cũng sẽ đi theo nàng cùng về Bạch gia.
Mà nữ tử kia khóc còn chưa đủ, lại dùng sức lay hai chân của nàng, chỉ trích:
- Thân cô, năm ta mười một tuổi người đã đáp ứng, biểu ca trừ ta sẽ không thú người khác. Lúc này ta thật vất vả mới cập kê, hắn lại cùng nha đầu chết tiệt Bạch Thanh thành thân, ta mặc kệ, người mau tìm cách cho ta.
Tống thị bị giọng nói chói tai của nàng làm cho đau đầu.
Huyệt Thái Dương càng đau đớn như sắp nổ tung, làm gì còn có tâm tư an ủi tiểu cô nương thất tình. Tức giận nói:
- Đó là thánh chỉ tứ hôn, ta còn có biện pháp gì?
- Oa.....
Một tiếng, tiểu cô nương từ khóc thút thít thành khóc lớn, nước mắt như mưa.
Thấy vậy lòng Tống thị lại mềm nhũn.
Tống thị không có thân sinh nữ nhi, vì bù lại tiếc nuối, lúc Tiếu Túc bị đưa đến Bạch Vân sơn trang.
Nàng đem chất nữ Tống Điệp nhận vào Thần Sách hầu phủ nuôi dưỡng dưới gối.
Coi nàng như thân sinh nữ nhi, mọi cách nuông chiều, cần gì cứ lấy.
Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc cùng Tống thị là thanh mai trúc mã, biểu huynh biểu muội.
Tình cảm sâu sắc, sau này hắn bị phụ thân bức bách thú một nữ nhân mà hắn không thương về phủ.
Còn ủy khuất nàng làm thiếp, nhiều lần bị Thuận Ninh trưởng công chúa cậy thế khi nhục, nên hắn đối với nàng càng áy náy.
Sau này trong lúc vô ý biết được nàng vô tử là vì thái hậu hạ thủ, nghĩ đến mình liên lụy nàng nên càng yêu thương duy trì.
Ngay cả nhi tử duy nhất của mình cũng không quản không để ý, đối với chất nữ mà nàng yêu thương, cũng xem như trân bảo nâng niu trong lòng bàn tay.
Dưỡng thành một nữ tử tính tình có một không hai.
Có Thần Sách hầu phủ làm hậu thuẫn, Tống Điệp càng xấu tính không coi ai ra gì.
Cũng không sợ gả không được, lại càng không sợ phu gia khi nhục.
Năm nàng mười một tuổi ngẫu nhiên nhìn thấy Tiếu Túc, liền ái mộ, tự xem Tiếu Túc là vật sở hữu.
Chỉ chờ đến năm mười lăm tuổi cập kê xong, liền gả vào Thần Sách hầu phủ làm thê tử của hắn.
Trong nhận thức của nàng, chỉ cần nàng muốn, thân cô cùng tôn trượng (dượng) sẽ thỏa mãn nàng.
Có bọn họ làm chủ, dù biểu huynh Tiếu Túc không thích nàng, cũng phải nghe lời phụ mẫu chi mệnh môi chước, thú nàng làm thê.
Sau đó sẽ giống tôn trượng đau sủng thân cô, yêu thương sủng ái nàng.
Hơn nữa nàng thông tuệ mỹ mạo như vậy, Tiếu Túc không có lý do gì mà không thích nàng, không sủng nàng, không phải sao?
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Tiếu Túc không muốn hồi Tiếu gia, sau khi lập được quân công phong hầu.
Tự lập môn hộ, làm cho mọi tính toán của nàng đều rơi vào hư không.
Sau đó hoàng thượng còn năm lần bảy lượt muốn tứ hôn cho hắn, nàng gấp đến độ ngày nào cũng ở trước mặt thân cô khóc lóc, nguyền rủa nữ nhân được ban cho hắn chết không tử tế.
Không ngờ, nàng nguyền rủa lại trở thành sự thật, hoàng thượng tứ hôn nữ nhân nào cho Tiếu Túc cũng chết.
Thanh danh khắc thê của hắn lan truyền khắp kinh thành, thậm chí là cả thiên hạ.
Sau đó, không còn ai dám gả cho hắn.
Nàng còn nghĩ hắn và nàng là nhân duyên trời định, là ý trời hắn không thú được ai ngoài nàng.
Nhưng hôm nay nàng đã trưởng thành, có thể lập gia thất, hắn lại muốn thành thân với người khác.
Điều này sao có thể?
Nàng vì hắn tỉ mỉ chuẩn bị bốn năm, ngày ngày đi theo thân cô học tập cách làm thê tử tốt.
Như thế nào quản lý gia sự trong hầu phủ. Vì hắn, nàng miệt mài học tập chưa từng lười biếng.
Sao hắn có thể bỏ nàng mà đi thú người khác?
Nàng lại khóc cầu, cô chất các nàng lại bắt đầu trò cũ, một bên phá hư thanh danh của Tiếu Túc, một bên muốn ở Bạch gia động tay động chân.
Đáng tiếc, làm cái gì cũng không thành, Bạch gia phòng bị nghiêm ngặt, toàn bộ người phái đi làm việc có đi không có về.
Mà thanh danh của Tiếu Túc chẳng những không bị phá hư, mà còn vì chân tướng của chuyện hôn sự truyền ra ngoài, được rất nhiều người đồng tình.
Đúng là không có cách nào ngăn cản hôn sự của bọn họ sắp tiến hành.
Hôm nay, lục lễ đã thành, trên danh phận, thê tử của hắn đã là Bạch Thanh.
Bọn họ có thánh chỉ tứ hôn, Bạch Thanh còn được muôn vàn ân sủng của hoàng thượng, các nàng không thể làm gì.
- Đi cầu hoàng đại cô đi!
Khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, Tống Điệp nắm chặt tay Tống thị, ánh mắt như con nai vàng hoảng loạn nhìn nàng, cầu xin:
- Ta nghe nương nói, năm đó thân cô cùng hoàng đại cô rất thân cận, hay chúng ta đi van cầu nàng đi, dù không thể giải trừ hôn ước với Bạch gia, chỉ cần để ta gả vào làm tiểu thiếp cũng được! Thân cô, Điệp Nhi không cần tặng hắn cho người khác, không cần đem An Nhạc Hầu phủ tặng cho người khác. Thân cô, cầu người, người giúp Điệp Nhi đi!
Vẻ mặt Tống thị quẫn bách, nhẹ giọng phân tích:
- Nương của nha đầu Bạch gia kia, là ân nhân cứu mạng của hoàng đại cô ngươi, xưa nay nàng vẫn coi nha đầu chết tiệt kia như thân nữ nhi, còn hơn cả Dương Bình cùng Chiêu Duyệt, sao có thể giúp ngươi!
- Chuyện đó đã qua bao lâu rồi?
Vẻ mặt Tống Điệp khinh thường nói:
- Chuyện năm đó, ai biết là chuyện gì xảy ra? Hoàng đại cô rốt cuộc vẫn là người Tống gia, ta không tin nàng sẽ thiên vị giúp đỡ Bạch gia. Thân cô, người cũng không muốn An Nhạc hầu phủ rơi vào tay người khác mà! Hơn nữa tôn trượng chỉ có một mình nhi tử là biểu ca, phủ này sớm hay muộn cũng giao cho hắn, nếu sau này Bạch Thanh đối xử với thân cô không tốt, thì làm sao bây giờ?
Lời này, hoàn toàn là suy nghĩ trong lòng nàng.
Thái hậu xuống tay ngoan độc, sau khi Tiếu Túc được sinh ra, liền tuyệt tử nàng, trượng phu Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc, Thuận Ninh trưởng công chúa cùng với "Thi tiên" Lý Thượng.
Nàng không có hài tử, trượng phu cũng chỉ có một mình Tiếu Túc.
Sau này Thần Sách hầu phủ, đều giao cho hắn, mà nàng sau này, cũng cần hắn cung phụng.
Đáng tiếc, năm đó nàng không biết mình không thể sinh hạ hài tử, sợ hắn tồn tại sẽ cản đường nhi tử tương lai của nàng.
Lại ghi hận năm đó bị Thuận Ninh trưởng công chúa khi nhục, liên tiếp xuống tay tra tấn hắn, khiến cho bọn họ trên danh nghĩa là mẫu tử, nhưng thực tế lại như cừu nhân.
Lúc hắn vừa trở lại kinh thành, nàng cũng hao hết tâm tư muốn xây dựng quan hệ, hắn cũng không cảm kích.
Chất nữ muốn gả cho hắn, nàng còn cảm thấy vui vẻ, ít nhất sau này bên người nàng còn một người nhà.
Cho dù trượng phu mất, ngày tháng sau này của nàng cũng không quá khó khăn.
Vì vậy nàng mới tận tâm tận sức phá hư thanh danh của hắn, tìm hết biện pháp đoạn tuyệt hôn sự của hắn với người bên ngoài.
Đồng thời, còn lợi dụng lòng áy náy của trượng phu, làm hắn đắn đo, không ghi tên Tiếu Túc vào gia phả.
Muốn lấy chuyện này uy hiếp hắn, ép hắn thú chất nữ Tống Điệp làm thê.
Nay thấy thời cơ đã đến, nàng khuyến khích trượng phu đi An Nhạc hầu phủ cùng Tiếu Túc đàm luận chuyện này.
Nhất định hắn vì muốn trở lại Tiếu gia, giành lại mọi thứ, sẽ đồng ý hôn sự.
Gia mẫu của nàng, cũng đã bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho chất nữ, chờ hôn sự định xuống liền gả nàng qua.
Ai ngờ, nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim, khiến tất cả mưu tính của nàng đều tan vỡ.
Tính tình Bạch gia tiểu thư, khắp kinh thành này ai không biết?
Không có mẫu thân giáo dưỡng, ngang ngược hống hách, cậy mạnh hiếp yếu, thanh danh thối nát không chịu nổi.
Không được, chuyện này như thế nào cũng phải ngăn cản mới được.
Tống Điệp nhìn sắc mặt thân cô âm trầm, đôi mắt lóe lên kiên quyết, liền mừng thầm.
Nàng nhất định phải gả cho Tiếu Túc, vì cuộc sống vinh hoa sau này, không thể không tranh đấu.
Năm đó, thân cô của nàng ngay cả Thuận Ninh trưởng công chúa còn đấu thắng, không lẽ nàng còn sợ dã nha đầu Bạch Thanh sao?
Tống Điệp vô cùng cao hứng từ biệt Tống thị, trở về phủ chuẩn bị giá y, chờ gả cho Tiếu Túc.
Sau khi Tống Điệp rời khỏi, Tống thị trầm ngâm ngồi vài canh giờ.
Sau đó kêu ma ma tâm phúc của mình tiến vào, bên tai dặn dò chuyện cần an bày, xong xuôi hết thảy, nàng nở nụ cười thâm hiểm.
Nàng là kế thê, không có tư cách xen vào hôn sự mà hoàng thượng ban thưởng.
Nhưng nàng không có quên, Thuận Ninh trưởng công chúa là mẫu thân của Tiếu Túc, còn là thân tỷ tỷ của hoàng thượng.
Lời nàng nói, thỉnh thoảng còn đề cập đến chuyện triều chính, cho tới tận bây giờ hoàng thượng cũng nghe theo, nói gì đến chuyện hôn sự của nhi tử nàng.
Nàng không tin, nữ nhân kia, sẽ dễ dàng tha thứ cho nhi tử thú nữ nhi Bạch Tể Viễn làm thê!
Nàng cái gì cũng không cần làm, nàng chờ nữ nhân kia đi tìm hoàng đế đệ đệ của nàng nháo loạn, tốt nhất làm hỏng hôn sự, khiến nhi tử của nàng lạnh tâm.
Đến lúc đó nàng sẽ làm từ mẫu, chịu đựng đau xót cùng lo lắng, ủy khuất đem chất nữ gả cho hắn, không tin hắn không cảm động đến rơi nước mắt!
Chuyện này so với ý nhờ cậy hoàng hậu còn tốt hơn nhiều.
Tuy hoàng hậu là đường tỷ của nàng, dù là người Tống gia nhưng quan hệ hời hợt.
Còn nhiều lần vì Tiếu Túc mà tranh chấp, sau này cũng không lui tới, nàng sao có thể giúp mình tính kế Tiếu Túc cùng Bạch Thanh?
Trong lòng Tống thị vui vẻ thỏa mãn, giống như nàng có thể thấy chất nữ gả vào hầu phủ, liên thủ với nàng chèn ép Tiếu Túc.
Khiến hắn chỉ có thể cung kính nghe lời kế mẫu là nàng.
Mà Tiếu Túc người bị nàng tính kế, sau khi hạ sính lễ, bị gọi vào thư phòng, đang cúi đầu khom người đứng ở trước mặt Bạch Tể Viễn nghe giáo huấn!
- Trong gia tộc ngươi quan hệ loạn thất bát tao, ta đã sớm để ý, rốt cuộc là muốn nhận tổ quy tông hay là hoàn toàn tách ra, trước hôn sự giải quyết cho ta. Nếu không nữ nhi của ta thân thể nhất định sẽ bị ít bệnh nhẹ, không thể đúng ngày thành thân, đem hôn sự đẩy lùi. Bất quá ta cũng không sốt ruột, nàng còn nhỏ tuổi, đợi ba năm hay năm năm cũng không sao.
Ánh mắt Bạch Tể Viễn nhìn Tiếu Túc có chút không tốt.
Gia cảnh lộn xộn không thể ủy khuất nữ nhi, tính khí nàng như vậy sẽ gặp không ít phiền toái.
Tốt nhất đem hôn sự kéo dài vài năm, đến lúc đó nữ nhi gả qua cũng thoải mái hơn.
Tiếu Túc nghe vậy liền cả kinh. Tuổi Bạch Thanh không lớn, ba năm hay năm năm qua đi thì nàng cũng mới mười chín hai mươi tuổi.
Nhưng lúc đó hắn đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, người ngoài đã có đứa nhỏ biết chạy biết nhảy.
Có người lợi hại hơn một chút, không chừng đứa nhỏ đã có thể khảo tú tài lấy công danh.
Mà hắn ngay cả thê tử cũng chưa thú vào cửa, sao chịu được.
Lúc này ôm quyền chém đinh chặt sắt cam đoan nói:
- Xin nhạc phụ đại nhân yên tâm, Tử Truyền sẽ không để Thanh nhi muội muội chịu ủy khuất.
Cho nên, ngày tốt vừa đến, liền thành thân đi!
Lúc này Bạch Tể Viễn mới gật đầu, uy hiếp nói:
- Ta nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, nếu có một ngày nữ nhi của ta bị ủy khuất, ta sẽ rước nàng về phủ.
- Không có ngày đó.
Cho dù có một ngày như vậy, hắn cũng sẽ đi theo nàng cùng về Bạch gia.
Bình luận truyện