Ác Lang Giường Bạn
Chương 9
Sau khi được Trương Tuyết Anh cho phép, Hạ Tuấn Bình rời khỏi Vu gia, đi ô-tô về nhà.
Anh nguyên bản tính toán chờ công tác đều chuyển giao cho tốt, sẽ báo cáo cho cha biết quyết định của anh, nhưng nếu hiện tại sự tình đã ầm ĩ như thế, thì anh liền trực tiếp về nhà, đem sự tình để giải quyết, dù sao công việc anh đã an bài đều không sai biệt lắm.
Giống như anh đoán, cha đã biết chuyện anh muốn cùng Vu Tâm Lăng kết hôn, giận không thể át.
“Đây chính là quyết định của anh sao?”
“Đúng, trừ bỏ cô ấy, con sẽ không lấy nữ nhân khác.”
Hạ Chính Đức làm thế nào cũng không nghĩ đến, đứa con cả lại có thể vì một người phụ nữ mà đối nghịch với ông. Nếu đây là lựa chọn của anh thì tình cha con của bọn họ cũng có làm gì đâu.
“Mày không hề là con của ta, mày lập tức rời khỏi đây, còn nữa, công ty mày cũng dừng lại ngày, ta sẽ tìm người tiếp được công việc của mày, từ nay về sau mày cùng Hạ gia sẽ không có quan hệ gì!” Rống giận đuổi đứa con đi ra ngoài. Cho dù đứa con này có vĩ đại như thế nào, nhưng vì một người phụ nữ mà không cần hết thảy, ông muốn đứa con này cũng không có ích.
“Con đã biết.” Hạ Tuấn Bình sắc mặt vô cùng bình tĩnh, bởi vì anh đã sớm làm tốt để chuẩn bị rời đi: “Con đây đi rồi, mọi người hãy bảo trọng.” Anh hướng mẹ khom người chào thật sâu, cất bước sẽ rời đi.
“Tuấn bình, chờ một chút!” Từ lúc đầu đều không có nói chuyện Giản Tư Phương gọi con trai lại, sau đó quay đầu nhìn chồng: “Ba đứa nhỏ, tôi có lời muốn nói với ông.”
“Cái gì cũng không có ích, mặc kệ bà có cầu xin thế nào, đều không thể thay đổi quyết định của tôi.” Thái độ của Hạ Chính Đức cường ngạnh.
“Tôi biết, với ông làm vợ chồng hơn ba mươi năm, tính tình của ông không phải tôi không biết, ông chừng nào thì mới nghe tôi nói?” Cho dù không tôn trọng bà, nhưng bà không thể để cho ông ta đối xử với con trai như vậy: “Tôi không nghĩ tới ông lại đem con trai mình trở thành hàng hóa để buôn bán, ông làm tôi quá thất vọng rồi.”
“Bà đang nói cái gì? Không hiểu thì đừng nên nói.”
“Tôi muốn ông hãy nghe tôi nói rõ ràng một lần, tôi muốn ly hôn.”
Nghe được vợ đưa ra ly hôn, Hạ Chính Đức đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mặt cương nghiêm: “Bà cho là dùng ly hôn làm uy hiếp, tôi sẽ thay đổi quyết định của mình sao? Tôi nói cho bà biết, không có khả năng.”
“Mẹ, không cần làm việc này, không cần làm như vậy.” Hạ Tuấn Bình khuyên, anh cũng không muốn mẹ vì anh mà làm ra tình trạng này, bởi vì anh đã quyết định muốn bỏ đi.
“Tuấn Bình, mẹ không phải vì con.” Giản Tư Phương đối với con trai khẽ mỉm cười: “Trước đây ở nhà bà ngoại, mẹ đã phải nghe lời ông bà, sau khi gả đi, lại nghe lời cha con, cho nên lần này con hãy để cho mẹ có quyết định của chính mình.”
Thấy mẹ ôn nhu mỉm cười, Hạ Tuấn Bình đã hiểu, bởi vậy anh không thèm nói lại.
“Bà không cần náo loạn, uy hiếp của bà đối với tôi vô ích.” Hạ Chính Đức cho rằng vợ chính là đang giận dữ, căn bản việc không đáng lo.
“Ông sai lầm rồi, tôi tức giận ông đem con trai trở thành hàng hóa buôn bán, nhưng không vì thề là tôi làm như vậy đâu? Tôi thật sự muốn ly hôn với ông.” Trong giọng nói ôn nhu có kiên định, bà thật là muốn ly hôn, hoàn toàn cùng uy hiếp không có vấn đề gì.
Hơn phân nửa cuộc đời bà đều sống không thoải mái, có lẽ là bởi vì hành động của đứa con theo đuổi hạnh phúc của chính mình, làm cho bà xem rất cảm động, vì vậy mới có dũng khí. Nửa đời trước bà vẫn nghe lời người đàn ông này, hiện tại, bà quyết định làm chính mình, muốn cuộc sống của chính mình, ít nhất không cần giống sống khó chịu giống như nhà giam.
“Bà, người phụ nữ này, tôi xem bà sống ở trong nhà quá nhàm chán, không có việc gì tìm việc làm!” Ly hôn, đều đã bao nhiêu tuổi, hiện tại mới ầm ĩ ly hôn, nói ra đi không bị người cười chết mới là lạ.
Cho tới bây giờ, ông vẫn chỉ biết kêu bà là người phụ nữ này, mà chưa bao giờ gọi qua tên của bà.
Ông chưa bao giờ tôn trọng quyền làm chủ của bà, làm cho bà càng thêm kiên định phải rời khỏi nhà này, rời đi khỏi người đàn ông này!
“Tôi là nói sự thật, tôi quyết định cùng con trai cùng nhau rời đi.”
“Bà đứng có ồn áo quá mức, bà không sợ người ngoài chế giễu sao?”
Nói đến đây, trong quan niệm của người đàn ông này, mặt mũi so với vợ con còn quan trọng hơn: “Tôi đã quyết định, ngày mai ông mời Phương luật sư đến đây đi!” Phương luật sư là công ty luật hàng đầu.
“Bà thật sự muốn ly hôn?” Thấy vợ cố ý ly hôn, làm cho Hạ Chính Đức thật sự nổi giận
“Đúng.”
“Tôi đây hiện tại nói cho bà biết, là bà chủ động yêu cầu ly hôn, cho nên chi phí phụng dưỡng một đồng tôi cũng không cho bà, nhà ở cùng xe cũng là giống nhau.”
“Vật sở hữu ở nói này tôi cũng không muốn.” Từ trước kia bà đã muốn rời đi, nhưng không có dũng khí, hiện tại đều muốn rời đi, bà cung không muốn mang bất cứ đồ gì đi: “Còn có, ông không nên giả vờ bố thí, thời điểm cha tôi qua đời cũng để lại không ít tiền, cũng có nhà ở, cho nên tiền của ông tôi cũng không cần.”
Thẳng đến giờ khắc này, Hạ Chính Đức mới hiểu được vợ ông thật sự muốn ly hôn, mà không phải đang giận dỗi.
Ông thật sự không hiểu, vì cái gì mà người vợ luôn luôn đứng ở phía sau lại đột nhiên muốn ly hôn? Khẳng định có quan hệ đến chuyện ông đuổi con trai đi, nhưng ông tuyệt đối sẽ không nhượng bộ: “Được, mặc kệ bà là không phải uy hiếp, bà đã cố ý ly hôn, như vậy chúng ta liền ly hôn.”
Hạ Tuấn Bình như thế nào cũng không nghĩ tới mẹ lại có sức lực nói như thế, cuối cùng lại biến thành như vậy, nhưng nhìn thấy trên mặt nữ nhân giống như là thoát ly gông xiềng thoải mái ý cười, hắn biết bà là thật muốn rời đi.
Từ nhỏ lớn lên tại gia đình phức tạp này, anh biết mẹ đã chịu rất nhiều ủy khuất, song có lẽ hết thảy đều phải chấm dứt, tương lai, mẹ có thể vì bản thân mà sống thoải mái, tự so sống cuộc sống của mình.
Vào buổi sáng ngày nghỉ, Hạ Tuấn Bình mang theo mẹ, đi tới Vu gia, chính thức giới thiệu cha mẹ hai bên quen biết nhau.
Trương Anh Tuyết pha trà, còn chuẩn bị một ít điểm tâm. Vốn định là muốn đến nhà hàng gặp mặt, cảm giác sẽ tốt hơn ,thế nhưng bà lại quyết định mời họ về nhà, chính là hy vọng làm cho mẹ của Hạ Tuấn Bình biết gia cảnh của bà, đây là cuộc sống của bà.
Lăng lăng là con gái duy nhất của bà, hơn mười năm qua, bà đều vì nàng mà sống, bà đương nhiên hi vọng sau khi con gái kết hôn xong sẽ không chịu ủy khuất gì, bà nghĩ tới, nếu đối phương ghét bỏ gia cảnh của nhà bà, thì bà sẽ không đồng ý cho hai đứa kết hôn.
“Bà thông gia, trà này thật sự uống rất ngon.” Nếu bọn nhỏ đã muốn quyết định phải kết hôn, Giản Tư Phương liền trực tiếp xưng hô đối phương là bà thông gia, như vậy sẽ cảm giác không có khoảng cách.
“Cám ơn.” Trương Anh Tuyết cười, cảm thấy tảng đá lớn trong lòng buông xuống.
Tuấn Bình thoạt nhìn mẹ vô cùng ôn nhu, từ lúc vừa vào cửa liền thân thiết cầm tay bà, hơn nữa trong mắt của bà, nhìn không thấy một tia hèn mọn đánh giá hoàn cảnh của mình, bà ta thậm chí còn khen ngợi bà pha trà ngon, xem ra đứa nhỏ Lăng Lăng này có mẹ chồng vô cùng tốt
Bà thực nguyện ý đem Lăng Lăng giao cho bọn họ.
“Đúng rồi, bà thông gia, tôi nghĩ hắn bà đã biết tôi cùng chồng mới ly hôn không lâu.” Giản Tư Phương chủ động đưa ra, sợ về phía gia đình Vu Tâm Lăng sẽ có hiểu lầm.
“Có phải bởi vì hai đứa nhỏ này muốn kết hôn, mới biến thành như vậy hay không?” Phía trước nghe Lăng Lăng nói cha mẹ Tuấn Bình ầm ĩ chuyện ly hôn, bà vẫn rất để ý, bởi vì không biết có phải vì muốn kết hôn với Lăng Lăng mà ầm ĩ làm cho vợ chồng nhà người ta ly hôn hay không, tuy rằng Tuấn Bình cũng nói qua với bà là không phải, nhưng ai biết được?
“Tôi biết rằng bà thông gia sẽ nghĩ như vậy, kỳ thật, trước kia tôi đã muốn ly hôn.” Đây là bà thiệt tình mà nói: “Cho tới nay, trong nhà kia tôi không hề có địa vị gì đáng nói, nhưng vì Tuấn Bình, nên tôi vẫn nhẫn nại, lúc này đây thấy đứa con theo đuổi hạnh phúc của chính mình, làm cho tôi có thêm dũng khí, mới quyết định cùng chồng ly hôn, về sau tôi muốn sống cuộc sống của mình.”
Nghe thấy bà ấy nói như vậy, Trương Anh Tuyết nhiều ít tiêu tan một chút.
Giản Tư Phương sở dĩ đề cập đến chuyện ly hôn của mình, là vì chuyện hiện tại muốn nói: “Bởi vì tôi cùng Tuấn Bình rời khỏi Hạ gia, cho nên tôi tính toán sau khi hai đứa kết hôn, thì cùng nhau chuyển đến ngồi nhà mà nhiều năm trước đây cha tôi đã để lại cho tôi, nhưng ngôi nhà này không tính là mới, tôi hi vọng bà thông gia không để ý.”
Sau khi ly hôn với chồng, hiện tại bà đang ở nhà con trai. Về phần nhà của cha mẹ bà, đó là căn biệt thự sắp mười lăm năm, tuy rằng không phải mới, nhưng nhiều năm qua bà vẫn cho người sửa sang lại, bởi vậy phòng ở còn rất sạch sẽ xinh đẹp, con trai chủ động sau khi kết hôn muốn cùng Lăng Lăng đến ở cùng bà, bà đương nhiên là hai tay tán thành.
“Sẽ không, tôi làm sao lại để ý chứ.” Bà cùng con gái ở tại nhừ trọ này cũng đã hơn hai mươi năm không phải sống cũng rất tốt: “Hai đứa sống ở đâu, tôi đều không có ý kiến, chỉ cần hai đứa nó hạnh phúc, là tôi vui mừng rồi.”
“Nghe bà nói như vậy, tôi thật an tâm.” Bà cũng là nghĩ như vậy: “Đúng rồi, có chuyện tôi muốn thương lượng cùng bà, việc này tôi cũng chỉ mới nói với đứa con, còn chưa có nói qua với Lăng Lăng.” Lần trước con trai an bài bà cùng Lăng Lăng ăn cơm, bà càng lúc càng thích đứa nhỏ này.
“Chuyện gì đâu?”
“Tuy rằng không phải mới, nhưng ngôi nhà này rất lớn, phòng rất nhiều, cho nên tôi nghĩ, nếu có thể, bà thông gia muốn cùng nhau chuyển đến đấy hay không? Nhiều người như vậy cũng làm trong nhà sẽ náo nhiệt hơn.”
Nghe được mẹ chồng mời mẹ mình qua ở cùng, Vu Tâm Lăng vừa mừng vừa sợ, kỳ thật cô rất luyến tiếc phải sống xa mẹ, hơn nữa cũng lo lắng cuộc sống sau này của mẹ sẽ có một mình nhất định rất cô đơn.
Trương Anh Tuyết kinh ngạc không thua con gái: “Bà thông gia, bà thật muốn tôi chuyển đến chùng nhau sống?”
“Đúng.” Giản Tư Phương mỉm cười: “Tôi nghe Lăng Lăng nói qua, bà một mình vất vả nuôi con gái khôn lớn, tôi nghĩ, khi Lăng Lăng đi lấy chồng bà sẽ rất luyến tiếc, mà lăng lăng cũng sẽ rất lo lắng cho bà, một khi đã như vậy, không cần phải tách ra, mọi người cùng nhau sống không phải sẽ rất hoàn mỹ sao?”
Đây là bà chủ động đưa ra đề nghị, đứng ở lập trường của người mẹ, không ai không muốn cùng con cái của mình sống chùng, bởi vậy đề nghị của bà chẳng những được con trai ủng hộ, mà còn được con trai ôm và cám ơn đâu.
Trương Anh Tuyết đỏ mắt, bởi vì bà như thế nào cũng không nghĩ tới bà thông gia lại yêu cầu bà đến ở chung: “ Nhưng như vậy sẽ không có chỗ nào bất tiện chứ?” Nếu có thể, bà cũng muốn tiếp tục cùng con gái sống cùng nhau.
” Sao lại không có chỗ nào bất tiện? Tôi cảm thấy nếu được như vậy thì càng giống một gia đình, thực náo nhiệt lại thực ấm áp.” Ai cùng ai cũng không cần ách ra: “Nói sau, tuổi tôi cũng không còn trẻ, về sau chúng nó sinh đứa nhỏ, một mình tôi chăm sóc nhất định sẽ phải cố hết sức, tôi cần bà thông gia giúp cùng nhau chăm sóc.”
Đối mặt với lời mời nhiệt tình này, Trương Anh Tuyết hàm chứa nước mắt, vui vẻ gật đầu: “Được, mọi người cùng nhau sống, cùng nhau chăm sóc cháu trai.”
Hai người phụ nữ bên người đều không có chồng, tựa hồ mới gặp đã thân, vừa mới quyết định phải cùng nhau sống chung, hiện tại đã muốn thảo luận việc làm cho bọn họ sinh mấy đứa nhỏ, chăm sóc cháu trai như thế nào.
Để cho mẹ cùng mẹ vợ nói chuyện phiếm, Hạ Tuấn Bình bình thản cùng Vu Tâm Lăng vào phòng của cô.
Cánh cửa mới đóng cửa, anh lập tức được cô ôm lấy.
“Tuấn, cám ơn anh, em thật sự rất mừng về sau mẹ sẽ sống cùng chúng ta.” Vu Tâm Lăng cảm động muốn khóc. Tuấn cùng mẹ chồng đối với nàng đều tốt.
“Cám ơn mẹ anh đi, đó là đề nghị của bà.” Anh cũng thực sự cám ơn mẹ
“Em về sau sẽ thực hiếu thuận với mẹ, mẹ thật sự là một người tốt.”
Hạ Tuấn Bình bị lời của cô làm cho tức cười. Nhưng vấn đề cần giải quyết, còn có công việc.
“Em cũng vừa mới nghe nói rồi, anh cùng mẹ đã rời khỏi Hạ Gia, anh đã không còn là đại thiếu gia, chỉ là một người rất bình thường.” Tuy rằng bên người cũng tích tụ không ít tiền, nhưng so với toàn bộ tập đoàn kia thì đích thực là nghèo nàn.
Sau khi rời khỏi công ty, anh còn chưa có quyết định muốn làm cái gì, có lẽ sẽ tự mình thành lập công ty, song có lẽ phải chờ sau khi anh cùng Tâm Lăng kết hôn rồi nói, nhưng bạn tốt Chí Hàng đã dùng hành động để ủng hộ anh, cho thấy mặc kệ anh muốn thành lập công ty hay làm gì đó…, đều tính cho anh ta một phần.
Bạn tốt còn hỏi anh, đem toàn bộ tập đoàn cho thằng nhóc cao ngạo Hạ Ngươi Bình kia cao, sẽ không cảm thấy thực sự muốn ói, thật sự sẽ không hối hận?
Anh biết bạn tốt là đáng tiếc cho anh, nhưng từ trước đến nay làm việc gì anh đều đã nghĩ trước nghĩ sau thật kỹ, một khi quyết định làm sẽ không hối hận; về phần Ngươi Bình bên kia, anh em bọn họ từ xưa đến nay luôn ở trong tình trạng cạnh tranh, cảm tình không tính là tốt, nhưng cái này là do hoàn cảnh từ bé tạo thành, anh khẳng định thực lực của Ngươi Bình, đem công ty giao cho anh quản lý, nhất định không có vấn đề.
“Tuấn, anh không cần lo lắng vấn đề về tiền, nói thật với anh, kỳ thật em tiết kiệm được không ít tiền.” Tiền lương mỗi tháng của cô đều do mẹ nàng đứng lên giúp nàng tiết kiệm: “Hơn nữa về sau chúng ta liền tận lực ăn cơm ở nhà không đi nhà ăn, đương nhiên, về sau anh cũng không nên mời em uống cái nước chanh đắt tiền kia.”
Nghe thấy anh nói không còn là đại thiếu gia, phản ứng của cô chính là như vậy? Nhưng lại muốn anh không cần mời cô lại uống nước chanh đắt tiền? Hạ Tuấn Bình không khỏi nở nụ cười.
Ngẫm lại mười năm nay, cô nói không muốn nhận quà tặng về nhà, bởi vì sợ sẽ bị mẹ truy vấn, cho nên mỗi lần sinh nhật của nàng còn có một ít ngày đặc biệt, anh đều mời nàng đi nhà hàng ăn gì đấy, cùng với mời cô uống nước chanh rất đắt tiền như cô nói.
Anh cho tới bây giờ cũng không tặng cho nàng đồ gì quí giá, mà cô cứ như vậy ngây ngốc theoanh mười năm, hắn sớm nên hiểu được, cô căn bản không thèm để ý đến anh có tiền hay không, thân phận địa vị lại như thế nào, cô chính là đơn thuần đáng yêu như vậy, khó trách anh yêu thích không buông tay.
Nửa tháng sau, ngay tại phòng ốc đã chuẩn bị rất lâu, bọn họ kết hôn.
Ba tháng sau.
Hơn mười giờ sáng, Giản Tư Phương ở trong sân đang tưới hoa, con dâu sáng sớm đã đi làm, mà bà thông gia, chính là Trương Anh Tuyết, cũng vừa mới đến nhà ăn đi làm, còn lại bà đang bắt tay vào làm sửa sang lại vườn hoa, dọn dẹp sạch sẽ phía sau, bà không quên trồng những loại hoa mà mình yêu thích.
Hiện tại bọn họ nghiễm nhiên như là người một nhà, cuộc sống yên bình, hoà thuận vui vẻ, bình thường khách đến không nhiều lắm, cũng chỉ có bạn tốt của con dâu là Đinh Nhã Viện cùng với Trác Chí Hàng thường cuối tuần tới chơi, mà bạn bè trước kia của bà, bà cũng ít khi liên lạc.
Không phải bởi vì bà rời đi khỏi Hạ gia, không hề còn là phu nhân của tổng tài, mới không liên lạc với bà nữa, mà bà vốn ưa cuộc sống tĩnh lặng yên ổn, nói sau các ngày nghỉ bà đều cùng bà thông gia làm những công việc tinh xảo, ngày ngày trôi qua giản dị và tự tại.
Cũng bởi vậy, khi Hạ Ngươi Bình tới chơi, làm cho Giản Tư Phương rất kinh ngạc.
“Ngươi Bình, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không thấy, bác gái, gần đây có khỏe không ạ?” Thân hình cao lớn của Hạ Ngươi Bình lễ phép mà khom người xuống, bởi vì Giản Tư Phương luôn luôn đối với anh rất thân thiết, đối xử với những anh em khác cũng vậy.
“Bác tốt lắm, sao hôm nay cháu lại đến đây?” Từ lúc mẹ con bọn họ rời khỏi Hạ gia, đều không cùng người nhà Hạ Gia liên lạc, nói là cắt, cũng không có nghiêm trọng như vậy, chính là liên lạc ít hơn mà thôi.
“Cháu là đến tìm Tuấn Bình, anh ấy đâu ah?”
“Đừng đứng ở cửa nói chuyện, chúng ta đi vào nhà đi, nó chắc đang ở thư phòng tầng hai.” Giản Tư Phương mời hắn đi vào trong phòng: “Cháu ngồi đi, bác đi lấy trà cho cháu.”
“Bác gái, bác không cần vội, cháu sẽ trực tiếp đi lên tìm Tuấn Bình.”
“Như vậy nha, thư phòng kia ở ngay bên cạnh cầu thang tầng hai, cháu đi lên là có thể nhìn thấy.” Tuy rằng không biết Ngươi Bình vì cái gì lại đột nhiên tìm đến Tuấn Bình, nhưng tất cả mọi người là người một nhà, bà cũng không đề phòng anh làm cái gì, huống chi, đứa nhỏ này coi như bà đã nhìn nó lớn lên.
“Vâng.” Hạ Ngươi Bình đi được vài bước, quay đầu lại: “Bác gái, bác biết không? Ba anh ta hai hôm trước nằm viện.”
Tuy rằng anh là tìm đến Hạ Tuấn Bình cái tên kia, nhưng nếu đã đến đây vẫn là báo cho bác gái biết một tiếng.
“Nằm viện?” Bà có chút kinh ngạc, bởi vì thân thể chồng trước luôn luôn khỏe mạnh.
“Bác không cần khẩn trương, bởi vì chuyện công ty quá mệt mỏi, nên hai ngày trước đã té xỉu.” Anh không có nói thực ra, cha là bị lão Tứ, lão ngũ nhóm hai người ngu ngốc kia làm cho tức giận phải nhập viện.
“Phải không? Bác đã lâu cũng không gọi điện cho ông ta.” Mặc dù đã ly hôn, nhưng nghe thấy chồng trước nằm viện, vẫn làm cho Giản Tư Phương có điểm lo lắng, dù sao hai người đã cùng nhau sống hơn ba mươi năm.
“Bác gái, cháu lên đây rồi.”
“Được.”
Hạ Ngươi Bình vừa đi vừa đánh giá. Hoàn cảnh thật đúng là không tồi, trách không được có người lại ở chỗ này, làm nổi lên trạch nam.
Vừa đi lên lầu hai, cửa thư phòng cũng không có đóng, cho nên anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy người nào đó đang thảnh thơi ngồi trên ghế uống cà phê, xem tạp chí, thập phần thích ý tự đắc, làm cho anh không khỏi đỏ mắt. Thời gian này người này thật đúng là sống quá thoải mái.
Hạ Tuấn Bình mặc dù có chút kinh ngạc khi nhìn thấy anh ta, nhưng vẫn rất có lễ phép hỏi nhưng vừa mới bắt đầu đã thấy em trai đang trừng mắt với anh, giống như là đến đòi nợ anh. Người này vẫn là giống như cũ.
“Muốn uống một ly cà phê hay không?”
“Không cần, tôi không thời gian.” Hạ Ngươi Bình quyết định tốc chiến tốc thắng: “Hôm nay tôi thay lão già tới, bởi vì ông ấy nằm viện.”
“Tôi có nghe Chí Hàng nói, ông ấy không có việc gì chứ?” Tuy rằng hắn có điểm lo lắng, nhưng tin tưởng cha hẳn là cũng không muốn gặp anh, anh cũng không muốn đến bệnh viện thăm ông.
Sau khi kết hôn, anh bắt tay vào tiến hành quy hoạch thành lập công ty, anh không thích làm việc tùy tiện, bởi vậy trước đó đã sưu tập tư liệu cùng các thứ chuẩn bị quan trọng.
Nói thực ra, buông tha cho tất cả rời đi khỏi Hạ Gia, ở trong lòng anh ít nhiều có điểm tiếc nuối, dù sao làm con trai của ông đã hơn ba mươi năm, nhưng những ngày qua anh thật sự tự tại vui sướng, bù đắp không ít tiếc nuối, đó chính là cảm giác hạnh phúc.
Anh đại khái biết nguyên nhân Ngươi Bình tìm đến anh, là bởi vì chuyện của công ty đi?
Anh nhớ rõ trước khi rời đi, đã đem công việc nhất nhất chuyển giao cho lão Tứ cùng lão ngũ, nhưng nghe nói chuyện ký kết hợp ước ban đầu, đơn giản là do lão Tứ bất mãn vì đối phương đưa ra yêu cầu sửa chữa, tức giận mà hủy bỏ hợp tác, phải bồi thường không ít tiền, nhiều dự án gom lại, công ty hẳn là sẽ xuất hiện vấn đề quay vòng về tài chính.
Hiện tại anh không thể không thừa nhận lời nói của Ngươi Bình lúc trước, hai người kia thật đúng la không hề thông minh, cho nên cha mới có thể tức giận đến nằm viện?
“Tuy rằng không có việc gì, nhưng tôi xem công ty lại bị lão Tứ cùng Lão ngũ làm loạn đi xuống như vậy, rất có thể sẽ gặp chuyện không may.”
Cha cùng công ty đều gặp chuyện không may: “Cho nên, anh hãy nhanh lên trở về công ty, tôi nghĩ anh cũng không muốn trơ mắt nhìn công ty bị sụp đổ đi?”
“Tôi trở về, vậy còn cậu?”
“Tôi có việc quan trọng phải làm.” Hạ Ngươi Bình đúng lý hợp tình trả lời, không đợi Hạ Tuấn Bình mở miệng hỏi, anh liền tự mình nói: “Có bạn gái dã man vốn đã đáp ứng đính hôn với tôi, kết quả lại chạy trốn, cho nên tôi muốn đi đem cô ấy trở lại, sau đó nhốt tại trong lồng sắt nhốt ba ngày ba đêm, nhất định phải để cho cô ấy học được cách ngoan ngoãn nghe lời.”
“Người phụ nữ kia là Lí Thi Mạn?” Anh có nghe nói chuyện Ngươi Bình cùng Lí Thi Mạn kết giao, đương nhiên cũng là do Chí Hàng nói với anh, mặt khác còn nói là, thực sự nên phong cho anh ta làm người đàn ông nhún thuận.
Tuy rằng nghe thấy hai người ở một chỗ, làm cho anh rất kinh ngạc, nhưng kỳ thật mỗi lần lần nhìn thấy Lí Thi Mạn, đều không khỏi nhớ tới Ngươi Bình, rất giống nhau, cách nói chuyện cũng giống nhau, có lẽ là kỳ phùng địch thủ, hấp dẫn lẫn nhau đi!
“Thì ra anh đều đã biết, tôi còn nghĩ đến anh đã muốn biến thành trạch nam đâu.”
Mặc dù Lí Thi Mạn thiếu chút nữa gả cho Hạ Tuấn Bình, nhưng Hạ Ngươi Bình một chút cũng không có ý tứ giấu diếm, thậm chí còn hơi không tự nhiên khi nhắc tới chuyện của mình.
“Tôi nghĩ chắc anh cũng đã nghe đồn qua về kế hoạch của tôi muốn được thay thế vị trí của anh, đúng vậy, là tôi đã tính kế để cho cha đem anh đuổi ra khỏi công ty, sau đó lại theo đuổi Lí Thi Mạn, mục tiêu của tôi rất rõ ràng, toàn bộ tập đoàn đều là của Hạ Ngươi Bình tôi.”
Từ lúc anh cùng người phụ nữ Lí Thi Mạn kia kết giao, đều có chút tin đồn không thể tin được sinh ra, nói cái gì anh dùng kế đem đứa con cả nguyên bản được xem trọng bị đá ra khỏi vị trí người nối nghiệp vân vân, anh mặc kệ không muốn làm sáng tỏ bởi vì thực nhàm chán, anh Hạ Ngươi Bình làm việc, không cần phải hướng những người không liên quan giải thích cái gì.
Hạ Tuấn Bình nghe xong lơ đễnh: “Nếu thực sự là như vậy, thì giờ phút này cậu sẽ không lại ở chỗ này.” Mặc dù anh người em khác mẹ này cảm tình không tính hòa hợp, nhưng theo anh nhận thức Hạ Ngươi Bình, không cần đùa giỡn hay dùng thủ đoạn nào, bởi vì anh ta cũng có năng lực tiếp nhận được vị trí tổng tài này.
“Ha ha ha!” Lời nói của anh làm cho Hạ Ngươi Bình dũng cảm cười to, mà Hạ Tuấn Bình cũng cười, bọn họ không hề nói thêm nhiều lời, dù sao tình cảm anh em bọn họ trong lúc đó người ngoài rất khó lí giải.
Bởi vì vừa rồi cũng không thấy anh nói có ý quay lại, bởi vậy Hạ Ngươi Bình nhắc lại lần nữa ý đồ đến: “Tôi cảm thấy nếu anh không muốn nhìn thấy công ty đổ sập, thì cũng nên quay về công ty.”
“Tôi cảm thấy được người muốn cho công ty ngã xuống, là cậu chứ không phải tôi.” Hạ Tuấn Bình đem vấn đề trở lại trên người anh ta.
“Kỳ thật lão Tứ có gọi điện thoại cho tôi, nói nó có cầu xin cậu giúp đỡ, nhưng cậu cũng không thèm để ý đến nó, ý định muốn thấy công ty quay vòng mất linh, bởi vậy nó cầu xin tôi giúp nó xử lý vấn đề hợp đồng.” Lão Tứ mấy ngày hôm trước gọi điện thoại cho anh, trừ bỏ hướng anh oán giận Ngươi Bình ra, cũng cầu anh hỗ trợ, nhưng anh còn chưa có đáp ứng quay về công ty hay không.
“Cáp! Tôi không nghĩ đến cái tên đần độn kia, còn có một chút chỉ số thông minh ” Hạ Ngươi Bình khẩu khí vẫn là càn rỡ: “Tôi không phải đã nói rồi, rất đơn giản nếu được làm người nối nghiệp, sẽ làm tôi cảm thấy không được thú vị, cho nên anh vẫn là nhanh quay về công ty.”
Đối mặt với phương thức cùng ý đồ buộc anh phải quay trở lại công ty của anh ta, Hạ Tuấn Bình chỉ có thể lắc đầu. Anh không biết nên hình dung như quan hệ của anh với Ngươi Bình như thế nào, nói giả bộ luyến tiếc thì tựa hồ có điểm buồn nôn, có lẽ du lượng tình kết còn có thể so sánh chuẩn xác.
Bọn họ từ nhỏ đều được lấy nhau ra, ngầm phân cao thấp, nhưng nói thực ra, anh vẫn cảm thấy Ngươi Bình căn bản không cần vị trí tổng tài kia, có lẽ cái anh ta thích là cảm giác cùng anh cạnh tranh, dù sao lấy tính cách của anh ta, muốn thì nhất định phải tới tay.
Bất quá muốn quay về công ty hỗ trợ hay không, hiện tại không phải một mình anh có thể quyết định, anh phải hỏi ba người phụ nữ trong nhà.
Khi mọi người nhất trí cho rằng anh nên trở về công ty hỗ trợ, một tuần sau, anh trở lại công ty đi làm, mà cha sau khi anhtrở lai công ty, ngại tình trạng cơ thể cùng với vấn đề mặt mũi, cuối cùng chỉ dặn dò phòng nhân sự tuyên bố chỉ thị, bổ nhiệm anh làm vị trí tổng tài, ngay hôm đó toàn bộ chuyện công ty đều do anh xử lý.
Hạ Tuấn Bình trở lại công ty làm việc, gần một tháng qua, cơ hồ mỗi ngày đều tăng ca, kể cả ngày nghĩ cùng rất nhiều công việc cùng xã giao. Thời điểm về đến nhà, bình thường là đêm khuya.
Hôm nay cũng thế, gần rạng sáng anh mới trở về nhà một chút, chờ sửa sang lại tài liệu thật tốt, tắm rửa sạch sẽ rồi lên trên giường, đã là hai giờ đồng hồ.
Vừa lên giường, anhliền một tay kéo vợ vào lòng, cho cô một cái hôn nhiệt tình, mà Vu Tâm Lăng còn lại là ôn nhu để cho anh hôn, phát hiện bàn tay nào đó không an phận ở trên người cô sờ loạn, nàng kinh ngạc hỏi: “Ông xã a, anh đang làm cái gì?”
Sau khi kết hôn cô thay đổi xưng hô, dù sao hai người đã là vợ chồng, cô thích gọi anh là chồng hoặc anh yêu.
“Làm chuyện muốn làm.” Hạ Tuấn Bình mở áo ngủ của vợ ra, hôn lên bộ ngực của cô “Anh đã ba cái cuối tuần không được chạm vào em.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Tâm Lăng ửng đỏ: “Nhưng ngày mai anh còn phải làm việc……. Mỗi lần chồng muốn, cô cũng không cự tuyệt, dù sao cô cũng thích anh ôm, nhưng còn sức khỏe của anh thì sao?
“Ngày mai anh nghỉ, không cần làm việc, cũng không cần xã giao.” Công ty lại trở về quỹ đạo, hợp đồng anh cũng đã bôn ba chạy, tóm về được không ít khách hàng suýt thì chạy mất, hết thảy đều không có vấn đề.
“Thật vậy chăng?” Nghe được ông xã ngày mai nghỉ, Vu Tâm Lăng thực vui vẻ, bởi vì anh đã vất vả cả một tháng, cô rất sợ hắn mệt muốn chết rồi, hy vọng ngày nghỉ anh có thể nghỉ ngơi thoải mái,
“Nhìn bộ dáng của em thật vui mừng khi nghe xong, thực xin lỗi, dạo này lạnh nhạt với em.”
“Em đều không có vấn đề gì, em chỉ sợ anh mệt mỏi thôi.”
Săn sóc của bà xã làm cho Hạ Tuấn Bình cảm động, lập tức lại cho cô một hôn nóng bỏng. Một tháng này, anh cơ hồ đều rất bận rộn, ngay cả ngày nghỉ cũng không có thời gian rảnh để chăm sóc cô, nhưng anh chưa bao giờ nghe thấy cô oán hận việc gì, chính là ở một bên yên lặng ủng hộ anh.
Thấy bà xã vẫn là giống như trước, vừa hôn mặt liền đỏ, cái miệng nhỏ nhắn kia hé mở để thở, vừa đáng yêu lại mê người: “Em lại bắt đầu hấp dẫn anh sao?”
“Mới không phải, là bởi vì do anh hôn lâu quá.” Hại cô hô hấp rối loạn.
Hạ Tuấn Bình hôn di chuyển xuống phía dưới, ngậm vào nụ hoa kiên quyết trắng nõn kia, nhẹ nhàng mút.
“Ưm……” Thân mình mẫn cảm mà khẽ run, cô không tự giác mà phát ra tiếng than nhẹ, sau đó cô cảm thấy có sức nặng ngăn chặn cô, làm cho cô hoang mang không thôi: “Ông xã?”
Nguyên bản người đang hôn cô lại không có phản ứng, nàng cúi đầu vừa thấy, không khỏi há hốc mồm. Làm được một nửa, ông xã thân yêu của cô cư nhiên lại đang ngủ?
Vu Tâm Lăng có điểm há hốc mồm, sau đó bật cười. Xem ra anh thật sự mệt mỏi.
Thật là, rõ ràng cũng rất mệt, làm gì còn muốn thoát quần áo của cô, nhưng lại ngậm nơi nào của nàng ngủ…… Thoạt nhìn như vậy làm cho người ta cảm thấy xấu hổ nhưng cũng cảm thấy rất buồn cười.
Không biết ngày mai ông xã tỉnh lại, biết chuyện mình làm đêm này, thì sẽ có biểu tình như thế nào? Nhất định cũng sẽ cảm thấy buồn cười lắm.
Vu Tâm Lăng đẩy anh nằm quay đầu về gối, cô sửa sang lại quần áo ngủ của mình, sau đó đưa tay ra ôm lấy lão công đã muốn ngủ say, đêm nay cứ để cô ôm anh đi vào giấc ngủ vậy.
Ở trên mí mắt anh khẽ hôn, miệng cô giơ lên nụ cười hạnh phúc: “Ông xã thân yêu, chúc anh có giấc mộng đẹp.”
Giống như nghe thấy lời của bà xã nói, chỉ thấy môi của Hạ Tuấn Bình cũng hơi hơi giơ lên, có lẽ thật sự có giấc mộng đẹp.
Anh nguyên bản tính toán chờ công tác đều chuyển giao cho tốt, sẽ báo cáo cho cha biết quyết định của anh, nhưng nếu hiện tại sự tình đã ầm ĩ như thế, thì anh liền trực tiếp về nhà, đem sự tình để giải quyết, dù sao công việc anh đã an bài đều không sai biệt lắm.
Giống như anh đoán, cha đã biết chuyện anh muốn cùng Vu Tâm Lăng kết hôn, giận không thể át.
“Đây chính là quyết định của anh sao?”
“Đúng, trừ bỏ cô ấy, con sẽ không lấy nữ nhân khác.”
Hạ Chính Đức làm thế nào cũng không nghĩ đến, đứa con cả lại có thể vì một người phụ nữ mà đối nghịch với ông. Nếu đây là lựa chọn của anh thì tình cha con của bọn họ cũng có làm gì đâu.
“Mày không hề là con của ta, mày lập tức rời khỏi đây, còn nữa, công ty mày cũng dừng lại ngày, ta sẽ tìm người tiếp được công việc của mày, từ nay về sau mày cùng Hạ gia sẽ không có quan hệ gì!” Rống giận đuổi đứa con đi ra ngoài. Cho dù đứa con này có vĩ đại như thế nào, nhưng vì một người phụ nữ mà không cần hết thảy, ông muốn đứa con này cũng không có ích.
“Con đã biết.” Hạ Tuấn Bình sắc mặt vô cùng bình tĩnh, bởi vì anh đã sớm làm tốt để chuẩn bị rời đi: “Con đây đi rồi, mọi người hãy bảo trọng.” Anh hướng mẹ khom người chào thật sâu, cất bước sẽ rời đi.
“Tuấn bình, chờ một chút!” Từ lúc đầu đều không có nói chuyện Giản Tư Phương gọi con trai lại, sau đó quay đầu nhìn chồng: “Ba đứa nhỏ, tôi có lời muốn nói với ông.”
“Cái gì cũng không có ích, mặc kệ bà có cầu xin thế nào, đều không thể thay đổi quyết định của tôi.” Thái độ của Hạ Chính Đức cường ngạnh.
“Tôi biết, với ông làm vợ chồng hơn ba mươi năm, tính tình của ông không phải tôi không biết, ông chừng nào thì mới nghe tôi nói?” Cho dù không tôn trọng bà, nhưng bà không thể để cho ông ta đối xử với con trai như vậy: “Tôi không nghĩ tới ông lại đem con trai mình trở thành hàng hóa để buôn bán, ông làm tôi quá thất vọng rồi.”
“Bà đang nói cái gì? Không hiểu thì đừng nên nói.”
“Tôi muốn ông hãy nghe tôi nói rõ ràng một lần, tôi muốn ly hôn.”
Nghe được vợ đưa ra ly hôn, Hạ Chính Đức đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mặt cương nghiêm: “Bà cho là dùng ly hôn làm uy hiếp, tôi sẽ thay đổi quyết định của mình sao? Tôi nói cho bà biết, không có khả năng.”
“Mẹ, không cần làm việc này, không cần làm như vậy.” Hạ Tuấn Bình khuyên, anh cũng không muốn mẹ vì anh mà làm ra tình trạng này, bởi vì anh đã quyết định muốn bỏ đi.
“Tuấn Bình, mẹ không phải vì con.” Giản Tư Phương đối với con trai khẽ mỉm cười: “Trước đây ở nhà bà ngoại, mẹ đã phải nghe lời ông bà, sau khi gả đi, lại nghe lời cha con, cho nên lần này con hãy để cho mẹ có quyết định của chính mình.”
Thấy mẹ ôn nhu mỉm cười, Hạ Tuấn Bình đã hiểu, bởi vậy anh không thèm nói lại.
“Bà không cần náo loạn, uy hiếp của bà đối với tôi vô ích.” Hạ Chính Đức cho rằng vợ chính là đang giận dữ, căn bản việc không đáng lo.
“Ông sai lầm rồi, tôi tức giận ông đem con trai trở thành hàng hóa buôn bán, nhưng không vì thề là tôi làm như vậy đâu? Tôi thật sự muốn ly hôn với ông.” Trong giọng nói ôn nhu có kiên định, bà thật là muốn ly hôn, hoàn toàn cùng uy hiếp không có vấn đề gì.
Hơn phân nửa cuộc đời bà đều sống không thoải mái, có lẽ là bởi vì hành động của đứa con theo đuổi hạnh phúc của chính mình, làm cho bà xem rất cảm động, vì vậy mới có dũng khí. Nửa đời trước bà vẫn nghe lời người đàn ông này, hiện tại, bà quyết định làm chính mình, muốn cuộc sống của chính mình, ít nhất không cần giống sống khó chịu giống như nhà giam.
“Bà, người phụ nữ này, tôi xem bà sống ở trong nhà quá nhàm chán, không có việc gì tìm việc làm!” Ly hôn, đều đã bao nhiêu tuổi, hiện tại mới ầm ĩ ly hôn, nói ra đi không bị người cười chết mới là lạ.
Cho tới bây giờ, ông vẫn chỉ biết kêu bà là người phụ nữ này, mà chưa bao giờ gọi qua tên của bà.
Ông chưa bao giờ tôn trọng quyền làm chủ của bà, làm cho bà càng thêm kiên định phải rời khỏi nhà này, rời đi khỏi người đàn ông này!
“Tôi là nói sự thật, tôi quyết định cùng con trai cùng nhau rời đi.”
“Bà đứng có ồn áo quá mức, bà không sợ người ngoài chế giễu sao?”
Nói đến đây, trong quan niệm của người đàn ông này, mặt mũi so với vợ con còn quan trọng hơn: “Tôi đã quyết định, ngày mai ông mời Phương luật sư đến đây đi!” Phương luật sư là công ty luật hàng đầu.
“Bà thật sự muốn ly hôn?” Thấy vợ cố ý ly hôn, làm cho Hạ Chính Đức thật sự nổi giận
“Đúng.”
“Tôi đây hiện tại nói cho bà biết, là bà chủ động yêu cầu ly hôn, cho nên chi phí phụng dưỡng một đồng tôi cũng không cho bà, nhà ở cùng xe cũng là giống nhau.”
“Vật sở hữu ở nói này tôi cũng không muốn.” Từ trước kia bà đã muốn rời đi, nhưng không có dũng khí, hiện tại đều muốn rời đi, bà cung không muốn mang bất cứ đồ gì đi: “Còn có, ông không nên giả vờ bố thí, thời điểm cha tôi qua đời cũng để lại không ít tiền, cũng có nhà ở, cho nên tiền của ông tôi cũng không cần.”
Thẳng đến giờ khắc này, Hạ Chính Đức mới hiểu được vợ ông thật sự muốn ly hôn, mà không phải đang giận dỗi.
Ông thật sự không hiểu, vì cái gì mà người vợ luôn luôn đứng ở phía sau lại đột nhiên muốn ly hôn? Khẳng định có quan hệ đến chuyện ông đuổi con trai đi, nhưng ông tuyệt đối sẽ không nhượng bộ: “Được, mặc kệ bà là không phải uy hiếp, bà đã cố ý ly hôn, như vậy chúng ta liền ly hôn.”
Hạ Tuấn Bình như thế nào cũng không nghĩ tới mẹ lại có sức lực nói như thế, cuối cùng lại biến thành như vậy, nhưng nhìn thấy trên mặt nữ nhân giống như là thoát ly gông xiềng thoải mái ý cười, hắn biết bà là thật muốn rời đi.
Từ nhỏ lớn lên tại gia đình phức tạp này, anh biết mẹ đã chịu rất nhiều ủy khuất, song có lẽ hết thảy đều phải chấm dứt, tương lai, mẹ có thể vì bản thân mà sống thoải mái, tự so sống cuộc sống của mình.
Vào buổi sáng ngày nghỉ, Hạ Tuấn Bình mang theo mẹ, đi tới Vu gia, chính thức giới thiệu cha mẹ hai bên quen biết nhau.
Trương Anh Tuyết pha trà, còn chuẩn bị một ít điểm tâm. Vốn định là muốn đến nhà hàng gặp mặt, cảm giác sẽ tốt hơn ,thế nhưng bà lại quyết định mời họ về nhà, chính là hy vọng làm cho mẹ của Hạ Tuấn Bình biết gia cảnh của bà, đây là cuộc sống của bà.
Lăng lăng là con gái duy nhất của bà, hơn mười năm qua, bà đều vì nàng mà sống, bà đương nhiên hi vọng sau khi con gái kết hôn xong sẽ không chịu ủy khuất gì, bà nghĩ tới, nếu đối phương ghét bỏ gia cảnh của nhà bà, thì bà sẽ không đồng ý cho hai đứa kết hôn.
“Bà thông gia, trà này thật sự uống rất ngon.” Nếu bọn nhỏ đã muốn quyết định phải kết hôn, Giản Tư Phương liền trực tiếp xưng hô đối phương là bà thông gia, như vậy sẽ cảm giác không có khoảng cách.
“Cám ơn.” Trương Anh Tuyết cười, cảm thấy tảng đá lớn trong lòng buông xuống.
Tuấn Bình thoạt nhìn mẹ vô cùng ôn nhu, từ lúc vừa vào cửa liền thân thiết cầm tay bà, hơn nữa trong mắt của bà, nhìn không thấy một tia hèn mọn đánh giá hoàn cảnh của mình, bà ta thậm chí còn khen ngợi bà pha trà ngon, xem ra đứa nhỏ Lăng Lăng này có mẹ chồng vô cùng tốt
Bà thực nguyện ý đem Lăng Lăng giao cho bọn họ.
“Đúng rồi, bà thông gia, tôi nghĩ hắn bà đã biết tôi cùng chồng mới ly hôn không lâu.” Giản Tư Phương chủ động đưa ra, sợ về phía gia đình Vu Tâm Lăng sẽ có hiểu lầm.
“Có phải bởi vì hai đứa nhỏ này muốn kết hôn, mới biến thành như vậy hay không?” Phía trước nghe Lăng Lăng nói cha mẹ Tuấn Bình ầm ĩ chuyện ly hôn, bà vẫn rất để ý, bởi vì không biết có phải vì muốn kết hôn với Lăng Lăng mà ầm ĩ làm cho vợ chồng nhà người ta ly hôn hay không, tuy rằng Tuấn Bình cũng nói qua với bà là không phải, nhưng ai biết được?
“Tôi biết rằng bà thông gia sẽ nghĩ như vậy, kỳ thật, trước kia tôi đã muốn ly hôn.” Đây là bà thiệt tình mà nói: “Cho tới nay, trong nhà kia tôi không hề có địa vị gì đáng nói, nhưng vì Tuấn Bình, nên tôi vẫn nhẫn nại, lúc này đây thấy đứa con theo đuổi hạnh phúc của chính mình, làm cho tôi có thêm dũng khí, mới quyết định cùng chồng ly hôn, về sau tôi muốn sống cuộc sống của mình.”
Nghe thấy bà ấy nói như vậy, Trương Anh Tuyết nhiều ít tiêu tan một chút.
Giản Tư Phương sở dĩ đề cập đến chuyện ly hôn của mình, là vì chuyện hiện tại muốn nói: “Bởi vì tôi cùng Tuấn Bình rời khỏi Hạ gia, cho nên tôi tính toán sau khi hai đứa kết hôn, thì cùng nhau chuyển đến ngồi nhà mà nhiều năm trước đây cha tôi đã để lại cho tôi, nhưng ngôi nhà này không tính là mới, tôi hi vọng bà thông gia không để ý.”
Sau khi ly hôn với chồng, hiện tại bà đang ở nhà con trai. Về phần nhà của cha mẹ bà, đó là căn biệt thự sắp mười lăm năm, tuy rằng không phải mới, nhưng nhiều năm qua bà vẫn cho người sửa sang lại, bởi vậy phòng ở còn rất sạch sẽ xinh đẹp, con trai chủ động sau khi kết hôn muốn cùng Lăng Lăng đến ở cùng bà, bà đương nhiên là hai tay tán thành.
“Sẽ không, tôi làm sao lại để ý chứ.” Bà cùng con gái ở tại nhừ trọ này cũng đã hơn hai mươi năm không phải sống cũng rất tốt: “Hai đứa sống ở đâu, tôi đều không có ý kiến, chỉ cần hai đứa nó hạnh phúc, là tôi vui mừng rồi.”
“Nghe bà nói như vậy, tôi thật an tâm.” Bà cũng là nghĩ như vậy: “Đúng rồi, có chuyện tôi muốn thương lượng cùng bà, việc này tôi cũng chỉ mới nói với đứa con, còn chưa có nói qua với Lăng Lăng.” Lần trước con trai an bài bà cùng Lăng Lăng ăn cơm, bà càng lúc càng thích đứa nhỏ này.
“Chuyện gì đâu?”
“Tuy rằng không phải mới, nhưng ngôi nhà này rất lớn, phòng rất nhiều, cho nên tôi nghĩ, nếu có thể, bà thông gia muốn cùng nhau chuyển đến đấy hay không? Nhiều người như vậy cũng làm trong nhà sẽ náo nhiệt hơn.”
Nghe được mẹ chồng mời mẹ mình qua ở cùng, Vu Tâm Lăng vừa mừng vừa sợ, kỳ thật cô rất luyến tiếc phải sống xa mẹ, hơn nữa cũng lo lắng cuộc sống sau này của mẹ sẽ có một mình nhất định rất cô đơn.
Trương Anh Tuyết kinh ngạc không thua con gái: “Bà thông gia, bà thật muốn tôi chuyển đến chùng nhau sống?”
“Đúng.” Giản Tư Phương mỉm cười: “Tôi nghe Lăng Lăng nói qua, bà một mình vất vả nuôi con gái khôn lớn, tôi nghĩ, khi Lăng Lăng đi lấy chồng bà sẽ rất luyến tiếc, mà lăng lăng cũng sẽ rất lo lắng cho bà, một khi đã như vậy, không cần phải tách ra, mọi người cùng nhau sống không phải sẽ rất hoàn mỹ sao?”
Đây là bà chủ động đưa ra đề nghị, đứng ở lập trường của người mẹ, không ai không muốn cùng con cái của mình sống chùng, bởi vậy đề nghị của bà chẳng những được con trai ủng hộ, mà còn được con trai ôm và cám ơn đâu.
Trương Anh Tuyết đỏ mắt, bởi vì bà như thế nào cũng không nghĩ tới bà thông gia lại yêu cầu bà đến ở chung: “ Nhưng như vậy sẽ không có chỗ nào bất tiện chứ?” Nếu có thể, bà cũng muốn tiếp tục cùng con gái sống cùng nhau.
” Sao lại không có chỗ nào bất tiện? Tôi cảm thấy nếu được như vậy thì càng giống một gia đình, thực náo nhiệt lại thực ấm áp.” Ai cùng ai cũng không cần ách ra: “Nói sau, tuổi tôi cũng không còn trẻ, về sau chúng nó sinh đứa nhỏ, một mình tôi chăm sóc nhất định sẽ phải cố hết sức, tôi cần bà thông gia giúp cùng nhau chăm sóc.”
Đối mặt với lời mời nhiệt tình này, Trương Anh Tuyết hàm chứa nước mắt, vui vẻ gật đầu: “Được, mọi người cùng nhau sống, cùng nhau chăm sóc cháu trai.”
Hai người phụ nữ bên người đều không có chồng, tựa hồ mới gặp đã thân, vừa mới quyết định phải cùng nhau sống chung, hiện tại đã muốn thảo luận việc làm cho bọn họ sinh mấy đứa nhỏ, chăm sóc cháu trai như thế nào.
Để cho mẹ cùng mẹ vợ nói chuyện phiếm, Hạ Tuấn Bình bình thản cùng Vu Tâm Lăng vào phòng của cô.
Cánh cửa mới đóng cửa, anh lập tức được cô ôm lấy.
“Tuấn, cám ơn anh, em thật sự rất mừng về sau mẹ sẽ sống cùng chúng ta.” Vu Tâm Lăng cảm động muốn khóc. Tuấn cùng mẹ chồng đối với nàng đều tốt.
“Cám ơn mẹ anh đi, đó là đề nghị của bà.” Anh cũng thực sự cám ơn mẹ
“Em về sau sẽ thực hiếu thuận với mẹ, mẹ thật sự là một người tốt.”
Hạ Tuấn Bình bị lời của cô làm cho tức cười. Nhưng vấn đề cần giải quyết, còn có công việc.
“Em cũng vừa mới nghe nói rồi, anh cùng mẹ đã rời khỏi Hạ Gia, anh đã không còn là đại thiếu gia, chỉ là một người rất bình thường.” Tuy rằng bên người cũng tích tụ không ít tiền, nhưng so với toàn bộ tập đoàn kia thì đích thực là nghèo nàn.
Sau khi rời khỏi công ty, anh còn chưa có quyết định muốn làm cái gì, có lẽ sẽ tự mình thành lập công ty, song có lẽ phải chờ sau khi anh cùng Tâm Lăng kết hôn rồi nói, nhưng bạn tốt Chí Hàng đã dùng hành động để ủng hộ anh, cho thấy mặc kệ anh muốn thành lập công ty hay làm gì đó…, đều tính cho anh ta một phần.
Bạn tốt còn hỏi anh, đem toàn bộ tập đoàn cho thằng nhóc cao ngạo Hạ Ngươi Bình kia cao, sẽ không cảm thấy thực sự muốn ói, thật sự sẽ không hối hận?
Anh biết bạn tốt là đáng tiếc cho anh, nhưng từ trước đến nay làm việc gì anh đều đã nghĩ trước nghĩ sau thật kỹ, một khi quyết định làm sẽ không hối hận; về phần Ngươi Bình bên kia, anh em bọn họ từ xưa đến nay luôn ở trong tình trạng cạnh tranh, cảm tình không tính là tốt, nhưng cái này là do hoàn cảnh từ bé tạo thành, anh khẳng định thực lực của Ngươi Bình, đem công ty giao cho anh quản lý, nhất định không có vấn đề.
“Tuấn, anh không cần lo lắng vấn đề về tiền, nói thật với anh, kỳ thật em tiết kiệm được không ít tiền.” Tiền lương mỗi tháng của cô đều do mẹ nàng đứng lên giúp nàng tiết kiệm: “Hơn nữa về sau chúng ta liền tận lực ăn cơm ở nhà không đi nhà ăn, đương nhiên, về sau anh cũng không nên mời em uống cái nước chanh đắt tiền kia.”
Nghe thấy anh nói không còn là đại thiếu gia, phản ứng của cô chính là như vậy? Nhưng lại muốn anh không cần mời cô lại uống nước chanh đắt tiền? Hạ Tuấn Bình không khỏi nở nụ cười.
Ngẫm lại mười năm nay, cô nói không muốn nhận quà tặng về nhà, bởi vì sợ sẽ bị mẹ truy vấn, cho nên mỗi lần sinh nhật của nàng còn có một ít ngày đặc biệt, anh đều mời nàng đi nhà hàng ăn gì đấy, cùng với mời cô uống nước chanh rất đắt tiền như cô nói.
Anh cho tới bây giờ cũng không tặng cho nàng đồ gì quí giá, mà cô cứ như vậy ngây ngốc theoanh mười năm, hắn sớm nên hiểu được, cô căn bản không thèm để ý đến anh có tiền hay không, thân phận địa vị lại như thế nào, cô chính là đơn thuần đáng yêu như vậy, khó trách anh yêu thích không buông tay.
Nửa tháng sau, ngay tại phòng ốc đã chuẩn bị rất lâu, bọn họ kết hôn.
Ba tháng sau.
Hơn mười giờ sáng, Giản Tư Phương ở trong sân đang tưới hoa, con dâu sáng sớm đã đi làm, mà bà thông gia, chính là Trương Anh Tuyết, cũng vừa mới đến nhà ăn đi làm, còn lại bà đang bắt tay vào làm sửa sang lại vườn hoa, dọn dẹp sạch sẽ phía sau, bà không quên trồng những loại hoa mà mình yêu thích.
Hiện tại bọn họ nghiễm nhiên như là người một nhà, cuộc sống yên bình, hoà thuận vui vẻ, bình thường khách đến không nhiều lắm, cũng chỉ có bạn tốt của con dâu là Đinh Nhã Viện cùng với Trác Chí Hàng thường cuối tuần tới chơi, mà bạn bè trước kia của bà, bà cũng ít khi liên lạc.
Không phải bởi vì bà rời đi khỏi Hạ gia, không hề còn là phu nhân của tổng tài, mới không liên lạc với bà nữa, mà bà vốn ưa cuộc sống tĩnh lặng yên ổn, nói sau các ngày nghỉ bà đều cùng bà thông gia làm những công việc tinh xảo, ngày ngày trôi qua giản dị và tự tại.
Cũng bởi vậy, khi Hạ Ngươi Bình tới chơi, làm cho Giản Tư Phương rất kinh ngạc.
“Ngươi Bình, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không thấy, bác gái, gần đây có khỏe không ạ?” Thân hình cao lớn của Hạ Ngươi Bình lễ phép mà khom người xuống, bởi vì Giản Tư Phương luôn luôn đối với anh rất thân thiết, đối xử với những anh em khác cũng vậy.
“Bác tốt lắm, sao hôm nay cháu lại đến đây?” Từ lúc mẹ con bọn họ rời khỏi Hạ gia, đều không cùng người nhà Hạ Gia liên lạc, nói là cắt, cũng không có nghiêm trọng như vậy, chính là liên lạc ít hơn mà thôi.
“Cháu là đến tìm Tuấn Bình, anh ấy đâu ah?”
“Đừng đứng ở cửa nói chuyện, chúng ta đi vào nhà đi, nó chắc đang ở thư phòng tầng hai.” Giản Tư Phương mời hắn đi vào trong phòng: “Cháu ngồi đi, bác đi lấy trà cho cháu.”
“Bác gái, bác không cần vội, cháu sẽ trực tiếp đi lên tìm Tuấn Bình.”
“Như vậy nha, thư phòng kia ở ngay bên cạnh cầu thang tầng hai, cháu đi lên là có thể nhìn thấy.” Tuy rằng không biết Ngươi Bình vì cái gì lại đột nhiên tìm đến Tuấn Bình, nhưng tất cả mọi người là người một nhà, bà cũng không đề phòng anh làm cái gì, huống chi, đứa nhỏ này coi như bà đã nhìn nó lớn lên.
“Vâng.” Hạ Ngươi Bình đi được vài bước, quay đầu lại: “Bác gái, bác biết không? Ba anh ta hai hôm trước nằm viện.”
Tuy rằng anh là tìm đến Hạ Tuấn Bình cái tên kia, nhưng nếu đã đến đây vẫn là báo cho bác gái biết một tiếng.
“Nằm viện?” Bà có chút kinh ngạc, bởi vì thân thể chồng trước luôn luôn khỏe mạnh.
“Bác không cần khẩn trương, bởi vì chuyện công ty quá mệt mỏi, nên hai ngày trước đã té xỉu.” Anh không có nói thực ra, cha là bị lão Tứ, lão ngũ nhóm hai người ngu ngốc kia làm cho tức giận phải nhập viện.
“Phải không? Bác đã lâu cũng không gọi điện cho ông ta.” Mặc dù đã ly hôn, nhưng nghe thấy chồng trước nằm viện, vẫn làm cho Giản Tư Phương có điểm lo lắng, dù sao hai người đã cùng nhau sống hơn ba mươi năm.
“Bác gái, cháu lên đây rồi.”
“Được.”
Hạ Ngươi Bình vừa đi vừa đánh giá. Hoàn cảnh thật đúng là không tồi, trách không được có người lại ở chỗ này, làm nổi lên trạch nam.
Vừa đi lên lầu hai, cửa thư phòng cũng không có đóng, cho nên anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy người nào đó đang thảnh thơi ngồi trên ghế uống cà phê, xem tạp chí, thập phần thích ý tự đắc, làm cho anh không khỏi đỏ mắt. Thời gian này người này thật đúng là sống quá thoải mái.
Hạ Tuấn Bình mặc dù có chút kinh ngạc khi nhìn thấy anh ta, nhưng vẫn rất có lễ phép hỏi nhưng vừa mới bắt đầu đã thấy em trai đang trừng mắt với anh, giống như là đến đòi nợ anh. Người này vẫn là giống như cũ.
“Muốn uống một ly cà phê hay không?”
“Không cần, tôi không thời gian.” Hạ Ngươi Bình quyết định tốc chiến tốc thắng: “Hôm nay tôi thay lão già tới, bởi vì ông ấy nằm viện.”
“Tôi có nghe Chí Hàng nói, ông ấy không có việc gì chứ?” Tuy rằng hắn có điểm lo lắng, nhưng tin tưởng cha hẳn là cũng không muốn gặp anh, anh cũng không muốn đến bệnh viện thăm ông.
Sau khi kết hôn, anh bắt tay vào tiến hành quy hoạch thành lập công ty, anh không thích làm việc tùy tiện, bởi vậy trước đó đã sưu tập tư liệu cùng các thứ chuẩn bị quan trọng.
Nói thực ra, buông tha cho tất cả rời đi khỏi Hạ Gia, ở trong lòng anh ít nhiều có điểm tiếc nuối, dù sao làm con trai của ông đã hơn ba mươi năm, nhưng những ngày qua anh thật sự tự tại vui sướng, bù đắp không ít tiếc nuối, đó chính là cảm giác hạnh phúc.
Anh đại khái biết nguyên nhân Ngươi Bình tìm đến anh, là bởi vì chuyện của công ty đi?
Anh nhớ rõ trước khi rời đi, đã đem công việc nhất nhất chuyển giao cho lão Tứ cùng lão ngũ, nhưng nghe nói chuyện ký kết hợp ước ban đầu, đơn giản là do lão Tứ bất mãn vì đối phương đưa ra yêu cầu sửa chữa, tức giận mà hủy bỏ hợp tác, phải bồi thường không ít tiền, nhiều dự án gom lại, công ty hẳn là sẽ xuất hiện vấn đề quay vòng về tài chính.
Hiện tại anh không thể không thừa nhận lời nói của Ngươi Bình lúc trước, hai người kia thật đúng la không hề thông minh, cho nên cha mới có thể tức giận đến nằm viện?
“Tuy rằng không có việc gì, nhưng tôi xem công ty lại bị lão Tứ cùng Lão ngũ làm loạn đi xuống như vậy, rất có thể sẽ gặp chuyện không may.”
Cha cùng công ty đều gặp chuyện không may: “Cho nên, anh hãy nhanh lên trở về công ty, tôi nghĩ anh cũng không muốn trơ mắt nhìn công ty bị sụp đổ đi?”
“Tôi trở về, vậy còn cậu?”
“Tôi có việc quan trọng phải làm.” Hạ Ngươi Bình đúng lý hợp tình trả lời, không đợi Hạ Tuấn Bình mở miệng hỏi, anh liền tự mình nói: “Có bạn gái dã man vốn đã đáp ứng đính hôn với tôi, kết quả lại chạy trốn, cho nên tôi muốn đi đem cô ấy trở lại, sau đó nhốt tại trong lồng sắt nhốt ba ngày ba đêm, nhất định phải để cho cô ấy học được cách ngoan ngoãn nghe lời.”
“Người phụ nữ kia là Lí Thi Mạn?” Anh có nghe nói chuyện Ngươi Bình cùng Lí Thi Mạn kết giao, đương nhiên cũng là do Chí Hàng nói với anh, mặt khác còn nói là, thực sự nên phong cho anh ta làm người đàn ông nhún thuận.
Tuy rằng nghe thấy hai người ở một chỗ, làm cho anh rất kinh ngạc, nhưng kỳ thật mỗi lần lần nhìn thấy Lí Thi Mạn, đều không khỏi nhớ tới Ngươi Bình, rất giống nhau, cách nói chuyện cũng giống nhau, có lẽ là kỳ phùng địch thủ, hấp dẫn lẫn nhau đi!
“Thì ra anh đều đã biết, tôi còn nghĩ đến anh đã muốn biến thành trạch nam đâu.”
Mặc dù Lí Thi Mạn thiếu chút nữa gả cho Hạ Tuấn Bình, nhưng Hạ Ngươi Bình một chút cũng không có ý tứ giấu diếm, thậm chí còn hơi không tự nhiên khi nhắc tới chuyện của mình.
“Tôi nghĩ chắc anh cũng đã nghe đồn qua về kế hoạch của tôi muốn được thay thế vị trí của anh, đúng vậy, là tôi đã tính kế để cho cha đem anh đuổi ra khỏi công ty, sau đó lại theo đuổi Lí Thi Mạn, mục tiêu của tôi rất rõ ràng, toàn bộ tập đoàn đều là của Hạ Ngươi Bình tôi.”
Từ lúc anh cùng người phụ nữ Lí Thi Mạn kia kết giao, đều có chút tin đồn không thể tin được sinh ra, nói cái gì anh dùng kế đem đứa con cả nguyên bản được xem trọng bị đá ra khỏi vị trí người nối nghiệp vân vân, anh mặc kệ không muốn làm sáng tỏ bởi vì thực nhàm chán, anh Hạ Ngươi Bình làm việc, không cần phải hướng những người không liên quan giải thích cái gì.
Hạ Tuấn Bình nghe xong lơ đễnh: “Nếu thực sự là như vậy, thì giờ phút này cậu sẽ không lại ở chỗ này.” Mặc dù anh người em khác mẹ này cảm tình không tính hòa hợp, nhưng theo anh nhận thức Hạ Ngươi Bình, không cần đùa giỡn hay dùng thủ đoạn nào, bởi vì anh ta cũng có năng lực tiếp nhận được vị trí tổng tài này.
“Ha ha ha!” Lời nói của anh làm cho Hạ Ngươi Bình dũng cảm cười to, mà Hạ Tuấn Bình cũng cười, bọn họ không hề nói thêm nhiều lời, dù sao tình cảm anh em bọn họ trong lúc đó người ngoài rất khó lí giải.
Bởi vì vừa rồi cũng không thấy anh nói có ý quay lại, bởi vậy Hạ Ngươi Bình nhắc lại lần nữa ý đồ đến: “Tôi cảm thấy nếu anh không muốn nhìn thấy công ty đổ sập, thì cũng nên quay về công ty.”
“Tôi cảm thấy được người muốn cho công ty ngã xuống, là cậu chứ không phải tôi.” Hạ Tuấn Bình đem vấn đề trở lại trên người anh ta.
“Kỳ thật lão Tứ có gọi điện thoại cho tôi, nói nó có cầu xin cậu giúp đỡ, nhưng cậu cũng không thèm để ý đến nó, ý định muốn thấy công ty quay vòng mất linh, bởi vậy nó cầu xin tôi giúp nó xử lý vấn đề hợp đồng.” Lão Tứ mấy ngày hôm trước gọi điện thoại cho anh, trừ bỏ hướng anh oán giận Ngươi Bình ra, cũng cầu anh hỗ trợ, nhưng anh còn chưa có đáp ứng quay về công ty hay không.
“Cáp! Tôi không nghĩ đến cái tên đần độn kia, còn có một chút chỉ số thông minh ” Hạ Ngươi Bình khẩu khí vẫn là càn rỡ: “Tôi không phải đã nói rồi, rất đơn giản nếu được làm người nối nghiệp, sẽ làm tôi cảm thấy không được thú vị, cho nên anh vẫn là nhanh quay về công ty.”
Đối mặt với phương thức cùng ý đồ buộc anh phải quay trở lại công ty của anh ta, Hạ Tuấn Bình chỉ có thể lắc đầu. Anh không biết nên hình dung như quan hệ của anh với Ngươi Bình như thế nào, nói giả bộ luyến tiếc thì tựa hồ có điểm buồn nôn, có lẽ du lượng tình kết còn có thể so sánh chuẩn xác.
Bọn họ từ nhỏ đều được lấy nhau ra, ngầm phân cao thấp, nhưng nói thực ra, anh vẫn cảm thấy Ngươi Bình căn bản không cần vị trí tổng tài kia, có lẽ cái anh ta thích là cảm giác cùng anh cạnh tranh, dù sao lấy tính cách của anh ta, muốn thì nhất định phải tới tay.
Bất quá muốn quay về công ty hỗ trợ hay không, hiện tại không phải một mình anh có thể quyết định, anh phải hỏi ba người phụ nữ trong nhà.
Khi mọi người nhất trí cho rằng anh nên trở về công ty hỗ trợ, một tuần sau, anh trở lại công ty đi làm, mà cha sau khi anhtrở lai công ty, ngại tình trạng cơ thể cùng với vấn đề mặt mũi, cuối cùng chỉ dặn dò phòng nhân sự tuyên bố chỉ thị, bổ nhiệm anh làm vị trí tổng tài, ngay hôm đó toàn bộ chuyện công ty đều do anh xử lý.
Hạ Tuấn Bình trở lại công ty làm việc, gần một tháng qua, cơ hồ mỗi ngày đều tăng ca, kể cả ngày nghĩ cùng rất nhiều công việc cùng xã giao. Thời điểm về đến nhà, bình thường là đêm khuya.
Hôm nay cũng thế, gần rạng sáng anh mới trở về nhà một chút, chờ sửa sang lại tài liệu thật tốt, tắm rửa sạch sẽ rồi lên trên giường, đã là hai giờ đồng hồ.
Vừa lên giường, anhliền một tay kéo vợ vào lòng, cho cô một cái hôn nhiệt tình, mà Vu Tâm Lăng còn lại là ôn nhu để cho anh hôn, phát hiện bàn tay nào đó không an phận ở trên người cô sờ loạn, nàng kinh ngạc hỏi: “Ông xã a, anh đang làm cái gì?”
Sau khi kết hôn cô thay đổi xưng hô, dù sao hai người đã là vợ chồng, cô thích gọi anh là chồng hoặc anh yêu.
“Làm chuyện muốn làm.” Hạ Tuấn Bình mở áo ngủ của vợ ra, hôn lên bộ ngực của cô “Anh đã ba cái cuối tuần không được chạm vào em.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Tâm Lăng ửng đỏ: “Nhưng ngày mai anh còn phải làm việc……. Mỗi lần chồng muốn, cô cũng không cự tuyệt, dù sao cô cũng thích anh ôm, nhưng còn sức khỏe của anh thì sao?
“Ngày mai anh nghỉ, không cần làm việc, cũng không cần xã giao.” Công ty lại trở về quỹ đạo, hợp đồng anh cũng đã bôn ba chạy, tóm về được không ít khách hàng suýt thì chạy mất, hết thảy đều không có vấn đề.
“Thật vậy chăng?” Nghe được ông xã ngày mai nghỉ, Vu Tâm Lăng thực vui vẻ, bởi vì anh đã vất vả cả một tháng, cô rất sợ hắn mệt muốn chết rồi, hy vọng ngày nghỉ anh có thể nghỉ ngơi thoải mái,
“Nhìn bộ dáng của em thật vui mừng khi nghe xong, thực xin lỗi, dạo này lạnh nhạt với em.”
“Em đều không có vấn đề gì, em chỉ sợ anh mệt mỏi thôi.”
Săn sóc của bà xã làm cho Hạ Tuấn Bình cảm động, lập tức lại cho cô một hôn nóng bỏng. Một tháng này, anh cơ hồ đều rất bận rộn, ngay cả ngày nghỉ cũng không có thời gian rảnh để chăm sóc cô, nhưng anh chưa bao giờ nghe thấy cô oán hận việc gì, chính là ở một bên yên lặng ủng hộ anh.
Thấy bà xã vẫn là giống như trước, vừa hôn mặt liền đỏ, cái miệng nhỏ nhắn kia hé mở để thở, vừa đáng yêu lại mê người: “Em lại bắt đầu hấp dẫn anh sao?”
“Mới không phải, là bởi vì do anh hôn lâu quá.” Hại cô hô hấp rối loạn.
Hạ Tuấn Bình hôn di chuyển xuống phía dưới, ngậm vào nụ hoa kiên quyết trắng nõn kia, nhẹ nhàng mút.
“Ưm……” Thân mình mẫn cảm mà khẽ run, cô không tự giác mà phát ra tiếng than nhẹ, sau đó cô cảm thấy có sức nặng ngăn chặn cô, làm cho cô hoang mang không thôi: “Ông xã?”
Nguyên bản người đang hôn cô lại không có phản ứng, nàng cúi đầu vừa thấy, không khỏi há hốc mồm. Làm được một nửa, ông xã thân yêu của cô cư nhiên lại đang ngủ?
Vu Tâm Lăng có điểm há hốc mồm, sau đó bật cười. Xem ra anh thật sự mệt mỏi.
Thật là, rõ ràng cũng rất mệt, làm gì còn muốn thoát quần áo của cô, nhưng lại ngậm nơi nào của nàng ngủ…… Thoạt nhìn như vậy làm cho người ta cảm thấy xấu hổ nhưng cũng cảm thấy rất buồn cười.
Không biết ngày mai ông xã tỉnh lại, biết chuyện mình làm đêm này, thì sẽ có biểu tình như thế nào? Nhất định cũng sẽ cảm thấy buồn cười lắm.
Vu Tâm Lăng đẩy anh nằm quay đầu về gối, cô sửa sang lại quần áo ngủ của mình, sau đó đưa tay ra ôm lấy lão công đã muốn ngủ say, đêm nay cứ để cô ôm anh đi vào giấc ngủ vậy.
Ở trên mí mắt anh khẽ hôn, miệng cô giơ lên nụ cười hạnh phúc: “Ông xã thân yêu, chúc anh có giấc mộng đẹp.”
Giống như nghe thấy lời của bà xã nói, chỉ thấy môi của Hạ Tuấn Bình cũng hơi hơi giơ lên, có lẽ thật sự có giấc mộng đẹp.
Bình luận truyện