Ác Ma Hắc Bang Dưỡng Thê Chi Sủng
Chương 40-2: Hẹn hò 2 (tiếp)
Không thể không nói, Hoa Mỹ Kiều chính là chuyên gia trong lĩnh vực mua sắm
này, mỗi sản phẩm thời trang nào bất kể, chỉ cần liếc mắt qua là cô đều
có thể gọi tên, nhãn hiệu, chất liệu, nhà thiết kế đến từ nước nào,...
Mà không cần có bất kì một trợ giúp gì, hơn nữa, cô cũng có con mắt thẩm mỹ rất cao, mỗi món hàng được cô gọi tên, cách phối, cách sử dụng đều
được tuyển chọn sao cho thể hiện được sự thời trang và phù hợp nhất,
chiếc áo này phải đi với cái này, màu áo này tương thích với mùa nào,... mấy người Doãn Thanh Thanh đều lắng tai nghe, vì có thể có ứng dụng
trong việc mua sắm của mình sau này, Thượng Quan Dương và Diệp Luân đều
tặc lưỡi, quả nhiên là người không trong nghề khó mà theo kịp trình độ
này.
Ánh mắt Tô Khải Phong vẫn chưa từng dời từ người Tiểu Thiên đi, trong lòng có biết bao nhiêu tính toán, nhưng đối với nhóc con, thân phận của cậu ta không có đất dụng võ, vẻ ngoài điển trai cũng không gây được sự chú ý, tác phong lịch lãm hay ân cần cũng chưa hiệu quả một lần nào? Vậy cậu ta nên làm gì để thu hút sự quan tâm hoặc ít ra là để mắt đến của nhóc con đây? Đúng là một bài toán nan giải.
Vừa nói chuyện với Diệp Luân, ánh mắt Thượng Quan Dương cũng âm thầm nhìn về phía Tiểu Thiên, vô tình, bị Tô Khải Phong bắt gặp, trái lại vẻ thù địch hiện rõ trên khuôn mặt người kia, Thượng Quan Dương chỉ cười trừ, miễn đáp lại. Hành động này rơi vào mắt Tô Khải Phong chẳng khác nào cậu đã đồng ý bước vào trận chiến với mình, khóe môi câu lên nụ cười, cậu ta không tin bản thân lại không tranh giành được.
Trên cơ bản, Thượng Quan Dương biết rõ, trong chuyện tình cảm này, Tô Khải Phong chắc chắn không nắm được phần thắng, cậu ta có thể đoán được trăm phần trăm đó, nhưng còn về phía mình... nghĩ đến, ánh mắt liền dời về phía Hoa Mỹ Kiều, giả vờ như chăm chú nghe cô đang nói.
Đi một chốc thì đã đi đến địa điểm mua sắm yêu thích của Hoa Mỹ Kiều, cửa hàng thời trang Hermès. Đẩy cửa bước vào liền có nhân viên phục vụ niềm nở tiến lên tiếp đón, ánh mắt cô gái phục vụ được một phen chiêu đãi vì không ngờ người bước vào lại toàn là trai thanh gái lịch, mi thanh phục tú, phong độ đường hoàng, hơn nữa hình như có người còn là khách hàng quen ở đây.
” Hoa Tiểu Thư, hôm nay muốn mua gì?” Ý thức cho thấy, nếu nói thêm cái câu phía sau là, ' Để tôi giúp cô chọn' thế nào mai cũng sẽ mất việc, trên cơ bản, có thể phụ nữ toàn thế giới có thể không sành về thời trang, không biết thế nào là hợp thời hợp mốt, nhưng Hoa Mỹ Kiều tất nhiên có, mà không phải chỉ là am hiểu thôi mà đã lên tới mức độ chuyên gia trong lĩnh vực này. Dự đoán thế nào cô cũng sẽ lờ cô ta đi, nên cô ta tự biết cúi đầu, thái độ cung kính dời sang bên cạnh, tránh đường để cô đi.
Ánh mắt Hoa Mỹ Kiều lóe lóe lên nhìn vào đỉnh đầu cô ta, ánh mắt bất chợt sáng lạnh, nhưng cô trái lại không làm ra chuyện gì bất thường, vẫn như cũ lờ cô ta đi, rồi theo bản năng kéo lấy cánh tay của người phía sau, mà cô nghĩ là Doãn Thanh Thanh hay Tiểu Thiên, không ngờ lại bắt nhầm tay của người khác, ánh mắt hai người giao nhau, một sự dao động xẹt qua trong mắt cả hai, rồi rất nhanh tắt lịm, mà Hoa Mỹ Kiều cũng nhanh trí che dấu, liền vội buông cánh tay cậu ta ra nắm lấy tay của Tiểu Thiên cười tươi lôi kéo nhóc con và Doãn Thanh Thanh qua khu quần áo nữ.
Mà trên cơ bản cậu ta cũng rất nhanh thu tay lại vờ đút vào túi quần rồi, liền theo chân hai bạn nam đồng học đi theo nhóm người Hoa Mỹ Kiều. ( Tác giả: Xúc động một lần nhen nhóm lửa. Bao năm xa cách chẳng nguội lòng.:D:D)
Trong khu quần áo nữ, váy áo treo đầy khắp cả mọi nơi, vừa bước vào đã vội choáng ngợp, nào là váy dài, áo đơn, áo khoác đơn, áo cánh, quần dài, quần lửng, váy liền, váy đơn, hay những bộ đầm dạ hội xa hoa lộng lẫy, những chiếc váy tiểu thư đáng yêu, những hàng vải mềm mại voan mỏng, những chiếc áo may thủ công với tay nghề tinh xảo, thành phục của những nhà thiết kế tài hoa. Nếu quần áo có thể xem là niềm vui của phụ nữ thì bước vào đây không khác nào bước vào thiên đường hạnh phúc. Mà không chỉ đơn giản là quần áo, phụ kiện đi kèm như là giày dép, túi xách, trang sức, vòng tay,... được đặt ngay sau khu này.
Cảm nhận đầu tiên của Tiểu Thiên là nơi này có thật nhiều quần áo, nhưng xem ra vẫn còn nhỏ hơn phòng nhóc con và Long, nó thì to to, mà căn phòng kia còn to to hơn, với lại nhóc con đã từng cùng Long vào đây một lần rồi, cũng không có bị kinh diễm đâu. Ánh mắt nhìn xung quanh nhưng lại không mang theo sự tò mò, theo thói quen tự mình lựa một vài bộ váy áo cho phù hợp, Long nói, đồ ở đây thích món nào thì cứ lấy món đó, không cần để ý, đến lúc đi ra chỉ cần đưa chiếc thẻ màu sáng bạc của Long cho họ là tự nhiên xem như đã thanh toán.
Vừa nhìn thấy trong góc có một bộ váy áo rất xinh, vừa lấy bộ áo ra xem xem, thấy có vẻ hợp với mình, nhóc con vừa thu lại đem đi thanh toán đã bị một bàn tay giơ ra chộp lấy, còn mạnh tay toan giật món đồ trong tay nhóc con. Chớp chớp mắt nhìn sang phía cô ta, Tiểu Thiên nhíu mày, mím môi, nhìn chầm chầm cô gái ngang nhiên giật đồ trên tay mình. “ Bạn...” Nhìn đến gương mặt côgái... là Ái Nhĩ Lệ Linh.
Khóe mắt cô ta liếc nhìn về phía đằng xa, thấy nhóm ba người Tô Khải Phong đang đi về phía mình, bất thình lình buông tha món hàng trong tay mình, bấm ngón tay, làm cho hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, môi cắn cắn, mày mảnh dẻ nhíu lại một đường, mi mắt rung rung chợt khóc hai bờ vai rũ xuống tỏ vẻ yếu đuối bất lực. “ Đồng học Thuần, mình rất thích chiếc váy này, trả lại cho mình được không?” Không phải là nhường mà là trả lại, ánh mắt đáng thương nhìn về phía Tiểu Thiên, hốc mắt đỏ hoe như muốn khóc đến nơi.
Đúng lúc này ba người Tô Khai Phong đi đến, người mở lời trước lại là Thượng Quan Dương. “ Chuyện gì vậy?” Nhìn chiếc váy trong tay Tiểu Thiên, lại nhìn về phía cô ta, cậu ta hô nhỏ một tiếng, tràn đầy ngạc nhiên. “ Ô, Đồng học mới, thật tình cờ, chúng ta lại gặp nhau.” Trên môi nở nụ cười nửa tươi nửa nhạt, đúng chất thân thiện, nhưng phần nhiều vẫn là lạnh nhạt xa cách. Ba chữ 'Đồng học mới' này, đúng là đủ lạnh nhạt, người ta còn không biết Ái Nhĩ Lệ Linh cô ta là ai đâu, đừng tỏ vẻ yếu ớt trước mặt người khác như vậy.
Nghe cậu ta nói vậy, trong đầu biết người này không đứng về phía mình, ánh mắt lóe lóe nhìn hai người phía sau, cô ta lại tỏ vẻ quýnh lên, phất phất tay. “ Không có chuyện gì? Không có chuyện gì? Chỉ là Đồng học Thuần thích cái váy mình chọn thôi, mình không có ý giành với bạn ấy.” Trong khu này, không phải chỉ có mỗi mình bọn họ, còn không ít nhân vật khác, có thể không hẳn thuộc giới thượng lưu nhưng những nhà có gia thế hoặc quan chức cấp cao không phải không có, mà này là khu quần áo nữ, cho nên người vào trong này chỉ toàn là phụ nữ hoặc là phu nhân, ánh mắt bọn họ ngay lập tức nhìn về phía bên này.
Thấy một số người ở đó đang xì xầm bàn tán to nhỏ, tất nhiên thái độ họ không làm quá nhưng ánh mắt cũng đang vây quanh năm người, nhất là khi họ nhận ra một số người trong đám như Tô đại thiếu gia, Diệp Thiếu gia, còn có nhị thiếu Thượng quan gia, đều là con cháu của những gia đình có danh tiếng, lại nhìn đến dáng vẻ yếu ớt đáng thương và gương mặt xinh đẹp của Ái Nhĩ Lệ Linh và vẻ mặt không chút cảm xúc, vừa bình thường vừa không nổi trội của Tiểu Thiên, tất nhiên bọn họ nghĩ, ba người sẽ lựa chọn bênh vực cô ta rồi.
Trên đời này, Tô Khải Phong ghét nhất loại người dùng dư luận để đàn áp người khác, nhất là đàn áp người mà hiện tại cậu ta đang thích, còn cố tình ra vẻ mềm yếu để hi vọng được cầu tình sao? Đúng là chướng mắt, nhưng lợi ích gia tộc cậu ta không thể nào xem nhẹ được, Ái Nhĩ gia lại là một gia tộc lớn, nếu xảy ra sơ xuất gì có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của Tô gia, mấy năm qua Tô gia cũng khó khăn lắm mới chịu được biến cố sau sự xuất hiện của Thần Long, nếu giờ có chuyện gì xảy ra là không nên. Đắn đo suy nghĩ, ánh mắt cậu ta liếc nhìn về phía Tiểu Thiên, những lần trước đồng học nhỏ này đều có thể dễ dàng hóa giải không biết lần này nhóc con có thể bình thản giải quyết được vấn đề hay không?
(Còn tiếp)
Ánh mắt Tô Khải Phong vẫn chưa từng dời từ người Tiểu Thiên đi, trong lòng có biết bao nhiêu tính toán, nhưng đối với nhóc con, thân phận của cậu ta không có đất dụng võ, vẻ ngoài điển trai cũng không gây được sự chú ý, tác phong lịch lãm hay ân cần cũng chưa hiệu quả một lần nào? Vậy cậu ta nên làm gì để thu hút sự quan tâm hoặc ít ra là để mắt đến của nhóc con đây? Đúng là một bài toán nan giải.
Vừa nói chuyện với Diệp Luân, ánh mắt Thượng Quan Dương cũng âm thầm nhìn về phía Tiểu Thiên, vô tình, bị Tô Khải Phong bắt gặp, trái lại vẻ thù địch hiện rõ trên khuôn mặt người kia, Thượng Quan Dương chỉ cười trừ, miễn đáp lại. Hành động này rơi vào mắt Tô Khải Phong chẳng khác nào cậu đã đồng ý bước vào trận chiến với mình, khóe môi câu lên nụ cười, cậu ta không tin bản thân lại không tranh giành được.
Trên cơ bản, Thượng Quan Dương biết rõ, trong chuyện tình cảm này, Tô Khải Phong chắc chắn không nắm được phần thắng, cậu ta có thể đoán được trăm phần trăm đó, nhưng còn về phía mình... nghĩ đến, ánh mắt liền dời về phía Hoa Mỹ Kiều, giả vờ như chăm chú nghe cô đang nói.
Đi một chốc thì đã đi đến địa điểm mua sắm yêu thích của Hoa Mỹ Kiều, cửa hàng thời trang Hermès. Đẩy cửa bước vào liền có nhân viên phục vụ niềm nở tiến lên tiếp đón, ánh mắt cô gái phục vụ được một phen chiêu đãi vì không ngờ người bước vào lại toàn là trai thanh gái lịch, mi thanh phục tú, phong độ đường hoàng, hơn nữa hình như có người còn là khách hàng quen ở đây.
” Hoa Tiểu Thư, hôm nay muốn mua gì?” Ý thức cho thấy, nếu nói thêm cái câu phía sau là, ' Để tôi giúp cô chọn' thế nào mai cũng sẽ mất việc, trên cơ bản, có thể phụ nữ toàn thế giới có thể không sành về thời trang, không biết thế nào là hợp thời hợp mốt, nhưng Hoa Mỹ Kiều tất nhiên có, mà không phải chỉ là am hiểu thôi mà đã lên tới mức độ chuyên gia trong lĩnh vực này. Dự đoán thế nào cô cũng sẽ lờ cô ta đi, nên cô ta tự biết cúi đầu, thái độ cung kính dời sang bên cạnh, tránh đường để cô đi.
Ánh mắt Hoa Mỹ Kiều lóe lóe lên nhìn vào đỉnh đầu cô ta, ánh mắt bất chợt sáng lạnh, nhưng cô trái lại không làm ra chuyện gì bất thường, vẫn như cũ lờ cô ta đi, rồi theo bản năng kéo lấy cánh tay của người phía sau, mà cô nghĩ là Doãn Thanh Thanh hay Tiểu Thiên, không ngờ lại bắt nhầm tay của người khác, ánh mắt hai người giao nhau, một sự dao động xẹt qua trong mắt cả hai, rồi rất nhanh tắt lịm, mà Hoa Mỹ Kiều cũng nhanh trí che dấu, liền vội buông cánh tay cậu ta ra nắm lấy tay của Tiểu Thiên cười tươi lôi kéo nhóc con và Doãn Thanh Thanh qua khu quần áo nữ.
Mà trên cơ bản cậu ta cũng rất nhanh thu tay lại vờ đút vào túi quần rồi, liền theo chân hai bạn nam đồng học đi theo nhóm người Hoa Mỹ Kiều. ( Tác giả: Xúc động một lần nhen nhóm lửa. Bao năm xa cách chẳng nguội lòng.:D:D)
Trong khu quần áo nữ, váy áo treo đầy khắp cả mọi nơi, vừa bước vào đã vội choáng ngợp, nào là váy dài, áo đơn, áo khoác đơn, áo cánh, quần dài, quần lửng, váy liền, váy đơn, hay những bộ đầm dạ hội xa hoa lộng lẫy, những chiếc váy tiểu thư đáng yêu, những hàng vải mềm mại voan mỏng, những chiếc áo may thủ công với tay nghề tinh xảo, thành phục của những nhà thiết kế tài hoa. Nếu quần áo có thể xem là niềm vui của phụ nữ thì bước vào đây không khác nào bước vào thiên đường hạnh phúc. Mà không chỉ đơn giản là quần áo, phụ kiện đi kèm như là giày dép, túi xách, trang sức, vòng tay,... được đặt ngay sau khu này.
Cảm nhận đầu tiên của Tiểu Thiên là nơi này có thật nhiều quần áo, nhưng xem ra vẫn còn nhỏ hơn phòng nhóc con và Long, nó thì to to, mà căn phòng kia còn to to hơn, với lại nhóc con đã từng cùng Long vào đây một lần rồi, cũng không có bị kinh diễm đâu. Ánh mắt nhìn xung quanh nhưng lại không mang theo sự tò mò, theo thói quen tự mình lựa một vài bộ váy áo cho phù hợp, Long nói, đồ ở đây thích món nào thì cứ lấy món đó, không cần để ý, đến lúc đi ra chỉ cần đưa chiếc thẻ màu sáng bạc của Long cho họ là tự nhiên xem như đã thanh toán.
Vừa nhìn thấy trong góc có một bộ váy áo rất xinh, vừa lấy bộ áo ra xem xem, thấy có vẻ hợp với mình, nhóc con vừa thu lại đem đi thanh toán đã bị một bàn tay giơ ra chộp lấy, còn mạnh tay toan giật món đồ trong tay nhóc con. Chớp chớp mắt nhìn sang phía cô ta, Tiểu Thiên nhíu mày, mím môi, nhìn chầm chầm cô gái ngang nhiên giật đồ trên tay mình. “ Bạn...” Nhìn đến gương mặt côgái... là Ái Nhĩ Lệ Linh.
Khóe mắt cô ta liếc nhìn về phía đằng xa, thấy nhóm ba người Tô Khải Phong đang đi về phía mình, bất thình lình buông tha món hàng trong tay mình, bấm ngón tay, làm cho hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, môi cắn cắn, mày mảnh dẻ nhíu lại một đường, mi mắt rung rung chợt khóc hai bờ vai rũ xuống tỏ vẻ yếu đuối bất lực. “ Đồng học Thuần, mình rất thích chiếc váy này, trả lại cho mình được không?” Không phải là nhường mà là trả lại, ánh mắt đáng thương nhìn về phía Tiểu Thiên, hốc mắt đỏ hoe như muốn khóc đến nơi.
Đúng lúc này ba người Tô Khai Phong đi đến, người mở lời trước lại là Thượng Quan Dương. “ Chuyện gì vậy?” Nhìn chiếc váy trong tay Tiểu Thiên, lại nhìn về phía cô ta, cậu ta hô nhỏ một tiếng, tràn đầy ngạc nhiên. “ Ô, Đồng học mới, thật tình cờ, chúng ta lại gặp nhau.” Trên môi nở nụ cười nửa tươi nửa nhạt, đúng chất thân thiện, nhưng phần nhiều vẫn là lạnh nhạt xa cách. Ba chữ 'Đồng học mới' này, đúng là đủ lạnh nhạt, người ta còn không biết Ái Nhĩ Lệ Linh cô ta là ai đâu, đừng tỏ vẻ yếu ớt trước mặt người khác như vậy.
Nghe cậu ta nói vậy, trong đầu biết người này không đứng về phía mình, ánh mắt lóe lóe nhìn hai người phía sau, cô ta lại tỏ vẻ quýnh lên, phất phất tay. “ Không có chuyện gì? Không có chuyện gì? Chỉ là Đồng học Thuần thích cái váy mình chọn thôi, mình không có ý giành với bạn ấy.” Trong khu này, không phải chỉ có mỗi mình bọn họ, còn không ít nhân vật khác, có thể không hẳn thuộc giới thượng lưu nhưng những nhà có gia thế hoặc quan chức cấp cao không phải không có, mà này là khu quần áo nữ, cho nên người vào trong này chỉ toàn là phụ nữ hoặc là phu nhân, ánh mắt bọn họ ngay lập tức nhìn về phía bên này.
Thấy một số người ở đó đang xì xầm bàn tán to nhỏ, tất nhiên thái độ họ không làm quá nhưng ánh mắt cũng đang vây quanh năm người, nhất là khi họ nhận ra một số người trong đám như Tô đại thiếu gia, Diệp Thiếu gia, còn có nhị thiếu Thượng quan gia, đều là con cháu của những gia đình có danh tiếng, lại nhìn đến dáng vẻ yếu ớt đáng thương và gương mặt xinh đẹp của Ái Nhĩ Lệ Linh và vẻ mặt không chút cảm xúc, vừa bình thường vừa không nổi trội của Tiểu Thiên, tất nhiên bọn họ nghĩ, ba người sẽ lựa chọn bênh vực cô ta rồi.
Trên đời này, Tô Khải Phong ghét nhất loại người dùng dư luận để đàn áp người khác, nhất là đàn áp người mà hiện tại cậu ta đang thích, còn cố tình ra vẻ mềm yếu để hi vọng được cầu tình sao? Đúng là chướng mắt, nhưng lợi ích gia tộc cậu ta không thể nào xem nhẹ được, Ái Nhĩ gia lại là một gia tộc lớn, nếu xảy ra sơ xuất gì có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của Tô gia, mấy năm qua Tô gia cũng khó khăn lắm mới chịu được biến cố sau sự xuất hiện của Thần Long, nếu giờ có chuyện gì xảy ra là không nên. Đắn đo suy nghĩ, ánh mắt cậu ta liếc nhìn về phía Tiểu Thiên, những lần trước đồng học nhỏ này đều có thể dễ dàng hóa giải không biết lần này nhóc con có thể bình thản giải quyết được vấn đề hay không?
(Còn tiếp)
Bình luận truyện