Ác Ma Lao Tù
Quyển 1 - Chương 7: Kỹ Năng Thứ Hai
“Có vẻ, tôi gặp rắc rối to rồi nhỉ!” Tần Nhiên giả vờ ung dung, nói.
Chỉ là trong lời nói mang theo ý dò hỏi.
Những kinh nghiệm tích lũy được từ việc phải kiếm sống từ hồi còn là thiếu niên đã luyện thành thói quen không toàn toàn tin bất kỳ ai của cậu.
Đặc biệt là trong lúc phải đối mặt với sống chết!
“Không phải mình anh gặp rắc rối lớn, mà là chúng ta! Tối qua, ở chỗ đó có không ít thằng nhìn thấy! Những thằng đó vì muốn nịnh bợ Kền Kền, chắc chắn sẽ đi mách lẻo! Nếu Kền Kền biết hai thằng đệ của mình bị xử rồi, chắc chắn từ tối nay nó sẽ kêu gọi tất cả đàn em đi truy lùng chúng ta! Chỉ có xử lý chúng ta, thằng khốn kia mới có thể duy trì thanh danh của nó!” Kha Lâm nghiến răng nghiến lợi, nói.
“Số đồ ăn tôi có chỉ có thể duy trì được tối đa là hai ngày, anh thì sao?” Kha Lâm ngẩng đầu lên nhìn Tần Nhiên.
“Tôi cũng giống cô!” Tần Nhiên thản nhiên mở cái ba lô của mình ra để cho Kha Lâm có thể nhìn thấy rõ ràng hai lon đồ hộp còn sót lại bên trong.
Đối mặt với vẻ mặt thản nhiên của Tần Nhiên, Kha Lâm cũng không giấu giếm thêm nữa, bước nhanh tới một cái góc trong hầm, từ phía dưới cái kệ lấy ra một lon đồ hộp và một bịch bánh quy.
“Cho dù ăn nhín cũng chỉ có thể chống được một, hai ngày.” Kha Lâm nhìn số đồ ăn trong tay, chau mày lại.
Hiển nhiên, cô không muốn làm như vậy. Cho dù là nhịn đói nhịn khát hay trốn ở chỗ này chờ chết đều không phải thứ mà Kha Lâm muốn.
“Anh có thể đánh lại tối đa bao nhiêu người một lúc?” Kha Lâm nghiêm túc nhìn Tần Nhiên, hỏi.
“Nếu đối thủ không có vũ khí hay ít nhất là không có súng, thì… hai hoặc ba người!” Ngay lập tức hiểu ra cô muốn làm gì, cậu nghiêm túc trả lời.
Tuy hôm qua cậu có thể hoàn mỹ mà đánh lén hai người đang cầm súng, nhưng cậu biết rõ cái đó là do cậu ăn may thôi.
Nếu không có Kha Lâm hỗ trợ thì cậu đã sớm trở thành vong hồn dưới hai họng súng rồi.
Hơn nữa, sự hạn chế của “thể lực” vẫn còn đang khắc sâu trong trí nhớ của Tần Nhiên. Một khi “thể lực” chạm đến cực hạn, đừng nói là chiến đấu, ngay cả trốn tránh cũng làm không được, chỉ có thể như con dê nằm đợi người ta tới làm thịt.
“Chúng ta phải đối mặt chính diện với bọn đó sao?” Sau khi suy xét điểm mạnh, điểm yếu của bản thân, Tần Nhiên bàn bạc với với Kha Lâm.
“Là sao? Anh tính đánh lén?” Kha Lâm ngẩn người ra, nhưng liền lập tức phải ứng lại.
“Ừ! Chúng nó nhiều người, còn có súng nữa, trong khi chúng ta chỉ có hai người. Nếu đánh chính diện thì hoàn toàn không có khả năng thắng! Nên đánh lén là lựa chọn tốt nhất rồi!” Tần Nhiên gật đầu, sau đó phân tích cho Kha Lâm:
“Không phải nãy cô nói là chúng nó chủ yếu hoạt động ở khu bên cạnh đại lộ số 6 sao? Nếu vậy, chúng nó sẽ không thông thạo đường đi nước bước ở nơi này bằng cô, hơn nữa, nếu chúng nó muốn truy lùng chúng ta thì chắc chắn phải chia nhỏ số người ra thành nhiều nhóm, nên cho dù tụi nó có đông thì sau khi chia ra cũng chắc không còn được bao nhiêu người một nhóm!”
“Kha Lâm, đừng nói với tôi là băng đảng của chúng có tới mấy trăm người nha!” Nói xong câu cuối, Tần Nhiên lại bâng quơ hỏi thêm một câu.
“Mấy trăm người? Sao có thể chứ! Cũng đâu phải quân đội! Tổng số đàn em của Kền Kền cũng tầm 20 người thôi! Nếu thật sự có vài trăm người, dựa vào tính ngông cuồng của thằng điên kia, sợ là đã sớm đánh vào doanh địa của quân phản loạn rồi!” Tựa như bị sự nhẹ nhàng trong câu hỏi bâng quơ của Tần Nhiên lây nhiễm, Kha Lâm cũng bắt đầu nói đùa.
Nhưng, thật nhanh, nụ cười trên mặt Kha Lâm liền tắt ngúm.
Cô nhìn Tần Nhiên, nói: “Người của băng Kền Kền không quen thuộc nơi này và anh cũng không quen thuộc nơi này!”
Việc này ngay từ đầu Tần Nhiên cũng không che giấu nên giờ chỉ đơn giản nhún vai thừa nhận.
“Hơn nữa, đúng là anh có thể dùng dao găm rất chuyên nghiệp, nhưng khả năng ẩn nấp của anh tệ quá, đến tôi mà chỉ cần nhìn sơ qua cái còn phát hiện ra được thì anh có thể đánh lén mấy thằng kia thành công sao?” Kha Lâm nói tiếp.
Ánh mắt nghiền ngẫm của Kha Lâm quét ngang quét dọc trên người Tần Nhiên, làm cậu cảm thấy hơi tức giận.
Tần Nhiên biết Kha Lâm đang ám chỉ việc tối qua, khi mà cậu gặp phải cảnh cô và thằng kia đang giằng co thì tính rút lui nhưng lại vô ý giẫm phải thanh gỗ tạo ra tiếng động.
“Đó là chuyện ngoài ý muốn thôi! Tôi cam đoan sẽ không có lần sau! Hơn nữa, bây giờ chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác, tôi không muốn cứ trốn ở trong này cho đến khi đói chết hay là bị bọn đàn em của Kền Kền tìm được!” Tần Nhiên giải thích, cố gắng thuyết phục Kha Lâm thêm một lần nữa.
Cậu không muốn kế hoạch đã định sẵn xuất hiện bất kỳ việc ngoài ý muốn nào.
Đối mặt với băng nhóm Kền Kền, Tần Nhiên không thể không chiến đấu!
Nếu chỉ là người sống sót hay bọn côn đồ bình thường thì cậu sẽ lựa chọn né đi, vì không biết trên người bọn họ có những vật phẩm đáng giá để ra tay hay không.
Nhưng tụi Kền Kền thì khác.
Nhìn hai cây súng đang giắt bên hông của cậu là biết, bọn này nhất định có trang bị.
Cho dù cậu chưa biết giá trị của súng trong trò chơi ngầm này, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại mong muốn có càng nhiều của cậu, suy cho cùng thì cậu tham gia chơi trò này là vì kiếm tiền mà.
Nói đơn giản, chỉ cần có đủ thu hoạch, Tần Nhiên nguyện ý mạo hiểm!
Huống chi, ngày hôm qua đã đụng vào người của Kền Kền, mà cậu còn phải sống sót trong sáu ngày nữa ở đây thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
So với việc phải sống trong hoảng sợ suốt sáu ngày này thì thôi thà rằng chủ động ra tay trước, giải quyết nguy cơ. Tần Nhiên tuyệt đối không phải là người yếu đuối chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Ba năm làm bạn với căn bệnh gen nhiễm vi rút đã không những tôi luyện Tần Nhiên trở thành một con người có ý chí cứng cỏi, mà còn làm cho tính cách của cậu cũng trở nên cứng cỏi hơn, đặc biệt là suy nghĩ đã thành thục hơn các bạn cùng lứa rất nhiều.
Cậu biết có một số việc tuyệt đối không thể giải quyết bằng cách trốn tránh.
So với việc đợi tai họa ập đến vào phút cuối cùng, thì thà rằng đánh cược trước một phen.
Giống như việc cậu đã chọn tham gia trò chơi ngầm không hề có tính năng bảo vệ người chơi này.
Mà đối với việc sắp tới phải đối mặt với đám người của băng Kền Kền cũng là như thế.
Đương nhiên, nếu có thể, Tần Nhiên sẽ không ngại làm cho phần thắng của chính mình trở nên lớn hơn nữa.
Trong hiện thực, những thông tin có liên quan đến game ngầm này thật sự là quá ít, cậu đã dốc hết sức lực tìm kiếm nhưng cũng không thu hoạch được bất kỳ tin tức nào có thể giúp ích cho cậu.
Nhưng việc sắp phải đối mặt với băng Kền Kền lại không giống như vậy.
Từ trong giọng nói của Kha Lâm, Tần Nhiên có thể đoán ra được cô gái rất quen thuộc với đám Kền Kền, thậm chí đã từng có chút quen biết, hơn nữa còn từng bị đối phương lừa.
Nếu không cô ấy sẽ không tức giận như vậy.
Hơn nữa, cô ấy cũng rất quen thuộc đường phố ngõ ngách nơi này, đây thật sự là một sự giúp đỡ rất lớn.
Tần Nhiên đương nhiên không muốn bỏ qua sự giúp đỡ sẵn có này.
“Tôi đương nhiên cũng không muốn trốn mãi ở chỗ này cho đến khi đói chết hay bị bọn đàn em của Kền Kền tìm được! Tôi đồng ý với kế hoạch của anh, nhưng mà, tôi nghĩ cái kế hoạch này cần phải làm cho hoàn thiện hơn một chút!” Kha Lâm nói.
“Hoàn thiện như thế nào?” Tần Nhiên hỏi lại ngay lập tức.
“Thì giống như những gì hôm qua tôi nói ấy, tôi rất giỏi tránh né, nên tôi sẽ dạy anh một ít kỹ xảo để đến khi anh phải đối mặt với mấy thằng kia thì sẽ có nhiều lựa chọn hơn! Đáng tiếc… tôi không giỏi dùng súng!” Kha Lâm nói, rồi lắc lắc đầu trong tiếc nuối.
Khi không có cơ thể cường tráng hay kỹ xảo tốt làm tiền đề thì súng luôn là lựa chọn của đại đa số người.
Khi một người học đấu vật mười năm đánh tay đôi với một người học bắn súng ba tháng thì chỉ cần người học bắn súng đủ thông minh, giữ được khoảng cách nhất định với đối thủ thì người thua chắc chắn là người học đấu vật.
“Anh có nguyện ý học kỹ xảo tránh né với tôi không?” Khả Lâm hỏi ngay sau đó.
“Kha Lâm muốn dạy bạn kỹ năng tránh né, học hay không học?” Cùng lúc đó, dòng tin nhắc nhở của trò chơi xuất hiện.
“Dạy kỹ năng? Giáo viên dạy kỹ năng cho người chơi mới? Hay là đã đạt tới yêu cầu của độ thiện cảm ẩn giấu?” Tần Nhiên có chút sửng sốt trong lòng, các loại suy đoán bắt đầu xuất hiện.
Nhưng câu trả lời lại ngay lập tức thoát ra khỏi miệng.
“Vô cùng sẵn lòng!”
Đối với Tần Nhiên - vừa có được một kỹ năng thôi đã có thể khiến cho bản thân cậu xảy ra biến hóa vô cùng to lớn nên cậu đương nhiên ước có được càng nhiều kỹ năng càng tốt. Cậu đã từng là dân “cày” game thuê nên rất rõ ràng khi không có cấp bậc cụ thể thì chính thuộc tính, kỹ năng sẽ trở thành tiêu chuẩn để đánh giá thực lực. Hơn nữa, thuộc tính và kỹ năng lại còn hỗ trợ lẫn nhau.
Những việc xảy ra tiếp theo đã chứng thực suy đoán của Tần Nhiên.
Sau khi cậu đáp ứng, Kha Lâm ngay lập tức giảng dạy kỹ xảo cho cậu, hơn nữa còn tự mình làm mẫu. Sau khi cô kết thúc, hệ thống lại đúng hẹn lên tiếng nhắc nhở.
“Độ nhanh nhẹn đạt cấp F, phù hợp yêu cầu của kỹ năng tránh né…”
“Kỹ năng đã học được: Tránh né”
“Tên: Tránh né - cơ bản”
“Thuộc tính liên quan: nhanh nhẹn”
“Phân loại kỹ năng: Phụ trợ”
“Hiệu quả: Bạn biết cách tránh né trong chiến đấu, khả năng tránh né tăng lên 10%”
“Tiêu hao: thể lực”
“Điều kiện để học tập: độ nhanh nhẹn đạt F”
“Ghi chú: Bạn có thể sử dụng các kỹ xảo nghiêng người, lộn vòng,… để tránh né sự công kích của đối thủ!”
“Đúng là như vậy, thuộc tính và kỹ năng hỗ trợ lẫn nhau!” Sau khi so sánh những lời nhắc nhở của hệ thống với hai cái kỹ năng đang có, Tần Nhiên khẳng định đáp án.
Hơn nữa, Tần Nhiên còn suy đoán sâu hơn nữa, chính là “nếu kỹ năng tăng lên thì thuộc tính cũng sẽ tăng lên.”
Nhưng, những thông tin hiện tại cậu có vẫn quá ít, khiến cậu không thể hoàn toàn khẳng định.
“Thế nào? Học được chưa?” Kha Lâm đứng lên cạnh, sau khi làm mẫu xong quay qua nhìn Tần Nhiên thì thấy mặt cậu dại ra, nhìn ngốc ngốc nên không thể không nhắc nhở một tiếng, không những vậy, đôi mày đẹp còn nhíu lại đến mức muốn dính liền vào nhau.
Hiển nhiên, cô cảm thấy bất mãn với việc cậu mất tập trung trong khi cô làm mẫu cho cậu xem.
“Chắc là nắm rõ căn bản rồi!” Tần Nhiên phát hiện ra cô đang bất mãn nên vì để kế hoạch có thể thuận lợi tiến hành, cậu liền dùng hành động thật để đánh tan bất mãn của cô.
Các động tác như nghiêng phải nghiêng trái, lộn vòng ra trước lộn vòng ra sau và nhào lộn bằng một tay,… Tần Nhiên đều có thể dễ dàng thực hiện được.
Một màn này làm cho Kha Liên trợn mắt há hốc mồm, hỏi: “Anh từng học qua thể thao?”
Kha Lâm đã từng là một thành viên trong đội thể thao của trường nên cô biết rõ để có thể làm được những động tác đúng chuẩn như vậy, ít nhất phải tập luyện hai, ba năm. Với một người vừa mới học thì có thể mỗi động tác lộn nhào trước sau thôi còn làm không chuẩn, chứ đừng nói động tác có độ khó cao như nhào lộn bằng một tay.
“Không có, nhưng bình thường tôi thích đấu vật nên chắc cơ thể linh hoạt hơn người thường xíu ấy mà!” Tần Nhiên nghĩ ra một câu trả lời hợp lý.
Tuy quy tắc của game ngầm này không hạn chế Tần Nhiên nói ra bí mật của người chơi, nhưng ở trong một trò chơi mà gần như chân thật 100% này, cậu có mà bị chập não mới nói ra những lời làm người khác tưởng cậu đang bị bệnh tâm thần.
“Thì ra là thế!” Kha Lâm hiển nhiên chấp nhận câu trả lời này.
Mà Tần Nhiên lại một lần nữa mất tập trung.
Ánh mắt của cậu đang nhìn vào nơi có đề chữ “thể lực” trong thanh thuộc tính. Chỗ ấy từ đầu biểu thị giá trị thể lực là 100, nay chỉ còn có 80.
Chỉ là trong lời nói mang theo ý dò hỏi.
Những kinh nghiệm tích lũy được từ việc phải kiếm sống từ hồi còn là thiếu niên đã luyện thành thói quen không toàn toàn tin bất kỳ ai của cậu.
Đặc biệt là trong lúc phải đối mặt với sống chết!
“Không phải mình anh gặp rắc rối lớn, mà là chúng ta! Tối qua, ở chỗ đó có không ít thằng nhìn thấy! Những thằng đó vì muốn nịnh bợ Kền Kền, chắc chắn sẽ đi mách lẻo! Nếu Kền Kền biết hai thằng đệ của mình bị xử rồi, chắc chắn từ tối nay nó sẽ kêu gọi tất cả đàn em đi truy lùng chúng ta! Chỉ có xử lý chúng ta, thằng khốn kia mới có thể duy trì thanh danh của nó!” Kha Lâm nghiến răng nghiến lợi, nói.
“Số đồ ăn tôi có chỉ có thể duy trì được tối đa là hai ngày, anh thì sao?” Kha Lâm ngẩng đầu lên nhìn Tần Nhiên.
“Tôi cũng giống cô!” Tần Nhiên thản nhiên mở cái ba lô của mình ra để cho Kha Lâm có thể nhìn thấy rõ ràng hai lon đồ hộp còn sót lại bên trong.
Đối mặt với vẻ mặt thản nhiên của Tần Nhiên, Kha Lâm cũng không giấu giếm thêm nữa, bước nhanh tới một cái góc trong hầm, từ phía dưới cái kệ lấy ra một lon đồ hộp và một bịch bánh quy.
“Cho dù ăn nhín cũng chỉ có thể chống được một, hai ngày.” Kha Lâm nhìn số đồ ăn trong tay, chau mày lại.
Hiển nhiên, cô không muốn làm như vậy. Cho dù là nhịn đói nhịn khát hay trốn ở chỗ này chờ chết đều không phải thứ mà Kha Lâm muốn.
“Anh có thể đánh lại tối đa bao nhiêu người một lúc?” Kha Lâm nghiêm túc nhìn Tần Nhiên, hỏi.
“Nếu đối thủ không có vũ khí hay ít nhất là không có súng, thì… hai hoặc ba người!” Ngay lập tức hiểu ra cô muốn làm gì, cậu nghiêm túc trả lời.
Tuy hôm qua cậu có thể hoàn mỹ mà đánh lén hai người đang cầm súng, nhưng cậu biết rõ cái đó là do cậu ăn may thôi.
Nếu không có Kha Lâm hỗ trợ thì cậu đã sớm trở thành vong hồn dưới hai họng súng rồi.
Hơn nữa, sự hạn chế của “thể lực” vẫn còn đang khắc sâu trong trí nhớ của Tần Nhiên. Một khi “thể lực” chạm đến cực hạn, đừng nói là chiến đấu, ngay cả trốn tránh cũng làm không được, chỉ có thể như con dê nằm đợi người ta tới làm thịt.
“Chúng ta phải đối mặt chính diện với bọn đó sao?” Sau khi suy xét điểm mạnh, điểm yếu của bản thân, Tần Nhiên bàn bạc với với Kha Lâm.
“Là sao? Anh tính đánh lén?” Kha Lâm ngẩn người ra, nhưng liền lập tức phải ứng lại.
“Ừ! Chúng nó nhiều người, còn có súng nữa, trong khi chúng ta chỉ có hai người. Nếu đánh chính diện thì hoàn toàn không có khả năng thắng! Nên đánh lén là lựa chọn tốt nhất rồi!” Tần Nhiên gật đầu, sau đó phân tích cho Kha Lâm:
“Không phải nãy cô nói là chúng nó chủ yếu hoạt động ở khu bên cạnh đại lộ số 6 sao? Nếu vậy, chúng nó sẽ không thông thạo đường đi nước bước ở nơi này bằng cô, hơn nữa, nếu chúng nó muốn truy lùng chúng ta thì chắc chắn phải chia nhỏ số người ra thành nhiều nhóm, nên cho dù tụi nó có đông thì sau khi chia ra cũng chắc không còn được bao nhiêu người một nhóm!”
“Kha Lâm, đừng nói với tôi là băng đảng của chúng có tới mấy trăm người nha!” Nói xong câu cuối, Tần Nhiên lại bâng quơ hỏi thêm một câu.
“Mấy trăm người? Sao có thể chứ! Cũng đâu phải quân đội! Tổng số đàn em của Kền Kền cũng tầm 20 người thôi! Nếu thật sự có vài trăm người, dựa vào tính ngông cuồng của thằng điên kia, sợ là đã sớm đánh vào doanh địa của quân phản loạn rồi!” Tựa như bị sự nhẹ nhàng trong câu hỏi bâng quơ của Tần Nhiên lây nhiễm, Kha Lâm cũng bắt đầu nói đùa.
Nhưng, thật nhanh, nụ cười trên mặt Kha Lâm liền tắt ngúm.
Cô nhìn Tần Nhiên, nói: “Người của băng Kền Kền không quen thuộc nơi này và anh cũng không quen thuộc nơi này!”
Việc này ngay từ đầu Tần Nhiên cũng không che giấu nên giờ chỉ đơn giản nhún vai thừa nhận.
“Hơn nữa, đúng là anh có thể dùng dao găm rất chuyên nghiệp, nhưng khả năng ẩn nấp của anh tệ quá, đến tôi mà chỉ cần nhìn sơ qua cái còn phát hiện ra được thì anh có thể đánh lén mấy thằng kia thành công sao?” Kha Lâm nói tiếp.
Ánh mắt nghiền ngẫm của Kha Lâm quét ngang quét dọc trên người Tần Nhiên, làm cậu cảm thấy hơi tức giận.
Tần Nhiên biết Kha Lâm đang ám chỉ việc tối qua, khi mà cậu gặp phải cảnh cô và thằng kia đang giằng co thì tính rút lui nhưng lại vô ý giẫm phải thanh gỗ tạo ra tiếng động.
“Đó là chuyện ngoài ý muốn thôi! Tôi cam đoan sẽ không có lần sau! Hơn nữa, bây giờ chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác, tôi không muốn cứ trốn ở trong này cho đến khi đói chết hay là bị bọn đàn em của Kền Kền tìm được!” Tần Nhiên giải thích, cố gắng thuyết phục Kha Lâm thêm một lần nữa.
Cậu không muốn kế hoạch đã định sẵn xuất hiện bất kỳ việc ngoài ý muốn nào.
Đối mặt với băng nhóm Kền Kền, Tần Nhiên không thể không chiến đấu!
Nếu chỉ là người sống sót hay bọn côn đồ bình thường thì cậu sẽ lựa chọn né đi, vì không biết trên người bọn họ có những vật phẩm đáng giá để ra tay hay không.
Nhưng tụi Kền Kền thì khác.
Nhìn hai cây súng đang giắt bên hông của cậu là biết, bọn này nhất định có trang bị.
Cho dù cậu chưa biết giá trị của súng trong trò chơi ngầm này, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại mong muốn có càng nhiều của cậu, suy cho cùng thì cậu tham gia chơi trò này là vì kiếm tiền mà.
Nói đơn giản, chỉ cần có đủ thu hoạch, Tần Nhiên nguyện ý mạo hiểm!
Huống chi, ngày hôm qua đã đụng vào người của Kền Kền, mà cậu còn phải sống sót trong sáu ngày nữa ở đây thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
So với việc phải sống trong hoảng sợ suốt sáu ngày này thì thôi thà rằng chủ động ra tay trước, giải quyết nguy cơ. Tần Nhiên tuyệt đối không phải là người yếu đuối chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Ba năm làm bạn với căn bệnh gen nhiễm vi rút đã không những tôi luyện Tần Nhiên trở thành một con người có ý chí cứng cỏi, mà còn làm cho tính cách của cậu cũng trở nên cứng cỏi hơn, đặc biệt là suy nghĩ đã thành thục hơn các bạn cùng lứa rất nhiều.
Cậu biết có một số việc tuyệt đối không thể giải quyết bằng cách trốn tránh.
So với việc đợi tai họa ập đến vào phút cuối cùng, thì thà rằng đánh cược trước một phen.
Giống như việc cậu đã chọn tham gia trò chơi ngầm không hề có tính năng bảo vệ người chơi này.
Mà đối với việc sắp tới phải đối mặt với đám người của băng Kền Kền cũng là như thế.
Đương nhiên, nếu có thể, Tần Nhiên sẽ không ngại làm cho phần thắng của chính mình trở nên lớn hơn nữa.
Trong hiện thực, những thông tin có liên quan đến game ngầm này thật sự là quá ít, cậu đã dốc hết sức lực tìm kiếm nhưng cũng không thu hoạch được bất kỳ tin tức nào có thể giúp ích cho cậu.
Nhưng việc sắp phải đối mặt với băng Kền Kền lại không giống như vậy.
Từ trong giọng nói của Kha Lâm, Tần Nhiên có thể đoán ra được cô gái rất quen thuộc với đám Kền Kền, thậm chí đã từng có chút quen biết, hơn nữa còn từng bị đối phương lừa.
Nếu không cô ấy sẽ không tức giận như vậy.
Hơn nữa, cô ấy cũng rất quen thuộc đường phố ngõ ngách nơi này, đây thật sự là một sự giúp đỡ rất lớn.
Tần Nhiên đương nhiên không muốn bỏ qua sự giúp đỡ sẵn có này.
“Tôi đương nhiên cũng không muốn trốn mãi ở chỗ này cho đến khi đói chết hay bị bọn đàn em của Kền Kền tìm được! Tôi đồng ý với kế hoạch của anh, nhưng mà, tôi nghĩ cái kế hoạch này cần phải làm cho hoàn thiện hơn một chút!” Kha Lâm nói.
“Hoàn thiện như thế nào?” Tần Nhiên hỏi lại ngay lập tức.
“Thì giống như những gì hôm qua tôi nói ấy, tôi rất giỏi tránh né, nên tôi sẽ dạy anh một ít kỹ xảo để đến khi anh phải đối mặt với mấy thằng kia thì sẽ có nhiều lựa chọn hơn! Đáng tiếc… tôi không giỏi dùng súng!” Kha Lâm nói, rồi lắc lắc đầu trong tiếc nuối.
Khi không có cơ thể cường tráng hay kỹ xảo tốt làm tiền đề thì súng luôn là lựa chọn của đại đa số người.
Khi một người học đấu vật mười năm đánh tay đôi với một người học bắn súng ba tháng thì chỉ cần người học bắn súng đủ thông minh, giữ được khoảng cách nhất định với đối thủ thì người thua chắc chắn là người học đấu vật.
“Anh có nguyện ý học kỹ xảo tránh né với tôi không?” Khả Lâm hỏi ngay sau đó.
“Kha Lâm muốn dạy bạn kỹ năng tránh né, học hay không học?” Cùng lúc đó, dòng tin nhắc nhở của trò chơi xuất hiện.
“Dạy kỹ năng? Giáo viên dạy kỹ năng cho người chơi mới? Hay là đã đạt tới yêu cầu của độ thiện cảm ẩn giấu?” Tần Nhiên có chút sửng sốt trong lòng, các loại suy đoán bắt đầu xuất hiện.
Nhưng câu trả lời lại ngay lập tức thoát ra khỏi miệng.
“Vô cùng sẵn lòng!”
Đối với Tần Nhiên - vừa có được một kỹ năng thôi đã có thể khiến cho bản thân cậu xảy ra biến hóa vô cùng to lớn nên cậu đương nhiên ước có được càng nhiều kỹ năng càng tốt. Cậu đã từng là dân “cày” game thuê nên rất rõ ràng khi không có cấp bậc cụ thể thì chính thuộc tính, kỹ năng sẽ trở thành tiêu chuẩn để đánh giá thực lực. Hơn nữa, thuộc tính và kỹ năng lại còn hỗ trợ lẫn nhau.
Những việc xảy ra tiếp theo đã chứng thực suy đoán của Tần Nhiên.
Sau khi cậu đáp ứng, Kha Lâm ngay lập tức giảng dạy kỹ xảo cho cậu, hơn nữa còn tự mình làm mẫu. Sau khi cô kết thúc, hệ thống lại đúng hẹn lên tiếng nhắc nhở.
“Độ nhanh nhẹn đạt cấp F, phù hợp yêu cầu của kỹ năng tránh né…”
“Kỹ năng đã học được: Tránh né”
“Tên: Tránh né - cơ bản”
“Thuộc tính liên quan: nhanh nhẹn”
“Phân loại kỹ năng: Phụ trợ”
“Hiệu quả: Bạn biết cách tránh né trong chiến đấu, khả năng tránh né tăng lên 10%”
“Tiêu hao: thể lực”
“Điều kiện để học tập: độ nhanh nhẹn đạt F”
“Ghi chú: Bạn có thể sử dụng các kỹ xảo nghiêng người, lộn vòng,… để tránh né sự công kích của đối thủ!”
“Đúng là như vậy, thuộc tính và kỹ năng hỗ trợ lẫn nhau!” Sau khi so sánh những lời nhắc nhở của hệ thống với hai cái kỹ năng đang có, Tần Nhiên khẳng định đáp án.
Hơn nữa, Tần Nhiên còn suy đoán sâu hơn nữa, chính là “nếu kỹ năng tăng lên thì thuộc tính cũng sẽ tăng lên.”
Nhưng, những thông tin hiện tại cậu có vẫn quá ít, khiến cậu không thể hoàn toàn khẳng định.
“Thế nào? Học được chưa?” Kha Lâm đứng lên cạnh, sau khi làm mẫu xong quay qua nhìn Tần Nhiên thì thấy mặt cậu dại ra, nhìn ngốc ngốc nên không thể không nhắc nhở một tiếng, không những vậy, đôi mày đẹp còn nhíu lại đến mức muốn dính liền vào nhau.
Hiển nhiên, cô cảm thấy bất mãn với việc cậu mất tập trung trong khi cô làm mẫu cho cậu xem.
“Chắc là nắm rõ căn bản rồi!” Tần Nhiên phát hiện ra cô đang bất mãn nên vì để kế hoạch có thể thuận lợi tiến hành, cậu liền dùng hành động thật để đánh tan bất mãn của cô.
Các động tác như nghiêng phải nghiêng trái, lộn vòng ra trước lộn vòng ra sau và nhào lộn bằng một tay,… Tần Nhiên đều có thể dễ dàng thực hiện được.
Một màn này làm cho Kha Liên trợn mắt há hốc mồm, hỏi: “Anh từng học qua thể thao?”
Kha Lâm đã từng là một thành viên trong đội thể thao của trường nên cô biết rõ để có thể làm được những động tác đúng chuẩn như vậy, ít nhất phải tập luyện hai, ba năm. Với một người vừa mới học thì có thể mỗi động tác lộn nhào trước sau thôi còn làm không chuẩn, chứ đừng nói động tác có độ khó cao như nhào lộn bằng một tay.
“Không có, nhưng bình thường tôi thích đấu vật nên chắc cơ thể linh hoạt hơn người thường xíu ấy mà!” Tần Nhiên nghĩ ra một câu trả lời hợp lý.
Tuy quy tắc của game ngầm này không hạn chế Tần Nhiên nói ra bí mật của người chơi, nhưng ở trong một trò chơi mà gần như chân thật 100% này, cậu có mà bị chập não mới nói ra những lời làm người khác tưởng cậu đang bị bệnh tâm thần.
“Thì ra là thế!” Kha Lâm hiển nhiên chấp nhận câu trả lời này.
Mà Tần Nhiên lại một lần nữa mất tập trung.
Ánh mắt của cậu đang nhìn vào nơi có đề chữ “thể lực” trong thanh thuộc tính. Chỗ ấy từ đầu biểu thị giá trị thể lực là 100, nay chỉ còn có 80.
Bình luận truyện