Ác Mộng Của Đêm

Chương 51: Học sinh chuyển trường



Dịch: Gia Cát Nô

Đếm ngược xuyên qua: 6 ngày.

Khánh Trần vừa bước ra ngoài cửa đã nhìn thấy phòng 102 cạnh nhà mình bỗng nhiên được mở, bên trong xếp đầy đồ đạc đã được bọc túi bóng chống bụi.

Trong phòng, có một nhóm công nhân đang miệt mài sửa sang lại sàn nhà và tường. Nhóm công nhân này khác hoàn toàn những nhóm thi công khác mà Khánh Trần đã từng nhìn thấy. Bọn họ ăn mặc chỉnh tế, phía sau đồng phục đều có dòng chữ 'thiết kế nội thất Nam Sí'.

Hắn đi tới hỏi một người công nhân: "Các chú đang làm gì vậy?"

Người công nhân nhìn hắn mỉm cười trả lời: "Dọn nhà."

Khánh Trần giống như người rỗi việc, lên tiếng hỏi thêm: "Vậy chủ nhà đâu ạ? Dù sao cũng sắp làm hàng xóm, cháu chào hỏi chút."

Công nhân trả lời: "Không biết, bọn chú chỉ biết làm việc, chẳng biết chủ nhà là ai."

Khánh Trần cảm thấy kỳ lạ.

Phòng 102 đã rất lâu rồi không có người ở. Tại sao đột nhiên lại có hàng xóm mới?

Không chỉ phòng 102, mà trêи các tầng cũng vang lên tiếng ồn ào.

Khánh Trần tìm hiểu, phát hiện phòng 202 cũng có chủ mới.

Chuyện gì sảy ra vậy? Bỗng nhiên có thêm hai hàng xóm mới? Điều này rất không bình thường.

Thế nhưng, những nơi này chỉ có công nhân đội thiết kế, ngoài ra không thấy mặt mũi chủ nhà đâu.

Bên ngoài hành lang, còn có người của công ty vận chuyện đang miệt mài di chuyển đồ từ trêи xe xuống, những vật dụng thường ngày.

Những đồ vật được đánh ghi rất rõ ràng, phân chia thành đồ dễ vỡ, sách vở, quần áo, rất nhiều loại.

Điều đặc biệt là toàn bộ rương chứa đồ vật đều được bọc túi bóng chống bụi cẩn thận.

Chỉ cần nhìn vào chi tiết nhỏ này có thể đoán ra được, người chuyển đến không phú cũng quý.

Hắn nhìn lại toà nhà cũ nát nơi mình ở, rồi nhìn lại đám người đang cần mẫn làm việc kia...

Người có tiền chuyển đến nơi đây sao? Đùa cái gì vậy?

Chuyện đang xảy ra trước mắt này không hợp lý chút nào.

Diện tích căn phòng kia dù cho khác phòng hắn đang ở, nhưng cao lắm cũng chỉ có 92 mét vuông, đã thế thiết kế trong phòng cũ kỹ, điện dùng công suất cao sẽ tự ngắt.

Những người có tiền này điên rồi mới đến ở nơi này.

Trừ khi, đám này đến đây vì... Thế Giới Bên Trong.

Bên trong toà nhà này, lữ khách thời gian chỉ có hắn, Lý Đồng Vân, Giang Tuyết.

Mình ẩn nấp rất kỹ, nên mục tiêu đối phương chắc là Giang Tuyết.

Lúc này, Giang Tuyết dẫn Lý Đồng Vân ra ngoài. Hai bên đưa mắt nhìn nhau, Khánh Trần bỗng lên tiếng: "Hai người cẩn thận."

"Ừ." Giang Tuyết gật đầu.

Khánh Trần đến trường học. Đầu tiên, hắn đến cửa lớp Lưu Đức Trụ quan sát trước, ngạc nhiên phát hiện Lưu Đức Trụ có vẻ mệt mỏi, cả tay và mặt dán rất nhiều bông băng y tế.

Hôm qua có chuyện quái quỷ gì diễn ra sao?

Đầu tiên là việc hai nhà hàng xóm mới, tiếp theo là việc Lưu Đức Trụ hôm qua bị đánh.

Khánh Trần theo bản năng mở khu vực tìm kiếm ra xem. Sự việc Lưu Đức Trụ bị đánh đã lên khu vực tìm kiếm hot...

Khu tìm kiếm hot Sina Weibo, không chỉ có hình ảnh Lưu Đức Trụ bị thương, còn có hình ảnh của đám phóng viên.

Ảnh chụp Lưu Đức Trụ ở trường học, chụp mọi góc độ... Hình ảnh, video quay lại cảnh cậu ta ngồi xổm dưới dãy hàng cây.

Cái mịa gì thế này? Khánh Trần tỏ ra bất đắc dĩ.

Hắn đã nghĩ đến hàng vạn lý do, cũng không nghĩ tới sự việc xuyên qua dẫn đến sự việc chó má này.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, đám chó săn phóng viên kia theo đuổi những tin tức nóng, nơi nào có sức hút bọn chúng sẽ kéo đến. Sau khi nhận được vài tin tức, sẽ nhanh chóng bán lại cho mấy trang web.

Mà hiện tại, có tin tức nào nóng bằng tin lữ khách thời gian? Đám minh tinh trêи thảm đỏ cũng không sánh bằng.

Top 10 tin tức nóng trong ngày toàn về lữ khách thời gian. Ngay cả tin tức thầy Uông có buổi hoà nhạc cũng không cách nào lên top 10 tin tức hot, cơ bản vị trí đắc địa này đều dành cho người xuyên việt.

Khánh Trần cảm thấy may mắn bởi mình đủ tỉnh táo để ẩn nấp.

Không nói đến việc lộ ra thân phận sẽ gặp nguy hiểm, chỉ cần việc này bị truyền thông phanh phui đã khiến hắn không chịu nổi rồi.

Trong phần tìm kiếm hot, phía bên dưới có tin tức khiến Khánh Trần để ý: Hướng dẫn mới nhất của Hà Tiểu Tiểu.

Hắn trở lại lớp của mình, mở tài khoản Tiktok của Hà Tiểu Tiểu ra. Vẫn là hình nền màu đen kèm theo dòng phụ đề với âm thanh trầm trầm nam tính vang lên: "Hôm nay sẽ giới thiệu với mọi người phó bản địa phương cấm kỵ."

"Tại Thế Giới Bên Trong, tôi đã tìm kiếm được 139 địa phương cấm kỵ, phân tán tại khắp khu vực hoang dã. Tất nhiên, cũng có địa phương vừa mới hình thành còn chưa được ghi chép chính thức."

"Theo điều tra, hình thành cấm địa có các nguyên nhân sau, và các nguyên nhân này liên quan chặt chẽ với người siêu phàm..."

"Tại Thế Giới Bên Trong có rất nhiều sinh vật, vượt xa khỏi khoa học kỹ thuật có thể tìm hiểu, gen đặc biệt, mà đám thợ săn kiếm được từ những nơi đó, mới có thể tạo ra Thế Giới Bên Trong như hiện giờ. Nếu hoàn thành phó bản cấm kỵ, khả năng cao nhận được số lượng tiền khổng lồ từ phía các tập đoàn."

"Địa phương cấm kỵ là một phó bản nguy hiểm cực kỳ, Hà Tiểu Tiểu từ một nơi ấm áp, nhắc nhở mọi người cần phải thành lập tổ đội thám hiểm."

Khánh Trần im lặng xem hết hướng dẫn. Lần này, tin tức của hắn đã nhanh hơn Hà Tiểu Tiểu một chút.

Điều quan trọng, lần này anh ta đã nhắc nhở lữ khách thời gian cần tham gia tổ đội.

Hắn cho rằng đây là một việc làm tốt, có ý nghĩa.

"Khánh Trần, mau nhìn." Nam Canh Thần lay lay tay hắn.

Khánh Trần ngó ra ngoài. Bên ngoài, ánh nắng sáng sớm đã chiếu vào tận cửa. Nơi đó có hai cô gái xa lạ đang đứng.

Hình dáng hai cô gái này không khác nhau mấy, đều sở hữu mái tóc dài nhưng có phần hơi xoăn, làn da trắng giống như bề ngoài của đồ sứ, được ánh mặt trời chiếu vào có phần chói mắt.

Một người mặc chiếc áo thể thao màu trắng đen, kèm theo một chiếc quần jean tôn lên đôi chân dài nhỏ, thẳng tắp.

Một người mặc một chiếc áo thun tay ngắn, đồ trêи người giống như tuỳ tiện mặc đại, nhưng nhìn vào khiến đối phương cảm thấy vô cùng hợp lý.

Khánh Trần và Nam Canh Thần đều chăm chú nhìn vào. Lúc này, thầy giáo dạy toán Điền Hải Long bước lên bục giảng nói: "Có hai chuyện cần thông báo. Thứ nhất, chủ nhiệm lớp các em là thầy Đỗ Nhất Hoằng không thể tiếp tục làm chủ nhiệm lớp này được nữa, cho nên vị trí này tôi tạm thời chịu trách nhiệm. Có việc gì cứ báo cho tôi là được."

Điền Hải Long tiếp tục nói: "Chuyện thứ hai, lớp chúng ta có bạn mới chuyển tới, hi vọng các em có thể giúp đỡ lẫn nhau. Bây giờ, mời hai bạn mới lên giới thiệu về mình cho cả lớp nhận biết."

Cô gái mặc chiếc áo thể thao bước lên bục giảng cười giới thiệu: "Chào các bạn, mình tên là Vương Vân, đến từ Hải Thành."

Cô gái tiếp theo đứng lên tự giới thiệu: "Chào các bạn, mình lên là Bạch Uyển Nhi, tới từ Hải Thành. Mong mọi người giúp đỡ nhiều."

Mọi người trong lớp vỗ tay nhiệt liệt, trong số đó Nam Canh Thần là vỗ to nhất.

Điền Hải Long nhìn một lượt cả lớp. Thầy ấy chỉ vào vị trí gần Nam Canh Thần và Khánh Trần nói: "Chút nữa hai em ngồi vào chỗ kia. Khánh Trần là học sinh tốt nhất khối chúng ta, các em có gì không hiểu cứ hỏi cậu ấy. Mấy cậu con trai đứng dậy, đi cùng với tôi tới nhà kho khiêng một bộ bàn ghế về đây."

Thầy giáo vừa nói xong, đã có mấy tên con trai xung phong đứng lên.

Có một tên con trai mạnh mẽ khiêng bàn mình đang dùng đặt ngay cạnh chỗ Khánh Trần và Nam Canh Thần, sau đó quay qua nói với Vương Vân: "Hai người dùng bàn này của mình đi."

Vương Vân hỏi lại: "Thế cậu dùng bàn nào?"

Cậu ta trả lời: "Không sao, chút mình đến nhà kho lấy về là được mà."

Khánh Trần nhủ thầm trong lòng, cậu bản này chỉ số EQ thật sự cao... Sau này chắc sẽ dành được nhiều cơ hội nhất.

Vương Vân cám ơn, rồi ngồi xuống cạnh Nam Canh Thần.

Thời điểm Nam Canh Thần còn đang mơ màng, tâm trạng mừng rỡ, thì Vương Vân lên tiếng tưới đẫm sự nhiệt tình của cậu nhóc: "Chuyện này... bạn ơi, bạn có biết Lưu Đức Trụ lớp bên cạnh không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện