Ác Mộng Của Đêm
Chương 60: Đã trở về
Dịch: Mèo Bụng Phệ
Chập choạng tối, Khánh Trần đi tìm mua một chiếc nồi áp suất mới để nấu thịt bò cho tiện.
Căn phòng nhỏ ở đường Hành Thự này đã lâu không được bảo trì, nồi áp suất với máy giặt đều đã hỏng cả rồi.
Hôm nay hắn bán được vàng mang về từ thế giới Lý, đương nhiên phải sắm hàng mới.
Ngay khi hắn định đi tới cửa hàng điện máy thì thấy có người rao bán máy giặt giảm giá. Khánh Trần hơi đắn đo nhưng cuối cùng vẫn không mua.
Trong lúc này, Vương Vân và Uyển Nhi đang làm khách tại nhà của Giang Tuyết.
Lúc này không có Champagne, không có Whisky, cũng không có hoa quả làm quà. Hai cô gái chỉ mang một chút rau quả bình thường tới biếu.
Giang Tuyết đang nấu cơm, hai cô bèn đóng vai chị lớn cùng xem phim hoạt hình với Lý Đồng Vân.
Đợi xem xong một tập phim "Đội đặc công Uông Uông", Vương Vân bèn cười, rồi hỏi Lý Đồng Vân: "Này bé, cho chị hỏi một câu nhá?"
Lý Đồng Vân ngoan ngoãn hỏi lại: "Em trả lời xong có được ăn kẹo sữa không?"
"Đương nhiên rồi." Vương Vân nhanh nhẹn móc sô cô la từ trong túi quần đưa cho cô bé rồi hỏi: "Cái này được chưa nào?"
Lý Đồng Vân tủm tỉm đáp: "Cảm ơn chị, em thích ăn sô cô la nhất đấy."
"Chị hỏi em nhá." Vương Vân nghĩ một chút rồi hỏi: "Có phải anh Khánh Trần cũng là lữ khách thời gian giống mẹ em không? Cái đấy rất oách đấy."
Lý Đồng Vân ngơ ngác lắc đầu trả lời: "Không biết đâu."
"Bé có hỏi anh ấy bao giờ chưa?" Bạch Uyển Nhi hỏi. Cô cho rằng phản ứng của Lý Đồng Vân là rất bình thường. Nếu nó chắc chắn rằng Khánh Trần không phải lữ khách thời gian thì mới đáng ngờ.
Hơn nữa, một đứa bé mới mười tuổi thì đâu đã biết nói dối.
Lý Đồng Vân nghẹo đầu nghĩ ngợi rồi nói: "Em hỏi anh Khánh Trần rồi, nhưng anh ấy không trả lời, chỉ bảo rằng xuyên việt là một ảo tưởng, chẳng bằng chăm chỉ học hành để thi vào một trường đại học tốt còn hơn."
"Anh ấy có bảo gì nữa không?" Vương Vân hỏi.
"Anh ấy nói, đám lữ khách thời gian cũng chẳng ghê gớm gì cho cam." Lý Đồng Vân ngoan ngoan ăn sô cô la đáp.
Nghe đến đây thì trêи mặt Bạch Uyển Nhi và Vương Vân đều hiện lên vẻ vui mừng.
Tuy Lý Đồng Vân không trực tiếp trả lời câu hỏi của họ, nhưng cả hai đã biết đáp án.
Nếu quả thật Khánh Trần là lữ khách thời gian, làm sao hắn lại nói "lữ khách thời gian cũng chẳng ghê gớm gì".
Đây tựa như một câu nói mang đầy sự ghen ghén lẫn thèm muốn, cũng như có tính chất an ủi đối với người nói.
Bạch Uyển Nhi bèn lấy ra thêm một thỏi sô cô la đưa cho Lý Đồng Vân, rồi xoa đầu cô bé nói: "Tiểu Vân ngoan lắm."
Nói xong, hai cô gái đứng dậy chào Giang Tuyết.
Khi ra tới cửa, hai cô mới khẽ nói: "Cậu cảm thấy con bé có nói thật không?"
"Con bé ngoan thế, chắc là nói thật đấy. Hơn nữa nó cũng chẳng bịa ra mấy câu vừa rồi được đâu." Bạch Uyển Nhi phân tích.
"Xem ra Khánh Trần không phải lữ khách thời gian thật." Vương Vân nói: "Lần này thì Hồ Tiểu Ngưu có thể yên tâm rồi."
Có điều hai cô gái không nhìn thấy ngay khi cửa phòng khép lại, Lý Đồng Vân lập tức nhè sô cô la trong miệng vào thùng rác, sau đó đảo đảo tròng mắt một cách tinh quái.
Thực ra cô bé không thích sô cô la. Trước đây bố hay mua sô cô la cho cô, nhưng từ khi thấy bố đánh mẹ, cô bé đã rất ghét mùi vị của sô cô la.
Nhưng còn một thỏi sô cô la mà cô bé vẫn chưa vất đi, chỉ cân nhắc một chút rồi cất vào túi.
...
Đêm khuya, Khánh Trần về nhà chưa được bao lâu thì tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn ra mở cửa rồi nghiêng người cho Lý Đồng Vân bước vào: "Gì đấy, vào rồi hẵng nói."
Lý Đồng Vân nhìn hắn đang mở cái hộp nồi áp suất: "Sao không bảo mẹ em nấu thịt bò hộ cho? Nhà em có nồi áp suất, mà mẹ em nấu thịt bò ngon lắm."
"Không sao, tự thân vận động." Khánh Trần mỉm cười đáp.
"À, cho anh cái này." Lý Đồng Vân lấy thanh sô cô là trong túi ra nhét vào tay hắn rồi nói: "Hôm nay hai bà chị kia sang hỏi em, anh có phải lữ khách thời gian không. Yên tâm, em giúp anh lấp ɭϊếʍ cho qua rồi. Nhưng anh Khánh Trần phải cẩn thận đấy, nhất định có gì đó khiến họ nghi ngờ."
"Ừ." Khánh Trần biết việc này là do thầy giáo nước ngoài, hắn hỏi: "Sô cô la đâu ra thế?"
Lý Đồng Vân tự nhiên đáp: "Em mua đấy, quà tặng anh."
"Cảm ơn." Khánh Trần vui vẻ.
Vì người bạn nhỏ Lý Đồng Vân đã hỗ trợ, Khánh Trần cũng đáp lại: "Theo anh theo dõi, đúng là những người này tới từ thành phố số 7, kẻ thù tên là Trần Nhạc Du, người của Trần thị."
"Vì vậy, bọn hắn từ thành phố số 7 chạy xa như thế là muốn thoát khỏi phạm vi khống chế của Trần thị." Lý Đồng Vân suy tư rồi nói: "Nhưng em không cần tin tức này."
"Vậy bé muốn gì." Khánh Trần tò mò hỏi.
"Em muốn thân phận của anh Khánh Trần." Lý Đồng Vân nheo mắt nói.
"Không được." Khánh Trần từ chối thẳng thừng.
"Vậy anh Khánh Trần làm bài tập giúp em nhá." Lý Đồng Vân nhìn hắn chằm chẳm nói.
"Cũng không được." Khánh Trần một mực từ chối, hắn lớn bằng này sao có thể làm một chuyển chẳng đâu vào đâu thế được.
"Chán chết!" Lý Đồng Vân than vãn nói: "Anh Khánh Trần, đám này ở sát vách nhìn chúng ta chằm chằm, phiền lắm. Hay là nghĩ cách gì đuổi chúng nó đi?"
"Đuổi không hay lắm, lại dễ bại lộ thân phận." Khánh Trần nói: "Hơn nữa, còn có thể lợi dụng mấy người này đấy."
Nếu hắn bị đối phương hoài nghi thì quả phiền phức. Nhưng chuyện như thế này giấu đầu ắt hở đuôi. Biện pháp tốt nhất là... chuyển tầm ngắm của đối phương đi.
Bốn người này tới vì Lưu Đức Trụ, vậy tất nhiên phải dùng dịch chuyển sự chú ý của họ lên người Lưu Đức Trụ.
Không chỉ vậy, bốn người Hồ Tiểu Ngưu là phú nhị đại, đây chính là nguồn tài chính và thế lực mà hắn cần ở thế giới bên ngoài.
Xem ra lần xuyên việt này hắn cần phải nói chuyện với Lưu Đức Trụ một cách đàng hoàng.
"Đúng rồi, anh Khánh Trần, vài bữa nữa là Quốc khánh rồi, mình đi đâu chơi đi." Lý Đồng Vân nhìn Khánh Trần một cách chờ mong.
Khánh Trần buồn bực hỏi: "Sao tự dưng lại tính chuyện đi chơi thế? Để anh nghĩ hẵng, không thì mấy ngày nữa rồi tính được không?"
"Vâng, anh phải tính đấy nhá." Lý Đồng Vân vui vẻ đáp rồi ra về.
Đêm tối vật yên, Khánh Trần vừa bật giáo trình tiếng Nhật trêи điện thoại, vừa cần mẫn tu hành.
...
Trong thời gian đếm ngược còn lại, thế giới bên ngoài không còn chuyện gì đáng chú ý.
Cả thế giời dường như đều an tĩnh lại, tất cả mọi người đều đang chờ lần xuyên việt tiếp theo, chờ quá trình chuẩn bị group chat của Hà Tiểu Tiểu hoàn thành.
Trong lúc này, Khánh Trần vẫn chú ý tới vụ án giam giữ người trái phép kia. Chín tên nghi phạm vẫn đang lẩn trốn, điều này chính là nguyên nhân khiến mọi người giữ im lặng.
Ai nấy đều thấy bất an.
Thời gian đếm ngược: 00:00:10.
Tại những giây cuối cùng, Khánh Trần ngậm chiếc USB đã cóp sẵn mấy cuốn sách về thế cờ tàn vào trong miệng, đồng thời sử dụng thuật hô hấp, tay phải nắm chặt một con dao phay.
Hắn im lặng chờ đợi thế giới võ vụn, bóng tối bao trùm.
10. 9. 8. 7. 6. 5. 4. 3. 2. 1.
Bóng tối buông xuống rồi tản ra, Khánh Trần mở mắt ra thì thấy Lý Thúc Đồng và Diệp Vãn đang đứng đối diện với hắn, dường như hắn chưa bao giờ rời đi vậy.
Lý Thúc Đồng cười hỏi: "Trờ về rồi hả?"
"Vâng." Khánh Trần gật đầu đáp: "Trở về rồi."
Hắn nhìn xuống thì con dao phay trong tay chỉ còn lại chuôi.
Lần này thí nghiệm đã thành công, ít nhất hắn đã biết đại khái kϊƈɦ thước vật thể mà hắn có thể mang theo.
Chập choạng tối, Khánh Trần đi tìm mua một chiếc nồi áp suất mới để nấu thịt bò cho tiện.
Căn phòng nhỏ ở đường Hành Thự này đã lâu không được bảo trì, nồi áp suất với máy giặt đều đã hỏng cả rồi.
Hôm nay hắn bán được vàng mang về từ thế giới Lý, đương nhiên phải sắm hàng mới.
Ngay khi hắn định đi tới cửa hàng điện máy thì thấy có người rao bán máy giặt giảm giá. Khánh Trần hơi đắn đo nhưng cuối cùng vẫn không mua.
Trong lúc này, Vương Vân và Uyển Nhi đang làm khách tại nhà của Giang Tuyết.
Lúc này không có Champagne, không có Whisky, cũng không có hoa quả làm quà. Hai cô gái chỉ mang một chút rau quả bình thường tới biếu.
Giang Tuyết đang nấu cơm, hai cô bèn đóng vai chị lớn cùng xem phim hoạt hình với Lý Đồng Vân.
Đợi xem xong một tập phim "Đội đặc công Uông Uông", Vương Vân bèn cười, rồi hỏi Lý Đồng Vân: "Này bé, cho chị hỏi một câu nhá?"
Lý Đồng Vân ngoan ngoãn hỏi lại: "Em trả lời xong có được ăn kẹo sữa không?"
"Đương nhiên rồi." Vương Vân nhanh nhẹn móc sô cô la từ trong túi quần đưa cho cô bé rồi hỏi: "Cái này được chưa nào?"
Lý Đồng Vân tủm tỉm đáp: "Cảm ơn chị, em thích ăn sô cô la nhất đấy."
"Chị hỏi em nhá." Vương Vân nghĩ một chút rồi hỏi: "Có phải anh Khánh Trần cũng là lữ khách thời gian giống mẹ em không? Cái đấy rất oách đấy."
Lý Đồng Vân ngơ ngác lắc đầu trả lời: "Không biết đâu."
"Bé có hỏi anh ấy bao giờ chưa?" Bạch Uyển Nhi hỏi. Cô cho rằng phản ứng của Lý Đồng Vân là rất bình thường. Nếu nó chắc chắn rằng Khánh Trần không phải lữ khách thời gian thì mới đáng ngờ.
Hơn nữa, một đứa bé mới mười tuổi thì đâu đã biết nói dối.
Lý Đồng Vân nghẹo đầu nghĩ ngợi rồi nói: "Em hỏi anh Khánh Trần rồi, nhưng anh ấy không trả lời, chỉ bảo rằng xuyên việt là một ảo tưởng, chẳng bằng chăm chỉ học hành để thi vào một trường đại học tốt còn hơn."
"Anh ấy có bảo gì nữa không?" Vương Vân hỏi.
"Anh ấy nói, đám lữ khách thời gian cũng chẳng ghê gớm gì cho cam." Lý Đồng Vân ngoan ngoan ăn sô cô la đáp.
Nghe đến đây thì trêи mặt Bạch Uyển Nhi và Vương Vân đều hiện lên vẻ vui mừng.
Tuy Lý Đồng Vân không trực tiếp trả lời câu hỏi của họ, nhưng cả hai đã biết đáp án.
Nếu quả thật Khánh Trần là lữ khách thời gian, làm sao hắn lại nói "lữ khách thời gian cũng chẳng ghê gớm gì".
Đây tựa như một câu nói mang đầy sự ghen ghén lẫn thèm muốn, cũng như có tính chất an ủi đối với người nói.
Bạch Uyển Nhi bèn lấy ra thêm một thỏi sô cô la đưa cho Lý Đồng Vân, rồi xoa đầu cô bé nói: "Tiểu Vân ngoan lắm."
Nói xong, hai cô gái đứng dậy chào Giang Tuyết.
Khi ra tới cửa, hai cô mới khẽ nói: "Cậu cảm thấy con bé có nói thật không?"
"Con bé ngoan thế, chắc là nói thật đấy. Hơn nữa nó cũng chẳng bịa ra mấy câu vừa rồi được đâu." Bạch Uyển Nhi phân tích.
"Xem ra Khánh Trần không phải lữ khách thời gian thật." Vương Vân nói: "Lần này thì Hồ Tiểu Ngưu có thể yên tâm rồi."
Có điều hai cô gái không nhìn thấy ngay khi cửa phòng khép lại, Lý Đồng Vân lập tức nhè sô cô la trong miệng vào thùng rác, sau đó đảo đảo tròng mắt một cách tinh quái.
Thực ra cô bé không thích sô cô la. Trước đây bố hay mua sô cô la cho cô, nhưng từ khi thấy bố đánh mẹ, cô bé đã rất ghét mùi vị của sô cô la.
Nhưng còn một thỏi sô cô la mà cô bé vẫn chưa vất đi, chỉ cân nhắc một chút rồi cất vào túi.
...
Đêm khuya, Khánh Trần về nhà chưa được bao lâu thì tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn ra mở cửa rồi nghiêng người cho Lý Đồng Vân bước vào: "Gì đấy, vào rồi hẵng nói."
Lý Đồng Vân nhìn hắn đang mở cái hộp nồi áp suất: "Sao không bảo mẹ em nấu thịt bò hộ cho? Nhà em có nồi áp suất, mà mẹ em nấu thịt bò ngon lắm."
"Không sao, tự thân vận động." Khánh Trần mỉm cười đáp.
"À, cho anh cái này." Lý Đồng Vân lấy thanh sô cô là trong túi ra nhét vào tay hắn rồi nói: "Hôm nay hai bà chị kia sang hỏi em, anh có phải lữ khách thời gian không. Yên tâm, em giúp anh lấp ɭϊếʍ cho qua rồi. Nhưng anh Khánh Trần phải cẩn thận đấy, nhất định có gì đó khiến họ nghi ngờ."
"Ừ." Khánh Trần biết việc này là do thầy giáo nước ngoài, hắn hỏi: "Sô cô la đâu ra thế?"
Lý Đồng Vân tự nhiên đáp: "Em mua đấy, quà tặng anh."
"Cảm ơn." Khánh Trần vui vẻ.
Vì người bạn nhỏ Lý Đồng Vân đã hỗ trợ, Khánh Trần cũng đáp lại: "Theo anh theo dõi, đúng là những người này tới từ thành phố số 7, kẻ thù tên là Trần Nhạc Du, người của Trần thị."
"Vì vậy, bọn hắn từ thành phố số 7 chạy xa như thế là muốn thoát khỏi phạm vi khống chế của Trần thị." Lý Đồng Vân suy tư rồi nói: "Nhưng em không cần tin tức này."
"Vậy bé muốn gì." Khánh Trần tò mò hỏi.
"Em muốn thân phận của anh Khánh Trần." Lý Đồng Vân nheo mắt nói.
"Không được." Khánh Trần từ chối thẳng thừng.
"Vậy anh Khánh Trần làm bài tập giúp em nhá." Lý Đồng Vân nhìn hắn chằm chẳm nói.
"Cũng không được." Khánh Trần một mực từ chối, hắn lớn bằng này sao có thể làm một chuyển chẳng đâu vào đâu thế được.
"Chán chết!" Lý Đồng Vân than vãn nói: "Anh Khánh Trần, đám này ở sát vách nhìn chúng ta chằm chằm, phiền lắm. Hay là nghĩ cách gì đuổi chúng nó đi?"
"Đuổi không hay lắm, lại dễ bại lộ thân phận." Khánh Trần nói: "Hơn nữa, còn có thể lợi dụng mấy người này đấy."
Nếu hắn bị đối phương hoài nghi thì quả phiền phức. Nhưng chuyện như thế này giấu đầu ắt hở đuôi. Biện pháp tốt nhất là... chuyển tầm ngắm của đối phương đi.
Bốn người này tới vì Lưu Đức Trụ, vậy tất nhiên phải dùng dịch chuyển sự chú ý của họ lên người Lưu Đức Trụ.
Không chỉ vậy, bốn người Hồ Tiểu Ngưu là phú nhị đại, đây chính là nguồn tài chính và thế lực mà hắn cần ở thế giới bên ngoài.
Xem ra lần xuyên việt này hắn cần phải nói chuyện với Lưu Đức Trụ một cách đàng hoàng.
"Đúng rồi, anh Khánh Trần, vài bữa nữa là Quốc khánh rồi, mình đi đâu chơi đi." Lý Đồng Vân nhìn Khánh Trần một cách chờ mong.
Khánh Trần buồn bực hỏi: "Sao tự dưng lại tính chuyện đi chơi thế? Để anh nghĩ hẵng, không thì mấy ngày nữa rồi tính được không?"
"Vâng, anh phải tính đấy nhá." Lý Đồng Vân vui vẻ đáp rồi ra về.
Đêm tối vật yên, Khánh Trần vừa bật giáo trình tiếng Nhật trêи điện thoại, vừa cần mẫn tu hành.
...
Trong thời gian đếm ngược còn lại, thế giới bên ngoài không còn chuyện gì đáng chú ý.
Cả thế giời dường như đều an tĩnh lại, tất cả mọi người đều đang chờ lần xuyên việt tiếp theo, chờ quá trình chuẩn bị group chat của Hà Tiểu Tiểu hoàn thành.
Trong lúc này, Khánh Trần vẫn chú ý tới vụ án giam giữ người trái phép kia. Chín tên nghi phạm vẫn đang lẩn trốn, điều này chính là nguyên nhân khiến mọi người giữ im lặng.
Ai nấy đều thấy bất an.
Thời gian đếm ngược: 00:00:10.
Tại những giây cuối cùng, Khánh Trần ngậm chiếc USB đã cóp sẵn mấy cuốn sách về thế cờ tàn vào trong miệng, đồng thời sử dụng thuật hô hấp, tay phải nắm chặt một con dao phay.
Hắn im lặng chờ đợi thế giới võ vụn, bóng tối bao trùm.
10. 9. 8. 7. 6. 5. 4. 3. 2. 1.
Bóng tối buông xuống rồi tản ra, Khánh Trần mở mắt ra thì thấy Lý Thúc Đồng và Diệp Vãn đang đứng đối diện với hắn, dường như hắn chưa bao giờ rời đi vậy.
Lý Thúc Đồng cười hỏi: "Trờ về rồi hả?"
"Vâng." Khánh Trần gật đầu đáp: "Trở về rồi."
Hắn nhìn xuống thì con dao phay trong tay chỉ còn lại chuôi.
Lần này thí nghiệm đã thành công, ít nhất hắn đã biết đại khái kϊƈɦ thước vật thể mà hắn có thể mang theo.
Bình luận truyện