Ác Mộng Của Đêm
Chương 94: Giữ gìn sức khoẻ
Trêи núi Lão Quân, ở một ngôi nhà dân nào đó.
Trong chiếc bộ đàm mà Khánh Trần đã dấu ở đây vang lên giọng nói: "Xin chào, tôi là Lộ Viễn, thành viên Côn Luân."
Nhưng không ai để ý đến nó, cứ mặc kệ nó nằm đấy.
Giờ phút này, Khánh Trần đang nằm trêи giường, cắn chặt chiếc khăn mặt, khuôn mặt đã trở nên trắng bệch.
Phía cuối giường, Giang Tuyết vừa khóc vừa dùng cồn, nước muối, bông ngoáy tai giúp Khánh Trần xử lý vết thương ở chân, trêи đùi.
Từng miếng gỗ nhỏ, thuỷ tinh, bùn đất.
Được Giang Tuyết cẩn thận gắp ra sạch sẽ.
Từng giọt mồ hôi lớn lăn dài trêи trán Khánh Trần. Lý Đồng Vân đứng cạnh liên tục giúp hắn lau đi.
Cô bé cũng đang khóc.
Hai mẹ con bọn họ khóc không phải vì sợ hãi hay cảm xúc bị xáo trộn, chỉ đơn giản là thương Khánh Trần.
Người thiếu niên này, tối hôm qua gắng gượng trở về homestay, vì không muốn bị người phát hiện đi chân trần về đây. Hắn đã cố gắng nhịn đau, đi giày vào, kiếm một nhà dân khác thuê ở lại.
Hắn vừa mới bước vào phòng, lập tức ngất xỉu.
Mệt mỏi, với lại lần đầu giết người nên có phẩn sợ hãi lo lắng. Nhiệt huyết dâng lên tiết ra rất nhiều adrenalin, tất cả mọi thứ đều tăng nhanh.
Trong cả quá trình chiến đấu, hắn đều sử dụng thuật hô hấp, nên sau khi chiến đấu, lượng lớn endorphin tiết ra từ tuyến yên khiến cơn đau tạm thời được quên đi.
Nhưng thời điểm Giang Tuyết xử lý vết thương, cơn đau đớn tột cùng khiến hắn tỉnh lại sau cơn mê mang.
Giang Tuyết định để Khánh Trần nghỉ ngơi thêm chút nữa, nhưng vết thương này không thể để quá lâu. Kéo dài thêm chút nữa rất dễ nhiễm trùng.
"Sao phải vậy chứ? Vì cứu một người không quen biết mà hành hạ thân thể mình đến tình trạng này?" Giang Tuyết lau nước mắt nói: "Cháu xem vai đã bị thủng thành cái rãnh, chỉ cần xuống một chút nữa chắc chắn xương vai sẽ bị gãy."
Khánh Trần không nói gì, chỉ yên lặng chịu đựng đau đớn.
Nhìn qua vết thương của hắn trông khá kinh khủng, nhưng đều là vết thương ngoài da, rất nhanh sẽ lành lặn.
Quan trọng nhất là, thể lực của hắn bị xói mòn do sử dụng thuật hô hấp quá độ, sáng nay đang dần dần hồi phục.
Không biết có phải do hắn thường xuyên sử dụng thuật hô hấp trong chiến đấu hay không? Cùng với đó cuộc chiến tối qua quá mức khốc liệt.
Mà Khánh Trần cảm nhận được rõ ràng, luồng khí bên trong cơ thể mình hình như mạnh lên. Ban đầu chỉ to bằng nắm đấm, hiện giờ đã lớn bằng bàn tay xoè ra.
Kèm theo sự việc thân thể xảy ra biến hoá, toàn thân đau đớn, ngay cả xương cốt cũng phát ra âm thanh đôm đốp nho nhỏ.
Chẳng lẽ muốn mở ra một phần gien?
Chắc là không phải.
Ba giờ sau, cuối cùng Giang Tuyết dã giúp Khánh Trần xử lý toàn bộ vết thương. Cô nói với Khánh Trần: "Cháu ngủ tiếp đi, cô đi xuống phòng bếp làm chút thức ăn cho cháu bồi bổ."
"Cám ơn cô Giang Tuyết." Khánh Trần thì thào nói.
Lý Đồng Vân ở bên nói: "Anh Khánh Trần? Rạng sáng nay, lúc anh trở về, doạ mẹ con em gần chết, em cứ nghĩ rằng anh không qua khỏi nữa cơ."
Khánh Trần ừ một tiếng.
Cô bé lại tiếp tục nói: "Sau đó, mẹ em kiểm tra những vết thương trêи người anh và phát hiện ra chỉ có bả vai và lòng bàn chân là thương nặng, nên mới bớt lo lắng phần nào. Lần sau, anh đừng liều mạng như vậy có được hay không? Anh không sợ nhưng em sợ."
Khánh Trần cố gắng nở nụ cười: "Yên tâm, không sao đâu."
Sau khi Giang Tuyết rời đi, Lý Đồng Vân thì thầm nói: "Anh Khánh Trần, em đã biết được phần nào thân phận của anh rồi. Có điều khác rất nhiều với tin tức mà em điều tra ra trước đó. Em còn phải xác định thêm chút nữa."
Khánh Trần ngạc nhiên, có lẽ trong lúc mình mê mang, cô bé đã biết được điều gì.
Có điều, chuyện này chẳng còn quan trọng nữa. Thật ra, hắn cũng không để ý lắm đến việc bị cô bé này biết được thân phận.
Hắn có chút tò mò: "Vì sao em nhất quyết phải biết được thân phận của anh tại Thế Giới Bên Trong?"
Lý Đồng Vân nhẹ nhàng trả lời: "Chuyện em trở thành lữ khách thời gian không thể nói cho mẹ biết. Anh lại không ở bên cạnh em. Ban đêm, một mình em ở trong một căn nhà lớn, em rất sợ. Chỉ cần em tìm được anh, sẽ không sợ nữa. Anh Khánh Trần, anh biết không? Em ở Thế Giới Bên Trong cô đơn lắm..."
Khánh Trần suy nghĩ: "Lại bắt đầu dùng chiêu trò sao?"
Lý Đồng Vân xoa xoa miệng: "Chẳng hấp dẫn chút nào."
"Em có bạn mới ở Thế Giới Bên Trong sao?" Khánh Trần tò mò hỏi.
"Em có một người anh và một người chị, họ đối xử với em rất tốt. Ông nội Lý thị cũng rất thương em. Chỉ có điều quản gia từng nói với em, ông nội và chị là thật sự quan tâm em, còn dặn em phải cần thận anh Lý Tu Tề." Lý Đồng Vân thì thầm: "Tập đoàn Lý thị quá phức tạp, những người kia đều đang quan sát vấn đề sức khoẻ của ông nội, bọn họ còn lén lút bàn bạc làm gì sau khi ông nội chết nữa cơ."
Khánh Trần suy nghĩ, những người anh, người chị, hay ông nội, đều thuộc dòng chính tập đoàn Lý thị.
Hắn nghe Lý Thúc Đồng nói, ông chủ tập đoàn Lý thị hiện tại đã 163 tuổi. Sức khoẻ ngày càng yếu, liên tục sử dụng thuốc kháng lại tuổi già đã không còn tác dụng, các tế bào đã đến giới hạn.
Ông chủ Lộc Đảo chắc là lớn tuổi nhất, 221 tuổi. Nhưng phương pháp kéo dài tính mạng của người này cũng không trong sáng lắm.
Tạm thời, Khánh Trần còn chưa muốn suy nghĩ về vấn đề này.
Hắn quay đầu qua nhìn vai của mình, nơi đó vừa được quấn băng gạc mới tinh.
Mọi thứ trước mắt muốn nhắc nhở hắn, mọi việc đã qua.
Nhưng có vài chuyện còn chưa giải quyết xong.
"Tiểu Vân, em có thể tìm giúp anh giấy bút lại đây không?" Khánh Trần hỏi.
"Trong túi của em có đấy." Lý Đồng Vân nói.
Cô bé đi nghỉ lễ quốc khánh, nhưng vẫn mang theo sách vở để giả vờ mình vẫn làm bài tập.
Khánh Trần được cô bé nâng lên, ngồi dựa vào hai cái gối. Hắn lấy di động ra tìm tòi cách sử dụng mật mã Morse, sau đó dựa vào ký ức mà giải đáp những ký hiệu mà thành viên Côn Luân đã sử dụng.
Ngón trỏ dùng cho tin ngắn, ngón giữa là tin dài. Tổ hợp này tạo thành một chữ, hoặc là con số.
Giống như ngón trỏ gõ một cái, ngón giữa một cái là chữ A.
Mà theo nhịp điệu tay giống như chẳng có thứ tự gì kia, kết hợp tạo thành một đoạn tin tức quan trọng.
Khánh Trần không biết tại sao trong lòng mình thôi thúc giải mã đoạn tin tức kia. Hắn có cảm giác mình đã bỏ qua một chi tiết vô cùng quan trọng nào đó.
Một kẻ có tiền như Hồ Tiểu Ngưu, bỏ qua vấn đề tính mạng bản thân, chỉ yêu cầu mình báo thù cho hai thành viên Côn Luân kia.
Trong đầu Khánh Trần tua chậm lại những nhịp điệu đó, chậm chạp giải mã.
Hắn viết lại từng đoạn ký tự theo mật mã Morse lên giấy, sau đó ghép lại thành từng chữ cái một.
"Đời này không hối hận, anh em ở lại giữ gìn sức khoẻ."
"Tôi xin lặp lại lần nữa."
"Đời này không hối hận, anh em ở lại giữ gìn sức khoẻ."
Đây là những đoạn tin tức, mà thành viên Côn Luân chuẩn bị ngã xuống kia nhắn nhủ lại cho chiến hữu của mình.
Khánh Trần ngồi chết lặng trêи giường. Thì ra sau khi bị trúng đạn, trong lòng người này đã xác định mình sẽ phải chết.
Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời trong xanh. Nhìn bầu trời ở trêи núi có vẻ gần hơn trong thành phố, lại có vẻ rộng lớn hơn.
Nhưng không biết tại sao, cảm xúc Khánh Trần tụt xuống thê thảm.
Hắn gấp lại tờ giấy mình vừa giải mã kia, để Lý Đồng Vân giúp mình nhét vào bên trong ví.
Trong chiếc bộ đàm mà Khánh Trần đã dấu ở đây vang lên giọng nói: "Xin chào, tôi là Lộ Viễn, thành viên Côn Luân."
Nhưng không ai để ý đến nó, cứ mặc kệ nó nằm đấy.
Giờ phút này, Khánh Trần đang nằm trêи giường, cắn chặt chiếc khăn mặt, khuôn mặt đã trở nên trắng bệch.
Phía cuối giường, Giang Tuyết vừa khóc vừa dùng cồn, nước muối, bông ngoáy tai giúp Khánh Trần xử lý vết thương ở chân, trêи đùi.
Từng miếng gỗ nhỏ, thuỷ tinh, bùn đất.
Được Giang Tuyết cẩn thận gắp ra sạch sẽ.
Từng giọt mồ hôi lớn lăn dài trêи trán Khánh Trần. Lý Đồng Vân đứng cạnh liên tục giúp hắn lau đi.
Cô bé cũng đang khóc.
Hai mẹ con bọn họ khóc không phải vì sợ hãi hay cảm xúc bị xáo trộn, chỉ đơn giản là thương Khánh Trần.
Người thiếu niên này, tối hôm qua gắng gượng trở về homestay, vì không muốn bị người phát hiện đi chân trần về đây. Hắn đã cố gắng nhịn đau, đi giày vào, kiếm một nhà dân khác thuê ở lại.
Hắn vừa mới bước vào phòng, lập tức ngất xỉu.
Mệt mỏi, với lại lần đầu giết người nên có phẩn sợ hãi lo lắng. Nhiệt huyết dâng lên tiết ra rất nhiều adrenalin, tất cả mọi thứ đều tăng nhanh.
Trong cả quá trình chiến đấu, hắn đều sử dụng thuật hô hấp, nên sau khi chiến đấu, lượng lớn endorphin tiết ra từ tuyến yên khiến cơn đau tạm thời được quên đi.
Nhưng thời điểm Giang Tuyết xử lý vết thương, cơn đau đớn tột cùng khiến hắn tỉnh lại sau cơn mê mang.
Giang Tuyết định để Khánh Trần nghỉ ngơi thêm chút nữa, nhưng vết thương này không thể để quá lâu. Kéo dài thêm chút nữa rất dễ nhiễm trùng.
"Sao phải vậy chứ? Vì cứu một người không quen biết mà hành hạ thân thể mình đến tình trạng này?" Giang Tuyết lau nước mắt nói: "Cháu xem vai đã bị thủng thành cái rãnh, chỉ cần xuống một chút nữa chắc chắn xương vai sẽ bị gãy."
Khánh Trần không nói gì, chỉ yên lặng chịu đựng đau đớn.
Nhìn qua vết thương của hắn trông khá kinh khủng, nhưng đều là vết thương ngoài da, rất nhanh sẽ lành lặn.
Quan trọng nhất là, thể lực của hắn bị xói mòn do sử dụng thuật hô hấp quá độ, sáng nay đang dần dần hồi phục.
Không biết có phải do hắn thường xuyên sử dụng thuật hô hấp trong chiến đấu hay không? Cùng với đó cuộc chiến tối qua quá mức khốc liệt.
Mà Khánh Trần cảm nhận được rõ ràng, luồng khí bên trong cơ thể mình hình như mạnh lên. Ban đầu chỉ to bằng nắm đấm, hiện giờ đã lớn bằng bàn tay xoè ra.
Kèm theo sự việc thân thể xảy ra biến hoá, toàn thân đau đớn, ngay cả xương cốt cũng phát ra âm thanh đôm đốp nho nhỏ.
Chẳng lẽ muốn mở ra một phần gien?
Chắc là không phải.
Ba giờ sau, cuối cùng Giang Tuyết dã giúp Khánh Trần xử lý toàn bộ vết thương. Cô nói với Khánh Trần: "Cháu ngủ tiếp đi, cô đi xuống phòng bếp làm chút thức ăn cho cháu bồi bổ."
"Cám ơn cô Giang Tuyết." Khánh Trần thì thào nói.
Lý Đồng Vân ở bên nói: "Anh Khánh Trần? Rạng sáng nay, lúc anh trở về, doạ mẹ con em gần chết, em cứ nghĩ rằng anh không qua khỏi nữa cơ."
Khánh Trần ừ một tiếng.
Cô bé lại tiếp tục nói: "Sau đó, mẹ em kiểm tra những vết thương trêи người anh và phát hiện ra chỉ có bả vai và lòng bàn chân là thương nặng, nên mới bớt lo lắng phần nào. Lần sau, anh đừng liều mạng như vậy có được hay không? Anh không sợ nhưng em sợ."
Khánh Trần cố gắng nở nụ cười: "Yên tâm, không sao đâu."
Sau khi Giang Tuyết rời đi, Lý Đồng Vân thì thầm nói: "Anh Khánh Trần, em đã biết được phần nào thân phận của anh rồi. Có điều khác rất nhiều với tin tức mà em điều tra ra trước đó. Em còn phải xác định thêm chút nữa."
Khánh Trần ngạc nhiên, có lẽ trong lúc mình mê mang, cô bé đã biết được điều gì.
Có điều, chuyện này chẳng còn quan trọng nữa. Thật ra, hắn cũng không để ý lắm đến việc bị cô bé này biết được thân phận.
Hắn có chút tò mò: "Vì sao em nhất quyết phải biết được thân phận của anh tại Thế Giới Bên Trong?"
Lý Đồng Vân nhẹ nhàng trả lời: "Chuyện em trở thành lữ khách thời gian không thể nói cho mẹ biết. Anh lại không ở bên cạnh em. Ban đêm, một mình em ở trong một căn nhà lớn, em rất sợ. Chỉ cần em tìm được anh, sẽ không sợ nữa. Anh Khánh Trần, anh biết không? Em ở Thế Giới Bên Trong cô đơn lắm..."
Khánh Trần suy nghĩ: "Lại bắt đầu dùng chiêu trò sao?"
Lý Đồng Vân xoa xoa miệng: "Chẳng hấp dẫn chút nào."
"Em có bạn mới ở Thế Giới Bên Trong sao?" Khánh Trần tò mò hỏi.
"Em có một người anh và một người chị, họ đối xử với em rất tốt. Ông nội Lý thị cũng rất thương em. Chỉ có điều quản gia từng nói với em, ông nội và chị là thật sự quan tâm em, còn dặn em phải cần thận anh Lý Tu Tề." Lý Đồng Vân thì thầm: "Tập đoàn Lý thị quá phức tạp, những người kia đều đang quan sát vấn đề sức khoẻ của ông nội, bọn họ còn lén lút bàn bạc làm gì sau khi ông nội chết nữa cơ."
Khánh Trần suy nghĩ, những người anh, người chị, hay ông nội, đều thuộc dòng chính tập đoàn Lý thị.
Hắn nghe Lý Thúc Đồng nói, ông chủ tập đoàn Lý thị hiện tại đã 163 tuổi. Sức khoẻ ngày càng yếu, liên tục sử dụng thuốc kháng lại tuổi già đã không còn tác dụng, các tế bào đã đến giới hạn.
Ông chủ Lộc Đảo chắc là lớn tuổi nhất, 221 tuổi. Nhưng phương pháp kéo dài tính mạng của người này cũng không trong sáng lắm.
Tạm thời, Khánh Trần còn chưa muốn suy nghĩ về vấn đề này.
Hắn quay đầu qua nhìn vai của mình, nơi đó vừa được quấn băng gạc mới tinh.
Mọi thứ trước mắt muốn nhắc nhở hắn, mọi việc đã qua.
Nhưng có vài chuyện còn chưa giải quyết xong.
"Tiểu Vân, em có thể tìm giúp anh giấy bút lại đây không?" Khánh Trần hỏi.
"Trong túi của em có đấy." Lý Đồng Vân nói.
Cô bé đi nghỉ lễ quốc khánh, nhưng vẫn mang theo sách vở để giả vờ mình vẫn làm bài tập.
Khánh Trần được cô bé nâng lên, ngồi dựa vào hai cái gối. Hắn lấy di động ra tìm tòi cách sử dụng mật mã Morse, sau đó dựa vào ký ức mà giải đáp những ký hiệu mà thành viên Côn Luân đã sử dụng.
Ngón trỏ dùng cho tin ngắn, ngón giữa là tin dài. Tổ hợp này tạo thành một chữ, hoặc là con số.
Giống như ngón trỏ gõ một cái, ngón giữa một cái là chữ A.
Mà theo nhịp điệu tay giống như chẳng có thứ tự gì kia, kết hợp tạo thành một đoạn tin tức quan trọng.
Khánh Trần không biết tại sao trong lòng mình thôi thúc giải mã đoạn tin tức kia. Hắn có cảm giác mình đã bỏ qua một chi tiết vô cùng quan trọng nào đó.
Một kẻ có tiền như Hồ Tiểu Ngưu, bỏ qua vấn đề tính mạng bản thân, chỉ yêu cầu mình báo thù cho hai thành viên Côn Luân kia.
Trong đầu Khánh Trần tua chậm lại những nhịp điệu đó, chậm chạp giải mã.
Hắn viết lại từng đoạn ký tự theo mật mã Morse lên giấy, sau đó ghép lại thành từng chữ cái một.
"Đời này không hối hận, anh em ở lại giữ gìn sức khoẻ."
"Tôi xin lặp lại lần nữa."
"Đời này không hối hận, anh em ở lại giữ gìn sức khoẻ."
Đây là những đoạn tin tức, mà thành viên Côn Luân chuẩn bị ngã xuống kia nhắn nhủ lại cho chiến hữu của mình.
Khánh Trần ngồi chết lặng trêи giường. Thì ra sau khi bị trúng đạn, trong lòng người này đã xác định mình sẽ phải chết.
Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời trong xanh. Nhìn bầu trời ở trêи núi có vẻ gần hơn trong thành phố, lại có vẻ rộng lớn hơn.
Nhưng không biết tại sao, cảm xúc Khánh Trần tụt xuống thê thảm.
Hắn gấp lại tờ giấy mình vừa giải mã kia, để Lý Đồng Vân giúp mình nhét vào bên trong ví.
Bình luận truyện