Ác Mộng

Chương 24



Editor + Beta: Diệp tử

-o-



Hai vợ chồng già tốt bụng cho rằng cậu vì giận dỗi cha mẹ mà bỏ nhà đi, nói cậu đừng giận nữa, mau trở về nhà . Cậu lắc đầu nói cha mẹ mình đã ly hôn rồi, nên không có ai quan tâm đến cậu.. Nhưng trong đầu thì liên tục nói thầm, cha mẹ, con xin lỗi…

Hai người nhìn cậu bằng ánh mắt thương tiếc, khiến cậu càng cảm thấy tội lỗi vì đã nói dối.

Ở nhà cậu không phải làm việc gì vất vả, bây giờ mọi việc đều phải tự mình sắp xếp, ăn uống phải tự làm. Lại nói chuyện tìm việc làm, cậu không có bằng cấp, còn là vị thành niên, cũng không có quan hệ, chuyện tìm việc là hết sức khó khăn. Cho nên, đến đây vài ngày rồi, cậu vẫn rất rảnh rỗi.

” Tiểu Thụy, bà mua nhiều thức ăn lắm, con đến ăn cùng đi.”

“…Nhưng… Thôi, con..” Cậu cũng ăn nhờ cơm của họ mấy ngày rồi, thật sự là rất ngại.

“Dù sao vợ chồng bà cũng ăn không hết, con cùng ăn đi !” Họ nhìn cậu cười rất ôn hòa, nếu như cậu cũng có ông bà, có lẽ họ cũng sẽ dịu dàng nhìn cậu như vậy, đáng tiếc, ông bà cậu đều đã qua đời.

Cậu cúi đầu khẽ nói : ”Con cảm ơn.” Rồi ngồi vào bàn ăn.

Con của họ đã ra ngoài ở riêng, cả căn nhà chỉ còn hai vợ chồng họ ở, hết sức cô đơn.

Nghĩ tới đây, cậu lại nhớ tới cha mẹ mình ở Anh, tuy rằng gia đình cậu không gần gũi lắm, nhưng… Mấy ngày nay cậu vẫn chưa liên lạc với cha mẹ…Lát nữa ra ngoài, tìm mua đồ sạc điện thoại vậy.

Ăn cơm xong, cậu dọn dẹp bàn ăn, rồi ra ngoài mua báo với cục sạc điện thoại.

Trở về giường xem báo, thứ nhất cậu muốn tìm thông tin tuyển dụng để tìm việc, thứ hai cậu muốn xem bí mật của mình… có bị Trình Hi phát tán ra ngoài không.

Đến chiều, điện thoại cũng đủ pin, cậu mở ra, hộp thư đã đầy, đều là cha mẹ gửi đến, theo nội dung tin nhắn, cậu biết họ đã liên lạc với nhà trường rồi.

Cậu đang kiểm tra tin nhắn, điện thoại đã rung lên “Tiểu Thụy, Tiểu Thụy phải không?” Là cha….

“Cha..” Cậu nhỏ giọng.

“Sao con không ở trường, có chuyện gì vậy? Con đang ở đâu?… Cha và mẹ tìm con mấy ngày nay rồi!.. Cha kiểm tra mã vùng điện thoại, biết là con đang ở thị trấn Bách Diệp, nhưng cha không biết cụ thể chỗ nào..” Thanh âm của cha tràn ngập lo lắng.

Cha về nước rồi… Hơn nữa… Còn đang ở rất gần cậu…

“…Con… con..” Cậu không biết nói thế nào, chuyện Trình Hi, chuyện bí mật của cậu bị hắn… bị hắn….

“Nói mau, con đang ở đâu? Cha đến ngay! Tiểu Thụy, con có biết mấy ngày nay mọi người rất lo lắng cho con không? Còn có bạn học của con cũng đang tìm con…”

“Chờ một chút, cha… cha nói cái gì bạn học…” Cậu giật mình.

“Đúng vậy, tên là Trình Hi, hiệu trưởng đã cùng cha nói rồi, con vì không muốn ở chung phòng với cậu ấy nên mới bỏ đi? Trình Hi cũng đã tự trách mình rất nhiều ,… Cậu ấy cũng đang tìm con…”

… Trình Hi…” Cha, hắn hiện tại đang ở đâu?”

“ Ngay bên cạnh cha …”

Tút tút … Cậu cúp máy! Hắn, hắn dám.. Nếu như cậu nói ra chỗ ở của mình, hắn chắc chắn sẽ tìm đến! Cậu rùng mình… Nhìn điện thoại, sớm biết thế cậu đã không dùng.. Có thể tra ra địa chỉ của cậu… cậu thật là ngốc.

Làm sao bây giờ, cậu không thể liên lạc với cha mẹ nữa, à không, cậu còn có số điện thoại của Khải Ninh.

Cậu gọi cho Khải Ninh, hóa ra Khải Ninh cũng đang ở đây. Cậu bảo hắn đừng nói với ai, sau đó, bảo hắn tìm cách tách cha và Trình Hi ra, 8h tối sẽ gọi lại, hắn phải luôn miệng nói không có ai bên cạnh, cậu mới yên tâm liên lạc với hắn.

8h tối, cậu tới trạm điện thoại công cộng, trải qua cuộc gọi chiều nay, cậu cũng không dám dùng máy nữa.

“Uy, cha…”

” Tiểu Thụy, rốt cuộc là có truyện gì ?” Cha nghi hoặc hỏi.

“…Cha, đừng ở cạnh Trình Hi.. Hắn… Nói chung là tránh xa hắn ra!” Cậu kiên định.

“ TiểuThụy, Trình Hi không có ý gì đâu… Con bây giờ đang ở đâu?” Cha lo lắng.

“ Cha, Trình Hi không có ở cạnh cha đúng không? “ Cậu phải xác định rõ ràng.

“Umh” Điện thoại truyền đến âm thanh của cha” Tiểu Thụy, con làm sao vậy…”

Chuyện đã tới nước này, cậu không thể giấu nữa ” Cha, cha bình tĩnh nghe con nói, Trình Hi biết bí mật của con… Hơn nữa, hắn còn có ảnh chụp…” Cậu chỉ có thể đem chuyện Trình Hi uy hiếp cậu ra nói, còn chuyện hắn cùng cậu… cậu không thể nói ra…

Một khoảng im lặng, cha nhất định chưa biết chuyện này.

“ Cha, con nghe nói, gia đình Trình Hi rất có quyền thế… Cho nên, cha đừng đi tìm hắn, nếu không hắn đem ảnh.. ảnh của con.. Cha coi như không biết, làm như không muốn tìm con nữa, tạm thời đừng lo cho con… Chờ một thời gian nữa, con sẽ liên lạc với cha mẹ.” Hóa ra, cậu còn có thể bình tĩnh như vậy.

Lại một khoảng im lặng… Cậu biết, cậu đã khiến cho cha mẹ vô cùng lo lắng rồi.

____________

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện