Ác Mộng

Chương 35



Editor : Diệp tử

-o-



“Anh vừa lòng rồi chứ…” Cậu ngẩng đầu nói.

“Nếu không phải em tự ý chạy trốn, thì chuyện này đã không xảy ra…” Hắn chế trụ cằm cậu, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

“Đến, để tôi xem vết thương của em !” Hắn cầm lấy thuốc, đỡ cậu lên giường. Cậu vô lực mặc kệ hắn, trong lòng đã đau đến mức không còn cảm thấy đau nữa …

Mùi vị thanh lạnh của thuốc chạm vào vết thương, thống khổ rất nhanh tràn ngập khắp cơ thế. Cậu nhắm mắt, trong đầu một mảnh trống rỗng.

“Tôi lúc nào thì đi học…” Cậu hỏi hắn. Kỳ thực, cậu không quan tâm đến chuyện này, chỉ là muốn nói cái gì đó, để đầu óc đừng suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa mà thôi.

“ Lúc nào cũng được.” Tâm tình của hắn đang rất tốt “Nhưng mà, phải chờ vết thương lành đã!”

Hắn nhìn khuôn mặt cậu, khó chịu nhíu mày ” Xấu chết đi được !”

Cậu quay mặt đi, cậu biết diện mạo của hắn rất tuấn mỹ, bình thường cậu đã không thể so được với hắn, lúc này lại càng không.

“Thế nào? Trách tôi đánh em thành như vậy sao… nếu như không phải em cầm dao đâm tôi, tôi cũng không đánh em đến mức này!” Hắn sờ vào vết thương đã được băng bó của cậu “ Không ngờ lá gan bảo bối lại lớn như thế nha.”

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày đều có bác sĩ đến kiểm tra, bôi thuốc cho cậu, vết thương đã giảm đi không ít

Vết thương trên ngực hắn cũng sắp khỏi.

Được đi học trở lại khiến cậu cảm thấy rất thanh thản, mỗi ngày cùng hắn đối mặt thực sự giống một loại cực hình, tuy rằng cậu không thèm liếc mắt nhìn đến hắn, nhưng Trình Hi vẫn cứ thế thoải mái hành động, hùng hục như trâu làm liên tục không biết mệt, cậu cũng cảm thấy rất bội phục hắn.

Mỗi ngày đều ‘ mây mưa ’ điên cuồng, thắt lưng cậu đau đến mức run rẩy, chỉ có thống khổ cùng nhẫn nhục.

***

Ngồi trong xe đến trường, cậu khe khẽ giãy dụa, huyệt động vừa đau vừa ngứa ngáy, chắc lại chảy máu nữa rồi, gần đây Trình Hi liên tục tra tấn huyệt động phía sau, mặc dù có dùng thuốc bôi trơn, nhưng phân thân cực đại của hắn xuyên xỏ đau muốn ngất đi, lại thêm sự cuồng bạo của hắn, không quan tâm đến cảm thụ của cậu, khiến cậu cảm giác như đang chịu cực hình.

“Khó chịu sao?” Hắn lãnh đạm hỏi.

Nhớ đến tối qua ở dưới thân hắn ngất lên ngất xuống, liên tục cầu xin, cậu im lặng không trả lời.

Thân thể bỗng nhiên nghiêng lại, đã bị hắn ôm vào trong lòng, giãy dụa chỉ càng khiến hắn ôm chặt hơn, nhưng cơ thể cậu cũng có chút dễ chịu. Trình Hi từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, muốn làm cái gì sẽ làm cái đó, chẳng thèm quan tâm đến cảm thụ của người khác, cho nên cậu cũng mặc kệ hắn, muốn làm gì thì làm.

Xuyên qua lớp kính màu đen của xe, cảnh sắc bên ngoài càng ngày càng quen thuộc, sắp tới trường rồi.

“Anh vừa lòng rồi chứ…” Cậu ngẩng đầu nói.

“Nếu không phải em tự ý chạy trốn, thì chuyện này đã không xảy ra…” Hắn chế trụ cằm cậu, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

“Đến, để tôi xem vết thương của em !” Hắn cầm lấy thuốc, đỡ cậu lên giường. Cậu vô lực mặc kệ hắn, trong lòng đã đau đến mức không còn cảm thấy đau nữa …

Mùi vị thanh lạnh của thuốc chạm vào vết thương, thống khổ rất nhanh tràn ngập khắp cơ thế. Cậu nhắm mắt, trong đầu một mảnh trống rỗng.

“Tôi lúc nào thì đi học…” Cậu hỏi hắn. Kỳ thực, cậu không quan tâm đến chuyện này, chỉ là muốn nói cái gì đó, để đầu óc đừng suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa mà thôi.

“ Lúc nào cũng được.” Tâm tình của hắn đang rất tốt “Nhưng mà, phải chờ vết thương lành đã!”

Hắn nhìn khuôn mặt cậu, khó chịu nhíu mày ” Xấu chết đi được !”

Cậu quay mặt đi, cậu biết diện mạo của hắn rất tuấn mỹ, bình thường cậu đã không thể so được với hắn, lúc này lại càng không.

“Thế nào? Trách tôi đánh em thành như vậy sao… nếu như không phải em cầm dao đâm tôi, tôi cũng không đánh em đến mức này!” Hắn sờ vào vết thương đã được băng bó của cậu “ Không ngờ lá gan bảo bối lại lớn như thế nha.”

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày đều có bác sĩ đến kiểm tra, bôi thuốc cho cậu, vết thương đã giảm đi không ít

Vết thương trên ngực hắn cũng sắp khỏi.

Được đi học trở lại khiến cậu cảm thấy rất thanh thản, mỗi ngày cùng hắn đối mặt thực sự giống một loại cực hình, tuy rằng cậu không thèm liếc mắt nhìn đến hắn, nhưng Trình Hi vẫn cứ thế thoải mái hành động, hùng hục như trâu làm liên tục không biết mệt, cậu cũng cảm thấy rất bội phục hắn.

Mỗi ngày đều ‘ mây mưa ’ điên cuồng, thắt lưng cậu đau đến mức run rẩy, chỉ có thống khổ cùng nhẫn nhục.

___________

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện