Ác Mộng
Chương 43
Editor : Diệp tử
-o-
“Hi nhi.. Nói cha biết mọi chuyện!” Thanh âm trầm ổn toát lên sự uy nghiêm.
“… Không có chuyện gì để nói! Chuyện của con cha không cần bận tâm!” Trình Hi vẫn nhìn cậu, lạnh lùng trả lời.
“Hỗn láo !” Ly cafe trên bàn bị ném xuống đất, màu nước nâu chảy dài trên mặt đất, chiếc ly bể tan
“ Cậu, nói ra hết cho tôi !” Cha Trình Hi hướng về phía cậu, gào lên.
“Cậu im mồm cho tôi!” Trình Hi tàn bạo quát lên.
Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi nói “… Cơ thể của cháu, có người nói là “Quái vật”, có người nói “lưỡng tính”, có người nói “Song tính nhân “… Trình Hi cùng cháu trước đây ở chung một ký túc xá, hắn phát hiện ra cơ thể không bình thường của cháu, cường bạo cháu, chụp ảnh lại uy hiếp cháu! Sau đó cháu trốn khỏi trường học, nhưng Trình Hi lại đe dọa cháu, bắt cháu phải trở về, tiếp tục học.. Rồi, cha mẹ cháu đưa cháu trở về Anh…”
Cậu càng nói càng cúi thấp đầu, ánh mắt Trình Hi lạnh như băng nhìn cậu.
“Hi nhi… Con càng ngày càng quá đáng . Con nhìn xem con đang làm cái gì… Đến thứ này cũng có thể…” Cha Trình Hi mở miệng trách mắng hắn, ánh mắt tràn đầy miệt thị nhìn cậu.
Trình Hi giận dữ gào lên : ” Chuyện của con không cần cha lo !!”
“Cha không lo, nhưng con nhìn bụng cậu ta đi…”
“Bụng cậu ta làm sao? Là con của con, không phải của cha, cha quan tâm làm cái gì! Con tự mình giải quyết chuyện này.”
“Con … Con”Cha Trình Hi tức giận đến mức không nói được nữa.
“Nếu như cha đuổi cậu ta đi, cậu ta sẽ sung sướng rời đi, mang dòng máu của Trình gia chạy mất ! Nếu không, cậu ta sao lại vội vội vàng vàng gặp cha đến thế !” Trình Hi mỗi chữ như rít lên.
Một lúc im lặng, cha Trình Hi nói tiếp “ Kia mà cũng là dòng máu Trình Hi? Con không cần lo lắng! Phá đi! Con chơi cũng đủ rồi, chỉ cần xóa sạch mọi thứ là được.”
Cậu vui mừng nhìn cha hắn, Trình Hi mạnh mẽ đứng lên “Không, đó là con của con! Tuyệt đối không thể phá! Cha, nếu cha phá đi con của con,Trình gia sẽ tuyệt hậu ! Hoặc là cha tự mình sinh một đứa khác đi, dù sao cha cũng còn trẻ mà!”
“Con nói cái gì!” Ánh mắt cha hắn như muốn phát hỏa, lại dần ổn định “… Con, lúc nào mới sửa được tính tình của mình… Được, nếu cậu ta sinh được một đứa bé khỏe mạnh, cha sẽ chấp nhận đó là dòng máu của Trình gia, nếu không, kể cả cậu ta, cha cũng không muốn nhìn thấy lần thứ hai…”
Cái gì… Y đang nói cái gì… Cậu có nghe nhầm không… Điên, điên hết rồi… Nói vậy khác nào ngầm đồng ý cho hành vi của Trình Hi chứ?… “Bác… Bác thả cháu ra.. Cháu cầu xin bác…” Cậu lao tới, nắm lấy vạt áo y, điên cuồng cầu xin .
Cha Trình Hi tựa hồ không nghĩ cậu sẽ làm vậy, cũng không đẩy ra, nhưng Trình Hi đã đem cậu tóm trở về.
“Aizzzz… Hi nhi từ nhỏ đến giờ.. muốn cái gì được cái đó.. Nhìn cậu cũng không phải là một đứa trẻ hư hỏng, cha mẹ có lẽ là có học thức… nhưng Hi nhi.. lại là con trai độc nhất của Trình gia…”
***
Đúng vậy.. con trai độc nhất của Trình gia, muốn gì được nấy… Nhìn hắn, cậu đã biết Trình gia này thối nát đến mức nào rồi.. Là cậu ngu ngốc, hão huyền, tự mình hại mình rồi. Hành động của cậu, cũng lại làm Trình gia đồng ý …
Đợi đến khi cha Trình Hi rời đi, đại sảnh chỉ còn cậu và Trình Hi, mẹ hắn đã sớm qua đời, cha vì công việc nên rất ít khi về nhà, chỉ biết đáp ứng mọi yêu cầu của hắn, để bù đắp sự thiếu thốn trong gia đình. Tất cả điều đó, đã tạo nên tính cách vừa ích kỷ vừa độc đoán của hắn ngày hôm nay.
“Ha ha… Tôi đang lo không biết nói thế nào với cha! Mọi việc coi như tốt rồi!”
Trình Hi sảng khoái cười lớn, không phải cười tà mị, mà là nụ cười sung sướng của một đứa trẻ được thõa mãn…
Bởi vì Trình gia đã ngầm đồng ý, thái độ của hắn ngày càng trắng trợn, bình thường ở nhà liên tục quát tháo, lúc thì “Cẩn thận một chút, đừng đụng vào con tôi!” lúc thì “Uống thuốc cho tôi, một người uống, hai người khỏe!”
Bụng ngày một lớn, Trình Hi giống như đứa bé , thỉnh thoảng xoa xoa bụng cậu… Cậu ngại ngùng, người hầu ra vào rất nhiều lần, cứ một tiếng lại mang trái cây và thuốc bổ vào phòng. Bác sĩ cũng ở luôn dưới lầu 1, cứ hai ngày lại kiểm tra thai nhi một lần.
Gần đây, bác sĩ mỗi lần kiểm tra cho cậu xong lại ra ngoài.
“Bác sĩ có việc gì sao?” Cậu tùy ý hỏi.
“Umh, người nhà đang làm lễ thành hôn, buổi tối tôi sẽ tới, nếu khó chịu thì gọi điện theo số này cho tôi.” Vừa nói vừa móc ra một danh thiếp đưa cho cậu” Chắc là không có chuyện gì đâu, thai nhi rất khỏe mạnh”
Buổi chiều, Trình Hi đi học , còn căn dặn mọi người đừng làm phiền cậu nghỉ ngơi.
Trong phòng tạm thời không ai vào. Cậu cắn môi, nhớ lại lần trước đã làm sẩy thai , lần này lặp lại, chắc cũng có kết quả tương tự. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của cậu, cậu không thể làm hỏng, nếu không… nghiệt chủng này sẽ được sinh ra…
Trong phòng có camera, Cậu vào phòng tắm… Cầm lấy áo ngủ, làm như đang đi tắm, đóng cửa lại.
Phòng tắm thực sự cũng rất lớn, cậu cầm lấy xà bông , sau đó vứt nó xuống mặt đất, lại lấy chút nước đổ lênh láng lên sàn, mở vòi hoa sen, tính khoảng cách, từ đây đến bồn rửa tay khoảng ba bước, nhắm mắt lại, đi từng bước…
Bỗng nhớ tới hình ảnh bác sĩ cúi đầu khám bệnh cho mình, nhớ khuôn mặt Trình Hi ôn nhu nhìn cậu…
Có thứ gì đó lạnh lẽo rơi xuống mặt cậu, cậu muốn với tay lau đi nhưng không được…
“ Em tỉnh rồi… May là em không sao !” Người đầu tiên cậu nhìn thấy là Trình Hi! Mà tay cậu, đang được hắn gắt gao nắm lấy, chẳng trách, cậu không cách nào cử động được. ( khúc này kêu em cho nó tình củm (^_^) )
***
“Tôi sao vậy?… Tôi đi tắm, sau đó….” Cậu rên rỉ.
“Em trượt chân, bị ngã! Thai nhi cũng bị ảnh hưởng, bác sĩ lại đi vắng, thực sự vô cùng khẩn cấp… May là tôi gọi điện cho em, nếu không, không biết chuyện gì đã xảy ra…”
May mắn? Hừ, phải nói là bất hạnh mới đúng. “Tôi không sao, tôi không muốn đi bệnh viện…”
“Không được, em mất máu rất nhiều, có thể bảo vệ thai nhi đã rất khó rồi, nếu như em lo lắng về cơ thể, không sao, bọn họ không dám nói đâu!”
Đúng thế… Ngươi uy hiếp còn ai dám trái lời!
Nhìn tóc hắn lộn xộn thành một mảng, cằm cũng có chút râu, má hóp lại xanh xao, khóe mắt đỏ bừng, phía dưới còn có quầng đen sâu thẳm, cậu kinh ngạc nghĩ thầm: đối với món đồ chơi, có cần phải cố chấp như thế không? Tuy rằng tôi đang mang thai con anh, nhưng cũng không cần phải lo lắng đến mức này chứ! Cậu mỉa mai cười
Mà hắn có lẽ cũng không biết là cậu cố ý trượt chân, cơ thể chỉ đau một chút, còn thai nhi… đau xót thay …vẫn an toàn!!!
___________
-o-
“Hi nhi.. Nói cha biết mọi chuyện!” Thanh âm trầm ổn toát lên sự uy nghiêm.
“… Không có chuyện gì để nói! Chuyện của con cha không cần bận tâm!” Trình Hi vẫn nhìn cậu, lạnh lùng trả lời.
“Hỗn láo !” Ly cafe trên bàn bị ném xuống đất, màu nước nâu chảy dài trên mặt đất, chiếc ly bể tan
“ Cậu, nói ra hết cho tôi !” Cha Trình Hi hướng về phía cậu, gào lên.
“Cậu im mồm cho tôi!” Trình Hi tàn bạo quát lên.
Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi nói “… Cơ thể của cháu, có người nói là “Quái vật”, có người nói “lưỡng tính”, có người nói “Song tính nhân “… Trình Hi cùng cháu trước đây ở chung một ký túc xá, hắn phát hiện ra cơ thể không bình thường của cháu, cường bạo cháu, chụp ảnh lại uy hiếp cháu! Sau đó cháu trốn khỏi trường học, nhưng Trình Hi lại đe dọa cháu, bắt cháu phải trở về, tiếp tục học.. Rồi, cha mẹ cháu đưa cháu trở về Anh…”
Cậu càng nói càng cúi thấp đầu, ánh mắt Trình Hi lạnh như băng nhìn cậu.
“Hi nhi… Con càng ngày càng quá đáng . Con nhìn xem con đang làm cái gì… Đến thứ này cũng có thể…” Cha Trình Hi mở miệng trách mắng hắn, ánh mắt tràn đầy miệt thị nhìn cậu.
Trình Hi giận dữ gào lên : ” Chuyện của con không cần cha lo !!”
“Cha không lo, nhưng con nhìn bụng cậu ta đi…”
“Bụng cậu ta làm sao? Là con của con, không phải của cha, cha quan tâm làm cái gì! Con tự mình giải quyết chuyện này.”
“Con … Con”Cha Trình Hi tức giận đến mức không nói được nữa.
“Nếu như cha đuổi cậu ta đi, cậu ta sẽ sung sướng rời đi, mang dòng máu của Trình gia chạy mất ! Nếu không, cậu ta sao lại vội vội vàng vàng gặp cha đến thế !” Trình Hi mỗi chữ như rít lên.
Một lúc im lặng, cha Trình Hi nói tiếp “ Kia mà cũng là dòng máu Trình Hi? Con không cần lo lắng! Phá đi! Con chơi cũng đủ rồi, chỉ cần xóa sạch mọi thứ là được.”
Cậu vui mừng nhìn cha hắn, Trình Hi mạnh mẽ đứng lên “Không, đó là con của con! Tuyệt đối không thể phá! Cha, nếu cha phá đi con của con,Trình gia sẽ tuyệt hậu ! Hoặc là cha tự mình sinh một đứa khác đi, dù sao cha cũng còn trẻ mà!”
“Con nói cái gì!” Ánh mắt cha hắn như muốn phát hỏa, lại dần ổn định “… Con, lúc nào mới sửa được tính tình của mình… Được, nếu cậu ta sinh được một đứa bé khỏe mạnh, cha sẽ chấp nhận đó là dòng máu của Trình gia, nếu không, kể cả cậu ta, cha cũng không muốn nhìn thấy lần thứ hai…”
Cái gì… Y đang nói cái gì… Cậu có nghe nhầm không… Điên, điên hết rồi… Nói vậy khác nào ngầm đồng ý cho hành vi của Trình Hi chứ?… “Bác… Bác thả cháu ra.. Cháu cầu xin bác…” Cậu lao tới, nắm lấy vạt áo y, điên cuồng cầu xin .
Cha Trình Hi tựa hồ không nghĩ cậu sẽ làm vậy, cũng không đẩy ra, nhưng Trình Hi đã đem cậu tóm trở về.
“Aizzzz… Hi nhi từ nhỏ đến giờ.. muốn cái gì được cái đó.. Nhìn cậu cũng không phải là một đứa trẻ hư hỏng, cha mẹ có lẽ là có học thức… nhưng Hi nhi.. lại là con trai độc nhất của Trình gia…”
***
Đúng vậy.. con trai độc nhất của Trình gia, muốn gì được nấy… Nhìn hắn, cậu đã biết Trình gia này thối nát đến mức nào rồi.. Là cậu ngu ngốc, hão huyền, tự mình hại mình rồi. Hành động của cậu, cũng lại làm Trình gia đồng ý …
Đợi đến khi cha Trình Hi rời đi, đại sảnh chỉ còn cậu và Trình Hi, mẹ hắn đã sớm qua đời, cha vì công việc nên rất ít khi về nhà, chỉ biết đáp ứng mọi yêu cầu của hắn, để bù đắp sự thiếu thốn trong gia đình. Tất cả điều đó, đã tạo nên tính cách vừa ích kỷ vừa độc đoán của hắn ngày hôm nay.
“Ha ha… Tôi đang lo không biết nói thế nào với cha! Mọi việc coi như tốt rồi!”
Trình Hi sảng khoái cười lớn, không phải cười tà mị, mà là nụ cười sung sướng của một đứa trẻ được thõa mãn…
Bởi vì Trình gia đã ngầm đồng ý, thái độ của hắn ngày càng trắng trợn, bình thường ở nhà liên tục quát tháo, lúc thì “Cẩn thận một chút, đừng đụng vào con tôi!” lúc thì “Uống thuốc cho tôi, một người uống, hai người khỏe!”
Bụng ngày một lớn, Trình Hi giống như đứa bé , thỉnh thoảng xoa xoa bụng cậu… Cậu ngại ngùng, người hầu ra vào rất nhiều lần, cứ một tiếng lại mang trái cây và thuốc bổ vào phòng. Bác sĩ cũng ở luôn dưới lầu 1, cứ hai ngày lại kiểm tra thai nhi một lần.
Gần đây, bác sĩ mỗi lần kiểm tra cho cậu xong lại ra ngoài.
“Bác sĩ có việc gì sao?” Cậu tùy ý hỏi.
“Umh, người nhà đang làm lễ thành hôn, buổi tối tôi sẽ tới, nếu khó chịu thì gọi điện theo số này cho tôi.” Vừa nói vừa móc ra một danh thiếp đưa cho cậu” Chắc là không có chuyện gì đâu, thai nhi rất khỏe mạnh”
Buổi chiều, Trình Hi đi học , còn căn dặn mọi người đừng làm phiền cậu nghỉ ngơi.
Trong phòng tạm thời không ai vào. Cậu cắn môi, nhớ lại lần trước đã làm sẩy thai , lần này lặp lại, chắc cũng có kết quả tương tự. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của cậu, cậu không thể làm hỏng, nếu không… nghiệt chủng này sẽ được sinh ra…
Trong phòng có camera, Cậu vào phòng tắm… Cầm lấy áo ngủ, làm như đang đi tắm, đóng cửa lại.
Phòng tắm thực sự cũng rất lớn, cậu cầm lấy xà bông , sau đó vứt nó xuống mặt đất, lại lấy chút nước đổ lênh láng lên sàn, mở vòi hoa sen, tính khoảng cách, từ đây đến bồn rửa tay khoảng ba bước, nhắm mắt lại, đi từng bước…
Bỗng nhớ tới hình ảnh bác sĩ cúi đầu khám bệnh cho mình, nhớ khuôn mặt Trình Hi ôn nhu nhìn cậu…
Có thứ gì đó lạnh lẽo rơi xuống mặt cậu, cậu muốn với tay lau đi nhưng không được…
“ Em tỉnh rồi… May là em không sao !” Người đầu tiên cậu nhìn thấy là Trình Hi! Mà tay cậu, đang được hắn gắt gao nắm lấy, chẳng trách, cậu không cách nào cử động được. ( khúc này kêu em cho nó tình củm (^_^) )
***
“Tôi sao vậy?… Tôi đi tắm, sau đó….” Cậu rên rỉ.
“Em trượt chân, bị ngã! Thai nhi cũng bị ảnh hưởng, bác sĩ lại đi vắng, thực sự vô cùng khẩn cấp… May là tôi gọi điện cho em, nếu không, không biết chuyện gì đã xảy ra…”
May mắn? Hừ, phải nói là bất hạnh mới đúng. “Tôi không sao, tôi không muốn đi bệnh viện…”
“Không được, em mất máu rất nhiều, có thể bảo vệ thai nhi đã rất khó rồi, nếu như em lo lắng về cơ thể, không sao, bọn họ không dám nói đâu!”
Đúng thế… Ngươi uy hiếp còn ai dám trái lời!
Nhìn tóc hắn lộn xộn thành một mảng, cằm cũng có chút râu, má hóp lại xanh xao, khóe mắt đỏ bừng, phía dưới còn có quầng đen sâu thẳm, cậu kinh ngạc nghĩ thầm: đối với món đồ chơi, có cần phải cố chấp như thế không? Tuy rằng tôi đang mang thai con anh, nhưng cũng không cần phải lo lắng đến mức này chứ! Cậu mỉa mai cười
Mà hắn có lẽ cũng không biết là cậu cố ý trượt chân, cơ thể chỉ đau một chút, còn thai nhi… đau xót thay …vẫn an toàn!!!
___________
Bình luận truyện