Chương 45: Nhiệt Tình
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Ăn sáng xong, Lâm Thâm về phòng thay quần áo.
Lâm Thâm mặc áo sơmi Lục Tâm Du mới mua, đặc biệt khoe khoang, lúc đi ra khỏi phòng ngủ, đôi tay còn để trong túi quần, nhướng mày, đỏm dáng hỏi Lục Tâm Du, "Thế nào? Anh đây có đẹp không?"
Lục Tâm Du ghét bỏ, "Xấu muốn chết."
"Chậc, đúng là người phụ nữ miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo."
Lục Tâm Du bị Lâm Thâm chọc cười, cô đi qua, giúp anh sửa lại cổ áo, "Tuy gương mặt của anh rất dễ trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng mong anh nhớ kỹ từng giây từng phút, anh là hoa có chủ rồi."
Lục Tâm Du có thể nói như vậy, là thật sự rất để ý Lâm Thâm.
Lâm Thâm vô cùng vui vẻ, ôm Lục Tâm Du hôn hơn nửa ngày mới buông cô ra, nhìn vào mắt cô, ra vẻ nghiêm túc nói: "Đời này chỉ yêu một mình em, anh bảo đảm."
Khóe môi Lục Tâm Du cong cong, trong mắt tràn đầy ý cười, "Đi đi, em không tiễn anh."
Lâm Thâm véo nhẹ eo Lục Tâm Du, cười mờ ám, "Đúng rồi, lát nữa nhớ lên giường nằm thêm một lát, tối hôm qua mệt muốn chết rồi phải không?"
Lục Tâm Du trừng mắt với anh.
Còn không biết xấu hổ mà nói?
Sau khi Lâm Thâm ra cửa, Lục Tâm Du thật sự quay lại giường nằm.
Một giấc là đến giữa trưa, điện thoại vang lên mới tỉnh lại.
"Alo." Lục Tâm Du ngái ngủ, khi tiếp điện thoại, giọng không rõ ràng.
Lâm Thâm vừa nghe đã biết cô còn chưa rời giường.
"Biết ngay là em chưa dậy mà, mau dậy ăn trưa."
Lục Tâm Du mỉm cười, nhắm mắt nói với Lâm Thâm, "Anh cố ý gọi chỉ để kêu em ăn cơm?"
"Không thì sao nữa?"
Trong lòng Lục Tâm Du ấm áp, hỏi anh, "Cảm giác đi làm thế nào?"
Lâm Thâm nói: "Cũng được, chỉ là hơi nhớ em."
"Đồng chí Lâm Thâm, trưa hôm nay anh ăn mật à?"
Lâm Thâm phì cười, "Còn chưa ăn đâu."
"Lâm Thâm, ra ngoài ăn cơm không? Cùng nhau đi đi." Anh vừa dứt lời, bên kia điện thoại liền vang lên một giọng nữ, õng ẹo, còn có chút nũng nịu.
Rốt cuộc hai mắt Lục Tâm Du cũng mở ra, ngồi dậy khỏi giường.
Còn chưa hỏi là ai, Lâm Thâm đã nói: "Không đi, phải về nấu cơm cho vợ tôi."
"Anh...!Anh kết hôn rồi?" Giọng nữ kia cao lên, mang theo vài phần kinh ngạc.
Lâm Thâm đáp lại một chữ ngắn gọn, "Ừ."
"Ối...!Giờ người trẻ tuổi đều kết hôn sớm vậy sao? Ha ha, vậy được, tôi tự đi."
Đầu này điện thoại, Lục Tâm Du cười tủm tỉm, hỏi: "Ai đó?"
"Đồng nghiệp."
"Anh có nói gì thừa thãi không đấy? Với lại hai chúng ta kết hôn khi nào?"
Lâm Thâm cười, nói: "Sớm muộn gì cũng phải kết hôn."
Lục Tâm Du xuống giường, "Anh mau đi ăn cơm đi."
"Em thì sao? Lát nữa ăn gì?"
Lục Tâm Du trả lời, "Không phải người nào đó nói sẽ về nấu cơm cho em sao?"
"Xa quá, tối về sẽ làm cho em."
Lục Tâm Du vốn chỉ nói đùa, cô nhắc nhở: "Anh chuyên tâm làm việc đi, lát nữa em qua chỗ mẹ ăn."
.
.
Lục Tâm Du rửa mặt, sửa soạn xong thì ra cửa, lái xe đến quán mì của mẹ.
Giữa trưa đúng là thời gian bận rộn, Lục Tâm Du đi qua, để túi xách trong phòng, sau đó ra giúp mẹ dọn bàn, tiếp khách.
Lục Lâm Vân thấy con gái đến thì nói: "Con đến rồi, Lâm Thâm đâu? Đi làm à?"
Lục Tâm Du cười tủm tỉm nói: "Đúng thế."
Lục Lâm Vân là người từng trải, không nhịn được mà nhắc nhở Lục Tâm Du, "Đàn ông bước ra xã hội, có nhiều thứ sẽ thay đổi, con cần phải chú ý một chút."
"Mẹ, Lâm Thâm sẽ không vậy đâu." Lục Tâm Du biết, mẹ cô vẫn không quá tin tưởng Lâm Thâm, cứ cảm thấy Lâm Thâm còn nhỏ, sợ anh chưa chơi đủ.
Hơn nữa cứ cảm thấy tình chị em không bền vững.
Lục Lâm Vân cũng biết tình cảm giữa con gái và Lâm Thâm đang rất tốt, không tiện nói gì nhiều.
Sau đó bà lại hỏi chuyện khác, "Lâm Thâm có từng đề cập đến chuyện kết hôn chưa?"
Với người thế hệ trước, chỉ có hôn nhân mới là sự bảo đảm cho tình yêu.
Lục Lâm Vân nghĩ, nếu Lâm Thâm chịu kết hôn, vậy mới nói lên anh nghiêm túc.
"Có từng nói." Lục Tâm Du nhìn mẹ, thở dài bất đắc dĩ, "Mẹ, mẹ không tin Lâm Thâm thì thôi, nhưng mẹ không tin ánh mắt con gái mẹ sao? Mẹ cảm thấy nếu Lâm Thâm không nghiêm túc với con, con sẽ ở bên Lâm Thâm lâu vậy sao?"
Lục Lâm Vân á khẩu không trả lời được.
Sau khi Lâm Thâm tan tầm thì lập tức gọi cho Lục Tâm Du, hỏi cô ăn tối chưa.
Lúc đó Lục Tâm Du đã đi làm, trả lời, "Ăn rồi, anh thì sao?"
"Lát nữa đi, đêm nay có về không?"
"Sáng mai mới về."
Lâm Thâm ừ một tiếng, nói: "Vậy lát nữa anh qua chỗ em."
Lục Tâm Du cười đồng ý, "Được."
Lục Tâm Du nói chuyện với Lâm Thâm một lát rồi cúp điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình, im lặng trong chốc lát.
Một người đàn ông, cho dù đi làm, một ngày anh cũng phải gọi cho cô vài cuộc điện thoại, hỏi cô có ăn cơm đúng giờ không, sao cô có thể không yên tâm?
Lâm Thâm ra khỏi văn phòng luật, tùy tiện tìm một quán ăn, tính cơm nước xong sẽ đi tìm Lục Tâm Du.
Cơm nước xong, anh đi xuống lầu, thuận tiện mua bánh kem Lục Tâm Du thích ăn, làm bữa khuya cho cô.
Trên đường đi, Lâm Thâm đi ngang qua một quầy chuyên bán nhẫn kim cương.
Anh lập tức chuyển hướng, đi vào.
.
.
Lâm Thâm chọn được một chiếc nhẫn kim cương cho Lục Tâm Du, rất muốn mua, suýt nữa đã chuẩn bị cà thẻ.
Nhưng đột nhiên lại nhớ đến Lục Tâm Du không thích anh dùng tiền nhà mình để mua đồ cho cô, cuối cùng đành kiềm chế lại, nhưng vẫn đặt nó, chờ nhận được tiền sẽ mua ngay.
Khi Lâm Thâm đến bệnh viện, Lục Tâm Du không ở văn phòng.
Lâm Mông vừa về nghỉ ngơi, thấy Lâm Thâm đứng ở cửa thì đến trước mặt anh, cười tủm tỉm hỏi: "Anh tìm chị Tâm Du phải không?"
Đây là lần đầu Lâm Thâm gặp đồng nghiệp này của Lục Tâm Du, ừ một tiếng, hỏi: "Cô ấy đâu?"
"Chị Tâm Du đang bận trong phòng cấp cứu, anh ở đây đợi chút nhé." Tầm mắt Lâm Mông dừng ở túi bánh kem trong tay Lâm Thâm, "Đây là mua cho chị Tâm Du à? Thảo nào mỗi lần nhắc đến bạn trai, trông chị Tâm Du rất hạnh phúc, quả nhiên là anh rất tốt với chị ấy."
Lâm Thâm nghe vậy thì mắt sáng rực lên, cười hỏi: "Bình thường cô ấy nói gì?"
"Nói anh rất tốt với chị ấy, không phải anh thì không gả."
Lúc này Lục Tâm Du đang khâu vết thương cho bệnh nhân trong phòng cấp cứu, căn bản không biết mình đã bị đồng nghiệp tốt bán đứng.
Lâm Thâm nghe thấy câu không phải anh không gả thì vui đến mức như sắp bay lên trời.
Lâm Mông kêu anh ngồi chờ một lát, nhưng anh hoàn toàn không kìm nén được tâm tình kích động, tự mình đến phòng cấp cứu tìm Lục Tâm Du.
Cửa phòng cấp cứu đang đóng.
Lục Tâm Du khâu mũi cuối cùng, thắt lại, sau đó gỡ bao tay xuống, ném vào thùng rác, quay đầu đi ra ngoài.
"Tâm Du..." Người đàn ông trung niên phía sau sốt ruột gọi cô, thậm chí kích động muốn xuống giường bệnh.
Người phụ nữ bên cạnh vội ngăn lại, "Ông đừng kích động."
Bước chân Lục Tâm Du dừng lại, quay đầu, nói với y tá: "Bôi thuốc cho ông ta, vết thương nhỏ, không cần nằm viện."
Nói xong, cô lại xoay người tiếp tục ra ngoài.
"Tâm Du! Hai bố con chúng ta nhiều năm không gặp mặt, con không muốn trò chuyện với bố sao?" Trong mắt Vương Đào ánh lệ, người đàn ông năm mươi tuổi, tóc đã trắng hơn một nửa.
Trên trán có vết thương, do khi vào phòng tắm không cẩn thận té ngã, đụng phải cái tủ.
Lục Tâm Du đã tiêu độc, khâu vết thương cho ông ta, nhìn cũng không quá nghiêm trọng.
Lục Tâm Du không quay đầu lại, giống như không hề nghe thấy, lập tức ra ngoài.
Lâm Thâm thấy Lục Tâm Du đi ra, tiến lên cầm tay cô.
Lục Tâm Du lùi về, ngẩng đầu nhìn anh, "Còn chưa rửa tay đâu."
Lâm Thâm lại cầm tay cô, "Không sao."
Anh cúi đầu, thấy đôi mắt Lục Tâm Du đỏ lên, lo lắng hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì xảy ra?"
Anh nhìn vào trong phòng cấp cứu theo bản năng, trên giường bệnh có một người đàn ông tóc hoa râm đang ngồi, bên cạnh giường bệnh có hai người phụ nữ, một người khoảng bốn mươi tuổi, một người khoảng hai mươi tuổi.
Như là một nhà ba người.
Lục Tâm Du kéo Lâm Thâm, "Chúng ta đi thôi."
"Được."
.
.
Hơn một giờ sáng, Lục Tâm Du trực ban ở sảnh khoa cấp cứu.
Lâm Thâm ngồi bên cạnh cô, dùng nĩa đút bánh kem cho Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du đã ăn không nổi nữa, cau mày, "Em không ăn nữa."
"No rồi à?"
Lục Tâm Du ừ một tiếng, sờ soạng bụng nói, "Căng muốn chết."
Lâm Thâm phì cười, cũng học Lục Tâm Du sờ bụng cô, cười nói: "Chậc, không biết còn tưởng là mang thai hai tháng rồi."
Lục Tâm Du đá anh, "Lâm Thâm, anh muốn chết phải không?"
Lâm Thâm nghiêng người né tránh, lại cười xấn đến, ánh mắt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, nói: "Chuyên gia tâm lý học nói, lúc tâm tình không tốt, ăn đồ ngọt sẽ có lợi cho việc khôi phục cảm xúc."
Lục Tâm Du chớp mắt, nghiêng đầu nhìn anh, "Tâm tình em rất tốt."
Lâm Thâm không vạch trần cô, chỉ vuốt lại mái tóc đen, "Em nói tốt thì tốt."
"..."
Lục Tâm Du tăng ca, Lâm Thâm cũng ngồi bên cạnh cô.
Lục Tâm Du đau lòng, kêu anh về đi.
Hôm nay cô trực ca đêm, ngày mai còn có thể nghỉ ngơi, nhưng Lâm Thâm vẫn phải đi làm.
Lâm Thâm lại nói, tới cũng tới rồi, lười về.
Anh tùy tiện tìm cái ghế dài, kéo đến phía sau Lục Tâm Du, nằm lên trên, nhắm mắt ngủ.
Lục Tâm Du kêu Lâm Mông giúp cô lấy tấm chăn trong văn phòng, nhẹ nhàng phủ lên người Lâm Thâm.
Đang khom người đắp chăn cho anh, Lâm Thâm lại đột nhiên mở mắt, cầm tay cô, trong mắt chứa vài phần ý cười hài hước, "Nghe nói bác sĩ Lục nói không phải anh không gả?"
Tay Lục Tâm Du run lên, đôi mắt trợn to, "Ai nói?"
Lâm Thâm cong môi cười, "Việc này em không cần quan tâm, giờ anh đã biết rồi, yên tâm đi, không phải em anh cũng không cưới."
"..."
.
.
Sáng hôm sau, tám giờ sáng, Lục Tâm Du thay ca với đồng nghiệp.
Cả người mệt mỏi, chỉ hận không thể lập tức chui vào chăn.
Nhưng vẫn bị Lâm Thâm kéo ra ngoài ăn sáng, sau đó mới đưa cô về nhà, anh lên tắm rửa xong thì đi ngay.
"Em nghỉ ngơi đi, tan tầm anh sẽ về ngay."
Lục Tâm Du gật đầu, chủ động ôm Lâm Thâm, im lặng vài giây, bỗng nhiên mở miệng, "Người đêm qua là bố em."
Cô rất ít nhắc đến bố với khác, có đôi khi chỉ hận mình không sinh ra từ cục đá.
Nhưng tối qua nếu bị Lâm Thâm đụng phải, cô cũng không muốn gạt anh, nói: "Chờ tối anh về, em sẽ kể cho anh."
"Được." Cô không nói, anh không hỏi.
Cô nói, anh sẽ nghiêm túc lắng nghe.
Trước khi Lâm Thâm tan tầm, Lục Tâm Du gửi tin nhắn cho anh, kêu trên đường về mua vài chai bia.
Lâm Thâm nhắn lại, "Không phải không cho uống rượu bia sao?"
Lục Tâm Du: "Em đoán đêm nay sẽ có sao, chúng ta có thể ở ngoài ban công, vừa uống bia vừa nói chuyện phiếm."
"Chậc, nhã hứng không tồi đâu bác sĩ Lục."
"[ngại ngùng]"
"Uống bia xong thì sao?"
"Ngủ."
"Theo như trình tự bình thường, không phải là lăn giường sao?"
"Cũng được, bọc anh lại, lăn trên giường hai vòng là được chứ gì."
"Chậc, độc nhất lòng dạ đàn bà."
Rốt cuộc Lục Tâm Du cũng bị chọc cười, gửi cho anh emoji con dao dính máu.
Lâm Thâm lại gửi về emoji người vợ tủi thân.
Lục Tâm Du phát hiện, dù tâm tình cô không tốt thế nào, chỉ cần trò chuyện cùng Lâm Thâm, tất cả cảm xúc mất mát không tốt đều không còn sót lại chút gì.
Gửi tin nhắn cho Lâm Thâm xong, Lục Tâm Du vào phòng bếp làm cơm chiều.
Khi Lâm Thâm về nhà, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi đồ ăn nức mũi trong bếp.
"Thơm quá."
Lục Tâm Du đang bưng đồ ăn ra, "Canh nấm, mau thay quần áo ăn cơm."
Lâm Thâm thay giày vào nhà, đầu tiên là đến trước mặt Lục Tâm Du, ôm cô, cho cô một nụ hôn kiểu Pháp.
Lục Tâm Du thở gấp, đẩy anh ra, "Đi thay quần áo mau."
Lâm Thâm cười, cúi đầu hôn lên mắt cô, "Tuân chỉ, tiểu nhân đi ngay."
Lâm Thâm về phòng tắm rửa một cái, thay quần áo rồi mới ra ngoài.
Lục Tâm Du đang xào rau, thấy Lâm Thâm vào bếp thì sai bảo anh, "Anh xới cơm đi, sắp xong rồi."
"Vâng!" Lâm Thâm lấy hai cái bát trong tủ ra.
Bát cơm Lục Tâm Du và Lâm Thâm dùng là đồ đôi, một cái màu đỏ hình cô gái, một cái khác màu lam hình chàng trai.
Lục Tâm Du nhớ lần đầu hai người họ mua bát đôi là khi vừa về ở chung, cùng Lâm Thâm đến trung tâm mua sắm mua đồ dùng sinh hoạt.
Lúc đó Lâm Thâm thấy một cặp bát đôi, một hai phải mua.
Bởi vì chuyện này, Lục Tâm Du còn trêu ghẹo anh, nói anh cứ như con gái.
Nhưng khi tình cảm với Lâm Thâm càng ngày càng sâu nặng, bát cơm kia cô càng dùng càng thích, lần trước không cẩn thận bị vỡ, Lục Tâm Du còn tủi thân khóc, sau đó lập tức chạy tới trung tâm mua một cặp y hệt.
Lâm Thâm xới cơm xong thì giúp Lục Tâm Du bưng thức ăn, ăn xong lại chủ động dọn dẹp chén đũa, Lục Tâm Du muốn đi rửa bát, Lâm Thâm ngăn lại, "Em đừng động vào, sau này công việc rửa chén cứ giao cho anh, con gái chạm vào đồ tẩy rửa nhiều sẽ hư tay."
Lục Tâm Du mím môi cười, ngồi xuống ghế, ghế này là ghế xoay, cô buồn chán ngồi xoay tới xoay lui, bỗng nhiên cảm thán, "Lâm Thâm, anh là đại thiếu gia không có tính xấu đầu tiên mà em gặp."
Lâm Thâm cười nhẹ, "Ai nói, tính tình anh rất xấu, cũng chỉ tốt với em mà thôi."
Lục Tâm Du đột nhiên nhảy xuống ghế, bổ nhào vào người Lâm Thâm, nhón chân hôn lên má anh một cái.
Lâm Thâm đang rửa chén, tay đầy bọt biển.
Anh nghiêng đầu, nhướng mày nói: "Đánh lén à bác sĩ Lục?"
Vừa dứt lời, Lục Tâm Du lại ôm cổ Lâm Thâm, kéo đầu anh xuống, ngửa đầu chủ động hôn lên môi anh.
Một nụ hôn dài nồng nhiệt, từ phòng bếp ra đến phòng khách, lại từ phòng khách đến ban công, cuối cùng lại đến phòng ngủ.
Cửa phòng đóng sầm lại, âm thanh mờ ám bên trong vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Lúc đi ra, đã hơn chín giờ tối.
Lục Tâm Du thay quần áo, đá vào mông Lâm Thâm, "Mau đi rửa chén."
Lâm Thâm quay đầu ôm cô cắn một cái mới buông ra, thỏa mãn nói, "Không nhìn ra đấy, bác sĩ Lục của chúng ta cũng có lúc nhiệt tình như vậy."
Nói xong, anh chỉ dâu tây trên cổ mình, cười không ngừng được, "Còn rất lợi hại."
Có lẽ là ở bên Lâm Thâm lâu rồi, Lục Tâm Du đã hết ngại ngùng, còn đưa tay sờ, "Khá là đẹp."
"Ừ, tiếp tục phát huy." Anh bỗng nhiên đến bên tai Lục Tâm Du, nhẹ giọng nói, "Yêu chết sự nhiệt tình của em."
Lục Tâm Du hừ một tiếng, "Nhìn ra rồi."
"Mau đi rửa chén, rửa xong thì ra ngắm sao."
"Vâng, tiểu nhân đi ngay!"
Lâm Thâm đi rửa chén, Lục Tâm Du về phòng lấy chăn, sau đó để trên sô pha ngoài ban công.
Ánh đèn ngoài ban công mờ mờ, chiếu xuống từ trần gỗ, không những không lạnh lẽo mà còn trông rất ấm áp.
Lục Tâm Du chuẩn bị chăn xong, đến phòng khách lấy bia Lâm Thâm mua về.
Cô cởi giày, cuộn tròn trong chăn.
Đêm nay thật sự rất nhiều sao, gió không quá lớn, nhưng không khí vẫn có hơi lạnh.
Lâm Thâm rửa bát xong, Lục Tâm Du vội gọi anh, "Mau tới làm ấm chăn, lạnh muốn chết."
Bình luận truyện