Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 22: Xông bậy xông bạ



Bạch Tồn Lâm nghe thấy Thẩm Anh ở bên ngoài gọi Mạnh Cảnh Xuân đi ra, hơi nghiêng đầu, thấy Tướng gia đúng là phiền phức, lúc nãy có chuyện gì thì không nói hết với Mạnh Cảnh Xuân luôn đi, lại còn phải gọi người ra ngoài nói chuyện một mình nữa.

Mạnh Cảnh Xuân vẫn ngồi trên mặt đất, không ừ hử gì, không đứng lên cũng không ra ngoài. Dù sao chỉ lát nữa là Bạch Tồn Lâm đi rồi, nàng ra đó đứng ngây người cạnh Thẩm Anh làm gì.

Thẩm Anh đứng ngay cửa, thấy ngàng thờ ơ, bèn nhấc chân đi vào. Mạnh Cảnh Xuân bị dọa đến mức đứng bật dậy, vỗ vỗ nếp nhăn trên áo khoác, cuống quít nói: “Tướng gia vừa mới gọi ta sao? Lúc nãy thất thần nên không nghe thấy......"

Thẩm Anh nhịn rồi lại nhịn, quay đầu đi nhìn tên Bạch Tồn Lâm còn đang hăng say chơi với vẹt, không nói nên lời.

Hắn chợt đi qua chỗ Mạnh Cảnh Xuân, thì thầm nói: “Bảo với hắn là thân thể của ngươi không được khỏe, muốn nghỉ ngơi, mau đuổi hắn đi đi.” Hắn hơi ngừng lại một chút, giọng nói trở lại nhàn nhạt như thường ngày: “Vì tốt cho ngươi thôi.”

Mạnh Cảnh Xuân thầm nói, ta đương nhiên biết chứ! Tiểu tử Bạch Tồn Lâm này thật đúng là không khiến cho người ta ưa nổi, nàng cũng muốn đuổi hắn đi nhanh nhanh một chút, nhưng lúc này nàng càng hy vọng Thẩm Anh mau đi đi. Hôm nay nàng đã bị dọa không ít, chỉ mong đừng bị dọa gì nữa, không thì đêm nay không thể nào ngủ yên nổi.

Nàng âm thầm nhíu mày, Thẩm Anh nhìn nàng một cái rồi quay người bỏ đi.

Thẩm Anh chân trước vừa mới đi, Bạch Tồn Lâm liền quay đầu lại, nhìn Mạnh Cảnh Xuân, nói: “Con vẹt mà đệ nuôi đúng là có hơi đần một chút, nhưng vẫn còn có thể dạy được.”

Mạnh Cảnh Xuân vội vàng gật đầu: “Hôm nào Bạch huynh tới dạy giùm đệ đi, còn hôm nay đệ thật sự rất mệt, muốn nghỉ sớm một chút.”

Lúc này Bạch Tồn Lâm lại rất biết điều: “Cũng được, dù sao sau này Mạnh hiền đệ cũng thành hàng xóm của huynh rồi, đợi đệ chuyển qua nhà sát vách kia thì huynh cũng lập tức chuyển về đây ở.”

Mạnh Cảnh Xuân không nói gì, chỉ thầm nghĩ ngươi biến nhanh một chút không được à?

Bạch Tồn Lâm kì kèo mè nheo nhìn gian phòng thêm một vòng, lầm bầm lầu bầu nói: “Một lượng một tháng, rất tốt.” Nói xong thì đi đến trước mặt Mạnh Cảnh Xuân, thần thần bí bí nói: “Ta thấy hình như Mạnh hiền đệ rất thân với Thẩm tướng, lần trước đệ rơi xuống nước, huynh vớt đệ lên, hắn lại xông tới ôm đệ đi dưới ánh mắt của biết bao người. Chẳng lẽ Thẩm tướng......"

Hắn do dự một chút, lại sáp vào gần nàng hơn một chút, nhăn mày nói: “Đúng như trong lời đồn, là một kẻ đoạn tụ hay sao?”

Mạnh Cảnh Xuân nghe được mấy lời này, trên mặt lúc lạnh lúc nóng. Không lẽ hắn đã phát hiện nàng là nữ nhân từ lúc đó hay sao? Nhưng hôm đó khi tỉnh lại rõ ràng chỉ thấy mỗi mình Trương Chi Thanh, hơn nữa quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn nha!

Nàng cảm thấy bất an trong lòng, không còn tâm trí đâu mà trả lời Bạch Tồn Lâm.

Bạch Tồn Lâm thấy nàng nóng nảy phiền muộn, không khỏi hỏi han: “Lẽ nào...... Tướng gia không những đoạn tụ, mà còn có hứng thú với đệ......"

Hắn nói xong còn làm ra vẻ kinh ngạc, Mạnh Cảnh Xuân chợt lấy lại tinh thần, vội nói: “Bạch huynh nói bừa gì thế?! Đệ cũng không phải là đoạn tụ, đệ thích nữ nhân! Tướng gia làm sao có thể thích một nam nhân thích nữ nhân cơ chứ!”

Bạch Tồn Lâm thầm nghĩ, sao lại không thích được chứ? Đừng thấy Tướng gia nhìn như chính nhân quân tử mà nhầm, bên trong có khi lại là cầm thú cũng không chừng. Mạnh Cảnh Xuân nhìn trắng nõn trắng nà, khiến người yêu mến như thế, cộng thêm đạo hạnh yếu kém, không phải rất dễ bị lừa sao?

Hắn nghĩ nghĩ liền duỗi tay ra vỗ vỗ lên vai nàng, Mạnh Cảnh Xuân bị dọa đến giật bắn người. Bạch Tồn Lâm thầm oán, cũng chỉ vỗ vai ngươi một cái mà thôi, ngươi nhảy dựng lên như thế làm gì? Aiz...... Ban đầu Mạnh Cảnh Xuân cũng đâu đến nỗi như thế.

Không lẽ bị Tướng gia dọa thành như vậy hay sao? Rốt cuộc Tướng gia đã gây nên chuyện cầm thú gì cơ chứ......

Hắn lập tức bày ra dáng vẻ như đã hiểu rõ, nói: “Không sao đâu, huynh khác với Tướng gia, huynh cũng thích nữ nhân giống Mạnh hiền đệ, huynh làm hàng xóm thì đệ cứ việc yên tâm thôi.”

"......" Mạnh Cảnh Xuân liên tục gật đầu, cuối cùng nói, “Đệ biết rồi, biết rồi…… Giờ cũng không còn sớm nữa, Bạch huynh xem, đệ bây giờ không được khỏe cho lắm, có phải nên......"

Bạch Tồn Lâm “ừ” một tiếng: “Vậy huynh đi trước, hiền đệ chú ý tự chăm sóc mình một chút, tuy là ngày hè nhưng cũng rất dễ bị cảm phong hàn, huynh thấy giọng đệ nghẹt lắm rồi.”

Hắn nói lời nào Mạnh Cảnh Xuân gật đầu lời đó. Hết sức vất vả tiễn được tên ôn thần này đi, Mạnh Cảnh Xuân hít sâu một hơi, cũng không thèm cởi áo ngoài, trực tiếp nằm vật ra giường, lưng bị mép giường đập vào phát đau. Nàng duỗi tay sờ sờ quần áo bên trong, thấy lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Thật đúng là họa vô đơn chí. Mạnh Cảnh Xuân khịt khịt mũi, lại ngồi dậy, tâm trạng nặng nề đi rửa mặt.

Nàng bị cảm lâu ngày, lại không chịu uống thuốc, nên nhìn thấy có vẻ rất khổ sở. Mỗi lần nước mũi chảy ra, nàng đều lấy tay áo lau đi, phía dưới lỗ mũi bị lau đến muốn lủng luôn rồi. Mà nàng nghỉ bệnh đã mấy ngày, bất đắc dĩ đành phải quay lại Đại Lý tự làm việc.

Hai ngày này cũng không ai thúc giục nàng chuyển nhà, thế là nàng cứ cù nhây, thầm hy vọng đây chỉ là tùy tiện nói chuyện nhảm mà thôi.

Vụ án đánh bạc ở Vạn Bồ lâu nghe nói có dính dáng đến quan lại trong triều, phải điều tra kỹ càng. Tuy triều đình không cấm dân chúng đánh bạc, nhưng quan lại thì không được. Vạn Bồ lâu là nơi đốt bạc nổi tiếng ở kinh thành, ngoài mặt là quán rượu, thực chất là sòng bạc, thậm chí còn có vài quy tắc ngầm. Người xấu xí, người không có bối cảnh không có quan hệ, nghe nói một khi bước vào Vạn Bồ lâu đều sẽ bị đạp ra ngoài.

Mạnh Cảnh Xuân đọc xong hết hồ sơ nhưng vẫn hoàn toàn mờ mịt. Nếu muốn bắt vị quan viên đến đó đánh bạc thì nhất định phải đi nằm vùng mới được. Nhưng nàng nghèo như vậy, e là vừa mới bước được một chân vào cửa Vạn Bồ lâu thì đã bị đá văng ra rồi.

Nàng vật vã vài ngày, cuối cùng tìm ra được một người móc nối. Người này mở cửa hàng đồ cổ ở thành tây, có một thời gian đến Vạn Bồ lâu chơi, thường hay chơi nhỏ thắng nhỏ, sau đó quyết tâm đánh một ván lớn thì lại thua tê tái, cảm thấy căm hận trong lòng. Theo như người này nói, không có thứ gì mà Vạn Bồ lâu không đem ra cược cả, vàng bạc chỉ là chuyện nhỏ, có người còn đánh cược luôn cả vợ con của mình, thậm chí trao đổi chức quan cũng có nữa......

Mạnh Cảnh Xuân nghe mà sững sờ, đám người này có phải bị hâm rồi không, cược cái gì không cược, lại cứ phải đem người đem chức ra mà cược……

Người móc nối bảo Mạnh Cảnh Xuân đưa 50 lượng bạc cho hắn, hắn sẽ dẫn nàng vào trong đó đánh mấy ván nhỏ. Mạnh Cảnh Xuân líu lưỡi, nàng phải tích đến bao lâu mới có đủ 50 lượng cho hắn chứ?

Người nọ mới đầu nghe nàng nói còn không tin, bảo là mấy người các ngươi làm quan, ngay cả 50 lượng bạc mà còn không móc ra được thì cũng quá nhà quê rồi, căn bản là không thể nào.

Mạnh Cảnh Xuân thẳng thắn vô tư nói, lương bổng một năm của ta cũng chỉ có 40 lượng, ta mới làm được năm đầu tiên, đào đâu ra 50 lượng bạc đưa ngươi chứ.

Người kia ‘xì’ một tiếng giễu cợt, thầm nghĩ người này làm quan cũng thật nghẹn khuất quá rồi, 40 lượng thì còn làm quan cái rắm gì cơ chứ, không đánh gió thu(1), không ăn bớt cắt xén, vậy thì không phải chỉ rách nát bình thường thôi đâu.

(1) Đánh gió thu: Mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản.

Tuy trong lòng thì nghĩ như thế, nhưng hắn cũng không thật sự nói ra.

Người móc nối này xem như cũng hào phóng, trực tiếp cho Mạnh Cảnh Xuân mượn 50 lượng bạc.

Mạnh Cảnh Xuân nhận lấy ngân phiếu mà giật mình, vội hỏi, nếu thua cuộc thì biết làm sao? Nàng trả không nổi mà.

Người kia lại nói, chỉ cần Mạnh Cảnh Xuân có thể giúp hắn tống một kẻ tên là Tống Định Khoan trong Vạn Bồ lâu vào nhà tù Hình bộ, vậy thì 50 lượng này liền tặng không cho nàng.

Sau đó Mạnh Cảnh Xuân mới biết, Tống Định Khoan chính là Tam đương gia của Vạn Bồ lâu, nghe nói cực kỳ lành nghề, không những ngầm lừa gạt tiền bạc của khách đến chơi, mà còn làm ra rất nhiều chuyện tàn nhẫn không có tính người, đưa người này vào ngục của Hình bộ không phải là vấn đề hóc búa gì, vì thế liền đáp ứng giao dịch này.

Người móc nối bảo với Mạnh Cảnh Xuân, lần đầu đi để cho bọn họ quen mặt là được, không cần so đo đến thắng thua.

Mạnh Cảnh Xuân tỏ vẻ đã hiểu, nhưng thường thì quan lại không được phép tham gia đánh bạc, vì thế nàng liền báo với Từ Chính Đạt trước, nhận lấy một tờ giấy cho phép rồi mới đi với người kia đến Vạn Bồ lâu.

Hôm đó trời trong xanh, nắng chói chang, đến tối ánh trăng cũng cực đẹp. Mạnh Cảnh Xuân cất ngân lượng 50 lượng kia vào trong áo, đứng trước cửa cảm khái một tiếng. Chỉ cần vận khí của nàng kém một chút thì 50 lượng này liền trôi sông trong một đêm đẹp trời như thế này, vậy thì sẽ đáng tiếc biết bao.

Nàng còn chưa kịp cảm khái tiếp thì người móc nối đã kéo nàng vào trong. Có người quen dẫn đường, đương nhiên mọi chuyện đều thuận lợi. Dọc đường đi người móc nối vẫn luôn nói thầm với nàng, nơi này làm gì, nơi kia làm chi, chỗ này có thể tùy ý đi lại, chỗ kia thì không phận sự miễn vào.

Mạnh Cảnh Xuân vừa nhìn vừa yên lặng ghi nhớ kỹ. Tuy nàng mang theo 50 lượng bạc, nhưng cũng chỉ có thể chơi vài ván nhỏ với mấy người đánh bạc khác. Lục bác, hoa hội, cờ tướng, mã điếu(2), vân vân và vân vân, phải nói là gì cũng có đủ. Tiểu nhị vắt khăn trên vai đi qua đi lại, Mạnh Cảnh Xuân nhìn lên trên lầu, thấy còn có cả đổ kỹ(3) trong đó.

(2) Lục bác: Là một trò chơi dạng cờ phổ biến của Trung Quốc thời cổ đại. Một số nghiên cứu cho rằng trò chơi này chủ yếu dành cho hai người chơi, theo đó mỗi người chơi lần lượt di chuyển sáu con cờ xung quanh các điểm đối xứng của một bàn cờ vuông dựa theo kết quả gieo sáu chiếc que, vốn được sử dụng như quân xúc xắc trong các trò chơi hiện đại. (nguồn: wiki)

Hoa hội: Là một loại bài phổ biến vào triều Đạo Quang nhà Thanh, thoạt đầu chỉ lưu hành ở vùng Chiết Giang, về sau lan truyền khắp các tỉnh Quảng Đông, Phước Kiến, Giang Tô, Thượng Hải. Do bộ bài gồm ba mươi sáu quân bài, tượngtrưng cho 36 nhân vật trong xã hội như hoàng đế, tể tướng, tướng quân, trạng nguyên, công chúa, ăn mày, hòa thượng, đạo sĩ, nho sĩ, tiều phu v.v... Lưng quân bài vẽ hình rồng, ngựa, bướm, cá v.v.. đẹp đẽ, nên gọi là Hoa Hội. Người chơi bài sẽ đặt tiền, nói tên một quân bài trước khi rút. Nếu rút trúng sẽ được nhà cái chung món tiền lớn gấp 30 lần tiền đặt nếu chỉ có một người chơi. Nếu hai người chơi thì chỉ được chung món tiền gấp 15 lần tiền đã đặt v.v... (nguồn: Ấn Quang pháp sư gia ngôn lục tục biên)

Mã điếu: Chính là ‘Mạt chược’ ngày nay, tổng cộng có 40 lá. 4 người hợp lại chơi, mỗi người lấy 8 lá trước, còn lại 8 lá đặt giữa bàn. 4 người thay phiên nhau ra bài, giữ bài, lấy lớn ăn nhỏ. (nguồn: baike.baidu.com)

(3) Đổ kỹ: Mấy cô gái phục vụ cho mấy người chơi bạc.

Nàng không biết chơi, thế là người móc nối kia liền chỉ cho nàng. Mạnh Cảnh Xuân cũng không quá tập trung vào ván bài, mắt quay tròn nhìn bốn phía, hện không thể xem kỹ đến từng góc nhỏ. Người móc nối kia đẩy đẩy nàng, hỏi nàng đánh ‘đại’ hay đánh ‘tiểu’?

Mạnh Cảnh Xuân thuận miệng nói: "Tiểu.", sau đó liền đưa ngân phiếu ra. Nàng nhìn lên trên lầu, dường như vừa thấy một thân ảnh quen thuộc, nhìn rất giống một chủ sự Kế tỉnh, nhưng lại không dám khẳng định. Nàng đang định đuổi theo lên trên, người móc nối lại giữ chặt lấy tay nàng: “Sắp mở rồi mà ngươi còn chạy đi đâu thế?”

Mạnh Cảnh Xuân nán lại đợi một chút, ai ngờ trong nháy mắt nàng lại ù ù cạc cạc mà thắng bạc.

50 lượng bạc thoắt cái đẻ ra thành 500. Đầu óc Mạnh Cảnh Xuân nhất thời mê muội.

Người móc nối kia vui sướng thu gom toàn bộ ngân phiếu trên bàn đánh bạc, rất có nghĩa khí đưa cho Mạnh Cảnh Xuân, nhỏ giọng nói: “Nếu không thì, lại đánh thêm ván nữa nhé?”

Mặt Mạnh Cảnh Xuân trắng bệch, món lợi bất chính thế này mà cầm thì phỏng tay chết à. Người móc nối kia lại nói: “Ngươi lo cái gì? Dù gì ngươi cũng phải đến đây lần nữa, xem như tiền vốn đi.”

Mạnh Cảnh Xuân ngượng ngùng nhận lấy. Người móc nối kia lại cầm lấy 50 lượng từ nàng làm vốn, chơi thêm hai ván, tuy thắng không nhiều nhưng lại cực kỳ may mắn. Mọi người bắt lầu loe ngoe đặt theo Mạnh Cảnh Xuân, lại thắng thêm hai ván nữa, số người đặt theo Mạnh Cảnh Xuân càng nhiều hơn.

Vận may của Mạnh Cảnh Xuân khá tốt, khiến nàng cảm thấy sợ hãi trong lòng, cuống quít nói với mọi người: “Đừng đặt theo ta nữa, trước giờ vận may của ta kém lắm, cũng không biết sao hôm nay lại……”

Nhưng mọi người đều đỏ cả mắt rồi, còn nghe được gì nữa đâu, chỉ cắm mặt theo nàng.

Kết quả ngay ván tiếp theo, Mạnh Cảnh Xuân thua đậm!

Người móc nối kia nhanh chóng kéo kéo tay áo của Mạnh Cảnh Xuân, ý bảo nàng chuồn lẹ. Mạnh Cảnh Xuân bừng tỉnh lại, nhấc chân chạy biến ra ngoài.

Lúc này có vài người chơi nghĩ rằng Mạnh Cảnh Xuân là “người nhà” của Vạn Bồ lâu, mấy ván đầu chính là cố ý thắng để lừa người khác đặt cược theo, cuối cùng khiến người ta té dập mông!

Mạnh Cảnh Xuân oan như Thị Kính, khóc không ra nước mắt, chỉ còn biết liều mạng chạy, cũng không biết người móc nối kia đã trốn đi đâu rồi. Mạnh Cảnh Xuân vừa quay đầu lại nhìn, thấy mấy người chơi lúc nãy đã rượt nàng sát nút.

Thật vất vả mới tìm đến được một ngõ hẻm, Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng vọt vào, thấy cửa của một phủ viện còn đang để ngỏ, mà lại không có ai canh gác, liền vội vàng chạy tót vào trong rồi lập tức đóng chặt cửa lại, thở hồng hộc, sau đó xoay người lại ngó ngó qua khe cửa xem tình hình bên ngoài.

Tận đến khi nhìn thấy đám người kia chạy vụt qua nhanh như chớp, Mạnh Cảnh Xuân mới tạm thở phào một hơi, người nhũn như con chi chi tựa vào trên cửa, ngay cả tiếng bước chân đằng sau cũng không nghe thấy.

Vào lúc nàng đang hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, một cánh tay nhẹ nhàng xách cổ áo phía sau của nàng: “Trương thái y, ngày nay kẻ trộm lại còn xông thẳng vào từ cửa chính nữa, có phải đã quá kiêu ngạo rồi hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện