Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 47: Thông báo?



Mạnh Cảnh Xuân ở phía sau nhìn mà sửng sốt, bộ dáng vừa rồi của Thẩm Anh là suýt ngã sao? Cái này...... Thật sự quá gượng rồi.

Thẩm Anh đứng thẳng lên, cũng chưa mở miệng. Sắc mặt người kia nhàn nhạt, nói: “Thuận đường tạt qua, vốn tưởng là muộn thế này ngươi sẽ ở trong phủ, không ngờ ngươi lại chăm chỉ đến vậy, bận đến tận lúc này mới về. Có chuyện muốn tìm ngươi nhờ một chút, nếu trong phủ không tiện thì ra ngoài nói.”

Thẩm Anh thấy Tương vương cải trang ra ngoài như vậy, cũng không vạch trần, chỉ đáp lại một tiếng.

Hắn nhanh chóng nhìn thoáng qua Mạnh Cảnh Xuân, Mạnh Cảnh Xuân như hiểu được một chút, trong lòng đánh trống thùng thùng.

Người kia vững vàng nhẹ nhàng bước ra ngoài, Thẩm Anh cũng theo ra cùng, Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới thở ra một hơi.

Khi Thẩm Anh về phủ đã là đêm khuya, hắn tóm được Mạnh Cảnh Xuân ở trong nhà bếp, nói: “Không có chuyện gì nàng làm tổ ở đây làm chi?”

Mặt Mạnh Cảnh Xuân xám xịt, quẳng một củ khoai lang tồn trữ trong mùa đông vào trong lò, nướng nướng rồi xoa xoa cái mũi, lại quét tro lên trên đó: “Ta cảm giác như ta đã gặp xui.”

Thẩm Anh lườm nàng một cái, đi đến chạn bếp tìm đồ ăn, nhưng chỉ tìm được một chén canh cá lạnh ngắt cùng với nửa chén cơm. Hắn lấy chén ra, nói: “Sao nàng lại gặp xui?”

Mạnh Cảnh Xuân buồn bực nói: “Lúc sau, ta lén lút đi theo ra, thấy Nghiêm Học Trung, vậy chắc khách quý hôm nay...... chính là Tương vương?"

Thẩm Anh tránh nặng tìm nhẹ, mở nắp nồi, nước bên trong sắp sôi, cầm cái giá hâm đồ ăn thả vào, đặt cơm và canh cá còn thừa lên cái giá, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Nàng nhận ra Nghiêm Học Trung à?”

“À, hắn từng tới Đại Lý tự một chuyến.” Mạnh Cảnh Xuân còn nghe nói, Nghiêm Học Trung xuất thân từ cai ngục, ngôn từ cay nghiệt, một châm thấy máu, cực kỳ lợi hại. Tuy hiện giờ đã thu liễm rất nhiều, nhưng ngày đó Từ Chính Đạt đứng trong hành lang, chỉ nói chuyện với Nghiêm Học Trung chưa được nửa nén nhang mà sắc mặt đã trắng bệch, hết sức khó coi.

Mạnh Cảnh Xuân nghe đồng liêu truyền tai nhau, nói là chức Đại Lý tự khanh đã để trống một thời gian dài như vậy, nếu Tương vương thật sự lên ngôi, e là Nghiêm Học Trung sẽ lấp chỗ trống đó.

Nếu lời đồn này là thật, thì Đại Lý tự sẽ có một biến đổi thật lớn. Từ Chính Đạt thích qua loa có lệ, nếu có một cấp trên mặt sắt máu lạnh, Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy cũng rất tốt. Chẳng qua...... Đầu mình không tính là đặc biệt nhanh nhạy, liệu có bị ghét bỏ không?

Nàng nghĩ nghĩ một hồi, lại quên béng mất chuyện Tương vương hôm nay. Thẩm Anh nói: "Vì hôm nay Tương vương tới đây mà nàng liền cảm thấy mình gặp xui?"

"Đúng vậy.” Mạnh Cảnh Xuân rầu rĩ đáp, "Hôm nay giả mạo làm quản gia trong phủ, lỡ sau này bị nhận ra, ta liền thấy ta thật là xui."

Thẩm Anh cười nhạt, đậy nắp nồi, đứng tựa vào bếp lò: “Ta còn chưa cảm thấy mình sẽ gặp xui, làm gì tới lượt nàng.”

Mạnh Cảnh Xuân ló đầu ra, nhìn Thẩm Anh đứng cạnh bếp lò: “Chẳng lẽ Tướng gia đi ra ngoài, chưa ăn cơm mà đã về sao?”

Thẩm Anh cau mày: “Bởi vì vị kia quá keo kiệt, chỉ nói chuyện không ăn cơm."

Mạnh Cảnh Xuân đen mặt, bản thân mình keo kiệt, lại còn không biết ngượng mà nói người khác. Nàng rụt đầu về, lật lật khoai nước trong lò, buồn bực nói: “Vậy Tướng gia mời không được à?”

"Tương vương không có ý tứ đó, Nghiêm Học Trung không chịu chi tiền, ta mạnh mẽ ló đầu ra làm chi đâu?” Hắn hơi dừng lại một chút, "Không bằng về nhà uống canh cá."

Mạnh Cảnh Xuân lại xoa xoa mũi: "Nghiêm Học Trung thật sự rất giàu sao?”

“Cứ xem là vậy đi.” Thẩm Anh bất chợt thở dài, "Phu nhân hắn rất hào phóng, cho hắn rất nhiều tiền tiêu vặt."

"À, phu nhân hắn thật sự rất giàu sao?” Lời đồn là thực?

"Đúng vậy.”

“Ờ......" Mạnh Cảnh Xuân kéo dài âm cuối, “Chẳng lẽ, Tướng gia hâm mộ Nghiêm Học Trung?"

"Ta hâm mộ hắn làm cái gì?"

Mạnh Cảnh Xuân phồng má nói: “Vì phu nhân hắn cho hắn rất nhiều tiền tiêu vặt chứ sao.”

Thẩm Anh lườm nàng một cái: “Ta không cần phu nhân cho tiền tiêu vặt.” Nói rồi mở nắp nồi ra, cầm lấy miếng lót, bưng canh cá và cơm đã được hâm nóng ra, nói tiếp: “Nàng lĩnh lương hai tháng này chưa? Năm nay được nhiều hơn một lượng à?”

Mạnh Cảnh Xuân hừ một tiếng, không thèm đếm xỉa gì tới hắn, dồn hết lực chú ý vào củ khoai nướng trong lò, lật tới lật lui, bên ngoài đã cháy đen thui, cũng không biết bên trong chín chưa. Nàng lại lật lật, đợi đến khi củi trong lò cháy rụi mới đào củ khoai ra. Nàng trực tiếp duỗi tay ra cầm, bị bỏng đến nhe răng trợn mắt, chùi chùi cái tay đen sì.

Nàng tìm một cuộn vải bao lại, chịu nóng cầm đến bàn, mở bao vải ra, thổi thổi củ khoai. Thẩm Anh ngồi đối diện nàng bắt đầu ăn cơm, thấy nàng thổi một hồi, duỗi tay sang cầm cả miếng vải lẫn củ khoai qua, cực kỳ gọn gàng lột bỏ lớp vỏ cháy đen.

Thẩm Anh lột được đến một nửa, Mạnh Cảnh Xuân đưa tay sang, hắn đã cúi đầu cắn một ngụm.

“Ơ?”

Thẩm Anh cầm củ khoai nướng tỏa khói tứ phía, giương mắt nhìn nàng, giọng nói cực kỳ bình thản: "Chẳng lẽ không phải cho ta ăn?"

"Ta......" Mạnh Cảnh Xuân nuốt một ngụm nước bọt.

Thẩm Anh cúi đầu nhìn vài miếng cơm ít ỏi trong bát, lại nhìn chén canh cá, nói: “Nàng cảm thấy chừa lại một tẹo như vậy, ta có thể ăn no à?”

Mạnh Cảnh Xuân hơi mím môi, rất là hào phóng nói: "Ngươi ăn đi.”

Thẩm Anh liền cúi đầu chậm rãi ăn tiếp. Mạnh Cảnh Xuân rướn cổ nhìn củ khoai bốc khói, lại bổ sung một câu: "Rất nóng, ngươi...... Ngươi đừng ăn nhanh như vậy.”

Thẩm Anh nói: "Ta là vì muốn tốt cho nàng." Ăn chậm quá cho nàng thèm chết sao?

Mạnh Cảnh Xuân dời mắt đi, đứng lên nói: "Ta đi về trước......"

"Không ngồi cùng với ta, đợi ta ăn xong à?"

Mạnh Cảnh Xuân bất mãn nói: "Tướng gia đâu phải là con nít.”

"Ta chính là con nít, nàng ngồi xuống đi."

Mạnh Cảnh Xuân quay đầu: "Không!" Nói xong liền tỏ vẻ như muốn đi ngay.

Thẩm Anh lại đột nhiên đưa một tay ra, kẹp lấy cổ áo nàng, “Nàng đi đi.” Xong rồi quần áo bị xé rách này nọ cũng không phải do hắn nha.

Mạnh Cảnh Xuân cau mày cụp mắt xuống nhìn: “Tướng gia thật đúng là không nói đạo lý.”

“Ta chính là không thích nói đạo lý." Thẩm Anh vừa nói vừa uống nốt chén canh cá, xong rồi mới ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt dần dần hiện lên ý cười, nhưng rất nhạt: “Hôm nay ta thực sự rất hâm mộ Nghiêm Học Trung."

Mạnh Cảnh Xuân chu mỏ: “Vậy Tướng gia đi tìm một phu nhân có tiền là được.”

"Ta cũng không phải hâm mộ vì phu nhân hắn có tiền." Thẩm Anh ngừng lại một chút, "Ta hâm mộ vì hắn —— có phu nhân."

Mạnh Cảnh Xuân quay mặt đi: “Vậy Tướng gia đi tìm một......"

Thẩm Anh đứng lên, cách một cái bàn, hơi nghiêng người về phía trước, môi dán vào tai nàng, ấm giọng nói: "Nàng làm phu nhân của ta không phải được rồi sao?”

Mạnh Cảnh Xuân nhất thời đỏ mặt, vội la lên: "Tướng gia nói bậy cái gì thế?"

Đương nhiên là nàng muốn gả cho hắn, nhưng với tình hình b ây giờ, nàng giả nam đi lại trong nha môn như thế, cho dù nàng từ quan không làm nữa, nhưng nếu Thẩm Anh còn ở trong triều, thì nàng không thể công khai gả cho hắn.

Mà sao Thẩm Anh có thể từ quan không làm nữa chứ? Mạnh Cảnh Xuân thấy được khát vọng của hắn, nàng biết trên người hắn có gánh nặng, không thể nói buông liền buông. Đi như thế không giống như là chuyện hắn có thể làm, dù cho hắn đã không còn nhiều mong chờ đối với triều đình này, nhưng trên người hắn vẫn còn có trách nhiệm, bây giờ chưa thể đi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Mạnh Cảnh Xuân lại có một ít buồn bã.

Thẩm Anh thấy phản ứng này của nàng, cũng đoán được con nhóc này đã nghĩ ra đến tầng đó. Đến khi nào...... mới có thể sống thật với lòng mình?

Mạnh Cảnh Xuân quay đầu lại, tầm mắt chạm nhau, mấp máy môi, nói: “Ta không có lòng tham, không gấp.”

Hầu kết Thẩm Anh khẽ động, buông tay, chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng: “Ừ.”

Mạnh Cảnh Xuân hít sâu một hơi, nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền mơ hồ hiện lên hai bên má. Rõ ràng là một khuôn mặt vô cùng mộc mạc, nhưng lại...... làm cho người ta khó quên.

***

Tương vương giám sát vụ án phế Thái tử kết đảng mưu hại Nhị điện hạ, nghe nói trước đó một Bình sự của Đại Lý tự đã rất thuận lợi lập bản cung khai của Ngụy Minh Tiên, liền sai người đến Đại Lý tự tìm Mạnh Cảnh Xuân, bảo nàng ghé qua một chuyến.

Mạnh Cảnh Xuân vỗ vỗ mặt, nàng thầm nghĩ, hình như hôm đó Tương vương cũng chỉ nhìn lướt qua một cái, chắc không đến mức nhớ được, huống chi nàng chỉ là giả làm quản gia mà thôi, không phải nhân vật trọng yếu gì, không cần phải căng. Nàng trấn an mình như thế, nhưng vẫn thấp thỏm.

Khi gặp mặt, nàng cúi đầu hành lễ với Tương vương. Tương vương liếc nàng một cái, chỉ nói: "Hiện nay người trong Đại Lý tự đều không có tinh thần như vậy à? Mệt mỏi vì quá bận, hay là chê lương ít?”

Mạnh Cảnh Xuân hơi hơi nâng đầu, đứng thẳng người.

Tương vương thấy khuôn mặt này, cũng không nói câu dư thừa nào, chỉ tự ý cầm hồ sơ ở bên cạnh lên, lấy ra tờ cung khai kia, hỏi một vài chuyện.

Mạnh Cảnh Xuân thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vui mừng vì tạm thời chưa bị nhận ra. Vì thế nàng thành thành thật thật kể lại chuyện mình lấy được tờ cung khai này như thế nào. Tương vương nghe, cũng không nói gì, chờ nàng kể xong toàn bộ, mới quăng một câu đánh giá đơn giản: “Vốn chỉ là gặp may."

Mạnh Cảnh Xuân đen mặt.

Tương vương lại nhàn nhạt bồi thêm một câu: “Gặp may cũng là một loại bản lĩnh.”

Mạnh Cảnh Xuân nhịn không được oán thầm, việc gì mà phải chia ra nói như thế, nói một lèo không phải là được rồi à?

Hắn đặt lại hồ sơ lên bàn: “Không còn chuyện gì nữa.”

Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới như trút được gánh nặng, hành lễ cáo lui.

Nhưng nàng vừa mới đi đến bên ngoài, liền nhìn thấy Thẩm Anh đi tới. Thẩm Anh không chào hỏi nàng, nàng cũng rất biết điều cúi đầu đi nhanh.

Gần đây Hoàng thượng long thể bất an, không hỏi chính sự, mấy ngày vừa qua đã ủy thác toàn quyền cho Tương vương xử lý. Gặp chuyện gì quan trọng, Thẩm Anh cũng phải chuyển tấu chương liên quan lên cho Tương vương phê chuẩn.

Sau khi hắn vào phòng, không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ, hai tay dâng tấu chương lên. Tương vương nhận lấy, cũng không lật ra, chỉ im lặng nhìn hắn, một câu cũng không nói.

Thẩm Anh nói: “Nếu điện hạ không còn chuyện gì quan trọng, vi thần xin cáo lui.”

Tương vương đặt tấu chương lên bàn, giọng nói nhàn nhạt chậm rãi: “Để Đại Lý tự Bình sự làm quản gia trong phủ của ngươi ——" hơi hơi nâng mắt: "Ngươi thật là có bản lĩnh nha."

Thẩm Anh bình tĩnh kiên định, chậm rãi trả lời hắn: "Mạnh bình sự cùng Tông Đình có chút quan hệ, trước khi Tông Đình rời kinh từng thương lượng với thần cho hắn ở trong phủ của thần một thời gian, cuối cùng không hay không biết ở đến tận bây giờ. Mà Mạnh bình sự không muốn ăn chùa uống chùa ở chùa, nên khi nhàn rỗi liền giúp đỡ làm một ít chuyện."

Tương vương cười nhạt: "Xem ra Đại Lý tự khá là rảnh rỗi, vẫn còn kiêm được chứ quản gia trong Tướng phủ.”

Thẩm Anh tránh nặng tìm nhẹ: "Hơn một năm nay Đại Lý tự không có người đứng đầu, chung quy cũng không phải là biện pháp.”

“Ngươi thấy thế nào?”

"Nghiêm đại nhân xuất thân giám ngục, rèn luyện ở biên thùy vài năm nay, đủ để đảm nhiệm chức vị này.”

"Rất tốt. Chẳng qua ——" Tương vương liếc hắn một cái, "Thẩm tướng cứ cử hiền bất tị thân(1) như thế, để cho người ngoài biết là không tốt đâu.”

(1) Cử hiền bất tị thân: Khi tiến cử nhân tài cho đất nước, chẳng nghĩ đến việc người đó với mình là có quan hệ gì, chỉ cần người đó giúp ích được cho quốc gia.

Thẩm Anh ung dung nói: “Cử hiền bất tị thân mới tận tâm.”

Tương vương cười cười: "Nghe nói Thẩm Thời Linh sắp đến kinh thành. Hắn ngừng lại: "Rất nhiều năm không gặp rồi đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện