Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 80: Vui tai vui mắt!!



Thẩm Anh nói xong, Mạnh Cảnh Xuân lại muốn ngồi bên ngoài thêm một lát, Thẩm Anh không có cách nào, đành phải ngồi tiếp với nàng trong hành lang. Khi nói chuyện, Mạnh Cảnh Xuân chợt nhắc tới cuốn sách mà phụ thân lưu lại trước kia.

Sau khi nàng thi hương xong, lúc vào kinh đi thi là coi như hoàn toàn dọn khỏi nhà của cậu họ, một rương sách hai bọc quần áo thường phục là toàn bộ gia sản của nàng. Di vật của mẫu thân ít đến đáng thương, quan trọng nhất cũng chỉ có cuốn sách của phụ thân, nặng trình trịch nằm trong rương sách, bây giờ nhớ lại, đúng là thật sự rất nặng.

Thẩm Anh khẽ nhấp một ngụm rượu, hỏi nàng: “Nàng muốn nghiên cứu nó một chút sao?” Nàng thường hay nhốt mình trong dược phòng, có khi ở trong đó cả nửa ngày không ra, chắc là trong lòng cũng mơ hồ có ý nghĩ như thế.

Mạnh Cảnh Xuân đặt chén rượu xuống, thở dài nói: "Không biết rốt cuộc phụ thân viết mấy thứ đó ra để làm gì, là hồ sơ giữ lại cho chính ông hay là định sau trăm tuổi truyền cho đời sau? Đọc nhiều năm như vậy mà vẫn không thể hiểu thấu ý đồ của ông ấy.”

Hơn ba mươi năm cuộc đời có hơn một nửa là nghiên cứu y dược, làm không biết mệt, dưới gối cũng chỉ có một đứa con gái, thân thể thê tử lại không tốt, không còn cách nào sinh nở. Tương lai y thuật này muốn truyền cho ai, chắc ông ấy cũng từng cân nhắc, cho nên mới ghi chép lại, hy vọng một ngày nào đó có thể truyền cho người có duyên sao?

Hiện giờ Mạnh gia chỉ còn lại một mình nàng, nếu cuốn sách cùng với phương thuốc truyền lại này cứ giấu trong phủ tích bụi, e là một ngày nào đó sẽ biến mất mà không hay. Nàng cũng từng nảy lên ý nghĩ định chỉnh sửa lại rồi mang đi in, nhưng trong lòng vẫn luôn băn khoăn, mỗi lần chỉ nghĩ đến rồi lại từ bỏ.

Thẩm Anh nói: “Lúc đó mẫu thân nàng cho phép nàng đọc cuốn sách đó, chắc là cũng không để ý đến quy củ y thuật Mạnh gia không truyền nữ. Nếu nàng băn khoăn, cứ chỉnh lý lại cuốn sách rồi đem đi in đi. Còn về phần phương thuốc bí truyền không tiện truyền ra ngoài của Mạnh gia, thì cứ giữ lại cho mình thôi.”

Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.

“Mấy ghi chú chẩn bệnh, nếu có chỗ nào nàng không hiểu, thì cứ đến gặp Trương Chi Thanh nghiên cứu thảo luận, không cần ngại ngùng.”

Mạnh Cảnh Xuân tiếp tục gặm bánh Trung thu, nói: “Đã biết.”

Một đêm này ở Thục viên, Mạnh Cảnh Xuân ngủ cực ngon, mơ một giấc mơ rất dài, nhưng khi tỉnh lại cũng không thấy buồn. Bình thường nếu nàng mơ thấy những chuyện trước kia sẽ luôn luôn buồn bực, bây giờ lại bình tĩnh nhiều lắm.

Thẩm Anh nói, ở Thục viên không thiếu gì cả, bên Thẩm phủ cũng không cần dọn sạch, nếu Mạnh Cảnh Xuân muốn chuyển dược phòng qua đây thì chọn ngày sai người chuyển sang là được.

Hôm đó, vừa đúng lúc Thẩm Thời Linh ở trong phủ, thấy Mạnh Cảnh Xuân tới đây chuyển dược phòng đi, đến phút cuối cùng lại gọi Mạnh Cảnh Xuân tới, do dự cả buổi mới nói: "Không biết trong số mấy phương thuốc bí truyền của Mạnh gia, có cái nào giống như...... Tống Tử hoàn này nọ hay không?”

Mạnh Cảnh Xuân nheo mắt, nhớ tới hồi trước ở Sở có nghe nói đến chuyện Thẩm Thời Linh khó có thai, cắn cắn môi nói: "Có thì cũng có, nhưng chưa có ai thử nghiệm cả, mà viên thuốc cũng phải chế ra cho tốt mới được. Huống chi không phải thuốc này ăn vào là có hiệu quả ngay, còn cần phải chẩn đoán phân tích triệu chứng bệnh, không đơn giản như thế.”

Thẩm Thời Linh lại nói: "Thật không, nhưng không thử một chút thì sao biết được.”

Nàng nói trực tiếp như vậy, khiến Mạnh Cảnh Xuân không biết phải nói gì.

Nhưng rốt cuộc Thẩm Thời Linh cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, Mạnh Cảnh Xuân liền cõng rương sách đi ra cửa.

Thẩm Thời Linh hỏi câu này, Mạnh Cảnh Xuân cũng để trong lòng. Nếu có hôm nào rảnh rỗi, không bằng chế vài viên thuốc, về phần có muốn để Thẩm Thời Linh thử hay không thì nói sau.

***

Đôi vợ chồng nhỏ ở Thục viên được một tháng, hiện giờ đã là cuối thu đầu đông, hoa quế nở muộn cũng đã úa tàn, kinh thành càng ngày càng lạnh.

Song, trong thời tiết lạnh đến mức không ai muốn ra cửa này, triều đình lại sôi sùng sục vì một tin tức về Thẩm Anh. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, giấc mộng xuân của bao nhiêu tiểu cô nương trong kinh thành rơi vỡ đầy đất.

Tiểu lại Ngự Sử đài cau mày nói: "Nghe nói Hữu tướng dâng sớ cầu hôn một vị Bình sự trong Đại Lý tự đó nha!"

Tiểu lại Hình bộ chớp mắt nói: “Vậy là Hữu tướng quả thật là đoạn tụ sao? Ngang nhiên cầu hôn quan viên triều đình gì gì đó, chuyện này thật sự là quá kinh khủng à, tin này của ngươi có đúng hay không thế? Ô khoan từ từ, khi nào thì triều ta có thể cưới nam nhân thế?”

"Đần à.” Tiểu lại Ngự Sử đài chọt chọt trán đối phương, “Đại Lý tự Bình sự kia giống Đổng đại nhân, giống nhau đó!”

Tiểu lại Hình bộ giật mình hiểu ra, há to miệng nhìn trân trối, thật lâu sau mới khép lại được: “Vậy Hoàng thượng thấy tấu chương này không biết có tâm tình thế nào đây nữa? Cái này thật sự là không tốt...... Dù sao cũng không thể chỉ cho phép quan trên đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn nha. Vậy thì cũng không thể trách móc Hữu tướng cùng với Bình sự kia......"

"Nghe nói Bình sự kia với Hữu tướng ngầm qua lại lâu rồi, từ khi ở quan xá cùng nhau là đã quyến rũ nhau rồi. Vậy mà giấu được đến tận bây giờ, thừa dịp thời cơ lúc này tốt đẹp mới chọc ra. Hữu tướng đúng thật là gian trá giảo hoạt, lòng đen sì sì luôn.”

Tiểu lại Hình bộ "Chậc chậc" hai tiếng, lại nói: “Nhắc mới nhớ, Hữu tướng cũng lớn tuổi rồi, độc thân nhiều năm như thế không biết thân thể có còn xài được hay không nữa. Gian díu với nhau lâu vậy mà ngay cả đứa bé cũng không tòi ra được.”

Tiểu lại Ngự Sử đài vươn tay ra vỗ đầu hắn: “Nói bậy gì vậy, đây là ở bên ngoài, lỡ có ai nghe thấy thì ngươi cứ ngồi mà đợi Hữu tướng tới lột da ngươi đi. Thật ra tuổi Hữu tướng vẫn còn tốt chán, hơn nữa còn chưa chính thức thành hôn, cũng đâu thể nào để cho Bình sự kia vác cái bụng to đi qua đi lại trong Đại Lý tự được, khẳng định là cấm dục rồi.”

"......" Mặt của tiểu lại Hình bộ đen thui, “Thế tức là sắp thành hôn à? Đây thật sự là một chuyện lớn trong kinh thành nha, đúng là vui tai vui mắt, rất được hoan nghên đó.”

“Đúng đó, ngươi có biết tòa nhà hồi trước của Mạnh Viện phán không? Cái tòa nhà tên là Thục viên ấy, ở ngay bên cạnh tửu lâu, bảo là mua lại làm nhà mới."

"Chậc chậc, bản lĩnh kim ốc tàng kiều của Hữu tướng đúng là quá lợi hại."

"......"

Đương nhiên cũng có người ôm một bụng căm phẫn, không vừa mắt cách làm hạ lưu này của Hữu tướng. Mạnh bình sự khi quân, Hữu tướng lại hùa theo dối trên gạt dưới, còn cấu kết với quan viên ở tầng thấp nhất, bây giờ lại rửa sạch bóng tội danh của mình dễ như trở bàn tay như thế, thật đúng là một tay che trời, triều đình này có còn vương pháp gì hay không? Nhưng chuyện này cũng chỉ có thể thì thầm to nhỏ với nhau, không thể công khai cho thiên hạ đều biết, oán hận cũng chỉ có thể ngầm trong lòng mà thôi. Bên này căm giận bất bình, bên kia lập tức có đồng nghiệp tới, vỗ vai nói: “Ôi dào, không bằng thông cảm cho tên độc thân đáng thương bao nhiêu năm qua ngay cả tay nữ nhân cũng chưa được sờ qua đi, không cần tự mình luẩn quẩn trong lòng, người ta cũng đâu có dễ dàng gì......"

Thực đúng là không có thiên lý.

Chẳng những nhóm tiểu lại điên cuồng khua môi múa mép, ngay cả quan to trong triều cũng bàn tán xôn xao, nhưng khi mấy lời thảo luận này đang lên đến cao nhất, bỗng nhiên có một nhóm người nhanh chóng nhận được tấm thiệp mời —— đỏ chót, do Thẩm Anh tự tay viết, chính là thiệp cưới. Cái này chẳng khác nào công khai thừa nhận với mọi người rằng tất cả lời đồn đó đều là thật, mà Hoàng thượng cũng không có ý trách móc gì. Thiên hạ thái bình, Thẩm Anh ta chuẩn bị thành hôn, mọi người đều được biết.

Tông Đình là người đầu tiên nhận được thiệp mời, lúc cầm lấy thong thả mà phấn chấn mở ra xem. Ôi, hôn sự lại được tổ chức ở Thục viên. Thục viên này không phải là nhà cũ của Mạnh Cảnh Xuân à? Thẩm Anh làm như thế không phải là đi ở rể sao? Vui à nha.

Đổng Tiêu Dật nhận được thiệp mời, lành lạnh cười ba tiếng, nhìn Thẩm Anh nói: "Lại thành hôn à? Bên phía ta tuyệt đối không cung cấp hai phần đồ cưới, trừ khi đưa hai phần sính lễ tới. Nghĩ lại cũng khá là phiền đấy.” Thẩm Anh mím môi ngẫm nghĩ, biết nghe lời phải mà nói: “Hiện giờ Đổng đại nhân quyền cao chức trọng, nếu ta đưa thêm một phần nữa không phải là hối lộ hay sao. Đôi bên vẫn nên giản lược bớt thôi.”

Bên kia Mạnh Cảnh Xuân đi đưa thiệp mời cho Nghiêm Học Trung, Nghiêm mỗ vừa cầm đến tấm thiệp lại lập tức trả ngược lại, lạnh mặt nói: “Một mình ta cầm lấy chẳng phải là phải chi ra hai phần tiền hay sao. Thời Linh cầm là được, bọn ta là một nhà." Mạnh Cảnh Xuân chỉ đành phải ngượng ngùng cất thiệp cưới vào trong tay áo.

Mà khi Từ Chính Đạt biết nàng là nữ nhân thì kinh hãi đến mức cằm suýt rơi xuống đất. Kết quả Mạnh Cảnh Xuân ở trong Đại Lý tự cả nửa ngày mà cũng không thấy đưa thiệp mời cho ông ta.

Đến đêm, Từ Chính Đạt dạo bước qua, Mạnh Cảnh Xuân đang thu dọn hồ sơ, nhìn thấy ông, nàng hỏi: "Từ đại nhân có chuyện gì à?"

Từ Chính Đạt nói: "Cái này, có phải là ngươi quên đưa ta thứ gì rồi hay không?"

Mạnh Cảnh Xuân nói: "Đâu có đâu, hồ sơ vụ án nên giao ta đều giao ra hết rồi mà."

Từ Chính Đạt nghe vậy, đen mặt nói tiếp: "Tướng gia thành hôn không mời ta sao?"

Mạnh Cảnh Xuân vội vàng lục tìm trong tay áo, lôi ra được một thiệp cưới nhăn nhúm, nói: "Chỉ còn lại thiệp của Nghiêm đại nhân thôi."

Từ Chính Đạt giật lấy: "Hắn không cần thì đưa ta, ta sẽ góp một phần tiền."

Mạnh Cảnh Xuân nhất thời ngây người, dáng vẻ một lòng muốn nịnh bợ này của Từ Chính Đạt vẫn là lần đầu tiên nàng được thấy, nàng cúi đầu tiếp tục chỉnh lý hồ sơ, cũng không thèm để ý ông ấy nữa.

Về phần mấy đồng liêu trong Đại Lý tự, khi nghe nói đến chuyện này cũng không dám đến hỏi nàng cái này cái kia, vẫn chỉ trưng ra khuôn mặt tươi tắn đón chào, vờ như chả có chuyện gì xảy ra, mọi việc vẫn giống như ngày thường.

Tới gần ngày kết hôn, Mạnh Cảnh Xuân xin phép nghỉ mấy ngày, đi cùng với Thẩm Anh đến Kinh Giao tảo mộ phụ thân. Lúc đi qua cầu Kiến Sơn, nhớ đến một vài chuyện vào khoảng thời gian này năm ngoái, trong lòng vẫn có một ít xúc động.

Thẩm Anh vái mộ của cha vợ, đứng yên lặng rất lâu. Mạnh Cảnh Xuân chợt hỏi hắn: “Trước kia chàng từng tới đây à? Sao thấy có vẻ như chàng rất quen thuộc đoạn đường này?”

Thẩm Anh không mở miệng. Sao mà hắn dám tới đây chứ, lần nào cũng chỉ đi tới rừng tùng kia là ngừng, ngần ấy năm trôi qua nhưng chưa bao giờ dám chân chính đứng trước ngôi mộ này.

Mạnh Cảnh Xuân thấy hắn không trả lời, liền ngồi xổm xuống, cầm lấy giỏ trúc đựng giấy tiền vàng bạc, đốt trước mộ. Thẩm Anh hoá vàng cho Mạnh Viện phán cùng nàng, ngàn vạn cảm xúc đan xen trong lòng. Hắn ngẩng đầu nhìn Mạnh Cảnh Xuân, vẻ mặt nàng thật sự rất tập trung, không hề có suy nghĩ lung tung nào.

Cuối cùng, nàng duỗi tay ra, khẽ vuốt ve bia mộ, thở dài nói: "Nghe nói vốn là không thể lập bia, sau đó có người bổ sung cho.” Hai mắt nàng chăm chú nhìn thẳng vào Thẩm Anh: “Có phải là Tướng gia bổ sung không? Chữ trên bia chắc cũng do Tướng gia viết?”

Tay nàng lướt đến chỗ cuối cùng viết tên người lập bia, trên đó lại viết tên trước kia của nàng. Nàng thở dài nói: “Chắc là Tướng gia không biết rồi, Quán La chỉ là nhũ danh của thiếp, sao có thể viết trên bia chứ? Chuyện nghiêm túc như vậy.”

Thẩm Anh nghe mấy lời này của nàng, suy sụp áy náy ban đầu cũng giảm bớt một chút. Hắn lại cầm một ít giấy tiền lên đốt, một trận gió thổi qua, hắn bị tro bụi làm sặc, ho khan từng trận. Mạnh Cảnh Xuân duỗi tay qua, dốc sức vỗ thuận theo lưng hắn. Chờ đến khi hắn dịu lại, nàng mới ngẩng đầu nhìn giấy bụi bị gió thổi bay lơ lửng trong không trung, nhẹ giọng thở dài: “Mẫu thân thiếp nói, nếu tro bụi này bị gió cuốn bay đi, chính là do người chết đã thu hết ý nghĩ của mình đi rồi. Chắc là phụ thân cũng đã mang ý nghĩ đi cùng với giấy vàng này......"

Nàng lại quay đầu sang phía Thẩm Anh, nhìn đôi mắt bị hun đỏ hoe của hắn, nhẹ nhàng mỉm cười: "Tướng gia không cần ngại ngùng đâu, nói cho phụ thân đi, nói chàng cưới ta, với lại chàng sẽ đối xử tốt với ta mới đúng.”

Thẩm Anh ấn đầu nàng xuống, nhìn bia mộ kia, trong lòng yên lặng cầu nguyện một phen.

Mạnh Cảnh Xuân đứng thẳng dậy, xách cái giỏ trống rỗng lên, nói với Thẩm Anh: "Trời tối rồi, về nhà thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện