Ai Đem Tiếng Gió Nghe Thành Ly Biệt Ca
Chương 20
Hứa Niệm Nhất cúp máy liền lập tức ra cửa. Cô cảm giác toàn thân mình huyết dịch đều đang thiêu đốt, thế nhưng thời khắc cô nhìn thấy con người cao ráo kia đứng dựa vào cây dương liễu. Lúc đó lòng lại nảy sinh ra một loại giãy dụa bất đắc dĩ, nhưng lập tức bình tĩnh lại.
Người khác trông thấy Đường Nịnh vĩnh viễn là ánh sáng rực rỡ loá mắt. Chỉ có cô nhìn thấy được sợ hãi trong lòng của anh, chỉ có cô nhìn thấy sự nhu nhược của anh, cũng chỉ có cô biết anh sợ hãi điều gì.
Quả thật, bọn họ đều là qua không được một cửa ải, đó là cùng đối phương không có bất cứ quan hệ nào.
Cô chầm chậm bước tới, anh cũng trông thấy cô, gương mặt kia hiện ra tức giận phẫn nộ, vật vả, làm cô không thể không nhíu mày.
"Niệm Nhất......" Ngày khi cô đến gần, anh liền nhẹ giọng gọi tên cô, âm thanh đó tựa như một con chó con.
Hứa Niệm Nhất nhẹ nhàng thở dài, lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
"Cậu đã nói không rời bỏ tôi......" Giọng nói của anh rất nhẹ, nhẹ đến độ để cô cảm thấy có chút đáng thương, cô quay đầu nhìn anh, chỉ gặp anh cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Nhìn như vậy hoàn toàn chính xác rất đáng thương.
Cô nói cho anh biết, "Tôi không có rời bỏ cậu. Chỉ là bạn gái cậu không thích chúng ta ở cạnh thế này, cho nên tôi muốn cho cô ấy chút thời gian quen thuộc."
"Cô ấy chỉ là bạn gái của tôi......"
Chỉ là?
Anh vốn là như vậy, lời ngụy biện gì đều có thể nói thành rất hợp lí.
Cái gì gọi chỉ là bạn gái?
Hứa Niệm Nhất nhìn anh với khuôn mặt bất đắc dĩ, "Thế nhưng cô ấy là bạn gái của cậu."
"Bây giờ không phải." Anh nhìn cô, "Làm bạn gái của tôi liền phải chấp nhận Hứa Niệm Nhất. Hứa Niệm Nhất cùng bạn gái tôi không thể có xung đột."
"Cậu là cùng tôi và người khác ở cạnh không giống nhau. Cô ấy hiểu lầm cũng không sai......"
"Tôi không có ép buộc cô ấy. Chấp nhận Hứa Niệm Nhất ở bên cạnh tôi, hoặc là chia tay. Mỗi người đều có lựa chọn." Anh nhìn cô, "Chẳng lẽ nói Tiền Nhất Khiêm có bạn gái, cậu liền muốn cùng cậu ấy giữ khoảng cách?"
"Cậu ấy không giống, cậu ấy là em họ tôi."
"Vậy cậu cũng coi tôi thành em họ tốt đi, tôi và Tiền Nhất Khiêm là anh em tốt, chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn cần giải thích thêm sao?"
Tất cả đều mờ nhạt đi, thế nhưng thân phận sẽ luôn chắc chắn.
Không rõ ràng, chẳng lẽ cả một đời mập mờ sao?
Hứa Niệm Nhất trong lòng nhẹ nhàng cười, cô ngược lại rất tốt, mỗi lần trở về, thêm một người anh trai, lại thêm người em trai. Vấn đề gì đều được giải quyết, đều thành thân thích, cũng là đơn giản.
Cô luôn lý trí, cho tới nay vẫn luôn là như thế, cho dù lúc này, cô cảm giác toàn thân mình đều đang run rẩy, cũng không biết chỗ đó đang đau, chính là tốc độ phát run quá nhanh. Trái tim thật như bị cái gì chói trặt lại, ngay cả hít thở cũng khó khăn, cô vẫn sẽ lý trí.
Con người anh không có cảm giác an toàn, đối tình cảm đã sớm không còn tin tưởng.
Điều đó là điều kiện rất tốt cho cô rút lui, anh lùi lại cũng chỉ vì sợ và không muốn thương tổn hay mất đi, dạng này đối với người nào cũng đều tốt.
Kỳ thật nếu như không có đêm hoang đường kia, có khả năng tất cả cũng sẽ không quá tệ.
"Niệm Nhất, đừng quan tâm người khác, được không?"
Hứa Niệm Nhất đang trầm tư bị anh làm rối loạn, cô nhìn khuôn mặt rất gần ấy, không khỏi cảm thấy lạ lẫm.
Anh dáng dấp nhìn rất đẹp, khuôn mặt trắng, lông mày đen nhánh, cặp mắt thâm thúy tú lệ. Lúc cười luôn mang theo một chút tính trẻ con, thế nhưng phiến môi hơi mỏng lộ ra mấy phần lạnh lùng.
Chỉ là trí nhớ của cô còn dừng lại tại lúc nhỏ, khả năng bởi vì chỉ có lúc kia, lẫn nhau mới có thể không hề ngại ngùng tới gần, từ lúc nào dáng dấp anh đã lớn như vậy?
"Niệm Nhất......"
Lòng của cô mềm nhũn, nghĩ thầm, đều để mọi chuyện đi qua đi, như bây giờ là tốt nhất.
Chỉ có như bây giờ mới sẽ không mất đi, chỉ có dạng này mới có thể vĩnh viễn có được.
Bọn họ đều biết nhược điểm của đối phương.
"Tôi mặc kệ người khác nghĩ thế nào, tôi chỉ là không muốn để cho mình có phiền phức." Cô xoay người không nhìn anh, "Cậu không quan tâm bạn gái tốt của mình, vậy tôi liền tự quản tốt chính tôi, chỉ đơn giản như thế."
Anh không nói gì, hoàn toàn yên tĩnh, mà cô đã không có biện pháp quay đầu, nhanh chân đi trở về sẽ không tiếp tục cùng anh nói nhảm.
"Niệm Nhất......"
Cô dừng lại, ngay cả cánh tay cũng không dám nhấc, để khuôn mặt ướt đẫm, như đồ ngốc đứng yên tại đấy.
"Có được không?"
"Được cái đầu của cậu, cút nhanh lên về nhà cho tôi đi ngủ." Cô cuối cùng vẫn là không có bỏ được. Giả bộ phát cáu rồi mới thở phì phò chạy đi.
Mà người phía sau, lộ ra ngữ khí hưng phấn, "Tôi biết rồi, cậu đừng giận tôi, tối nay tôi điện thoại cho cậu."
Cô cất bước tiến về phía trước, cảm giác bước chân đã dễ dàng không ít, chỉ là trong thân thể có nhiều thứ đã bị dập tan bởi sự khó khăn, đau nhức.
Còn tốt là trong nhà không có ai, cô chật vật trốn vào trong phòng, nằm ở trên giường, nghe tiếng tim mình đập, một lần, hai lần, ba lần...... Cuối cùng hai mắt nhắm nghiền, khôi phục bình tĩnh.
Có người, dùng một phút đi yêu một người, rồi mới dùng cả một đời để từ bỏ kia tình cảm đó.
Cô nghĩ, cô làm không được.
Cô yêu người kia tất nhiên cần phải dùng rất dài rất dài thời gian đi tìm hiểu, mới có thể biết yêu có đáng giá hay không, thế nhưng là cô sẽ dùng một phút đi từ bỏ đoạn tình cảm đó.
Nếu như níu không được, nên để nó đi.
Nếu như không thuộc về mình, nên buông tay.
Chính là đơn giản như thế, tiếp tục khó chịu sẽ thống khổ, nhưng nếu như đã tiến đến ngõ cụt vẫn nên xoay người, đi ra ngoài rồi bắt đầu lại từ đầu.
Hứa Niệm Nhất ở nhà nằm một ngày, ngày hôm sau liền cùng Đường Nịnh xem như không có chuyện gì quấn lấy nhau.
Mà Đường Nịnh vẫn là bộ dáng bất cần đời, chẳng hề để ý.
Lâm Hiểu Phân đi tìm cô, xin cô tha thứ, xin cô khuyên Đường Nịnh về bên cô ta.
Kêu cô nói cho anh, không phải cô không nguyện ý nhưng là cô làm không được.
Cô nói cũng sẽ không ích gì.
Cô gái chưa từ bỏ ý định, khóc hô hào, để cô cảm thấy mình quả thực chính là đang nắm trong tay cọng cỏ cứu mạng duy nhất của người khác.
Không có cách nào, cô mềm lòng, vẫn là thử một chút.
Đường Nịnh cười cười, cái gì cũng chưa hề nói.
Cuối cùng anh vẫn chia tay với Lâm Hiểu Phân, cũng không biết anh dùng thủ đoạn gì, nói lời nói gì. Tóm lại người kia không còn xuất hiện trong tầm mắt cô nữa.
Cái vòng này tới tới đi đi, mọi người cũng đều biết tại sao.
Quen sẽ không nhiều lời gì, không quen cũng không dám nhiều lời gì, tựa như người kia căn bản không tồn tại, những chuyện kia căn bản chưa từng xảy ra, tất cả mọi việc đều tan thành mây khói.
Mà hai người họ trong chuyện này vẫn thân mật như cũ, luôn tự nhiên như vậy.
Chỉ là dần lại biến thành thản nhiên.
Thản nhiên nhìn người khác có thể nói lời gì, tựa như chính là như vậy vô cùng tự tin.
Thời gian lâu dài, mọi người dường như đã quen với sự kết hợp này.
Thời điểm Hứa Niệm Nhất đi rất nhanh đến, Đường Nịnh nói đi du lịch cuối cùng cũng thực hiện.
Người không nhiều, đều là người quen.
Lâm Ấu Bân, Tiết Bình, còn có bạn gái của họ.
Hứa Niệm Nhất nói với mẹ vẫn còn nhiều thời gian, cuối cùng bà cũng đồng ý.
Sau khi đi du lịch, cô sẽ phải trở về.
Hứa Niệm Nhất cảm thấy lần du lịch này là một kỷ niệm của thanh xuân tuổi trẻ, cũng là một cái kết thúc.
Chí ít, cô cũng đã từng có một giấc mơ tuyệt đẹp.
Đương nhiên còn có hoang đường, sự phản nghịch tùy hứng của tuổi thiếu niên.
Tóm lại đều sẽ kết thúc.
Người khác trông thấy Đường Nịnh vĩnh viễn là ánh sáng rực rỡ loá mắt. Chỉ có cô nhìn thấy được sợ hãi trong lòng của anh, chỉ có cô nhìn thấy sự nhu nhược của anh, cũng chỉ có cô biết anh sợ hãi điều gì.
Quả thật, bọn họ đều là qua không được một cửa ải, đó là cùng đối phương không có bất cứ quan hệ nào.
Cô chầm chậm bước tới, anh cũng trông thấy cô, gương mặt kia hiện ra tức giận phẫn nộ, vật vả, làm cô không thể không nhíu mày.
"Niệm Nhất......" Ngày khi cô đến gần, anh liền nhẹ giọng gọi tên cô, âm thanh đó tựa như một con chó con.
Hứa Niệm Nhất nhẹ nhàng thở dài, lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
"Cậu đã nói không rời bỏ tôi......" Giọng nói của anh rất nhẹ, nhẹ đến độ để cô cảm thấy có chút đáng thương, cô quay đầu nhìn anh, chỉ gặp anh cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Nhìn như vậy hoàn toàn chính xác rất đáng thương.
Cô nói cho anh biết, "Tôi không có rời bỏ cậu. Chỉ là bạn gái cậu không thích chúng ta ở cạnh thế này, cho nên tôi muốn cho cô ấy chút thời gian quen thuộc."
"Cô ấy chỉ là bạn gái của tôi......"
Chỉ là?
Anh vốn là như vậy, lời ngụy biện gì đều có thể nói thành rất hợp lí.
Cái gì gọi chỉ là bạn gái?
Hứa Niệm Nhất nhìn anh với khuôn mặt bất đắc dĩ, "Thế nhưng cô ấy là bạn gái của cậu."
"Bây giờ không phải." Anh nhìn cô, "Làm bạn gái của tôi liền phải chấp nhận Hứa Niệm Nhất. Hứa Niệm Nhất cùng bạn gái tôi không thể có xung đột."
"Cậu là cùng tôi và người khác ở cạnh không giống nhau. Cô ấy hiểu lầm cũng không sai......"
"Tôi không có ép buộc cô ấy. Chấp nhận Hứa Niệm Nhất ở bên cạnh tôi, hoặc là chia tay. Mỗi người đều có lựa chọn." Anh nhìn cô, "Chẳng lẽ nói Tiền Nhất Khiêm có bạn gái, cậu liền muốn cùng cậu ấy giữ khoảng cách?"
"Cậu ấy không giống, cậu ấy là em họ tôi."
"Vậy cậu cũng coi tôi thành em họ tốt đi, tôi và Tiền Nhất Khiêm là anh em tốt, chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn cần giải thích thêm sao?"
Tất cả đều mờ nhạt đi, thế nhưng thân phận sẽ luôn chắc chắn.
Không rõ ràng, chẳng lẽ cả một đời mập mờ sao?
Hứa Niệm Nhất trong lòng nhẹ nhàng cười, cô ngược lại rất tốt, mỗi lần trở về, thêm một người anh trai, lại thêm người em trai. Vấn đề gì đều được giải quyết, đều thành thân thích, cũng là đơn giản.
Cô luôn lý trí, cho tới nay vẫn luôn là như thế, cho dù lúc này, cô cảm giác toàn thân mình đều đang run rẩy, cũng không biết chỗ đó đang đau, chính là tốc độ phát run quá nhanh. Trái tim thật như bị cái gì chói trặt lại, ngay cả hít thở cũng khó khăn, cô vẫn sẽ lý trí.
Con người anh không có cảm giác an toàn, đối tình cảm đã sớm không còn tin tưởng.
Điều đó là điều kiện rất tốt cho cô rút lui, anh lùi lại cũng chỉ vì sợ và không muốn thương tổn hay mất đi, dạng này đối với người nào cũng đều tốt.
Kỳ thật nếu như không có đêm hoang đường kia, có khả năng tất cả cũng sẽ không quá tệ.
"Niệm Nhất, đừng quan tâm người khác, được không?"
Hứa Niệm Nhất đang trầm tư bị anh làm rối loạn, cô nhìn khuôn mặt rất gần ấy, không khỏi cảm thấy lạ lẫm.
Anh dáng dấp nhìn rất đẹp, khuôn mặt trắng, lông mày đen nhánh, cặp mắt thâm thúy tú lệ. Lúc cười luôn mang theo một chút tính trẻ con, thế nhưng phiến môi hơi mỏng lộ ra mấy phần lạnh lùng.
Chỉ là trí nhớ của cô còn dừng lại tại lúc nhỏ, khả năng bởi vì chỉ có lúc kia, lẫn nhau mới có thể không hề ngại ngùng tới gần, từ lúc nào dáng dấp anh đã lớn như vậy?
"Niệm Nhất......"
Lòng của cô mềm nhũn, nghĩ thầm, đều để mọi chuyện đi qua đi, như bây giờ là tốt nhất.
Chỉ có như bây giờ mới sẽ không mất đi, chỉ có dạng này mới có thể vĩnh viễn có được.
Bọn họ đều biết nhược điểm của đối phương.
"Tôi mặc kệ người khác nghĩ thế nào, tôi chỉ là không muốn để cho mình có phiền phức." Cô xoay người không nhìn anh, "Cậu không quan tâm bạn gái tốt của mình, vậy tôi liền tự quản tốt chính tôi, chỉ đơn giản như thế."
Anh không nói gì, hoàn toàn yên tĩnh, mà cô đã không có biện pháp quay đầu, nhanh chân đi trở về sẽ không tiếp tục cùng anh nói nhảm.
"Niệm Nhất......"
Cô dừng lại, ngay cả cánh tay cũng không dám nhấc, để khuôn mặt ướt đẫm, như đồ ngốc đứng yên tại đấy.
"Có được không?"
"Được cái đầu của cậu, cút nhanh lên về nhà cho tôi đi ngủ." Cô cuối cùng vẫn là không có bỏ được. Giả bộ phát cáu rồi mới thở phì phò chạy đi.
Mà người phía sau, lộ ra ngữ khí hưng phấn, "Tôi biết rồi, cậu đừng giận tôi, tối nay tôi điện thoại cho cậu."
Cô cất bước tiến về phía trước, cảm giác bước chân đã dễ dàng không ít, chỉ là trong thân thể có nhiều thứ đã bị dập tan bởi sự khó khăn, đau nhức.
Còn tốt là trong nhà không có ai, cô chật vật trốn vào trong phòng, nằm ở trên giường, nghe tiếng tim mình đập, một lần, hai lần, ba lần...... Cuối cùng hai mắt nhắm nghiền, khôi phục bình tĩnh.
Có người, dùng một phút đi yêu một người, rồi mới dùng cả một đời để từ bỏ kia tình cảm đó.
Cô nghĩ, cô làm không được.
Cô yêu người kia tất nhiên cần phải dùng rất dài rất dài thời gian đi tìm hiểu, mới có thể biết yêu có đáng giá hay không, thế nhưng là cô sẽ dùng một phút đi từ bỏ đoạn tình cảm đó.
Nếu như níu không được, nên để nó đi.
Nếu như không thuộc về mình, nên buông tay.
Chính là đơn giản như thế, tiếp tục khó chịu sẽ thống khổ, nhưng nếu như đã tiến đến ngõ cụt vẫn nên xoay người, đi ra ngoài rồi bắt đầu lại từ đầu.
Hứa Niệm Nhất ở nhà nằm một ngày, ngày hôm sau liền cùng Đường Nịnh xem như không có chuyện gì quấn lấy nhau.
Mà Đường Nịnh vẫn là bộ dáng bất cần đời, chẳng hề để ý.
Lâm Hiểu Phân đi tìm cô, xin cô tha thứ, xin cô khuyên Đường Nịnh về bên cô ta.
Kêu cô nói cho anh, không phải cô không nguyện ý nhưng là cô làm không được.
Cô nói cũng sẽ không ích gì.
Cô gái chưa từ bỏ ý định, khóc hô hào, để cô cảm thấy mình quả thực chính là đang nắm trong tay cọng cỏ cứu mạng duy nhất của người khác.
Không có cách nào, cô mềm lòng, vẫn là thử một chút.
Đường Nịnh cười cười, cái gì cũng chưa hề nói.
Cuối cùng anh vẫn chia tay với Lâm Hiểu Phân, cũng không biết anh dùng thủ đoạn gì, nói lời nói gì. Tóm lại người kia không còn xuất hiện trong tầm mắt cô nữa.
Cái vòng này tới tới đi đi, mọi người cũng đều biết tại sao.
Quen sẽ không nhiều lời gì, không quen cũng không dám nhiều lời gì, tựa như người kia căn bản không tồn tại, những chuyện kia căn bản chưa từng xảy ra, tất cả mọi việc đều tan thành mây khói.
Mà hai người họ trong chuyện này vẫn thân mật như cũ, luôn tự nhiên như vậy.
Chỉ là dần lại biến thành thản nhiên.
Thản nhiên nhìn người khác có thể nói lời gì, tựa như chính là như vậy vô cùng tự tin.
Thời gian lâu dài, mọi người dường như đã quen với sự kết hợp này.
Thời điểm Hứa Niệm Nhất đi rất nhanh đến, Đường Nịnh nói đi du lịch cuối cùng cũng thực hiện.
Người không nhiều, đều là người quen.
Lâm Ấu Bân, Tiết Bình, còn có bạn gái của họ.
Hứa Niệm Nhất nói với mẹ vẫn còn nhiều thời gian, cuối cùng bà cũng đồng ý.
Sau khi đi du lịch, cô sẽ phải trở về.
Hứa Niệm Nhất cảm thấy lần du lịch này là một kỷ niệm của thanh xuân tuổi trẻ, cũng là một cái kết thúc.
Chí ít, cô cũng đã từng có một giấc mơ tuyệt đẹp.
Đương nhiên còn có hoang đường, sự phản nghịch tùy hứng của tuổi thiếu niên.
Tóm lại đều sẽ kết thúc.
Bình luận truyện