Ái Dục Thành Thị Chi Tâm Ý

Chương 9



Lúc Yusite đem một túi tiền mặt giao cho kế toán của bệnh viện quận, kế toán trợn to hai mắt, do dự nửa ngày mới đem tiền trong túi lấy ra. Cô thoáng đếm qua một chút, sau đó từ trong tủ bên cạnh lấy ra sổ ghi chép phủ đầy bụi đã lâu, dùng máy đếm hai lần, sau đó mới chính thức tin tưởng: Johan · Yusite thực sự đem khoản tiền chữa bệnh nợ trước kia thanh toán hết, không chỉ vậy, còn ứng trước tiền đặt cọc cho phẫu thuật tiếp theo.

“Anh trúng số lớn sao?” Kế toán có chút hoài nghi, Yusite trước đây đều là từng tháng nộp tiền chữa bệnh, có chút như là trả tiền theo từng kỳ, lần này lại có cách một lần lấy ra số tiền lớn như vậy, hy vọng cũng không phải làm chuyện xấu gì để có được tiền.

“Dựa trên góc độ nào đó mà nói, đúng vậy.” Yusite không giải thích nhiều, “Tôi đổi công việc, ông chủ mới rất hào phóng.”

Kế toán nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Yusite, đoán rằng cái “công việc mới” này chỉ sợ không phải là nghề đứng đắn gì.

“Thật tốt số a.” Kế toán tùy tiện trả lời một câu, đồng thời đem tờ biên lai vừa in ra xé xuống, ký tên từng cái, ấn lên tất cả lớn nhỏ con dấu của bệnh viện, con dấu của kế toán, con dấu ngày tháng, “Những thứ này là hóa đơn, biên lai, chứng nhận đã đóng tiền…” Cô đem một số biên lai kể cả tiền thối giao cho Yusite, không mang chút tình cảm nói: “… Cầm cái này cũng có thể đi tìm bác sĩ, đem phẫu thuật xếp vào lịch trình; sau đó đi tìm y tá trưởng, cô ấy sẽ…”

“Chờ một chút, vì sao thối nhiều tiền như vậy?” Yusite nghi ngờ ngắt lời đối phương. Hắn sẽ đại khái ghi lại chi tiêu khám chữa bệnh, lúc nhận tiền cũng tận lực nhận số nguyên, “Có phỉa sai sót chỗ nào rồi không?”

“Trong máy tính biểu hiện ghi chép như thế này.”

Yusite cẩn thận xem lại, “Hình như có vài khoản không được tính đến… Như lần trước Emily cấp cứu, chính là tôi…”

“Chính là lần anh cũng nằm viện kia?”

Yusite có chút ngượng ngùng gật đầu, “Đúng…”

“Tôi xem lại một chút.” Kế toán ấn phím, “Emily cấp cứu, kiểm tra, còn anh lại nằm viện… Khoản phí này đã sớm được trả.”

“Làm sao có thể?” Yusite vội vàng hỏi, “Ai trả?”

“Trong máy tính chỉ biểu hiện 『 đã trả tiền mặt 』, tôi không biết là ai trả.” Kế toán bắt đầu không nhịn được, “Ngài Yusite, có người giúp anh trả tiền không tốt sao? Anh còn muốn thế nào?”

Gọing điệu của kế toán không thân thiện khiến Emily ở bên cạnh cũng lại càng hoảng sợ, lập tức kéo tay của Yusite, “Ba ba, làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Yusite vội vã trấn an. Đồng thời, hắn đột nhiên nghĩ ra: Người biết hắn té xỉu nằm viện sẽ có mấy người? “Có phải bác sĩ Vinci trả không?”

“Bác sĩ nào?” Kế toán liếc mắt một cái, thuận miệng lấy lệ đuổi hắn, “… Chắc là vậy đi.”

Yusite dắt Emily chậm rãi đi về phía phòng khám khoa tim ở tầng trệt, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Không nghĩ tới Karl · Vinci không chỉ cứu mạng của hắn, còn giúp hắn thanh toán tiền nằm bệnh viện.

Vinci bình thường khá lịch sự, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện một hai câu, đối với phụ nữ không tính là đặc biệt thân thiện; không nghĩ tới dưới bề ngoài lãnh đạm thế kia, lại là một người tốt có tấm lòng ấm áp, Yusite nghĩ thầm. Hắn không biết nên cảm ơn, hoặc báo đáp đối phương thế nòa.

Cái gọi là “mắt còn mắt, rang còn răng”, hắn tựa như tự giễu, dựa theo suy luận này, cứu mạng thì phải còn mạng, như vậy hắn chẳng phải là chỉ có thể lấy thân báo đáp…

Hắn đang nghĩ như vậy, bất chợt chuông điện thoại vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn. Liếc một cái màn hình, thê mà là Campbell. Hắn không khỏi nghi hoặc: Thứ bảy nghỉ ngơi, Campbell lại vừa lúc tìm hắn chỉ sợ là có chuyện bất ngờ. Yusite vội vã nhận điện thoại, đối phương lập tức hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

“Ách… Bệnh viện, Emily phải làm kiểm tra.” Giọng của Campbell nghe rất gấp, Yusite cũng khẩn trương, “Bác sĩ Campbell, làm sao vậy?”

“Có biện pháp nào không bớt chút thời gian tới một chuyến?” Campbell nói: “Tôi cần cậu.”

Yusite sửng sốt.

“Tôi cần cậu ——” Campbell dừng một chút, “Tạm thời tăng ca. Có khám gấp, ta phải đến tận nhà khám bệnh.”

“Cho tôi… Mười phút, tôi phải thu xếp ổn thỏa cho Emily…” Vừa nghe đến khám gấp, Yusite lập tức nói.

“Không cần gấp như vậy. Buổi trưa tới đón tôi là được.”

Yusite nghi ngờ, “Không phải 『 khám gấp 』 sao? Đợi đến buổi trưa có phải quá muộn không?”

“Cái 『 khám gấp 』 này tương đối đặc thù, cậu đến lúc đó sẽ biết.” Campbell nói: “Làm phiền cậu, buổi trưa gặp.”

Yusite ngơ ngác trừng mắt nhìn điện thoại, trong lòng càng nghi ngờ hơn.”Ba ba ——” Emily gọi hắn, “Là ông chủ của người sao? Người phải tăng ca sao?”

Yusite bất đắc dĩ gật đầu, sờ sờ tóc của Emily, “Chờ chút nữa con phải tự mình làm kiểm tra, không sao chứ?” Hắn ngồi xổm xuống nhìn con gái, suy nghĩ một chút, “… Ba vẫn không tăng ca được rồi.” Hắn dứt khoát lấy điện thoại ra, nhấn dãy số của Campbell.

“Con cũng không phải con nít.” Emily lại nắm lấy tay của Yusite, “Con có thể tự mình làm kiểm tra, không sao đâu.”

Emily vẻ mặt kiên cường, thấy trong mắt Yusite cũng không muốn.”Ba ba, bên trong bệnh viện có rất nhiều bác sĩ và y tá, không cần lo lắng.”

Emily phi thường kiên trì, Yusite không thể làm gì khác hơn là gật đầu, “Ba ba làm xong lập tức liền trở về đón con.”

Đi tới trước cửa phòng kiểm tra, Yusite nhiều lần dặn dò xong, mới đưa Emily giao cho y tá.”Ba ba ——” Trước khi Yusite rời đi, Emily đột nhiên hỏi hắn, “Ông chủ của ba là người tốt sao?”

“…” Yusite nhất thời lại không biết trả lời thế nào. Sau một lát, hắn mới nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, hắn là người tốt.”

Chưa đến trưa, Yusite đã tới bãi đỗ xe bên trong khu nhà trọ ở thành phố của Campbell. Campbell một đêm trước đó có ước hẹn, cho nên qua đêm ở chỗ này: bên người Campbell chưa bao giờ thiếu đối tượng. Hắn lắc lắc đầu, thoát khỏi suy nghĩ miên man, đi về phía chỗ đậu xe. Còn chưa đến nơi, từ rất xa đã thấy Campbell ở bên cạnh xe hướng hắn vẫy tay.

“Cậu giúp tôi một chuyện lớn rồi.” Campbell thở dài một hơi, bước nhanh về trước, vỗ vỗ vai Yusite; sau đó, dứt hắn dùng sức ôm hắn một cái. Mới mấy giây, đã khiến Yusite chẳng biết làm thế nào.

“Chúng ta phải đi… Không.” Yusite nỗ lực bảo trì trấn tĩnh, “Bác sĩ Campbell, anh muốn đi đâu?”

“Đã quên nhắc trước, giày của cậu…” Campbell tựa như không nghe được lời Yusite nói, chỉ nhìn chằm chằm giày thể thao trên chân hắn, “Sợ là quá giản dị… Cậu muốn mang giày của tôi không?”

“Không cần… Tôi mang giày của mình là được.” Yusite lập tức lắc đầu, có chút khó chịu. Hắn thừa dịp nghỉ mang Emily đến bệnh viện kiểm tra cùng nộp tiền, trên người áo Polo, quần jean và giày thể thao đích xác không là hàng mắc tiền gì, nhưng vô cùng tiện lợi.”Bác sĩ Campbell, chỗ cần khám gấp rốt cuộc là ở đâu?”

Sau khi lên xe, Campbell lần đầu tiên ngồi ở ghế trước. Yusite còn chưa kịp nói cái gì, Campbell liền nói cho hắn biết đích đến: “Đến nhà Mc Dowell.”

Nguyên lai là thiếu niên mắt màu hạt phỉ kia, mới có biện pháp khiến Campbell đến tận nhà khám bệnh, Yusite nghĩ thầm, “David · Mc Dowell xảy ra chuyện gì sao?”

“Cần 『 khám gấp 』 chính là bà nội Mc Dowell: Nữ bá tước Anna · Stuart · Mc Dowell…”

“Stuart?” Yusite kinh ngạc ngắt lời.

“Đúng, chính là Scotland Stuart… Đây không phải là điểm chính.” Campbell có chút không nhịn được giải thích, “Bầ ấy…”

Campbell ho nhẹ hai tiếng, có chút lúng túng nói, “… Bởi vì có chút lý do không rõ, đối với tôi sinh ra mê luyến kỳ quái, không ngừng 『 ám chỉ 』 tôi làm tình nhân của bà…”

“Đó không phải là rất tốt sao?” Yusite nói, “Dù sao cũng là nữ bá tước…”

“Johan, bà đã tám mươi ba tuổi rồi.”

Yusite trước tiên đờ người hai giây, sau đó cười to, cười đến ngay cả nước mắt đều chảy ra.”… Xin lỗi, tôi nhịn không được…” Hắn vừa cười vừa đứt quảng nói: “… Tôi chỉ có thể nói, bác sĩ Campbell, anh là một người anh tuấn lại có mị lực, mê luyến anh là một chuyện rất dễ dàng.”

“Cho nên, cậu cũng vậy?” Campbell không khách khí phản bác lại.

“…” Yusite nghe xong trong lòng giật mình, không khỏi sặc khí, ho khan cả buổi; rốt cục ngừng cười lớn.

“Nói chung, tôi bốn năm trước làm phẫu thuật CABG[ bắc cầu động mạch vành ] cho bà nội Mc Dowell; sau đó, nàng liền bình thường lấy cớ 『 khám gấp 』, tìm tôi đến nhà bà uống trà.” Campbell bất đắc dĩ giải thích: “Sáng hôm nay chín giờ đúng, bà lại gọi đến… Thành thật mà nói, tôi tìm cậu đến làm lá chắn.”

“Lá chắn?” Tim của Yusite dùng sức đập, hoài nghi cái “lá chắn” này là có ý gì.

“Đúng vậy. Để cho bà biết tôi còn có chút việc gấp, tài xế đang chờ.”

Yusite không biết nhà bá tước sẽ có bao nhiêu xa hoa.

Ra ngoài ngoại ô, đi tới trước cửa một hàng rào sắt, Campbell bảo hắn dừng xe, hắn có chút kinh ngạc: Bởi vì tấm cửa trên hàng rào sắt kia rất sặc sỡ, giống như cổng vào của một công viên nhỏ.

Tiếp đó Campbell thò đầu ra, nhìn về phía một mắt điện tử, hàng rào mở ra; đi qua một đoạn đường mòn thực sự rất giống rừng rậm trong công viên, Yusite thấy một tòa suối phun, đứng bên cạnh là một loạt nữ hầu mặc đồng phục màu đen, tạp dề trắng, do một người đàn ông trung niên đeo nơ, trên tây trang màu đen còn có huy hiệu của gia tộc chỉ huy, hướng bọn họ cúi chào, lúc mở cửa cho Campbell, Yusite mới thực sự ý thức được bọn họ đi tới “phủ đệ của quý tộc”.

“Nhẫn nại chút.” Campbell nói khẽ với Yusite: “Nhà bọn họ ở phương diện này phi thường cẩn trọng.”

“Nữ bá tước đang đợi ngài.” Sau khi xuống xe, quản gia lập tức mặt mỉm cười mà cung kính lễ độ nói, Campbell hiển nhiên đã cùng cái nhà này vô cùng quen thuộc.”Mary, dẫn ngài tài xế đến ga ra đỗ xe, sau đó sắp xếp cho hắn ngồi ở phía trước sân một chút.”

Xem ra hắn là không có tư cách “bái kiến”. Yusite không nói gì, yên lặng làm theo chỉ thị của nữ hầu.

“Không, tài xế của tôi đi cùng tôi.”

Quản gia tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn tuân mệnh: “Đương nhiên.”

Yusite đi theo phía sau Campbell, dưới sự dẫn đường của quản gia, vòng qua một tòa biệt thự mới theo phong cách Gothic, đi qua một pho tượng bằng đá cẩm thạch cùng đường nhỏ đầy hoa trà Nhật bản gần như một con hẻm, đi tới trước nhà ấm, David · Mc Dowell và một phu nhân đầu đầy tóc bạc, mặc bộ đò thanh lịch cao cấp được đặt làm đã chờ ở bên một cái bàn bày đầy trà cụ bằng sứ.

Nghe lời kể của Campbell trước đó, Yusite vốn nghĩ rằng sẽ thấy một bà lão trang điểm tươi đẹp, lộng lẫy, nhưng mà nữ bá tước trước mắt lại nghiêm túc, cao nhã, thậm chí làm cho người ta có một loại cảm giác khó có thể thân cận.

Vừa thấy Campbell, bà mỉm cười vui sướng, ưu nhã vươn tay, để đối phương hôn tay, sau đó kéo y đến bên cạnh mình.”Jesse thân ái, vị này sẽ là tài xế của cậu?” Nữ bá tước liếc Yusite một cái, hỏi.

“Đúng vậy, Anna.” Campbell giới thiệu: “Johan · Yusite.”

Nữ bá tước vươn tay, Yusite chần chừ không dám động, đồng thời lo lắng: Hắn hoàn toàn không biết những lễ nghi này. Quản gia bên cạnh lập tức thấp giọng nói cho hắn biết: “Cúi đầu… Cúi người, cúi người, không thể nhìn thẳng nữ bá tước…”

“Trời đáng thương, đây không phải là tiếp kiến cung đình.” Nữ bá tước nói, đồng thời vẫy tay gọi Yusite tới, “Ta và Jesse là người một nhà, không cần những quy củ này.” Bà và Yusite nhẹ nhàng cầm tay. Đến tận đây, Yusite mới bắt đầu hối hận không mượn Campbell một thân quần áo giống vậy.  Hắn tựa như xông vào cảnh phim thời đại Victoria, tương đối không chân thật.

Sau đó, nữ bá tước phân phó quản gia mang Yusite đi tham quan chung quanh, còn mình thì kéo Campbell tiến hành “kiểm tra tim”.

“Đừng thấy nữ bá tước bề ngoài rất nghiêm túc.” Quản gia vừa mang Yusite đi tới trước một chuồng ngựa, giọng điệu tương đương đắc ý, “Bà thực là 『 nữ ma đầu đua ngựa 』, nửa số hoạt động đua ngựa ở quốc gia này đều là bà ấy nói mới tính.”

Yusite nhìn thoáng qua chuồng ngựa, bên trong có chừng hơn hai mươi con ngựa. Gật đầu, không nói gì. Phát hiện Yusite cũng không hề đặc biệt kinh ngạc, quản gia cảm thấy có chút mất mặt; lại tiếp tục mang hắn đi tới trường đua ngựa.

“Tôi phải bội phục anh, ngài tài xế.” Ở bên kia trường đua ngựa, David · Mc Dowell vốn đang cùng hai huấn luyện viên nói chuyện, thấy Yusite lập tức đi tới, “Ngay cả ở đây cũng có cách để đến, tốt cho anh.”

Yusite không rõ vì sao đối phương có địch ý với hắn sâu như vậy.”Ngài Mc Dowell, tôi có phải có chỗ nào mạo phạm không?”

“Cái gì?” Mc Dowell nhíu mày.

“Nếu như là bởi vì chuyện trước kia ở nhà xưởng… Ta vô cùng xin lỗi.” Yusite nói: “Thế nhưng, cả chuyện kia thật sự không liên quan đến tôi, tôi căn bản không biết kế hoạch của Diego…”

Mc Dowell trợn mắt nhìn Yusite một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười.”Tôi tin.” Hai tay cậu ta mở ra, “Là tôi sai rồi, không nên tùy tiện giận chó đánh mèo. Tôi nên xin lỗi thế nào đây… Có rồi, anh có muốn cưỡi ngựa không? Nhà bà nội không khác, ngựa nhiều nhất.” Cậu ta cứng rắn kéo Yusite đến bên một chuồng ngựa khác, bảo Yusite chờ, cậu đi lấy một bộ yên ngựa. Yusite không thể từ chối, vì vậy trái lại ở tại chỗ đi dạo chờ.

Bước một bước nhỏ, bất chợt, hắn cảm giác xung quanh có mùi quái dị, vừa quay đầu, phát hiện mình đang đối mặt với một cái mông ngựa. Hắn ở trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, lập tức về bước về một bước, cầu mong không có dọa đến con ngựa kia. Nhưng mà, con ngựa kia hiển nhiên đã bị kinh động, lỗ tai cúi xuống, mắt trừng lớn, phần eo cũng xuống thấp, chân sau rục rịch.

Yusite biết ngựa sẽ đá sau, muốn chạy trốn đã quá muộn; lúc chân ngựa còn chưa kịp giơ lên, hắn lập tức bắt lấy đuôi ngựa, đi về trước một chút. Ngựa nhất thời cứng lại, quay đầu nhìn hắn. Yusite đứng bất động, từ từ vươn tay để ngựa ngửi ngửi, sau đó mới vỗ vỗ cổ ngựa; một hồi sau, ngựa liền bình tĩnh lại, xoay người, đầu tựa vào đầu vai hắn cọ cọ.

Thấy một màn như vậy, Mc Dowell vốn mang nụ cười ranh mãnh đầu tiên là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, sau đó khóe miệng rũ xuống.

“Cậu cố ý đùa giỡn?” Sau khi kết thúc kiểm tra, Campbell hướng nữ bá tước xin cáo lui. Hắn đi từ từ đến bên Mc Dowell, lơ đãng hỏi.

“Vận khí của hắn rất tốt.” Mc Dowell đối với quỷ kế không thành có chút tiếc nuối, nhún vai, không quan tâm nói: “Nếu không, nhiều lắm là bị đá gảy mấy cái xương sườn.”

“David.” Campbell khóe miệng kéo ra một nụ cười yếu ớt, “Cậu tốt nhất cư xử lễ độ với tài xế của tôi một chút.”

Mc Dowell ngây người, giọng điệu của Campbell lạnh như băng đến mứ khiến người kinh ngạc.”… Xin lỗi.” Cậu ta như đứa nhỏ đùa dai bị phạt nói xin lỗi, oán trách nhìn Campbell.

Campbell nhiều lần từ chối lời mời nhiệt tình của nữ bá tước xong, cuối cùng có thể thoát thân; kéo Yusite lên xe rất nhanh, ở giữa quản gia và người hầu xếp thành hàng cung tiễn rời đi.

Yusite trầm mặc lái xe, Campbell thì nhìn hắn, nghiên cứu vẻ mặt của hắn là thật sự yên lặng hay là kinh hãi quá độ.”Vừa nãy… Cũng may không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phản ứng của cậu rất nhanh.” Sau một lát, Campbell mở miệng trước, “Cậu làm sao nghĩ ra? Phản ứng của trực giác?”

“Lúc ngựa muốn đá sau, để giữ thăng bằng nên phải đem đuôi rũ xuống; cho nên, chỉ cần đem ngựa đuôi nâng lên, nó liền không có cách nào đá sau.” Yusite nói: “Đương nhiên, cần một chút kỹ xảo… Này là kinh nghiệm của ta.”

“Kinh nghiệm… Phải không?” Campbell có ý ám chỉ nói, “Đây cũng là một chuyện khác mà tôi không biết.”

Yusite tiếp tục yên lặng lái xe, mấy phút sau, mới tựa như quyết định, hít sâu một hơi, “Khi còn bé… Cha tôi ở Texas kinh doanh một nông trường, cung cấp thịt, nguyên liệu chế biến cho mấy thành phố lân cận, mấy việc như thế. Quy mô không tính là nhỏ, đến mùa sinh sản sẽ có hơn hai ngàn con bò, hơn trăm con ngựa, còn có cao bồi.”

Campbell có chút kinh ngạc nhìn chăm chăm vào Yusite, đây là lần đầu tiên hắn nói đến chuyện của mình.

Yusite nhìn đường phía trước, tiếp tục chậm rãi nói: “Cha tôi đem tất cả tinh lực đều tập trung vào sự nghiệp, vào hình tượng cá nhân; chúng tôi —— tôi và mẹ tôi —— có tác dụng quan trọng nhất là cho ông có mặt mũi.”

Yusite mình giễu cợt nhếch cao hai hàng lông mày, “Trình độ của ông không cao, lại cưới hoa hậu Texas năm đó, còn để con trai độc nhất vào học ở trường tư nhân, vào Baylor University. Chúng tôi trong lòng nghĩ cái gì không quan trọng, chỉ cần đừng để ông mất thể diện là được rồi… Biết không, trong ký ức, tôi chưa từng cùng ông chơi bóng chày.”

“Cho nên, cậu phần lớn thời gian đều ở cùng mẹ?”

“Không, bà có vấn đề của bag.” Yusite nhíu mày một cái, dừng lại một lát, khóe miệng kéo ra nụ cười bất đắc dĩ, cắn răng nói: “Qua nhiều năm như vậy, tôi rốt cục dám nói ra khỏi miệng: Bà say rượu.”

Campbell cũng không nói gì, chỉ đưa tay vỗ nhẹ hai cái trên đùi của Yusite.

Yusite lộ ra nụ cười nhạt khổ sở, “Ước mơ lớn nhất của bà là đến Hollywood làm minh tinh, kết quả lại cả đời ở trấn nhỏ Texas làm bà chủ nông trường, đối với cha tôi lại không có tình cảm quá sâu đậm. Có thể bởi vì ước mơ không cách nào thực hiện, lại không có được tình yêu thoải mái, chỉ có thể trốn tránh ở trong thế giới của rượu… Điểm này, tôi sau khi trưởng thành mới dần dần hiểu được.”

“Nói chung, bà luôn say khướt, ai cũng nhận không ra, nhiều lần đánh tôi bị thương…” Yusite thở dài một hơi, “Bà ngay cả chăm sóc bản thân cũng có vấn đề, càng đừng nhắc đến mang theo một đứa nhỏ. Cho nên, phần lớn thời gian làm bạn với tôi lại là cao bồi. Tôi từ rất nhỏ liền theo bọn họ học cưỡi ngựa, lái xe; cứ như vậy, liền có lý do không đợi ở nhà. Tôi chỉ là muốn rời khỏi chỗ đó, càng xa càng tốt.”

“Thành thật mà nói, khi tôi ở năm ba đại học uống rượu cuồng hoan khiến Nina —— vợ trước của tôi —— mang thai, vì vậy tạm nghỉ học, kết hôn, còn bị cha từ bỏ quan hệ cha con mà đuổi ra khỏi nhà ——” Yusite đạp chân ga, để xe nhanh hơn chạy như bay, “Với tôi mà nói coi như là một loại giải thoát nào đó. Tuy rằng, chẳng qua là từ một cái địa ngục nhảy vào một cái địa ngục khác.”

“Cậu không nghĩ qua về quê nhìn chút sao?”

“Thật đáng tiếc, vận khí của tôi thông thường không tốt.” Yusite cố tình thoải mái, “Tin tức duy nhất tôi nhận về quê tôi là lúc bò phát bệnh điên vào mấy năm trước, nông trường được bán lại cho công ty kinh doing nông sản có uy tín; cha tôi không biết đã ẩn cư đến trấn nhỏ vùng núi nào. Cho nên, liefn có ý nào bắt đầu thuyết tôi đã không có quê nhà.”

Yusite hít thở sâu một hơi, nhàn nhạt nói: “Bác sĩ Campbell, những thứ này là toàn bộ bí mật của tôi.”

Campbell nhìn gò má của Yusite, sau một lát, y rốt cục mở miệng, “Con gái cậu… Emily rất may mắn, có một người cha tốt giống như cậu vậy.”

Yusite đột nhiên đạp thắng xe, rũ xuống mắt, tay nắm chặt tay lái không khỏi khẽ run, “Thật vậy sao…”

“Thực sự.” Campbell vỗ vai Yusite, sau đó tay liền ngừng ở chỗ đó, nhẹ nhàng vuốt ve xoa bóp cổ vai của hắn.

Thời gian bên trong xe tựa như trong nháy mắt tạm dừng. Yusite nhắm mắt lại cảm nhận năng lượng từ đầu ngón tay truyền tới; không biết qua bao lâu, hắn hít sâu một hơi, lần thứ hai mở máy, đi về chỗ ở của Campbell. Lại qua mấy phút, Campbell mới thu hồi tay, đột nhiên thả lỏng nói: “… Được rồi, cậu một lắt nữa chẳng lẽ có dự định khác?”

“Không có bất kỳ dự định khác.” Yusite lắc đầu, “Tôi phải đón tàu điện ngầm đến bệnh viện đón Emily, cùng nó về nhà.”

“Chiều thứ bảy, tôi không muốn về sớm như vậy…” Campbell nhún vai, “Tôi biết chỗ có thể mang theo trẻ con cùng đi chỉ có Bronx Zoo… Có lẽ, cậu có đề nghị gì tốt hơn?”

Yusite nhìn Campbell. Hắn rất cảm tấm lòng của đối phương, nhưng vào lúc này, rất hiển nhiên là xuất phát từ đồng cảm.”Bác sĩ Campbell, cám ơn ý tốt của anh… Nhưng, tôi tăng ca sẽ xin tiền làm thêm giờ, anh không cần 『 trả thêm vào 』đâu.”

“Tôi biết. Tôi không cần trả thêm lương cho tài xế.” Campbell nói: “Nhưng, trên hợp đồng công việc hẳn không có quy định tôi không thể cảm ơn Emily: Cảm ơn bé đem cha nó cho tôi 『 mượn 』 làm lá chắn.”

Yusite vì thế không kiên trì nữa, đem tay lái vừa chuyển, đổi sang chạy về phía bệnh viện quận. Đến bãi đỗ xe phía sau bệnh viện, hắn mời Campbell ở trên xe chờ, “Tôi không biết Emily kiểm tra kết thúc chưa…” Hắn tựa như nói đùa chút: “Emily là một rất đứa nhỏ có cá tính, có thể sẽ không đơn giản đáp ứng lời mời của người xa lạ.”

“Hoàn toàn khác với cha bé, phải không?” Campbell cũng đồng dạng hơi đùa giỡn đáp lại.

“Đúng vậy.” Yusite tươi cười có chút ảm đạm, “Cha nó vô cùng ngu xuẩn.”

Đi tới phòng kiểm tra, y tá mỉm cười nói Emily đã kiểm tra xong, hẳn cùng mấy đưa nhỏ bị bệnh nhẹ ở phòng bệnh dưới lầu chơi trong vườn hoa, có một y tá chơi cùng. Cám ơn đối phương xong, Yusite nhanh chóng xuống lầu, gần như chạy đến vườn hoa; đồng thời trong lòng tính toán lát nữa nên giới thiệu Campbell với con gái thế nào: Bác sĩ? Ông chủ? Chú? Hay là…

“Hay là” cái gì? Hắn không thể tin được bản thân thực sự ngu như vậy, biết rất rõ ràng không hề có hy vọng, vẫn mù quáng mong đợi một tia kỳ tích có thể chiếu xuống.

Câu nói kia là như thế nào? Tin tưởng người sẽ nhận được kỳ tích?

“Johan.”

Yusite vừa nhanh nhẹn bước chân ra khỏi tòa nhà của bệnh viện, đi tới cửa vào vườn hoa, ở cửa vào đột nhiên nghe được có người gọi hắn. Nhìn xung quanh một hồi, mới ngẩng đầu nhìn thấy Karl · Vinci đang ở lầu hai vẫy tay với hắn.

Yusite hướng đối phương vẫy tay chào hỏi. Vinci lại dùng tay ra hiệu bảo Yusite ở tại chỗ chờ, vừa vặn có việc muốn nói cho hắn biết. Yusite ngoan ngoãn đợi khoảng chừng năm phút, Vinci rốt cục xuất hiện, “Tôi vừa lúc phải ra ngoài.” Hắn ta đã thay áo khoác trắng ra, mặc một thân tây trang Prada, tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, “Còn đang phiền não nên làm sao tìm được anh…”

“Có chuyện quan trọng gì phải đặc biệt tìm tôi… Có phải về kiểm tra của Emily không? Có vấn đề?” Yusite lập tức khẩn trương.

Vinci vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Đừng khẩn trương.” Sau đó dứt khoát đắp lên vai hắn, “Quả thực liên quan đến Emily, nhưng không phải chuyện kiểm tra.”

Vinci hắng giọng, thuận tay kéo Yusite lại gần mình một chút, hạ thấp giọng nói: “Tôi vừa xem tài liệu y tá đưa tới…”

Yusite khẽ nhíu mày, Vinci bình thường là một người tương đối cẩn thận hơn nữa lại hơi cẩn trọng, lúc bắt tay lực luôn rất nhẹ, không dễ dàng tin tưởng người khác; mà bây giờ tay đắp vai hắn lại có chút dùng sức, cùng bình thường hoàn toàn khác nhau.”Làm sao vậy?” ( thì có JQ đó)

“Johan, anh thoáng cái thanh toán xong nợ, lại ứng trước tiền đặt cọc phẫu thuật, một số tiền lớn này… Không thành vấn đề sao?”

Nguyên lai là chuyện này, Yusite thở dài một hơi, “Không thành vấn đề. Tôi đã đổi công việc mới, đãi ngộ cũng không tệ lắm.”

“Thì ra là thế. Tôi vốn lo lắng chi phí phẫu thuật của Emily quá mức sẽ thêm gánh nặng cho anh.” Vinci nói: “Như vậy, tôi chính thức đem phẫu thuật của Emily vào lịch trình.” Hắn ta từ trong túi xách lấy ra lịch làm việc điện tử, “Tôi xem một chút… Liền xếp nửa tháng sau. Như vậy có dư thời gian để tiến hành kiểm tra và chuẩn bị trước phẫu thuật…”

Yusite khá cảm kích nhìn Vinci.”Bác sĩ Vinci, tôi không biết nên biểu đạt biết ơn trong lòng như thế nào…” Hắn cắn môi một cái, “Không, là báo đáp thế nào…”

“Báo đáp cái gì?”

“Tôi biết… Là anh giúp tôi thanh toán tiền viện phí.” Yusite cúi đầu, “Tôi thực sự vô cùng vô cùng cảm kích…” (lộn người rồi a~)

Nghe chuyện như thế, vẻ mặt Vinci đột nhiên trở nên phi thường kỳ quái, trong kinh ngạc không thể tin càng mang theo một chút tâm tình hoảng hốt khó diễn tả. Qua mấy giây sau, vẻ mặt của hắn ta khôi phục bình thường, “Không có gì, bất quá là một số tiền nhỏ mà thôi.”

“Đối với anh mà nói là số tiền nhỏ…” Yusite cười khổ, “Lần Emily cấp cứu, kiểm tra, nằm viện, hơn nữa tôi đúng lúc nằm viện… Đối với một người bình thường mà nói khoản chi phí đó không coi là nhỏ. Bác sĩ Vinci, anh là một người có tấm lòng vô cùng tốt.”

Vinci nở nụ cười, đột nhiên đưa tay dùng sức kéo Yusite vào trong lòng.

“Bác sĩ Vinci!” Yusite lại càng hoảng sợ, không khỏi khẽ giãy dụa, đối phương lại ôm thật chặt lấy hắn không tha, còn đem đầu dán tại bên cổ của hắn, thấp giọng nói: “Johan, anh đem tất cả tâm tư đều đặt trên người Emily, đã quên chiếu cố bản thân anh, cũng quên ở bên cạnh anh kỳ thực có rất nhiều người nguyện ý giúp đỡ anh.”

Nguyên lai Vinci là có ý tốt, Yusite nghĩ thầm, chỉ là cách biểu đạt như vậy cực kỳ khiến người bất ngờ. “Cám ơn anh, bác sĩ Vinci.” Yusite không giãy dụa nữa. Qua mấy phút sau, hắn bắt đầu cảm thấy xấu hổ, “Bác sĩ… Tôi phải đi tìm Emily…”

“Xin lỗi, tôi thất thố.” Lại sau một lúc lâu, Vinci mới buông Yusite ra, “Được rồi, có thể mời anh theo tôi đáo phòng làm việc một chuyến không? Có mấy phần tư liệu về ca phẫu thuật của Emily phải đưa cho anh.”

Yusite nhìn đồng hồ, có chút chần chờ; suy nghĩ một lát, vẫn quyết định đến phòng làm việc của Vinci một chuyến: Dù sao có liên quan đến Emily, hắn không an tâm.”Chỉ cần vài phút.” Vinci nói.

Nhưng mà, ở trong phòng làm việc, Vinci lần lượt nhận vài cuộc điện thoại, sau đó mới đưa một sổ tay chuẩn bị trước phẫu thuật tim, tài liệu giới thiệu vắn tắt về mạch máu nhân tạo vân vân đưa cho hắn.

Lúc Yusite cuối cùng có thể đến vườn hoa đón Emily, đã qua nửa tiếng; hắn có thể tưởng tượng sắc mặt của Campbell chờ trong xe chỉ sợ sẽ không quá dễ nhìn.

Dắt Emily, Yusite hy vọng cho bé một ít kinh hỉ, cho nên chỉ nói cho bé biết lát nữa sẽ không trực tiếp về nhà. Càng lúc càng đến gần bãi đỗ xe, Yusite không cách nào phủ nhận trong lòng có chút kích động. Nhưng mà, ở bãi đỗ xe lượn một vòng, thế nào cũng nhìn không thấy Campbell và Mercedes-Benz của y.

Không từ bỏ cố gắng nhìn xung quanh, cuối cùng, Yusite phải tiếp nhận sự thật: Campbell đã rời đi. Đứng ở chỗ xe đỗ trước đó, nắm chặt tay nhỏ của Emily, đờ đẫn nhìn cửa ra của bãi đỗ xe.”Ba ba, chúng ta ở chỗ này chờ cái gì? Chúng ta đi đâu?” Emily vẻ mặt vô tội hỏi.

“Chúng ta…” Yusite rất chật vật lộ ra nụ cười nhu hòa, “Chúng ta đi ăn kem.”

Hắn biết mình ngu xuẩn. Hắn tin, thế nhưng, hy vọng nhưng ngay cả một cơ hội đều keo kiệt bố thí. Kỳ tích chung quy sẽ không phát sinh ở trên người hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện