Ái Hậu Dư Sinh
Biểu tình Lâm Hi Liệt không chút dao động, gần như vô cảm. Tần Qua đã rơi lệ đầy mặt.
Cậu căm hận sự tùy hứng của mình khiến người kia bị kéo vào vòng xoáy nguy hiểm như vậy.
Liều mạng giãy giụa, nhưng hiển nhiên không phải đối thủ của Phạm Hi Văn. “Bốp” hắn tát cậu một cái, trên mặt cậu lập tức nổi lên dấu năm ngón tay.”Mẹ mày, ít lộn xộn cho tao, bằng không ngay cả mày tao cũng đánh!”
“Không tệ, vẫn còn đứng được.”
Lâm Trinh phun một ngụm khói, chậm rãi bước ra sau cái chân bị thương của Lâm Hi Liệt, rồi đột nhiên quét một đường. Cuối cùng Lâm Hi Liệt kêu lên một tiếng đau đớn, khụy một chân xuống. Huyệt thái dương bị nòng súng lạnh băng chĩa vào.
“Hô hô hô hô~ Lâm Hi Liệt, mày cũng có ngày hôm nay!” Tô Diêu không còn giữ hình tượng mà ngửa mặt lên trời cười dài. Biểu tình trên mặt Lâm Trinh và Phạm Hi Văn cũng rất hả hê.
Kẻ thù nhiều năm hận không thể lột da uống máu đang ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt họ, để họ dễ dàng tra tấn, làm sao không cười lớn hô to cho được.
Lâm Trinh giơ tay định tát Lâm Hi Liệt, còn cách mặt hắn 10cm thì bị hắn bắt được cổ tay. Giờ Lâm Hi Liệt chỉ cần thoáng dụng lực là có thể bẻ gẫy tay cô ta, nhưng hắn không dám. Bởi Tần Qua vẫn còn đang chịu sự uy hiếp của Phạm Hi Văn.
Lâm Trinh giận dữ nhăn lông mày, bỗng nhiên lại giãn ra, cười nói: “Mày nguyện ý bị đánh, hay nguyện ý để tình nhân bé nhỏ của mày bị đánh?”
Mặt Lâm Hi Liệt không chút thay đổi chậm rãi buông lỏng tay ra. Lâm Trinh “chát” một cái tát, trên mặt Lâm Hi Liệt lập tức nổi lên dấu tay hồng hồng. Lâm Trinh còn chưa hết giận, lại ngửa mu bàn tay ra tát tiếp một phát.
“Không phải mày là trùm hắc đạo sao, không phải mày đắc ý lắm sao? Rốt cuộc cũng quỳ xuống đây cho bà tát thôi! Cho mày biết tay bà! Tát chết mày đi đồ con kỹ nữ!” Lâm Trinh vừa nhiếc móc vừa liên tiếp trở tay đánh xuống mấy cái tát, đến mức mặt Lâm Hi Liệt sưng lên, chính tay cô ta cũng đỏ ửng.
Tô Diêu ngồi trên ghế cười đến run rẩy cả người. Tiếng bạt tai cùng tiếng cười càn rỡ vang vọng trong nhà xưởng tĩnh mịch. Tần Qua rốt cuộc không thể nhẫn nại nổi nữa.
Hết thảy đều bởi vì cậu! Người kia không hề phản kháng mặc cho cô ta đánh!
Người kia có thân phận địa vị thế nào, lại bị xúc phạm như vậy, đều là cậu sai!
Tần Qua nổi giận. Toàn thân cậu trào dâng một loại cảm xúc mãnh liệt sẵn sàng mạo hiểm tính mạng.
Cậu có chết, cũng không muốn tôn nghiêm của người kia bị chà đạp.
Tuy không thể gỡ dây thừng, cánh tay trái bị Phạm Hi Văn giữ chắc nhưng Tần Qua vẫn không ngừng kéo. Đúng lúc ấy Phạm Hi Văn đang cười khoái chí, phòng vệ đối với cậu cũng lơi lỏng, bỗng nhiên không biết lấy sức lực từ đâu, Tần Qua dùng đầu húc mạnh về phía Phạm Hi Văn.
Phạm Hi Văn đắc ý xem Lâm Hi Liệt bị đánh nên không đề phòng Tần Qua sẽ làm vậy. Vóc dáng của Tần Qua với Phạm Hi Văn tương tự nhau nên cậu vừa vặn đụng trúng đầu y. Phạm Hi Văn đau đớn kêu to, theo phản xạ buông cánh tay Tần Qua ra để ôm đầu. Lần này cậu đã dùng hết sức bình sinh, vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ, nhưng tay chân bị trói, căn bản không khống chế được trọng tâm nên ngay sau đó ngã đè lên người Phạm Hi Văn. Hắn phản ứng không kịp, cùng Tần Qua đổ xuống đất.
Trong khoảnh khắc Lâm Trinh quay đầu lại nhìn, Lâm Hi Liệt tung một đấm khiến cô ta bật ra nằm trên mặt đất rồi lập tức dùng bên chân bị thương đè lên lưng cô ta, chộp lấy khẩu súng hướng vào Phạm Hi Văn đang muốn áp chế Tần Qua mà bắn một phát trúng lưng. Phạm Hi Văn kêu thảm một tiếng cuộn mình run rẩy trên mặt đất. Tiếp theo Lâm Hi Liệt nhắm thẳng cẳng chân Tô Diêu bắn phát nữa, cuối cùng thu súng về áp lên huyệt thái dương Lâm Trinh. Một viên đạn cũng không lãng phí.
Chỉ ngắn ngủn trong hai ba giây như vậy, động tác lưu loát dứt khoát như mây bay nước chảy. Ba người nọ chưa kịp phản ứng thì đại thế đã mất.
Tần Qua cố ngẩng đầu dậy, đập vào mắt là cảnh máu chảy xơ xác tiêu điều.
Phạm Hi Văn nằm run rẩy, phần vải áo ở thắt lưng hoàn toàn ẩm ướt, máu vẫn chảy, trên mặt đất dần đọng lại thành một vũng. Tô Diêu ngã ngồi ở ghế dựa, cúi người ôm chân rên rỉ. Còn Lâm Trinh bị Lâm Hi Liệt dùng chân ghìm chặt. Máu loang lổ trên mặt đất, so với bắn nhau khủng bố trên TV còn kinh khủng hơn gấp vạn lần. Cậu nhịn không được sợ hãi.
Tần Qua thấy cục diện đã bị người kia khống chế. Hắn khôi phục lại bộ dáng tự tin nắm chắc phần thắng. Tẳng đá trong lòng lập tức được buông xuống. Vừa dùng hết sức để đánh ngã Phạm Hi Văn, giờ đây Tần Qua chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút sạch, hai chân run rẩy không ngừng, cả người đổ mồ hôi lạnh, áo trên lưng đều ướt đẫm.
Cậu loạng choạng đi về phía trước, muốn tới gần người kia nhưng hắn thản nhiên nói: “Nằm sấp xuống đừng nhúc nhích.”
Biết hắn vẫn còn tức giận chuyện cậu bỏ trốn nên cậu liền ngoan ngoãn ngồi dưới đất nhìn hắn.
Bên ngoài rất nhanh có tiếng bước chân giẫm lên cỏ sàn sạt, Văn Thanh cùng anh em trong bang mang súng xông tới, hoàn toàn khống chế cục diện.
“Sao các cậu lại chậm như vậy.” Lâm Hi Liệt cau mày nói.
“Thật có lỗi, Liệt ca.” Văn Thanh dìu Lâm Hi Liệt đứng lên, từng bước một đi về phía Tần Qua.
Đại ca phá lệ phê bình hành động bọn họ không đủ nhanh, xem ra nhất định tiểu tình nhân của đại ca đã chịu khổ. Dù anh không cố tình đến chậm nhưng đây cũng không phải lúc làm anh hùng trong trường hợp này. Tô Diêu sắp đặt rất nhiều người bên ngoài, muốn xử lý hết mà không thể rút dây động rừng khiến anh phải mất chút công sức. Cuối cùng cũng tận diệt được bọn họ.
May mắn thay Tần Qua không có thương tổn gì. Đại ca làm sao không quan trọng nhưng nếu người yêu bé nhỏ của đại ca xảy ra chuyện, anh có mười cái mạng cũng không bồi tội nổi. (=))))
Lâm Hi Liệt đi đến trước mặt Tần Qua. Văn Thanh lập tức hiểu ý ngồi xuống lấy dao ra giúp Tần Qua tháo dây thừng rồi dìu cậu đứng lên.
Môi Tần Qua run rẩy, đôi mắt đong đầy nước tựa như chỉ nhẹ chạm sẽ trào ra ngoài.
Trong lòng thiên ngôn vạn ngữ không biết xuất phát từ đâu, nhìn gương mặt sưng lên của người kia, cậu vừa định mở miệng nói xin lỗi đã bị người kia nắm cằm hôn lên.
Tới tận bây giờ người kia chưa từng hôn cậu mạnh mẽ như vậy. Hoàn toàn không có kĩ thật gì đặc biệt, hắn chỉ tập trung mút vào, trong miệng cậu đấu đá lung tung.
Không biết là miệng người kia vốn còn máu, hay hắn đã cắn môi cậu mà cổ họng xộc lên mùi máu tươi nồng đậm. Dù vậy thời khắc này cậu quý trọng vô cùng, nhịn không được đáp lại người kia. Nếu không phải tay bị trói ở sau lưng một thời gian dài đã mất đi cảm giác, cậu thật sự rất muốn ôm hắn. Cho dù xung quanh có nhiều người cũng không sao.
Cậu bị hôn đến đầu óc choáng váng, gần như tắt thở mới được buông ra. Người kia không nói một lời, đột ngột từ chỗ Văn Thanh lấy ra một khẩu súng, trước Phạm Hi Văn đang run sợ lui về sau mà bóp còi, bang bang bắn hết đạn mới dừng tay. Thân thể Phạm Hi Văn co giật điên cuồng, ngực thủng vài lỗ, mắt chưa kịp nhắm đã tắt thở.
Tô Diêu cùng Lâm Trinh đang còn thì thào giãy giụa, trông thấy cảnh tượng này lập tức xụi lơ hoàn toàn. Cả căn phòng còn tĩnh lặng hơn chết.
___________________________
I have no idiea với cái chương này. Máu người với máu chó lênh láng =))))))))
Chương 88
Biểu tình Lâm Hi Liệt không chút dao động, gần như vô cảm. Tần Qua đã rơi lệ đầy mặt.
Cậu căm hận sự tùy hứng của mình khiến người kia bị kéo vào vòng xoáy nguy hiểm như vậy.
Liều mạng giãy giụa, nhưng hiển nhiên không phải đối thủ của Phạm Hi Văn. “Bốp” hắn tát cậu một cái, trên mặt cậu lập tức nổi lên dấu năm ngón tay.”Mẹ mày, ít lộn xộn cho tao, bằng không ngay cả mày tao cũng đánh!”
“Không tệ, vẫn còn đứng được.”
Lâm Trinh phun một ngụm khói, chậm rãi bước ra sau cái chân bị thương của Lâm Hi Liệt, rồi đột nhiên quét một đường. Cuối cùng Lâm Hi Liệt kêu lên một tiếng đau đớn, khụy một chân xuống. Huyệt thái dương bị nòng súng lạnh băng chĩa vào.
“Hô hô hô hô~ Lâm Hi Liệt, mày cũng có ngày hôm nay!” Tô Diêu không còn giữ hình tượng mà ngửa mặt lên trời cười dài. Biểu tình trên mặt Lâm Trinh và Phạm Hi Văn cũng rất hả hê.
Kẻ thù nhiều năm hận không thể lột da uống máu đang ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt họ, để họ dễ dàng tra tấn, làm sao không cười lớn hô to cho được.
Lâm Trinh giơ tay định tát Lâm Hi Liệt, còn cách mặt hắn 10cm thì bị hắn bắt được cổ tay. Giờ Lâm Hi Liệt chỉ cần thoáng dụng lực là có thể bẻ gẫy tay cô ta, nhưng hắn không dám. Bởi Tần Qua vẫn còn đang chịu sự uy hiếp của Phạm Hi Văn.
Lâm Trinh giận dữ nhăn lông mày, bỗng nhiên lại giãn ra, cười nói: “Mày nguyện ý bị đánh, hay nguyện ý để tình nhân bé nhỏ của mày bị đánh?”
Mặt Lâm Hi Liệt không chút thay đổi chậm rãi buông lỏng tay ra. Lâm Trinh “chát” một cái tát, trên mặt Lâm Hi Liệt lập tức nổi lên dấu tay hồng hồng. Lâm Trinh còn chưa hết giận, lại ngửa mu bàn tay ra tát tiếp một phát.
“Không phải mày là trùm hắc đạo sao, không phải mày đắc ý lắm sao? Rốt cuộc cũng quỳ xuống đây cho bà tát thôi! Cho mày biết tay bà! Tát chết mày đi đồ con kỹ nữ!” Lâm Trinh vừa nhiếc móc vừa liên tiếp trở tay đánh xuống mấy cái tát, đến mức mặt Lâm Hi Liệt sưng lên, chính tay cô ta cũng đỏ ửng.
Tô Diêu ngồi trên ghế cười đến run rẩy cả người. Tiếng bạt tai cùng tiếng cười càn rỡ vang vọng trong nhà xưởng tĩnh mịch. Tần Qua rốt cuộc không thể nhẫn nại nổi nữa.
Hết thảy đều bởi vì cậu! Người kia không hề phản kháng mặc cho cô ta đánh!
Người kia có thân phận địa vị thế nào, lại bị xúc phạm như vậy, đều là cậu sai!
Tần Qua nổi giận. Toàn thân cậu trào dâng một loại cảm xúc mãnh liệt sẵn sàng mạo hiểm tính mạng.
Cậu có chết, cũng không muốn tôn nghiêm của người kia bị chà đạp.
Tuy không thể gỡ dây thừng, cánh tay trái bị Phạm Hi Văn giữ chắc nhưng Tần Qua vẫn không ngừng kéo. Đúng lúc ấy Phạm Hi Văn đang cười khoái chí, phòng vệ đối với cậu cũng lơi lỏng, bỗng nhiên không biết lấy sức lực từ đâu, Tần Qua dùng đầu húc mạnh về phía Phạm Hi Văn.
Phạm Hi Văn đắc ý xem Lâm Hi Liệt bị đánh nên không đề phòng Tần Qua sẽ làm vậy. Vóc dáng của Tần Qua với Phạm Hi Văn tương tự nhau nên cậu vừa vặn đụng trúng đầu y. Phạm Hi Văn đau đớn kêu to, theo phản xạ buông cánh tay Tần Qua ra để ôm đầu. Lần này cậu đã dùng hết sức bình sinh, vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ, nhưng tay chân bị trói, căn bản không khống chế được trọng tâm nên ngay sau đó ngã đè lên người Phạm Hi Văn. Hắn phản ứng không kịp, cùng Tần Qua đổ xuống đất.
Trong khoảnh khắc Lâm Trinh quay đầu lại nhìn, Lâm Hi Liệt tung một đấm khiến cô ta bật ra nằm trên mặt đất rồi lập tức dùng bên chân bị thương đè lên lưng cô ta, chộp lấy khẩu súng hướng vào Phạm Hi Văn đang muốn áp chế Tần Qua mà bắn một phát trúng lưng. Phạm Hi Văn kêu thảm một tiếng cuộn mình run rẩy trên mặt đất. Tiếp theo Lâm Hi Liệt nhắm thẳng cẳng chân Tô Diêu bắn phát nữa, cuối cùng thu súng về áp lên huyệt thái dương Lâm Trinh. Một viên đạn cũng không lãng phí.
Chỉ ngắn ngủn trong hai ba giây như vậy, động tác lưu loát dứt khoát như mây bay nước chảy. Ba người nọ chưa kịp phản ứng thì đại thế đã mất.
Tần Qua cố ngẩng đầu dậy, đập vào mắt là cảnh máu chảy xơ xác tiêu điều.
Phạm Hi Văn nằm run rẩy, phần vải áo ở thắt lưng hoàn toàn ẩm ướt, máu vẫn chảy, trên mặt đất dần đọng lại thành một vũng. Tô Diêu ngã ngồi ở ghế dựa, cúi người ôm chân rên rỉ. Còn Lâm Trinh bị Lâm Hi Liệt dùng chân ghìm chặt. Máu loang lổ trên mặt đất, so với bắn nhau khủng bố trên TV còn kinh khủng hơn gấp vạn lần. Cậu nhịn không được sợ hãi.
Tần Qua thấy cục diện đã bị người kia khống chế. Hắn khôi phục lại bộ dáng tự tin nắm chắc phần thắng. Tẳng đá trong lòng lập tức được buông xuống. Vừa dùng hết sức để đánh ngã Phạm Hi Văn, giờ đây Tần Qua chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút sạch, hai chân run rẩy không ngừng, cả người đổ mồ hôi lạnh, áo trên lưng đều ướt đẫm.
Cậu loạng choạng đi về phía trước, muốn tới gần người kia nhưng hắn thản nhiên nói: “Nằm sấp xuống đừng nhúc nhích.”
Biết hắn vẫn còn tức giận chuyện cậu bỏ trốn nên cậu liền ngoan ngoãn ngồi dưới đất nhìn hắn.
Bên ngoài rất nhanh có tiếng bước chân giẫm lên cỏ sàn sạt, Văn Thanh cùng anh em trong bang mang súng xông tới, hoàn toàn khống chế cục diện.
“Sao các cậu lại chậm như vậy.” Lâm Hi Liệt cau mày nói.
“Thật có lỗi, Liệt ca.” Văn Thanh dìu Lâm Hi Liệt đứng lên, từng bước một đi về phía Tần Qua.
Đại ca phá lệ phê bình hành động bọn họ không đủ nhanh, xem ra nhất định tiểu tình nhân của đại ca đã chịu khổ. Dù anh không cố tình đến chậm nhưng đây cũng không phải lúc làm anh hùng trong trường hợp này. Tô Diêu sắp đặt rất nhiều người bên ngoài, muốn xử lý hết mà không thể rút dây động rừng khiến anh phải mất chút công sức. Cuối cùng cũng tận diệt được bọn họ.
May mắn thay Tần Qua không có thương tổn gì. Đại ca làm sao không quan trọng nhưng nếu người yêu bé nhỏ của đại ca xảy ra chuyện, anh có mười cái mạng cũng không bồi tội nổi. (=))))
Lâm Hi Liệt đi đến trước mặt Tần Qua. Văn Thanh lập tức hiểu ý ngồi xuống lấy dao ra giúp Tần Qua tháo dây thừng rồi dìu cậu đứng lên.
Môi Tần Qua run rẩy, đôi mắt đong đầy nước tựa như chỉ nhẹ chạm sẽ trào ra ngoài.
Trong lòng thiên ngôn vạn ngữ không biết xuất phát từ đâu, nhìn gương mặt sưng lên của người kia, cậu vừa định mở miệng nói xin lỗi đã bị người kia nắm cằm hôn lên.
Tới tận bây giờ người kia chưa từng hôn cậu mạnh mẽ như vậy. Hoàn toàn không có kĩ thật gì đặc biệt, hắn chỉ tập trung mút vào, trong miệng cậu đấu đá lung tung.
Không biết là miệng người kia vốn còn máu, hay hắn đã cắn môi cậu mà cổ họng xộc lên mùi máu tươi nồng đậm. Dù vậy thời khắc này cậu quý trọng vô cùng, nhịn không được đáp lại người kia. Nếu không phải tay bị trói ở sau lưng một thời gian dài đã mất đi cảm giác, cậu thật sự rất muốn ôm hắn. Cho dù xung quanh có nhiều người cũng không sao.
Cậu bị hôn đến đầu óc choáng váng, gần như tắt thở mới được buông ra. Người kia không nói một lời, đột ngột từ chỗ Văn Thanh lấy ra một khẩu súng, trước Phạm Hi Văn đang run sợ lui về sau mà bóp còi, bang bang bắn hết đạn mới dừng tay. Thân thể Phạm Hi Văn co giật điên cuồng, ngực thủng vài lỗ, mắt chưa kịp nhắm đã tắt thở.
Tô Diêu cùng Lâm Trinh đang còn thì thào giãy giụa, trông thấy cảnh tượng này lập tức xụi lơ hoàn toàn. Cả căn phòng còn tĩnh lặng hơn chết.
___________________________
I have no idiea với cái chương này. Máu người với máu chó lênh láng =))))))))
Bình luận truyện