Chương 10: Ăn mặc
Chương 10 ăn mặc
Phần sau của chương trình lại tiếp tục.
Hà Khâm lại lần nữa tính kế, Lê Hiểu Hàm gặp trò nào thì phá giải trò đó.
Hà Khâm rõ ràng đang đối chọi với Lê Hiểu Hàm rất gay gắt, những người kia đều rất tinh tường, sao có thể không biết Hà Khâm đang muốn chơi Đồng Khải Văn, tất nhiên cũng biết bọn họ từng có vấn đề, chuyện rối rắm giữa hai diễn viên bọn họ không cần phải nhiều lời, có vài ca sĩ cũng có fan thường xuyên mắng tới mắng lui trên Weibo đấy thôi.
Tới bài hát thứ tư, Lê Hiểu Hàm vẫn chưa cho Hà Khâm được cơ hội để ám toán mình, bèn lựa chọn đáp sai, Đồng Khải Văn nói mình là diễn viên, ngũ âm không được đầy đủ, vậy nên phán đoán sẽ không được chính xác.
Hà Khâm tính toán nếu Đồng Khải Văn đưa ra đáp án đúng sẽ bảo MC cho cậu hát một vài câu, rồi lấy vui sướng trên chính tai họa của người khác thật sự tốt biết bao, nhưng trước mắt Đồng Khải Văn lại không cho cậu ta cơ hội thực hiện.
Không sao cả, không có cơ hội cậu ta liền để Đồng Khải Văn tự tạo cơ hội.
Bài hát thứ tư là do người xem đoán, MC cho cả người xem lên sân khấu cùng ca, hơn nữa đây cũng là nằm trong kịch bản của ban tổ chức. Ngay lúc này, Hà Khâm liền ra tay.
Hà Khâm nói: "Tôi cảm thấy dàn khách mời hôm nay cũng muốn cho người lên cùng hát nữa! Anh xem chúng tôi lúc trước đoán đúng được ba câu cũng chả được khen thưởng gì mấy."
Tổ đạo diện cảm thấy cũng ổn, liền đem ý tưởng nói cho MC, từ sự dẫn dắt của MC liền giao quyền quyết định cho vị khách mời có trọng lượng nhất ở đây là Vũ Cảnh Thước.
Vũ Cảnh Thước nhìn nhìn Hà Khâm lại nhìn nhìn Đồng Khải Văn, cho ai đi lên cũng không tốt cả, cho một diễn viên ngũ âm không đầy đủ (không biết hát) đi lên đó sẽ đắc tội bọn họ, còn đưa ca sĩ lên để hát chung với một ca sĩ khác thì lại không được công bằng.
Vũ Cảnh Thước lựa chọn một biện pháp khá trung lập: "Tôi nghĩ cả mười người chúng ta đềy muốn cùng Phó lão sư song ca, hay là dùng kéo búa bao để quyết định đi?"
NHóm khách mời hoàn toàn không có ý kiến.
Cũng không biết có phải do quá đen đủi, vẫn là ông trời cũng cố ý trêu cợt Đồng Khải Văn, cuối cùng người thắng trò kéo búa bao lại là cậu, Hà Khâm mừng rỡ nói "Chúc mừng" cậu, phải cố hết sức mình nha.
Đồng Khải Văn thật thành nói: "...... Em cũng không hay ca hát lắm." Cậu đi ktv (kara) cũng chưa được vài lần nữa.
Vũ Cảnh Thước vốn muốn giải vây cho Đồng Khải Văn, ai ngờ cậu đen như vậy, bất đắc dĩ mà cười cười, cổ vũ nói: "Lên hát cùng thì trên màn hình sẽ hiện lời bài hát mà."
Trừ bỏ Hà Khâm vui sướng khi người gặp họa, các vị khách mời khác đều cổ vũ cho Đồng Khải Văn, khán giả còn vỗ tay nhiệt liệt.
Lê Hiểu Hàm có điểm kích động lại có điểm lo lắng, Phó lão sư là vị vị ca sĩ khách mời thứ tư, ông ấy năm nay cũng đã bốn mươi, các ca khúc của ông ấy đều là những tác phẩm kinh điển đi vào lòng người, Vũ Cảnh Thước năm đó vẫn là hắn tinh bột ti (?) , nói chi đến những người khác.
Người xem được mời lên sân khấu kia đã kích động đến không nói nên lời, một chút cũng không hàm súc mà ôm lấy thần tượng.
Đồng Khải Văn lúc này là Lê Hiểu Hàm lễ phép bắt tay Phó lão sư: "Phó lão sư, tôi cũng là fan của ngài, lát nữa nhất định phải cho tôi xin chữ kí được không ạ."
Phó lão sư cười cười: "Không thành vấn đề."
Hai người giao lưu xong, MC lại kỉ oa một trận, ca khúc kinh điển đã từng nghe nhiều nên thuộc, đầu đường cuối ngõ đều được nghe thấy sắp được tái hiện trên sân khấu, Phó lão sư sẽ cùng Lê Hiểu Hàm và người xem may mắn hát lại nó, đây là điều không cần phải lo lắng.
Đồng Khải Văn ngũ âm không được đầy đủ hoàn toàn không sai, nhưng liệu Lê Hiểu Hàm có phải cũng như vậy?
Dưới ánh mắt cổ vũ của Phó lão sư, Lê Hiểu Hàm mở miệng.
Giọng hát mang theo sự kiên cường của nam nhi, giai điệu êm tai của 《 hào kiệt 》 vang vọng trong trường quay.
Đồng Khải Văn đơn ca đoạn điệp khúc, mỗi một âm tiết, mỗi một cái giai điệu rõ ràng minh xác, điều Hà Khâm chờ đợi hoàn toàn không xảy ra, tổ đạo diễn cũng bớt được nỗi lo làm phá hư không khí.
Vũ Cảnh Thước ở đưới đài ngoài ý muốn phát hiện, Đồng Khải Văn phát âm không tồi, đều ở điều thượng, âm sắc của cậu cũng rất đặc sắc, vừa rồi còn nghe thấy Hà Khâm lén trào phúng hắn ngũ âm không được đầy đủ, nếu như thế này mà còn gọi là hát dở, thì hai người kia còn gọi là gì.
Thật là một hạt giống tốt.
Ngoài việc Vũ Cảnh Thước phát hiện Đồng Khải Văn không phải hát dở, ngược lại hát cũng không đến nỗi nào, thì còn có Hà Khâm vừa rồi còn nung nấu ý định muốn làm Đồng Khải Văn mất mặt bị chính sự khôn lỏi của mình phản bội, lúc nãy cậu ta cao hứng bao nhiêu thì giờ lại phẫn nộ bấy nhiêu, giống như vừa bị giáng một cái tát vừa uyển chuyển vừa êm tai lên mặt vậy.
Người xem trong trường quay như bị hút vào trong bầu không khí đó, cùng nhau hát.
Chung một bài hát.
Lê Hiểu Hàm mang theo ý cười xuống sân khấu, cậu nhàn nhạt quét mắt liếc Hà Khâm một cái, Hà Khâm bị liếc có chút nóng lên, rốt cuộc là ai nói với cậu ta Đồng Khải Văn là một tên hát dở vậy chứ.
Biểu hiện xuất sắc của Đồng Khải Văn thu về một tràng pháo tay, vị ca sĩ khách mời thứ tư rời đi, tiếp theo là vị khách mời thứ năm bước lên sân khấu.
Một bài so với một bài lại càng khó đoán, cuối cùng chỉ có mình Đồng Khải Văn đoán được, nhưng cậu lại không muốn tranh công, chỉ đem đáp án viết lại thành đáp án khác, có những người khác ở đây cậu không dám thể hiện hết mình, huống hồ cậu còn không phải là Đồng Khải Văn, nếu lần sau bản chính lại được mời, một đáp án cũng không đoán ra, chẳng phải là khiến cho người ta khóc tới chết hay sao.
Lý Tuế Vinh dưới sân khấu thấy thấy Lê Hiểu Hàm biểu hiện rất tốt, cũng liều lĩnh cũng nhưng cũng không quá mức nhún nhường, đối với cậu càng ngày càng thích, hơn nữa khả năng ca hát của cậu cũng không tệ lắm, tuy chưa từng trải qua tập luyện chuyên nghiệp, nhưng vẫn hơn so với Đồng Khải Văn.
Khoảng thời gian lúc Lê Hiểu Hàm mới vừa ký hợp đồng, Lý Tuế Vinh cùng Đồng Khải Văn chủ yếu muốn luyện cho cậu tính cách, ưu khuyết điểm, chiêu bài mờ ám, ngữ khí thần thái của Đồng Khải Văn, tuy rằng ngày thường không chú ý cũng không ảnh hưởng gì to lớn lắm, nhưng ai ngờ được, Lê Hiểu Hàm lại thể hiện ra ngoài một thứ mà Đồng Khải Văn không có (aka khả năng ca hát), xem ra về sau chỉ cần là chương trinh âm nhạc thì phải từ chối tất rồi.
Quá trình ghi hình diễn ra suôn dẻ, nhưng Lê Hiểu Hàm liên tục ngồi suốt mấy giờ thần thái cũng hiện rõ hai chữ mệt mỏi, Lý Tuế Vinh ở dưới khán đài còn có thể tìm chỗ mà dựa vào ngủ gà ngủ gật, còn có thể ăn cái gì đó để nâng cao tinh thần, Lê Hiểu Hàm ở trước màn ảnh chỉ có thể nhìn, làm minh tinh thật sự quá vất vả, so với công việc làm thu ngân cả ngày của cậu còn mệt hơn.
Sauk hi chào hỏi tổ đạo diễn xong, Lý Tuế Vinh mang theo Lê Hiểu Hàm chuẩn bị rời đi, hắn còn có chuyện muốn cùng cậu thương lượng, thật sự có điểm khó có thể mở miệng.
Đi đến thang máy chỗ bãi đỗ xe tầng hai, lúc cửa thang máy sắp đóng, lại gặp Vũ Cảnh Thước bước chân vào.
Trong lúc ghi hình, Lý Tuế Vinh biết Vũ Cảnh Thước hôm nay cố ý giúp Lê Hiểu Hàm, liền lôi kéo Lê Hiểu Hàm cùng Vũ Cảnh Thước nói chuyện.
Lý Tuế Vinh nói: "Vũ tiên sinh, anh cũng chuẩn bị đi về à?"
Vũ Cảnh Thước gật, bất quá ánh mắt lại hướng về Lê Hiểu Hàm: "Khải này, có muốn phát triển trên con đường âm nhạc không?"
Lê Hiểu Hàm liếc nhìn Lý Tuế Vinh, cười nhẹ: "Còn phải xem công ty sắp xếp thế nào nữa ạ, còn em đối với ca hát cũng có chút hứng thú." Đúng lúc gợi lên lí tưởng của chính mình rất quan trọng.
Vũ Cảnh Thước rút ra tấm danh thiếp màu vàng: "Có hứng thú có thể liên lạc với tôi, cậu cũng không tồi đâu."
Lê Hiểu Hàm: Cậu liền lên đài dạo qua một vòng, không tồi chỗ nào chứ.
Vũ Cảnh Thước không có xuống hầm giữ xe, tới lầu một liền đường ai nấy đi, Lê Hiểu Hàm đem danh thiếp đưa cho Lý Tuế Vinh: "Anh giữ nhé?"
Lý Tuế Vinh không khách khí mà giữ lấy danh thiếp, Lê Hiểu Hàm về sau cũng không đi con đường của người nổi tiếng, cái này cũng không dùng được.
Sauk hi lên xe, chung quanh không còn người ngoài, Lý Tuế Vinh đắn đo nửa ngày rồi nói: "Hiểu Hàm, có khả năng còn phiền cậu một chuyện......"
Lê Hiểu Hàm nhướng mày, cậu lúc này vẫn mang hình tượng của Đồng Khải Văn, lộ ra toàn mặt, gương mặt tuấn mỹ cười như không cười: "Lý tiên sinh, anh muốn cùng tôi bàn chuyện gì?"
Lý Tuế Vinh nội tâm vô cùng xấu hổ: "Đừng ngại mà hãy kêu tôi một tiếng Vinh ca đi."
Lê Hiểu Hàm lại không có sửa miệng, mà là nhìn chằm chằm Lý Tuế Vinh, rồi mới đưa đầu: "Anh muốn tôi giúp cái gì? Chỉ cần hợp lý, giá cả có thể thương lượng."
Lý Tuế Vinh có việc cầu người hắng giọng: "Có một vị khách mà chúng tôi không thể nào dám đắc tội mời Đồng Khải Văn dùng bữa tối, mà cậu cũng biết tình trạng hiện tại của cậu ta rồi đấy."
Lê Hiểu Hàm hiểu rõ: "Chính là muốn tôi đi bồi khách dùng cơm? Tôi nhớ trong hợp đồng có ghi rõ không tiếp cơm rồi mà nhỉ, tôi nghĩ mình không giúp được."
Lý Tuế Vinh cật lực giải thích nói: "Chủ là thuần túy xã giao thôi, không giống như những gì cậu tưởng tượng đâu."
Lê Hiểu Hàm nói: "Bằng chứng đâu?"
Lý Tuế Vinh tái nhợt mà nói: "Chính là thật sự ăn một bữa cơm, tôi cam đoan."
Lê Hiểu Hàm nói: "Anh cam đoan kiểu gì? Lý tiên sinh, lời nói đừng nói quá vẹn toàn, anh cũng nói đây là một vị khách không thể nào đắc tội nổi."
Lý Tuế Vinh vô lực giải thích: "Đối phương hiện tại đã hẹn thời gian, tối nay lúc 7 giờ. Tôi đã hỏi thăm qua, hắn sẽ không cưỡng ép cậu, thật sự chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi. Thù lao cho bữa cơm đêm nay tôi có thể cho cậu gấp 3 hôm đi dự tiệc!"
Nét cười trên Lê Hiểu Hàm tắt ngúm, là về vấn đề tiền bạc sao?
Lê Hiểu Hàm: "Không đảm bảo sự an toàn của bản thân, không muốn đi."
Lý Tuế Vinh: "Gấp năm!"
Lê Hiểu Hàm: "Tôi sẽ xem xét lại." Còn bốn tiếng nữa là tới 7 giờ.
Lý Tuế Vinh: "Gấp sau!"
Lê Hiểu Hàm: "Đi."
Lý Tuế Vinh: "......" Cảm giác như anh đã thành cái hố cho Lê Hiểu Hàm đào? =)))))))))))))
Lê Hiểu Hàm: "Chỉ lần này thôi, lần sau tôi sẽ không đi."
Lý Tuế Vinh: "Được, trong lúc ăn cơm cậu nhớ cố gắng làm cho đối phương chán ghét mình, khiến cho người đó không hài lòng nhé."
Lê Hiểu Hàm bình tĩnh mà bắt đầu kế hoạch: "Cái người kia ghét ăn cái gì nhất?"
Lý Tuế Vinh: "Cái này tôi không biết. Bất quá có thể khẳng định một chút, người này sống ở thượng tầng xã hội, thường sinh hoạt trong hoàn cảnh ưu việt, toàn ăn xa hoa mỹ thực, mặc chính là tây trang được đặt may riêng, một thân hàng hiệu khả năng nhìn không ra tới, nhưng giá trị chắc chắn bằng phí sinh hoạt cả đời của người thường."
Lê Hiểu Hàm lại hỏi: "Làm cô ấy chán ghét tôi cũng thật dễ đi?" ( 他 = nó, hắn dùng để chỉ người khác nên em Hàm không phân biệt được cứ tưởng anh Thiệu là nữ =]]] )
Lý Tuế Vinh: "Cậu định đối phó hắn như thế nào?"
Ở trong vòng sinh hoạt của mình, Lê Hiểu Hàm nhận thấy, có thể nhìn trúng khuôn mặt trứng của Đồng Khải Văn nhất định là một nữ nhân có tuổi lại có địa vị.
Lê Hiểu Hàm sờ sờ cằm: "Chỉ cần biểu hiện thấp kém một chút là sẽ làm cô ta chán ghét tôi đi?"
Lý Tuế Vinh bắt đầu cung cấp cho Lê Hiểu Hàm thông tin cá nhân của Thiệu Trì: "Hắn là chủ tịch của tập đoàn Trì Đằng, Thiệu Trì. Sinh hoạt tương đối kín tiếng, truyền thông thu thập tin cũng rất ít, một lần phỏng vấn duy nhất của hắn cũng chỉ có kênh tài chính và kinh tế của trung ương ghi âm trên điện thoại mà, là một nhân vật tương đối truyền kì, người bình thường muốn cùng hắn ăn cơm phải hẹn trước một tháng, nếu không phải do nguyên nhân nào đó, kì thật chúng ta cũng coi như may mắn."
Lê Hiểu Hàm nghĩ thầm nữ nhân này thật lợi hại, bất quá cậu đúng lúc sửa lại cho Lý Tuế Vinh: "Là cùng Khải Văn tương đối may mắn, không phải tôi, tôi nói trước, xảy ra vấn đề tôi sẽ không chịu trách nhiệm."
Lý Tuế Vinh ra dấu ok: "Không thành vấn đề, tôi mang cậu đi mua đồ mặc cho đêm nay."
Lê Hiểu Hàm cúi đầu nghe nói đến quần áo đêm nay, nói: "Bộ này không được à? Không phải đêm nay tôi phải tỏ ra thấp kém sao?"
Lý Tuế Vinh nói: "Tôi muốn càng thấp kém hơn một chút."
Lê Hiểu Hàm: "......"
Bình luận truyện