Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Chương 11
Sau khi Trần Vũ rời khỏi quán cà phê, nửa tiếng sau, Lâm Thiên bước vào chính quán cà phê đó.
Trên gương mặt của cô ta hiện rõ vẻ lo lắng, Hứa Tố đi vào theo sau cô ta, anh vừa nói chuyện điện thoại vừa dùng ánh mắt ra hiệu với Lâm Thiên tìm chỗ ngồi, còn anh đi gọi cà phê.
Lâm Thiên ngồi vào một vị trí gần cửa sổ, chỗ này chắc hẳn lúc nãy có một vị phu nhân nào đấy từng ngồi nghỉ ngơi, thế nên mới còn lưu lại một hương thơm dịu nhẹ.
Hứa Tố ngồi đối diện với Lâm Thiên, anh liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay, rồi lại nhìn Lâm Thiên đang ngầm chịu đựng, hốc mắt phiếm hồng, không một tiếng động thở dài một hơi.
Hôm nay đã tìm bác sĩ giỏi để xem qua bản báo cáo bệnh tình của mẹ Lâm Thiên rồi, tình hình không mấy lạc quan. Bởi vì mẹ của Lâm Thiên chưa đạt đến độ tuổi giới hạn nên không thể tiến hành phẫu thuật, vì thế phương pháp trị liệu tốt nhất bây giờ là hoá trị.
Nhưng bác sĩ cũng nói rất rõ ràng rằng, 30% bệnh nhân không chịu được đau đớn khi trị liệu bằng hoá trị, thậm chí trong những trường hợp cực đoan, khi chưa hoàn thành xong quá trình hoá trị thì đã dẫn đến tình huống xấu nhất.
Tất nhiên, Lâm Thiên sẽ không nói những chuyện này với mẹ mình, thế nên bây giờ chỉ có Lâm Thiên và Hứa Tố ở bên nhau để dần chấp nhận chuyện này.
Cuộc gọi lúc nãy của Hứa Tố cũng là để liên lạc với bác sĩ của Bắc Thành, phải nhanh chóng làm mẹ của Lâm Thiên bình tĩnh, yên tâm làm phẫu thuật.
“Bà ấy hỏi em, như thế nào rồi, tình hình có ổn không?”
Khi ở bệnh viện Lâm Thiên cố gắng kìm nén nước mắt, bây giờ chỉ còn cô ta và Hứa Tố, cuối cùng cũng nhịn không được nữa, khóc đến mức hai mắt đỏ bừng: “Hứa Tố, em phải làm sao bây giờ, em thật sự rất sợ hãi…”
Hứa Tố đưa khăn giấy cho cô ta, Lâm Thiên nhận lấy, nức nở lau nước mắt đi.
Hứa Tố cũng cảm thấy buồn vì chuyện này.
Bố của Lâm Thiên và bố của anh là bạn bè thâm giao với nhau, trước kia gia đình anh bị thua lỗ nặng nề, bố và mẹ của Lâm Thiên cùng nhau tới nhà anh, không một chút ngần ngại ký hợp đồng, chi ra một số tiền khổng lồ cứu vớt nhà máy dệt của nhà họ Hứa đang đứng trên bờ vực sụp đổ. Anh vẫn còn nhớ rõ mẹ của Lâm Thiên khi đó là một người rất dịu dàng, bà ấy ngồi ở bên cạnh bố của Lâm Thiên, không nói bất kỳ điều gì, nhưng đến lúc chuẩn bị rời đi, bà lại nói với anh: “Hứa Tố, con cũng mau mau vực dậy nhé, Thiên Thiên hy vọng con có thể giống như trước kia vậy.”
Lúc ấy Lâm Thiên đã chuẩn bị ra nước ngoài, ban đầu anh cũng định ra nước ngoài, sau đó hai người lại cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh, tình cảm cũng dần dần phai nhạt.
Rồi sau đó Hứa Tố không thể chấp nhận được chuyện gia cảnh trong nhà tụt dốc không phanh, xuất phát từ lòng tự trọng đáng buồn cười, anh đã đề nghị chia tay với Lâm Thiên.
Có lẽ lúc ấy Lâm Thiên cũng rất tức giận, đồng ý không một chút do dự.
Sau đó, Lâm Thiên bay sang bên kia đại dương, còn Hứa Tố thì vẫn ở lại đây.
“Hứa Tố, anh nói xem có phải là em đã làm sai chuyện gì không, hay em vốn dĩ là người không được ông trời thương, thế nên ông trời mới hết lần này đến lần khác mang đi những mà người em yêu.”
Những lời nói đứt quãng của Lâm Thiên kéo Hứa Tố quay về từ trong ký ức, Hứa Tố ngây người nhìn Lâm Thiên đang chảy nước mắt đầy mặt, Lâm Thiên đã thay đổi một ít rồi, nhưng dáng vẻ khi khóc vẫn giống như thời cấp ba ấy, chỉ nhìn anh chăm chú, hoang mang lẫn lúng túng.
Một lúc lâu sau, anh trả lời cô:
“Không phải.”
“Đừng đem tất cả mọi chuyện đè nặng lên bản thân mình, nếu bác gái nhìn thấy em như thế này thì sẽ càng khó chịu hơn.”
_____
Hôm nay Hứa Tố lại về trễ, Trần Vũ gõ bàn phím, thường nhìn về phía đồng hồ.
Âm thanh kim đồng đồng hồ di chuyển rất nhỏ, cùng lúc cô đang gõ chữ nên không hề có cảm giác đột ngột, thế nhưng lúc này tay cô ngừng gõ bàn phím, kim đồng hồ vẫn chuyển động không ngừng, “Tíc-tắc, tíc-tắc” thanh âm vang vọng, ở trong căn phòng trống trải này thật sự quá mức khó nghe.
Trần Vũ gửi tin nhắn cho Hứa Tố, sau đó đóng máy tính, đi vào phòng tắm.
Đến khi cô sấy tóc xong, thoa lên mặt một lớp kem dưỡng ẩm, kem dưỡng, và một lớp sữa dưỡng thể lên người, xong tất cả một loạt trình tự này rồi mới nhận được tin nhắn trả lời của Hứa Tố: “Anh đang trên đường về nhà rồi, vợ không cần đợi anh đâu nhé.”
Trần Vũ đặt đồng hồ báo thứ rồi đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó tắt bóng đèn chính trong phòng ngủ đi, bật chiếc đèn ngủ bên cạnh giường.
Ánh đèn dịu nhẹ đưa người ta vào giấc ngủ, màn đêm càng tĩnh lặng, càng có thể nghe thấy được âm thanh nội tâm của chính mình, Trần Vũ đè nén lại những câu hỏi đang chực trào ra trong lòng.
Cô có kiên nhẫn, cũng tin tưởng năng lực của Hứa Tố sẽ không để cô chờ quá lâu.
Lúc Hứa Tố về đến nhà đã là 10h đêm, anh rửa sạch tay, rồi theo ánh sáng nhẹ tiếng vào trong phòng, hẳn là Trần Vũ đã ngủ rồi, cô nằm nghiêng, quay mặt về phía cửa sổ.
Ánh mắt Hứa Tố dừng lại, có lẽ là mệt mỏi cả một ngày dài, rồi bỗng dưng quay trở về nơi an toàn nhất này, anh không muốn động đậy nữa, chỉ muốn ngồi một bên giường, im lặng ngắm nhìn gương mặt đang ngủ yên bình của Trần Vũ.
Một lúc lâu sau, anh mới lấy lại tinh thần,
“Anh về rồi à, có đói bụng không…”
Trần Vũ hình như là cảm nhận được nên đã tỉnh, theo bản năng cô đang định ngồi dậy.
“Bảo bối, anh không đói, em ngủ tiếp đi.”
Trần Vũ nghe lời nằm xuống, gương mặt của Hứa Tố dịu dàng, đi đến phòng tắm, để tắm rửa sạch sẽ toàn thân đầy phong trần mệt mỏi.
Hôm nay, sau khi đưa Lâm Thiên về nhà xong, Hứa Tố phải quay lại công ty để giải quyết các cuộc họp còn chưa được tổ chức, khối lượng công việc dồn lại chỉ còn trong nửa buổi tối cho đến đêm, đến Chương Kha cũng hỏi anh có cần một viên kẹo bạc hà để tỉnh táo tinh thần không.
Hứa Tố xoa xoa giữa hai mày, nhớ lại lúc nãy trước khi xuống xe Lâm Thiên hỏi anh, có thể ở lại ngồi với cô ấy thêm một lát nữa không.
Đương nhiên là Hứa Tố từ chối, anh đã dành quá nhiều thời gian cho Lâm Thiên và mẹ Lâm, mà phần lớn thời gian đó anh đều dành cho công việc và gia đình của mình.
Lâm Thiên thất thần xuống xe, thông qua kính chiếu hậu, Hứa Tố nhìn thấy Lâm Thiên đứng ở phía sau, ngây người nhìn anh dần đi xa.
Bảy năm trước, ngày chia tay đường ai nấy đi với Lâm Thiên ấy, thật ra anh đã ra sân bay, nhưng anh lại không dám xuất hiện trước mặt Lâm Thiên và gia đình của cô ấy, vì nếu làm vậy lòng tự trọng của anh sẽ bị phá vỡ ngay tức khắc, thế nên, anh đứng lẫn trong đám người nhìn Lâm Thiên đi càng lúc càng xa.
Hoá ra đã trôi qua bảy năm rồi.
Sau khi Hứa Tố tắm xong, anh ngồi xuống giường, nhìn qua tin nhắn trên điện thoại một lần, chuẩn bị hôn môi Trần Vũ rồi nằm xuống ngủ.
Lúc này, điện thoại sáng lên.
Hứa Tố lấy điện thoại sang, tin nhắn nhắc nhở bỗng nhiên chuyển thành cuộc gọi đến, nhìn thấy số điện thoại mình không thể quen thuộc hơn được nữa này, Hứa Tố hơi nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn Trần Vũ đang ngủ say một lần nữa, ấn xuống, điện thoại ngừng rung.
Anh mở giao diện nhắn tin Wechat ra, quen thuộc tìm thấy khung chat với Lâm Thiên, đang nhập tin nhắn: “Có chuyện gì….”
Điện thoại lại bắt đầu vang lên,
Hứa Tố ấn từ chối, lần này khoảng cách thời gian càng ngắn, tựa hồ như ấn từ chối xong hai giây sau điện thoại lại vang lên.
Hứa Tố hít sâu một hơi, rồi ấn nhận máy.
“Chuyện gì thế….”
“Hứa Tố, em đang ở club08, anh có thể đến đây đón em không, em ở đây….” Giọng nói của Lâm Thiên như mang theo một chút sợ hãi không thể nói rõ, thậm chí là nghẹn ngào, còn chưa nói xong, Hứa Tố đã nghe thấy giọng nói đùa giỡn không đàn hoàng ở đầu dây bên kia: “Chị gái, không phải lúc nãy uống rất giỏi à, đến đây uống một ly nữa, một ly nữa nào…”
Hứa Tố nhíu mày thật chặt: “Lâm Thiên, em đang ở cùng với ai vậy?”
Qua một lúc lâu sau, ồn ào trong điện thoại mới trở lại thành giọng nói nức nở của Lâm Thiên: “Hứa Tố, xin anh mau đến cứu em đi.”
Tiếp đó lại không nghe thấy giọng nói của Lâm Thiên nữa, mà là tiếng cười loạn lạc của những người đàn ông khác.
Hứa Tố nghe một lúc thì đối phương tắt máy.
Trong bóng đêm, Hứa Tố nhìn màn hình điện thoại tối xuống, nhắm hai mắt lại.
Bên tai là hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn của Trần Vũ, cô ấy ngủ thật sự rất yên ổn, mỗi lúc cô ngủ ngon sẽ ngủ thẳng đến 8h sáng mới tỉnh, sau đó gương mặt nhỏ nhắn sẽ đỏ bừng hết cả lên.
Trần Vũ sẽ không tỉnh dậy đâu.
Trên gương mặt của cô ta hiện rõ vẻ lo lắng, Hứa Tố đi vào theo sau cô ta, anh vừa nói chuyện điện thoại vừa dùng ánh mắt ra hiệu với Lâm Thiên tìm chỗ ngồi, còn anh đi gọi cà phê.
Lâm Thiên ngồi vào một vị trí gần cửa sổ, chỗ này chắc hẳn lúc nãy có một vị phu nhân nào đấy từng ngồi nghỉ ngơi, thế nên mới còn lưu lại một hương thơm dịu nhẹ.
Hứa Tố ngồi đối diện với Lâm Thiên, anh liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay, rồi lại nhìn Lâm Thiên đang ngầm chịu đựng, hốc mắt phiếm hồng, không một tiếng động thở dài một hơi.
Hôm nay đã tìm bác sĩ giỏi để xem qua bản báo cáo bệnh tình của mẹ Lâm Thiên rồi, tình hình không mấy lạc quan. Bởi vì mẹ của Lâm Thiên chưa đạt đến độ tuổi giới hạn nên không thể tiến hành phẫu thuật, vì thế phương pháp trị liệu tốt nhất bây giờ là hoá trị.
Nhưng bác sĩ cũng nói rất rõ ràng rằng, 30% bệnh nhân không chịu được đau đớn khi trị liệu bằng hoá trị, thậm chí trong những trường hợp cực đoan, khi chưa hoàn thành xong quá trình hoá trị thì đã dẫn đến tình huống xấu nhất.
Tất nhiên, Lâm Thiên sẽ không nói những chuyện này với mẹ mình, thế nên bây giờ chỉ có Lâm Thiên và Hứa Tố ở bên nhau để dần chấp nhận chuyện này.
Cuộc gọi lúc nãy của Hứa Tố cũng là để liên lạc với bác sĩ của Bắc Thành, phải nhanh chóng làm mẹ của Lâm Thiên bình tĩnh, yên tâm làm phẫu thuật.
“Bà ấy hỏi em, như thế nào rồi, tình hình có ổn không?”
Khi ở bệnh viện Lâm Thiên cố gắng kìm nén nước mắt, bây giờ chỉ còn cô ta và Hứa Tố, cuối cùng cũng nhịn không được nữa, khóc đến mức hai mắt đỏ bừng: “Hứa Tố, em phải làm sao bây giờ, em thật sự rất sợ hãi…”
Hứa Tố đưa khăn giấy cho cô ta, Lâm Thiên nhận lấy, nức nở lau nước mắt đi.
Hứa Tố cũng cảm thấy buồn vì chuyện này.
Bố của Lâm Thiên và bố của anh là bạn bè thâm giao với nhau, trước kia gia đình anh bị thua lỗ nặng nề, bố và mẹ của Lâm Thiên cùng nhau tới nhà anh, không một chút ngần ngại ký hợp đồng, chi ra một số tiền khổng lồ cứu vớt nhà máy dệt của nhà họ Hứa đang đứng trên bờ vực sụp đổ. Anh vẫn còn nhớ rõ mẹ của Lâm Thiên khi đó là một người rất dịu dàng, bà ấy ngồi ở bên cạnh bố của Lâm Thiên, không nói bất kỳ điều gì, nhưng đến lúc chuẩn bị rời đi, bà lại nói với anh: “Hứa Tố, con cũng mau mau vực dậy nhé, Thiên Thiên hy vọng con có thể giống như trước kia vậy.”
Lúc ấy Lâm Thiên đã chuẩn bị ra nước ngoài, ban đầu anh cũng định ra nước ngoài, sau đó hai người lại cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh, tình cảm cũng dần dần phai nhạt.
Rồi sau đó Hứa Tố không thể chấp nhận được chuyện gia cảnh trong nhà tụt dốc không phanh, xuất phát từ lòng tự trọng đáng buồn cười, anh đã đề nghị chia tay với Lâm Thiên.
Có lẽ lúc ấy Lâm Thiên cũng rất tức giận, đồng ý không một chút do dự.
Sau đó, Lâm Thiên bay sang bên kia đại dương, còn Hứa Tố thì vẫn ở lại đây.
“Hứa Tố, anh nói xem có phải là em đã làm sai chuyện gì không, hay em vốn dĩ là người không được ông trời thương, thế nên ông trời mới hết lần này đến lần khác mang đi những mà người em yêu.”
Những lời nói đứt quãng của Lâm Thiên kéo Hứa Tố quay về từ trong ký ức, Hứa Tố ngây người nhìn Lâm Thiên đang chảy nước mắt đầy mặt, Lâm Thiên đã thay đổi một ít rồi, nhưng dáng vẻ khi khóc vẫn giống như thời cấp ba ấy, chỉ nhìn anh chăm chú, hoang mang lẫn lúng túng.
Một lúc lâu sau, anh trả lời cô:
“Không phải.”
“Đừng đem tất cả mọi chuyện đè nặng lên bản thân mình, nếu bác gái nhìn thấy em như thế này thì sẽ càng khó chịu hơn.”
_____
Hôm nay Hứa Tố lại về trễ, Trần Vũ gõ bàn phím, thường nhìn về phía đồng hồ.
Âm thanh kim đồng đồng hồ di chuyển rất nhỏ, cùng lúc cô đang gõ chữ nên không hề có cảm giác đột ngột, thế nhưng lúc này tay cô ngừng gõ bàn phím, kim đồng hồ vẫn chuyển động không ngừng, “Tíc-tắc, tíc-tắc” thanh âm vang vọng, ở trong căn phòng trống trải này thật sự quá mức khó nghe.
Trần Vũ gửi tin nhắn cho Hứa Tố, sau đó đóng máy tính, đi vào phòng tắm.
Đến khi cô sấy tóc xong, thoa lên mặt một lớp kem dưỡng ẩm, kem dưỡng, và một lớp sữa dưỡng thể lên người, xong tất cả một loạt trình tự này rồi mới nhận được tin nhắn trả lời của Hứa Tố: “Anh đang trên đường về nhà rồi, vợ không cần đợi anh đâu nhé.”
Trần Vũ đặt đồng hồ báo thứ rồi đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó tắt bóng đèn chính trong phòng ngủ đi, bật chiếc đèn ngủ bên cạnh giường.
Ánh đèn dịu nhẹ đưa người ta vào giấc ngủ, màn đêm càng tĩnh lặng, càng có thể nghe thấy được âm thanh nội tâm của chính mình, Trần Vũ đè nén lại những câu hỏi đang chực trào ra trong lòng.
Cô có kiên nhẫn, cũng tin tưởng năng lực của Hứa Tố sẽ không để cô chờ quá lâu.
Lúc Hứa Tố về đến nhà đã là 10h đêm, anh rửa sạch tay, rồi theo ánh sáng nhẹ tiếng vào trong phòng, hẳn là Trần Vũ đã ngủ rồi, cô nằm nghiêng, quay mặt về phía cửa sổ.
Ánh mắt Hứa Tố dừng lại, có lẽ là mệt mỏi cả một ngày dài, rồi bỗng dưng quay trở về nơi an toàn nhất này, anh không muốn động đậy nữa, chỉ muốn ngồi một bên giường, im lặng ngắm nhìn gương mặt đang ngủ yên bình của Trần Vũ.
Một lúc lâu sau, anh mới lấy lại tinh thần,
“Anh về rồi à, có đói bụng không…”
Trần Vũ hình như là cảm nhận được nên đã tỉnh, theo bản năng cô đang định ngồi dậy.
“Bảo bối, anh không đói, em ngủ tiếp đi.”
Trần Vũ nghe lời nằm xuống, gương mặt của Hứa Tố dịu dàng, đi đến phòng tắm, để tắm rửa sạch sẽ toàn thân đầy phong trần mệt mỏi.
Hôm nay, sau khi đưa Lâm Thiên về nhà xong, Hứa Tố phải quay lại công ty để giải quyết các cuộc họp còn chưa được tổ chức, khối lượng công việc dồn lại chỉ còn trong nửa buổi tối cho đến đêm, đến Chương Kha cũng hỏi anh có cần một viên kẹo bạc hà để tỉnh táo tinh thần không.
Hứa Tố xoa xoa giữa hai mày, nhớ lại lúc nãy trước khi xuống xe Lâm Thiên hỏi anh, có thể ở lại ngồi với cô ấy thêm một lát nữa không.
Đương nhiên là Hứa Tố từ chối, anh đã dành quá nhiều thời gian cho Lâm Thiên và mẹ Lâm, mà phần lớn thời gian đó anh đều dành cho công việc và gia đình của mình.
Lâm Thiên thất thần xuống xe, thông qua kính chiếu hậu, Hứa Tố nhìn thấy Lâm Thiên đứng ở phía sau, ngây người nhìn anh dần đi xa.
Bảy năm trước, ngày chia tay đường ai nấy đi với Lâm Thiên ấy, thật ra anh đã ra sân bay, nhưng anh lại không dám xuất hiện trước mặt Lâm Thiên và gia đình của cô ấy, vì nếu làm vậy lòng tự trọng của anh sẽ bị phá vỡ ngay tức khắc, thế nên, anh đứng lẫn trong đám người nhìn Lâm Thiên đi càng lúc càng xa.
Hoá ra đã trôi qua bảy năm rồi.
Sau khi Hứa Tố tắm xong, anh ngồi xuống giường, nhìn qua tin nhắn trên điện thoại một lần, chuẩn bị hôn môi Trần Vũ rồi nằm xuống ngủ.
Lúc này, điện thoại sáng lên.
Hứa Tố lấy điện thoại sang, tin nhắn nhắc nhở bỗng nhiên chuyển thành cuộc gọi đến, nhìn thấy số điện thoại mình không thể quen thuộc hơn được nữa này, Hứa Tố hơi nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn Trần Vũ đang ngủ say một lần nữa, ấn xuống, điện thoại ngừng rung.
Anh mở giao diện nhắn tin Wechat ra, quen thuộc tìm thấy khung chat với Lâm Thiên, đang nhập tin nhắn: “Có chuyện gì….”
Điện thoại lại bắt đầu vang lên,
Hứa Tố ấn từ chối, lần này khoảng cách thời gian càng ngắn, tựa hồ như ấn từ chối xong hai giây sau điện thoại lại vang lên.
Hứa Tố hít sâu một hơi, rồi ấn nhận máy.
“Chuyện gì thế….”
“Hứa Tố, em đang ở club08, anh có thể đến đây đón em không, em ở đây….” Giọng nói của Lâm Thiên như mang theo một chút sợ hãi không thể nói rõ, thậm chí là nghẹn ngào, còn chưa nói xong, Hứa Tố đã nghe thấy giọng nói đùa giỡn không đàn hoàng ở đầu dây bên kia: “Chị gái, không phải lúc nãy uống rất giỏi à, đến đây uống một ly nữa, một ly nữa nào…”
Hứa Tố nhíu mày thật chặt: “Lâm Thiên, em đang ở cùng với ai vậy?”
Qua một lúc lâu sau, ồn ào trong điện thoại mới trở lại thành giọng nói nức nở của Lâm Thiên: “Hứa Tố, xin anh mau đến cứu em đi.”
Tiếp đó lại không nghe thấy giọng nói của Lâm Thiên nữa, mà là tiếng cười loạn lạc của những người đàn ông khác.
Hứa Tố nghe một lúc thì đối phương tắt máy.
Trong bóng đêm, Hứa Tố nhìn màn hình điện thoại tối xuống, nhắm hai mắt lại.
Bên tai là hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn của Trần Vũ, cô ấy ngủ thật sự rất yên ổn, mỗi lúc cô ngủ ngon sẽ ngủ thẳng đến 8h sáng mới tỉnh, sau đó gương mặt nhỏ nhắn sẽ đỏ bừng hết cả lên.
Trần Vũ sẽ không tỉnh dậy đâu.
Bình luận truyện