Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa
Chương 80
Nhậm Tư Đồ vô duyên vô cớ cho xe dừng lại ở giữa đường, làm từng đoàn xe phía sau bấm còi inh ỏi, Nhậm Tư Đồ mới từ trong khiếp sợ mà hồi phục
lại tinh thần, vội vàng khởi động xe, vừa tăng tốc độ hướng về nhà, vừa
gọi điện thoại cho Thời Chung.
Có Thời Chung bảo vệ Tầm Tầm, Nhậm Tư Đồ cũng không lo lắng quá mức…
Lúc này Thời Chung vừa đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm của chung cư.
Trong cốp sau chất đầy đồ mua từ siêu thị về, Thời Chung xuống xe, đi về phía sau mở cốp xe, Tầm Tầm cũng rất vui vẻ mà xuống xe cùng, giúp Thời Chung mang đồ.
Thời Chung nhìn thấy tiểu tử này háo hức tham gia náo nhiệt, liền đi lấy một cái xe đẩy hàng ở bãi đậu xe, ý bảo Tầm Tầm đứng ở chỗ này đợ, tự mình sẽ đẩy xe hàng đi qua.
Lúc này điện thoại của Thời Chung vang lên, thấy tên trên màn hình là “Vợ đại nhân”, một bên anh nghe điện thoại, một bên đẩy xe hàng về phía xe đỗ: “Alo?”
“Nhà họ Tưởng đã xảy ra chuyện, anh có biết hay không?”
Nhậm Tư Đồ ở bên kia nói một câu như vậy, trong nhất thời Thời Chung còn chưa kịp phản ứng, ngẩn người vội hỏi: “Chuyện gì?”
Nhậm Tư Đồ không có thời gian nói chuyện rõ ràng, chỉ có thể nói những vấn đề quan trọng, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Thẩm Thấm tố cáo nhà họ Tưởng, hai người đi siêu thị rồi thì đừng trở về nhà, Tưởng Lệnh Thần biết địa chỉ nhà chúng ta, em sợ hắn ta tìm tới gây phiền toái.”
Thời Chung lắng nghe, chân mày không khỏi nhíu chặt, Tầm Tầm ở xa nhìn thấy Thời Chung dừng bước lại, liền gấp gáp đến mức phất tay gọi Thời Chung qua: “Ba.”
Nhưng nháy mắt sau đó, giọng nói Tầm Tầm liền bị tiếng thắng xe át đi mất. Một chiếc siêu xe cứ ầm ầm như vậy mà chạy qua chỗ Tầm Tầm, thân xe màu đỏ giống như con sư tử nổi điên nuốt hết âm thanh của Tầm Thầm.
Thời Chung bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, bỏ xe đẩy hàng mà chạy như điên, tầm mắt của anh bị chiếc siêu xe ngăn cản, cho nên không nhìn thấy mọi chuyện đang xảy ra, bãi xe bỗng chốc trở nên yên tĩnh, đầu tiên là tiếng cửa xe bị mở mạnh ra, tiếp theo là tiếng bước chân tức giận xuống xe, cuối cùng là tiếng thét hoảng sợ chói tai của Tầm Tầm.
Thời Chung chạy hết sức tới, tiếng thét chói tai của Tầm Tầm kèm theo đó là tiếng động cơ siêu xe một lần nữa vang lên, rất nhanh đã biến mất ở bên tai Thời Chung—chiếc siêu xe chạy mất trước mắt anh.
Thời Chung lập tức nhảy lên xe của mình, hướng theo chiếc xe kia mà đuổi. Nhận Tư Đồ vẫn còn chưa gác máy ở đầu dây bên kia, nghe thấy tiếng ồn ào lớn như vậy, cô liên tiếp hỏi mấy lần: “Xảy ra chuyện gì vậy?”, Thời Chung giấu không được, mà nói ra cũng không được, do dự một hồi lâu, đành nói: “Có người bắt Tầm Tầm đi, chắc là do Tưởng Lệnh Thần làm.”
Tốc độ của xe SUV có nhanh đến đâu cũng không theo kịp siêu xe, đuổi tới ngã tư thứ ba, Thời Chung nhìn xe cộ đông đúc xung quanh, nhưng không thấy chiếc xe màu đỏ đâu cả.
Hai mươi phút sau, Nhậm Tư Đồ chạy tới đồn cảnh sát thì nhìn thấy Thời Chung mày đang nhíu chặt.
Đứa bé cứ như vậy mà bị bắt đi, Thời Chung báo cảnh sát, cũng quan sát một lượt các màn hình theo dõi giao thông, siêu xe màu đỏ rất hiếm, được Tưởng Lệnh Thần gian xảo điều khiển, chỉ chạy một lát trên cầu liền đi xuống đường phụ, một lát liền biến mất khỏi màn hình giám sát ở chỗ rẽ.
Nhậm Tư Đồ không hề chớp mắt nhìn màn hình giám sát giao thông, trong lòng đã sớm mất bình tĩnh, Thời Chung vốn cũng đang nhìn chằm chằm màn hình cũng thỉnh thoảng quay qua nhìn thấy trên mu bàn tay Nhậm Tư Đồ có vết máu, anh vội vàng cầm tay của cô lên xem xét: “Sao lại chảy máu?”
Trong lòng Nhậm Tư Đồ vô cùng lo lắng, muốn cười cũng không nổi, chỉ có thể lắc đầu một cái: “Không phải là của em, là của Tôn Dao, cô ấy vốn cũng muốn tới đây, nhưng vội vàng quá nên vấp ngã, Từ Kính phái vệ sĩ coi chừng cô ấy, không cho rời khỏi bệnh viện nửa bước.”
Chỉ chốc lát sau điện thoại của Nhậm Tư Đồ reo lên.
Là một số xa lạ.
Nhậm Tư Đồ ngước mặt nhìn Thời Chung, cô hiện tại hoàn toàn mất hết chủ định, bàn tay cầm điện thoại run rẩy, Thời Chung nắm tay cô, tiếp sức mạnh.
Chung quanh đều là cảnh sát, Nhậm Tư Đồ ra dấu im lặng với cảnh sát xung quanh ý bảo muốn nghe điện thoại.
Điện thoại vừa thông, liền vang lên giọng nói hoảng sợ của Tầm Tầm: “Mẹ!”
Tiếng khóc của Tầm Tầm làm cho lòng dạ Nhậm Tư Đồ thắt lại, nhưng cô vẫn mạnh mẽ cất tiếng, đầu dây bên kia đã đổi thành giọng nói lạnh lùng của Tưởng Lệnh Thần: “Để cho Thời Chung nghe điện thoại.”
Thật ra thì điện thoại đã sớm bật loa ngoài, tất cả mọi người trong phòng đều nghe được, sắc mặt Thời Chung trầm xuống, ở trước mặt tất cả mọi người, cất giọng: “Đừng làm tổn thương đứa bé, nó vô tội, anh có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi.”
Tưởng Lệnh Thần cười cợt: “Yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương thằng bé, yêu cầu của tôi vô cùng đơn giản, đem Thẩm Thấm giao ra đây. Cô ta chơi tôi một vố, tôi không thể bỏ qua cho cô ta.”
Anh ta nói xong cũng cúp điện thoại.
Cảnh sát rất nhanh đã tra được mã số, đáng tiếc cũng mất công: “Là điện thoại công cộng, truy tìm địa chỉ chỗ đó cũng vô dụng. Anh ta nếu đã nói ra yêu cầu, khẳng định sẽ gọi điện thoại nữa.”
Nhưng như vậy là chờ đợi mà hoàn toàn không có biện pháp gì, bọn họ ở ngoài sáng, Tưởng Lệnh Thần ở trong tối, vì an nguy của Tầm Tầm, Thời Chung chỉ còn cách cố gắng liên lạc với Thẩm Thấm.
Gọi cho Thẩm Thấm thì thấy cảnh sát phụ trách vụ kiện nhà họ Tưởng nghe điện thoại.
Người phụ trách trực tiếp từ chối Thời Chung: “Thật xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ tung tích của cô ấy cho các người khi chưa được cô ấy cho phép.”
Về phần nguyên nhân trong đó, người phụ trách cũng nhận là từ lợi ích của bản thân mà suy nghĩ: “Thật ra thì trong hai năm nay danh sách của chúng tôi luôn có tên Tưởng Lợi Đức, cùng Tưởng Minh Đức, nhưng thế lực nhà họ Tưởng quá mạnh, căn bản là không thể nào mà điều tra sâu vào được, Thẩm tiểu thư tình cờ ghi được nội dung cuộc nói chuyện của Tưởng Minh Đức, nên nặc danh mà tố cáo, nhưng những đoạn ghi âm này vẫn chưa đủ để làm bằng chứng chống lại Tưởng Minh Đức, cho nên trong vòng ba tháng sau, Thẩm tiểu thư theo sự sắp xếp của chúng tôi tiếp thục thu thập đủ bằng chứng, để cho chúng tôi có thể chính thức khởi tố Tưởng Minh Đức. Đến lúc đó Thẩm tiểu thư sẽ ra tòa làm chứng, lúc này chúng tôi không hy vọng Thẩm tiểu thư sẽ xảy ra chuyện gì.”
Thời Chung cắn chặt răng tức giận, nếu không thật sự sẽ đập nát điện thoại.
Thời Chung một mình đi tới tổ chuyên án, sau nhiều lần chào hỏi, cuối cùng người của tổ chuyên án cũng chịu nhả ra chút tin tức: “Chúng tôi có thể chuyển lời đến cho Thẩm Thấm, để xem cô ấy có đồng ý hay không.”
Kết quả là lại chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi Tưởng Lệnh Thần gọi điện thoại lại.
Chờ đợi Thẩm Thấm trả lời…
Nhậm Tư Đồ liên tiếp nhận điện thoại của Tôn Dao, trong điện thoại sau khi Tôn Dao nói xong, cảm xúc trong lòng cô chợt hỏng bét, cái loại tiếng khóc đứt ruột gan, càng làm cho Nhậm Tư Đồ thêm lo lắng cùng bất an. Tổ phụ trách vụ án Tưởng Lệnh Thần bắt cóc đã mấy lần đả thông tư tưởng, nhưng hiệu quả rất nhỏ, khi tất cả đều vô vọng thì Thời Chung nhận được tin nhắn của Từ Kính.
Trong tin nhắn là một chuỗi địa chỉ.
Thời Chung nhanh chóng gọi lại, câu trả lời làm cho người khác vô cùng vui mừng---
“Chỗ ở bây giờ của Thẩm Thấm…” Giọng nói Từ Kính trầm ổn: “Tôi đang trên đường tới.”
“Chính xác là địa chỉ này?”
“Ở thành phố B, không có người nào tôi muốn tìm mà không được.”
Có Thời Chung bảo vệ Tầm Tầm, Nhậm Tư Đồ cũng không lo lắng quá mức…
Lúc này Thời Chung vừa đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm của chung cư.
Trong cốp sau chất đầy đồ mua từ siêu thị về, Thời Chung xuống xe, đi về phía sau mở cốp xe, Tầm Tầm cũng rất vui vẻ mà xuống xe cùng, giúp Thời Chung mang đồ.
Thời Chung nhìn thấy tiểu tử này háo hức tham gia náo nhiệt, liền đi lấy một cái xe đẩy hàng ở bãi đậu xe, ý bảo Tầm Tầm đứng ở chỗ này đợ, tự mình sẽ đẩy xe hàng đi qua.
Lúc này điện thoại của Thời Chung vang lên, thấy tên trên màn hình là “Vợ đại nhân”, một bên anh nghe điện thoại, một bên đẩy xe hàng về phía xe đỗ: “Alo?”
“Nhà họ Tưởng đã xảy ra chuyện, anh có biết hay không?”
Nhậm Tư Đồ ở bên kia nói một câu như vậy, trong nhất thời Thời Chung còn chưa kịp phản ứng, ngẩn người vội hỏi: “Chuyện gì?”
Nhậm Tư Đồ không có thời gian nói chuyện rõ ràng, chỉ có thể nói những vấn đề quan trọng, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Thẩm Thấm tố cáo nhà họ Tưởng, hai người đi siêu thị rồi thì đừng trở về nhà, Tưởng Lệnh Thần biết địa chỉ nhà chúng ta, em sợ hắn ta tìm tới gây phiền toái.”
Thời Chung lắng nghe, chân mày không khỏi nhíu chặt, Tầm Tầm ở xa nhìn thấy Thời Chung dừng bước lại, liền gấp gáp đến mức phất tay gọi Thời Chung qua: “Ba.”
Nhưng nháy mắt sau đó, giọng nói Tầm Tầm liền bị tiếng thắng xe át đi mất. Một chiếc siêu xe cứ ầm ầm như vậy mà chạy qua chỗ Tầm Tầm, thân xe màu đỏ giống như con sư tử nổi điên nuốt hết âm thanh của Tầm Thầm.
Thời Chung bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, bỏ xe đẩy hàng mà chạy như điên, tầm mắt của anh bị chiếc siêu xe ngăn cản, cho nên không nhìn thấy mọi chuyện đang xảy ra, bãi xe bỗng chốc trở nên yên tĩnh, đầu tiên là tiếng cửa xe bị mở mạnh ra, tiếp theo là tiếng bước chân tức giận xuống xe, cuối cùng là tiếng thét hoảng sợ chói tai của Tầm Tầm.
Thời Chung chạy hết sức tới, tiếng thét chói tai của Tầm Tầm kèm theo đó là tiếng động cơ siêu xe một lần nữa vang lên, rất nhanh đã biến mất ở bên tai Thời Chung—chiếc siêu xe chạy mất trước mắt anh.
Thời Chung lập tức nhảy lên xe của mình, hướng theo chiếc xe kia mà đuổi. Nhận Tư Đồ vẫn còn chưa gác máy ở đầu dây bên kia, nghe thấy tiếng ồn ào lớn như vậy, cô liên tiếp hỏi mấy lần: “Xảy ra chuyện gì vậy?”, Thời Chung giấu không được, mà nói ra cũng không được, do dự một hồi lâu, đành nói: “Có người bắt Tầm Tầm đi, chắc là do Tưởng Lệnh Thần làm.”
Tốc độ của xe SUV có nhanh đến đâu cũng không theo kịp siêu xe, đuổi tới ngã tư thứ ba, Thời Chung nhìn xe cộ đông đúc xung quanh, nhưng không thấy chiếc xe màu đỏ đâu cả.
Hai mươi phút sau, Nhậm Tư Đồ chạy tới đồn cảnh sát thì nhìn thấy Thời Chung mày đang nhíu chặt.
Đứa bé cứ như vậy mà bị bắt đi, Thời Chung báo cảnh sát, cũng quan sát một lượt các màn hình theo dõi giao thông, siêu xe màu đỏ rất hiếm, được Tưởng Lệnh Thần gian xảo điều khiển, chỉ chạy một lát trên cầu liền đi xuống đường phụ, một lát liền biến mất khỏi màn hình giám sát ở chỗ rẽ.
Nhậm Tư Đồ không hề chớp mắt nhìn màn hình giám sát giao thông, trong lòng đã sớm mất bình tĩnh, Thời Chung vốn cũng đang nhìn chằm chằm màn hình cũng thỉnh thoảng quay qua nhìn thấy trên mu bàn tay Nhậm Tư Đồ có vết máu, anh vội vàng cầm tay của cô lên xem xét: “Sao lại chảy máu?”
Trong lòng Nhậm Tư Đồ vô cùng lo lắng, muốn cười cũng không nổi, chỉ có thể lắc đầu một cái: “Không phải là của em, là của Tôn Dao, cô ấy vốn cũng muốn tới đây, nhưng vội vàng quá nên vấp ngã, Từ Kính phái vệ sĩ coi chừng cô ấy, không cho rời khỏi bệnh viện nửa bước.”
Chỉ chốc lát sau điện thoại của Nhậm Tư Đồ reo lên.
Là một số xa lạ.
Nhậm Tư Đồ ngước mặt nhìn Thời Chung, cô hiện tại hoàn toàn mất hết chủ định, bàn tay cầm điện thoại run rẩy, Thời Chung nắm tay cô, tiếp sức mạnh.
Chung quanh đều là cảnh sát, Nhậm Tư Đồ ra dấu im lặng với cảnh sát xung quanh ý bảo muốn nghe điện thoại.
Điện thoại vừa thông, liền vang lên giọng nói hoảng sợ của Tầm Tầm: “Mẹ!”
Tiếng khóc của Tầm Tầm làm cho lòng dạ Nhậm Tư Đồ thắt lại, nhưng cô vẫn mạnh mẽ cất tiếng, đầu dây bên kia đã đổi thành giọng nói lạnh lùng của Tưởng Lệnh Thần: “Để cho Thời Chung nghe điện thoại.”
Thật ra thì điện thoại đã sớm bật loa ngoài, tất cả mọi người trong phòng đều nghe được, sắc mặt Thời Chung trầm xuống, ở trước mặt tất cả mọi người, cất giọng: “Đừng làm tổn thương đứa bé, nó vô tội, anh có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi.”
Tưởng Lệnh Thần cười cợt: “Yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương thằng bé, yêu cầu của tôi vô cùng đơn giản, đem Thẩm Thấm giao ra đây. Cô ta chơi tôi một vố, tôi không thể bỏ qua cho cô ta.”
Anh ta nói xong cũng cúp điện thoại.
Cảnh sát rất nhanh đã tra được mã số, đáng tiếc cũng mất công: “Là điện thoại công cộng, truy tìm địa chỉ chỗ đó cũng vô dụng. Anh ta nếu đã nói ra yêu cầu, khẳng định sẽ gọi điện thoại nữa.”
Nhưng như vậy là chờ đợi mà hoàn toàn không có biện pháp gì, bọn họ ở ngoài sáng, Tưởng Lệnh Thần ở trong tối, vì an nguy của Tầm Tầm, Thời Chung chỉ còn cách cố gắng liên lạc với Thẩm Thấm.
Gọi cho Thẩm Thấm thì thấy cảnh sát phụ trách vụ kiện nhà họ Tưởng nghe điện thoại.
Người phụ trách trực tiếp từ chối Thời Chung: “Thật xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ tung tích của cô ấy cho các người khi chưa được cô ấy cho phép.”
Về phần nguyên nhân trong đó, người phụ trách cũng nhận là từ lợi ích của bản thân mà suy nghĩ: “Thật ra thì trong hai năm nay danh sách của chúng tôi luôn có tên Tưởng Lợi Đức, cùng Tưởng Minh Đức, nhưng thế lực nhà họ Tưởng quá mạnh, căn bản là không thể nào mà điều tra sâu vào được, Thẩm tiểu thư tình cờ ghi được nội dung cuộc nói chuyện của Tưởng Minh Đức, nên nặc danh mà tố cáo, nhưng những đoạn ghi âm này vẫn chưa đủ để làm bằng chứng chống lại Tưởng Minh Đức, cho nên trong vòng ba tháng sau, Thẩm tiểu thư theo sự sắp xếp của chúng tôi tiếp thục thu thập đủ bằng chứng, để cho chúng tôi có thể chính thức khởi tố Tưởng Minh Đức. Đến lúc đó Thẩm tiểu thư sẽ ra tòa làm chứng, lúc này chúng tôi không hy vọng Thẩm tiểu thư sẽ xảy ra chuyện gì.”
Thời Chung cắn chặt răng tức giận, nếu không thật sự sẽ đập nát điện thoại.
Thời Chung một mình đi tới tổ chuyên án, sau nhiều lần chào hỏi, cuối cùng người của tổ chuyên án cũng chịu nhả ra chút tin tức: “Chúng tôi có thể chuyển lời đến cho Thẩm Thấm, để xem cô ấy có đồng ý hay không.”
Kết quả là lại chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi Tưởng Lệnh Thần gọi điện thoại lại.
Chờ đợi Thẩm Thấm trả lời…
Nhậm Tư Đồ liên tiếp nhận điện thoại của Tôn Dao, trong điện thoại sau khi Tôn Dao nói xong, cảm xúc trong lòng cô chợt hỏng bét, cái loại tiếng khóc đứt ruột gan, càng làm cho Nhậm Tư Đồ thêm lo lắng cùng bất an. Tổ phụ trách vụ án Tưởng Lệnh Thần bắt cóc đã mấy lần đả thông tư tưởng, nhưng hiệu quả rất nhỏ, khi tất cả đều vô vọng thì Thời Chung nhận được tin nhắn của Từ Kính.
Trong tin nhắn là một chuỗi địa chỉ.
Thời Chung nhanh chóng gọi lại, câu trả lời làm cho người khác vô cùng vui mừng---
“Chỗ ở bây giờ của Thẩm Thấm…” Giọng nói Từ Kính trầm ổn: “Tôi đang trên đường tới.”
“Chính xác là địa chỉ này?”
“Ở thành phố B, không có người nào tôi muốn tìm mà không được.”
Bình luận truyện