Chương 8: - Sư thái
Bên trong phòng, Hướng Diệc Song đã đứng ở cửa thật lâu. Trên tay nàng vẫn đang ôm một bộ đồ dùng mới vừa phân phát. Gồm một bộ chăn đệm nồng nặc mùi thuốc khử trùng, một cái gối bông, một cái chậu inox cũ kỹ để rửa mặt, một cái khăn không biết có phải dùng để lau mặt hay không, một cái ly nhựa rẻ tiền, một cái bàn chải đánh răng và một tuýp kem đánh răng hiệu 'Hắc tỷ'.
Lúc Hướng Diệc Song mới nhận mấy món đồ này, liền nhíu mày. Nhưng tệ hơn so với mấy món đồ này chính là, một bước tiến vào phòng giam, mùi mốc meo trong đó khiến mũi nàng phát ngứa, cả người đều khó chịu.
Căn phòng chưa tới mười mét vuông đặt sẵn hai chiếc giường đôi bằng sắt, phía cuối giường bên phải là một cái bồn cầu bốc mùi. Lúc đưa tới đây, quản giáo tùy tiện ném những thứ đồ còn lại lên giường rồi lập tức đi mất. Mà bây giờ chỉ có cái giường tầng dưới bên phải này là còn trống, vậy chắc đó là giường của mình.
Tuy rằng mấy thứ trên tay này đây cũng không phải sạch lắm, nhưng thoạt nhìn vẫn đỡ hơn chiếc đệm giường vàng vọt kia. Vì thế nàng cứ như vậy ôm một đống đồ đứng ở cửa đấu tranh tư tưởng.
Ngẩng đầu nhìn song sắt duy nhất trên tường, bầu trời ngoài cửa sổ bị chia thành ba khối ánh sáng, cùng với sự âm u trong phòng không hề hài hòa chút nào.
Phạm nhân bây giờ đều ở chỗ nhà ăn, tựa hồ cả trại giam to lớn này thật yên tĩnh, đến mức không nghe được một tiếng động nào, ngay cả tiếng hít thở đều có thể nghe được. Bỗng nhiên, một tiếng 'ọc ọc' vang lên đánh vỡ sự hài hòa khó có được này.
Hướng Diệc Song giơ một tay đè lên bụng mình, biểu tình trên mặt không chút biến hóa. Chẳng qua chỉ là chưa ăn cơm trưa cơm chiều, bụng đã kháng nghị như vậy rồi, điều này đối với người có giáo dục như nàng mà nói, thật là hổ thẹn.
Mặc dù hiện tại căn bản không có người nào phát hiện nàng quẫn bách, nhưng nàng vẫn cảm nhận được rằng, kiêu ngạo, tu dưỡng gì đó, đều đã không còn liên quan tới nàng nữa rồi.
Đứng một lúc lâu, đến khi lưng cũng bắt đầu đau nhức, cúi đầu nhìn nhìn chân mình, bất đắc dĩ thở dài.
Thường xuyên quen với các loại giày cao gót, nay chỉ còn là một đôi giày nhựa một phân, vô luận là xuất phát từ sinh lý hay là tâm lý, độ cao thay đổi, bỗng nhiên thấp hẳn xuống, thật sự cảm thấy đủ nghèo túng. Hướng Diệc Song thử đi về phía trước, hai chân đã hơi cứng ngắc. Lúc nhấc chân lên, rõ ràng có thể cảm giác được xương khớp chỗ đầu gối kêu răng rắc.
Đi hai bước, cũng đã đứng bên cạnh cái nệm ố vàng. Hướng Diệc Song một tay ôm đồ, một tay rút chăn đệm ra, nâng đầu gối đè lên cái gối, lại khom lưng bỏ cái bàn chải và tuýp kem vào ly nhựa rồi treo lên gần đó. Hai tay bây giờ đã rảnh, lấy khăn trải giường ra, thật cẩn thận phủ lên giường, khăn trải giường liền bao gọn lấy nó.
Hướng Diệc Song một lần nữa ôm những thứ còn lại đứng thẳng lên. Nhìn thấy trên tường chỗ góc giường loang lổ dấu mốc meo, đầu mày thanh tú nhanh chóng nhíu chặt, hít một hơi thật sâu, cẩn thận đặt gối lên phía đầu giường, đi đến cuối giường, xốc khăn trải giường lên đủ che mấy dấu mốc kia. Như vậy lại làm tuột ba góc kia ra, cuối cùng, cái khăn trải giường bị nàng ép kéo đến nổi lộ đường chỉ xém rách luôn. Xong rồi lần nữa xếp lại chăn gối chỉnh tề để ở đầu giường.
Vỗ vỗ tay, Hướng Diệc Song tỉ mỉ nhìn lại một lần, trừ chỗ góc cuối giường ra, có vẻ như đệm giường chăn gối chỗ này đã được nàng sắp xếp vô cùng hoàn mỹ rồi.
"Hu...... Hu......''
Không xa bên ngoài phòng giam truyền đến tiếng khóc than quỷ dị, trong không gian âm u như này nó lại huyền ảo mà truyền vào tai Hướng Diệc Song.
Khi nàng chăm chú làm một việc gì đó, những thứ tiếng động khác đều bị nàng để ngoài tai, nhưng bây giờ đang rảnh, lại đứng trong một không gian vắng lặng, Hướng Diệc Song đột nhiên cảm thấy có cổ hơi thở u lãnh (u ám lạnh lẽo) theo bốn phương tám hướng bao trùm lấy nàng, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập cốt tủy.
Nàng leo lại lên giường, co chân, ôm cái chậu, vuốt phẳng nệm, ngồi ngay ngắn. Nàng cần tìm việc làm để phân tán bớt sự chú ý, cũng là để che dấu nỗi hoảng hốt lúc này. Vì thế nàng nhìn về phía bồn cầu cuối giường, trên vách tường chỗ đó có treo một cái vòi xịt nước, bên cạnh vòi nước có cái nút vặn đã rỉ sắt, trong góc tường cũng có dựng một cây chà bồn cầu, ngoài ra không còn gì khác nữa. Hướng Diệc Song tìm kiếm một phen, cũng không thấy có cái gì có thể làm kệ để đựng đồ dùng rửa mặt của mình, đang ngồi yên một góc buồn bực thì một tiếng cười có chút phát cuồng đột nhiên vang lên.
Hướng Diệc Song nhìn ra bên ngoài, mà đối diện với ánh mắt của nàng chính Trần Tiểu Phương cùng bị áp giải tới đây. Nàng ta đang đứng trước cửa sắt, hai tay khoát trên song sắt, cười không chút kiêng nể gì, cười đến cả người cũng run rẩy hết cả lên.
Không biết nàng ta đang cười cái gì, Hướng Diệc Song không có bất cứ phản ứng nào, vẫn ngồi ngay ngắn như cũ. Nhưng mà, tiếng cười điên cuồng này, so với tiếng khóc nức nở quỷ dị ngược lại để người ta an tâm hơn chút.
"Sư... Sư thái, cô đang ngồi thiền hả?" Trần Tiểu Phương tiếp tục phóng đãng cười. "Ai nha tôi không chịu được nữa rồi, cười đến bụng đau quá."
Hướng Diệc Song dưới đáy lòng lườm nàng vô số lần, nhưng àm ở bên ngoài sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
"ha, sư thái, cô tu luyện đến tầng thứ mấy rồi, làm sao có thể đứng ngồi gì cũng thiền được vậy?"
"Tôi đi vô chỗ này mấy lần, theo tôi thì thế nào? Tôi có thể cho cô sống qua ngày mà không phải quá bi đát đâu."
"Này...... Mỹ nữ......"
"Thật không thú vị. Được rồi, cô chậm rãi thiền đi, mấy bạn cùng phòng kia chốc nữa sẽ quay lại, sư thái coi canh thời gian mà tu luyện sớm ngày đắc đạo thành pháp sư hàng ma nha."
Quả nhiên Trần Tiểu Phương vừa dứt lời, cửa sắt vang lên tiếng 'Bang Bang', theo đó là một hàng người đi vào hòa lẫn với âm thanh ôn ào.
"Oa ô hu hu......"
Tiếng khóc nức nở ban đầu giờ rõ ràng hơn, dần dần thành tiếng khóc lớn, chủ nhân là Lý Đình bắt đầu gào khóc. Tiếng khóc tê tâm liệt phế dường như khiến cả trại giam rộng lớn đều bao trùm một tầng bi thương lạnh lẽo, lạnh đến làm người ta phát run.
"Em gái à, khóc cái gì chứ, bộ dạng Lâm Đại Ngọc(*) này của cô em, nên lập tức biến hình thành vạn người mê đi. Tôi khuyên cô vẫn là đừng khóc nữa, cũng đâu phải lê hoa đái vũ(**) gì mà toàn là nước mắt nước mũi tùm lum, còn cần tôi lau giúp không."
(*): Một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng
(**): Trích từ câu "Lê hoa nhất chi xuân đái vũ" trong Trường Hận Ca, miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương Quý phi
Hướng Diệc Song bị tiếng khóc này làm cảm thấy thật phiền toái, tâm tình vốn bình tĩnh không gợn sóng như đã bị ảnh hưởng, trái tim bắt đầu đập thình thịch thiệt lợi hại.
'Bang bang'....
Cửa sát của cả trại giam dường như được mở ra cùng lúc, Hướng Diệc Song cảm thấy da đầu run lên, lòng bàn tay đã ra thật nhiều mồ hôi. Thế nhưng, nàng tự nói với bản thân, phải trấn định.
Bên ngoài hành lang lục đục vang lên tiếng bước chân, thỉnh thoảng có người đi ngang qua phòng giam của nàng. Ánh mắt những người đó hoặc cười nhạo hoặc thương hại nhìn phía nàng, nhưng lại không có người nào đến gần. Mà việc Hướng Diệc Song có thể làm bây giờ, chỉ là ngẩng đầu, ngước nhìn, sau đó tránh ánh mắt các nàng, gắt gao nhìn chỗ cửa mở.
"Tôi nói sao lại đều nhìn qua chỗ này, thì ra trong phòng có thêm mấy món đồ chơi mới à."
Hổ Nữu vẫy vẫy tay trái bị thương, lảo đảo đi vào phòng, thỉnh thoảng đắc ý cười cười với người ngoài cửa.
"Tên là gì?"
Món đồ chơi? Có bệnh hả, tôi là người!
Hướng Diệc Song nỗ lực không để nội tâm phẫn nộ biểu hiện ra ngoài, theo bản năng cắn răng trầm mặc không lên tiếng.
"Này, chị Hổ Nữu hỏi cô đó?" A Cẩn, tiểu lâu la của Hổ Nữu tà tà tựa vào bên giường, lườm Hướng Diệc Song.
Nhìn ngôn hành cử chỉ của hai người này, một chút giáo dục cũng không có, là côn đồ đầu đường điển hình. Nếu là lúc trước, người như thế không thể nào xuất hiện trong vòng xã giao của nàng. Nhưng đạo lý hổ xuống đồng bằng bị chó khinh(*) nàng vẫn hiểu được, vì thế nhắm hai mắt lại, coi như bị chó cắn một ngụm. Nghĩ như vậy, tâm lý của nàng sẽ dễ chịu chút. Nàng mở mắt ra, thần sắc không có chút phẫn nộ hay e ngại, thậm chí mang vài phần xem thường.
(*): bị coi thường khi thất thế
"Hướng Diệc Song."
"Cái điệu bộ đó là sao, dám nói chuyện như vậy với chị Hổ Nữu!" A Cẩn nâng một chân dẫm lên giường của Hướng Diệc Song, bắt lấy tay nàng, kéo nàng đứng dậy. Cái thau nàng vẫn ôm trên tay 'Bang' một tiếng rơi xuống.
Ỷ vào ưu thế thân cao, nàng đang từ ngước mắt nhìn, biến thành nhìn xuống. Hướng Diệc Song hung hăng hất móng vuốt của A Cẩn ra, nhìn nhìn dấu chân trên giường, có chút bực mình nhìn nàng ta.
"Ra vẻ hả! Tao cho mày ra vẻ này!" A Cẩn túm mái tóc dài của nàng, dùng sức đẩy một cái. Ót nàng bị đập mạnh lên cái rào sắt, phát ra tiếng vang thật lớn.
Hướng Diệc Song tuy cao 1m74, nhưng cả người cũng không có mấy lạng thịt, tay gầy chân cũng gầy, lại thêm hai bữa liên tục chưa ăn cơm, đói đến choáng váng. Thoạt nhìn khí thế rất tốt, nhưng không có nửa điểm sức lực để phản kháng.
Hổ Nữu tựa vào bên giường, rút một điếu thuốc từ dưới nệm ra, ngậm trong miệng, biểu tình nghiền ngẫm trêu tức nhìn hai người.
"A Cẩn, dạy nó quỷ củ nơi này đi, nhưng đừng quá chớn. Ngày mai Lâm Bình tìm tao tính chuyện đó."
"Dạ biết, chị Hổ Nữu."
Lâm Bình là ai? Nhưng àm, mặc kệ đó là ai, theo lời đối thoại, Hướng Diệc Song có thể kết luận, các nàng hẳn là không dám làm chuyện gì quá phận với mình.
A Cẩn đứng thẳng lại, lùi ra sau một bước.
"Này, về sau vệ sinh ở nơi này, sẽ do hai người mới chúng mày lo. Mỗi tối phải chà dọn chỗ đó sạch sẽ, buổi sáng xếp chăn cho chị Hổ Nữu. Nếu chị Hổ Nữu có phân phó gì, phải hoàn thành trước tiên nhất, xoa eo đấm lưng, xếp hàng múc nước cái gì đó. Tóm lại bao gồm cả tao, bọn tao nói cái gì đều phải nghe theo, hiểu chưa."
Nhìn chủ tớ hai người lên mặt, thật sự làm người ta nhìn không được mà phán ra bốn chữ, cẩu trận khuyển thế.
Hướng Diệc Song nghĩ trong lòng như vậy, vì thế trong đầu liền liên tưởng đến hình ảnh đàn chó hùa nhau giương nanh múa vuốt ỷ thế sủa bậy, không khỏi cong khóe miệng.
Nghẹn một hồi, nàng vẫn là nhịn không được phốc xích bật cười một tiếng. Nhưng nàng lập tức hối hận, tràng cười này, giống như là lửa cháy đổ thêm dầu. Một thiếu nữ thế đơn lực bạc như nàng, sao có thể sánh với hai đầu gấu kia được. Hướng Diệc Song lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc đứng thẳng người.
"Vậy...... Xin......" Mặc dù hai người kia vô lễ với nàng, Hướng Diệc Song vẫn tự nhủ, không được để đẳng cấp của mình xuống ngang với họ, vẫn nên kiên trì giữ lễ.
"Cô lặp lại lần nữa, vừa rồi tôi thất thần."
"Kháo [câu chửi, chắc như f**k]! Thật sự là phản rồi, ngay cả tiểu tốt cũng dám xem thường tao. Xem ra phải để chúng mày nếm mùi lợi hại của Hổ Nữu tao mới nhớ được!" Ngay khi khuôn mặt bình tĩnh của Hổ Nữu dần áp sát tới Hướng Diệc Song, đột nhiên ngoài cửa có người đi tới cạnh Hổ Nữu nói: "Chị Hổ Nữu, yêu bà đã trở lại."
"Còn Tiểu Quỷ đâu?"
"Hình như vẫn còn bị biệt giam thêm vài ngày."
"Ồ." Hổ Nữu nghe xong, mang theo A Cẩn xoay người muốn ra khỏi phòng, thoạt nhìn vô cùng lo lắng. Lúc vừa bước chân ra khỏi phòng thì bỗng quay đầu lại, nói với Hướng Diệc Song: "Cô tốt nhất phân rõ nơi này ai là lão đại, phải thông minh lên, mới có thể bớt chút đau khổ!"
Hổ Nữu và A Cẩn cứ vậy vội vàng ra ngoài, tảng đá trong lòng Hướng Diệc Song cũng rơi xuống.
Nàng không phải không sợ, nàng chỉ là không hy vọng bị người nào phát hiện tâm tình nàng đang dao động, lúc nào cũng phải giữ vẻ gặp biến không sợ hãi là thói quen nhiều năm qua của nàng. Chuyện mất kiểm soát này, chỉ phát sinh một lần, đã tạo thành cục diện không thể vãn hồi như bây giờ. Bởi vậy, nàng sẽ không cho phép mình phạm một sai lầm đến hai lần.
Hướng Diệc Song ngồi xổm xuống, yên lặng tìm kiếm gì đó.
Do dự một hồi, nàng nhấc chân đến cạnh bồn cầu, mở vòi nước, cẩn thận rửa tay vừa nãy bị A Cẩn nắm, lại xả vắt khăn mặt, lau lại tóc bị đụng vào rào sắt.
Xả chút nước vào thau, đem cái ly, bàn chải, kem đánh răng toàn bộ rửa lại lần nữa.
Cầm thau nước, đứng cạnh bên giường, nhìn dấu chân trên nệm, nàng nhíu mày, né cái dấu chân rồi nằm lên. Suy nghĩ một hồi, nàng đặt thau nước lên chỗ dấu chân, nghiêng thân mình, tránh cái thau cùng với bức tường sau lưng.
Sau đó, bắt đầu một vòng tuần hoàn, nằm thiền......
-------
Tác giả có lời muốn nói: Hướng Diệc Song này là có bệnh... Chờ Tiểu Quỷ chữa cho nàng...
---
Editor có lời muốn nói: Các bạn có thấy Hướng Diệc Song bị...bệnh không? =))
Bình luận truyện