[Ái Nô Hệ Liệt] Lãnh Nô Nhi
Chương 10
An Trường Quân vận dụng y thuật kết hợp nội công, rốt cuộc đã có thể giải khai huyệt đạo cho Lãnh Khải Chi. Thân thể cùng võ công Lãnh Khải Chi đều dần dần khôi phục. Giờ đây, An Trường Quân mới bắt đầu lo lắng chuyện của mình với Bùi Nhược Tỉ. Bất quá bởi vì còn quá nhiều sự tình vẫn chưa xử lý, An Trường Quân tạm thời vẫn không thể lập tức xuất phát đi tìm đối phương.
Một đêm, gió thổi rất mạnh, An Trường Quân đang ngồi trước bàn xem một bản vẽ —— đó là Lãnh Khải Chi bằng trí nhớ vẽ lại bản đồ Hồng Liên Đảo, trước mặt ngọn nến bị gió thổi cơ hồ muốn tắt. Lãnh Khải Chi đi đóng cửa sổ lại, sau đó tiếp tục cùng An Trường Quân xem địa đồ.
“Sư phụ, ngươi định lẻn vào sao?”
“Đúng a, lấy quan hệ hiện tại của Hồng Liên Giáo cùng võ lâm, ta cũng chỉ có thể lựa chọn phương pháp này.” An Trường Quân ngữ khí bất đắc dĩ.
“Chính là… Sư phụ, nếu Bùi tiền bối không còn nhớ nổi người, người tùy tiện đi tìm hắn sẽ gặp nguy hiểm…” Lãnh Khải Chi lo lắng.
An Trường Quân cười cười, trong mắt dấy lên hừng hực liệt hỏa.
“Vô luận gặp nguy hiểm như thế nào, ta đều không quản, hơn nữa nhất định phải làm cho hắn một lần nữa nhớ lại ta.”
Lãnh Khải Chi đã lâu không thấy An Trường Quân lộ ra thần thái này, trong lòng cũng an tâm nhiều. Hi vọng Bùi Nhược Tỉ cùng An Trường Quân có thể nối lại tình xưa… Hắn yên lặng khẩn cầu.
An Trường Quân thu lại bản đồ: “Thời gian không còn sớm, Khải Chi, ngươi đi về nghỉ ngơi đi.”
“Thị, sư phụ, người cũng sớm nghỉ ngơi.”
“Hảo.”
Lãnh Khải Chi rời thư phòng, hướng gian phòng của mình đi đến. Bất chợt truyền đến thanh âm hơi thở rất nhỏ khiến hắn chú ý.
Có người! Lãnh Khải Chi dừng bước, đột nhiên ngẩng đầu, người đang nấp sau tường cực kỳ nhanh cúi xuống, bất quá vẫn bị hắn phát hiện.
Lãnh Khải Chi phi thân nhảy lên, đối phương lập tức xoay người chạy.
“Đứng lại!!” Lãnh Khải Chi đuổi theo, hai người trên mái nhà truy đuổi. Vài gia đinh tuần tra ở phụ cận nghe tiếng vội đến, thấy vậy kêu to:
“Có thích khách! Mau, có ai không!”
Trong phòng mọi người bị bừng tỉnh, Hạ Cảnh Tề cùng An Trường Quân cũng rất mau đuổi tới.
Lãnh Khải Chi đuổi theo thích khách kia đến đại môn, ngay lúc hắn sắp bắt kịp đối phương, một quả đạn pháo đột nhiên lăn đến chân hắn. Chỉ nghe một tiếng ầm vang, đạn pháo nổ tung, một luồng khói đen tản ra.
Lãnh Khải Chi vận chưởng khí xua tan khói, mà thích khách kia sớm nhân cơ hội đào thoát.
“Khải Chi!”
“Sư huynh!”
An Trường Quân cùng Hạ Cảnh Tề lập tức nhảy lên mái nhà, Lãnh Khải Chi nhìn chằm chằm phương hướng đạn pháo được ném tới —— một gốc cây ngô đồng thật lớn, nơi đó không có một bóng người.
An Trường Quân hỏi: “Chạy thoát sao?”
“Ân…” Lãnh Khải Chi thần tình suy nghĩ sâu xa.
Hạ Cảnh Tề nhanh nhẹn hạ lệnh cho gia đinh: “Nhanh đi thông tri phòng tuần bộ, nói bọn họ đóng cửa thành, phái người cẩn thận tìm kiếm!”
“Là!” Các gia đinh lĩnh mệnh tản ra.
“Đợi một chút, ta cũng đi…” Lãnh Khải Chi đang muốn theo, An Trường Quân vỗ vỗ hắn, nói:
“Ngươi thân thể vừa mới khôi phục, không cần vất vả. Trở về trước nghỉ ngơi, việc này để cho ta cùng Cảnh Tề xử lý.”
Lãnh Khải Chi muốn nói lại thôi, hắn dừng một chút, cuối cùng vâng lời đáp: “Là, sư phụ…”
Lãnh Khải Chi trở lại phòng, trằn trọc khó ngủ. Hắn cảm giác thích khách kia thân phận không tầm thường, hơn nữa đối phương rõ ràng đang giám thị mình… Chẳng lẽ, là “người đó” phái tới? Lãnh Khải Chi lòng căng thẳng. Bản thân trên giang hồ biến mất nhiều năm, nay mới vừa trở về, không có khả năng chọc tới “cừu gia” nào. Trừ bỏ người đó, hắn không thể nghĩ ra còn ai đối với mình cảm thấy hứng thú. Lãnh Khải Chi càng nghĩ càng buồn rầu, càng không thể chợp mắt.
Hôm sau phòng tuần bộ báo tin, bọn họ không truy ra manh mối thích khách, nhưng hứa nhất định sẽ tra rõ việc này cũng tăng cường bảo hộ phủ đệ An Trường Quân.
Lãnh Khải Chi trải qua một đêm cân nhắc, cơ hồ có thể xác định thích khách là nhắm vào hắn, tin chắc thích khách còn lưu tại thành, hơn nữa sẽ lại tìm đến hắn. Bất quá hắn cũng không nói việc này với An Trường Quân.
Nếm qua cơm chiều, Lãnh Khải Chi một mình ra cửa. Hắn chính là muốn dẫn dụ thích khách. Hơn nữa hắn không ở An phủ để không gây rắc rối cho An Trường Quân, dù sao việc này nguyên nhân là do hắn.
Rút kinh nghiệm thất bại ngày hôm qua, đối phương kế tiếp có lẽ sẽ dùng thủ đoạn quyết liệt hơn, Lãnh Khải Chi không muốn An Trường Quân cùng những người vô tội khác bị liên luỵ.
Muốn gì cứ nhằm vào một mình hắn! Bất quá thì chết thôi! Lãnh Khải Chi tráng liệt nghĩ.
Rời đi An phủ không bao lâu, hắn rất nhanh liền phát hiện mình bị theo dõi. Đối phương cũng không cao minh, ngay cả như thế nào che dấu tiếng bước chân cũng không hiểu. Lãnh Khải Chi lại buồn bực, nếu thích khách là “người đó” phái tới, lấy năng lực của y, hẳn là sẽ không lộ ra sơ hở kiểu này…
Hắn cố ý nhanh hơn cước bộ, hướng ngõ nhỏ thưa thớt người đi đến. Phía sau người theo dõi rất nhanh đã bị mất dấu.
Thích khách ngày hôm nay tựa hồ không có lợi hại của ngày hôm qua… Lãnh Khải Chi đang đau đầu suy nghĩ, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến “Xuy xuy” tiếng gió —— hắn lập tức ngẩng lên, một cái lưới to từ trên trời giáng xuống! Lãnh Khải Chi đã khôi phục công lực rất nhanh rút ra bội kiếm phá võng.
Đúng lúc này, hai cái dây thừng từ trên mái nhà hai bên ngõ nhỏ, nhanh nhẹn quấn quanh người hắn.
“Ô…” Lãnh Khải Chi trầm ổn trung bình tấn, khiến cho hai người trên kia không thể kéo hắn lên. Hắn đang muốn vận khí đem dây thừng bức đoạn, phía sau bỗng dưng truyền đến tiếng kêu:
“Lãnh công tử ——!”
Lãnh Khải Chi nhìn lại, là gia đinh An phủ!
Hai người trên mái thấy cứu binh xuất hiện, lập tức buông dây thừng biến mất. Chờ Lãnh Khải Chi nhảy lên bọn hắn đã sớm không còn bóng dáng.
Bọn gia đinh ở dưới hỏi: “Lãnh công tử, có cần nói cho An lão gia?”
Lãnh Khải Chi lại nhảy xuống, nghi hoặc hỏi: “Là sư phụ bảo các ngươi đi theo ta sao?”
“Đúng a, An lão gia hoài nghi tối hôm qua thích khách là muốn đến hại Lãnh công tử, cho nên hôm nay sau khi ngươi xuất môn liền phái chúng ta đi theo.”
Nguyên lai lúc đầu theo sau là bọn họ… Lãnh Khải Chi thở dài. Xem ra An Trường Quân cũng đã đoán được thân phận thích khách, mình tự chủ trương muốn làm mồi dẫn đối phương, thật sự có điểm không tôn trọng sư phụ.
“Cám ơn các ngươi, chúng ta trở về rồi hãy nói đi.”
Mọi người trở lại An phủ, trời cũng đã tối đen. Lãnh Khải Chi lập tức đi vào thư phòng An Trường Quân, đối phương đang xem một quyển thư tịch võ học.
“Sư phụ…”
“Khải Chi, đã về rồi sao?” An Trường Quân đối hắn từ ái cười.
Lãnh Khải Chi kể lại chuyện phát sinh vừa rồi, áy náy nói: “Đệ tử không cùng sư phụ giải thích rõ ràng hại ngươi lo lắng cho ta, thật sự hết sức xin lỗi…”
“Ngươi đừng nói như vậy.” An Trường Quân thông cảm: “Ngươi cũng là không muốn liên lụy đến chúng ta thôi. Bất quá việc này không phải chỉ bằng chính ngươi liền có thể giải quyết, vi sư hi vọng ngươi có thể theo ta cùng Cảnh Tề hảo hảo thương lượng, ngàn vạn lần đừng một mình hành động.”
“Thị, đệ tử biết…”
“Khải Chi…”
“Thị?”
An Trường Quân trầm ngâm chốc lát, hỏi:
“Nếu… Thích khách là Hồng Liên Giáo Giáo chủ phái tới… Ngươi tính toán thế nào?”
Lãnh Khải Chi ôm quyền, thấp giọng nói: “Ta muốn biết mục đích của hắn… Nếu hắn là muốn tới tổn thương chúng ta, đệ tử nhất định cùng hắn giao tranh!”
“Nếu hắn chỉ là muốn ngươi trở về bên cạnh hắn?”
Lãnh Khải Chi trầm mặc thật lâu, hắn ôm lấy vai phải lại bắt đầu nóng lên, nghiến răng nghiến lợi: “Ta sẽ không tiếp tục trở thành món đồ cho hắn độc chiếm!”
“Khải Chi, Hồng Liên Đảo cùng nơi này cách xa ngàn dặm, sẽ không ai vì một người không quan trọng mà trèo ngàn non lội ngàn suối đến tìm.” An Trường Quân thấu tình đạt lý nói.
Lãnh Khải Chi ánh mắt dao động.
“Chính là hắn…”
Hắn còn chưa kịp nói xong, cửa sổ đang đóng bỗng nhiên bị một trận cuồng phong thổi mở, trên bàn ánh nến lập tức bị thổi tắt. An Trường Quân cùng Lãnh Khải Chi đồng thời cảm giác được bên ngoài hơi thở không tầm thường, hai người phút chốc đứng lên.
Từ khoảng không đen kịt trong viện truyền tới thanh âm dã thú gào khóc, làm cho người ta lông tóc dựng đứng.
“Lại tới nữa?!” Lãnh Khải Chi thấp hô.
“Ngươi ở lại đây!” An Trường Quân nói xong, bước nhanh ra ngoài. Bên ngoài không khí phi thường quỷ dị, tựa hồ tràn ngập một loại vị đạo kỳ lạ —— đối phương dùng mê hương! An Trường Quân lập tức nín thở.
“Xin hỏi là các bằng hữu Hồng Liên Giáo sao?” An Trường Quân lên tiếng: “Có chuyện gì xin mời đi ra thương lượng! Tại hạ không muốn cùng các ngươi giao thủ!”
Đối phương không để ý đến An Trường Quân, thanh âm gào thét lại vang lên, thẳng tiến vào trong tai An Trường Quân. Nếu như là người nội công không tốt, sớm đã bị thanh âm này bức điên.
An Trường Quân bình tĩnh tiếp tục nói:
“Tại hạ biết các ngươi cũng không ác ý, mời các ngươi đi ra! Mọi sự đều hảo thương lượng!”
Vừa dứt lời, hai luồng lửa bỗng nhiên từ trên một thân cây phòng xuất, An Trường Quân nhanh chóng nhảy lên tránh né. An Trường Quân rất nhanh tìm được vị trí địch nhân, nhắm trong đám cây cối rậm rạp đánh ra một chưởng —— nếu đối phương đã xuất thủ, tất nhiên phải đánh trả.
Hoa lạp lạp lạp —— thân cây kịch liệt lắc, lá cây như hoa tuyết bay xuống, hai người bịt mặt ẩn đằng sau phi thân nhảy lên, An Trường Quân đuổi theo.
“Sư phụ!” Hạ Cảnh Tề cùng gia đinh đuổi tới, thanh kiếm trong tay ném lên không: “Bắt lấy!”
An Trường Quân tiếp được kiếm, ba người ở giữa không trung đao qua kiếm lại, trong nháy mắt đã hơn mười chiêu. Lúc này, vài hắc y nhân khác mai phục tại trên tường nhảy ra, trong viện nhất thời triển khai chém giết hỗn chiến, Lãnh Khải Chi ở trong phòng nghe được vô cùng lo lắng, nhưng An Trường Quân đã phân phó hắn đừng đi ra, hắn không dám tùy tiện nhúng tay.
An Trường Quân cùng Hạ Cảnh Tề thân là tiền nhiệm cùng đương nhiệm Minh Chủ Võ Lâm, công lực không đơn giản, thích khách đánh một hồi lâu cũng sắp chống đỡ không được. Bất chợt vào lúc này, một đợt chưởng phong quét tới, trong viện đột nhiên nổi lên hừng hực liệt hỏa.
Các gia đinh sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất, An Trường Quân cùng Hạ Cảnh Tề cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng kỳ dị như vậy, đều choáng váng. Tất cả thích khách nhất tề rút ra bội kiếm, hỏa kia như có ý thức quấn quanh kiếm phong bọn hắn. Một loạt hỏa kiếm hướng An Trường Quân cùng Hạ Cảnh Tề đâm tới, hai người nhất thời rối loạn. Phía sau là hỏa, phía trước cũng là hỏa, hai thầy trò bị bức không có đường lui.
An Trường Quân bỗng nhiên bỏ xuống bội kiếm, đối Hạ Cảnh Tề nói: “Cảnh Tề, cẩn thận bảo vệ mình.”
Hạ Cảnh Tề biết An Trường Quân muốn sử dụng chiêu thức đặc biệt, liền gật đầu, âm thầm vận khí.
An Trường Quân trầm ổn trung bình tấn, vận đủ khí, đột nhiên trừng lớn hai mắt, song chưởng tề xuất:
“Hát ——!”
Chưởng phong cự đại đánh vào các thích khách, hỏa trên kiếm bọn hắn cũng bị dập tắt. Đúng vào lúc này, một luồng chưởng phong khác bỗng nhiên đánh úp lại, khiến chưởng phong của An Trường Quân suy yếu. An Trường Quân cùng Hạ Cảnh Tề lập tức ổn định thân mình, một trận cuồng phong nữa lại cuồn cuộn nổi lên, một nam nhân cao lớn xuất hiện trước mặt hai người.
Nam tử tuấn suất vô cùng, một thân hắc y, khí thế bức người.
“Ngươi là…” An Trường Quân kinh ngạc nhìn y.
“Đem hắn giao ra đây.” Bùi Sĩ Kiệt trầm giọng, ngữ khí không để đối phương cự tuyệt.
An Trường Quân đã biết thân phận y, bình tĩnh nói: “Ngươi hẳn là nên để cho hắn tự nguyện trở về bên cạnh ngươi, mà không phải dùng biện pháp ép buộc thế này.”
Bùi Sĩ Kiệt mi tâm nhíu chặt, gầm nhẹ: “Giao ra đây!”
“Nếu ngươi còn yêu hắn, khiến cho chính hắn tự trở về!” An Trường Quân cao giọng.
Bùi Sĩ Kiệt nhận định An Trường Quân đang cản trở mình, y lười cùng An Trường Quân vô nghĩa nên trực tiếp xuất chưởng. An Trường Quân cả kinh, lập tức hoàn thủ.
Phanh! Hai chưởng trên không trung đánh nhau, song phương đều bị bắn ra.
Bùi Sĩ Kiệt chỉ cần lui về phía sau vài bước liền ổn định thân mình, An Trường Quân do dưới tình huống không có phòng bị mà hoảng sợ ra tay, bị văng ra xa mười trượng.
“Sư phụ!” Hạ Cảnh Tề vội nhào tới đỡ An Trường Quận.
“Không có việc gì…” An Trường Quân nắm thật chặt cổ tay mơ hồ đau.
Bùi Sĩ Kiệt song thối nhất đặng, bay lên không trung, lại muốn xuất thêm một chưởng. Hạ Cảnh Tề muốn che cho sư phụ, la to đẩy An Trường Quân:
“Tránh ra!”
Lúc này, Lãnh Khải Chi từ nãy giờ vẫn ở bên trong bỗng mãnh liệt lao ra.
“Không cần ——!”
Bùi Sĩ Kiệt động tác nhất thời dừng lại, y buông mình đáp xuống, hai mắt tập trung trên người hắn. Lãnh Khải Chi đứng cách y năm bước, biểu tình phức tạp nhìn y.
Nha thước bên trong không một tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào bọn hắn.
Thật lâu sau, Bùi Sĩ Kiệt đối Lãnh Khải Chi vươn tay, trong cổ họng phát ra thanh âm mang theo nghẹn ngào:
“Theo ta trở về…”
Lãnh Khải Chi mím môi, trong mắt lóe lệ quang.
“Ta…”
“Theo ta trở về.” Bùi Sĩ Kiệt lặp lại một lần, lúc này thanh âm đã lộ ra một tia bá đạo.
Lãnh Khải Chi lui nửa bước, nhỏ giọng hỏi: “Vì cái gì…”
“Còn có rất nhiều cảnh đẹp chúng ta chưa xem, còn có rất nhiều mỹ thực chúng ta chưa cùng nhau ăn… Theo ta trở về!” Bùi Sĩ Kiệt đi tới từng bước.
“Chính là… Ngươi không phải đã không còn thích ta sao…” Lãnh Khải Chi đang nói, Bùi Sĩ Kiệt đột nhiên xông lên trước, một tay bắt lấy hắn. Lãnh Khải Chi hô nhỏ, nếu hắn muốn phản kháng tuyệt đối có thể, nhưng hắn vẫn không làm.
“Khải Chi ——!” An Trường Quân kêu sợ hãi.
Bùi Sĩ Kiệt song thối nhất đặng, bay vọt lên tường, tiếp đó lại nhảy qua các mái nhà. Lãnh Khải Chi thanh âm vọng lại:
“Sư phụ —— không cần để ý ta ——! Ta ở trên đảo chờ người! Người nhất định phải tới tìm Bùi tiền bối…”
An Trường Quân đang muốn đuổi theo chợt ngây ngẩn cả người, nam tử kia đi rồi, thích khách cũng đều rút quân. Hạ Cảnh Tề chạy vội tới chỗ An Trường Quân.
“Sư phụ, không đi truy sao?”
An Trường Quân nhìn ánh trăng mông lung trên bầu trời, tâm tình phức tạp nói nhỏ: “Không cần…”
Bùi Sĩ Kiệt hạ xuống trước một mã xa tráng lệ. Hai chân rốt cuộc có thể đụng tới mặt đất, Lãnh Khải Chi nắm lấy bả vai đối phương chống đỡ thân mình đứng vững. Trước mắt hắn tối sầm, môi bị một cái gì ấm áp mềm mại phủ lên.
“Ô…” Lãnh Khải Chi giật mình thấp suyễn, đầu lưỡi đối phương nhân cơ hội xâm nhập.
Miệng bị lấp đầy, đầu lưỡi bị quấn lấy, trong mũi ngửi được đều là vị đạo của đối phương. Lãnh Khải Chi mê loạn tựa vào trong lòng y, bên tai không nghe thấy gì nữa, cảm giác linh hồn của mình tựa hồ đã thoát ra khỏi cơ thể.
Không biết qua bao lâu, Bùi Sĩ Kiệt rốt cuộc li khai. Lãnh Khải Chi sắc mặt như rặng mây đỏ, vô cùng xinh đẹp. Hắn thở hào hển, xấu hổ trốn tránh đôi mắt lóe sáng của đối phương.
“Khải Chi…” Bùi Sĩ Kiệt khẽ gọi, Lãnh Khải Chi ngẩng đầu nhìn một cái, lại cuống quít đem ánh mắt dời.
Bùi Sĩ Kiệt đưa hắn ủng tiến trong lòng, khinh ngửi tóc hắn. Động tác giản đơn mà thật ấm áp, nhượng Lãnh Khải Chi lòng tràn đầy cảm động. Hắn cảm thấy cái mũi toan toan, giống như sắp khóc.
“Theo ta trở về được không…” Bùi Sĩ Kiệt ghé vào lỗ tai hắn hỏi, trong thanh âm lộ ra ý tứ làm nũng đã lâu không thấy.
“Nhưng ta là địch nhân của các ngươi…” Lãnh Khải Chi ở trong lòng ngực y rầu rĩ nói.
“Ta mặc kệ.” Bùi Sĩ Kiệt đưa hắn ôm càng chặt hơn.
“Nhưng ta lừa ngươi…”
“Ngươi lại không phải cố ý, hơn nữa ngay từ đầu ta cũng che giấu ngươi a.”
“Ta đối với ngươi dùng mê hương… Còn chạy trốn…”
“Đó là trước đây ta không đúng.” Bùi Sĩ Kiệt trên môi hắn khẽ trác một chút.
Lãnh Khải Chi hai mắt nóng lên, nghẹn ngào hỏi: “Vậy ngươi còn… còn thích ta sao…”
Bùi Sĩ Kiệt ôm chặt hắn, ghé sát bên tai hắn, giống như tuyên thệ:
“Không phải thích, là yêu… Khải Chi, ta yêu ngươi… Đừng bao giờ rời khỏi ta!”
Lãnh Khải Chi đem mặt vùi vào trong lòng ngực đối phương, rốt cuộc vươn hai tay ôm lấy y.
“Theo ta trở về.” Bùi Sĩ Kiệt ngoan cường nói.
“Ân…”
“Nói ngươi không hề giận ta, nói ngươi cũng yêu ta…” Bùi Sĩ Kiệt đòi hỏi.
“Không giận ngươi… Ta, ta cũng yêu ngươi!” Lãnh Khải Chi ngượng ngùng khẽ nói.
Bùi Sĩ Kiệt lộ ra nụ cười ngây ngô như hài tử, trên trán hắn dùng sức hôn vài cái.
“Ta cũng rất yêu rất yêu ngươi nga, nương tử thân ái!”
“Ai là nương tử của ngươi!” Lãnh Khải Chi kháng nghị kêu lên.
“Ngươi a! Ngươi là nương tử của ta!” Bùi Sĩ Kiệt không cho phép hắn phủ nhận: “Sau khi trở về liền lập tức bái đường! Tuyệt đối không cho phép chạy trốn!”
“Ngươi… Ngươi nói giỡn a!” Lãnh Khải Chi đại kinh thất sắc.
“Hắc hắc hắc… Ai với ngươi nói giỡn a, nếu không chúng ta trước hết động phòng rồi bái đường sau!” Bùi Sĩ Kiệt vui vẻ tuyên bố.
“Động cái đầu của ngươi! Ngươi này sắc quỷ!” Lãnh Khải Chi đánh lên bàn tay của y đang sờ soạng đồn bộ mình.
“Để làm chi a, ta cho dù sắc cũng chỉ là đối một mình ngươi sắc a…”
“Ngươi gạt người!”
“Không có nga, nếu không ta hiện tại liền biểu diễn cho ngươi xem?”
“Không cần!! Oa ~~!”
Bùi Sĩ Kiệt ôm chặt lấy Lãnh Khải Chi đang lung tung giãy dụa, bước lên xe ngựa. Bóng đêm dần dần dày đặc, ánh trăng nhu mị soi sáng con đường nhỏ, tiếng vó ngựa dần dần xa, bốn phía lại khôi phục sự yên lặng.
Một đêm, gió thổi rất mạnh, An Trường Quân đang ngồi trước bàn xem một bản vẽ —— đó là Lãnh Khải Chi bằng trí nhớ vẽ lại bản đồ Hồng Liên Đảo, trước mặt ngọn nến bị gió thổi cơ hồ muốn tắt. Lãnh Khải Chi đi đóng cửa sổ lại, sau đó tiếp tục cùng An Trường Quân xem địa đồ.
“Sư phụ, ngươi định lẻn vào sao?”
“Đúng a, lấy quan hệ hiện tại của Hồng Liên Giáo cùng võ lâm, ta cũng chỉ có thể lựa chọn phương pháp này.” An Trường Quân ngữ khí bất đắc dĩ.
“Chính là… Sư phụ, nếu Bùi tiền bối không còn nhớ nổi người, người tùy tiện đi tìm hắn sẽ gặp nguy hiểm…” Lãnh Khải Chi lo lắng.
An Trường Quân cười cười, trong mắt dấy lên hừng hực liệt hỏa.
“Vô luận gặp nguy hiểm như thế nào, ta đều không quản, hơn nữa nhất định phải làm cho hắn một lần nữa nhớ lại ta.”
Lãnh Khải Chi đã lâu không thấy An Trường Quân lộ ra thần thái này, trong lòng cũng an tâm nhiều. Hi vọng Bùi Nhược Tỉ cùng An Trường Quân có thể nối lại tình xưa… Hắn yên lặng khẩn cầu.
An Trường Quân thu lại bản đồ: “Thời gian không còn sớm, Khải Chi, ngươi đi về nghỉ ngơi đi.”
“Thị, sư phụ, người cũng sớm nghỉ ngơi.”
“Hảo.”
Lãnh Khải Chi rời thư phòng, hướng gian phòng của mình đi đến. Bất chợt truyền đến thanh âm hơi thở rất nhỏ khiến hắn chú ý.
Có người! Lãnh Khải Chi dừng bước, đột nhiên ngẩng đầu, người đang nấp sau tường cực kỳ nhanh cúi xuống, bất quá vẫn bị hắn phát hiện.
Lãnh Khải Chi phi thân nhảy lên, đối phương lập tức xoay người chạy.
“Đứng lại!!” Lãnh Khải Chi đuổi theo, hai người trên mái nhà truy đuổi. Vài gia đinh tuần tra ở phụ cận nghe tiếng vội đến, thấy vậy kêu to:
“Có thích khách! Mau, có ai không!”
Trong phòng mọi người bị bừng tỉnh, Hạ Cảnh Tề cùng An Trường Quân cũng rất mau đuổi tới.
Lãnh Khải Chi đuổi theo thích khách kia đến đại môn, ngay lúc hắn sắp bắt kịp đối phương, một quả đạn pháo đột nhiên lăn đến chân hắn. Chỉ nghe một tiếng ầm vang, đạn pháo nổ tung, một luồng khói đen tản ra.
Lãnh Khải Chi vận chưởng khí xua tan khói, mà thích khách kia sớm nhân cơ hội đào thoát.
“Khải Chi!”
“Sư huynh!”
An Trường Quân cùng Hạ Cảnh Tề lập tức nhảy lên mái nhà, Lãnh Khải Chi nhìn chằm chằm phương hướng đạn pháo được ném tới —— một gốc cây ngô đồng thật lớn, nơi đó không có một bóng người.
An Trường Quân hỏi: “Chạy thoát sao?”
“Ân…” Lãnh Khải Chi thần tình suy nghĩ sâu xa.
Hạ Cảnh Tề nhanh nhẹn hạ lệnh cho gia đinh: “Nhanh đi thông tri phòng tuần bộ, nói bọn họ đóng cửa thành, phái người cẩn thận tìm kiếm!”
“Là!” Các gia đinh lĩnh mệnh tản ra.
“Đợi một chút, ta cũng đi…” Lãnh Khải Chi đang muốn theo, An Trường Quân vỗ vỗ hắn, nói:
“Ngươi thân thể vừa mới khôi phục, không cần vất vả. Trở về trước nghỉ ngơi, việc này để cho ta cùng Cảnh Tề xử lý.”
Lãnh Khải Chi muốn nói lại thôi, hắn dừng một chút, cuối cùng vâng lời đáp: “Là, sư phụ…”
Lãnh Khải Chi trở lại phòng, trằn trọc khó ngủ. Hắn cảm giác thích khách kia thân phận không tầm thường, hơn nữa đối phương rõ ràng đang giám thị mình… Chẳng lẽ, là “người đó” phái tới? Lãnh Khải Chi lòng căng thẳng. Bản thân trên giang hồ biến mất nhiều năm, nay mới vừa trở về, không có khả năng chọc tới “cừu gia” nào. Trừ bỏ người đó, hắn không thể nghĩ ra còn ai đối với mình cảm thấy hứng thú. Lãnh Khải Chi càng nghĩ càng buồn rầu, càng không thể chợp mắt.
Hôm sau phòng tuần bộ báo tin, bọn họ không truy ra manh mối thích khách, nhưng hứa nhất định sẽ tra rõ việc này cũng tăng cường bảo hộ phủ đệ An Trường Quân.
Lãnh Khải Chi trải qua một đêm cân nhắc, cơ hồ có thể xác định thích khách là nhắm vào hắn, tin chắc thích khách còn lưu tại thành, hơn nữa sẽ lại tìm đến hắn. Bất quá hắn cũng không nói việc này với An Trường Quân.
Nếm qua cơm chiều, Lãnh Khải Chi một mình ra cửa. Hắn chính là muốn dẫn dụ thích khách. Hơn nữa hắn không ở An phủ để không gây rắc rối cho An Trường Quân, dù sao việc này nguyên nhân là do hắn.
Rút kinh nghiệm thất bại ngày hôm qua, đối phương kế tiếp có lẽ sẽ dùng thủ đoạn quyết liệt hơn, Lãnh Khải Chi không muốn An Trường Quân cùng những người vô tội khác bị liên luỵ.
Muốn gì cứ nhằm vào một mình hắn! Bất quá thì chết thôi! Lãnh Khải Chi tráng liệt nghĩ.
Rời đi An phủ không bao lâu, hắn rất nhanh liền phát hiện mình bị theo dõi. Đối phương cũng không cao minh, ngay cả như thế nào che dấu tiếng bước chân cũng không hiểu. Lãnh Khải Chi lại buồn bực, nếu thích khách là “người đó” phái tới, lấy năng lực của y, hẳn là sẽ không lộ ra sơ hở kiểu này…
Hắn cố ý nhanh hơn cước bộ, hướng ngõ nhỏ thưa thớt người đi đến. Phía sau người theo dõi rất nhanh đã bị mất dấu.
Thích khách ngày hôm nay tựa hồ không có lợi hại của ngày hôm qua… Lãnh Khải Chi đang đau đầu suy nghĩ, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến “Xuy xuy” tiếng gió —— hắn lập tức ngẩng lên, một cái lưới to từ trên trời giáng xuống! Lãnh Khải Chi đã khôi phục công lực rất nhanh rút ra bội kiếm phá võng.
Đúng lúc này, hai cái dây thừng từ trên mái nhà hai bên ngõ nhỏ, nhanh nhẹn quấn quanh người hắn.
“Ô…” Lãnh Khải Chi trầm ổn trung bình tấn, khiến cho hai người trên kia không thể kéo hắn lên. Hắn đang muốn vận khí đem dây thừng bức đoạn, phía sau bỗng dưng truyền đến tiếng kêu:
“Lãnh công tử ——!”
Lãnh Khải Chi nhìn lại, là gia đinh An phủ!
Hai người trên mái thấy cứu binh xuất hiện, lập tức buông dây thừng biến mất. Chờ Lãnh Khải Chi nhảy lên bọn hắn đã sớm không còn bóng dáng.
Bọn gia đinh ở dưới hỏi: “Lãnh công tử, có cần nói cho An lão gia?”
Lãnh Khải Chi lại nhảy xuống, nghi hoặc hỏi: “Là sư phụ bảo các ngươi đi theo ta sao?”
“Đúng a, An lão gia hoài nghi tối hôm qua thích khách là muốn đến hại Lãnh công tử, cho nên hôm nay sau khi ngươi xuất môn liền phái chúng ta đi theo.”
Nguyên lai lúc đầu theo sau là bọn họ… Lãnh Khải Chi thở dài. Xem ra An Trường Quân cũng đã đoán được thân phận thích khách, mình tự chủ trương muốn làm mồi dẫn đối phương, thật sự có điểm không tôn trọng sư phụ.
“Cám ơn các ngươi, chúng ta trở về rồi hãy nói đi.”
Mọi người trở lại An phủ, trời cũng đã tối đen. Lãnh Khải Chi lập tức đi vào thư phòng An Trường Quân, đối phương đang xem một quyển thư tịch võ học.
“Sư phụ…”
“Khải Chi, đã về rồi sao?” An Trường Quân đối hắn từ ái cười.
Lãnh Khải Chi kể lại chuyện phát sinh vừa rồi, áy náy nói: “Đệ tử không cùng sư phụ giải thích rõ ràng hại ngươi lo lắng cho ta, thật sự hết sức xin lỗi…”
“Ngươi đừng nói như vậy.” An Trường Quân thông cảm: “Ngươi cũng là không muốn liên lụy đến chúng ta thôi. Bất quá việc này không phải chỉ bằng chính ngươi liền có thể giải quyết, vi sư hi vọng ngươi có thể theo ta cùng Cảnh Tề hảo hảo thương lượng, ngàn vạn lần đừng một mình hành động.”
“Thị, đệ tử biết…”
“Khải Chi…”
“Thị?”
An Trường Quân trầm ngâm chốc lát, hỏi:
“Nếu… Thích khách là Hồng Liên Giáo Giáo chủ phái tới… Ngươi tính toán thế nào?”
Lãnh Khải Chi ôm quyền, thấp giọng nói: “Ta muốn biết mục đích của hắn… Nếu hắn là muốn tới tổn thương chúng ta, đệ tử nhất định cùng hắn giao tranh!”
“Nếu hắn chỉ là muốn ngươi trở về bên cạnh hắn?”
Lãnh Khải Chi trầm mặc thật lâu, hắn ôm lấy vai phải lại bắt đầu nóng lên, nghiến răng nghiến lợi: “Ta sẽ không tiếp tục trở thành món đồ cho hắn độc chiếm!”
“Khải Chi, Hồng Liên Đảo cùng nơi này cách xa ngàn dặm, sẽ không ai vì một người không quan trọng mà trèo ngàn non lội ngàn suối đến tìm.” An Trường Quân thấu tình đạt lý nói.
Lãnh Khải Chi ánh mắt dao động.
“Chính là hắn…”
Hắn còn chưa kịp nói xong, cửa sổ đang đóng bỗng nhiên bị một trận cuồng phong thổi mở, trên bàn ánh nến lập tức bị thổi tắt. An Trường Quân cùng Lãnh Khải Chi đồng thời cảm giác được bên ngoài hơi thở không tầm thường, hai người phút chốc đứng lên.
Từ khoảng không đen kịt trong viện truyền tới thanh âm dã thú gào khóc, làm cho người ta lông tóc dựng đứng.
“Lại tới nữa?!” Lãnh Khải Chi thấp hô.
“Ngươi ở lại đây!” An Trường Quân nói xong, bước nhanh ra ngoài. Bên ngoài không khí phi thường quỷ dị, tựa hồ tràn ngập một loại vị đạo kỳ lạ —— đối phương dùng mê hương! An Trường Quân lập tức nín thở.
“Xin hỏi là các bằng hữu Hồng Liên Giáo sao?” An Trường Quân lên tiếng: “Có chuyện gì xin mời đi ra thương lượng! Tại hạ không muốn cùng các ngươi giao thủ!”
Đối phương không để ý đến An Trường Quân, thanh âm gào thét lại vang lên, thẳng tiến vào trong tai An Trường Quân. Nếu như là người nội công không tốt, sớm đã bị thanh âm này bức điên.
An Trường Quân bình tĩnh tiếp tục nói:
“Tại hạ biết các ngươi cũng không ác ý, mời các ngươi đi ra! Mọi sự đều hảo thương lượng!”
Vừa dứt lời, hai luồng lửa bỗng nhiên từ trên một thân cây phòng xuất, An Trường Quân nhanh chóng nhảy lên tránh né. An Trường Quân rất nhanh tìm được vị trí địch nhân, nhắm trong đám cây cối rậm rạp đánh ra một chưởng —— nếu đối phương đã xuất thủ, tất nhiên phải đánh trả.
Hoa lạp lạp lạp —— thân cây kịch liệt lắc, lá cây như hoa tuyết bay xuống, hai người bịt mặt ẩn đằng sau phi thân nhảy lên, An Trường Quân đuổi theo.
“Sư phụ!” Hạ Cảnh Tề cùng gia đinh đuổi tới, thanh kiếm trong tay ném lên không: “Bắt lấy!”
An Trường Quân tiếp được kiếm, ba người ở giữa không trung đao qua kiếm lại, trong nháy mắt đã hơn mười chiêu. Lúc này, vài hắc y nhân khác mai phục tại trên tường nhảy ra, trong viện nhất thời triển khai chém giết hỗn chiến, Lãnh Khải Chi ở trong phòng nghe được vô cùng lo lắng, nhưng An Trường Quân đã phân phó hắn đừng đi ra, hắn không dám tùy tiện nhúng tay.
An Trường Quân cùng Hạ Cảnh Tề thân là tiền nhiệm cùng đương nhiệm Minh Chủ Võ Lâm, công lực không đơn giản, thích khách đánh một hồi lâu cũng sắp chống đỡ không được. Bất chợt vào lúc này, một đợt chưởng phong quét tới, trong viện đột nhiên nổi lên hừng hực liệt hỏa.
Các gia đinh sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất, An Trường Quân cùng Hạ Cảnh Tề cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng kỳ dị như vậy, đều choáng váng. Tất cả thích khách nhất tề rút ra bội kiếm, hỏa kia như có ý thức quấn quanh kiếm phong bọn hắn. Một loạt hỏa kiếm hướng An Trường Quân cùng Hạ Cảnh Tề đâm tới, hai người nhất thời rối loạn. Phía sau là hỏa, phía trước cũng là hỏa, hai thầy trò bị bức không có đường lui.
An Trường Quân bỗng nhiên bỏ xuống bội kiếm, đối Hạ Cảnh Tề nói: “Cảnh Tề, cẩn thận bảo vệ mình.”
Hạ Cảnh Tề biết An Trường Quân muốn sử dụng chiêu thức đặc biệt, liền gật đầu, âm thầm vận khí.
An Trường Quân trầm ổn trung bình tấn, vận đủ khí, đột nhiên trừng lớn hai mắt, song chưởng tề xuất:
“Hát ——!”
Chưởng phong cự đại đánh vào các thích khách, hỏa trên kiếm bọn hắn cũng bị dập tắt. Đúng vào lúc này, một luồng chưởng phong khác bỗng nhiên đánh úp lại, khiến chưởng phong của An Trường Quân suy yếu. An Trường Quân cùng Hạ Cảnh Tề lập tức ổn định thân mình, một trận cuồng phong nữa lại cuồn cuộn nổi lên, một nam nhân cao lớn xuất hiện trước mặt hai người.
Nam tử tuấn suất vô cùng, một thân hắc y, khí thế bức người.
“Ngươi là…” An Trường Quân kinh ngạc nhìn y.
“Đem hắn giao ra đây.” Bùi Sĩ Kiệt trầm giọng, ngữ khí không để đối phương cự tuyệt.
An Trường Quân đã biết thân phận y, bình tĩnh nói: “Ngươi hẳn là nên để cho hắn tự nguyện trở về bên cạnh ngươi, mà không phải dùng biện pháp ép buộc thế này.”
Bùi Sĩ Kiệt mi tâm nhíu chặt, gầm nhẹ: “Giao ra đây!”
“Nếu ngươi còn yêu hắn, khiến cho chính hắn tự trở về!” An Trường Quân cao giọng.
Bùi Sĩ Kiệt nhận định An Trường Quân đang cản trở mình, y lười cùng An Trường Quân vô nghĩa nên trực tiếp xuất chưởng. An Trường Quân cả kinh, lập tức hoàn thủ.
Phanh! Hai chưởng trên không trung đánh nhau, song phương đều bị bắn ra.
Bùi Sĩ Kiệt chỉ cần lui về phía sau vài bước liền ổn định thân mình, An Trường Quân do dưới tình huống không có phòng bị mà hoảng sợ ra tay, bị văng ra xa mười trượng.
“Sư phụ!” Hạ Cảnh Tề vội nhào tới đỡ An Trường Quận.
“Không có việc gì…” An Trường Quân nắm thật chặt cổ tay mơ hồ đau.
Bùi Sĩ Kiệt song thối nhất đặng, bay lên không trung, lại muốn xuất thêm một chưởng. Hạ Cảnh Tề muốn che cho sư phụ, la to đẩy An Trường Quân:
“Tránh ra!”
Lúc này, Lãnh Khải Chi từ nãy giờ vẫn ở bên trong bỗng mãnh liệt lao ra.
“Không cần ——!”
Bùi Sĩ Kiệt động tác nhất thời dừng lại, y buông mình đáp xuống, hai mắt tập trung trên người hắn. Lãnh Khải Chi đứng cách y năm bước, biểu tình phức tạp nhìn y.
Nha thước bên trong không một tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào bọn hắn.
Thật lâu sau, Bùi Sĩ Kiệt đối Lãnh Khải Chi vươn tay, trong cổ họng phát ra thanh âm mang theo nghẹn ngào:
“Theo ta trở về…”
Lãnh Khải Chi mím môi, trong mắt lóe lệ quang.
“Ta…”
“Theo ta trở về.” Bùi Sĩ Kiệt lặp lại một lần, lúc này thanh âm đã lộ ra một tia bá đạo.
Lãnh Khải Chi lui nửa bước, nhỏ giọng hỏi: “Vì cái gì…”
“Còn có rất nhiều cảnh đẹp chúng ta chưa xem, còn có rất nhiều mỹ thực chúng ta chưa cùng nhau ăn… Theo ta trở về!” Bùi Sĩ Kiệt đi tới từng bước.
“Chính là… Ngươi không phải đã không còn thích ta sao…” Lãnh Khải Chi đang nói, Bùi Sĩ Kiệt đột nhiên xông lên trước, một tay bắt lấy hắn. Lãnh Khải Chi hô nhỏ, nếu hắn muốn phản kháng tuyệt đối có thể, nhưng hắn vẫn không làm.
“Khải Chi ——!” An Trường Quân kêu sợ hãi.
Bùi Sĩ Kiệt song thối nhất đặng, bay vọt lên tường, tiếp đó lại nhảy qua các mái nhà. Lãnh Khải Chi thanh âm vọng lại:
“Sư phụ —— không cần để ý ta ——! Ta ở trên đảo chờ người! Người nhất định phải tới tìm Bùi tiền bối…”
An Trường Quân đang muốn đuổi theo chợt ngây ngẩn cả người, nam tử kia đi rồi, thích khách cũng đều rút quân. Hạ Cảnh Tề chạy vội tới chỗ An Trường Quân.
“Sư phụ, không đi truy sao?”
An Trường Quân nhìn ánh trăng mông lung trên bầu trời, tâm tình phức tạp nói nhỏ: “Không cần…”
Bùi Sĩ Kiệt hạ xuống trước một mã xa tráng lệ. Hai chân rốt cuộc có thể đụng tới mặt đất, Lãnh Khải Chi nắm lấy bả vai đối phương chống đỡ thân mình đứng vững. Trước mắt hắn tối sầm, môi bị một cái gì ấm áp mềm mại phủ lên.
“Ô…” Lãnh Khải Chi giật mình thấp suyễn, đầu lưỡi đối phương nhân cơ hội xâm nhập.
Miệng bị lấp đầy, đầu lưỡi bị quấn lấy, trong mũi ngửi được đều là vị đạo của đối phương. Lãnh Khải Chi mê loạn tựa vào trong lòng y, bên tai không nghe thấy gì nữa, cảm giác linh hồn của mình tựa hồ đã thoát ra khỏi cơ thể.
Không biết qua bao lâu, Bùi Sĩ Kiệt rốt cuộc li khai. Lãnh Khải Chi sắc mặt như rặng mây đỏ, vô cùng xinh đẹp. Hắn thở hào hển, xấu hổ trốn tránh đôi mắt lóe sáng của đối phương.
“Khải Chi…” Bùi Sĩ Kiệt khẽ gọi, Lãnh Khải Chi ngẩng đầu nhìn một cái, lại cuống quít đem ánh mắt dời.
Bùi Sĩ Kiệt đưa hắn ủng tiến trong lòng, khinh ngửi tóc hắn. Động tác giản đơn mà thật ấm áp, nhượng Lãnh Khải Chi lòng tràn đầy cảm động. Hắn cảm thấy cái mũi toan toan, giống như sắp khóc.
“Theo ta trở về được không…” Bùi Sĩ Kiệt ghé vào lỗ tai hắn hỏi, trong thanh âm lộ ra ý tứ làm nũng đã lâu không thấy.
“Nhưng ta là địch nhân của các ngươi…” Lãnh Khải Chi ở trong lòng ngực y rầu rĩ nói.
“Ta mặc kệ.” Bùi Sĩ Kiệt đưa hắn ôm càng chặt hơn.
“Nhưng ta lừa ngươi…”
“Ngươi lại không phải cố ý, hơn nữa ngay từ đầu ta cũng che giấu ngươi a.”
“Ta đối với ngươi dùng mê hương… Còn chạy trốn…”
“Đó là trước đây ta không đúng.” Bùi Sĩ Kiệt trên môi hắn khẽ trác một chút.
Lãnh Khải Chi hai mắt nóng lên, nghẹn ngào hỏi: “Vậy ngươi còn… còn thích ta sao…”
Bùi Sĩ Kiệt ôm chặt hắn, ghé sát bên tai hắn, giống như tuyên thệ:
“Không phải thích, là yêu… Khải Chi, ta yêu ngươi… Đừng bao giờ rời khỏi ta!”
Lãnh Khải Chi đem mặt vùi vào trong lòng ngực đối phương, rốt cuộc vươn hai tay ôm lấy y.
“Theo ta trở về.” Bùi Sĩ Kiệt ngoan cường nói.
“Ân…”
“Nói ngươi không hề giận ta, nói ngươi cũng yêu ta…” Bùi Sĩ Kiệt đòi hỏi.
“Không giận ngươi… Ta, ta cũng yêu ngươi!” Lãnh Khải Chi ngượng ngùng khẽ nói.
Bùi Sĩ Kiệt lộ ra nụ cười ngây ngô như hài tử, trên trán hắn dùng sức hôn vài cái.
“Ta cũng rất yêu rất yêu ngươi nga, nương tử thân ái!”
“Ai là nương tử của ngươi!” Lãnh Khải Chi kháng nghị kêu lên.
“Ngươi a! Ngươi là nương tử của ta!” Bùi Sĩ Kiệt không cho phép hắn phủ nhận: “Sau khi trở về liền lập tức bái đường! Tuyệt đối không cho phép chạy trốn!”
“Ngươi… Ngươi nói giỡn a!” Lãnh Khải Chi đại kinh thất sắc.
“Hắc hắc hắc… Ai với ngươi nói giỡn a, nếu không chúng ta trước hết động phòng rồi bái đường sau!” Bùi Sĩ Kiệt vui vẻ tuyên bố.
“Động cái đầu của ngươi! Ngươi này sắc quỷ!” Lãnh Khải Chi đánh lên bàn tay của y đang sờ soạng đồn bộ mình.
“Để làm chi a, ta cho dù sắc cũng chỉ là đối một mình ngươi sắc a…”
“Ngươi gạt người!”
“Không có nga, nếu không ta hiện tại liền biểu diễn cho ngươi xem?”
“Không cần!! Oa ~~!”
Bùi Sĩ Kiệt ôm chặt lấy Lãnh Khải Chi đang lung tung giãy dụa, bước lên xe ngựa. Bóng đêm dần dần dày đặc, ánh trăng nhu mị soi sáng con đường nhỏ, tiếng vó ngựa dần dần xa, bốn phía lại khôi phục sự yên lặng.
Bình luận truyện