[Ái Nô Hệ Liệt] Tuyết Nô Nhi
Chương 3
Trăng tàn cuối tháng, co điểm buông xuống. Gió nhẹ quét qua cây cỏ, mang theo cảnh giác mát lạnh.
Một thiếu nữ mỹ mạo ở trước gương đồng, một nha hoàn cầm trong tay cây lược gỗ, thật cẩn thận mà để ý mái tóc dài của nàng. Bì bõm một tiếng, cửa phòng mở ra, Kim Hoa đang cầm một ôn thủy (nước ấm) đi vào trong phòng, thiếu nữ trước gương ngắm nàng liếc mắt một cái, chu thần (môi đỏ) khẽ mở, kêu: “Kim Hoa.”
“Là.....”
“Ngươi lại đây.” – Trầm Nguyệt Nga hướng nàng ngoắc, Kim Hoa buông mộc bàn (mâm gỗ), nơm nớp lo sợ mà đi qua. Trầm Nguyệt Nga nhìn ra nàng kích động, thản nhiên cười nói:
“Ngươi đừng sợ, ta chỉ là muốn hỏi ngươi một sự tình.”
“Là.....” – Kim Hoa miệng đáp lời, tay vẫn là phát run, Trầm Nguyệt Nga này trời sinh tâm địa ác độc, đối bọn nha hoàn từ trước đến nay không có vẻ mặt tốt, hôm nay cư nhiên thái độ khác thường, thân thiết mà đối nàng mỉm cười, thật sự làm cho người ta không thể không kinh hãi.
Trầm Nguyệt Nga lôi kéo tay nàng, nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi hôm nay ở Cúc Yến nói chuyện với ai?”
Lời này vừa nói ra, Kim Hoa nhất thời sợ tới mức mặt không còn chút máu. Nàng nguyên tưởng rằng chính mình cùng Miêu Tuyết Khanh nói chuyện với nhau chỉ trong chốc lát sẽ không bị nhìn đến, không thể tưởng tượng......
“Ngươi yên tâm, ta không phải trách cứ ngươi.” – Trầm Nguyệt Nga nhẹ nhàng cười, trong mắt tinh quang lóe ra, nàng lại nói: “Ngươi cũng biết người nói chuyện với ngươi mang thân phận gì?”
“Hắn...... Miêu công tử là thị vệ trong phủ phải không?......” – Kim Hoa chính mình cũng không dám chắc, nói.
“Hắn chẳng những là thị vệ trong phủ, mà còn là người hầu bên người Hạ Hầu Huân, là người Hạ Hầu công tử tối tín nhiệm.” – Trầm Nguyệt Nga nói, nha hoàn tướng mạo bình thường, dáng người gầy yếu cấp nàng chải đầu vẫn chuyên chú nghe các nàng đối thoại, bất quá trên mặt hắn thần sắc dại ra không khác gì đầu gỗ, hoàn toàn không có cảm xúc biến hóa.
“Là như thế......” – Kim Hoa gấp gáp nói: “Tiểu thư, ta cùng Miêu công tử trong lúc đó không có gì, ngài ngàn vạn lần đừng nóng giận......”
“Ngươi cùng hắn nảy sinh quan hệ, ta cao hứng đều không kịp, như thế nào lại sinh khí?” – Trầm Nguyệt Nga nói ra lời mà nàng không tưởng được. Thấy Kim Hoa thần tình hoang mang, Trầm Nguyệt Nga giải thích nói: “Mạnh đà chủ đem ta đưa tới cũng hơn một tháng, Hạ Hầu công tử nhưng vẫn đối ta làm như không thấy, còn như vậy tiếp tục, ta như thế nào không làm … thất vọng Mạnh đà chủ, như thế nào không làm … thất vọng chính mình?” Trầm Nguyệt Nga nguyên là ca kỹ, nhân tuổi trẻ, mạo mĩ mà bị một trong ba phân đà chủ của Độc Phiến Môn “Mạnh Khâu Ly” nhìn trúng, đem nàng hiến cho Hạ Hầu Huân. Không thể tưởng được Hạ Hầu Huân nhận lấy nàng rồi lại đối nàng chẳng quan tâm, hoàn toàn không có bị vẻ đẹp của nàng đả động. Chẳng những làm cho Trầm Nguyệt Nga kiêu ngạo bị đả kích, càng làm cho Mạnh Khâu Ly vốn muốn lấy lòng hắn mất thể diện.
Yến hội lần này, Trầm Nguyệt Nga dùng hết thảy biện pháp vẫn là không thể tranh thủ chú ý của y, vốn tưởng rằng lúc này phải nhận mệnh bị đày vào lãnh cung, không thể tưởng được nàng phát hiện nha hoàn chính mình cùng người hầu của Hạ Hầu Huân có điều liên hệ.
“Kim Hoa, ngươi hảo hảo cùng vị Miêu công tử kia ở chung, có thể làm cho hắn thích ngươi.” – Trầm Nguyệt Nga ngữ ra kinh người mà phân phó nói, Kim Hoa nghe xong lại đỏ mặt nói lắp.
“Tiểu thư...... Này...... Điều này sao có thể...... Ta không biết làm như thế nào......”
” Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi tiếp cận hắn, ngươi phải dùng hết mọi cố gắng làm cho hắn thích ngươi, đây chính là quan hệ đến vận mệnh tương lai của chúng ta.”
“Vận mệnh?”
“Chỉ cần Miêu công tử thích ngươi, hắn có thể trợ giúp ta tiếp cận Hạ Hầu công tử. Chờ Hạ Hầu công tử bị ta mê hoặc, ta muốn hắn làm cái gì đều có thể, chính là đáp ứng ngươi cùng Miêu công tử thành thân. Ngươi nói, này không phải quan hệ đến vận mệnh chúng ta sao?” – Trầm Nguyệt Nga ý nghĩ kỳ lạ mà nói. Kim Hoa nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, nàng nói quanh co:
“Tiểu thư...... Chính là ta...... Ta sợ ta làm không được......”
“Ngươi cứ đi, ta sẽ giúp ngươi.” – Trầm Nguyệt Nga lần nữa cổ vũ: “Ngươi không phải cũng thích Mêu công tử sao? Ngươi chẳng lẽ không muốn tìm ý lang quân giống hắn sao? Ta xem Miêu công tử đối với ngươi cũng rất tốt, nói không chừng hắn cũng giống ngươi, đã sớm đối với ngươi động tâm. Chỉ cần ngươi tích cực một chút, muốn mê hoặc hắn căn bản không thành vấn đề, như vậy vừa có thể thành toàn các ngươi, cũng có thể tác hợp ta cùng Hạ Hầu công tử, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện?”
Kim Hoa có điểm động tâm, nụ cười ấm áp như mùa xuân của Miêu Tuyết Khanh hiện ra trước mắt, nàng tâm thần mê đãng, không tự chủ được mà đáp: “Ta đây thử xem......”
“Tốt lắm, đồng ý là đúng rồi.” – Trầm Nguyệt Nga trên mặt lộ vẻ tươi cười đắc ý, nàng không biết, nha hoàn phía sau nàng cũng cùng lóe ra đôi mắt quỷ kế nhìn chăm chú vào các nàng......
Ngọ thiện, đệ tử cùng thị vệ luyện công trở về thiện đường.
Miêu Tuyết Khanh một thân mặc tố y đi vào thiện đường rộng lớn, như thường ngồi ở bàn gỗ bên cạnh. Lão mụ tại trù phòng bưng tới thịt thang, giữa mỗi bàn đặt một nồi, cơm tẻ còn lại ở trong thùng gỗ, đặt dựa vào tường, tùy ý tôi tớ thịnh cơm. Một ít đệ tử đói khát khẩn cấp chạy đến chỗ đặt cơm xếp hàng, Miêu Tuyết Khanh cầm lấy bát, yên lặng đứng trong đội ngũ.
Chỉ nghe phía trước vài tên đệ tử thảo luận:
“Uy, ngươi xem, thịnh cơm đại nương bị thay thế.”
“Ta xem xem...... Thật sự, đổi thành một tiểu cô nương!”
“Nga nga...... Tiểu cô nương bộ dạng không tồi nga......” – Nhóm đệ tử nam ngày thường khinh thường nữ nhân cũng kích động lên.
“Oa...... Thật sự hảo đáng yêu, như thế nào còn không có đến phiên ta a......”
Tất cả mọi người hưng trí ngẩng cao, Miêu Tuyết Khanh nhưng vẫn không đếm xỉa đến, đối với thịnh cơm cô nương mới đến không có hứng thú, đến khi người phía trước hắn cầm chén cơm đầy tránh ra, hắn mới nhìn rõ bộ dáng cô nương kia
──
Miêu Tuyết Khanh ngẩn ngơ.
Kim Hoa hai mắt hàm xuân, hai má huân hồng, ngượng ngùng nhận lấy cái bát từ Miêu Tuyết Khanh, thấp giọng hỏi: “Xin hỏi phải lấy nhiều hay ít?”
“Lấy nhiều đi.” – Miêu Tuyết Khanh rất nhanh liền từ trong kinh ngạc phục hồi lại.
“Tốt.” – Kim Hoa cho hắn một chén tràn đầy, còn dùng thìa đem cơm ép tới gắt gao.
“Làm phiền.” – Miêu Tuyết Khanh tiếp nhận cơm, không nói thêm gì nữa liền đi, Kim Hoa cũng tiếp tục cấp những người khác thịnh cơm.
Ngọ thiện trôi qua, cơm nước xong mọi người lục tục rời đi, bình thường Miêu Tuyết Khanh luôn ăn xong rồi bỏ đi nhưng hôm nay lại không có vội vã đứng dậy, vẫn ngồi ở vị trí cũ. Đợi mọi người đi hết, tôi tớ bắt đầu thu thập chén bát. Kim Hoa cũng đi ra giúp, nàng gặp Miêu Tuyết Khanh ngồi, biết đối phương đang chờ mình, vì thế ngượng ngùng tới gần.
“Miêu đại ca......”
Miêu Tuyết Khanh đứng lên, nhẹ hỏi: “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
“Này......” – Kim Hoa không nghĩ nói dối lừa hắn, khả lại không thể nói ra tình hình thực tế. Miêu Tuyết Khanh thấy nàng tựa hồ gặp nạn ngôn chi ẩn, vì thế hạ giọng hỏi:
“Có phải hay không tiểu thư ngươi đem ngươi tới?”
“Không phải.” – Kim Hoa vội vàng lắc đầu, không khỏi hắn hiểu lầm, nàng bất đắc dĩ đành phải nói ra nguyên nhân Trầm Nguyệt Nga chỉ nàng: “Kỳ thật..... Tiểu thư cảm thấy nha hoàn bên người chính mình nhiều lắm...... Vừa vặn phòng ăn bên này có cái ghế trống, cho nên liền đem ta điều lại đây......”
Tình huống thật sự là Trầm Nguyệt Nga mua được quản gia bên trong phủ, đem Kim Hoa an bài ở trong này, cho nàng có càng nhiều cơ hội cùng Miêu Tuyết Khanh ở chung. Bất quá Miêu Tuyết Khanh không nghĩ sâu như vậy, đối với giải thích của Kim Hoa cũng không có hoài nghi. Hắn gật đầu nói:
“Thì ra là thế.”
Hắn tin...... Kim Hoa thư thả một hơi, lại cảm thấy được áy náy ── chính mình không nên lừa hắn......
Miêu Tuyết Khanh thấy nàng thần sắc khác thường, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Có phải hay không không thích ứng với việc ở đây?”
“Ách...... Không phải, ta thực thích nơi này, đại nương các nàng đối ta cũng tốt lắm......” – Kim Hoa cuống quýt phủ nhận, ở trong phòng ăn so với ở bên Trầm Nguyệt Nga thoải mái hơn, lại có thể mỗi ngày nhìn thấy Miêu Tuyết Khanh, nàng tình nguyện vẫn ở lại nơi này...... Nàng chân thành mà nghĩ.
“Nếu có cái gì khó khăn, có thể nói với ta.” – Miêu Tuyết Khanh quan tâm nói: “Ta mặc dù không có bổn phận, bất quá nếu có thể giúp ngươi ta nhất định tận lực hỗ trợ.”
Kim Hoa là người chân thành nhất hắn gặp được ở Hạ Hầu phủ, hai người trong lúc đó cũng đặc biệt hữu duyên. Miêu Tuyết Khanh có một loại khát vọng muốn bảo hộ nàng, ngay cả chính hắn cũng không thể nói rõ cảm giác này là từ đâu mà đến.
Kim Hoa nghe xong đương nhiên là cảm động không thôi, nàng cao hứng lại mang chút áy náy nói tạ ơn: “Cám ơn ngươi, Miêu đại ca......”
“Không cần khách khí, ta còn chưa giúp đỡ được gì.” – Miêu Tuyết Khanh cũng có chút thẹn thùng. Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, lúc này mới tản ra.
Từ đó, Miêu Tuyết Khanh cùng Kim Hoa càng tỏ ra thân cận, hai người mỗi ngày ở thiện đường chạm mặt. Tuy rằng không có nói chuyện với nhau quá lâu, bất quá hai người thấy nhau lại gật đầu mỉm cười. Thời điểm Kim Hoa thịnh cơm cho hắn luôn bất công cho thêm một chút, qua vài lần, cũng khiến người bên ngoài chú ý, một ít đồng môn sư huynh đệ còn vì thế lấy hai người bọn họ ra nói giỡn. Hai người bị giễu cợt đều thẹn thùng, lúc này Miêu Tuyết Khanh ngượng ngùng bảo bọn họ đừng nói nữa, mà Kim Hoa cũng còn xấu hổ, trộm nhìn bộ dáng vô thố của hắn.
Dần dần, chẳng những mọi người đi thiện đường biết bọn họ quan hệ không tầm thường, ngay cả tôi tớ khác cũng có nghe thấy.
Bất quá, Miêu Tuyết Khanh tự nhận chính mình cùng Kim Hoa trong lúc đó trong sạch, sẽ không vì vậy mà kiêng kị, bị người khác cười nhiều, cũng dần thành thói quen, tùy ý bọn họ nói đi.
Hắn chưa từng nghĩ tới việc này sẽ mang đến cho Kim Hoa phiền toái, thậm chí là tai nạn......
Miêu Tuyết Khanh dùng bữa xong, lập tức rời đi thiện đường, mới bước ra đại môn vài bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng la:
“Miêu đại ca! Miêu đại ca!”
Miêu Tuyết Khanh xoay người, thấy Kim Hoa trong tay đang cầm một cái hộp màu hồng chạy tới.
“Chuyện gì?” – Hắn đi qua, Kim Hoa nhìn nhìn phía sau, trong thiện đường còn đám đông mãnh liệt. Nàng thẹn thùng mà nói:
“Chúng ta đến bên kia đi?”
Miêu Tuyết Khanh gật đầu, cùng nàng đi đến dưới một gốc cây đại thụ. Kim Hoa đem hộp trình lên, mở ra.
“Này...... Là ta làm......”
Từ trong hộp phiêu ra một trận mùi, nguyên lai bên trong có đến mười cái bánh hoa cúc. Miêu Tuyết Khanh tiếp nhận, thụ sủng nhược kinh hỏi:
“Ngươi muốn tặng cho ta?”
“Ân......” – Kim Hoa đỏ bừng mặt mà nói: “Ta hôm nay cùng đầu bếp nữ học...... Đây là ta lần đầu tiên làm, có thể ăn không tốt lắm, thỉnh Miêu đại ca đừng ghét bỏ......”
“Như thế nào lại ghét bỏ?” – Miêu Tuyết Khanh cảm kích nói: “Cám ơn ngươi.”
“Miêu đại ca đừng khách khí, chỉ là một món thực bình thường mà thôi......”
Tuy rằng chính là đồ vật tầm thường, bất quá cũng là tâm ý của nàng. Hạ Hầu Huân cũng tặng hắn không ít trân quý, nhưng Kim Hoa tặng bánh hoa cúc vẫn khiến hắn cảm động.
Miêu Tuyết Khanh nhìn nhìn số bánh hoa cúc, ít nhất có mười khối, hắn nói: “Ngươi toàn bộ đều cho ta sao? Ta chỉ sợ ăn không xong......”
“Không liên quan, ngươi có thể cấp sư huynh đệ khác ăn a......” – Kim Hoa đề nghị.
“Này cũng là…” – Miêu Tuyết Khanh nhận lấy hộp, lại nói: “Thật sự thực cám ơn ngươi.”
“Không cần khách khí, nếu ngươi cảm thấy ăn ngon, ta lần sau tái làm điểm tâm khác cho ngươi nếm thử, được không?”
“Ân, tốt.”
Miêu Tuyết Khanh cùng nàng nói lời từ biệt, sung sướng nện bước rời đi, nghĩ muốn đem bánh hoa cúc về trong phòng cùng với đệ tử chia xẻ, khi hắn đi qua một cái lầu ngắm cảnh, một đạo giọng nam thình lình truyền đến:
“Tuyết Khanh.”
Miêu Tuyết Khanh giật mình, dừng cước bộ nhìn lại. Thân áo dài xanh ngọc, phong lưu tiêu sái Hạ Hầu Huân từ lầu ngắm cảnh chậm rãi đi tới.
“Thiếu chủ.” – Miêu Tuyết Khanh đang cầm hộp cúi chào. Hạ Hầu Huân hai mắt mỉm cười hỏi:
“Làm sao vậy? Nhìn ngươi bộ dáng vội vàng như vậy, phải vội vàng đi đâu?”
“Không có...... Tính trở về phòng mà thôi.”
Hạ Hầu Huân ngắm hộp trong tay hắn, cười hỏi: “Đây là cái gì?”
Miêu Tuyết Khanh không nghĩ nhiều, thành thật nói: “Chính là một ít tiểu điểm tâm.”
“Nga? Điểm tâm? Ta nhớ rõ ngươi từ trước đến nay không thích ăn vặt, như thế nào hôm nay lại có hưng trí?”
“Không có...... Là một vị bằng hữu tặng ta.” – Miêu Tuyết Khanh cũng không hiểu hắn vì sao bỗng nhiên đối việc nhỏ không quan hệ như thế quan tâm.
Hạ Hầu Huân hít sâu một hơi, cười nói: “Nghe thấy được mùi thơm, ta đang muốn ăn điểm tâm xứng trà, có thể cho ta nếm một chút không?”
Miêu Tuyết Khanh không dám vi phạm y, nhưng hắn lo lắng nói: “Chính là Thiếu chủ, điểm tâm này chính là thực bình thường, ta sợ ngươi ăn không quen......”
“Đừng lo, coi như thay đổi khẩu vị đi.” – Hạ Hầu Huân nói xong, dẫn đầu đi vào lầu, Miêu Tuyết Khanh chỉ biết đuổi theo.
Lầu ngắm cảnh phân ba tầng, Hạ Hầu Huân dẫn Miêu Tuyết Khanh đến lầu hai, Miêu Tuyết Khanh lúc này mới phát hiện phía cuối còn có một vị thiếu nữ xinh đẹp cùng vài tên tỳ nữ. Hạ Hầu Huân từ trước đến nay có mới nới cũ, này đã muốn không phải cô gái lần trước được Hạ Hầu Huân chuyên sủng.
Cô gái kia ngồi bên cạnh thạch bàn, bên trên bày ra bàn cờ, xem ra Hạ Hầu Huân vừa rồi một mực nơi này cùng nàng đánh cờ. Hạ Hầu Huân ngồi vào ghế đá, phân phó tỳ nữ đem bàn cờ triệt hạ, vài tỳ nữ khác thì tại một bên vì bọn họ châm trà.
Miêu Tuyết Khanh nhìn nhìn cảnh sắc bên ngoài lan can lâu ngắm cảnh. Nơi này bốn phía trống trải, từ lầu hai xem đi xuống cơ hồ có thể nhìn đến toàn cảnh Hạ Hầu phủ, thiện đường bên kia cũng thu hết ở đáy mắt.
Nếu Hạ Hầu Huân một mực nơi này chơi cờ, như vậy mới vừa rồi cảnh Kim Hoa tặng hắn mấy cái bánh hoa cúc không phải bị y thấy được? Miêu Tuyết Khanh bỗng nhiên nghĩ đến, bất quá hắn rất nhanh liền phủ định ý tưởng này.
Hạ Hầu Huân mới không nhàn như vậy, cùng mỹ nữ đánh cờ lạc thú vô cùng, làm sao còn có thể chú ý chuyện nhỏ phát sinh, Miêu Tuyết Khanh ở trong lòng giễu cợt chính mình.
“Lấy đến đây đi.” – Hạ Hầu Huân gọi Miêu Tuyết Khanh đang ngây ngốc, hắn vội vàng đáp ứng, đem hộp đặt trên bàn.
Hạ Hầu Huân xốc lên nắp che, thấy rõ bên trong có gì, y bên môi gợi lên một mạt cười không rõ ý tứ.
“Bánh hoa cúc sao?”
Miêu Tuyết Khanh đứng ở một bên, nhìn thấy Hạ Hầu Huân cầm lấy một khối bánh hoa cúc, cô gái ngồi đối diện hắn cũng theo cầm một khối, hai người cắn đều từng một miếng nhỏ.
Cô gái kia nhấm nuốt mấy khẩu, tán thưởng “Ân......” một tiếng, đang muốn nói “Ăn ngon”, bên này Hạ Hầu Huân lại đem bánh hoa cúc bị cắn một ngụm đặt trở vào hộp, còn đem phần đã muốn ăn vào miệng phun vào khăn tay.
“Rất khó ăn.” – Y nhíu mày nói.
Miêu Tuyết Khanh hơi hơi sửng sốt, kia cô gái xấu hổ cầm bánh hoa cúc đang ăn, ngượng ngùng mà buông, cũng phụ họa nói:
“Là, ăn không tốt lắm......”
“Khó ăn như vậy chính là uy trư cũng không xứng.” – Hạ Hầu Huân chán ghét nói, Miêu Tuyết Khanh càng thêm kinh ngạc, hắn lần đầu nghe được y nói kiểu này. Hạ Hầu Huân tính tình từ trước đến nay không ôn không hỏa, cho dù trong lòng tái như thế nào sinh khí cũng sẽ không biểu lộ ra, không thể tưởng được lúc này vì một khối bánh hoa cúc mà động khí, chẳng lẽ bánh này thật sự là khó ăn đến trời đất khó dung?
Miêu Tuyết Khanh nhịn không được nghĩ muốn thử một chút xem thật sự khó ăn thế nào, hắn vươn tay muốn lấy một khối, Hạ Hầu Huân phút chốc đem hòm cầm lấy, đối một bên tỳ nữ nói:
“Cầm vứt bỏ.”
Miêu Tuyết Khanh vội la lên: “Thiếu chủ, xin đợi một chút......”
“Thứ này cực kỳ khó ăn, ngươi không dùng cũng không cần cảm thấy đáng tiếc.” Hạ Hầu Huân cắt đứt lời hắn nói.
Miêu Tuyết Khanh không có cách nào biện hộ, đành phải trơ mắt nhìn thấy tỳ nữ đem hộp bánh hoa cúc cầm ném xuống. Này dù sao cũng là Kim Hoa một phen tâm ý làm cấp chính mình a, cho dù không thể ăn cũng không nên như vậy vứt bỏ...... Miêu Tuyết Khanh áy náy mà nghĩ.
Hạ Hầu Huân dường như không có việc gì mà uống trà, thấy hắn vẫn là một bộ tiếc rẻ hộp bánh, cố ý hỏi:
“Làm sao vậy? Trách ta ném bánh của ngươi sao?”
“Không phải.” – Miêu Tuyết Khanh cúi đầu nói.
“Đừng như vậy so đo, ta cho đầu bếp làm một hạp nữa cho ngươi, không phải tốt lắm?”
“Không cần......”
“Thật không cần?”
“Ân......”
“Vậy ngươi cũng đừng làm ra loại bộ dáng khổ sở này, không phải một hộp bánh hoa cúc thôi.” – Hạ Hầu Huân chuyện vừa chuyển, cười khẩy nói: “Nhìn ngươi như vậy, chẳng lẽ đây là người trong lòng ngươi đưa cho ngươi?”
Miêu Tuyết Khanh trong lòng chợt lạnh, giật mình mà nhìn y. Hạ Hầu Huân quay lại nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ châm chọc lạnh lùng.
Hạ Hầu Huân lời này không tầm thường, chẳng lẽ y thật sự nhìn thấy Kim Hoa và chính mình cùng một chỗ? Bất quá cho dù như vậy, y cũng không nên như thế châm chọc chính mình đi......
Miêu Tuyết Khanh bình tĩnh mà đáp: “Không phải, chính là một bằng hữu bình thường.”
“Nga.” – Hạ Hầu Huân không nói cái gì nữa, tiếp tục uống trà.
Hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, Miêu Tuyết Khanh hoàn toàn nắm không được.
“Đây là cho ta?” – Kim Hoa kinh hỉ nhìn một vòng hoa tai ngọc trong tay.
“Ân......” – Miêu Tuyết Khanh bày ra mỉm cười miễn cưỡng, nói: “Coi như là đáp lễ lần trước ngươi đưa ta điểm tâm đi.”
“Miêu đại ca, ngươi như vậy ta như thế nào không biết xấu hổ nhận lấy......” – Kim Hoa lắc đầu nói: “Ta về điểm này thấy tiểu điểm tâm căn bản giá trị không bằng tiền......”
“Ngươi đừng để ý, này vòng tai chính là ta ở hàng trang sức bên đường mua, cũng không phải cái gì ghê gớm, ngươi đừng ghét bỏ mới tốt......” – Bánh hoa cúc lần trước nàng cố ý đưa cho mình bị Hạ Hầu Huân ném, Miêu Tuyết Khanh cũng chỉ có thể thông qua vật này bù lại áy náy của chính mình.
“Ta như thế nào hội ghét bỏ? Cám ơn Miêu đại ca.” – Kim Hoa rốt cục vui vẻ nhận lấy, còn lập tức gở xuống đôi vòng tai chính mình, thay vào cái mới.
“Đẹp không?” – Nàng ngượng ngùng hỏi.
“Ân, xem tốt lắm......” – Miêu Tuyết Khanh bản thân cũng không có ý kiến, chính là khách sáo mà nói.
Kim Hoa xấu hổ ngượng ngùng hỏi: “Đúng rồi, bánh hoa cúc lần trước ta làm...... Ngươi cảm thấy được hương vị như thế nào?”
Miêu Tuyết Khanh dự đoán được nàng sẽ hỏi việc này, trấn định mà nói dối: “Ân......Ăn tốt lắm.”
“Thật vậy chăng? Vậy các huynh đệ của ngươi cũng cảm thấy ăn ngon sao?” – Kim Hoa cao hứng hỏi.
Vấn đề này bất ngờ, Miêu Tuyết Khanh nói quanh co sau một lúc lâu mới đáp: “Ta không có cho bọn hắn ăn......”
“Di? Vì cái gì?”
“Ách...... Bởi vì...... Bởi vì...... Bởi vì ăn quá ngon, cho nên ta chính mình ăn sạch......” – Miêu Tuyết Khanh cười gượng nói ra một cái cớ kém cỏi chính mình cũng không hiểu được.
Không thể tưởng được Kim Hoa tin không nghi ngờ, đỏ mặt nói: “Thật vậy chăng...... Ta đây lần sau tái làm cho ngươi được không? Lúc này ta sẽ làm nhiều một chút.”
“Tốt......” – Miêu Tuyết Khanh gật đầu.
Bọn họ đang nói, Miêu Tuyết Khanh bỗng dưng nhìn đến Hạ Hầu Huân một mình hướng bên này đi tới. Hắn nao nao, Hạ Hầu Huân đã đi vào trước mặt.
“Thiếu chủ.” – Miêu Tuyết Khanh cùng Kim Hoa vội vàng cúi chào.
Hạ Hầu Huân tươi cười nói: “Như thế nào? Các ngươi hai người trốn ở chỗ này tán gẫu bí mật cái gì?”
“Không có......” – Miêu Tuyết Khanh vội vàng phủ nhận, Kim Hoa mắc cỡ đỏ mặt, mái tóc dài buông xuống cúi xuống lắc đầu. Hạ Hầu Huân phiêu nàng, trên mặt tuy rằng lộ vẻ tươi cười, đáy mắt lại cất dấu quang mang lạnh như băng.
“Tuyết Khanh, ta có việc thương lượng với ngươi, đi theo ta.” – Hạ Hầu Huân nói.
“Là” – Miêu Tuyết Khanh cùng Kim Hoa khoát tay, đi theo Hạ Hầu Huân.
“Ngươi thích cô gái kia sao?”
Khi hai người đã đi xa, Hạ Hầu Huân phía trước đột nhiên đặt vấn đề, Miêu Tuyết Khanh ngẩn người, đang muốn trả lời, Hạ Hầu Huân lại giành nói:
“Điểm tâm lần trước chính là nàng tặng cho ngươi?”
Miêu Tuyết Khanh nghĩ thầm, không có gì để giấu diếm, liền đáp: “Đúng vậy.”
“Ngươi có nói cho nàng nàng làm rất khó ăn không?” – Hạ Hầu Huân khẩu khí hàm chứa một tia ác ý.
“Ta không có......”
“Không đem sự thật nói cho nàng, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không tiến bộ.”
“Kia dù sao cũng là một phen tâm ý của nàng, cho dù làm không tốt, ta cũng không muốn cho nàng khổ sở......”
Hạ Hầu Huân xoay người lại, mỉm cười hỏi: “Ngươi không nghĩ làm cho nàng khổ sở? Ngươi thực để ý?”
Hắn vì sao có câu hỏi vừa rồi? Miêu Tuyết Khanh nghĩ ngợi. Hạ Hầu Huân lặp lại hỏi: “Ngươi thực để ý sao?”
Miêu Tuyết Khanh suy tư một lát, nói: “Ta nghĩ bảo hộ nàng......”
“Phải không......? Vì cái gì?” – Hạ Hầu Huân ở đáy mắt cười lạnh.
“Bởi vì...... Nàng là cô nương tốt.”
“Nga?” – Hạ Hầu Huân ha hả cười, đột nhiên hỏi: “Vậy ngươi muốn kết hôn với nàng?”
Miêu Tuyết Khanh bị dọa một cú, lại xấu hổ mà cấp: “Thiếu chủ, ngươi như thế nào......”
“Nam kế hoạch lớn hôn nữ kế hoạch lớn đó (nam cưới vợ, gái gả chồng), này có cái gì hảo thẹn thùng.”
“Thiếu chủ...... Ta không nghĩ qua.....”
“Ngươi không nghĩ qua, cô nương phải lòng ngươi nhất định có nghĩ muốn đi?” – Hạ Hầu Huân dùng khẩu khí châm chọc nói: “Bằng không nàng vì cái gì đặc biệt làm cho ngươi điểm tâm?”
Miêu Tuyết Khanh không hé răng, Hạ Hầu Huân ánh mắt lợi hại theo dõi hắn, lại nói: “Nếu ngươi thật đối nàng có hảo cảm, ta thật có thể thành toàn các ngươi.”
Miêu Tuyết Khanh kinh ngạc nhìn y, y thật sự hy vọng chính mình cùng Kim Hoa thành thân? Hắn trong lòng hiện lên toan sáp (xót xa).
Kỳ thật, hắn căn bản là không nghĩ qua chính mình muốn thành thân lúc này, hiện nay Hạ Hầu Huân nhắc tới, hắn mới ý thức được, chính mình tương lai cũng sẽ thành gia lập thất. Bất quá...... Nếu phải thành thân, Kim Hoa thật ra là một lựa chọn không tồi...... Hắn tự giễu mà nghĩ, nhưng hắn rất nhanh ngay tại trong lòng trách cứ chính mình.
Rõ ràng sẽ không có thích người ta, như thế nào có thể có loại ý tưởng đê tiện này?
Hạ Hầu Huân thẳng thừng nói: “Ngươi năm nay cũng mười lăm tuổi, cũng là lúc đàm hôn luận đó (bàn về chuyện cưới hỏi). Lại nói, người ta một cô nương, bị ngoại nhân phá hư thanh danh, ngươi cũng nên thay nàng ngẫm lại.”
“Bị ngoại nhân nói?” – Miêu Tuyết Khanh không biết hắn chỉ cái gì, Hạ Hầu Huân mị mắt cười nói:
“Ngươi không phải thường thường cùng nàng ở thiện đường mặt mày đưa tình, còn lén hẹn hò sao?”
Miêu Tuyết Khanh rất là giật mình, vội hỏi: “Thiếu chủ, chúng ta không có a......”
” Chuyện các ngươi đều rơi vào trong tai ta, còn nói không có?”
“Thiếu chủ, chúng ta thật sự không có, ngươi không cần tin tưởng nhàn thoại.... “
“Ta chỉ tin tưởng hai mắt của mình, các ngươi mới vừa rồi không phải đang hẹn hò?” – Hạ Hầu Huân bỏ qua, không tin hắn giải thích.
“Ta chỉ là muốn tặng nàng vòng tai mà thôi......”
“A......” – Hạ Hầu Huân ánh mắt lạnh hơn, “Đính ước tín vật? Thực cảm động.. “
“Không phải, Thiếu chủ, kia chính là...... Ta thật sự......” – Miêu Tuyết Khanh hết đường chối cãi.
Hạ Hầu Huân không để ý tới hắn sốt ruột, nói: “Bất quá các ngươi thích thì thích, khả ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện tình nháo loạn, nếu mỗi người đều như các ngươi, trong phủ không tránh đại loạn.”
“Thiếu chủ! Ta cùng Kim Hoa trong lúc đó thật là rõ ràng, mời ngươi tin tưởng ta!”
“Ta tin tưởng ngươi lại có ích gì? Khả những người khác tin tưởng sao?” – Hạ Hầu Huân cố ý làm khó dễ mà nói.
Miêu Tuyết Khanh cắn cắn môi dưới, áp lực nói: “Nói vậy...... Ta về sau không cùng Kim Hoa nói chuyện là được......”
“Không nói lời nào lại có ích gì? Các ngươi mỗi ngày đều gặp mặt, cho dù ngươi không để ý tới nàng, nàng cũng tới tìm ngươi.”
“Thiếu chủ, ta không biết nên làm như thế nào mới được.... Ngươi cảm thấy được như thế nào mới tính thỏa đáng? Mời ngươi hạ quyết định đi......” – Miêu Tuyết Khanh cam chịu nói.
“Ha hả.... Đừng nói ủy khuất như vậy, ta cũng không phải người không để ý, việc phá hỏng tình yêu này ta cũng không muốn làm......” Hạ Hầu Huân đáy mắt lóe ra quang manh giảo hoạt lãnh khốc, nói: “Như vậy đi, trước đem nàng điều đến địa phương khác đi, các ngươi không gặp mặt, người bên ngoài cũng không hảo nói cái gì nữa.”
Đem nàng điều đi? Kim Hoa thật vất vả mới thích ứng công tác ở phòng ăn, nàng nhất định sẽ không vui.... Miêu Tuyết Khanh áy náy nghĩ.
Hạ Hầu Huân liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm sự của hắn, hỏi: “Như thế nào? Ngươi không hài lòng ta an bài sao không?”
“Không phải......” – Miêu Tuyết Khanh yếu đuối trả lời, hắn làm sao dám đối quyết định của Hạ Hầu Huân tỏ vẻ nghi ngờ? Thực xin lỗi, Kim Hoa, ta cái gì cũng giúp không được, ta rất vô dụng...... Hắn ở trong lòng không ngừng trách cứ chính mình.
“Ngươi đã tiếp nhận rồi, vậy như vậy thực hiện đi.” – Hạ Hầu Huân thần tình lộ ý cười, xoay người sung sướng mà ly khai.
Mislion: Có người ăn dấm chua =]]
Một thiếu nữ mỹ mạo ở trước gương đồng, một nha hoàn cầm trong tay cây lược gỗ, thật cẩn thận mà để ý mái tóc dài của nàng. Bì bõm một tiếng, cửa phòng mở ra, Kim Hoa đang cầm một ôn thủy (nước ấm) đi vào trong phòng, thiếu nữ trước gương ngắm nàng liếc mắt một cái, chu thần (môi đỏ) khẽ mở, kêu: “Kim Hoa.”
“Là.....”
“Ngươi lại đây.” – Trầm Nguyệt Nga hướng nàng ngoắc, Kim Hoa buông mộc bàn (mâm gỗ), nơm nớp lo sợ mà đi qua. Trầm Nguyệt Nga nhìn ra nàng kích động, thản nhiên cười nói:
“Ngươi đừng sợ, ta chỉ là muốn hỏi ngươi một sự tình.”
“Là.....” – Kim Hoa miệng đáp lời, tay vẫn là phát run, Trầm Nguyệt Nga này trời sinh tâm địa ác độc, đối bọn nha hoàn từ trước đến nay không có vẻ mặt tốt, hôm nay cư nhiên thái độ khác thường, thân thiết mà đối nàng mỉm cười, thật sự làm cho người ta không thể không kinh hãi.
Trầm Nguyệt Nga lôi kéo tay nàng, nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi hôm nay ở Cúc Yến nói chuyện với ai?”
Lời này vừa nói ra, Kim Hoa nhất thời sợ tới mức mặt không còn chút máu. Nàng nguyên tưởng rằng chính mình cùng Miêu Tuyết Khanh nói chuyện với nhau chỉ trong chốc lát sẽ không bị nhìn đến, không thể tưởng tượng......
“Ngươi yên tâm, ta không phải trách cứ ngươi.” – Trầm Nguyệt Nga nhẹ nhàng cười, trong mắt tinh quang lóe ra, nàng lại nói: “Ngươi cũng biết người nói chuyện với ngươi mang thân phận gì?”
“Hắn...... Miêu công tử là thị vệ trong phủ phải không?......” – Kim Hoa chính mình cũng không dám chắc, nói.
“Hắn chẳng những là thị vệ trong phủ, mà còn là người hầu bên người Hạ Hầu Huân, là người Hạ Hầu công tử tối tín nhiệm.” – Trầm Nguyệt Nga nói, nha hoàn tướng mạo bình thường, dáng người gầy yếu cấp nàng chải đầu vẫn chuyên chú nghe các nàng đối thoại, bất quá trên mặt hắn thần sắc dại ra không khác gì đầu gỗ, hoàn toàn không có cảm xúc biến hóa.
“Là như thế......” – Kim Hoa gấp gáp nói: “Tiểu thư, ta cùng Miêu công tử trong lúc đó không có gì, ngài ngàn vạn lần đừng nóng giận......”
“Ngươi cùng hắn nảy sinh quan hệ, ta cao hứng đều không kịp, như thế nào lại sinh khí?” – Trầm Nguyệt Nga nói ra lời mà nàng không tưởng được. Thấy Kim Hoa thần tình hoang mang, Trầm Nguyệt Nga giải thích nói: “Mạnh đà chủ đem ta đưa tới cũng hơn một tháng, Hạ Hầu công tử nhưng vẫn đối ta làm như không thấy, còn như vậy tiếp tục, ta như thế nào không làm … thất vọng Mạnh đà chủ, như thế nào không làm … thất vọng chính mình?” Trầm Nguyệt Nga nguyên là ca kỹ, nhân tuổi trẻ, mạo mĩ mà bị một trong ba phân đà chủ của Độc Phiến Môn “Mạnh Khâu Ly” nhìn trúng, đem nàng hiến cho Hạ Hầu Huân. Không thể tưởng được Hạ Hầu Huân nhận lấy nàng rồi lại đối nàng chẳng quan tâm, hoàn toàn không có bị vẻ đẹp của nàng đả động. Chẳng những làm cho Trầm Nguyệt Nga kiêu ngạo bị đả kích, càng làm cho Mạnh Khâu Ly vốn muốn lấy lòng hắn mất thể diện.
Yến hội lần này, Trầm Nguyệt Nga dùng hết thảy biện pháp vẫn là không thể tranh thủ chú ý của y, vốn tưởng rằng lúc này phải nhận mệnh bị đày vào lãnh cung, không thể tưởng được nàng phát hiện nha hoàn chính mình cùng người hầu của Hạ Hầu Huân có điều liên hệ.
“Kim Hoa, ngươi hảo hảo cùng vị Miêu công tử kia ở chung, có thể làm cho hắn thích ngươi.” – Trầm Nguyệt Nga ngữ ra kinh người mà phân phó nói, Kim Hoa nghe xong lại đỏ mặt nói lắp.
“Tiểu thư...... Này...... Điều này sao có thể...... Ta không biết làm như thế nào......”
” Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi tiếp cận hắn, ngươi phải dùng hết mọi cố gắng làm cho hắn thích ngươi, đây chính là quan hệ đến vận mệnh tương lai của chúng ta.”
“Vận mệnh?”
“Chỉ cần Miêu công tử thích ngươi, hắn có thể trợ giúp ta tiếp cận Hạ Hầu công tử. Chờ Hạ Hầu công tử bị ta mê hoặc, ta muốn hắn làm cái gì đều có thể, chính là đáp ứng ngươi cùng Miêu công tử thành thân. Ngươi nói, này không phải quan hệ đến vận mệnh chúng ta sao?” – Trầm Nguyệt Nga ý nghĩ kỳ lạ mà nói. Kim Hoa nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, nàng nói quanh co:
“Tiểu thư...... Chính là ta...... Ta sợ ta làm không được......”
“Ngươi cứ đi, ta sẽ giúp ngươi.” – Trầm Nguyệt Nga lần nữa cổ vũ: “Ngươi không phải cũng thích Mêu công tử sao? Ngươi chẳng lẽ không muốn tìm ý lang quân giống hắn sao? Ta xem Miêu công tử đối với ngươi cũng rất tốt, nói không chừng hắn cũng giống ngươi, đã sớm đối với ngươi động tâm. Chỉ cần ngươi tích cực một chút, muốn mê hoặc hắn căn bản không thành vấn đề, như vậy vừa có thể thành toàn các ngươi, cũng có thể tác hợp ta cùng Hạ Hầu công tử, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện?”
Kim Hoa có điểm động tâm, nụ cười ấm áp như mùa xuân của Miêu Tuyết Khanh hiện ra trước mắt, nàng tâm thần mê đãng, không tự chủ được mà đáp: “Ta đây thử xem......”
“Tốt lắm, đồng ý là đúng rồi.” – Trầm Nguyệt Nga trên mặt lộ vẻ tươi cười đắc ý, nàng không biết, nha hoàn phía sau nàng cũng cùng lóe ra đôi mắt quỷ kế nhìn chăm chú vào các nàng......
Ngọ thiện, đệ tử cùng thị vệ luyện công trở về thiện đường.
Miêu Tuyết Khanh một thân mặc tố y đi vào thiện đường rộng lớn, như thường ngồi ở bàn gỗ bên cạnh. Lão mụ tại trù phòng bưng tới thịt thang, giữa mỗi bàn đặt một nồi, cơm tẻ còn lại ở trong thùng gỗ, đặt dựa vào tường, tùy ý tôi tớ thịnh cơm. Một ít đệ tử đói khát khẩn cấp chạy đến chỗ đặt cơm xếp hàng, Miêu Tuyết Khanh cầm lấy bát, yên lặng đứng trong đội ngũ.
Chỉ nghe phía trước vài tên đệ tử thảo luận:
“Uy, ngươi xem, thịnh cơm đại nương bị thay thế.”
“Ta xem xem...... Thật sự, đổi thành một tiểu cô nương!”
“Nga nga...... Tiểu cô nương bộ dạng không tồi nga......” – Nhóm đệ tử nam ngày thường khinh thường nữ nhân cũng kích động lên.
“Oa...... Thật sự hảo đáng yêu, như thế nào còn không có đến phiên ta a......”
Tất cả mọi người hưng trí ngẩng cao, Miêu Tuyết Khanh nhưng vẫn không đếm xỉa đến, đối với thịnh cơm cô nương mới đến không có hứng thú, đến khi người phía trước hắn cầm chén cơm đầy tránh ra, hắn mới nhìn rõ bộ dáng cô nương kia
──
Miêu Tuyết Khanh ngẩn ngơ.
Kim Hoa hai mắt hàm xuân, hai má huân hồng, ngượng ngùng nhận lấy cái bát từ Miêu Tuyết Khanh, thấp giọng hỏi: “Xin hỏi phải lấy nhiều hay ít?”
“Lấy nhiều đi.” – Miêu Tuyết Khanh rất nhanh liền từ trong kinh ngạc phục hồi lại.
“Tốt.” – Kim Hoa cho hắn một chén tràn đầy, còn dùng thìa đem cơm ép tới gắt gao.
“Làm phiền.” – Miêu Tuyết Khanh tiếp nhận cơm, không nói thêm gì nữa liền đi, Kim Hoa cũng tiếp tục cấp những người khác thịnh cơm.
Ngọ thiện trôi qua, cơm nước xong mọi người lục tục rời đi, bình thường Miêu Tuyết Khanh luôn ăn xong rồi bỏ đi nhưng hôm nay lại không có vội vã đứng dậy, vẫn ngồi ở vị trí cũ. Đợi mọi người đi hết, tôi tớ bắt đầu thu thập chén bát. Kim Hoa cũng đi ra giúp, nàng gặp Miêu Tuyết Khanh ngồi, biết đối phương đang chờ mình, vì thế ngượng ngùng tới gần.
“Miêu đại ca......”
Miêu Tuyết Khanh đứng lên, nhẹ hỏi: “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
“Này......” – Kim Hoa không nghĩ nói dối lừa hắn, khả lại không thể nói ra tình hình thực tế. Miêu Tuyết Khanh thấy nàng tựa hồ gặp nạn ngôn chi ẩn, vì thế hạ giọng hỏi:
“Có phải hay không tiểu thư ngươi đem ngươi tới?”
“Không phải.” – Kim Hoa vội vàng lắc đầu, không khỏi hắn hiểu lầm, nàng bất đắc dĩ đành phải nói ra nguyên nhân Trầm Nguyệt Nga chỉ nàng: “Kỳ thật..... Tiểu thư cảm thấy nha hoàn bên người chính mình nhiều lắm...... Vừa vặn phòng ăn bên này có cái ghế trống, cho nên liền đem ta điều lại đây......”
Tình huống thật sự là Trầm Nguyệt Nga mua được quản gia bên trong phủ, đem Kim Hoa an bài ở trong này, cho nàng có càng nhiều cơ hội cùng Miêu Tuyết Khanh ở chung. Bất quá Miêu Tuyết Khanh không nghĩ sâu như vậy, đối với giải thích của Kim Hoa cũng không có hoài nghi. Hắn gật đầu nói:
“Thì ra là thế.”
Hắn tin...... Kim Hoa thư thả một hơi, lại cảm thấy được áy náy ── chính mình không nên lừa hắn......
Miêu Tuyết Khanh thấy nàng thần sắc khác thường, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Có phải hay không không thích ứng với việc ở đây?”
“Ách...... Không phải, ta thực thích nơi này, đại nương các nàng đối ta cũng tốt lắm......” – Kim Hoa cuống quýt phủ nhận, ở trong phòng ăn so với ở bên Trầm Nguyệt Nga thoải mái hơn, lại có thể mỗi ngày nhìn thấy Miêu Tuyết Khanh, nàng tình nguyện vẫn ở lại nơi này...... Nàng chân thành mà nghĩ.
“Nếu có cái gì khó khăn, có thể nói với ta.” – Miêu Tuyết Khanh quan tâm nói: “Ta mặc dù không có bổn phận, bất quá nếu có thể giúp ngươi ta nhất định tận lực hỗ trợ.”
Kim Hoa là người chân thành nhất hắn gặp được ở Hạ Hầu phủ, hai người trong lúc đó cũng đặc biệt hữu duyên. Miêu Tuyết Khanh có một loại khát vọng muốn bảo hộ nàng, ngay cả chính hắn cũng không thể nói rõ cảm giác này là từ đâu mà đến.
Kim Hoa nghe xong đương nhiên là cảm động không thôi, nàng cao hứng lại mang chút áy náy nói tạ ơn: “Cám ơn ngươi, Miêu đại ca......”
“Không cần khách khí, ta còn chưa giúp đỡ được gì.” – Miêu Tuyết Khanh cũng có chút thẹn thùng. Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, lúc này mới tản ra.
Từ đó, Miêu Tuyết Khanh cùng Kim Hoa càng tỏ ra thân cận, hai người mỗi ngày ở thiện đường chạm mặt. Tuy rằng không có nói chuyện với nhau quá lâu, bất quá hai người thấy nhau lại gật đầu mỉm cười. Thời điểm Kim Hoa thịnh cơm cho hắn luôn bất công cho thêm một chút, qua vài lần, cũng khiến người bên ngoài chú ý, một ít đồng môn sư huynh đệ còn vì thế lấy hai người bọn họ ra nói giỡn. Hai người bị giễu cợt đều thẹn thùng, lúc này Miêu Tuyết Khanh ngượng ngùng bảo bọn họ đừng nói nữa, mà Kim Hoa cũng còn xấu hổ, trộm nhìn bộ dáng vô thố của hắn.
Dần dần, chẳng những mọi người đi thiện đường biết bọn họ quan hệ không tầm thường, ngay cả tôi tớ khác cũng có nghe thấy.
Bất quá, Miêu Tuyết Khanh tự nhận chính mình cùng Kim Hoa trong lúc đó trong sạch, sẽ không vì vậy mà kiêng kị, bị người khác cười nhiều, cũng dần thành thói quen, tùy ý bọn họ nói đi.
Hắn chưa từng nghĩ tới việc này sẽ mang đến cho Kim Hoa phiền toái, thậm chí là tai nạn......
Miêu Tuyết Khanh dùng bữa xong, lập tức rời đi thiện đường, mới bước ra đại môn vài bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng la:
“Miêu đại ca! Miêu đại ca!”
Miêu Tuyết Khanh xoay người, thấy Kim Hoa trong tay đang cầm một cái hộp màu hồng chạy tới.
“Chuyện gì?” – Hắn đi qua, Kim Hoa nhìn nhìn phía sau, trong thiện đường còn đám đông mãnh liệt. Nàng thẹn thùng mà nói:
“Chúng ta đến bên kia đi?”
Miêu Tuyết Khanh gật đầu, cùng nàng đi đến dưới một gốc cây đại thụ. Kim Hoa đem hộp trình lên, mở ra.
“Này...... Là ta làm......”
Từ trong hộp phiêu ra một trận mùi, nguyên lai bên trong có đến mười cái bánh hoa cúc. Miêu Tuyết Khanh tiếp nhận, thụ sủng nhược kinh hỏi:
“Ngươi muốn tặng cho ta?”
“Ân......” – Kim Hoa đỏ bừng mặt mà nói: “Ta hôm nay cùng đầu bếp nữ học...... Đây là ta lần đầu tiên làm, có thể ăn không tốt lắm, thỉnh Miêu đại ca đừng ghét bỏ......”
“Như thế nào lại ghét bỏ?” – Miêu Tuyết Khanh cảm kích nói: “Cám ơn ngươi.”
“Miêu đại ca đừng khách khí, chỉ là một món thực bình thường mà thôi......”
Tuy rằng chính là đồ vật tầm thường, bất quá cũng là tâm ý của nàng. Hạ Hầu Huân cũng tặng hắn không ít trân quý, nhưng Kim Hoa tặng bánh hoa cúc vẫn khiến hắn cảm động.
Miêu Tuyết Khanh nhìn nhìn số bánh hoa cúc, ít nhất có mười khối, hắn nói: “Ngươi toàn bộ đều cho ta sao? Ta chỉ sợ ăn không xong......”
“Không liên quan, ngươi có thể cấp sư huynh đệ khác ăn a......” – Kim Hoa đề nghị.
“Này cũng là…” – Miêu Tuyết Khanh nhận lấy hộp, lại nói: “Thật sự thực cám ơn ngươi.”
“Không cần khách khí, nếu ngươi cảm thấy ăn ngon, ta lần sau tái làm điểm tâm khác cho ngươi nếm thử, được không?”
“Ân, tốt.”
Miêu Tuyết Khanh cùng nàng nói lời từ biệt, sung sướng nện bước rời đi, nghĩ muốn đem bánh hoa cúc về trong phòng cùng với đệ tử chia xẻ, khi hắn đi qua một cái lầu ngắm cảnh, một đạo giọng nam thình lình truyền đến:
“Tuyết Khanh.”
Miêu Tuyết Khanh giật mình, dừng cước bộ nhìn lại. Thân áo dài xanh ngọc, phong lưu tiêu sái Hạ Hầu Huân từ lầu ngắm cảnh chậm rãi đi tới.
“Thiếu chủ.” – Miêu Tuyết Khanh đang cầm hộp cúi chào. Hạ Hầu Huân hai mắt mỉm cười hỏi:
“Làm sao vậy? Nhìn ngươi bộ dáng vội vàng như vậy, phải vội vàng đi đâu?”
“Không có...... Tính trở về phòng mà thôi.”
Hạ Hầu Huân ngắm hộp trong tay hắn, cười hỏi: “Đây là cái gì?”
Miêu Tuyết Khanh không nghĩ nhiều, thành thật nói: “Chính là một ít tiểu điểm tâm.”
“Nga? Điểm tâm? Ta nhớ rõ ngươi từ trước đến nay không thích ăn vặt, như thế nào hôm nay lại có hưng trí?”
“Không có...... Là một vị bằng hữu tặng ta.” – Miêu Tuyết Khanh cũng không hiểu hắn vì sao bỗng nhiên đối việc nhỏ không quan hệ như thế quan tâm.
Hạ Hầu Huân hít sâu một hơi, cười nói: “Nghe thấy được mùi thơm, ta đang muốn ăn điểm tâm xứng trà, có thể cho ta nếm một chút không?”
Miêu Tuyết Khanh không dám vi phạm y, nhưng hắn lo lắng nói: “Chính là Thiếu chủ, điểm tâm này chính là thực bình thường, ta sợ ngươi ăn không quen......”
“Đừng lo, coi như thay đổi khẩu vị đi.” – Hạ Hầu Huân nói xong, dẫn đầu đi vào lầu, Miêu Tuyết Khanh chỉ biết đuổi theo.
Lầu ngắm cảnh phân ba tầng, Hạ Hầu Huân dẫn Miêu Tuyết Khanh đến lầu hai, Miêu Tuyết Khanh lúc này mới phát hiện phía cuối còn có một vị thiếu nữ xinh đẹp cùng vài tên tỳ nữ. Hạ Hầu Huân từ trước đến nay có mới nới cũ, này đã muốn không phải cô gái lần trước được Hạ Hầu Huân chuyên sủng.
Cô gái kia ngồi bên cạnh thạch bàn, bên trên bày ra bàn cờ, xem ra Hạ Hầu Huân vừa rồi một mực nơi này cùng nàng đánh cờ. Hạ Hầu Huân ngồi vào ghế đá, phân phó tỳ nữ đem bàn cờ triệt hạ, vài tỳ nữ khác thì tại một bên vì bọn họ châm trà.
Miêu Tuyết Khanh nhìn nhìn cảnh sắc bên ngoài lan can lâu ngắm cảnh. Nơi này bốn phía trống trải, từ lầu hai xem đi xuống cơ hồ có thể nhìn đến toàn cảnh Hạ Hầu phủ, thiện đường bên kia cũng thu hết ở đáy mắt.
Nếu Hạ Hầu Huân một mực nơi này chơi cờ, như vậy mới vừa rồi cảnh Kim Hoa tặng hắn mấy cái bánh hoa cúc không phải bị y thấy được? Miêu Tuyết Khanh bỗng nhiên nghĩ đến, bất quá hắn rất nhanh liền phủ định ý tưởng này.
Hạ Hầu Huân mới không nhàn như vậy, cùng mỹ nữ đánh cờ lạc thú vô cùng, làm sao còn có thể chú ý chuyện nhỏ phát sinh, Miêu Tuyết Khanh ở trong lòng giễu cợt chính mình.
“Lấy đến đây đi.” – Hạ Hầu Huân gọi Miêu Tuyết Khanh đang ngây ngốc, hắn vội vàng đáp ứng, đem hộp đặt trên bàn.
Hạ Hầu Huân xốc lên nắp che, thấy rõ bên trong có gì, y bên môi gợi lên một mạt cười không rõ ý tứ.
“Bánh hoa cúc sao?”
Miêu Tuyết Khanh đứng ở một bên, nhìn thấy Hạ Hầu Huân cầm lấy một khối bánh hoa cúc, cô gái ngồi đối diện hắn cũng theo cầm một khối, hai người cắn đều từng một miếng nhỏ.
Cô gái kia nhấm nuốt mấy khẩu, tán thưởng “Ân......” một tiếng, đang muốn nói “Ăn ngon”, bên này Hạ Hầu Huân lại đem bánh hoa cúc bị cắn một ngụm đặt trở vào hộp, còn đem phần đã muốn ăn vào miệng phun vào khăn tay.
“Rất khó ăn.” – Y nhíu mày nói.
Miêu Tuyết Khanh hơi hơi sửng sốt, kia cô gái xấu hổ cầm bánh hoa cúc đang ăn, ngượng ngùng mà buông, cũng phụ họa nói:
“Là, ăn không tốt lắm......”
“Khó ăn như vậy chính là uy trư cũng không xứng.” – Hạ Hầu Huân chán ghét nói, Miêu Tuyết Khanh càng thêm kinh ngạc, hắn lần đầu nghe được y nói kiểu này. Hạ Hầu Huân tính tình từ trước đến nay không ôn không hỏa, cho dù trong lòng tái như thế nào sinh khí cũng sẽ không biểu lộ ra, không thể tưởng được lúc này vì một khối bánh hoa cúc mà động khí, chẳng lẽ bánh này thật sự là khó ăn đến trời đất khó dung?
Miêu Tuyết Khanh nhịn không được nghĩ muốn thử một chút xem thật sự khó ăn thế nào, hắn vươn tay muốn lấy một khối, Hạ Hầu Huân phút chốc đem hòm cầm lấy, đối một bên tỳ nữ nói:
“Cầm vứt bỏ.”
Miêu Tuyết Khanh vội la lên: “Thiếu chủ, xin đợi một chút......”
“Thứ này cực kỳ khó ăn, ngươi không dùng cũng không cần cảm thấy đáng tiếc.” Hạ Hầu Huân cắt đứt lời hắn nói.
Miêu Tuyết Khanh không có cách nào biện hộ, đành phải trơ mắt nhìn thấy tỳ nữ đem hộp bánh hoa cúc cầm ném xuống. Này dù sao cũng là Kim Hoa một phen tâm ý làm cấp chính mình a, cho dù không thể ăn cũng không nên như vậy vứt bỏ...... Miêu Tuyết Khanh áy náy mà nghĩ.
Hạ Hầu Huân dường như không có việc gì mà uống trà, thấy hắn vẫn là một bộ tiếc rẻ hộp bánh, cố ý hỏi:
“Làm sao vậy? Trách ta ném bánh của ngươi sao?”
“Không phải.” – Miêu Tuyết Khanh cúi đầu nói.
“Đừng như vậy so đo, ta cho đầu bếp làm một hạp nữa cho ngươi, không phải tốt lắm?”
“Không cần......”
“Thật không cần?”
“Ân......”
“Vậy ngươi cũng đừng làm ra loại bộ dáng khổ sở này, không phải một hộp bánh hoa cúc thôi.” – Hạ Hầu Huân chuyện vừa chuyển, cười khẩy nói: “Nhìn ngươi như vậy, chẳng lẽ đây là người trong lòng ngươi đưa cho ngươi?”
Miêu Tuyết Khanh trong lòng chợt lạnh, giật mình mà nhìn y. Hạ Hầu Huân quay lại nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ châm chọc lạnh lùng.
Hạ Hầu Huân lời này không tầm thường, chẳng lẽ y thật sự nhìn thấy Kim Hoa và chính mình cùng một chỗ? Bất quá cho dù như vậy, y cũng không nên như thế châm chọc chính mình đi......
Miêu Tuyết Khanh bình tĩnh mà đáp: “Không phải, chính là một bằng hữu bình thường.”
“Nga.” – Hạ Hầu Huân không nói cái gì nữa, tiếp tục uống trà.
Hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, Miêu Tuyết Khanh hoàn toàn nắm không được.
“Đây là cho ta?” – Kim Hoa kinh hỉ nhìn một vòng hoa tai ngọc trong tay.
“Ân......” – Miêu Tuyết Khanh bày ra mỉm cười miễn cưỡng, nói: “Coi như là đáp lễ lần trước ngươi đưa ta điểm tâm đi.”
“Miêu đại ca, ngươi như vậy ta như thế nào không biết xấu hổ nhận lấy......” – Kim Hoa lắc đầu nói: “Ta về điểm này thấy tiểu điểm tâm căn bản giá trị không bằng tiền......”
“Ngươi đừng để ý, này vòng tai chính là ta ở hàng trang sức bên đường mua, cũng không phải cái gì ghê gớm, ngươi đừng ghét bỏ mới tốt......” – Bánh hoa cúc lần trước nàng cố ý đưa cho mình bị Hạ Hầu Huân ném, Miêu Tuyết Khanh cũng chỉ có thể thông qua vật này bù lại áy náy của chính mình.
“Ta như thế nào hội ghét bỏ? Cám ơn Miêu đại ca.” – Kim Hoa rốt cục vui vẻ nhận lấy, còn lập tức gở xuống đôi vòng tai chính mình, thay vào cái mới.
“Đẹp không?” – Nàng ngượng ngùng hỏi.
“Ân, xem tốt lắm......” – Miêu Tuyết Khanh bản thân cũng không có ý kiến, chính là khách sáo mà nói.
Kim Hoa xấu hổ ngượng ngùng hỏi: “Đúng rồi, bánh hoa cúc lần trước ta làm...... Ngươi cảm thấy được hương vị như thế nào?”
Miêu Tuyết Khanh dự đoán được nàng sẽ hỏi việc này, trấn định mà nói dối: “Ân......Ăn tốt lắm.”
“Thật vậy chăng? Vậy các huynh đệ của ngươi cũng cảm thấy ăn ngon sao?” – Kim Hoa cao hứng hỏi.
Vấn đề này bất ngờ, Miêu Tuyết Khanh nói quanh co sau một lúc lâu mới đáp: “Ta không có cho bọn hắn ăn......”
“Di? Vì cái gì?”
“Ách...... Bởi vì...... Bởi vì...... Bởi vì ăn quá ngon, cho nên ta chính mình ăn sạch......” – Miêu Tuyết Khanh cười gượng nói ra một cái cớ kém cỏi chính mình cũng không hiểu được.
Không thể tưởng được Kim Hoa tin không nghi ngờ, đỏ mặt nói: “Thật vậy chăng...... Ta đây lần sau tái làm cho ngươi được không? Lúc này ta sẽ làm nhiều một chút.”
“Tốt......” – Miêu Tuyết Khanh gật đầu.
Bọn họ đang nói, Miêu Tuyết Khanh bỗng dưng nhìn đến Hạ Hầu Huân một mình hướng bên này đi tới. Hắn nao nao, Hạ Hầu Huân đã đi vào trước mặt.
“Thiếu chủ.” – Miêu Tuyết Khanh cùng Kim Hoa vội vàng cúi chào.
Hạ Hầu Huân tươi cười nói: “Như thế nào? Các ngươi hai người trốn ở chỗ này tán gẫu bí mật cái gì?”
“Không có......” – Miêu Tuyết Khanh vội vàng phủ nhận, Kim Hoa mắc cỡ đỏ mặt, mái tóc dài buông xuống cúi xuống lắc đầu. Hạ Hầu Huân phiêu nàng, trên mặt tuy rằng lộ vẻ tươi cười, đáy mắt lại cất dấu quang mang lạnh như băng.
“Tuyết Khanh, ta có việc thương lượng với ngươi, đi theo ta.” – Hạ Hầu Huân nói.
“Là” – Miêu Tuyết Khanh cùng Kim Hoa khoát tay, đi theo Hạ Hầu Huân.
“Ngươi thích cô gái kia sao?”
Khi hai người đã đi xa, Hạ Hầu Huân phía trước đột nhiên đặt vấn đề, Miêu Tuyết Khanh ngẩn người, đang muốn trả lời, Hạ Hầu Huân lại giành nói:
“Điểm tâm lần trước chính là nàng tặng cho ngươi?”
Miêu Tuyết Khanh nghĩ thầm, không có gì để giấu diếm, liền đáp: “Đúng vậy.”
“Ngươi có nói cho nàng nàng làm rất khó ăn không?” – Hạ Hầu Huân khẩu khí hàm chứa một tia ác ý.
“Ta không có......”
“Không đem sự thật nói cho nàng, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không tiến bộ.”
“Kia dù sao cũng là một phen tâm ý của nàng, cho dù làm không tốt, ta cũng không muốn cho nàng khổ sở......”
Hạ Hầu Huân xoay người lại, mỉm cười hỏi: “Ngươi không nghĩ làm cho nàng khổ sở? Ngươi thực để ý?”
Hắn vì sao có câu hỏi vừa rồi? Miêu Tuyết Khanh nghĩ ngợi. Hạ Hầu Huân lặp lại hỏi: “Ngươi thực để ý sao?”
Miêu Tuyết Khanh suy tư một lát, nói: “Ta nghĩ bảo hộ nàng......”
“Phải không......? Vì cái gì?” – Hạ Hầu Huân ở đáy mắt cười lạnh.
“Bởi vì...... Nàng là cô nương tốt.”
“Nga?” – Hạ Hầu Huân ha hả cười, đột nhiên hỏi: “Vậy ngươi muốn kết hôn với nàng?”
Miêu Tuyết Khanh bị dọa một cú, lại xấu hổ mà cấp: “Thiếu chủ, ngươi như thế nào......”
“Nam kế hoạch lớn hôn nữ kế hoạch lớn đó (nam cưới vợ, gái gả chồng), này có cái gì hảo thẹn thùng.”
“Thiếu chủ...... Ta không nghĩ qua.....”
“Ngươi không nghĩ qua, cô nương phải lòng ngươi nhất định có nghĩ muốn đi?” – Hạ Hầu Huân dùng khẩu khí châm chọc nói: “Bằng không nàng vì cái gì đặc biệt làm cho ngươi điểm tâm?”
Miêu Tuyết Khanh không hé răng, Hạ Hầu Huân ánh mắt lợi hại theo dõi hắn, lại nói: “Nếu ngươi thật đối nàng có hảo cảm, ta thật có thể thành toàn các ngươi.”
Miêu Tuyết Khanh kinh ngạc nhìn y, y thật sự hy vọng chính mình cùng Kim Hoa thành thân? Hắn trong lòng hiện lên toan sáp (xót xa).
Kỳ thật, hắn căn bản là không nghĩ qua chính mình muốn thành thân lúc này, hiện nay Hạ Hầu Huân nhắc tới, hắn mới ý thức được, chính mình tương lai cũng sẽ thành gia lập thất. Bất quá...... Nếu phải thành thân, Kim Hoa thật ra là một lựa chọn không tồi...... Hắn tự giễu mà nghĩ, nhưng hắn rất nhanh ngay tại trong lòng trách cứ chính mình.
Rõ ràng sẽ không có thích người ta, như thế nào có thể có loại ý tưởng đê tiện này?
Hạ Hầu Huân thẳng thừng nói: “Ngươi năm nay cũng mười lăm tuổi, cũng là lúc đàm hôn luận đó (bàn về chuyện cưới hỏi). Lại nói, người ta một cô nương, bị ngoại nhân phá hư thanh danh, ngươi cũng nên thay nàng ngẫm lại.”
“Bị ngoại nhân nói?” – Miêu Tuyết Khanh không biết hắn chỉ cái gì, Hạ Hầu Huân mị mắt cười nói:
“Ngươi không phải thường thường cùng nàng ở thiện đường mặt mày đưa tình, còn lén hẹn hò sao?”
Miêu Tuyết Khanh rất là giật mình, vội hỏi: “Thiếu chủ, chúng ta không có a......”
” Chuyện các ngươi đều rơi vào trong tai ta, còn nói không có?”
“Thiếu chủ, chúng ta thật sự không có, ngươi không cần tin tưởng nhàn thoại.... “
“Ta chỉ tin tưởng hai mắt của mình, các ngươi mới vừa rồi không phải đang hẹn hò?” – Hạ Hầu Huân bỏ qua, không tin hắn giải thích.
“Ta chỉ là muốn tặng nàng vòng tai mà thôi......”
“A......” – Hạ Hầu Huân ánh mắt lạnh hơn, “Đính ước tín vật? Thực cảm động.. “
“Không phải, Thiếu chủ, kia chính là...... Ta thật sự......” – Miêu Tuyết Khanh hết đường chối cãi.
Hạ Hầu Huân không để ý tới hắn sốt ruột, nói: “Bất quá các ngươi thích thì thích, khả ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện tình nháo loạn, nếu mỗi người đều như các ngươi, trong phủ không tránh đại loạn.”
“Thiếu chủ! Ta cùng Kim Hoa trong lúc đó thật là rõ ràng, mời ngươi tin tưởng ta!”
“Ta tin tưởng ngươi lại có ích gì? Khả những người khác tin tưởng sao?” – Hạ Hầu Huân cố ý làm khó dễ mà nói.
Miêu Tuyết Khanh cắn cắn môi dưới, áp lực nói: “Nói vậy...... Ta về sau không cùng Kim Hoa nói chuyện là được......”
“Không nói lời nào lại có ích gì? Các ngươi mỗi ngày đều gặp mặt, cho dù ngươi không để ý tới nàng, nàng cũng tới tìm ngươi.”
“Thiếu chủ, ta không biết nên làm như thế nào mới được.... Ngươi cảm thấy được như thế nào mới tính thỏa đáng? Mời ngươi hạ quyết định đi......” – Miêu Tuyết Khanh cam chịu nói.
“Ha hả.... Đừng nói ủy khuất như vậy, ta cũng không phải người không để ý, việc phá hỏng tình yêu này ta cũng không muốn làm......” Hạ Hầu Huân đáy mắt lóe ra quang manh giảo hoạt lãnh khốc, nói: “Như vậy đi, trước đem nàng điều đến địa phương khác đi, các ngươi không gặp mặt, người bên ngoài cũng không hảo nói cái gì nữa.”
Đem nàng điều đi? Kim Hoa thật vất vả mới thích ứng công tác ở phòng ăn, nàng nhất định sẽ không vui.... Miêu Tuyết Khanh áy náy nghĩ.
Hạ Hầu Huân liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm sự của hắn, hỏi: “Như thế nào? Ngươi không hài lòng ta an bài sao không?”
“Không phải......” – Miêu Tuyết Khanh yếu đuối trả lời, hắn làm sao dám đối quyết định của Hạ Hầu Huân tỏ vẻ nghi ngờ? Thực xin lỗi, Kim Hoa, ta cái gì cũng giúp không được, ta rất vô dụng...... Hắn ở trong lòng không ngừng trách cứ chính mình.
“Ngươi đã tiếp nhận rồi, vậy như vậy thực hiện đi.” – Hạ Hầu Huân thần tình lộ ý cười, xoay người sung sướng mà ly khai.
Mislion: Có người ăn dấm chua =]]
Bình luận truyện