Ai Nói Tôi Kết Hôn

Chương 51: Chân Trời Góc Biển, Xem Em Có Thể Đi Đuợc Đâu!



Lan Tả nhận được điện thoại từ máy cố định, Tả Tư Ninh gọi. Cô nói: “Lan Tả, em xin lỗi, em phải biến mất một thời gian.”

Nghe giọng nói của cô có vẻ muốn gác điện thoại, Lan Tả sốt ruột hỏi: “Muốn đi bao lâu? Đi nơi nào?”

Tả Tư Ninh tạm dừng một lát: “Có khi là mấy tháng, cũng có khi là vài năm. Hiện tại em cũng không biết. Dù sao công ty cũng đang đóng băng em. Em ra ngoài nạp điện một chút.”

Nếu không nề hà ngăn cách qua điện thoại, Lan Tả nhất định sẽ bắt lấy cô, phun nước miếng giáo dục cô. Lan Tả không dễ dàng áp chế nộ khí trong lòng, giải thích cho cô nghe: “Áp lực phía trên làm cho chị không thể không làm một chút tư thế lạnh lùng, nhưng chị có kế hoạch cho em. Em còn nhớ rõ ông đạo diễn lớn kia chứ? Nếu như em không thích đóng nhân vật kia thì chị cũng có thể giúp em tranh thủ cơ hội khác. Em nói em nản lòng thất vọng cái gì cơ chứ?”

Lan Tả còn đang thao thao bất tuyệt khuyên nhủ, ngay cả thở cũng sợ làm chậm trễ thời gian.

Đáng tiếc, Tả Tư Ninh không nặng, không nhẹ buông một câu: “Em chỉ có thể thoái lui mà thôi.”

Sau cùng, nha đầu kia nói một tiếng “gặp lại” rồi cúp máy làm cho ngực Lan Tả muốn nổ tung. Cô ném điện thoại, mắng: “Mình thế nhưng lại nuôi phải một con sói mắt trắng. Tốt! Ngươi đi đi, đi rồi thì đừng hòng quay về. Cút cho xa vào, nếu để ta nhìn thấy ngươi, ta nhất định giết chết ngươi.”

Biểu tình của của cô cực kì tức giận, đem cái chén trên bàn ném lên tường.

Nước trà theo vách tường chảy xuống, mà lá trà thì dính lại trên tường.

Lan Tả tức giận cũng đúng thôi, cô tốn không ít tâm tư trên người Tả Tư Ninh, nói thật, cũng giống như mẹ của Tư Ninh vậy. Đáng tiếc, nha đầu kia phủi mông liền đi không thấy bóng dáng. Nha đầu đó có lương tâm hay không vậy?

Ba ngày trước, một giờ sau khi Tả Tư Ninh nói đi trang điểm lại, Hàn Duệ thuyết phục chính mình rằng phụ nữ trang điểm bao giờ cũng rất lâu, nên lại chờ đợi them một giờ nữa... Sau đó anh phát hiện có điểm không thích hợp. Anh đứng dậy, đứng chờ ở cửa toilet, chờ thật lâu mà không thấy ai. Dự cảm không tốt trong lòng bắt đầu rõ ràng. Anh chẳng thèm quan tâm trong WC có ai hay không, ban đầu thì kêu loạn ở bên ngoài, về sau liền xông vào tìm người.

Người quản lý quán bar bị kinh động, kéo anh ra khỏi WC nữ, thiếu chút nữa thì nghĩ anh bị bệnh thần kinh mà đưa đi bệnh viện, may có người phục vụ nhận ra anh, hơn nữa biết hơn hai giờ trước anh đi cùng với một người phụ nữ mới đem chuyện này kết liễu.

Đại não Hàn Duệ lập tức mông muội, từ đầu anh không nghĩ tới Tả Tư Ninh có thể chơi trò mất tích với anh. Anh vội vàng đi về nhà, hi vọng sẽ gặp cô ở đó nhưng đáng tiếc lại không có. Anh đi đến nơi trước đó Tả Tư Ninh thuê nhà, nơi đó đã có người mới – một người trung niên hơn năm mươi tuổi.

Anh thậm chí còn liên hệ với ba mẹ vợ, hỏi thăm xem Tả Tư Ninh có liên hệ với bọn họ hay không...

Phương Mạn Lâm cũng bị Hàn Duệ kéo tới tìm người. Bọn họ tìm được chị Phương, đáng tiếc chị Phương lâu lắm rồi không gặp Tả Tư Ninh. Chuyện mà cô biết còn ít hơn bọn họ nhiều.

Ba ngày nay, Hàn Duệ quên cạo râu, ăn cơm cũng không đúng hạn, sau khi từ công ty trở về liền lái xe đi tìm người.

Lan Tả gọi điện cho anh nói Tả Tư Ninh có gọi cho cô, vừa nghe đến cái này, tâm của Hàn Duệ liền nhảy ra ngoài. Anh khẩn cấp hỏi Lan Tả có biết chỗ ở hiện tại của Tả Tư Ninh hay không.

Không biết!

Hai chữ này nói ra thực dễ dàng nhưng lại làm cho người nghe cực kì thất vọng.

Hàn Duệ thấy mình mà tiếp tục như vậy nữa thì sớm hay muộn cũng sẽ bị gửi vào bệnh viện tâm thần. Anh không khỏi thầm hận: con mẹ nó, Tả Tư Ninh, đợi đến khi tìm được em, xem anh có giáo huấn em không!

Hàn Duệ bắt đầu sử dụng thủ đoạn không bình thường để tìm người. Anh muốn mượn lực lượng truyền thông để tìm ra vợ của mình, đem mọi chuyện công khai, đồng thời anh đã chuẩn bị tốt một bài diễn thuyết, nói anh còn chưa kịp tỏ tình với Tả Tư Ninh. Hai tờ giấy A4, loại người tích chữ như vàng như anh mà chuẩn bị được từng này lời diễn thuyết quả thực là không dễ dàng rồi.

Đáng tiếc hết thẩy chuẩn bị gần xong thì có tin tức tới tìm anh.

Lâm Thiến mở ra một tờ giấy thỏa thuận ly hôn, muốn Hàn Duệ kí tên.

Lâm Thiến mỉm cười: “Mấy hôm trước cô ấy dùng vật này đổi lại con trai. Em hiện tại giao cho anh, có kí hay không là chuyện của anh. Bất quá em nhắc nhở anh một câu, đứa nhỏ không phải con của anh. Anh biết không?” Cô cười đến tự tin, đúng vậy a! Tả Tư Ninh cùng con của người khác rời bỏ Hàn Duệ, Hàn Duệ làm sao có thể tiếp nhận người phụ nữ phản bội mình đến hai lần?

Khuôn mặt Hàn Duệ đầy râu ria, anh nở nụ cười, không liếc mắt nhìn Lâm Thiến đến một cái: “Cám ơn cô đã nói cho tôi tin tức đó. Đáng tiếc làm sao bây giờ a, chuyện này trước khi tôi kết hôn với cô ấy tôi đã biết. Có cần tôi nói cho cô biết làm sao cô ấy lại gả cho tôi không?” Hàn Duệ dừng một chút, mặt hiện lên một nụ cười xấu xa: “Lúc đó cô ấy bị tôi ép, tôi cố ý đem tiền bạc cấp cho cô ấy vì tôi biết rõ một người mang theo đứa con nhỏ trong thời gian ngắn không thể trả lại được tiền nên tôi thiết kể để cô ấy gả cho tôi gán nợ. Xem ra tôi thật là xấu. Sau ngày đăng kí kết hôn chính là ngày cô mời chúng tôi đến tiệm rượu nhà họ Lâm. Ngày đó hai người đều gặp nguy hiểm, tôi lại lựa chọn giúp cô. Nếu cho tôi cơ hội quay lại, tôi tuyệt đối không làm ra cái lựa chọn đó. Tôi là một người chồng không đủ năng lực, tôi cho tới bây giờ cũng không nói cho cô ấy biết tôi yêu cô ấy, nhưng sự thực là tôi phi thường yêu cô ấy.”

Hàn Duệ ngẩng đầu, nụ cười tùy ý, thậm chí còn mang theo một tia khinh thường: “Lâm Thiến, những thứ này là cô không biết thôi. Chính là tôi quấn cô ấy, chính là tôi không nỡ buông tay. Tôi còn muốn cảm ơn cô, bởi vì cô làm chuyện này nên tôi mới rõ ràng điều tôi muốn là cái gì. Vạn Hoa vốn là của nhà họ Lâm, nếu cô muốn, tôi chắp tay đưa lại cho cô, thế nào? Dù sao tôi cũng nắm giữ năm mươi phần trăm cổ phần của Vạn Hoa, cho dù các người đưa ai tới kinh doanh tôi đều có quyền quyết định...”

Nụ cười của Lâm Thiến vào giờ khắc này đã tan vỡ, cô nở nụ cười lạnh: “Thì ra anh đã tính toán như vậy. Hàn Duệ, anh khẩn cấp muốn thoát ly tôi như vậy sao? Chẳng lẽ anh quên, năm năm trước anh làm chuyện cầm thú đối với tôi? Tôi vì anh mà sanh non xử lý như thế nào? Anh...”

Đây là con bài tẩy lớn nhất của Lâm Thiến. Cô muốn Hàn Duệ áy náy, cho dù anh yêu người đàn bà kia thì sao? Vẫn không thể thoát khỏi tay mình.

Tiếng cười lạnh của cô càng ngày càng lớn, đến sau cùng thậm chí còn có chút cảm giác khàn giọng.

Hàn Duệ lắc đầu thở dài, vẻ mặt đồng tình không dứt: “Thời gian trước anh tôi có nói cho tôi một chút chuyện, tôi không xác minh với cô bởi vì tôi nghĩ nó không cần thiết. Tôi nghĩ mặc kệ thật giả, bỏ qua không đề cập tới nữa. Hiện tại cô đã nói ra, tôi ngược lại muốn hỏi cô: năm năm trước tôi vì cái gì mà không khống chế nổi bản thân? Năm năm trước cô dùng thuốc kích dục ở trên bao nhiêu người? Rốt cục nguyên nhân sanh non của cô là gì?”

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Lâm Thiến, gằn từng chữ: “Cô quả thực trời sinh làm diễn viên, diễn vai người bị hại nhiều năm như vậy, hưởng thụ sự đồng tình cùng áy náy của người khác đối với cô. Một chút hối hận cô cũng không có. Lâm Thiến, tôi hoài nghi, thực sự năm năm trước tôi đã cùng với cô sao? Cho dù lúc đó tôi điên cuồng, nhưng khí tức của người phụ nữ bên mình tôi vẫn nhớ kĩ, đó không phải là cô!”

Con bài tẩy không thể nào được lật ra, bởi vì vừa bày ra là không còn con bài tẩy rồi. Mà hơn nữa, con bài tẩy chưa lật đã bị người ta phá nát, những chuyện che giấu lừa gạt lúc trước... đều đã uổng công.

Một mình ngồi ở quán cafe, nhìn bóng lưng Hàn Duệ rời đi, Lâm Thiến cảm thấy người vô lực. Cô khắc chế không được kích thích muốn đập vỡ ly thủy tinh, lấy mảnh vỡ cắt cổ tay, như vậy chắc sẽ được giải thoát đi?

Tại sao cô bị sẩy thai? Khi đó cô chỉ hơn hai mươi tuổi, thanh xuân ở trước mặt nhưng lòng lại đầy cừu hận. Hận mình sinh tại nhà họ Lâm, hận mình có người ba như vậy, hận mình có một người mẹ hồng hạnh vượt tường, hận mình không phải con của Lâm Chấn Hải.

Cô hận mình vì sao lại biết được điều này. Nếu không biết, cô có thể bình bình ổn ổn làm Lâm nhị tiểu thư. Biết rồi, cô không thể ung dung được nữa, cô dung ma túy, cô phóng túng... cô thử qua mọi biện pháp nhưng không tìm thấy biện pháp giải cứu. Mãi đến khi nhìn thấy Hàn Duệ, phát hiện trên người anh có loại khí chất trầm mặc lại đáng tin cậy, cho nên cô liền coi anh như viên thuốc cứu mạng, không chịu buông tay.

*********************************************

Hàn Duệ sớm đã sai người theo dõi Lâm Thiến, anh gần như đã tìm được Hữu Hữu. Mà sau khi gặp Lâm Thiến, anh thêm một cách suy nghĩ khác: có lẽ Tả Tư Ninh cũng sẽ ở nơi này. Bởi vì trong một thời gian ngắn như vậy không thể làm visa xuất ngoại, mà đi nơi khác thì Lâm Thiến nhất định sẽ không yên tâm. Cái gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cho nên...

Hàn Duệ dừng xe ở biệt thự. Biệt thự này chính là Lâm Chấn Hải chuẩn bị để cho Lâm Thiến và Hàn Duệ sau khi kết hôn ở nhưng Hàn Duệ chưa bao giờ đến xem bởi vì anh nhất định sẽ không kết hôn với Lâm Thiến.

Nguyên bản, tối hôm đó anh muốn đến tìm đứa nhỏ, nhưng lại đúng ngày đó, Tả Tư Ninh mất tích nên anh đặt chuyện đứa nhỏ xuống, muốn tìm Tả Tư Ninh trước. Không nghĩ tới Tả Tư Ninh thất tung là bởi vì con trai. Thế mà anh lại không nghĩ tới chuyện này, đúng là đầu óc anh bị nước vào rồi.

Anh ngồi ở trong xe, áp chế xao động, chờ đợi. Mãi đến khi bảo mẫu đi mua đồ ăn anh mới xuống xe, có chút khẩn trương nhấn chuông cửa.

Chờ đợi người bên trong mở cửa.

Đợi vài phút, cửa rốt cục cũng mở ra. Hữu Hữu ngửa đầu nhìn anh một cái, ánh mắt toát ra vẻ “quả nhiên là như thế”. Bé lập tức nhào tới Hàn Duệ, miệng hô to: “Ba!!!”

Một tiếng gọi làm cho nhu tình trong lòng Hàn Duệ dâng lên, anh ngồi chồm hổm xuống, ôm chặt lấy con, nhiệt liệt đáp lại: “Con ngoan, ba đã tới chậm.”

Hữu Hữu cọ cọ trên áo khoác của anh, giống như con chó nhỏ vậy. Bé cười toét cả miệng, bàn tay nho nhỏ ra sức ôm lấy Hàn Duệ, bộ dáng đánh chết cũng không buông.

Hai người ôm ôm ấp ấp trong một thời gian dài, rốt cục Hàn Duệ không nhịn được hỏi một câu: “Hữu Hữu, vào phòng gọi mẹ ra đi. Ba mang hai mẹ con về nhà.”

Hữu Hữu không buông tay, le lưỡi một cái, dán vào tai Hàn Duệ nói: “Ba, mẹ không cho con nói với ba, kì thật vừa rồi mẹ nhìn thấy ba liền chạy ra cửa sau trốn rồi. Mẹ nói là nếu gặp lại ba liền xong rồi. Ba mau đuổi theo đi. Mẹ chạy tới bờ biển rồi.”

Hàn Duệ cơ hồ là phản xạ có điều kiện buông đứa nhỏ ra sau đó chạy như điên.

Hữu Hữu vẫy tay với anh, khóe mắ còn có một giọt lệ, không tiếng động nói: “Ba, hẹn gặp lại!” Tâm tình của bé xuống thấp sau đó xoay người đóng cửa.

Đáng tiếc, tiếng bước chân lại tiếp sát, trước khi bé đóng cửa liền có một cái tay to bị kẹp vào trong khe cửa. Hữu Hữu khẩn trương mở cửa ra, giật mình: “Ba, sao ba lại trở lại? Tay có đau không?”

Hàn Duệ nắm tay lại, rồi duỗi ra, nở nụ cười: “Xem này, đâu có việc gì, không có đau.” Lúc nói lời này khóe miệng của anh không thể khống chết giật giật. Nhưng mà anh không để ý tới những thứ này, ánh mắt lục soát trong biệt thự một vòng, nhìn chằm chằm vào Hữu Hữu: “Con trai, đừng nói dối ba. Mẹ của con có ở bên trong không?”

Hữu Hữu vừa nghe, ánh mắt phát ra ánh sáng, lấy tay lau đi nước mắt, ra sức gật đầu nhưng lại lớn tiếng nói: “Không có, mẹ chạy ra ngoài rồi.”

Hàn Duệ không nhịn được bật cười: thật là một đứa nhỏ quỉ quyệt, gật đầu là ám chỉ cho mình, còn lớn tiếng là để cho người ở bên trong nghe thấy, cho rằng đứa nhỏ không có làm phản... Hàn Duệ giơ ngón tay cái lên với đứa nhỏ, sau đó cởi giầy, kéo Hữu Hữu vào bên trong, nặng nề đóng cửa lại.

Một người phụ nữ từ bên trong bước ra, cười nói: “Con ngoan, chú kia đã đi phải không?” Bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Duệ đang lôi kéo con trai, nhất thời thấy ngổn ngang trong lòng.

Hàn Duệ nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Tả Tư Ninh, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh đắc ý cười rộ lên: “Em nghĩ rằng em trốn ở chỗ này anh sẽ không tìm được sao? Em nên nhớ cho kĩ, mặc kệ chân trời góc biển anh đều sẽ tìm được em.”

Tả Tư Ninh không nói ra lời, cô nhìn một hồi lâu mới nói ra một câu: “Anh là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện