Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Chương 61: Hãy nhớ, ngươi là Vương phi của Bổn vương!



Những chuyện đã từng trải qua là những điều kiêng kỵ với Vũ Văn Tinh, vì vậy khi nghe tiểu Thanh nói những lời này, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.

Hắn không muốn nhắc tới những chuyện không sao chịu nổi mà hắn đã từng phải trải qua kia. Nếu người này biết bí mật mà chỉ có hắn và tiểu Thanh mới biết thì bất luận như thế nào, hắn đều phải giết người này!

Trong lòng Vũ Văn Tinh sát ý nồng đượm, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai di chuyển đến trước mặt tiểu Thanh, đang muốn giơ tay lên, một chưởng đánh gục hắn, thì Bạch Tiểu Thố lại dùng sức kéo bàn tay kia của Vũ Văn Tinh lại.

"Vương gia phu quân, chàng không thể giết hắn, hắn thật sự là con rắn mà chàng nuôi đó. Nếud。đ。l。q。đ như chàng giết hắn rồi, nhất định chàng sẽ hối hận!" Bạch Tiểu Thố dùng ánh mắt cầu khẩn, vội vàng liếc nhìn Vũ Văn Tinh đang cuồng nộ, lên giọng hô to.

Cái tên Vương gia biến thái này, sao nói muốn giết người là giết ngay vậy? Dầu gì tiểu Thanh cũng là một mạng nha!

"Bạch Tiểu Thố, ngươi có biết kết quả của việc đối nghịch với Bổn vương là chỉ có một con đường chết không hả?" Hành động thiên vị tiểu Thanh của Bạch Tiểu Thố khiến Vũ Văn Tinh càng thêm giận dữ, không suy nghĩ chút nào mà dùng nội lực đánh văng Bạch Tiểu Thố đang lôi kéo quần áo hắn, sau đó tung ra một chưởng tàn nhẫn về phía ngực tiểu Thanh.

Con thỏ ngu xuẩn đáng chết, nàng hết lần này đến lần khác đi thiên vị người không liên quan, chẳng lẽ muốn hắn tức chết hay sao?

"Chủ nhân!" Mắt thấy Bạch Tiểu Thố loạng choạng sắp ngã nhào trên đất thì tiểu Thanh không thèm để ý phân cao thấp với Vũ Văn Tinh nữa, vội lắc mình qua một bên, tay mắt lanh lẹ mà ôm chầm lấy Bạch Tiểu Thố sắc mặt tái nhợt vào lòng.

Người nam nhân này thật là thô lỗ, không phải hắn không biết trên lưng chủ nhân có thương tích mà sao lại làm thế? Nếu như bị té xuống như vậy, vết thương trên lưng nàng nhất định sẽ rách ra!

"Chủ nhân, người sao rồi?" Tiểu Thanh ôm Bạch Tiểu Thố bị giật mình quá độ đến bên giường, mặt lo âu mở miệng hỏi.

"Không có việc gì, ngươi không phải lo lắng cho ta đâu, tiểu Thanh!" Trong lòng Bạch Tiểu Thố vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ lồng ngực thở dốc, đôi mắt to bị hoảng sợ nhìn chằm chằm khuôn mặt xanh mét của Vũ Văn Tinh, khẽ nỉ non, "Vương gia phu quân, mặc kệ như thế nào, hắn vẫn là tiểu Thanh, chàng có thể không tin lời của ta, nhưng chàng không thể không tin tiểu Thanh, tiểu Thanh theo bên cạnh chàng nhiều năm như vậy, tại sao chàng lại không cảm nhận được khí tức quen thuộc của hắn chứ?"

Đối với người hoặc sự vật mình để ý nhất, cho dù sẽ có lúc bọn họ thay đổi hình dáng, nhưng hơi thở đặc biệt thuộc về bọn họ chắc là sẽ không thay đổi. Cái tên Vương gia biến thái này sao đần như vậy nhỉ!

Vũ Văn Tinh hung ác nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thố không nói lời nào, ánh mắt âm u vẫn dao động theo bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Bạch Tiểu Thố của tiểu Thanh, hận không thể chặt tay hắn đi, vất cho chó ăn!

Cho dù tên nam nhân kia thực sự là con rắn hắn nuôi biến thành đi chăng nữa, hắn cũng không cho phép đối phương đến quá gần Bạch Tiểu Thố như vậy, bởi vì Bạch Tiểu Thố thuộc về Vũ Văn Tinh hắn, thân thể của nàng chỉ có hắn mới có thể đụng chạm!

Vũ Văn Tinh không hề hay biết mình đã kích phát*, muốn tham lam cường đại giữ lấy Bạch Tiểu Thố. Nhưng chỉ vì quá mức tức giận, hắn mới không đủ tỉnh táo để nhận thức được suy nghĩ lúc này của mình! (*làm cho hăng hái, làm cho nguyên tử, phân tử từ trạng thái năng lượng thấp chuyển sang trạng thái năng lượng cao. Mà ta k biết thay bằng từ gì cho phù hợ vì vốn từ ta có hạn nên mong mọi người thông cảm!!)

"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương ra lệnh cho ngươi lập tức đến bên cạnh Bổn vương, nếu không Bổn vương nhất định sẽ giết chết hắn!" Hai bàn tay giấu trong tay áo của Vũ Văn Tinh đã nắm chặt thành quyền. Hắn cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, quát Bạch Tiểu Thố.

Chỉ cần con thỏ ngu xuẩn này có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn, thì hắn tạm thời có thể không giết cái tên chướng mắt kia!

Bạch Tiểu Thố mím môi sợ hãi nhìn khuôn mặt lạnh lẽo như Diêm La của Vũ Văn Tinh, lại nhìn ánh mắt ngăn cản nàng ‘đừng qua đấy’ của tiểu Thanh. Ở hay đi cũng không phải là việc nàng có thể lựa chọn. Bạch Tiểu Thố không có can đảm, đành khuất phục trước lựa chọn cuối cùng. Nàng không để ý đến sự bất mãn và uất ức của tiểu Thanh, xuống giường, bước từng bước tấp tểnh đến trước mặt Vũ Văn Tinh, nâng tay nhỏ bé khẽ kéo ống tay áo của hắn, cúi đầu nói nhỏ: " Vương gia phu quân, đừng nóng giận, ta đi với chàng......"

Không thuận theo tính tình của cái tên Vương gia biến thái này thì hắn sẽ giết tiểu Thanh mất!

Có lúc, nàng thật rất hi vọng hắn có thể ít biến thái đi một chút!

Vũ Văn Tinh rất hài lòng đối với sự phục tùng của Bạch Tiểu Thố, nhưng hắn cất kỹ sự hài lòng của mình vào trong bụng, không biểu hiện lên trên mặt, ngược lại gương mặt tuấn tú càng trầm xuống, kéo tay nhỏ bé của Bạch Tiểu Thố đang nắm ông tay áo của mình, cậy mạnh lôi kéo nàng rời khỏi phòng của nàng.

"Vương gia phu quân, chàng đi chậm một chút, ta sắp không đuổi kịp bước chân của chàng rồi!" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh lôi đi, lảo đảo nghiêng ngả như sắp ngã.

"Mạc Thanh, đến phòng của Bạch Tiểu Thố, nhốt tên nam nhân kia vào lồng tre của tiểu Thanh (??), Bổn vương thực muốn nhìn xem, lời hắn nói có phải là sự thật không!" Vũ Văn Tinh vừa đi đến cửa phòng của mình, hai mắt đầy hỏa gọi Mạc Thanh lại, bảo hắn xử lý tên tiểu Thanh trong phòng Bạch Tiểu Thố.

Mạc Thanh là một tổng quản vô cùng hiểu chuyện, mệnh lệnhcủa chủ tử nhà hắn, hắn cũng không cần hỏi, chỉ biết đi thi hành.

Sau khi Vũ Văn Tinh lôi kéo Bạch Tiểu Thố vào gian phòng của mình, liền nặng nề buông con thỏ nào đó ra, đặt lên trên giường của mình, thân thể cao lớn nhuộm đầy tức giận chau mày đặt trên người con thỏ nào đó đang bi thống, ngón tay thon dài hung hăng nắm lấy cái cằm nhỏ, thịnh nộ mở miệng, "Bạch Tiểu Thố, ngươi nghe cho kỹ cho Bổn vương, hiện tại ngươi là Vương phi của Bổn vương, nên phải tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, không được phép thông gian* với nam nhân khác!" (*có gian tính đấy ạ)

"Ta không có!" Vết thương sau lưng Bạch Tiểu Thố do bị Vũ Văn Tinh đẩy ngã đã bị rách ra, đau đến mức khiến nàng nhe răng trợn mắt lớn tiếng phản bác, "Ta không quyến rũ nam nhân! Không có!"

Nàng không phải là gái hồng lâu phong lưu, hơn nữa nàng và tiểu Thanh thật sự không có gì cả, tại sao cái tên Vương gia biến thái này lại có thể ngậm máu phun người như vậy chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện