Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Chương 29: Vương gia, ngươi thua
Mười sợi tóc thật dài ở dưới ngọn nến lửa đỏ nổi lên ánh sáng lạnh
như huỳnh quang, dần dần buộc chặt, mười ngón khẽ động, ngón tay mảnh
khảnh gắt gao nắm lại,phía trên cánh mũi của nàng xuất hiện vài giọt mồ
hôi, mắt hạnh mông lung chớp động một cỗ mãnh liệt hỏa diễm, đón gió mà
trướng, lại thuận gió mà nặc.(????)
“Vương gia, ngươi sai lầm rồi.” Không biết vì sao, mùi máu tươi trong miệng ngược lại khiến nàng thần kinh reo hò kích động, mười ngón tay hơi rung.
Bờ môi tái nhợt, máu tươi nhiễm trên gương mặt nàng đúng là yêu diễm dị thường, so với Mẫn Hách nguyên bản vốn yêu mị thì có vẻ câu hồn đoạt phách hơn.
Những ai có mặt ở đây đều bị khuôn mặt nàng làm cho rung động, rõ ràng là gương mặt trái đào thanh tú, vì sao có thể khiến người ta vô tri vô giác cho rằng đó là dung nhan khuynh quốc khuynh thành?
Phù Vân Khâu Trạch mặt ôn nhuận như ngọc cũng có một tầng kinh ngạc, hỗn loạn vui sướng, lại mang điểm ưu sầu, lông mi buông xuống che dấu toàn bộ cảm xúc, mi mắt dưới chỉ lưu lại một ít bóng ngược.
“Có ý tứ gì?” Mẫn Hách lồng ngực bỗng cuồn cuộn, không biết là vì dung mạo của nàng hay vì lời nàng nói, sợi tóc trên tay đang siết hắn sắp chết rồi, khóe mắt thoáng nhìn hoàng Thục phi thần sắc lo lắng, môi hắn nhếch lên không nói gì .
“Ma thuật Mộc Hiệp dạy quả nhiên là có mê ảo nhân tâm thuật, bất quá, lần này, sẽ không như lần trước,” Con ngươi của nàng phát ra quang mang(chỗ này ta chém =.=), khom người ,“Lần này, là Khôi Lỗi Chi Ti hàng thật giá thật!”
Tâm rung lên, hắn cúi đầu, cảm giác lạnh như băng ấy sao có thể là ảo giác được?
Nàng sở dĩ không sợ quyền đánh lúc nãy của hắn ,dù chiêu ấy cực nặng mà vẫn đứng vững hai chân đều là vì có cạm bẫy đằng sau.
Mẫn Hách nhìn cái bóng của nàng bao phủ dưới chân, tuy nàng khom người, nhưng bóng dáng rốt cuộc là không có rời khỏi cước bộ, hai chân vẫn là không nhúc nhích tẹo nào.
Nữ nhân này, từ bao giờ lại có toan tính như vậy? Nhíu hai hàng lông mày, hắn xa lạ nhìn nàng, không, không đúng, từ bảy năm trước,khi nàng kêu sợ hãi một câu giành phần thắng, chỉ sợ, tâm đã sớm sâu như biển, không người đoán nổi.
“Vương gia, ngươi nhận thua đi? Nếu không đừng trách bản phi vô lễ .” Cố ý cường điệu hai chữ “Bản phi”, là vì Y Y luôn bị hãi chữ dân đen của hắn chọc giận, nói xong, cũng không quản hắn phản ứng như thế nào, ngón tay mảnh khảnh không còn gấp khúc, mà là chậm rãi mở, sau đó ba ngón tay như đang tấu đàn mà xao động, rất giống một âm điệu nào đó, khi nhanh khi chậm.
Tay bị giữ chặt, một bên không thể nhúc nhích, một bên ngón cái cùng ngón áp út gập lại, ba ngón tay dài ở giữa không trung thẳng tắp chỉ vào đôi mắt hắn.
Mặc dù là dùng toàn bộ khí lực, cũng vô pháp lay động, hắn không khỏi có chút bối rối.( S : Chết chưa , chừa chưa … chọc tổ kiến chưa)
Mọi ánh mắt đều tập trung trên người, nếu bại dưới tay nữ dân đen này, thật không còn mặt mũi , bất quá với tình thế bây giờ……
Mạc Thanh…… Hắn nghiêng mặt, ánh mắt trầm xuống.
Đứng ở bên cạnh Phù Vân Khâu Trạch, Tiểu Thanh sắc mặt cũng ẩn ẩn mang theo sốt ruột, nhìn thấy ám hiệu, trên mặt không khỏi hiện lên kinh hỉ, hai tay liền thụt vào bên trong ống tay áo rộng thùng thình muốn dùng thủ đoạn…, đầu ngón tay khéo léo ở bên trong ống tay áo tung bay, thuần thục giống như đã luyện tập hơn một ngàn lần.
“Tiểu Thanh, rót rượu cho Hoàng Thượng, rồi đi xuống rót rượu cho các đại thần.” Mộc Hiệp thanh âm kịp lúc vang lên.
Tay ả cứng đờ, sắc mặt tê liệt, hai vai hơi run run, nhún thân nói:“Vâng.”
Bị phát hiện sao? Đại thần trong triều đình căn bản là không cần cung nữ bên cạnh hoàng phi tới hầu hạ, bọn họ chẳng lẽ phát hiện động tác nhỏ chính mình?
Phù Vân Khâu Trạch lạnh nhạt cười, đem chén rượu giơ lên trước mặt Mạc Thanh, ánh mắt lợi hại đâm thẳng Mẫn Hách, thắng lợi không nói nên lời.
Hay cho tên Phù Vân Khâu Trạch!
Mẫn Hách cắn chặt răng, ba ngón tay kia đã muốn đụng phải đôi lông mi, chỉ cần đẩy mạnh thêm chút nữa, liền có khả năng chọc mù hai mắt.
“Vương gia, ngươi thua.” Thanh âm lanh lảnh, xuyên thấu qua khối hình cầu rực rỡ màu sắc, như một tiếng sấm rền oanh trên mặt Mẫn Hách yêu mị.
Một trận thanh, một trận bạch……
“Vương gia, ngươi sai lầm rồi.” Không biết vì sao, mùi máu tươi trong miệng ngược lại khiến nàng thần kinh reo hò kích động, mười ngón tay hơi rung.
Bờ môi tái nhợt, máu tươi nhiễm trên gương mặt nàng đúng là yêu diễm dị thường, so với Mẫn Hách nguyên bản vốn yêu mị thì có vẻ câu hồn đoạt phách hơn.
Những ai có mặt ở đây đều bị khuôn mặt nàng làm cho rung động, rõ ràng là gương mặt trái đào thanh tú, vì sao có thể khiến người ta vô tri vô giác cho rằng đó là dung nhan khuynh quốc khuynh thành?
Phù Vân Khâu Trạch mặt ôn nhuận như ngọc cũng có một tầng kinh ngạc, hỗn loạn vui sướng, lại mang điểm ưu sầu, lông mi buông xuống che dấu toàn bộ cảm xúc, mi mắt dưới chỉ lưu lại một ít bóng ngược.
“Có ý tứ gì?” Mẫn Hách lồng ngực bỗng cuồn cuộn, không biết là vì dung mạo của nàng hay vì lời nàng nói, sợi tóc trên tay đang siết hắn sắp chết rồi, khóe mắt thoáng nhìn hoàng Thục phi thần sắc lo lắng, môi hắn nhếch lên không nói gì .
“Ma thuật Mộc Hiệp dạy quả nhiên là có mê ảo nhân tâm thuật, bất quá, lần này, sẽ không như lần trước,” Con ngươi của nàng phát ra quang mang(chỗ này ta chém =.=), khom người ,“Lần này, là Khôi Lỗi Chi Ti hàng thật giá thật!”
Tâm rung lên, hắn cúi đầu, cảm giác lạnh như băng ấy sao có thể là ảo giác được?
Nàng sở dĩ không sợ quyền đánh lúc nãy của hắn ,dù chiêu ấy cực nặng mà vẫn đứng vững hai chân đều là vì có cạm bẫy đằng sau.
Mẫn Hách nhìn cái bóng của nàng bao phủ dưới chân, tuy nàng khom người, nhưng bóng dáng rốt cuộc là không có rời khỏi cước bộ, hai chân vẫn là không nhúc nhích tẹo nào.
Nữ nhân này, từ bao giờ lại có toan tính như vậy? Nhíu hai hàng lông mày, hắn xa lạ nhìn nàng, không, không đúng, từ bảy năm trước,khi nàng kêu sợ hãi một câu giành phần thắng, chỉ sợ, tâm đã sớm sâu như biển, không người đoán nổi.
“Vương gia, ngươi nhận thua đi? Nếu không đừng trách bản phi vô lễ .” Cố ý cường điệu hai chữ “Bản phi”, là vì Y Y luôn bị hãi chữ dân đen của hắn chọc giận, nói xong, cũng không quản hắn phản ứng như thế nào, ngón tay mảnh khảnh không còn gấp khúc, mà là chậm rãi mở, sau đó ba ngón tay như đang tấu đàn mà xao động, rất giống một âm điệu nào đó, khi nhanh khi chậm.
Tay bị giữ chặt, một bên không thể nhúc nhích, một bên ngón cái cùng ngón áp út gập lại, ba ngón tay dài ở giữa không trung thẳng tắp chỉ vào đôi mắt hắn.
Mặc dù là dùng toàn bộ khí lực, cũng vô pháp lay động, hắn không khỏi có chút bối rối.( S : Chết chưa , chừa chưa … chọc tổ kiến chưa)
Mọi ánh mắt đều tập trung trên người, nếu bại dưới tay nữ dân đen này, thật không còn mặt mũi , bất quá với tình thế bây giờ……
Mạc Thanh…… Hắn nghiêng mặt, ánh mắt trầm xuống.
Đứng ở bên cạnh Phù Vân Khâu Trạch, Tiểu Thanh sắc mặt cũng ẩn ẩn mang theo sốt ruột, nhìn thấy ám hiệu, trên mặt không khỏi hiện lên kinh hỉ, hai tay liền thụt vào bên trong ống tay áo rộng thùng thình muốn dùng thủ đoạn…, đầu ngón tay khéo léo ở bên trong ống tay áo tung bay, thuần thục giống như đã luyện tập hơn một ngàn lần.
“Tiểu Thanh, rót rượu cho Hoàng Thượng, rồi đi xuống rót rượu cho các đại thần.” Mộc Hiệp thanh âm kịp lúc vang lên.
Tay ả cứng đờ, sắc mặt tê liệt, hai vai hơi run run, nhún thân nói:“Vâng.”
Bị phát hiện sao? Đại thần trong triều đình căn bản là không cần cung nữ bên cạnh hoàng phi tới hầu hạ, bọn họ chẳng lẽ phát hiện động tác nhỏ chính mình?
Phù Vân Khâu Trạch lạnh nhạt cười, đem chén rượu giơ lên trước mặt Mạc Thanh, ánh mắt lợi hại đâm thẳng Mẫn Hách, thắng lợi không nói nên lời.
Hay cho tên Phù Vân Khâu Trạch!
Mẫn Hách cắn chặt răng, ba ngón tay kia đã muốn đụng phải đôi lông mi, chỉ cần đẩy mạnh thêm chút nữa, liền có khả năng chọc mù hai mắt.
“Vương gia, ngươi thua.” Thanh âm lanh lảnh, xuyên thấu qua khối hình cầu rực rỡ màu sắc, như một tiếng sấm rền oanh trên mặt Mẫn Hách yêu mị.
Một trận thanh, một trận bạch……
Bình luận truyện