Ái Phi, Trẫm Không Cho Xuất Cung!
Chương 15: Hồi cung
Khả Giai Dĩnh sững người vì giọng nói của nam nhân trên giường bệnh. Nàng bất ngờ không chỉ vì biết
hắn đã tỉnh dậy mà chính bởi câu nói đầu tiên mà hắn nói. Hắn vừa gọi nàng là gì, ái… ái phi. Chưa kể
xưng hô, ngay cả động tác cũng đầy gian tình, tự dưng tay hắn dùng lực khiến nàng cảm thấy áp lực ghê
gớm. Nàng ngờ nghệch ngồi xuống, trong đầu bỗng nảy ra lời giải cho tất cả tình cảnh trước mắt. Chắc
hẳn hắn lại nhầm nàng với Khả An Tịnh, giọng điệu gọi ái phi cũng rất mực mờ ám, trước hết cứ ngồi
xuống, nịnh hắn mấy câu cho hắn ngủ say, lúc đấy nàng rời đi cũng chưa muộn.
- Hoàng thượng, người yên tâm, An Tịnh sẽ ở đây hảo hảo chăm sóc người.
Quách Hạo Nghiên cố gắng nhìn rõ khuôn mặt nữ nhân trước mặt, hít thở với hắn bây giờ rất
mực khó khăn, chính vì thế để nói hết lời đó, hắn đã phải dốc hết sức bình sinh của mình. Cảm
nhận đôi tay mềm mại của nàng vỗ về mình, mùi hương của nàng như có như không, hắn khẽ
cười khổ. Trong giây phút khi hắn nhận ra bản thân nhìn thấy nàng nằm bên cạnh mình, tự
tưởng tượng nàng luôn ở bên chăm sóc mình, đến tận bây giờ khi thấy nàng nói chuyện với
mình thì lại lấy tên xưng là An Tịnh làm mọi mộng đẹp của hắn đều tan biên, có lẽ, hắn đã về
hoàng cung rồi. Hắn nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay nữ nhân bên cạnh, người hắn muốn có
bên cạnh mãi mãi là nàng, càng hiểu tâm tư của mình, hắn càng thấy trái tim nữ nhân đó mãi
mãi khó nắm bắt…
Khả Giai Dĩnh thấy hắn rời khỏi tay mình, trong giây phút, con tim nàng bỗng cảm thấy lạc lõng, sau đó
nàng nhìn bóng lưng hắn rất lâu rồi nhẹ nhàng rời đi…
Tiết An Nhiên tiếp tục đi đi lại lại bên ngoài, nàng cũng không biết quyết định vừa rồi của mình là
đúng không nữa. Khả Giai Dĩnh có vẻ đã động tâm với Hoàng Thượng rồi, một mặt nàng muốn
đứng ra tác hợp cho hai người họ, mặt khác nàng lại cảm thấy không ổn, Hoàng thượng trước
giờ vẫn năm thê bảy thiếp, con người phép tắc làm sao có thể hợp với Giai Dĩnh luôn thích bay
nhảy tự do. Càng nghĩ nàng càng đau đầu, mãi không tìm ra giải pháp. Đúng lúc này, tiểu Dĩnh
cũng nhẹ nhàng đi ra. Nàng bỗng chốc bắt gặp ánh mắt cô đơn của nàng ta, còn chưa kịp hiểu
điều gì thì ánh mắt đó đã biến mất. An Nhiên lập tức kéo nàng ra một vùng đất trống sau doanh
trại.
- Muội, có sao không? Rốt cuộc thì có chuyện gì vậy? – Mọi dù mọi việc đã mười mươi nhưng
nàng vẫn muốn nghe chính miệng muội muội nói ra toàn bộ.
GIai Dĩnh biết mình không thể giấu được tỷ nữa, mà bây giờ, chỉ có tỷ là giúp nàng trốn khỏi đây,
nghĩ vậy nàng đem toàn chuyện kể lại cho tỷ nghe, tất nhiên cũng bao gồm câu chuyện nàng
nghe được bên quán nước.
- Vậy, ý ngươi là Hoàng thượng đặc biệt yêu thích hình dáng thực sự của ngươi. – Tiết An Nhiên
bất ngờ thốt ra từng từ, vậy không chỉ có muội muội nàng động tâm mà cả con người cao cao tại
thượng đó. Chuyện này, không thể nào.
- Có thể nói như vậy, nhưng thứ tình cảm này ta không thể tiếp nhận. – Nàng khẽ thở dài, nặng nề
trả lời tỉ tỉ.
Tiết An Nhiên sao không hiểu tâm tư của nàng ta, nói như vậy nàng ta cũng có chút tình cảm với
hắn, nhưng tại sao lại không thể. Nàng có tình chàng có ý, vậy sao không thể đến được với nhau.
- Hắn ta, là vì nhan sắc của ta mà say đắm, chính là thứ mà ta không muốn mọi nam nhân đều
nhìn vào. Ta không biết thứ tình cảm đó, sẽ duy trì được bao lâu? Nhan sắc ta, không thể mãi
mãi. Hắn chỉ yêu mỗi bản mặt ta, khi biết tính cách của ta rồi không bỏ chạy mới lạ.
An Nhiên bỗng chốc không biết đâu là thực đâu là giả, nếu tiểu Dĩnh đã không có tình cảm với
nam nhân đó thì vừa rồi vì sao nàng lại bắt gặp ánh mắt cô đơn, cũng một chút tiếc nuối. Nàng
nheo mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nam nhân trước mặt, sau khi không phát hiện ra gì thêm
mới lẳng lặng giúp Giai Dĩnh dọn đồ đạc để quay về kinh thành. Nếu muội muội đã lựa chọn,
thân là tỷ tỷ nàng sẽ ủng hộ.
-- -- -- -- -- -- -- -- -- -
Sau khi Khả Giai Dĩnh rời đi, Hoàng thượng không tỉnh lại lần nào nữa, thậm chí còn bị sốt đến
mấy ngày làm toàn quân vô cùng lo lắng, Tiết An Nhiên cũng vì thế mà vô cùng bận bịu, nàng hết
đi sắc thuốc lại bắt mạch. Cuối cùng sau gần 5 ngày nằm giường, hắn cũng chịu mở mắt. Hắn
nằm im như một pho tượng, mắt nhìn trân trân lên mái lều, ánh nhìn có mấy phần lạnh đi, chỉ
còn hơi thở khẽ khàng chứng thực hắn vẫn còn sống.
Những ngày sau, hắn ép bản thân mình hồi phục nhanh chóng. Hắn phải nhanh trở lại kinh
thành, có nhiều việc hắn cần phải làm rõ.
…………….
Ngày thắng lợi trở về…
Người ngựa đều hân hoan, dân chúng ai ai cũng nở nụ cười, chỉ có khuôn mặt một người là luôn
giữ thái độ thờ ơ, hắn thực ra không còn tâm trạng ăn mừng, hắn trở về là muốn gặp nàng.
Hoàng thái hậu cũng ra đón hắn, khuôn mặt già nua không kìm được nước mắt.
- Về được là tốt rồi, tốt rồi.
Các phi tần của hắn cùng có mặt, hắn đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh nhưng mãi không thấy
nàng đâu. Khuôn mặt hắn đen đi vài phần, làm lễ với thái hậu xong, hắn tức giận đi vào trong
cung.
Thấy nửa ngày nàng ta vẫn không đến gặp mặt thì tâm trạng càng bực bội, hắn hết đi đi lại lại
trong cung, ánh mắt không ngừng dõi ra cửa lớn.
- Hoàng thượng, người có chỗ nào không khỏe ạ? – Lý công công dè dặt nhìn hoàng thượng. Nhìn
thấy khuôn mặt càng thêm tức giận của Hoàng thượng, hắn chỉ muốn vả vào mồm mình, tự
dưng lại tự chuốc họa vào thân.
- Ngươi nói xem, hôm nay vì sao Khả Giai Dĩnh lại không xuất hiện. – Một lúc lâu, hắn mới khẽ
khàng nói.
Lý công công đang cúi thấp đầu chuẩn bị nhận tội khi nghe Hoàng thượng nói hắn lập tức ngẩng
lên. Trong bụng tràn ngập nghi vấn, hắn đánh liều hỏi tiếp:
- Ý ngài là ai ạ?
- Thì là… nữ nhân ở lãnh cung… - Có trời chứng giám để nói ra cụm từ này hắn đã phải cố gắng
biết bao nhiêu. Hắn đang thừa nhận mình lại quan tâm đến nữ nhân 5 năm trước bị mình vứt
bỏ, rất mất mặt.
- Dạ, Thái Tử Phi ạ, dạ thưa vì nơi ở của Thái Tử phi là lãnh cung, mọi hoạt động trong cung không
được gọi đến thì không được xuất hiện.
Quách Hạo Nghiên lúc này mới vỡ lẽ ra mọi chuyện. Thì ra không phải nàng không quan tâm đến
hắn mà không thể xuất hiện. Bộ dạng hắn cười ngờ nghệch càng khiến Lý công công thấy ớn
lạnh hơn. Chẳng lẽ, Hoàng thượng động tâm rồi?
- Được, vậy truyền lệnh, lập tức đến lãnh cung.
Khả Giai Dĩnh nghe nói hôm nay hắn trở về thì ngoan ngoãn ở lại lãnh cung phòng trừ bất trắc.
Nàng đang ung dung rửa mặt ngoài sân thì nghe thấy giọng nói chua chua quen quen ập đến.
- Hoàng thượng giá lâm, Thái Tử Phi hành lễ…- Nghe ba tiếng Thái tử phi làm nàng đôi chút bỡ
ngỡ nhưng khi thấy một thân long bào bước vào, nàng lập tức quỳ xuống hành lễ. Hắn ta, xem ra
khỏe thật rồi, còn có nhã hứng đi thăm lão bà già nua này,nàng thật là có diễm phúc.
- Dĩnh nhi bao lâu không gặp nàng ngày càng xinh đẹp ra thì phải. – Quách Hạo Nghiên nhấp một
ngụm trà rồi quay sang nhìn nàng ánh mắt tán thưởng.
Câu nói của hắn làm nàng suýt phun ngụm nước trong miệng, hắn vừa gọi nàng là gì? Theo nàng
nhớ thì hắn và nàng chưa thân mật đến mức đấy, còn nữa, “xinh đẹp”, bộ dạng của nàng bây giờ
không phải xấu xí thì cũng tầm thường, nghe hắn khen nàng như vậy nàng lại càng không quen.
- Hoàng thượng, người quá khen rồi. – Nàng làm bộ hiền dịu thục nữ đón nhận lời khen của hắn,
trong lòng không ngừng sỉ vả tên đàn ông nói dối không chớp mắt này.
Hắn đi đi lại lại trong lãnh cung, bỗng dưng ngửi thấy mùi khen khét, hắn mới quay ra nhìn nàng:
- Nàng,… tại sao ở đây lại có bếp?
Lúc này Khả Giai Dĩnh mới sực nhớ ra nồi thịt kho đông pha của mình vẫn còn đang đun trên
bếp, nàng hớt hải chạy ra ngoài. Chết chắc rồi, tội tự ý đun cơm nấu nước trong cung có lấy cái
mạng của nàng ra cũng không gánh được.
Khi nàng hớt hải bắc nồi thịt ra khỏi bếp, vội vã khiến nàng bị phỏng tay, Giai Dĩnh cố nhịn không
buông cả nồi xuống đất, chỗ thịt này nàng khó khăn lắm mới mua được còn định dùng cả tuần.
Quách Hạo Nghiên thừa dịp ngắm nhìn xung quanh, không tồi rất có ý chí tự lập, hắn rất thích.
Món thịt đó ngửi cũng thơm đấy. Hắn tiến lại gần tay cầm vào nắp nồi thì lập tức buông ra, nóng
quá, bỏng chết ta. Cảm nhận được hơi nóng, hắn lập tức quay sang nhìn nàng, thấy nàng còn
đang bẻ bẻ những ngón tay sưng đỏ, trong lòng hắn bỗng cảm thấy xót xa.
Khả Giai Dĩnh bị hắn nhìn chỉ còn biết đứng lặng chờ hắn định tội. Nàng đã bị đẩy xuống lãnh
cung rồi, hình phạt tiếp theo nàng không muốn nghĩ tới.
- Đưa tay ra đây. – Hắn nhẹ nhàng nói, giọng nói trầm ấm cứu nàng ra khỏi suy nghĩ rùng rợn về
nhà giam trong Hoàng cung.
- Gì ạ? – Nàng bất ngờ nhìn lên lại bắt gặp ánh mắt lo lắng của hắn, nàng run run đưa tay lên
trước mặt hắn, cả mặt vẫn chung thủy dán xuống chân.
- Nàng xem, bị phỏng rồi này. – Không phải chứ sao nàng nghe trong giọng hắn có chút tức giận
mà hình như có cả… nuông chiều. Giai Dĩnh, mày điên rồi, điên rồi.
Hắn kéo nàng lại gần giếng nước ân cần lấy nước lạnh nhúng tay nàng xuống. Nước lạnh truyền
từ tay đến đầu khiến nàng dần tỉnh táo, phát hiện bản thân mình vừa nhìn hắn không buông thì
lập tức đỏ mặt, ánh mắt nàng tránh đi chỗ khác, hai tay cũng hơi cựa để hắn rời ra. Bắt gặp bộ
dạng trốn tránh của nàng, hắn chĩ khẽ mỉm cười, tay hắn càng giữ chặt. Nàng nghĩ lẫn này ta lại
buông tay nàng nữa sao?
hắn đã tỉnh dậy mà chính bởi câu nói đầu tiên mà hắn nói. Hắn vừa gọi nàng là gì, ái… ái phi. Chưa kể
xưng hô, ngay cả động tác cũng đầy gian tình, tự dưng tay hắn dùng lực khiến nàng cảm thấy áp lực ghê
gớm. Nàng ngờ nghệch ngồi xuống, trong đầu bỗng nảy ra lời giải cho tất cả tình cảnh trước mắt. Chắc
hẳn hắn lại nhầm nàng với Khả An Tịnh, giọng điệu gọi ái phi cũng rất mực mờ ám, trước hết cứ ngồi
xuống, nịnh hắn mấy câu cho hắn ngủ say, lúc đấy nàng rời đi cũng chưa muộn.
- Hoàng thượng, người yên tâm, An Tịnh sẽ ở đây hảo hảo chăm sóc người.
Quách Hạo Nghiên cố gắng nhìn rõ khuôn mặt nữ nhân trước mặt, hít thở với hắn bây giờ rất
mực khó khăn, chính vì thế để nói hết lời đó, hắn đã phải dốc hết sức bình sinh của mình. Cảm
nhận đôi tay mềm mại của nàng vỗ về mình, mùi hương của nàng như có như không, hắn khẽ
cười khổ. Trong giây phút khi hắn nhận ra bản thân nhìn thấy nàng nằm bên cạnh mình, tự
tưởng tượng nàng luôn ở bên chăm sóc mình, đến tận bây giờ khi thấy nàng nói chuyện với
mình thì lại lấy tên xưng là An Tịnh làm mọi mộng đẹp của hắn đều tan biên, có lẽ, hắn đã về
hoàng cung rồi. Hắn nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay nữ nhân bên cạnh, người hắn muốn có
bên cạnh mãi mãi là nàng, càng hiểu tâm tư của mình, hắn càng thấy trái tim nữ nhân đó mãi
mãi khó nắm bắt…
Khả Giai Dĩnh thấy hắn rời khỏi tay mình, trong giây phút, con tim nàng bỗng cảm thấy lạc lõng, sau đó
nàng nhìn bóng lưng hắn rất lâu rồi nhẹ nhàng rời đi…
Tiết An Nhiên tiếp tục đi đi lại lại bên ngoài, nàng cũng không biết quyết định vừa rồi của mình là
đúng không nữa. Khả Giai Dĩnh có vẻ đã động tâm với Hoàng Thượng rồi, một mặt nàng muốn
đứng ra tác hợp cho hai người họ, mặt khác nàng lại cảm thấy không ổn, Hoàng thượng trước
giờ vẫn năm thê bảy thiếp, con người phép tắc làm sao có thể hợp với Giai Dĩnh luôn thích bay
nhảy tự do. Càng nghĩ nàng càng đau đầu, mãi không tìm ra giải pháp. Đúng lúc này, tiểu Dĩnh
cũng nhẹ nhàng đi ra. Nàng bỗng chốc bắt gặp ánh mắt cô đơn của nàng ta, còn chưa kịp hiểu
điều gì thì ánh mắt đó đã biến mất. An Nhiên lập tức kéo nàng ra một vùng đất trống sau doanh
trại.
- Muội, có sao không? Rốt cuộc thì có chuyện gì vậy? – Mọi dù mọi việc đã mười mươi nhưng
nàng vẫn muốn nghe chính miệng muội muội nói ra toàn bộ.
GIai Dĩnh biết mình không thể giấu được tỷ nữa, mà bây giờ, chỉ có tỷ là giúp nàng trốn khỏi đây,
nghĩ vậy nàng đem toàn chuyện kể lại cho tỷ nghe, tất nhiên cũng bao gồm câu chuyện nàng
nghe được bên quán nước.
- Vậy, ý ngươi là Hoàng thượng đặc biệt yêu thích hình dáng thực sự của ngươi. – Tiết An Nhiên
bất ngờ thốt ra từng từ, vậy không chỉ có muội muội nàng động tâm mà cả con người cao cao tại
thượng đó. Chuyện này, không thể nào.
- Có thể nói như vậy, nhưng thứ tình cảm này ta không thể tiếp nhận. – Nàng khẽ thở dài, nặng nề
trả lời tỉ tỉ.
Tiết An Nhiên sao không hiểu tâm tư của nàng ta, nói như vậy nàng ta cũng có chút tình cảm với
hắn, nhưng tại sao lại không thể. Nàng có tình chàng có ý, vậy sao không thể đến được với nhau.
- Hắn ta, là vì nhan sắc của ta mà say đắm, chính là thứ mà ta không muốn mọi nam nhân đều
nhìn vào. Ta không biết thứ tình cảm đó, sẽ duy trì được bao lâu? Nhan sắc ta, không thể mãi
mãi. Hắn chỉ yêu mỗi bản mặt ta, khi biết tính cách của ta rồi không bỏ chạy mới lạ.
An Nhiên bỗng chốc không biết đâu là thực đâu là giả, nếu tiểu Dĩnh đã không có tình cảm với
nam nhân đó thì vừa rồi vì sao nàng lại bắt gặp ánh mắt cô đơn, cũng một chút tiếc nuối. Nàng
nheo mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nam nhân trước mặt, sau khi không phát hiện ra gì thêm
mới lẳng lặng giúp Giai Dĩnh dọn đồ đạc để quay về kinh thành. Nếu muội muội đã lựa chọn,
thân là tỷ tỷ nàng sẽ ủng hộ.
-- -- -- -- -- -- -- -- -- -
Sau khi Khả Giai Dĩnh rời đi, Hoàng thượng không tỉnh lại lần nào nữa, thậm chí còn bị sốt đến
mấy ngày làm toàn quân vô cùng lo lắng, Tiết An Nhiên cũng vì thế mà vô cùng bận bịu, nàng hết
đi sắc thuốc lại bắt mạch. Cuối cùng sau gần 5 ngày nằm giường, hắn cũng chịu mở mắt. Hắn
nằm im như một pho tượng, mắt nhìn trân trân lên mái lều, ánh nhìn có mấy phần lạnh đi, chỉ
còn hơi thở khẽ khàng chứng thực hắn vẫn còn sống.
Những ngày sau, hắn ép bản thân mình hồi phục nhanh chóng. Hắn phải nhanh trở lại kinh
thành, có nhiều việc hắn cần phải làm rõ.
…………….
Ngày thắng lợi trở về…
Người ngựa đều hân hoan, dân chúng ai ai cũng nở nụ cười, chỉ có khuôn mặt một người là luôn
giữ thái độ thờ ơ, hắn thực ra không còn tâm trạng ăn mừng, hắn trở về là muốn gặp nàng.
Hoàng thái hậu cũng ra đón hắn, khuôn mặt già nua không kìm được nước mắt.
- Về được là tốt rồi, tốt rồi.
Các phi tần của hắn cùng có mặt, hắn đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh nhưng mãi không thấy
nàng đâu. Khuôn mặt hắn đen đi vài phần, làm lễ với thái hậu xong, hắn tức giận đi vào trong
cung.
Thấy nửa ngày nàng ta vẫn không đến gặp mặt thì tâm trạng càng bực bội, hắn hết đi đi lại lại
trong cung, ánh mắt không ngừng dõi ra cửa lớn.
- Hoàng thượng, người có chỗ nào không khỏe ạ? – Lý công công dè dặt nhìn hoàng thượng. Nhìn
thấy khuôn mặt càng thêm tức giận của Hoàng thượng, hắn chỉ muốn vả vào mồm mình, tự
dưng lại tự chuốc họa vào thân.
- Ngươi nói xem, hôm nay vì sao Khả Giai Dĩnh lại không xuất hiện. – Một lúc lâu, hắn mới khẽ
khàng nói.
Lý công công đang cúi thấp đầu chuẩn bị nhận tội khi nghe Hoàng thượng nói hắn lập tức ngẩng
lên. Trong bụng tràn ngập nghi vấn, hắn đánh liều hỏi tiếp:
- Ý ngài là ai ạ?
- Thì là… nữ nhân ở lãnh cung… - Có trời chứng giám để nói ra cụm từ này hắn đã phải cố gắng
biết bao nhiêu. Hắn đang thừa nhận mình lại quan tâm đến nữ nhân 5 năm trước bị mình vứt
bỏ, rất mất mặt.
- Dạ, Thái Tử Phi ạ, dạ thưa vì nơi ở của Thái Tử phi là lãnh cung, mọi hoạt động trong cung không
được gọi đến thì không được xuất hiện.
Quách Hạo Nghiên lúc này mới vỡ lẽ ra mọi chuyện. Thì ra không phải nàng không quan tâm đến
hắn mà không thể xuất hiện. Bộ dạng hắn cười ngờ nghệch càng khiến Lý công công thấy ớn
lạnh hơn. Chẳng lẽ, Hoàng thượng động tâm rồi?
- Được, vậy truyền lệnh, lập tức đến lãnh cung.
Khả Giai Dĩnh nghe nói hôm nay hắn trở về thì ngoan ngoãn ở lại lãnh cung phòng trừ bất trắc.
Nàng đang ung dung rửa mặt ngoài sân thì nghe thấy giọng nói chua chua quen quen ập đến.
- Hoàng thượng giá lâm, Thái Tử Phi hành lễ…- Nghe ba tiếng Thái tử phi làm nàng đôi chút bỡ
ngỡ nhưng khi thấy một thân long bào bước vào, nàng lập tức quỳ xuống hành lễ. Hắn ta, xem ra
khỏe thật rồi, còn có nhã hứng đi thăm lão bà già nua này,nàng thật là có diễm phúc.
- Dĩnh nhi bao lâu không gặp nàng ngày càng xinh đẹp ra thì phải. – Quách Hạo Nghiên nhấp một
ngụm trà rồi quay sang nhìn nàng ánh mắt tán thưởng.
Câu nói của hắn làm nàng suýt phun ngụm nước trong miệng, hắn vừa gọi nàng là gì? Theo nàng
nhớ thì hắn và nàng chưa thân mật đến mức đấy, còn nữa, “xinh đẹp”, bộ dạng của nàng bây giờ
không phải xấu xí thì cũng tầm thường, nghe hắn khen nàng như vậy nàng lại càng không quen.
- Hoàng thượng, người quá khen rồi. – Nàng làm bộ hiền dịu thục nữ đón nhận lời khen của hắn,
trong lòng không ngừng sỉ vả tên đàn ông nói dối không chớp mắt này.
Hắn đi đi lại lại trong lãnh cung, bỗng dưng ngửi thấy mùi khen khét, hắn mới quay ra nhìn nàng:
- Nàng,… tại sao ở đây lại có bếp?
Lúc này Khả Giai Dĩnh mới sực nhớ ra nồi thịt kho đông pha của mình vẫn còn đang đun trên
bếp, nàng hớt hải chạy ra ngoài. Chết chắc rồi, tội tự ý đun cơm nấu nước trong cung có lấy cái
mạng của nàng ra cũng không gánh được.
Khi nàng hớt hải bắc nồi thịt ra khỏi bếp, vội vã khiến nàng bị phỏng tay, Giai Dĩnh cố nhịn không
buông cả nồi xuống đất, chỗ thịt này nàng khó khăn lắm mới mua được còn định dùng cả tuần.
Quách Hạo Nghiên thừa dịp ngắm nhìn xung quanh, không tồi rất có ý chí tự lập, hắn rất thích.
Món thịt đó ngửi cũng thơm đấy. Hắn tiến lại gần tay cầm vào nắp nồi thì lập tức buông ra, nóng
quá, bỏng chết ta. Cảm nhận được hơi nóng, hắn lập tức quay sang nhìn nàng, thấy nàng còn
đang bẻ bẻ những ngón tay sưng đỏ, trong lòng hắn bỗng cảm thấy xót xa.
Khả Giai Dĩnh bị hắn nhìn chỉ còn biết đứng lặng chờ hắn định tội. Nàng đã bị đẩy xuống lãnh
cung rồi, hình phạt tiếp theo nàng không muốn nghĩ tới.
- Đưa tay ra đây. – Hắn nhẹ nhàng nói, giọng nói trầm ấm cứu nàng ra khỏi suy nghĩ rùng rợn về
nhà giam trong Hoàng cung.
- Gì ạ? – Nàng bất ngờ nhìn lên lại bắt gặp ánh mắt lo lắng của hắn, nàng run run đưa tay lên
trước mặt hắn, cả mặt vẫn chung thủy dán xuống chân.
- Nàng xem, bị phỏng rồi này. – Không phải chứ sao nàng nghe trong giọng hắn có chút tức giận
mà hình như có cả… nuông chiều. Giai Dĩnh, mày điên rồi, điên rồi.
Hắn kéo nàng lại gần giếng nước ân cần lấy nước lạnh nhúng tay nàng xuống. Nước lạnh truyền
từ tay đến đầu khiến nàng dần tỉnh táo, phát hiện bản thân mình vừa nhìn hắn không buông thì
lập tức đỏ mặt, ánh mắt nàng tránh đi chỗ khác, hai tay cũng hơi cựa để hắn rời ra. Bắt gặp bộ
dạng trốn tránh của nàng, hắn chĩ khẽ mỉm cười, tay hắn càng giữ chặt. Nàng nghĩ lẫn này ta lại
buông tay nàng nữa sao?
Bình luận truyện