Ái Phi Trẫm Là Đặc Công
Chương 32: Anh chàng đẹp trai lại xuất hiện
Muốn nương cơ thể để nằm xuống, nhưng trăn trở vài lần lại khiến cho miệng vết thương nổi lên vết máu.
Một cơn nóng rát đau đớn truyền đến, Vệ Lai thầm mắng mình là đồ ngu ngốc.
Rõ ràng có việc cầu người, còn muốn cố tình mang người ta ra làm trò cười, thật là tự tìm trái đắng.
Đáng đời, thật là đáng đời!
Bây giờ phải làm sao đây?
Dù sao cũng không thể cứ ngồi thế này ở trên giường suốt đêm được, vậy rất khó chịu à nha?
Kêu người đi!
Rơi vào đường cùng nàng quyết định tìm cách gọi nha đầu kia trở về.
Vì vậy, hé miệng, hít sâu một hơi —
“Người...”
“Đừng gọi nữa!”
“Khụ khụ!” Tiếng kêu vừa chuẩn xong đột nhiên bị người cắt ngang, Vệ Lai bị sặc đến nước mắt cũng trào ra: “Khụ khụ!” Từng trận ho lại động đến miệng vết thương khiến vết máu càng lan càng nhiều.
“Ai đó?” Người đó xông vào từ bên ngoài cửa sổ, có vẻ nôn nóng trực tiếp lướt đến cạnh giường Vệ Lai.
‘Kịch kịch’!
Hắn vươn tay nhanh chóng phong bế ba chỗ huyệt đạo ở xung quanh miệng vết thương cho nàng, máu lập tức liền ngừng lại.
Vệ Lai trong lúc hoảng loạn bắt lại cánh tay người tới, thở hổn hển hai hơi thật lớn, nhờ vậy mới ngăn chặn được cơn ho.
Sau đó ngẩng đầu lên, đối diện đó là một đôi con ngươi trong suốt bình tĩnh, vốn định muốn mở miệng mắng vài câu, nhưng đối mặt với một người tuấn tú thanh đạm chất phát đến không giống người phàm tục thế gian này... Thì câu ‘mẹ nó tùy tiện vào phòng người ta’ của nàng thật sự là ngại nói ra khỏi miệng.
“Lúc này đã hơn nửa đêm, nếu nàng cất tiếng ồn ào, đoán chừng chim chóc trong núi cũng phải bị cho làm cho hoảng sợ đấy.
Nét mặt chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, giọng điệu thản nhiên như có như không, lạnh nhạt và lạnh lùng như lúc nào cũng lơ đãng xa cách với người khác.
Vệ Lai không lên tiếng, trên thân người này tỏa ra vị thuốc đàn hương tự nhiên vừa khéo phủ lên người nàng khiến nàng vô cùng thoải mái.
“Không nằm xuống sao?” Quý Mạc Trần hơi nhíu đầu lông mày, nhìn về phía cánh tay mình đang bị nàng bắt lấy.
Hắn không có thói quen tiếp xúc thân mật với người khác, huống chi lại còn là nữ nhân.
Theo lẽ thường mà nói, thấy hắn nhìn như vậy đối phương nên phải thức thời mà buông tay ra.
Nhưng hắn không biết, cô gái trước mặt mình vốn không thể suy đoán theo lẽ thường được.
Đối với Vệ Lai mà nói, giữa nam nữ lôi kéo tay nhau, việc này xưa nay vốn không phải là chuyện gì ghê gớm lắm!
Huống chi, nếu nàng lôi kéo hắn lại, chủ ý chỉ là muốn thân cận nhiều hơn một chút.
Một cơn nóng rát đau đớn truyền đến, Vệ Lai thầm mắng mình là đồ ngu ngốc.
Rõ ràng có việc cầu người, còn muốn cố tình mang người ta ra làm trò cười, thật là tự tìm trái đắng.
Đáng đời, thật là đáng đời!
Bây giờ phải làm sao đây?
Dù sao cũng không thể cứ ngồi thế này ở trên giường suốt đêm được, vậy rất khó chịu à nha?
Kêu người đi!
Rơi vào đường cùng nàng quyết định tìm cách gọi nha đầu kia trở về.
Vì vậy, hé miệng, hít sâu một hơi —
“Người...”
“Đừng gọi nữa!”
“Khụ khụ!” Tiếng kêu vừa chuẩn xong đột nhiên bị người cắt ngang, Vệ Lai bị sặc đến nước mắt cũng trào ra: “Khụ khụ!” Từng trận ho lại động đến miệng vết thương khiến vết máu càng lan càng nhiều.
“Ai đó?” Người đó xông vào từ bên ngoài cửa sổ, có vẻ nôn nóng trực tiếp lướt đến cạnh giường Vệ Lai.
‘Kịch kịch’!
Hắn vươn tay nhanh chóng phong bế ba chỗ huyệt đạo ở xung quanh miệng vết thương cho nàng, máu lập tức liền ngừng lại.
Vệ Lai trong lúc hoảng loạn bắt lại cánh tay người tới, thở hổn hển hai hơi thật lớn, nhờ vậy mới ngăn chặn được cơn ho.
Sau đó ngẩng đầu lên, đối diện đó là một đôi con ngươi trong suốt bình tĩnh, vốn định muốn mở miệng mắng vài câu, nhưng đối mặt với một người tuấn tú thanh đạm chất phát đến không giống người phàm tục thế gian này... Thì câu ‘mẹ nó tùy tiện vào phòng người ta’ của nàng thật sự là ngại nói ra khỏi miệng.
“Lúc này đã hơn nửa đêm, nếu nàng cất tiếng ồn ào, đoán chừng chim chóc trong núi cũng phải bị cho làm cho hoảng sợ đấy.
Nét mặt chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, giọng điệu thản nhiên như có như không, lạnh nhạt và lạnh lùng như lúc nào cũng lơ đãng xa cách với người khác.
Vệ Lai không lên tiếng, trên thân người này tỏa ra vị thuốc đàn hương tự nhiên vừa khéo phủ lên người nàng khiến nàng vô cùng thoải mái.
“Không nằm xuống sao?” Quý Mạc Trần hơi nhíu đầu lông mày, nhìn về phía cánh tay mình đang bị nàng bắt lấy.
Hắn không có thói quen tiếp xúc thân mật với người khác, huống chi lại còn là nữ nhân.
Theo lẽ thường mà nói, thấy hắn nhìn như vậy đối phương nên phải thức thời mà buông tay ra.
Nhưng hắn không biết, cô gái trước mặt mình vốn không thể suy đoán theo lẽ thường được.
Đối với Vệ Lai mà nói, giữa nam nữ lôi kéo tay nhau, việc này xưa nay vốn không phải là chuyện gì ghê gớm lắm!
Huống chi, nếu nàng lôi kéo hắn lại, chủ ý chỉ là muốn thân cận nhiều hơn một chút.
Bình luận truyện