Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 116: Hoàng đế lười quyết đoán 3
Vấn đề này nàng đã suy nghĩ khá lâu, hiện giờ không ổn, đành phải ra hạ sách này.
“Biện pháp nào vậy? Nói mau nha.”
Đông Phong Linh vội vàng lắc lắc Cổ Lạc Nhi.
“Giả bệnh.”
“Giả bệnh?”
“Đúng vậy, bắt Lý Tướng giả bệnh, bức hoàng huynh muội tới làm việc.”
Cổ Lạc Nhi đã nghe qua, vị trí của Lý Tể tướng không người nào có thể thay thế, ví như hắn đổ bệnh, có lẽ Đông Phong Túy sẽ phải tự mình tới xử lý mọi việc.
Nàng thật sự rất muốn nhìn xem, Đông Phong Túy làm việc trông sẽ như thế nào.
Ngày đó, hắn tự mình chèo thuyền, để lại dư vị khá lâu trong nàng.
Đông Phong Linh lại cười khổ lắc đầu.
“Không được. Lý Tiến là tên đại ngốc, đừng nói bắt hắn giả bệnh, cho dù hắn thật sự có bệnh, hắn vẫn sẽ cắn răng kiên trì làm việc.”
Cổ Lạc Nhi cũng thở dài lắc đầu.
Lý Tiến và Đông Phong Túy thật đúng là hai người cực đoan.
Một người ném không ra việc, người kia mọi sự bất quản.
“Phong Linh, Lý Tướng không chịu giả bệnh, vậy thì muội giả.”
Cổ Lạc Nhi lập tức lại nghĩ tới một biện pháp vẹn cả đôi đường.
Đông Phong Linh nhất thời không hiểu được ý tứ của nàng.
Nghi hoặc hỏi: “Ta đâu phải triều thần, ta giả bệnh có ích gì?”
“Đương nhiên có ích. Ví như muội sinh bệnh, Lý Tướng có thể không quan tâm muội, không đến chăm sóc muội sao? Hắn tới chăm sóc muội, như vậy những sự vụ kia sẽ do ai xử lý?”
Mặt Đông Phong Linh đỏ lên, oán trách trừng mắt nhìn Cổ Lạc Nhi một cái.
“Tỷ lại đùa rồi. Ví như ta bị bệnh, chắc chắn sẽ phải ở trong hoàng cung dưỡng bệnh, hắn sao có để đi vào. Hơn nữa, hắn cũng không thể vì ta mà bỏ bê yếu sự trong tay.”
“Không thử chút sao biết được?”
Cổ Lạc Nhi trái lại rất có lòng tin.
Vừa lúc thừa dịp này gộp hai người đều có ý với nhau cùng một chỗ, giúp bọn họ phá vỡ lớp giấy mỏng kia, đúng là một chuyện tốt.
Chiều hôm đó, phía sau sương phòng nghỉ trưa của nhóm hậu phi trong Minh Châu lâu đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm.
Sau đó là tiếng kêu sợ hãi của Cổ Lạc Nhi: “Phong Linh, muội làm sao vậy?”
“Ối, đầu muội đau quá.” Thanh âm Đông Phong Linh vô cùng thống khổ.
Ngay sau đó cửa phòng bị người khác mở ra, Cổ Lạc Nhi kinh hoảng chạy đến, lớn tiếng phân phó.
“Nguyên Phương, mau, mau tiến cung mời ngự y đến khám bệnh cho Phong Linh công chúa.”
Nguyên Phương đáp ứng, vội vàng rời đi.
Cổ Lạc Nhi lại gọi: “Vân Phi, mau, đi báo tin cho Lý Tể tướng, Phong Linh công chúa đổ bệnh.”
Suy nghĩ của Vân Phi không được nhạy cho lắm, kỳ quái hỏi: “Lý Tướng không biết y thuật, tại sao phải mời Lý Tướng tới đây?”
Cổ Lạc Nhi tức giận nói: “Chuyện ngoài cung đều do hắn quản, Phong Linh công chúa bệnh tình nguy cấp không tìm hắn thì tìm ai?”
Vân Phi “À” một tiếng, bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.
Đáp: “Vâng, thuộc hạ đi ngay.”
Cưỡi ngựa, đi tới Nghị Chính phòng tìm Lý Tể Tướng.
Cổ Lạc Nhi ở trong lòng cười thầm, đi vào trong phòng, ngồi bên giường, dặn dò Đông Phong Linh đang nằm trên giường bệnh.
“Đến khi hắn tới đây, ngàn vạn lần đừng lộ ra sơ hở.”
“Đã biết.”
Đông Phong Linh nhỏ giọng nói.
Lúc này, các hậu phi trong Minh Châu lâu đã biết tin, đều vội vàng chạy tới.
“Làm sao vậy? Phong Linh công chúa xảy ra chuyện gì?”
Đông Phong Linh giả bệnh, không trả lời câu hỏi của các nàng, một mực nằm trên giường thống khổ rên rỉ.
Cổ Lạc Nhi dựa theo lý do đã biên soạn từ trước, nói cho nhóm hậu phi đến thăm bệnh.
“Phong Linh công chúa đột nhiên cảm thấy đau đầu, toàn thân vô lực, cũng không biết là bệnh gì.”
Nhóm hậu phi nhìn sắc mặt đỏ bừng của Đông Phong Linh, dáng vẻ hết sức thống khổ, giật nảy mình.
“Dường như có vẻ rất nghiêm trọng, nhanh đưa công chúa hồi cung chữa trị, đừng chậm trễ.”
Cổ Lạc Nhi vội khoát tay nói: “Không được, công chúa không thể di chuyển, cử động sẽ đau đến lợi hại.”
“Có sốt không? Nhanh, lấy khăn lạnh tới đây.”
Cổ Lạc Nhi vội vàng ngăn cản.
“Không, không sốt, không cần khăn lạnh.”
Đông Phong Linh kêu to: “Ta không phát sốt, không cần dùng khăn lạnh.”
Nói xong liền rụt vào trong chăn, giống như sợ người khác kiên quyết nhét khăn lạnh tới cho nàng.
Nàng có thể nào nói cho các nàng ấy biết, mặt của nàng đỏ căn bản vì nén cười nghẹn thành như vậy.
Mọi người không có cách nào, đành phải trông mong nhìn ra cửa.
Không lâu sau, ngự y trong cung còn chưa đến, đã thấy Lý Tể tướng cưỡi ngựa vội vàng tiến vào Minh Châu lâu.
Lý Tể tướng là quan văn, ngày bình thường đều ngồi kiệu.
Duy chỉ có hai lần đến Minh Châu lâu, cả hai lần đều bởi chuyện quá khẩn cấp, mới cưỡi ngựa tới đây.
Cổ Lạc Nhi tính toán, so với lần trước đến Minh Châu lâu, rõ ràng tốc độ của Lý Tể Tướng đã nhanh hơn rất nhiều.
Không khỏi âm thầm cao hứng thay Đông Phong Linh.
Còn kết quả, đương nhiên như dự liệu của Cổ Lạc Nhi, mặc dù Đông Phong Linh giải thích đủ kiểu, nói thân thể nàng không đáng lo ngại, nhưng Lý Tể tướng vẫn không chịu rời đi, nhất định phải canh giữ tại Minh Châu lâu.
Mà các ngự y khám bệnh nửa ngày, không có ai chẩn chính xác bệnh tình của Đông Phong Linh.
Thảo luận tới thảo luận lui, cuối cùng chẩn đoán Phong Linh công chúa bởi vì mệt nhọc, cần nghỉ ngơi nhiều.
Đông Phong Linh lấy cớ đau đầu không thể di chuyển, hiển nhiên ở tại Minh Châu lâu.
Lý Tể tướng cũng hiển nhiên vứt mọi yếu sự trong triều, một tấc cũng không rời khỏi Minh Châu lâu.
Đêm đó, Đông Phong Túy hỏi đến bệnh tình của Đông Phong Linh, Cổ Lạc Nhi bày ra vẻ mặt sầu mi khổ kiểm.
“Aizz, nàng làm việc quá vất vả, chỉ sợ tạm thời chưa thể khỏi được. May có Lý Tể Tướng chịu mệt nhọc, không quản khổ cực chăm sóc nàng.”
Đông Phong Túy lười biếng nhìn trong mắt Cổ Lạc Nhi, nói: “Lý Tiến sẽ không tìm người khác chăm sóc muội ấy?”
Cổ Lạc Nhi tiện thể nói: “Ngài cũng biết, việc gì Lý Tể tướng cũng phải tự làm từng chút, đâu thể tùy tiện giao việc này cho người khác.”
Đông Phong Túy thừa biết, Cổ Lạc Nhi đang lấy hắn để nói mình, cũng không cùng nàng tranh luận.
Nhàn nhạt nói: “Ngày mai nàng đừng tới Minh Châu lâu nữa.”
“Tại sao?”
Cổ Lạc Nhi nhất thời không kịp phản ứng ý tứ của Đông Phong Túy.
Trên mặt Đông Phong Túy phủ lên nụ cười nhàn nhạt.
“Ngày mai, cùng trẫm tới Nghị Chính phòng.”
Hắn làm sao không rõ ý tứ của Cổ Lạc Nhi và Đông Phong Linh, không phải là muốn để hắn tới xử lý chính sự sao.
Chút tạp kỹ ấy của các nàng, gạt được người thành thật như Lý Tiến, nhưng làm sao gạt được hắn.
Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên nhìn Đông Phong Túy, còn tưởng rằng phải tiếp tục lải nhải một hồi, chính sự tồn đọng quá nhiều, Đông Phong Túy không chịu được mới có thể đi xử lý chính sự.
“Hoàng, hoàng thượng, ngài thật sự muốn tới Nghị Chính phòng?”
Cổ Lạc Nhi có chút lắp bắp.
Biểu hiện của Đông Phong Túy quá ngoài ý muốn rồi.
Hắn quá phối hợp các nàng rồi.
“Ái phi,” Đông Phong Túy cười đến xấu xa, “Trẫm không muốn Phong Linh giả bệnh vất vả, cũng không muốn Lý Tiến mệt đến phát bệnh đâu.”
Vừa nghe được câu đầu, đầu Cổ Lạc Nhi lập tức biến đại.
“Biện pháp nào vậy? Nói mau nha.”
Đông Phong Linh vội vàng lắc lắc Cổ Lạc Nhi.
“Giả bệnh.”
“Giả bệnh?”
“Đúng vậy, bắt Lý Tướng giả bệnh, bức hoàng huynh muội tới làm việc.”
Cổ Lạc Nhi đã nghe qua, vị trí của Lý Tể tướng không người nào có thể thay thế, ví như hắn đổ bệnh, có lẽ Đông Phong Túy sẽ phải tự mình tới xử lý mọi việc.
Nàng thật sự rất muốn nhìn xem, Đông Phong Túy làm việc trông sẽ như thế nào.
Ngày đó, hắn tự mình chèo thuyền, để lại dư vị khá lâu trong nàng.
Đông Phong Linh lại cười khổ lắc đầu.
“Không được. Lý Tiến là tên đại ngốc, đừng nói bắt hắn giả bệnh, cho dù hắn thật sự có bệnh, hắn vẫn sẽ cắn răng kiên trì làm việc.”
Cổ Lạc Nhi cũng thở dài lắc đầu.
Lý Tiến và Đông Phong Túy thật đúng là hai người cực đoan.
Một người ném không ra việc, người kia mọi sự bất quản.
“Phong Linh, Lý Tướng không chịu giả bệnh, vậy thì muội giả.”
Cổ Lạc Nhi lập tức lại nghĩ tới một biện pháp vẹn cả đôi đường.
Đông Phong Linh nhất thời không hiểu được ý tứ của nàng.
Nghi hoặc hỏi: “Ta đâu phải triều thần, ta giả bệnh có ích gì?”
“Đương nhiên có ích. Ví như muội sinh bệnh, Lý Tướng có thể không quan tâm muội, không đến chăm sóc muội sao? Hắn tới chăm sóc muội, như vậy những sự vụ kia sẽ do ai xử lý?”
Mặt Đông Phong Linh đỏ lên, oán trách trừng mắt nhìn Cổ Lạc Nhi một cái.
“Tỷ lại đùa rồi. Ví như ta bị bệnh, chắc chắn sẽ phải ở trong hoàng cung dưỡng bệnh, hắn sao có để đi vào. Hơn nữa, hắn cũng không thể vì ta mà bỏ bê yếu sự trong tay.”
“Không thử chút sao biết được?”
Cổ Lạc Nhi trái lại rất có lòng tin.
Vừa lúc thừa dịp này gộp hai người đều có ý với nhau cùng một chỗ, giúp bọn họ phá vỡ lớp giấy mỏng kia, đúng là một chuyện tốt.
Chiều hôm đó, phía sau sương phòng nghỉ trưa của nhóm hậu phi trong Minh Châu lâu đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm.
Sau đó là tiếng kêu sợ hãi của Cổ Lạc Nhi: “Phong Linh, muội làm sao vậy?”
“Ối, đầu muội đau quá.” Thanh âm Đông Phong Linh vô cùng thống khổ.
Ngay sau đó cửa phòng bị người khác mở ra, Cổ Lạc Nhi kinh hoảng chạy đến, lớn tiếng phân phó.
“Nguyên Phương, mau, mau tiến cung mời ngự y đến khám bệnh cho Phong Linh công chúa.”
Nguyên Phương đáp ứng, vội vàng rời đi.
Cổ Lạc Nhi lại gọi: “Vân Phi, mau, đi báo tin cho Lý Tể tướng, Phong Linh công chúa đổ bệnh.”
Suy nghĩ của Vân Phi không được nhạy cho lắm, kỳ quái hỏi: “Lý Tướng không biết y thuật, tại sao phải mời Lý Tướng tới đây?”
Cổ Lạc Nhi tức giận nói: “Chuyện ngoài cung đều do hắn quản, Phong Linh công chúa bệnh tình nguy cấp không tìm hắn thì tìm ai?”
Vân Phi “À” một tiếng, bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.
Đáp: “Vâng, thuộc hạ đi ngay.”
Cưỡi ngựa, đi tới Nghị Chính phòng tìm Lý Tể Tướng.
Cổ Lạc Nhi ở trong lòng cười thầm, đi vào trong phòng, ngồi bên giường, dặn dò Đông Phong Linh đang nằm trên giường bệnh.
“Đến khi hắn tới đây, ngàn vạn lần đừng lộ ra sơ hở.”
“Đã biết.”
Đông Phong Linh nhỏ giọng nói.
Lúc này, các hậu phi trong Minh Châu lâu đã biết tin, đều vội vàng chạy tới.
“Làm sao vậy? Phong Linh công chúa xảy ra chuyện gì?”
Đông Phong Linh giả bệnh, không trả lời câu hỏi của các nàng, một mực nằm trên giường thống khổ rên rỉ.
Cổ Lạc Nhi dựa theo lý do đã biên soạn từ trước, nói cho nhóm hậu phi đến thăm bệnh.
“Phong Linh công chúa đột nhiên cảm thấy đau đầu, toàn thân vô lực, cũng không biết là bệnh gì.”
Nhóm hậu phi nhìn sắc mặt đỏ bừng của Đông Phong Linh, dáng vẻ hết sức thống khổ, giật nảy mình.
“Dường như có vẻ rất nghiêm trọng, nhanh đưa công chúa hồi cung chữa trị, đừng chậm trễ.”
Cổ Lạc Nhi vội khoát tay nói: “Không được, công chúa không thể di chuyển, cử động sẽ đau đến lợi hại.”
“Có sốt không? Nhanh, lấy khăn lạnh tới đây.”
Cổ Lạc Nhi vội vàng ngăn cản.
“Không, không sốt, không cần khăn lạnh.”
Đông Phong Linh kêu to: “Ta không phát sốt, không cần dùng khăn lạnh.”
Nói xong liền rụt vào trong chăn, giống như sợ người khác kiên quyết nhét khăn lạnh tới cho nàng.
Nàng có thể nào nói cho các nàng ấy biết, mặt của nàng đỏ căn bản vì nén cười nghẹn thành như vậy.
Mọi người không có cách nào, đành phải trông mong nhìn ra cửa.
Không lâu sau, ngự y trong cung còn chưa đến, đã thấy Lý Tể tướng cưỡi ngựa vội vàng tiến vào Minh Châu lâu.
Lý Tể tướng là quan văn, ngày bình thường đều ngồi kiệu.
Duy chỉ có hai lần đến Minh Châu lâu, cả hai lần đều bởi chuyện quá khẩn cấp, mới cưỡi ngựa tới đây.
Cổ Lạc Nhi tính toán, so với lần trước đến Minh Châu lâu, rõ ràng tốc độ của Lý Tể Tướng đã nhanh hơn rất nhiều.
Không khỏi âm thầm cao hứng thay Đông Phong Linh.
Còn kết quả, đương nhiên như dự liệu của Cổ Lạc Nhi, mặc dù Đông Phong Linh giải thích đủ kiểu, nói thân thể nàng không đáng lo ngại, nhưng Lý Tể tướng vẫn không chịu rời đi, nhất định phải canh giữ tại Minh Châu lâu.
Mà các ngự y khám bệnh nửa ngày, không có ai chẩn chính xác bệnh tình của Đông Phong Linh.
Thảo luận tới thảo luận lui, cuối cùng chẩn đoán Phong Linh công chúa bởi vì mệt nhọc, cần nghỉ ngơi nhiều.
Đông Phong Linh lấy cớ đau đầu không thể di chuyển, hiển nhiên ở tại Minh Châu lâu.
Lý Tể tướng cũng hiển nhiên vứt mọi yếu sự trong triều, một tấc cũng không rời khỏi Minh Châu lâu.
Đêm đó, Đông Phong Túy hỏi đến bệnh tình của Đông Phong Linh, Cổ Lạc Nhi bày ra vẻ mặt sầu mi khổ kiểm.
“Aizz, nàng làm việc quá vất vả, chỉ sợ tạm thời chưa thể khỏi được. May có Lý Tể Tướng chịu mệt nhọc, không quản khổ cực chăm sóc nàng.”
Đông Phong Túy lười biếng nhìn trong mắt Cổ Lạc Nhi, nói: “Lý Tiến sẽ không tìm người khác chăm sóc muội ấy?”
Cổ Lạc Nhi tiện thể nói: “Ngài cũng biết, việc gì Lý Tể tướng cũng phải tự làm từng chút, đâu thể tùy tiện giao việc này cho người khác.”
Đông Phong Túy thừa biết, Cổ Lạc Nhi đang lấy hắn để nói mình, cũng không cùng nàng tranh luận.
Nhàn nhạt nói: “Ngày mai nàng đừng tới Minh Châu lâu nữa.”
“Tại sao?”
Cổ Lạc Nhi nhất thời không kịp phản ứng ý tứ của Đông Phong Túy.
Trên mặt Đông Phong Túy phủ lên nụ cười nhàn nhạt.
“Ngày mai, cùng trẫm tới Nghị Chính phòng.”
Hắn làm sao không rõ ý tứ của Cổ Lạc Nhi và Đông Phong Linh, không phải là muốn để hắn tới xử lý chính sự sao.
Chút tạp kỹ ấy của các nàng, gạt được người thành thật như Lý Tiến, nhưng làm sao gạt được hắn.
Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên nhìn Đông Phong Túy, còn tưởng rằng phải tiếp tục lải nhải một hồi, chính sự tồn đọng quá nhiều, Đông Phong Túy không chịu được mới có thể đi xử lý chính sự.
“Hoàng, hoàng thượng, ngài thật sự muốn tới Nghị Chính phòng?”
Cổ Lạc Nhi có chút lắp bắp.
Biểu hiện của Đông Phong Túy quá ngoài ý muốn rồi.
Hắn quá phối hợp các nàng rồi.
“Ái phi,” Đông Phong Túy cười đến xấu xa, “Trẫm không muốn Phong Linh giả bệnh vất vả, cũng không muốn Lý Tiến mệt đến phát bệnh đâu.”
Vừa nghe được câu đầu, đầu Cổ Lạc Nhi lập tức biến đại.
Bình luận truyện