Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi

Chương 156: Liên thủ 2



Lấy thế lực của Hắc Ma lão quái, hiệp khách hảo hán trên giang hồ dám đến Ma Thiên nhai vốn đã ít, lại thêm những trở ngại này, những người còn lại đều bị ngăn dưới dốc núi.

Chỉ có ba người Cổ Lạc Nhi lên được đỉnh.

So với trùng trùng chướng ngại dưới chân núi có rất nhiều bang chúng, Hắc Ma cung lại có vẻ yên lặng dị thường.

Cửa chính màu đen khép kín.

Đông Phong Túy cùng Lãnh Dạ cảnh giác tiến lên phía trước.

Nhẹ nhàng đẩy, cửa chính thế mà lại thuận lợi mở ra.

Hai người luôn coi nhau như kẻ thủ, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Tình hình này thật cổ quái.

Hắc Ma lão quái không những không thiết hạ cơ quan chướng ngại, còn rộng cửa nghênh đón bọn họ, rất cổ quái.

Đông Phong Túy vươn tay về phía Lãnh Dạ.

Lãnh Dạ do dự một chút, đặt tay mình lên tay hắn.

“Đại địch trước mặt, ân oán cá nhân trước hết hãy bỏ sang một bên.”

“Được, ta và ngươi vượt qua chỗ này rồi tính sau.”

Cổ Lạc Nhi bất mãn chen vào nói: “Còn có ta nữa? Hai người quên rồi à?”

Cũng đưa tay tới, muốn nắm cùng một chỗ với hai người bọn họ.

Bị Đông Phong Túy kịp thời bắt lấy tay nàng, đặt vào dưới cùng.

Bởi vậy, tay Cổ Lạc Nhi chỉ nắm được tay Đông Phong Túy, đến cả Lãnh Dạ bên cạnh cũng không chạm tới.

Lãnh Dạ cười lạnh một tiếng.

“Nàng là sư cô của ta, cho dù nắm tay cũng không phải chuyện gì đáng ngại.”

Cổ Lạc Nhi ngây ngốc một chút, Lãnh Dạ thật sự thừa nhận thân phận sư cô của nàng?

Thật ra nàng không hề muốn chiếm tiện nghi Lãnh Dạ, chỉ hi vọng với thân phận này, y sẽ không so đo chuyện nàng học được vô ảnh phiêu miểu chưởng nữa.

Còn có thể lệnh cho y giao giải dược.

Đông Phong Túy cũng ngây ngốc một chút, lạnh nhạt nói: “Tốt nhất ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ thân phận của ngươi.”

Lãnh Dạ nhếch môi.

Cổ Lạc Nhi vội vã hòa giải.

“Hai người làm sao thế? Đã nói cùng hợp tác đối phó địch nhân, tại sao lại tiếp tục đấu khẩu?”

Đông Phong Túy và Lãnh Dạ đồng thời biến sắc.

Nói: “Lạc Nhi nói đúng, là chúng ta sai rồi.”

Buông tay ra, rút trường kiếm, chậm rãi đi vào trong Hắc Ma cung.

Hắc Ma cung tổng cộng có bảy tầng, ngự trị ở đỉnh núi.

Hắc Ma lão quái rốt cuộc cũng không mở cửa nghênh đón bọn họ, mỗi một tầng đều thiết hạ cơ quan trùng trùng.

Có điều, những cơ quan này so với Liễu Thúy Yên, thật sự là kém quá xa.

Lãnh Dạ và Đông Phong Túy đều là cao thủ phá giải cơ quan, những cơ quan này tự nhiên sẽ không ngăn được bọn họ.

Bốn năm trước, bọn họ đã từng nếm qua gian khổ của những cơ quan trong này.

Hai người nén sức lực, khổ luyện bốn năm, hiện giờ thừa sức phá giải.

Cơ quan không ngăn được bọn họ, nhưng cũng tiêu hao không ít khí lực.

Bởi vậy, khi đến tầng cao nhất, cả ba đều thở hổn hền.

Quần áo đều ướt đẫm.

Cổ Lạc Nhi ảo não nói: “Lão ta, nhất định muốn tiêu hao hết khí lực của chúng ta, sau đó dễ dàng chiếm tiện nghi.”

Đông Phong Túy lạnh nhạt nói: “Đây cũng là hợp lý, nếu là ta, ta cũng phải làm như vậy.”

Lãnh Dạ lạnh giọng nói: “Chúng ta thừa dịp pháp lực lão mất đi để tấn công, lão thiết lập cơ quan ngăn cản chúng ta, công bằng, không phải là chiếm tiện nghi.”

Cổ Lạc Nhi không nói được gì.

Hai người kia nói đúng là có đạo lý.

Trong cung đột nhiên vang lên tiếng cười khằng khặc quái dị.

Tiếng cười theo bốn phương tám hướng truyền đến, không biết đến từ phương nào.

Trong tiếng cười, một giọng cổ quái nói ra: “Không sai, hai tên hậu sinh tiểu tử, tuổi không lớn, ý chí khí phách lại quả thực làm lão tiên bội phục.”

“Hắc Ma lão quái.”

Đông Phong Túy cùng Lãnh Dạ đồng thanh.

“Nói bậy, là lão tiên. Hậu sinh tiểu tử, mục vô tôn trưởng.”

Hắc Ma lão quái quát lớn.

Cổ Lạc Nhi đã nghe Đông Phong Túy giải thích qua với nàng.

Hắc Ma lão quái xưng hô thế này, là người trên giang hồ chế nhạo lão.

Mà chính lão và thủ hạ của lão, đều gọi lão là Hắc Ma lão tiên.

Lại là một tràng cười khằng khặc quái dị.

Tiếng cười quái dị vừa ngừng, một cái bóng màu đen quanh quẩn trên nóc trần, sau đó từ từ rơi vào trên ghế lưng cao giữa đại sảnh.

Người nọ thân khoác áo tơi đen, trên áo tơi có thêu hoa văn mây trắng.

Nhìn qua có chút quỷ dị.

Râu tóc lão bạc trắng, phỏng chừng tuổi không nhỏ.

“Ba vị, có thể xông vào đây, không tồi. Các ngươi đi đi, lão tiên ta không so đo với các ngươi.”

Đông Phong Túy lạnh nhạt nói: “Đã đến đây, đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi.”

Lãnh Dạ lạnh giọng nói: “Hắc Ma lão quái, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.”

Trường kiếm trên tay hai người, đồng loạt công kích về phía Hắc Ma lão quái.

Cổ Lạc Nhi cũng không chịu yếu thế, múa trường tiên Liễu Thúy Yên tặng nàng, gia nhập chiến đoàn.

Trước đó vài ngày, nàng đã rèn luyện dọc đường, đã có tương đối kinh nghiệm phong phú để lâm trận.

Hôm nay, ngoại trừ Đông Phong Túy cùng Lãnh Dạ ở đây, người trên giang hồ căn bản không phải đối thủ của nàng.

Hắc Ma lão quái cũng rất cao tay.

Vung ra Huyết tích tử thiết liên, lấy một địch ba, vẫn có thể khổ sở chống đỡ hơn mười chiêu.

Về sau, mắt thấy không chống đỡ nổi, cuối cùng dùng cách đồng quy vu tận.

Hét to một tiếng, Huyết Tích Tử xoáy tròn, bay về phía ngực Cổ Lạc Nhi.

Đồng thời, người lão cũng phi thân nhào tới.

Trong ba người, công lực Cổ Lạc Nhi yếu nhất.

Nội lực của nàng tuy thâm hậu nhất, nhưng dù sao kinh nghiệm lâm trận cũng không bằng Đông Phong Túy và Lãnh Dạ.

Chiêu thức cũng chưa đủ linh hoạt biến báo.

Uy lực giảm bớt.

Mà Đông Phong Túy và Lãnh Dạ hiển nhiên đều rất để ý Cổ Lạc Nhi, mọi nơi đều che chở cho nàng, không để nàng gặp nạn.

Bởi vậy, Hắc Ma lão quái giảo hoạt chọn nàng để đột phá khẩu.

Cổ Lạc Nhi trông thấy Huyết Tích Tử lượn vòng bay về phía chính mình, tốc độ nhanh đến mức cơ hồ không thấy rõ.

Lại nhìn thấy tướng mạo dữ tợn của Hắc Ma lão quái, trong lòng kinh hoảng.

May mà khi ở trên đường, nàng lớn lớn nhỏ nhỏ cũng đã đánh qua hơn mười trận, trong lòng sợ thì sợ, nhưng không hề loạn.

Lách mình tránh sang một bên, roi trong tay vung lên, mang theo nội lực hùng hậu, đánh lên Huyết tích tử.

Trong lòng khẩn trương, toàn bộ nội lực đều bạo phát ra ngoài.

Uy lực so với vừa rồi khác nhau rất lớn.

Roi thép phá tan Huyết tích tử thành hai nửa.

Ánh mắt Hắc Ma lão quái lộ ra vẻ kinh ngạc sợ hãi, trở tay chộp về phía đỉnh đầu Cổ Lạc Nhi.

Có lẽ muốn bắt nàng làm con tin, bức lui Đông Phong Túy cùng Lãnh Dạ.

Roi thép trong tay Cổ Lạc Nhi nhất thời chưa thu lại được, định dùng tay kia ngăn lại móng sắc của Hắc Ma lão quái.

Nhưng thấy trên móng vuốt của lão, móng tay sắc nhọn dài nghều, giống như ưng trảo.

Hơn nữa màu sắc đen kịt, như đã được tẩm thuốc độc.

Cổ Lạc Nhi nhất thời không dám đón đỡ.

Mắt thấy móng vuốt Hắc Ma lão quái sắp chộp tới đỉnh đầu.

Cổ Lạc Nhi rụt tay vào trong áo, định dùng tay áo đỡ tay lão.

Cũng không biết qua lớp lụa tay áo, có chắn đỡ được không.

Đúng lúc này, đột nhiên Hắc Ma lão quái kêu thảm một tiếng, tay yếu ớt rũ xuống.

Hóa ra là trường kiếm của Đông Phong Túy và Lãnh Dạ kịp thời đâm sau lưng lão.

Trên mặt Hắc Ma lão quái hiện ra thần sắc cực kỳ thống khổ, sau đó nhào đầu ngã vật ra đất.

Cổ Lạc Nhi sợ tới mức vội lui về sau một bước.

Đông Phong Túy phi thân tiến lên, ôm nàng.

An ủi bên tai nàng: “Lạc Nhi, đừng sợ, không sao rồi.”

Lãnh Dạ ngồi xổm xuống bên người Hắc Ma lão quái, đưa ngón tay qua mũi lão, sau đó lại lật mí mắt lão lên.

Đứng lên.

Lạnh lùng nói: “Đã chết.”

Lãnh Dạ nói đã chết, vậy tuyệt đối là chết.

Y nhất định sẽ không tính sai, nói người sống thành người chết.

Nhưng không khí trong sảnh vô cùng quái dị.

Trận chiến này dường như đánh quá dễ dàng.

Thử nghĩ bốn năm trước, tuy Đông Phong Túy và Lãnh Dạ không liên thủ, đơn độc một mình tìm đến Hắc Ma lão quái.

Nhưng hai người bọn họ lần đó đều tử lý đào sinh.

(tử lý đào sinh: tìm đường sống trong chỗ chết)

Có thể giữ được mạng là tốt rồi, căn bản chưa từng làm thương tổn đến điểm yếu của Hắc Ma lão quái.

Bốn năm qua, cho dù công lực của hai người tăng thêm nhiều, cho dù ba người bọn họ hợp lực, cũng tuyệt không có khả năng mười chiêu đã giết được Hắc Ma lão quái.

Cổ Lạc Nhi nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hai người, bất an hỏi.

“Sao vậy? Có gì không đúng sao?”

Đông Phong Túy lắc đầu, giương mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Gian đại sảnh này kiểu dáng rất kỳ quái, trống không, ngoại trừ ở giữa có ghế lưng cao, còn lại không có gì cả.

Lãnh Dạ thì cúi người, kiểm tra thi thể Hắc Ma lão quái.

Đột nhiên, y mò mẫm một lúc trên mặt Hắc Ma lão quái.

Theo động tác của y, một tấm mặt nạ mỏng từ trên mặt Hắc Ma lão quái rơi xuống.

Dưới mặt nạ, là một dung mạo khá trẻ.

Nhìn qua, chừng ba mươi tuổi.

Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên nói: “Hóa ra, Hắc Ma lão quái cũng không già.”

Đông Phong Túy trầm giọng nói: “Lạc Nhi, nàng lầm rồi, đây không phải Hắc Ma lão quái.”

“Cái gì? Không phải?”

Cổ Lạc Nhi nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ.

“A, ta biết rồi, Hắc Ma lão quái tự biết hôm nay sẽ có người tới tìm lão tính sổ, nên tự mình đào tẩu, sau đó tìm một thế thân ở đây giả mạo lão.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện