Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi

Chương 26: Hóa ra là muốn ép buộc nàng 2



Ơ, nhanh như vậy hắn có thể trốn đi đâu được?

Cổ Lạc Nhi uể oải không thôi.

Kẻ trộm nằm trong tay lại chạy trốn.

Nàng trầm tư nhìn qua phía trước.

Hắc y nhân không thể nào nhanh như vậy đã ra khỏi khu phố dài này, chẳng lẽ là trốn trong cửa hàng hai bên đường phố phía trước?

Hướng hai bên đường phố nhìn nhìn.

Nơi nàng đang đứng, phía bên phải là một tửu lâu. Lúc này vẫn chưa tới thời gian ăn trưa, trong tửu lâu cũng không có nhiều người.

Bàn ăn cơ hồ đều là trống không.

Không có bóng dáng Hắc y nhân.

Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, rốt cuộc nên đuổi theo phía trước, hay là trước tiến vào trong tửu lâu nhìn một chút, bên trong tửu lâu bỗng có một tiểu nhị đi ra.

Tiểu nhị vội vã đi tới cửa, gọi nàng lại.

“Công tử, bên trong có một vị gia mời ngài đi vào, hắn nói muốn cùng ngài nói chuyện vòng ngọc một chút.”

Cổ Lạc Nhi vừa nghe, vội vàng hỏi: “Hắn ở đâu? Nhanh dẫn ta đi.”

Được lắm, Hắc y nhân quả nhiên là trốn đi, hơn nữa, liền núp ở trong tửu lâu này.

Quái lạ, hắn như thế nào còn dám công khai tìm mình?

Chẳng lẽ hắn không phải do Đông Phong Túy phái tới?

Mặc kệ, đi vào trước gặt mặt hắn rồi nói sau.

Điếm tiểu nhị nhiệt tình nói: “Vị gia kia đang ở bên trong, công tử thỉnh theo tiểu nhân.”

(nguyên văn: điếm tiểu nhị: hầu bàn)

Cổ Lạc Nhi theo sau điếm tiểu nhị, vào tửu lâu.

Hóa ra tửu lâu này tổng cộng có hai tầng, vừa vào cửa đã nhìn thấy bên cạnh có một thang lầu đi thông lên trên.

Điếm tiểu nhị dẫn Cổ Lạc Nhi đi tới trước cửa một gian nhã thất trên lầu, gõ gõ cửa.

Nói to: “Gia, vị công tử ngài muốn tìm đã tới.”

“Mời hắn vào.”

Bên trong truyền tới một thanh âm lạnh lùng, thường thường, tựa hồ không mang theo cảm tình gì, lại làm cho người khác không rét mà run.

Điếm tiểu nhị đẩy cửa ra, cười nói: “Công tử, thỉnh.”

Cổ Lạc Nhi đã sớm không thể chờ đợi được rồi, không rảnh cùng hắn hàn huyên, cửa vừa mở ra đã đi vào.

Nàng vừa đi vào, tiểu nhị liền đóng cửa lại.

Nhã thất cũng không rộng lắm, chính giữa bày một bàn ăn hình vuông sơn đỏ, chung quanh bàn ăn là một vòng ghế cùng màu.

Trên bàn trống trơn, cũng không bày biện bát đũa cùng thức ăn.

Nhã thất trên tường treo tranh chữ, bình thiêm chút mùi vị văn nhã.

Phấn vôi trên vách tường còn đề vài bài thơ, xem ra hẳn là có văn nhân uống rượu say, thông qua vách tường muốn biểu đạt tâm tình của mình.

Cổ Lạc Nhi chỉ biết là ở thời không của nàng, cũng có thời kỳ văn nhân có thói quen này.

Không nghĩ tới nơi này văn nhân cũng như vậy.

Bất quá, hết thảy tất cả, Cổ Lạc Nhi cũng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua.

Ánh mắt của nàng như ngừng lại phía trước cửa sổ.

Đối diện cửa, một cửa sổ chạm trổ hoa văn, cửa sổ mở ra, có thể trông thấy cảnh dưới phố.

Giờ phút này, ở phía trước cửa sổ mở, có một người đang dứng.

Hắn như cũ mặc một thân trang phục màu đen, như cũ quay lưng về phía nàng.

Bóng lưng kia, cùng nàng ngày hôm qua ở hiệu cầm đồ đã nhìn giống như đúc.

Cổ Lạc Nhi tập trung tinh thần nghĩ bắt kẻ trộm, nhưng kẻ trộm thật đúng đã đến trước mặt nàng, nàng lại chần chừ, không có tiến lên.

Người này, toàn thân tản ra một loại khí thế chấn nhiếp lòng người khó có thể hình dung.

Cảm giác này của nàng giống như hôm qua, chính là cảm giác hắn giống như một đại hiệp thần long kiến thủ bất kiến vĩ.

(ngạn ngữ: thần long kiến thủ bất kiến vĩ: rồng thần chỉ thấy được đầu không thấy đuôi. Tìm hiểu thêm: google caca =]])

Người như vậy, làm sao có thể trộm vòng ngọc của nàng đây?

Hơn nữa, lại là một chiếc vòng ngọc không bán được.

Cổ Lạc Nhi lẳng lặng chờ, chờ Hắc y nhân mở miệng trước.

Hắc y nhân đóng cửa sổ, quay người lại.

Cổ Lạc Nhi thấy gương mặt của hắn, bỗng dưng sững sờ.

Nguyên tưởng rằng, tuyệt thế mỹ nam giống như Đông Phong Túy đã là lão Thiên tạo người cực hạn, không nghĩ tới một tuyệt thế mỹ nam lại xuất hiện ở trước mặt nàng.

Nàng thật đúng là nhìn đã mắt.

Cũng không phải nói Hắc y nhân trước mắt này so với Đông Phong Túy đẹp hơn.

Nếu bàn về ngũ quan tinh xảo, có lẽ Đông Phong Túy hơn một bậc, nhưng Hắc y nhân lại có một loại lãnh ngạo khí chất khác.

Cực lãnh cực cường liệt, khiến người ta không tự chủ được bị hắn thu hút.

Cổ Lạc Nhi rốt cục tin tưởng những lời này rồi, trên đời này không có đẹp nhất, chỉ có các loại vẻ đẹp khác biệt.

Đông Phong Túy lười biếng khiến người ta mê say, giống một bức họa sắc xuân kiều diễm.

Tuy nhiên, đôi khi, nàng có một loại kích thích muốn đem bức họa này xé nát.

Nhưng nàng không thể không thừa nhận, hắn thật sự là một bức họa tuyệt, làm cho người ta lưu luyến quên trở về.

Mà Hắc y nhân lại là một tòa băng sơn, lãnh đến cực hạn, cũng là một loại hấp dẫn.

Hắc y nhân dường như không phát hiện ánh mắt Cổ Lạc Nhi kinh diễm, mặt không thay đổi đi tới trước bàn ngồi xuống.

Sau đó từ trong ngực lấy ra một chiếc vòng ngọc.

Cổ Lạc Nhi chỉ nhìn một cái liền nhận ra, đó chính là vòng ngọc ngày hôm qua nàng mang đi thế chấp.

Nàng mới vừa rồi chấn nhiếp đã trở lại bình thường, vội vàng nhào tới, muốn cướp lại vòng ngọc.

“Thì ra đúng là ngươi trộm, hừ, đem vòng ngọc trả lại cho ta.”

Hắc y nhân cầm vòng ngọc trong tay, nâng lên trước mặt nhìn kỹ, không thèm quan tâm đến lý lẽ của Cổ Lạc Nhi.

Cổ Lạc Nhi tay vừa chạm tới vòng ngọc, đột nhiên giống như bị điện giật, bị vòng ngọc khiến cho bắn trở lại.

Nàng kinh ngạc nhìn tay của mình một chút, ngón tay tê tê, cảm giác thập phần quái dị.

Nhưng mà rất nhanh, Cổ Lạc Nhi sẽ hiểu nguyên nhân này.

Hưng phấn mà kêu: “Là ngươi dùng nội lực đem tay của ta văng ra, có phải không? Oa, ngươi quả nhiên là một cao thủ, có thể dạy ta mấy chiêu không?”

Hắc y nhân nhìn Cổ Lạc Nhi ánh mắt mang theo chút khó tin.

Hắn chưa từng thấy qua nữ tử cổ quái như vậy.

Không bị dung mạo tuyệt thế của hắn làm cho mê đảo, cũng không bị khí thế của hắn dọa cho sợ hãi.

Trước đó vẫn còn đang tức giận, một khắc sau đã hưng phấn kích động như thế.

Song, trên mặt Hắc y nhân vẫn lạnh như băng.

“Không thể.”

Đây là lần đầu tiên Cổ Lạc Nhi nghe thanh âm hắn gần như vậy, thanh âm của hắn cũng lạnh như băng, lạnh đến nỗi khiến người ta phát run.

Cổ Lạc Nhi nhún vai.

“Không được thì thôi. Nhưng là, ngươi có thể trả vòng lại cho ta không?”

Nàng cũng biết, võ công cũng không phải nói là có thể luyện, cũng không phải có thể tùy tiện dạy cho ai, bởi vậy, cũng không để ở trong lòng.

Cổ Lạc Nhi từ trước đến nay thi hành trên nguyên tắc làm theo trí lực, chỉ dựa vào vũ lực để thắng, sao coi là anh hùng?

Nhưng là, tạm thời, nàng không thể không khuất phục dưới vũ lực của Hắc y nhân.

Hắc y nhân theo thường lệ lạnh như băng nói một câu.

“Không thể.”

“Tại sao? Đó là của ta.”

“Biết là của ngươi, nhưng hiện tại nó nằm trong tay ta. Ngươi nếu muốn lấy lại nó, phải thay ta làm chút chuyện.”

“Vậy ta không cần, vòng ngọc liền cho ngươi a.”

Cổ Lạc Nhi cũng không cùng hắn tranh cãi, dù sao nàng đã nghĩ được biện pháp kiếm tiền chuộc thân.

Cùng lắm thì nàng vẽ nhiều hơn mấy bức Đông Phong Túy, nàng không muốn bị người khác uy hiếp làm chuyện gì.

Bị người khác uy hiếp đã đủ rồi khó chịu rồi, huống chi, những chuyện bị người khác uy hiếp làm, phần lớn đều không phải là chuyện tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện