Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 31: Nguyệt quý phi yêu đương vụng trộm 2
Rốt cuộc vì vụng trộm, sợ bị người khác phát hiện.
"Con chim chết tiệt, cũng dám tới quấy rầy."
Phùng Thái Úy vừa ngẩng đầu vừa nói thầm.
Nguyệt quý phi đã the thé kêu lên.
Phùng Thái Úy cũng nhìn thấy Cổ Lạc Nhi đang ôm thân cây, chỉ về phía nàng bảo: "Này, tiểu mao nha đầu từ nơi nào tới, còn không mau xuống đây."
Cổ Lạc Nhi ra vẻ trấn định hướng bọn họ phất phất tay.
"Hey, các ngươi tiếp tục, ta cái gì cũng không nhìn thấy."
Liều mạng muốn trèo lên phía trên, tay rốt cuộc đã không còn khí lực, thế nào cũng không trèo lên được.
Tiểu điểu cha tựa hồ nhìn ra nàng thế cùng lực kiệt, lại bỏ đá xuống giếng, ở trên tay nàng hung hăng mổ một cái.
(bỏ đá xuống giếng: chọc gậy bánh xe đó >_<)
Cổ Lạc Nhi mu bàn tay kịch liệt đau nhức, "A a" kêu to, từ trên cây rớt xuống.
Nàng lần nữa được trải nghiệm tư vị từ không trung rớt xuống, tiếng thét chói tai phá vỡ bầu không khí nặng nề, một mạch hạ cánh.
Cổ Lạc Nhi nhắm mắt lại.
Xong rồi xong rồi, lúc này không có Đông Phong Túy ở dưới mặt đất làm cái đệm cho nàng, nàng không thể không ngã trọng thương.
Nàng trèo lên không quá cao, đại khái không đến mức ngã chết.
Tiếng thét chói tai đột nhiên dừng ở bên tai, xu thế hạ xuống tựa hồ cũng dừng lại.
Nàng đã rơi xuống rồi sao?
Nhưng là, vì sao trên người một chút cảm giác đau đớn đều không có?
Cổ Lạc Nhi mở mắt.
Chỉ thấy Phùng Thái Úy cúi người, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
"Còn không mau đứng lên một chút, ngươi định đè chết Tiểu Nguyệt Nguyệt của ta sao?"
Tiểu Nguyệt Nguyệt? Cổ Lạc Nhi thiếu chút nữa phun ra.
Lúc này mới phát hiện, nàng đang ngồi ở trên người Nguyệt quý phi, khó trách không có ngã đau, hóa ra lúc này lại có người làm đệm cho nàng.
Cổ Lạc Nhi tay chân luống cuống từ trên người Nguyệt quý phi bò dậy, đem Nguyệt quý phi theo từ mặt đất kéo lên.
"Thật xin lỗi a, ta không phải cố ý, ngươi ngã có bị thương hay không?"
Muốn chạy trốn nhưng lại không dám chạy trốn, nàng sợ là thật đã đè chết Nguyệt quý phi rồi, nàng phải nhìn xác thực đã.
Nếu thật là đè bị thương, nàng bỏ đi tìm thái y nha.
Nguyệt quý phi thật lâu mới chậm chạp tới , đau nhức chỉ vào Cổ Lạc Nhi mắng.
"Hay cho ngươi Tiên phi, cố ý gây khó dễ cho ta phải không? Ta hôm nay không thể không giết ngươi."
Tóc của nàng rối loạn, y phục, đương nhiên cũng sớm rối loạn, hợp với dung mạo dữ tợn, giống như một mụ điên khùng, làm cho Cổ Lạc Nhi toàn thân rùng mình một cái.
Cũng làm cho Phùng Thái Úy bên cạnh rùng mình một cái.
Cổ Lạc Nhi hảo tâm nhắc nhở nàng: "Nương nương, bộ dáng này của ngươi, thật không có hình tượng, bị người khác nhìn thấy cũng không hay."
Nguyệt quý phi vốn đang tức giận, nghe xong lời này, càng thêm nổi giận.
Nhảy một cái đứng lên, bắt lấy vạt áo Cổ Lạc Nhi, mắng: "Ngươi dám chế giễu Bổn cung? Được, hôm nay nợ trước nợ sau Bổn cung liền cùng tính một lượt."
Cổ Lạc Nhi âm thầm chửi mình, thật là một tên ngốc, vừa rồi làm gì lại không trốn đi, còn muốn xem thương thế của Nguyệt quý phi .
Hiện tại xong chưa, đi cũng không xong .
Dùng sức thoát khỏi tay Nguyệt quý phi, kêu lên: "Ngươi vẫn là đừng để thời gian lãng phí vì ta, cái gì mà nợ hay không nợ , chúng ta sau này hãy tính."
Nói xong liền muốn chạy ra cửa vườn.
Không ngờ Phùng Thái Úy sớm nhìn ra ý định của nàng, sớm ngăn ở phía cửa.
Trong mắt của hắn, đều là sát khí.
"Muốn đi? Nhìn lén chúng ta còn muốn đi? Ngươi chính là Tiên phi sao? Tiên phi thì thế nào? Chết ở chỗ này cũng không có ai biết."
Lần trước ở trên đường, hắn đổ thừa cho Cổ Lạc Nhi đụng vỡ bình hoa của hắn.
Khi đó Cổ Lạc Nhi mặc nam trang, mà bây giờ Cổ Lạc Nhi lại là một tiểu nha đầu tinh quái, hắn nhất thời không nhận ra nàng.
Lời này trong dự liệu của Cổ Lạc Nhi, nàng cũng biết hai người kia sẽ không bỏ qua nàng.
Chẳng lẽ trời muốn diệt nàng?
Cổ Lạc Nhi lén lút đưa tay đưa vào ngực, muốn lấy ra cơ nỏ giấu trong ngực.
Hoàn hảo nàng còn có cái này hộ vệ trong người.
Nhưng là ngực trống rỗng , cơ nỏ không thấy.
Cổ Lạc Nhi hoảng sợ toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Không có cơ nỏ, nàng làm sao đấu thắng được hai người trước mắt kia.
Xem ánh mắt bọn họ đi, giống đang nhìn một con mồi nằm trong tay, muốn đem nàng đang sống sờ sờ xé thành từng mảnh.
Ai, đều do nàng, nhìn Tiểu điểu cái gì nha, cho dù Tiểu điểu xinh đẹp hơn nữa thì có ích lợi gì?
Xem đi. Hiện tại ngay cả mệnh đều mất a?
Về phần xuân cung sống này, nàng vốn là không muốn xem, là bọn họ chính mình không nên tự đến trước mặt nàng biểu diễn mới đúng.
Biểu diễn thì biểu diễn đi, lại còn muốn hại chết khán giả duy nhất này.
Phùng Thái Úy căn bản không đem Cổ Lạc Nhi để vào mắt, hắn tốt xấu cũng là đại nam nhân, chẳng lẽ ngay cả nữ tử yếu đuối như vậy còn đánh không lại sao?
Phùng Thái Úy vuốt vuốt tay áo, vặn vặn cổ, từng bước một ép sát tới Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi từng bước một lui về phía sau, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng cười lạnh.
Nàng cả kinh quay đầu lại, chỉ thấy Nguyệt quý phi đang đứng sau lưng nàng hơn ba bước, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.
Nàng đem tóc rối trước mặt hất ra sau, động tác ưu mỹ đến cực điểm.
Cổ Lạc Nhi thổ ra mật vàng.
Trước có lang, sau có hổ, bảo nàng lựa chọn như thế nào?
Đúng rồi, trung gian bất kể cái gì cũng không có a.
Phế vườn này rất lớn, Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, Nguyệt quý phi nhất định không chạy kịp mình, mà Phùng Thái Úy cả ngày sống phóng túng, phỏng chừng cũng không rèn luyện thân thể, cũng chưa chắc đã đuổi kịp mình.
Nàng phải thử nghiệm một chút.
Cổ Lạc Nhi đột nhiên chỉ vào bên cạnh tường, lớn tiếng kêu lên: "Oa, Hoàng thượng, sao ngươi lại tới đây? Hôm nay như thế nào lại không ngủ lười vậy?"
Phùng Thái Úy cùng Nguyệt quý phi sợ hết hồn, đồng loạt theo phương hướng ngón tay Cổ Lạc Nhi chỉ nhìn sang.
Cổ Lạc Nhi muốn chính là cái này, thừa dịp lúc bọn họ quay đầu, chạy ngược lại với hướng tay nàng chỉ.
Chờ thời điểm Phùng Thái Úy cùng Nguyệt quý phi phát hiện mắc mưu, Cổ Lạc Nhi đã chạy xa khoảng vài mét, tà tà hướng về phía phế viên cửa ra vào chạy tới.
(phế viên: vườm bỏ hoang)
Phùng Thái Úy hổn hển đuổi theo, lớn tiếng gọi: "Chạy đi đâu? Đứng lại."
Cổ Lạc Nhi đoán không lầm, Phùng Thái Úy đúng là không chạy thắng nàng.
Nàng rất nhanh liền chạy tới cửa lớn phế viên, lập tức nàng sẽ được cứu trợ .
Cổ Lạc Nhi cực kỳ hưng phấn, vừa phóng tới bên ngoài cửa, vừa quay đầu lại hướng Phùng Thái Úy thè lưỡi, giả làm mặt quỷ.
Nàng chỉ lo diễu cợt Phùng Thái Úy, không thấy được tình hình ở cửa.
Khi nàng quay đầu trở lại, trước mắt thình lình hiện ra một bóng đen to lớn.
Cổ Lạc Nhi vội vàng thu lại cước bộ, nhưng đã không kịp, nàng nặng nề đụng phải cái bóng đen trước mặt này.
Bóng đen cùng Cổ Lạc Nhi đồng thời phát ra "A" một tiếng kêu to, lui về sau hai bước.
Cổ Lạc Nhi lau trán, cái trán bị đụng phải cực kỳ đau đớn.
Lúc này nàng mới nhìn rõ, hóa ra cái bóng đen này là Đông Tuyết.
Đông Tuyết vốn canh giữ bên ngoài vườn cho Nguyệt quý phi cùng Phùng Thái Úy, nghe thấy tiếng kêu trong vườn, lúc đầu còn không muốn đi vào, về sau càng nghe càng thấy không đúng, liền định đi vào nhìn xem rốt cục là gì.
"Con chim chết tiệt, cũng dám tới quấy rầy."
Phùng Thái Úy vừa ngẩng đầu vừa nói thầm.
Nguyệt quý phi đã the thé kêu lên.
Phùng Thái Úy cũng nhìn thấy Cổ Lạc Nhi đang ôm thân cây, chỉ về phía nàng bảo: "Này, tiểu mao nha đầu từ nơi nào tới, còn không mau xuống đây."
Cổ Lạc Nhi ra vẻ trấn định hướng bọn họ phất phất tay.
"Hey, các ngươi tiếp tục, ta cái gì cũng không nhìn thấy."
Liều mạng muốn trèo lên phía trên, tay rốt cuộc đã không còn khí lực, thế nào cũng không trèo lên được.
Tiểu điểu cha tựa hồ nhìn ra nàng thế cùng lực kiệt, lại bỏ đá xuống giếng, ở trên tay nàng hung hăng mổ một cái.
(bỏ đá xuống giếng: chọc gậy bánh xe đó >_<)
Cổ Lạc Nhi mu bàn tay kịch liệt đau nhức, "A a" kêu to, từ trên cây rớt xuống.
Nàng lần nữa được trải nghiệm tư vị từ không trung rớt xuống, tiếng thét chói tai phá vỡ bầu không khí nặng nề, một mạch hạ cánh.
Cổ Lạc Nhi nhắm mắt lại.
Xong rồi xong rồi, lúc này không có Đông Phong Túy ở dưới mặt đất làm cái đệm cho nàng, nàng không thể không ngã trọng thương.
Nàng trèo lên không quá cao, đại khái không đến mức ngã chết.
Tiếng thét chói tai đột nhiên dừng ở bên tai, xu thế hạ xuống tựa hồ cũng dừng lại.
Nàng đã rơi xuống rồi sao?
Nhưng là, vì sao trên người một chút cảm giác đau đớn đều không có?
Cổ Lạc Nhi mở mắt.
Chỉ thấy Phùng Thái Úy cúi người, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
"Còn không mau đứng lên một chút, ngươi định đè chết Tiểu Nguyệt Nguyệt của ta sao?"
Tiểu Nguyệt Nguyệt? Cổ Lạc Nhi thiếu chút nữa phun ra.
Lúc này mới phát hiện, nàng đang ngồi ở trên người Nguyệt quý phi, khó trách không có ngã đau, hóa ra lúc này lại có người làm đệm cho nàng.
Cổ Lạc Nhi tay chân luống cuống từ trên người Nguyệt quý phi bò dậy, đem Nguyệt quý phi theo từ mặt đất kéo lên.
"Thật xin lỗi a, ta không phải cố ý, ngươi ngã có bị thương hay không?"
Muốn chạy trốn nhưng lại không dám chạy trốn, nàng sợ là thật đã đè chết Nguyệt quý phi rồi, nàng phải nhìn xác thực đã.
Nếu thật là đè bị thương, nàng bỏ đi tìm thái y nha.
Nguyệt quý phi thật lâu mới chậm chạp tới , đau nhức chỉ vào Cổ Lạc Nhi mắng.
"Hay cho ngươi Tiên phi, cố ý gây khó dễ cho ta phải không? Ta hôm nay không thể không giết ngươi."
Tóc của nàng rối loạn, y phục, đương nhiên cũng sớm rối loạn, hợp với dung mạo dữ tợn, giống như một mụ điên khùng, làm cho Cổ Lạc Nhi toàn thân rùng mình một cái.
Cũng làm cho Phùng Thái Úy bên cạnh rùng mình một cái.
Cổ Lạc Nhi hảo tâm nhắc nhở nàng: "Nương nương, bộ dáng này của ngươi, thật không có hình tượng, bị người khác nhìn thấy cũng không hay."
Nguyệt quý phi vốn đang tức giận, nghe xong lời này, càng thêm nổi giận.
Nhảy một cái đứng lên, bắt lấy vạt áo Cổ Lạc Nhi, mắng: "Ngươi dám chế giễu Bổn cung? Được, hôm nay nợ trước nợ sau Bổn cung liền cùng tính một lượt."
Cổ Lạc Nhi âm thầm chửi mình, thật là một tên ngốc, vừa rồi làm gì lại không trốn đi, còn muốn xem thương thế của Nguyệt quý phi .
Hiện tại xong chưa, đi cũng không xong .
Dùng sức thoát khỏi tay Nguyệt quý phi, kêu lên: "Ngươi vẫn là đừng để thời gian lãng phí vì ta, cái gì mà nợ hay không nợ , chúng ta sau này hãy tính."
Nói xong liền muốn chạy ra cửa vườn.
Không ngờ Phùng Thái Úy sớm nhìn ra ý định của nàng, sớm ngăn ở phía cửa.
Trong mắt của hắn, đều là sát khí.
"Muốn đi? Nhìn lén chúng ta còn muốn đi? Ngươi chính là Tiên phi sao? Tiên phi thì thế nào? Chết ở chỗ này cũng không có ai biết."
Lần trước ở trên đường, hắn đổ thừa cho Cổ Lạc Nhi đụng vỡ bình hoa của hắn.
Khi đó Cổ Lạc Nhi mặc nam trang, mà bây giờ Cổ Lạc Nhi lại là một tiểu nha đầu tinh quái, hắn nhất thời không nhận ra nàng.
Lời này trong dự liệu của Cổ Lạc Nhi, nàng cũng biết hai người kia sẽ không bỏ qua nàng.
Chẳng lẽ trời muốn diệt nàng?
Cổ Lạc Nhi lén lút đưa tay đưa vào ngực, muốn lấy ra cơ nỏ giấu trong ngực.
Hoàn hảo nàng còn có cái này hộ vệ trong người.
Nhưng là ngực trống rỗng , cơ nỏ không thấy.
Cổ Lạc Nhi hoảng sợ toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Không có cơ nỏ, nàng làm sao đấu thắng được hai người trước mắt kia.
Xem ánh mắt bọn họ đi, giống đang nhìn một con mồi nằm trong tay, muốn đem nàng đang sống sờ sờ xé thành từng mảnh.
Ai, đều do nàng, nhìn Tiểu điểu cái gì nha, cho dù Tiểu điểu xinh đẹp hơn nữa thì có ích lợi gì?
Xem đi. Hiện tại ngay cả mệnh đều mất a?
Về phần xuân cung sống này, nàng vốn là không muốn xem, là bọn họ chính mình không nên tự đến trước mặt nàng biểu diễn mới đúng.
Biểu diễn thì biểu diễn đi, lại còn muốn hại chết khán giả duy nhất này.
Phùng Thái Úy căn bản không đem Cổ Lạc Nhi để vào mắt, hắn tốt xấu cũng là đại nam nhân, chẳng lẽ ngay cả nữ tử yếu đuối như vậy còn đánh không lại sao?
Phùng Thái Úy vuốt vuốt tay áo, vặn vặn cổ, từng bước một ép sát tới Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi từng bước một lui về phía sau, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng cười lạnh.
Nàng cả kinh quay đầu lại, chỉ thấy Nguyệt quý phi đang đứng sau lưng nàng hơn ba bước, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.
Nàng đem tóc rối trước mặt hất ra sau, động tác ưu mỹ đến cực điểm.
Cổ Lạc Nhi thổ ra mật vàng.
Trước có lang, sau có hổ, bảo nàng lựa chọn như thế nào?
Đúng rồi, trung gian bất kể cái gì cũng không có a.
Phế vườn này rất lớn, Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, Nguyệt quý phi nhất định không chạy kịp mình, mà Phùng Thái Úy cả ngày sống phóng túng, phỏng chừng cũng không rèn luyện thân thể, cũng chưa chắc đã đuổi kịp mình.
Nàng phải thử nghiệm một chút.
Cổ Lạc Nhi đột nhiên chỉ vào bên cạnh tường, lớn tiếng kêu lên: "Oa, Hoàng thượng, sao ngươi lại tới đây? Hôm nay như thế nào lại không ngủ lười vậy?"
Phùng Thái Úy cùng Nguyệt quý phi sợ hết hồn, đồng loạt theo phương hướng ngón tay Cổ Lạc Nhi chỉ nhìn sang.
Cổ Lạc Nhi muốn chính là cái này, thừa dịp lúc bọn họ quay đầu, chạy ngược lại với hướng tay nàng chỉ.
Chờ thời điểm Phùng Thái Úy cùng Nguyệt quý phi phát hiện mắc mưu, Cổ Lạc Nhi đã chạy xa khoảng vài mét, tà tà hướng về phía phế viên cửa ra vào chạy tới.
(phế viên: vườm bỏ hoang)
Phùng Thái Úy hổn hển đuổi theo, lớn tiếng gọi: "Chạy đi đâu? Đứng lại."
Cổ Lạc Nhi đoán không lầm, Phùng Thái Úy đúng là không chạy thắng nàng.
Nàng rất nhanh liền chạy tới cửa lớn phế viên, lập tức nàng sẽ được cứu trợ .
Cổ Lạc Nhi cực kỳ hưng phấn, vừa phóng tới bên ngoài cửa, vừa quay đầu lại hướng Phùng Thái Úy thè lưỡi, giả làm mặt quỷ.
Nàng chỉ lo diễu cợt Phùng Thái Úy, không thấy được tình hình ở cửa.
Khi nàng quay đầu trở lại, trước mắt thình lình hiện ra một bóng đen to lớn.
Cổ Lạc Nhi vội vàng thu lại cước bộ, nhưng đã không kịp, nàng nặng nề đụng phải cái bóng đen trước mặt này.
Bóng đen cùng Cổ Lạc Nhi đồng thời phát ra "A" một tiếng kêu to, lui về sau hai bước.
Cổ Lạc Nhi lau trán, cái trán bị đụng phải cực kỳ đau đớn.
Lúc này nàng mới nhìn rõ, hóa ra cái bóng đen này là Đông Tuyết.
Đông Tuyết vốn canh giữ bên ngoài vườn cho Nguyệt quý phi cùng Phùng Thái Úy, nghe thấy tiếng kêu trong vườn, lúc đầu còn không muốn đi vào, về sau càng nghe càng thấy không đúng, liền định đi vào nhìn xem rốt cục là gì.
Bình luận truyện