Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 33: Nụ hôn đầu bị cướp 1
Hỏi: “Đây là vật gì nha? Vừa rồi Phùng Thái Úy sao lại như vậy?”
Cổ Lạc Nhi lập tức cất kỹ cơ nỏ.
Ra vẻ thần bí nói: “Đây là pháp bảo của ta, không thể nói cho ngươi biết.”
“Dừng.” Đông Phong Linh không cho là đúng nói, “Lại còn pháp bảo nữa, vừa rồi nếu không có ta, ngươi không bị hai người bọn họ giết mới là lạ.”
Cổ Lạc Nhi biết nàng nói không sai, lại không chịu nhận thua.
Mạnh miệng nói: “Pháp bảo của ta không phải vừa bị rơi mất sao.”
Sợ Đông Phong Linh lại hỏi tới, vộng vàng chuyển đề tài.
“Phong Linh, ngươi tới đây lúc nào? Chuyện vừa rồi, ngươi đều đã thấy?”
Đông Phong Linh đáp: “Ta vừa tới, chỉ thấy hai người bọn họ muốn liên thủ đối phó ngươi. Nhưng mà, ta biết bọn họ sao lại muốn giết ngươi.”
Giọng điệu thở dài, dựa lưng vào thân cây, tại tàng cây ngồi xuống.
Cổ Lạc Nhi cũng theo nàng, ngồi xuống dưới tàng cây.
Hỏi: “Ngươi biết chuyện hai người bọn họ tư thông?”
Không phải nàng không giữ lời để lộ, mà là Đông Phong Linh hiển nhiên biết rõ việc này, Cổ Lạc Nhi không cần thiết phải gạt nàng.
Hơn nữa, đối với loại người Phùng Thái Úy cùng Nguyệt quý phi như vậy, có uy tín để làm gì?
Bọn họ chính là muốn mạng của nàng.
Hôm nay Đông Phong Linh giúp nàng đại ân, lại không có chút dáng vẻ nào của công chúa, làm cho Cổ Lạc Nhi đối với nàng rất có hảo cảm.
Phải nói, là loại cảm giác nhất kiến như cố. (mới quen đã thân)
Đông Phong Linh cau mày, trong mắt hiện ra nét chán ghét, lập tức lại thay đổi một kiểu chịu đựng cùng tuổi tác bất đồng.
“Ngươi cũng biết? Ta đã sớm biết hai người bọn họ tư thông như thế này, nhưng là hoàng huynh chỉ để ý ngủ, mẫu hậu cũng mọi việc không để ý tới, hừ, khiến cho bọn họ quen thói vô pháp vô thiên.”
“Mẫu hậu ngươi cũng biết?” Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên hỏi.
Đông Phong Túy lười thì không nói, Thái hậu lại cũng có thể đối với chuyện con dâu mình cũng nam nhân khác tư thông mà không để ý tới.
Cái này có chút không bình thường a.
Biểu lộ trên mặt Đông Phong Linh cũng không thể tưởng tượng nổi.
“Mẫu hậu biết rõ a, ta với người đã nói qua nhiều lần. Lúc đầu người hờ hững, về sau bị ta ép, mới nói, hoàng huynh cũng không để ý, người tốn sức để ý làm gì? Dù sao cũng sẽ không để nàng ta làm ra chuyện có Tôn tử, không sao cả. Còn khuyên ta đừng mò mẫm quan tâm.”
Cổ Lạc Nhi cảm thán lắc đầu.
Vị hoàng đế này, cái hậu cung này, thật sự là quá đặc biệt quá kì quái, cùng với hoàng đế và hậu cung nàng biết hoàn toàn bất đồng.
Một chút cũng không phù hợp lẽ thường chứ sao.
Gia đình của Hoàng đế này, chỉ có Đông Phong Linh còn xử sự được giống người bình thường.
“Đúng rồi, ngươi là ai nha? Ta chưa có gặp qua ngươi.”
Đông Phong Linh quan sát Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi nhìn nhìn Bố y trên người mình, lúng túng cười cười.
Lối ăn mặc này của nàng, không chủ không nô, không giống cung phi, cũng không giống cung nữ, đúng là bất luân bất loại.
(nô: kẻ hầu hạ. Bất luân bất loại: chẳng ra cái gì cả.)
Nhìn cả hoàng cung, chỉ sợ sẽ không tìm ra kẻ thứ hai.
Chắc chắn không lâu sau, người xa lạ trong nội cung nhìn thấy nàng, không cần hỏi cũng biết nàng là ai.
Đông Phong Linh giờ phút này hỏi nàng, chỉ vì tin tức Tiên phi nương nương mặc Bố y còn chưa tung ra thôi.
Ngượng ngùng nói: “Cái đó, ta tên là Cổ Lạc Nhi, tạm thời là Tiên phi của hoàng huynh ngươi.”
Nàng thật sự là không muốn làm Tiên phi gì đó, cũng không muốn tự giới thiệu mình như vậy, lại không biết giải thích với Đông Phong Linh thân phận của mình như thế nào.
Đông Phong Linh bừng tỉnh đại ngộ.
“Hóa ra tỷ chính là Tiên phi nha, a, nói như vậy, ta phải gọi tỷ là hoàng tẩu.”
“Đừng đừng đừng,” Cổ Lạc Nhi vội vàng khoát tay, “Ngàn vạn lần đừng gọi ta hoàng tẩu gì đó, ta chẳng qua chỉ là phi tử trên danh nghĩa thôi, muội gọi ta là Lạc nhi a.”
Đông Phong Linh cũng không kiên trì.
“Được rồi, ta gọi tỷ là Lạc nhi.”
Ngay sau đó “Phốc” cười một tiếng, nói: “Hoàng huynh của ta tất cả phi tử đều là phi tử trên danh nghĩa, hắn chưa từng sủng hạnh qua ai, tỷ chớ vì cái này mà để ý.”
“Ta sẽ không.”
Cổ Lạc Nhi xấu hổ.
Nàng đương nhiên sẽ không để ý, nàng để ý chính là vẫn còn phải treo cái danh tiếng Tiên phi.
Nhưng sẽ nhanh thôi, chỉ cần nàng tiếp tục bán tranh mấy ngày nữa, là có thể chuộc thân.
Đông Phong Linh lại hỏi: “Làm sao tỷ lại đến nơi này? Đây là một phế viên, chưa từng có người đến.”
Điều này cũng chính là lời Cổ Lạc Nhi muốn hỏi Đông Phong Linh.
“Ta là đuổi theo một con chim nhỏ mà vào. Muội thì sao? Tại sao lại tới đây?”
Đông Phong Linh cười khanh khách nói: “Ta cũng là vì hai con chim nhỏ kia, muốn nhìn một chút chúng nó có sinh ra tiểu bảo bảo hay không. Thật sự là anh hùng sở kiến lược đồng.”
(anh hùng sở kiến lược đồng: nôm na có nghĩa là anh hùng có chung chí lớn á)
Cổ Lạc Nhi càng thêm xấu hổ.
Xem Đông Phong Linh nói, lại còn là anh hùng, có như vậy cũng là anh hùng sao? Anh hùng xem Điểu nhi sao?
Trên cây hai con Điểu Nhi tựa như hiểu lời Đông Phong Linh, từ trên cây bay xuống, đứng ở đầu vai của nàng.
Ánh mắt như bốn hạt đậu đen nhánh lại tràn ngập địch ý nhìn Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi tức giận trừng lại mắt chúng nó.
“Hừ, ta chẳng qua chỉ xem mà thôi, cũng sẽ không động tới tiểu bảo bảo của các ngươi, các ngươi làm gì phải nhìn ta như vậy?”
Hừ, vừa rồi nếu không phải tại chúng nó, nàng cũng sẽ không bị Phùng Thái Úy cùng Nguyệt quý phi phát hiện.
Đương nhiên, cũng sẽ không có khả năng được quen người bạn Đông Phong Linh này.
Thật sự là bằng hữu đây, nàng cảm giác Đông Phong Linh chính là một bằng hữu đáng để kết giao.
Đông Phong Linh nhẹ nhàng vuốt ve hai con Điểu Nhi trên vai, ôn nhu dặn dò.
“Nàng gọi là Lạc nhi, là bạn tốt của ta, từ nay về sau các ngươi cũng phải đối xử với nàng tốt nha.”
Chim nhỏ “Chiêm chiếp” hót mấy tiếng, cũng không biết là tỏ vẻ đồng ý hay phản đối.
Cổ Lạc Nhi cùng Đông Phong Linh nhìn nhau cười.
Giữa bằng hữu cũng cần ăn ý, các nàng đều không hẹn mà cùng coi đối phương là bằng hữu.
Đêm đó, Cổ Lạc Nhi vẫn nằm dưới ngọn đèn dầu vùi đầu tận lực làm việc.
Cổ đại không có đèn điện, thật là quá phiền toái.
Nhiều lần, tóc của nàng không cẩn thận đụng phải ngọn lửa trên đèn dầu, bị đốt cháy rụi vài sợi.
Điều này làm cho nàng cảm giác, dường như lại nhớ tới ký túc xá trường học.
Đèn ký túc xá mỗi tối vừa đến giờ là tắt, nếu muốn xem sách gì, cũng đành phải đốt nến.
Thường thường sáng sớm đứng dậy soi gương, luôn có lọn tóc xoắn khúc cháy vàng ở trên trán.
May mắn chưa từng cháy đến quá tai.
Cổ Lạc Nhi đã vẽ xong bức thứ ba, hiện tại đang vẽ đến bức thứ tư.
Đêm nay nàng muốn tranh thủ vẽ nhiều hơn, thật nhiều để kiếm chút bạc, nhanh một chút vì mình chuộc thân.
Tất cả bức họa đã cơ bản hoàn thành, chỉ còn lại ánh mắt.
Đông Phong Túy bừng bừng trên giấy, hắn lười biếng cười, khóe môi hơi nhếch, khiến cho Cổ Lạc Nhi tim từng hồi đập nhanh.
Ai, tuyệt thế mỹ nam chính là tuyệt thế mỹ nam, đã xem qua vô số lần nụ cười của hắn rồi, vẫn bị hắn làm cho mê say.
Cho dù là chỉ đối mặt với hắn qua một bức họa.
Cho dù là, tranh này còn do chính nàng vẽ ra.
Cổ Lạc Nhi lập tức cất kỹ cơ nỏ.
Ra vẻ thần bí nói: “Đây là pháp bảo của ta, không thể nói cho ngươi biết.”
“Dừng.” Đông Phong Linh không cho là đúng nói, “Lại còn pháp bảo nữa, vừa rồi nếu không có ta, ngươi không bị hai người bọn họ giết mới là lạ.”
Cổ Lạc Nhi biết nàng nói không sai, lại không chịu nhận thua.
Mạnh miệng nói: “Pháp bảo của ta không phải vừa bị rơi mất sao.”
Sợ Đông Phong Linh lại hỏi tới, vộng vàng chuyển đề tài.
“Phong Linh, ngươi tới đây lúc nào? Chuyện vừa rồi, ngươi đều đã thấy?”
Đông Phong Linh đáp: “Ta vừa tới, chỉ thấy hai người bọn họ muốn liên thủ đối phó ngươi. Nhưng mà, ta biết bọn họ sao lại muốn giết ngươi.”
Giọng điệu thở dài, dựa lưng vào thân cây, tại tàng cây ngồi xuống.
Cổ Lạc Nhi cũng theo nàng, ngồi xuống dưới tàng cây.
Hỏi: “Ngươi biết chuyện hai người bọn họ tư thông?”
Không phải nàng không giữ lời để lộ, mà là Đông Phong Linh hiển nhiên biết rõ việc này, Cổ Lạc Nhi không cần thiết phải gạt nàng.
Hơn nữa, đối với loại người Phùng Thái Úy cùng Nguyệt quý phi như vậy, có uy tín để làm gì?
Bọn họ chính là muốn mạng của nàng.
Hôm nay Đông Phong Linh giúp nàng đại ân, lại không có chút dáng vẻ nào của công chúa, làm cho Cổ Lạc Nhi đối với nàng rất có hảo cảm.
Phải nói, là loại cảm giác nhất kiến như cố. (mới quen đã thân)
Đông Phong Linh cau mày, trong mắt hiện ra nét chán ghét, lập tức lại thay đổi một kiểu chịu đựng cùng tuổi tác bất đồng.
“Ngươi cũng biết? Ta đã sớm biết hai người bọn họ tư thông như thế này, nhưng là hoàng huynh chỉ để ý ngủ, mẫu hậu cũng mọi việc không để ý tới, hừ, khiến cho bọn họ quen thói vô pháp vô thiên.”
“Mẫu hậu ngươi cũng biết?” Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên hỏi.
Đông Phong Túy lười thì không nói, Thái hậu lại cũng có thể đối với chuyện con dâu mình cũng nam nhân khác tư thông mà không để ý tới.
Cái này có chút không bình thường a.
Biểu lộ trên mặt Đông Phong Linh cũng không thể tưởng tượng nổi.
“Mẫu hậu biết rõ a, ta với người đã nói qua nhiều lần. Lúc đầu người hờ hững, về sau bị ta ép, mới nói, hoàng huynh cũng không để ý, người tốn sức để ý làm gì? Dù sao cũng sẽ không để nàng ta làm ra chuyện có Tôn tử, không sao cả. Còn khuyên ta đừng mò mẫm quan tâm.”
Cổ Lạc Nhi cảm thán lắc đầu.
Vị hoàng đế này, cái hậu cung này, thật sự là quá đặc biệt quá kì quái, cùng với hoàng đế và hậu cung nàng biết hoàn toàn bất đồng.
Một chút cũng không phù hợp lẽ thường chứ sao.
Gia đình của Hoàng đế này, chỉ có Đông Phong Linh còn xử sự được giống người bình thường.
“Đúng rồi, ngươi là ai nha? Ta chưa có gặp qua ngươi.”
Đông Phong Linh quan sát Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi nhìn nhìn Bố y trên người mình, lúng túng cười cười.
Lối ăn mặc này của nàng, không chủ không nô, không giống cung phi, cũng không giống cung nữ, đúng là bất luân bất loại.
(nô: kẻ hầu hạ. Bất luân bất loại: chẳng ra cái gì cả.)
Nhìn cả hoàng cung, chỉ sợ sẽ không tìm ra kẻ thứ hai.
Chắc chắn không lâu sau, người xa lạ trong nội cung nhìn thấy nàng, không cần hỏi cũng biết nàng là ai.
Đông Phong Linh giờ phút này hỏi nàng, chỉ vì tin tức Tiên phi nương nương mặc Bố y còn chưa tung ra thôi.
Ngượng ngùng nói: “Cái đó, ta tên là Cổ Lạc Nhi, tạm thời là Tiên phi của hoàng huynh ngươi.”
Nàng thật sự là không muốn làm Tiên phi gì đó, cũng không muốn tự giới thiệu mình như vậy, lại không biết giải thích với Đông Phong Linh thân phận của mình như thế nào.
Đông Phong Linh bừng tỉnh đại ngộ.
“Hóa ra tỷ chính là Tiên phi nha, a, nói như vậy, ta phải gọi tỷ là hoàng tẩu.”
“Đừng đừng đừng,” Cổ Lạc Nhi vội vàng khoát tay, “Ngàn vạn lần đừng gọi ta hoàng tẩu gì đó, ta chẳng qua chỉ là phi tử trên danh nghĩa thôi, muội gọi ta là Lạc nhi a.”
Đông Phong Linh cũng không kiên trì.
“Được rồi, ta gọi tỷ là Lạc nhi.”
Ngay sau đó “Phốc” cười một tiếng, nói: “Hoàng huynh của ta tất cả phi tử đều là phi tử trên danh nghĩa, hắn chưa từng sủng hạnh qua ai, tỷ chớ vì cái này mà để ý.”
“Ta sẽ không.”
Cổ Lạc Nhi xấu hổ.
Nàng đương nhiên sẽ không để ý, nàng để ý chính là vẫn còn phải treo cái danh tiếng Tiên phi.
Nhưng sẽ nhanh thôi, chỉ cần nàng tiếp tục bán tranh mấy ngày nữa, là có thể chuộc thân.
Đông Phong Linh lại hỏi: “Làm sao tỷ lại đến nơi này? Đây là một phế viên, chưa từng có người đến.”
Điều này cũng chính là lời Cổ Lạc Nhi muốn hỏi Đông Phong Linh.
“Ta là đuổi theo một con chim nhỏ mà vào. Muội thì sao? Tại sao lại tới đây?”
Đông Phong Linh cười khanh khách nói: “Ta cũng là vì hai con chim nhỏ kia, muốn nhìn một chút chúng nó có sinh ra tiểu bảo bảo hay không. Thật sự là anh hùng sở kiến lược đồng.”
(anh hùng sở kiến lược đồng: nôm na có nghĩa là anh hùng có chung chí lớn á)
Cổ Lạc Nhi càng thêm xấu hổ.
Xem Đông Phong Linh nói, lại còn là anh hùng, có như vậy cũng là anh hùng sao? Anh hùng xem Điểu nhi sao?
Trên cây hai con Điểu Nhi tựa như hiểu lời Đông Phong Linh, từ trên cây bay xuống, đứng ở đầu vai của nàng.
Ánh mắt như bốn hạt đậu đen nhánh lại tràn ngập địch ý nhìn Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi tức giận trừng lại mắt chúng nó.
“Hừ, ta chẳng qua chỉ xem mà thôi, cũng sẽ không động tới tiểu bảo bảo của các ngươi, các ngươi làm gì phải nhìn ta như vậy?”
Hừ, vừa rồi nếu không phải tại chúng nó, nàng cũng sẽ không bị Phùng Thái Úy cùng Nguyệt quý phi phát hiện.
Đương nhiên, cũng sẽ không có khả năng được quen người bạn Đông Phong Linh này.
Thật sự là bằng hữu đây, nàng cảm giác Đông Phong Linh chính là một bằng hữu đáng để kết giao.
Đông Phong Linh nhẹ nhàng vuốt ve hai con Điểu Nhi trên vai, ôn nhu dặn dò.
“Nàng gọi là Lạc nhi, là bạn tốt của ta, từ nay về sau các ngươi cũng phải đối xử với nàng tốt nha.”
Chim nhỏ “Chiêm chiếp” hót mấy tiếng, cũng không biết là tỏ vẻ đồng ý hay phản đối.
Cổ Lạc Nhi cùng Đông Phong Linh nhìn nhau cười.
Giữa bằng hữu cũng cần ăn ý, các nàng đều không hẹn mà cùng coi đối phương là bằng hữu.
Đêm đó, Cổ Lạc Nhi vẫn nằm dưới ngọn đèn dầu vùi đầu tận lực làm việc.
Cổ đại không có đèn điện, thật là quá phiền toái.
Nhiều lần, tóc của nàng không cẩn thận đụng phải ngọn lửa trên đèn dầu, bị đốt cháy rụi vài sợi.
Điều này làm cho nàng cảm giác, dường như lại nhớ tới ký túc xá trường học.
Đèn ký túc xá mỗi tối vừa đến giờ là tắt, nếu muốn xem sách gì, cũng đành phải đốt nến.
Thường thường sáng sớm đứng dậy soi gương, luôn có lọn tóc xoắn khúc cháy vàng ở trên trán.
May mắn chưa từng cháy đến quá tai.
Cổ Lạc Nhi đã vẽ xong bức thứ ba, hiện tại đang vẽ đến bức thứ tư.
Đêm nay nàng muốn tranh thủ vẽ nhiều hơn, thật nhiều để kiếm chút bạc, nhanh một chút vì mình chuộc thân.
Tất cả bức họa đã cơ bản hoàn thành, chỉ còn lại ánh mắt.
Đông Phong Túy bừng bừng trên giấy, hắn lười biếng cười, khóe môi hơi nhếch, khiến cho Cổ Lạc Nhi tim từng hồi đập nhanh.
Ai, tuyệt thế mỹ nam chính là tuyệt thế mỹ nam, đã xem qua vô số lần nụ cười của hắn rồi, vẫn bị hắn làm cho mê say.
Cho dù là chỉ đối mặt với hắn qua một bức họa.
Cho dù là, tranh này còn do chính nàng vẽ ra.
Bình luận truyện