Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 92: Hoàng đế lười nói dóc 3
Khi Đông Phong Túy tỉnh lại, theo thường lệ vừa lúc mặt trời lên cao.
Hắn còn chưa mở mắt, liền phát giác có gì không thích hợp.
Trong phòng có người.
Hơn nữa, không chỉ có một người.
Hành tẩu giang hồ dưỡng thành tính cảnh giác làm cho Đông Phong Túy vẫn nhắm hai mắt như cũ, dáng vẻ làm bộ như đang ngủ say.
Hắn cẩn thận nghe ngóng, trong phòng có tiếng hít thở của hai người.
Hô hấp rất nặng nề, hiển nhiên là nam tử, hơn nữa, hiển nhiên là nam tử không biết võ công.
Kỳ quái, là ai ở trong phòng hắn?
Đông Phong Túy lấy tư thế trước sau như một lười biếng của hắn, tính toán rời giường.
Thân thể vừa giật giật, lại nghe thấy thanh âm của Hỉ Thuận.
“Hoàng thượng, coi chừng, ngài không thể cử động.”
Đông Phong Túy nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Lúc này hắn đã thấy rõ, đứng ở trong phòng chính là hai tiểu thái giám bình thường phục thị hắn.
Hỉ Thuận đáp: “Hoàng thượng, Tiên phi nương nương đã giao qua, sau lưng ngài đang trọng thương, không thể di chuyển.”
Đông Phong Túy trong lòng xao động qua một tầng ấm áp.
Nha đầu kia, còn rất quan tâm của hắn chứ sao.
Đương nhiên, cũng có một chút áy náy, hắn lừa gạt Cổ Lạc Nhi thiện lương, chỉ để bản thân hưởng thụ.
Đáng tiếc, ấm áp cùng áy náy của hắn rất nhanh liền không còn nữa.
Đông Phong Túy hai cánh tay chống lên, định đứng dậy.
Lúc này, hắn mới phát hiện, hắn thế nhưng lại thẳng tuốt duy trì tư thế mặt hướng xuống ghé bên giường mà ngủ.
Bộ dáng này quá bất nhã.
Không ngờ, hắn còn chưa đứng dậy, Hỉ Thuận đã hấp tấp chạy đến, cuống cuồng ngăn cản hắn.
“Hoàng thượng, Tiên phi nương nương đã đặc biệt căn dặn, ngài không thể cử động. Hoàng thượng xin thứ tội, nô tài mạo phạm Long thể Hoàng thượng.”
Dứt lời áp chế đầu vai Đông Phong Túy.
Tiểu thái giám khác cũng áp chế chân hắn.
Đông Phong Túy vừa sợ vừa giận.
“Nô tài lớn mật, còn không mau buông tay.”
Hỉ Thuận “Phịch” quỳ xuống.
“Hoàng thượng, nô tài biết làm như vậy tội chết, nhưng là vì Long thể hoàng thượng an khang, nô tài chỉ có thể làm như vậy.”
Trong thanh âm hàm ẩn tiếng nức nở.
Đông Phong Túy nghi hoặc hỏi: “Tiên phi nương nương nói như thế nào?”
Hỉ Thuận đáp: “Tiên phi nương nương nói, hoàng thượng tối qua bị thương phía sau lưng, đau đớn vô cùng. Bởi vậy, nàng tuân theo mệnh lệnh của hoàng thượng để hoàng thượng dùng thánh dược trị thương. Nhưng dược này sau khi dùng qua không thể di chuyển, nếu không thương thế sẽ nặng thêm.”
Đông Phong Túy bắt đầu hoài nghi, Cổ Lạc Nhi phải chăng đã biết chân tướng, cố ý chỉnh hắn.
Ai đã nghe qua, thoa thuốc trị thương thì không thể di chuyển?
Cũng đâu phải tổn thương xương cốt.
Hỏi Hỉ Thuận: “Tiên phi nương nương nói nàng để trẫm dùng thuốc trị thương nào?”
“Lãnh sương cao.”
“Lãnh sương cao?”
Đông Phong Túy nghẹn ngào hỏi lại, thanh âm nâng thêm vài độ.
Cổ Lạc Nhi không biết lãnh sương cao là thứ gì, chẳng lẽ bọn Hỉ Thuận cũng không biết?
Điều này sao có thể?
Không thể tưởng tượng nổi nhìn ánh mắt Hỉ Thuận hàm chứa nhiệt lệ, hỏi lại hắn: “Hỉ Thuận, ngươi cũng đã biết lãnh sương cao là gì?”
Hỉ Thuận thành thành thật thật trả lời.
“Thoạt đầu, nô tài cho rằng đó là mỹ phẩm dưỡng da. Sau khi nghe xong Tiên phi nương nương giải thích, nô tài mới biết được, thì ra nó lại là một loại thánh phẩm trị thương.”
Đông Phong Túy càng nghe càng kinh hãi, Cổ Lạc Nhi lại nhắc đến lãnh sương cao với bọn Hỉ Thuận.
Tối qua nàng rõ ràng hoàn toàn không hề biết đến lãnh sương cao.
Mà nghe khẩu khí của Hỉ Thuận, nàng lại dường như có vẻ biết lãnh sương cao như lòng bàn tay.
“Sao lại là thánh phẩm trị thương?” Đông Phong Túy truy vấn.
Hỉ Thuận kỳ quái hỏi lại: “Hoàng thượng, ngài không biết sao? Tiên phi nói, là ngài nói cho nàng biết, đây là một loại thánh dược trị thương.”
Đông Phong Týy lại triệt tiêu hoài nghi ban đầu với Cổ Lạc Nhi.
Đúng vậy, tối hôm qua hắn có nói qua lời này.
Mục đích chính là muốn để Cổ Lạc Nhi đừng đi tìm ngự y.
Nhân tiện nữa, khiến cho nàng áy náy lo lắng một phen, phục thị chăm sóc hắn.
“Ừ.”
Đông Phong Túy qua loa trả lời.
Hỉ Thuận thở phào một cái.
“Hoàng thượng, cho nên, ngài không thể cử động. Tiên phi nương nương nói, ngài không lớn, ừm, có thể sẽ di chuyển, cho nên mới phái nô tài vào đây phục thị ngài.”
Đông Phong Túy thầm nghĩ, phục thì cái gì, là giám thị thì có.
Trong miệng hỏi: “Trẫm không lớn cái gì?”
Hỉ Thuận lanh lẹ miệng, không cách nào che giấu, đành phải nhỏ giọng nói ra nguyên lời của Cổ Lạc Nhi.
“Tiên phi nương nương nói, ngài không lớn, a, không lớn nghe lời, nhất định sẽ loạn động.”
Đông Phong Túy thấy hắn sợ tới mức không nhẹ, hòa ngôn duyệt sắc trấn an.
“Như vậy a. Thương thế của trẫm đã không có gì đáng ngại, có thể đứng dậy rồi.”
Hỉ Thuận nào dám buông tay, một mực đè lại Đông Phong Túy.
“Hoàng thượng, Tiên phi nương nương sớm đoán được ngài sẽ nói như vậy. Cho nên đặc biệt phân phó nô tài, vô luận như thế nào cũng phải ngăn ngài lại. Nàng nói, hiệu quả trị liệu của lãnh sương cao mặc dù tốt, nhưng có một khuyết điểm lớn nhất, chính là sau khi thoa lên không thể loạn động.”
Nghi vấn của Đông Phong Túy vừa tiêu xuống lại tăng trở lại.
Tối qua hắn lừa gạt Cổ Lạc Nhi nói lãnh sương cao là thánh dược trị thương không sai, nhưng chưa từng nói qua không thể cử động các loại a.
Tận tường gặng hỏi Hỉ Thuận, sáng nay Cổ Lạc Nhi đã cùng bọn hắn nói những gì.
Hỉ Thuận không nghi ngờ gì, thành thành thật thật trả lời.
Ban đầu hắn cũng rất kinh ngạc, tựa tín phi tín, tuyệt đối thật không ngờ lãnh sương cao còn có diệu dụng như này.
Nhưng khi hắn cùng tiểu thái giám khác tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy Đông Phong Túy ghé vào bên giường ngủ thì hắn liền tin.
Bởi vì, bình thường, hoàng thượng ngủ cho tới bây giờ đều nằm.
Chưa bao giờ nằm úp sấp?
Đông Phong Túy trong lòng sáng như tuyết.
Thì ra, nha đầu kia đã biết chân tướng, đặc biệt muốn chỉnh hắn.
Muốn để cho hắn ngoan ngoãn nằm lỳ trên giường, khiến cho hắn khó chịu.
Nàng cho rằng, phái hai nô tài là có thể làm gì được hắn sao?
Cổ Lạc Nhi a Cổ Lạc Nhi, ngươi cũng quá khờ dại rồi, quá coi thường trẫm.
Đáng tiếc, hắn lại đoán sai.
Cổ Lạc Nhi không hề xem thường hắn, tuyệt đối không.
Bởi vì, đang lúc Đông Phong Túy nghĩ mặc kệ hai tiểu thái giám bọn Hỉ Thuận khuyên can, kiên trì muốn rời giường, ngoài cửa truyền đến cao giọng thông báo của An Thụy.
“Thái hậu giá lâm ——”
Dư âm còn đang vang vọng trong không trung, vẻ mặt sợ hãi của thái hậu đã vọt tiến vào.
Đầu của Đông Phong Túy “Ong” một tiếng lớn.
Mẫu hậu nếu tin sàm ngôn của Cổ Lạc Nhi, vào đây gây rối, hắn hôm nay thật đúng là ăn đủ khó khăn.
Thái hậu xông vào phòng, nhìn thấy Đông Phong Túy đang bị hai tiểu thái giám đè lại, chật vật nhoài người trên giường, không lên tiếng mà nghẹn lại.
Không, phải là không lên tiếng trước khi gào khóc.
Không lên tiếng trước khi đấm ngực.
Còn có, không lên tiếng trước khi dậm chân.
“Hoàng nhi a, “
Thái hậu sau một hồi đấm ngực dậm chân vừa rơi lệ vừa đau lòng hô hoán.
“Nhanh, nhanh nằm sấp xuống. Không được phép đứng dậy.”
Đông Phong Túy nhức đầu nói: “Mẫu hậu, con không có việc gì rồi, thật sự, không tin người nhìn thử xem.”
Thái hậu sợ tới mức vội vàng kéo Hỉ Thuận ra, tự mình đè hắn lại.
Hắn còn chưa mở mắt, liền phát giác có gì không thích hợp.
Trong phòng có người.
Hơn nữa, không chỉ có một người.
Hành tẩu giang hồ dưỡng thành tính cảnh giác làm cho Đông Phong Túy vẫn nhắm hai mắt như cũ, dáng vẻ làm bộ như đang ngủ say.
Hắn cẩn thận nghe ngóng, trong phòng có tiếng hít thở của hai người.
Hô hấp rất nặng nề, hiển nhiên là nam tử, hơn nữa, hiển nhiên là nam tử không biết võ công.
Kỳ quái, là ai ở trong phòng hắn?
Đông Phong Túy lấy tư thế trước sau như một lười biếng của hắn, tính toán rời giường.
Thân thể vừa giật giật, lại nghe thấy thanh âm của Hỉ Thuận.
“Hoàng thượng, coi chừng, ngài không thể cử động.”
Đông Phong Túy nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Lúc này hắn đã thấy rõ, đứng ở trong phòng chính là hai tiểu thái giám bình thường phục thị hắn.
Hỉ Thuận đáp: “Hoàng thượng, Tiên phi nương nương đã giao qua, sau lưng ngài đang trọng thương, không thể di chuyển.”
Đông Phong Túy trong lòng xao động qua một tầng ấm áp.
Nha đầu kia, còn rất quan tâm của hắn chứ sao.
Đương nhiên, cũng có một chút áy náy, hắn lừa gạt Cổ Lạc Nhi thiện lương, chỉ để bản thân hưởng thụ.
Đáng tiếc, ấm áp cùng áy náy của hắn rất nhanh liền không còn nữa.
Đông Phong Túy hai cánh tay chống lên, định đứng dậy.
Lúc này, hắn mới phát hiện, hắn thế nhưng lại thẳng tuốt duy trì tư thế mặt hướng xuống ghé bên giường mà ngủ.
Bộ dáng này quá bất nhã.
Không ngờ, hắn còn chưa đứng dậy, Hỉ Thuận đã hấp tấp chạy đến, cuống cuồng ngăn cản hắn.
“Hoàng thượng, Tiên phi nương nương đã đặc biệt căn dặn, ngài không thể cử động. Hoàng thượng xin thứ tội, nô tài mạo phạm Long thể Hoàng thượng.”
Dứt lời áp chế đầu vai Đông Phong Túy.
Tiểu thái giám khác cũng áp chế chân hắn.
Đông Phong Túy vừa sợ vừa giận.
“Nô tài lớn mật, còn không mau buông tay.”
Hỉ Thuận “Phịch” quỳ xuống.
“Hoàng thượng, nô tài biết làm như vậy tội chết, nhưng là vì Long thể hoàng thượng an khang, nô tài chỉ có thể làm như vậy.”
Trong thanh âm hàm ẩn tiếng nức nở.
Đông Phong Túy nghi hoặc hỏi: “Tiên phi nương nương nói như thế nào?”
Hỉ Thuận đáp: “Tiên phi nương nương nói, hoàng thượng tối qua bị thương phía sau lưng, đau đớn vô cùng. Bởi vậy, nàng tuân theo mệnh lệnh của hoàng thượng để hoàng thượng dùng thánh dược trị thương. Nhưng dược này sau khi dùng qua không thể di chuyển, nếu không thương thế sẽ nặng thêm.”
Đông Phong Túy bắt đầu hoài nghi, Cổ Lạc Nhi phải chăng đã biết chân tướng, cố ý chỉnh hắn.
Ai đã nghe qua, thoa thuốc trị thương thì không thể di chuyển?
Cũng đâu phải tổn thương xương cốt.
Hỏi Hỉ Thuận: “Tiên phi nương nương nói nàng để trẫm dùng thuốc trị thương nào?”
“Lãnh sương cao.”
“Lãnh sương cao?”
Đông Phong Túy nghẹn ngào hỏi lại, thanh âm nâng thêm vài độ.
Cổ Lạc Nhi không biết lãnh sương cao là thứ gì, chẳng lẽ bọn Hỉ Thuận cũng không biết?
Điều này sao có thể?
Không thể tưởng tượng nổi nhìn ánh mắt Hỉ Thuận hàm chứa nhiệt lệ, hỏi lại hắn: “Hỉ Thuận, ngươi cũng đã biết lãnh sương cao là gì?”
Hỉ Thuận thành thành thật thật trả lời.
“Thoạt đầu, nô tài cho rằng đó là mỹ phẩm dưỡng da. Sau khi nghe xong Tiên phi nương nương giải thích, nô tài mới biết được, thì ra nó lại là một loại thánh phẩm trị thương.”
Đông Phong Túy càng nghe càng kinh hãi, Cổ Lạc Nhi lại nhắc đến lãnh sương cao với bọn Hỉ Thuận.
Tối qua nàng rõ ràng hoàn toàn không hề biết đến lãnh sương cao.
Mà nghe khẩu khí của Hỉ Thuận, nàng lại dường như có vẻ biết lãnh sương cao như lòng bàn tay.
“Sao lại là thánh phẩm trị thương?” Đông Phong Túy truy vấn.
Hỉ Thuận kỳ quái hỏi lại: “Hoàng thượng, ngài không biết sao? Tiên phi nói, là ngài nói cho nàng biết, đây là một loại thánh dược trị thương.”
Đông Phong Týy lại triệt tiêu hoài nghi ban đầu với Cổ Lạc Nhi.
Đúng vậy, tối hôm qua hắn có nói qua lời này.
Mục đích chính là muốn để Cổ Lạc Nhi đừng đi tìm ngự y.
Nhân tiện nữa, khiến cho nàng áy náy lo lắng một phen, phục thị chăm sóc hắn.
“Ừ.”
Đông Phong Túy qua loa trả lời.
Hỉ Thuận thở phào một cái.
“Hoàng thượng, cho nên, ngài không thể cử động. Tiên phi nương nương nói, ngài không lớn, ừm, có thể sẽ di chuyển, cho nên mới phái nô tài vào đây phục thị ngài.”
Đông Phong Túy thầm nghĩ, phục thì cái gì, là giám thị thì có.
Trong miệng hỏi: “Trẫm không lớn cái gì?”
Hỉ Thuận lanh lẹ miệng, không cách nào che giấu, đành phải nhỏ giọng nói ra nguyên lời của Cổ Lạc Nhi.
“Tiên phi nương nương nói, ngài không lớn, a, không lớn nghe lời, nhất định sẽ loạn động.”
Đông Phong Túy thấy hắn sợ tới mức không nhẹ, hòa ngôn duyệt sắc trấn an.
“Như vậy a. Thương thế của trẫm đã không có gì đáng ngại, có thể đứng dậy rồi.”
Hỉ Thuận nào dám buông tay, một mực đè lại Đông Phong Túy.
“Hoàng thượng, Tiên phi nương nương sớm đoán được ngài sẽ nói như vậy. Cho nên đặc biệt phân phó nô tài, vô luận như thế nào cũng phải ngăn ngài lại. Nàng nói, hiệu quả trị liệu của lãnh sương cao mặc dù tốt, nhưng có một khuyết điểm lớn nhất, chính là sau khi thoa lên không thể loạn động.”
Nghi vấn của Đông Phong Túy vừa tiêu xuống lại tăng trở lại.
Tối qua hắn lừa gạt Cổ Lạc Nhi nói lãnh sương cao là thánh dược trị thương không sai, nhưng chưa từng nói qua không thể cử động các loại a.
Tận tường gặng hỏi Hỉ Thuận, sáng nay Cổ Lạc Nhi đã cùng bọn hắn nói những gì.
Hỉ Thuận không nghi ngờ gì, thành thành thật thật trả lời.
Ban đầu hắn cũng rất kinh ngạc, tựa tín phi tín, tuyệt đối thật không ngờ lãnh sương cao còn có diệu dụng như này.
Nhưng khi hắn cùng tiểu thái giám khác tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy Đông Phong Túy ghé vào bên giường ngủ thì hắn liền tin.
Bởi vì, bình thường, hoàng thượng ngủ cho tới bây giờ đều nằm.
Chưa bao giờ nằm úp sấp?
Đông Phong Túy trong lòng sáng như tuyết.
Thì ra, nha đầu kia đã biết chân tướng, đặc biệt muốn chỉnh hắn.
Muốn để cho hắn ngoan ngoãn nằm lỳ trên giường, khiến cho hắn khó chịu.
Nàng cho rằng, phái hai nô tài là có thể làm gì được hắn sao?
Cổ Lạc Nhi a Cổ Lạc Nhi, ngươi cũng quá khờ dại rồi, quá coi thường trẫm.
Đáng tiếc, hắn lại đoán sai.
Cổ Lạc Nhi không hề xem thường hắn, tuyệt đối không.
Bởi vì, đang lúc Đông Phong Túy nghĩ mặc kệ hai tiểu thái giám bọn Hỉ Thuận khuyên can, kiên trì muốn rời giường, ngoài cửa truyền đến cao giọng thông báo của An Thụy.
“Thái hậu giá lâm ——”
Dư âm còn đang vang vọng trong không trung, vẻ mặt sợ hãi của thái hậu đã vọt tiến vào.
Đầu của Đông Phong Túy “Ong” một tiếng lớn.
Mẫu hậu nếu tin sàm ngôn của Cổ Lạc Nhi, vào đây gây rối, hắn hôm nay thật đúng là ăn đủ khó khăn.
Thái hậu xông vào phòng, nhìn thấy Đông Phong Túy đang bị hai tiểu thái giám đè lại, chật vật nhoài người trên giường, không lên tiếng mà nghẹn lại.
Không, phải là không lên tiếng trước khi gào khóc.
Không lên tiếng trước khi đấm ngực.
Còn có, không lên tiếng trước khi dậm chân.
“Hoàng nhi a, “
Thái hậu sau một hồi đấm ngực dậm chân vừa rơi lệ vừa đau lòng hô hoán.
“Nhanh, nhanh nằm sấp xuống. Không được phép đứng dậy.”
Đông Phong Túy nhức đầu nói: “Mẫu hậu, con không có việc gì rồi, thật sự, không tin người nhìn thử xem.”
Thái hậu sợ tới mức vội vàng kéo Hỉ Thuận ra, tự mình đè hắn lại.
Bình luận truyện