Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 97: Lại gặp được hắn 5
Bốn người bịt mặt lẳng lặng đứng, ánh mắt chằm chằm nhìn Cổ Lạc Nhi, chớp cũng không chớp một cái.
Cổ Nhạc nhi cũng không dám tiếp tục bắn ngân châm, hai bên cùng căng thẳng.
Trên đường nhỏ phi thường tĩnh lặng, một chút tiếng động cũng không có.
Trong rừng phía sau cũng không có thanh âm nào, không biết Nguyên Phương bọn hắn thế nào.
Cổ Lạc Nhi trong lòng không ngăn được sợ hãi.
Đột nhiên, sau đầu nàng truyền đến một tiếng gió thoảng, Cổ Lạc Nhi vội vàng xoay người, vặn cơ quan cơ nỏ hướng phía sau bắn tới.
Trước mắt nàng xuất hiện một bóng đen thật lớn, sau đó ngực giống bị thứ gì đó nặng nề đâm phải.
Lồng ngực Cổ Lạc Nhi đau đớn, thân thể không làm chủ được bay về phía sau.
Một khắc này, trong đầu nàng chỉ còn lại một ý nghĩ.
Xong rồi xong rồi, mệnh của Cổ Lạc Nhi nàng hôm nay tiễn ở chỗ này rồi.
Cổ Lạc Nhi lưu luyến mở to mắt, nhìn lên bầu trời xanh thẳm và ánh mặt trời rực rỡ.
Nàng muốn nhìn thế giới này thêm một lần cuối cùng.
Song, thân thể của nàng bỗng nhiên ngừng lại.
Không đợi cho nàng hiểu chuyện gì xảy ra, liền nghe bên tai truyền đến trận trận kinh hô.
“Đạp Tuyết công tử.”
“Không xong, Đạp Tuyết công tử xuất hiện, chúng ta mau rút lui.”
Tiếp theo, một thanh âm trầm thấp khàn khàn, nhưng lại vô cùng dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu nàng.
“Định rút lui sao? Muộn rồi.”
Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc này, trái tim Cổ Lạc Nhi giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng vội vàng xoay cổ.
Nàng thấy được, ngay tại trước mặt nàng, hiện ra một chiếc hắc sa.
Phía dưới hắc sa, mơ hồ có thể thấy được một đường cong duyên dáng của chiếc cằm.
Cổ Lạc Nhi ngây ngẩn nhìn Đạp Tuyết công tử, cho đến khi vài tiếng kêu thảm kéo lại suy nghĩ của nàng.
“Đừng giết bọn họ.”
Cổ Lạc Nhi rất muốn nói như vậy, bởi vì những người này chỉ là phụng mệnh đến đây giết người.
Hơn nữa, nàng đã giết ba người trong bọn hắn rồi.
Thế nhưng lồng ngực nàng cực kỳ đau đớn, lời nào cũng nói không được.
Cổ Lạc Nhi cố hết sức nghiêng đầu sang chỗ khác, muốn nhìn phía dưới một chút.
Lúc này, nàng mới phát hiện, nàng đang được Đạp Tuyết công tử ôm ở trong người.
“Đừng nhúc nhích, coi chừng vết thương.”
Thanh âm Đạp Tuyết công tử khàn khàn trầm thấp lại từ trên đầu Cổ Lạc Nhi vang lên.
Thanh âm của hắn rất lãnh đạm, nhưng trong lãnh đạm lại mơ hồ hàm chứa ân cần.
Cổ Lạc Nhi không dám cử động nữa.
Không chỉ bởi vì lời nói của Đạp Tuyết công tử, cũng bởi vì, chỉ cần nàng vừa động, ngực liền đau đớn như bị xé rách.
Cũng may, từ góc độ của nàng, cũng có thể nhìn thấy tình hình chung quanh.
Vừa rồi bốn người bịt mặt chắn trước mặt nàng đều ngã xuống đất, quằn quại rên rỉ, nhưng hiển nhiên vẫn chưa chết.
Cảnh vật trước mắt lung lay mấy cái, cho đến khi dừng lại, Cổ Lạc Nhi phát hiện, nàng đã được Đạp Tuyết mang vào bên trong rừng cây.
Lại là trận kêu thảm, sau đó trên cây ngã xuống mấy hắc y nhân che mặt theo thường lệ.
Trên mặt đất truyền đến tiếng rên rỉ liên tiếp.
Đạp Tuyết công tử ôm Cổ Lạc Nhi, đi về phía trước vài bước, sau đó ngừng lại.
Ngồi nửa người xuống, đặt Cổ Lạc Nhi trên đùi hắn, một tay ôm lấy nàng.
Cổ Lạc Nhi thấy được, tay kia của hắn bắt lấy tay Nguyên Phương cùng thị vệ khác, giữ bắt mạch, vạch mí mắt của bọn hắn.
Nguyên Phương cùng người thị vệ kia ngã trên đất, nhắm mắt, không rõ sống hay chết.
Cổ Lạc Nhi khẩn trương nhìn Đạp Tuyết công tử.
Nhưng khổ nỗi ngực đau dữ dội, không cách nào mở miệng nói chuyện.
Đạp Tuyết công tử giống như hiểu lo lắng trong lòng nàng, nói cho nàng biết.
“Bọn họ không có việc gì, chỉ là trúng mê hương.”
Ôm Cổ Lạc Nhi đứng lên, lạnh giọng phân phó: “Cho bọn hắn ăn giải dược.”
Một người bịt mặt trong đó leo đến trước mặt hai người Nguyên Phương, đem giải dược cho bọn hắn ăn xong.
Hai thị vệ mê mẩn trừng trừng mở to mắt, vừa nhìn thấy Cổ Lạc Nhi liền kêu to.
“Nương nương, ngài không sao chứ?”
Sau đó mới nhìn thấy Đạp Tuyết công tử đang ôm Cổ Lạc Nhi.
Kinh ngạc hỏi: “Đạp Tuyết công tử? Là ngươi đã cứu chúng ta?”
Đạp Tuyết công tử không để ý tới bọn họ, nói: “Bọn họ không có việc gì rồi, không cần phải lo lắng.”
Giống như tự nói, lại giống đang nói với Cổ Lạc Nhi.
Sau đó, hắn ngẩng đầu, dùng thanh âm tột cùng lạnh lẽo nói: “Trở về nói cho chủ tử các ngươi biết, Tiên phi nương nương và Minh Châu lâu được ta bảo vệ, từ nay về sau hắn còn dám làm xằng làm bậy, coi chừng mạng chó của hắn.”
“Dạ, vâng.”
Người bịt mặt kinh hồn bạt vía trả lời.
Giống như thấy được đường sống từ trong miệng Đạp Tuyết công tử, trong mắt bọn hắn không khỏi đều toát ra thần sắc mong ngóng chờ đợi.
Đạp Tuyết công tử lạnh lùng quát: “Cút cả đi.”
Người bịt mặt chỉ mong câu nói này, bất chấp trả lời, bất chấp đau đớn trên người, vừa lăn vừa bò chuồn khỏi.
Còn không nhớ mang theo ba thi thể bị Cổ Lạc Nhi dùng cơ nỏ giết chết kia đi.
Chỉ một thoáng, trong rừng cây lại khôi phục yên tĩnh.
Chỉ có chim chóc kinh hãi còn đang lượn vòng trên không.
Nguyên Phương vịn thân cây đứng dậy, ôm quyền hướng phía Đạp Tuyết công tử.
“Đa tạ công tử, ân huệ này của công tử, Nguyên Phương khắc ghi trong lòng. Thỉnh công tử trả nương nương lại cho bọn ta.”
Đạp Tuyết công tử cúi đầu nhìn Cổ Lạc Nhi một chút, nói: “Nàng bị thương, ta trước mang nàng đi chữa thương. Các ngươi trở về, sau đó ta sẽ đưa nàng trở lại Minh Châu lâu.”
Không đợi Nguyên Phương trả lời, hắn đã ôm Cổ Lạc nhi, chớp mắt đã biến mất bên ngoài rừng cây.
Cổ Lạc Nhi chỉ cảm thấy gió vù vù thổi bên tai, khăn che mặt màu đen của Đạp Tuyết công tử lướt nhẹ trên cổ cùng trước ngực nàng.
Thế nhưng, nàng vẫn không nhìn thấy mặt hắn.
Rất nhanh, Đạp Tuyết công tử mang theo Cổ Lạc Nhi tới một sơn cốc bị che phủ.
Phía trước sơn cốc là một vách núi, không cao lắm, nhưng rất dốc.
Đạp Tuyết công tử ngẩng lên quan sát, vọt người bay lên.
Cho đến khi hắn dừng lại, chân đạp lên mặt đất, Cổ Lạc Nhi mới phát hiện, ở giữa vách núi này có một nơi lõm vào.
Dừng lại ở nơi này chữa thương, hoàn toàn không cần lo lắng bị người khác phát hiện.
Cổ Lạc Nhi rất muốn hỏi hắn một chút, hắn rất hiểu rõ địa hình ở đây sao?
Nếu không làm sao lại biết rõ ở đây có nơi tốt như thế này?
Đạp Tuyết công tử ngồi xuống, đặt Cổ Lạc Nhi ngang trên đùi, một tay ôm, tay kia kéo vạt áo trước ngực nàng.
Cổ Lạc Nhi xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Đưa tay muốn ngăn hắn lại, nhưng tay vừa mới động đậy, ngực liền đau khiến nàng trực tiếp hít hơi lạnh.
Đạp Tuyết công tử lại không chút nào nương tay kéo áo ngoài của Cổ Lạc Nhi ra.
Thấy thế nhẹ nhàng nói ra: “Ta không có ý khinh bạc nàng, chỉ là giúp nàng trị thương.”
Cổ Lạc Nhi liền không giãy dụa nữa.
Dù sao nàng cũng đến từ thời không tương đối cởi mở, tại thời không của nàng, có cả bác sĩ phụ khoa là nam nữa.
Đạp Tuyết công tử nói không sai, hắn hiện tại chỉ là đại phu, đang giúp nàng trị thương.
Nhưng mà, vì sao khi hắn thanh minh quan hệ, trong lòng nàng lại mơ hồ có một chút mất mát đây?
Cổ Nhạc nhi cũng không dám tiếp tục bắn ngân châm, hai bên cùng căng thẳng.
Trên đường nhỏ phi thường tĩnh lặng, một chút tiếng động cũng không có.
Trong rừng phía sau cũng không có thanh âm nào, không biết Nguyên Phương bọn hắn thế nào.
Cổ Lạc Nhi trong lòng không ngăn được sợ hãi.
Đột nhiên, sau đầu nàng truyền đến một tiếng gió thoảng, Cổ Lạc Nhi vội vàng xoay người, vặn cơ quan cơ nỏ hướng phía sau bắn tới.
Trước mắt nàng xuất hiện một bóng đen thật lớn, sau đó ngực giống bị thứ gì đó nặng nề đâm phải.
Lồng ngực Cổ Lạc Nhi đau đớn, thân thể không làm chủ được bay về phía sau.
Một khắc này, trong đầu nàng chỉ còn lại một ý nghĩ.
Xong rồi xong rồi, mệnh của Cổ Lạc Nhi nàng hôm nay tiễn ở chỗ này rồi.
Cổ Lạc Nhi lưu luyến mở to mắt, nhìn lên bầu trời xanh thẳm và ánh mặt trời rực rỡ.
Nàng muốn nhìn thế giới này thêm một lần cuối cùng.
Song, thân thể của nàng bỗng nhiên ngừng lại.
Không đợi cho nàng hiểu chuyện gì xảy ra, liền nghe bên tai truyền đến trận trận kinh hô.
“Đạp Tuyết công tử.”
“Không xong, Đạp Tuyết công tử xuất hiện, chúng ta mau rút lui.”
Tiếp theo, một thanh âm trầm thấp khàn khàn, nhưng lại vô cùng dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu nàng.
“Định rút lui sao? Muộn rồi.”
Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc này, trái tim Cổ Lạc Nhi giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng vội vàng xoay cổ.
Nàng thấy được, ngay tại trước mặt nàng, hiện ra một chiếc hắc sa.
Phía dưới hắc sa, mơ hồ có thể thấy được một đường cong duyên dáng của chiếc cằm.
Cổ Lạc Nhi ngây ngẩn nhìn Đạp Tuyết công tử, cho đến khi vài tiếng kêu thảm kéo lại suy nghĩ của nàng.
“Đừng giết bọn họ.”
Cổ Lạc Nhi rất muốn nói như vậy, bởi vì những người này chỉ là phụng mệnh đến đây giết người.
Hơn nữa, nàng đã giết ba người trong bọn hắn rồi.
Thế nhưng lồng ngực nàng cực kỳ đau đớn, lời nào cũng nói không được.
Cổ Lạc Nhi cố hết sức nghiêng đầu sang chỗ khác, muốn nhìn phía dưới một chút.
Lúc này, nàng mới phát hiện, nàng đang được Đạp Tuyết công tử ôm ở trong người.
“Đừng nhúc nhích, coi chừng vết thương.”
Thanh âm Đạp Tuyết công tử khàn khàn trầm thấp lại từ trên đầu Cổ Lạc Nhi vang lên.
Thanh âm của hắn rất lãnh đạm, nhưng trong lãnh đạm lại mơ hồ hàm chứa ân cần.
Cổ Lạc Nhi không dám cử động nữa.
Không chỉ bởi vì lời nói của Đạp Tuyết công tử, cũng bởi vì, chỉ cần nàng vừa động, ngực liền đau đớn như bị xé rách.
Cũng may, từ góc độ của nàng, cũng có thể nhìn thấy tình hình chung quanh.
Vừa rồi bốn người bịt mặt chắn trước mặt nàng đều ngã xuống đất, quằn quại rên rỉ, nhưng hiển nhiên vẫn chưa chết.
Cảnh vật trước mắt lung lay mấy cái, cho đến khi dừng lại, Cổ Lạc Nhi phát hiện, nàng đã được Đạp Tuyết mang vào bên trong rừng cây.
Lại là trận kêu thảm, sau đó trên cây ngã xuống mấy hắc y nhân che mặt theo thường lệ.
Trên mặt đất truyền đến tiếng rên rỉ liên tiếp.
Đạp Tuyết công tử ôm Cổ Lạc Nhi, đi về phía trước vài bước, sau đó ngừng lại.
Ngồi nửa người xuống, đặt Cổ Lạc Nhi trên đùi hắn, một tay ôm lấy nàng.
Cổ Lạc Nhi thấy được, tay kia của hắn bắt lấy tay Nguyên Phương cùng thị vệ khác, giữ bắt mạch, vạch mí mắt của bọn hắn.
Nguyên Phương cùng người thị vệ kia ngã trên đất, nhắm mắt, không rõ sống hay chết.
Cổ Lạc Nhi khẩn trương nhìn Đạp Tuyết công tử.
Nhưng khổ nỗi ngực đau dữ dội, không cách nào mở miệng nói chuyện.
Đạp Tuyết công tử giống như hiểu lo lắng trong lòng nàng, nói cho nàng biết.
“Bọn họ không có việc gì, chỉ là trúng mê hương.”
Ôm Cổ Lạc Nhi đứng lên, lạnh giọng phân phó: “Cho bọn hắn ăn giải dược.”
Một người bịt mặt trong đó leo đến trước mặt hai người Nguyên Phương, đem giải dược cho bọn hắn ăn xong.
Hai thị vệ mê mẩn trừng trừng mở to mắt, vừa nhìn thấy Cổ Lạc Nhi liền kêu to.
“Nương nương, ngài không sao chứ?”
Sau đó mới nhìn thấy Đạp Tuyết công tử đang ôm Cổ Lạc Nhi.
Kinh ngạc hỏi: “Đạp Tuyết công tử? Là ngươi đã cứu chúng ta?”
Đạp Tuyết công tử không để ý tới bọn họ, nói: “Bọn họ không có việc gì rồi, không cần phải lo lắng.”
Giống như tự nói, lại giống đang nói với Cổ Lạc Nhi.
Sau đó, hắn ngẩng đầu, dùng thanh âm tột cùng lạnh lẽo nói: “Trở về nói cho chủ tử các ngươi biết, Tiên phi nương nương và Minh Châu lâu được ta bảo vệ, từ nay về sau hắn còn dám làm xằng làm bậy, coi chừng mạng chó của hắn.”
“Dạ, vâng.”
Người bịt mặt kinh hồn bạt vía trả lời.
Giống như thấy được đường sống từ trong miệng Đạp Tuyết công tử, trong mắt bọn hắn không khỏi đều toát ra thần sắc mong ngóng chờ đợi.
Đạp Tuyết công tử lạnh lùng quát: “Cút cả đi.”
Người bịt mặt chỉ mong câu nói này, bất chấp trả lời, bất chấp đau đớn trên người, vừa lăn vừa bò chuồn khỏi.
Còn không nhớ mang theo ba thi thể bị Cổ Lạc Nhi dùng cơ nỏ giết chết kia đi.
Chỉ một thoáng, trong rừng cây lại khôi phục yên tĩnh.
Chỉ có chim chóc kinh hãi còn đang lượn vòng trên không.
Nguyên Phương vịn thân cây đứng dậy, ôm quyền hướng phía Đạp Tuyết công tử.
“Đa tạ công tử, ân huệ này của công tử, Nguyên Phương khắc ghi trong lòng. Thỉnh công tử trả nương nương lại cho bọn ta.”
Đạp Tuyết công tử cúi đầu nhìn Cổ Lạc Nhi một chút, nói: “Nàng bị thương, ta trước mang nàng đi chữa thương. Các ngươi trở về, sau đó ta sẽ đưa nàng trở lại Minh Châu lâu.”
Không đợi Nguyên Phương trả lời, hắn đã ôm Cổ Lạc nhi, chớp mắt đã biến mất bên ngoài rừng cây.
Cổ Lạc Nhi chỉ cảm thấy gió vù vù thổi bên tai, khăn che mặt màu đen của Đạp Tuyết công tử lướt nhẹ trên cổ cùng trước ngực nàng.
Thế nhưng, nàng vẫn không nhìn thấy mặt hắn.
Rất nhanh, Đạp Tuyết công tử mang theo Cổ Lạc Nhi tới một sơn cốc bị che phủ.
Phía trước sơn cốc là một vách núi, không cao lắm, nhưng rất dốc.
Đạp Tuyết công tử ngẩng lên quan sát, vọt người bay lên.
Cho đến khi hắn dừng lại, chân đạp lên mặt đất, Cổ Lạc Nhi mới phát hiện, ở giữa vách núi này có một nơi lõm vào.
Dừng lại ở nơi này chữa thương, hoàn toàn không cần lo lắng bị người khác phát hiện.
Cổ Lạc Nhi rất muốn hỏi hắn một chút, hắn rất hiểu rõ địa hình ở đây sao?
Nếu không làm sao lại biết rõ ở đây có nơi tốt như thế này?
Đạp Tuyết công tử ngồi xuống, đặt Cổ Lạc Nhi ngang trên đùi, một tay ôm, tay kia kéo vạt áo trước ngực nàng.
Cổ Lạc Nhi xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Đưa tay muốn ngăn hắn lại, nhưng tay vừa mới động đậy, ngực liền đau khiến nàng trực tiếp hít hơi lạnh.
Đạp Tuyết công tử lại không chút nào nương tay kéo áo ngoài của Cổ Lạc Nhi ra.
Thấy thế nhẹ nhàng nói ra: “Ta không có ý khinh bạc nàng, chỉ là giúp nàng trị thương.”
Cổ Lạc Nhi liền không giãy dụa nữa.
Dù sao nàng cũng đến từ thời không tương đối cởi mở, tại thời không của nàng, có cả bác sĩ phụ khoa là nam nữa.
Đạp Tuyết công tử nói không sai, hắn hiện tại chỉ là đại phu, đang giúp nàng trị thương.
Nhưng mà, vì sao khi hắn thanh minh quan hệ, trong lòng nàng lại mơ hồ có một chút mất mát đây?
Bình luận truyện