Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia

Chương 37



"Sao?" Hắn nhíu mày cười khẽ một tiếng, nhưng không nói gì nữa.

"Thất gia, ngài nói xem, nữ tử như Đạm Tuyết sẽ yêu thích nam nhân như thế nào?" Tịch Nhan không hề chớp mắt nhìn hắn, tựa hồ hắn không nói ra đáp án là không được.

"Ta làm sao biết được." Hắn dường như không muốn tiếp tục thảo luận về đề tài này nữa, bỗng nhiên cúi đầu, để sát vào tai nàng,"Quản người khác làm gì, tốt hơn là nghĩ cho bản thân trước...... Tối nay, ta đến phòng nàng được không?"

Sau khi hồi phủ, Hoàng Phủ Thanh Vũ đến dục phòng tắm rửa thay quần áo, để lại Tịch Nhan một thân một mình ngồi trong phòng, lẳng lặng nhìn dung nhan xấu xí trong gương.

Khó coi như vậy, làm cho người ta sợ hãi như vậy, lúc trước có thể làm cho Hoàng Phủ Thanh Hoành sợ tới mức chạy trối chết, vì sao Hoàng Phủ Thanh Vũ lại không thèm quan tâm? Vết thương trên mặt này, ngay cả chính nàng nhìn còn cảm thấy trong lòng run sợ, mà hắn lại lần nữa yêu cầu nàng ở trước mặt hắn không cần lấy khăn che mặt. Mà mỗi khi hắn nhìn ánh mắt của nàng, lại làm cho nàng thấy giật mình chột dạ, giống như khuôn mặt của nàng vẫn còn nhan sắc chim sa cá lặn lúc trước......

Tịch Nhan thật sự có chút hỗn loạn, lại chợt nhớ tới Đạm Tuyết. Một người lãnh tâm lãnh tình như vậy, không chịu gọi Hoàng Phủ Thanh Vũ là Thất ca, có lẽ đó là bởi vì nàng không chịu thừa nhận mình là đệ muội của hắn? Lời nói với nàng trước khi rời đi chỉ là mang vẻ bề ngoài mà thôi, là vì Hoàng Phủ Thanh Vũ cố ý đóng vai vợ chồng ân ái với nàng sao?

Tịch Nhan lẳng lặng suy tư, cơ hồ nhận ra sự thật kia -- Đạm Tuyết, chắc hẳn là tồn tại tình cảm bất thường với Hoàng Phủ Thanh Vũ?

Cửa phòng mở ra, xe lăn Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi tiến vào, Tịch Nhan nghiêng đầu nhìn hắn bỗng nhiên giật mình.

Hắn quả thật là nam tử tuấn mỹ nhất mà nàng từng gặp, nhất là sau khi tắm rửa, tẩm y màu trắng, dung mạo càng thêm tuấn mỹ, đôi mắt đen tuyền thâm thúy, ôn nhu như nước --

Đợi đến khi Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại ý thức bản thân đang nghĩ gì, bất ngờ hắn đi tới trước mặt nàng, mang theo nụ cười nhìn nàng. Trên mặt Tịch Nhan đột nhiên nóng lên, vội vàng đứng dậy: "Thời gian đã trễ như vậy......"

Nàng vừa nói vừa đi về phía giường, muốn tránh đi hắn, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đột nhiên đưa tay giữ nàng lại, thân mình Tịch Nhan khống chế không được mất thăng bằng, ngã vào trong lòng hắn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenbathu.net

Bốn mắt nhìn nhau, Tịch Nhan âm thầm kêu khổ, mạnh mẽ khắc chế một cổ rung động không hiểu trong lòng mình, cố đem ánh mắt trở lại trạng thái bình tĩnh, muốn đứng dậy, tay hắn lại đột nhiên xoa mặt của nàng, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Nghe vậy, Tịch Nhan không thể cử động nổi.

Tay hắn tiếp tục vuốt ve vết sẹo trên mặt nàng, , bỗng nhiên cúi đầu bật cười: "Vết sẹo này, tựa hồ có dấu hiệu bong ra, có lẽ là có thể lành lại rồi?"

Trong lòng Tịch Nhan nhất thời đại động, cuống quít muốn che lại vết thương kia, cũng không ngờ mặt hắn đột nhiên cúi xuống, thuận thế che lại môi của nàng.

Tịch Nhan có chút thất thần, mở to hai mắt nhìn gương mặt tuấn lãng phi phàm trước mắt, rõ ràng cảm giác được hắn chậm rãi mở đôi môi đang mím chặt của nàng, nhưng nàng không có khí lực chống cự lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện