Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời

Chương 46: Hiện tại (20)



Có lẽ vì phong cảnh sơn thủy hữu tình ở Yên Xuyên rất dễ dàng thanh lọc thế giới nội tâm của con người, nên cô không còn nghĩ ngợi sâu về cái “giá trị” mà Kỷ Thành Minh nhắc đến, thậm chí cô còn tự gắn liền hai chữ cái đó với cái tên Kỷ Thành Minh, hẳn điều đó càng khẳng định rõ ràng phẩm chất của anh ta. Khi nội tâm trở nên thanh thản, cô lại nghĩ về những chuyện thật lâu đã không còn nhớ đến.

Thế giới thật là rộng lớn, nhưng cũng quá đỗi nhỏ bé.

Rất rất lâu trước đây, cô cũng từng sống ở Nam Thành, sau đó cô được chuyển đến Đông Xuyên. Tất cả mọi chuyện dường như đã được gắn kết với nhau, như số trời đã định sẵn.

Có nhiều người phóng đại việc chuyển nhà như mội đại sự lớn trong đời, nhưng lại có nhiều người lại cực kỳ bình thản vô ưu đối với việc chuyển nhà ấy. Đó đều là những suy nghĩ chân thật trong nhân sinh của con người.

Sau khi xem xét lại thời điểm Kỷ Thành Minh đến Đông Xuyên, rồi nhìn lại thời gian cụ thể Hướng Tư Gia chuyển đến Đông Xuyên.

Cô cảm thấy sáng tỏ rất nhiều điều.

Cho đến tận khi tinh thần Ngô Tĩnh Văn trở nên điên loạn, bà vẫn nhớ rõ cần phải chuyển nhà.

Bà định đến thành phố nơi người bà yêu thương đang sống.

Đối với rất nhiều người, mối tình đầu chẳng qua chỉ là một mối giao tình qua lại lẫn nhau, sau khi chia tay bỗng nhiên nhớ về nó mà thở dài oán trách đôi chút, nhưng đối với rất nhiều người, đó lại là kiếp nạn của cả cuộc đời.

Trong cuộc sống, luôn có những cuộc tình tan vỡ, nhưng cũng có biết bao đôi nam nữ si tình.

Cô nhắm mắt lại, cô không hi vọng đây sẽ là kiếp nạn của cả cuộc đời cô.

Mối tình đầu là gì nhỉ? Là lật lại một cuốn album cũ, tìm lại được bóng dáng xưa sau nhiều năm xa cách. Nhưng đến khi không thể hình dung chính xác bóng hình gương mặt thân thương ấy nữa, thời gian trôi qua như ảo ảnh, ta chỉ còn có thể truy tìm lại dấu vết của mối tình đầu ấy mà thôi.

Mấy ngày nay, họ đều ở trong khách sạn, ngày nào Kỷ Thành Minh cũng có việc phải đi ra ngoài, nên cô rất thoải mái và rảnh rang.

Sự nhàn rỗi này cứ tiếp diễn cho đến khi Kỷ Thành Minh đến lôi cô đi thử quần áo.

Họ vẫn đến bị thự sang trọng đó, cả gia đình họ Lộ đều sống tại đây, trong gia tộc họ Lộ đều có gia huy riêng biệt, còn về phần họ có thật sự ở đây hay không chẳng ai buồn tìm hiểu nghiên cứu sâu hơn.

Lần trước tiếp đón họ là Lộ Ngang Thịnh, lần này vẫn là Lộ Ngang Thịnh như cũ.

Nhưng có thêm một đôi phụ lão.

Kỷ Thành Minh vào trước, cô theo sau anh một bước chân.

- Bác trai, bác gái, đã lâu không gặp. – Kỷ Thành Minh đứng trước mặt hai ông bà, mỉm cười chào hỏi.

- Lâu lắm mới được gặp Thành Minh. Trên sách báo đều đăng tràn ngập các tin tức và hình ảnh về thành công và tên tuổi cháu, lần nào cũng phải khiến chúng ta vỗ tay tán thưởng. – Ông Lộ Quản Giao lại ngẩng đầu thoáng nhìn về phía con trai mình. – Ngang Thịnh, phải học tập Thành Minh nhiều vào.

- Xin hai bác đừng khiêm tốn, cháu còn phải học tập Ngang Thịnh nhiều, không ngại chỉ bảo thêm cho cháu ạ.

- Đương nhiên là tôi không ngại. – Lộ Ngang Thịnh nhẹ nhàng vuốt cằm.

Bà Diệp Tình, mẹ Lộ Ngang Thịnh đang ngồi kề bên lại nhìn về phía Kỷ Niệm Hi đứng sau lưng Kỷ Thành Minh với ánh mắt đầy ý cười.

Kỷ Thành Minh kéo Kỷ Niệm Hi lại gần:

- Đây là em gái cháu, lần đầu ra ngoài nên hơi sợ người lạ, hi vọng hai bác không để tâm ạ.

Trong lòng cô thầm trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười:

- Cháu chào bác trai, bác gái ạ.

Bà Diệp Tình kéo Kỷ Niệm Hi lại gần, gật đầu:

- Đúng là một kỳ nữ trong thiên hạ.

Lộ Ngang Thịnh trợn mắt:

- Hai người là anh em… nhưng chẳng giống nhau chút nào.

Kỷ Thành Minh thản nhiên đáp lại:

- Mọi người đều nói hai anh em chúng tôi, một người lớn lên giống cha, một người lại giống mẹ.

Mắt Lộ Ngang Thịnh hơi híp lại, anh không muốn chấp nhất thêm về đề tài này.

Cuối cùng Kỷ Niệm Hi cũng biết được cảm giác trở thành nhân vật trung tâm là như thế nào. Ông Lộ Quản Giao và bà Diệp Tình đều đặt toàn bộ sự chú ý lên người cô, mọi đề tài rất tự nhiên cũng xoay quanh cô, kể cả việc dạo này cô không còn đến trường, cô đang làm việc gì, Kỷ Thành Minh đều giúp cô kể tường tận, còn cô lại không thể nói ra sự thật phía sau.

Lộ Ngang Thịnh tỏ ra không liên quan đến mình, vẫn bình thản ăn cơm, cũng không xen vào nửa câu.

Bữa cơm hôm đó diễn ra thật ký quái.

Biểu hiện của Kỷ Thành Minh lại khá tự đắc.

- Niệm Hi mới tới đây, vẫn chưa biết hết quang cảnh nơi này, Ngang Thịnh, con đưa Niệm Hi ra ngoài thăm thú một chút nhé.

Bà Diệp Tình bỗng mỉm cười nói.

Lộ Ngang Thịnh đứng dậy, nhìn Kỷ Niệm Hi:

- Thật vinh hạnh cho tôi.

Kỷ Thành Minh chỉ mỉm cười nhìn theo hai bóng người đang khuất dần, tiếp tục cùng trò chuyện với ông Lộ Quản Giao.

Kỷ Niệm Hi đi theo sau Lộ Ngang Thịnh, khu biệt thự sa hoa này có đặc điểm, các phòng ở đây đều không quá lớn, nhưng khuôn viên bên ngoài lại vô cùng rộng rãi, thậm chí còn có một khu rừng nhân tạo nho nhỏ phía sau. Đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách xa xa, quả là một thiết kế đẹp tựa như thế ngoại đào nguyên.

Lộ Ngang Thịnh chỉ về phía khu nhà phía xa:

- Đó là nhà chú hai tôi.

Cô nhìn qua, khu nhà được xây khá thấp, mang theo hơi thở thiên nhiên:

- Hẳn bên kia là nhà chú ba anh nhỉ?

Anh gật đầu, tùy tiện tiếp chuyện:

- Kỷ tiểu thư có vẻ khá hiểu biết về gia đình tôi.

- Nếu anh trai tôi đã đưa tôi đến đây, tất nhiên sẽ dặn dò đôi chút. – Giọng cô thật nhẹ nhàng đầy kính ngữ, cô đang cố thể hiện phong thái tao nhã thanh tĩnh của Kỷ tiểu thư, đây chính là giá trị lợi dụng cuối cùng mà Kỷ Thành Minh từng nói với cô, ý định để cô kết thân với nhà họ Lộ bằng thân phận của Kỷ Niệm Hi đây.

Không phải là không hiểu, nhưng nếu hiện tại cô đã bị trói vào cái dây thừng này, cô đành phải cố gắng làm thật tốt vậy.

Lộ Ngang Thịnh trợn mắt nhìn cô:

- Cô thật sự là em gái của Kỷ Thành Minh á?

- Có cần xét nghiệm DNA không? – Giọng cô vô cùng thoải mái.

- Chẳng qua tôi thấy hai người có tướng phu thê hơn.

- Tam thiếu gia, lời nói của anh thật loạn luân đấy, tôi coi đó chỉ là một câu nói đùa thôi nhé.

Lộ Ngang Thịnh híp mắt, vốn định công kích từ phía cô, nhưng thật không ngờ đây lại là một người ăn nói vô cùng cẩn trọng. Người ta vẫn khen Kỷ Thành Minh rất biết tìm kiếm nhân tài, hóa ra đây không phải là tâng bốc suông nhỉ.

- Chẳng qua nghe nói Kỷ tiểu thư vẫn đang theo học đại học năm thứ hai, cho nên…

- Trông tôi già đến vậy ư? Chẳng lẽ chẳng có chút dáng vẻ sinh viên nào à?

Không thể phủ nhận, đành phải hùa theo tán dương vậy:

- Tôi thật không thể tin được một sinh viên lại có dáng vẻ phóng khoáng đầy tự tin và khí chất tao nhã như Kỷ Tiểu Thư đây.

Lời tâng bốc này khiến người nghe chẳng thể thoải mái.

Nếu như Kỷ Niệm Hi cô thật sự có thể may mắn được gả cho Lộ Ngang Thịnh, theo như lời người khác mà nói, hẳn là phúc phận ba đời nhà cô rồi.

Thật khôi hài, nhưng diễn vẫn cứ phải diễn tiếp.

- Tam thiếu gia luôn biết cách khích lệ người khác vậy ư?

- Rất ít khi. – Lộ Ngang Thịnh hơi híp mắt lại. – Cô là người đầu tiên đấy.

Nhìn xem, người đàn ông này là loại động vật gì, chỉ cần bâng quơ nhẹ nhàng vài câu đã có thể khiến phụ nữ nảy sinh những ý nghĩ kỳ quái rồi.

- A… Hóa ra tam thiếu gia đây lại thật lòng với tôi như vậy? Một khi đã như vậy….

Cô cúi xuống, vờ thẹn thùng.

Sắc mặt Lộ Ngang Thịnh tối xầm lại, anh đánh giá lại cô một lần nữa, anh thật không ngờ lại bị một con bé như cô dắt mũi, không biết đây là do phương pháp huấn luyện của Kỷ Thành Minh hay là do gien Kỷ gia quá tốt nữa.

- Ừ? - Cô ngẩng đầu, mở to mắt, đầy mê hoặc.

Lộ Ngang Thịnh quay đầu, ho khan:

- Kỷ tiểu thư nói vậy hình như có phần quá dễ dãi với tình yêu rồi.

Cô gật đầu, không hề do dự:

- Không thể ở bên cạnh người mình yêu, tâm trạng này, hẳn anh rất biết.

Cô đang tính toán, Kỷ Thành Minh đến đây hẳn là để đoạt lấy miếng thịt béo bở trên tay Lộ Ngang Thịnh, vì vậy nhất định phải dồn Lộ Ngang Thịnh phải nổi nóng mới có khả năng thành công.

Người ta đồn rằng, Kỷ Thành Minh không bao giờ bỏ qua một khi cơ hội trong trong tầm với.

Lần này, nhất định càng không.

- Cha tôi từng nói, đàn ông chí ở bốn phương. – Chứ không phải đặt trong chuyện nam nữ.

Nên không cần phải lấy tình yêu ra để thuyết phục cô.

Nói xong lời này, hai người lâm vào tình trạng im lặng.

Lộ Ngang Thịnh nhìn cô từ đầu đến cuối, suốt cuộc đời này, anh thật sự chưa bao giờ phải tỏ ra kinh ngạc trước mặt một người con gái nào đến thế, anh cũng không hề ngượng ngùng về điều này, cảm giác này thật khiến anh phải hoài niệm, có một người cũng từng luôn không hề kiêng nể gì anh như thế.

- Quay về nói với “ông anh” của cô, hãy đến thương thảo điều kiện với tôi.

Dùng kết hôn để ép anh phải buông tay, chiêu này của Kỷ Thành Minh thật âm hiểm, nhưng trên thương trường để đạt được mục đích, có ai quan tâm anh ta dùng chiêu trò gì phía sau đâu.

Cô nhẹ nhàng cười:

- Vì sao? Tôi có gì không được nào? Có lẽ chỉ cần cưới tôi, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện anh qua lại với người phụ nữ khác đâu.

Người phụ nữ khác là ám chỉ người đẹp bị thương hôm đó.

Lộ Ngang Thịnh ngước nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời:

- Suốt đời này, tôi không muốn tổn thương cô ấy.

Trái tim cô khẽ rung động, một sự rung động mãnh liệt ùa về.

Kiểu người như họ lại có thể nói ra một câu nói như vậy, hẳn đây là những lời thật lòng.

Nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì thêm.

Những ngôi sao vẫn lấp lánh trên bầu trời rộng lớn. Có ai đó đang đứng chờ bên cạnh lén lút nghe trộm cũng chậm rãi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện