Ai Sợ Ai
Chương 3-1
Chu Thúc nghe Ân Dao hỏi như thế thì thoáng sững sờ, không ngờ cô lại hỏi chuyện này. Mặc dù không xác định được Ân Dao hỏi như thế là có ý gì nhưng hắn vẫn nhanh chóng trả lời: "À, cậu ta tên Tiêu Việt".
"Tiêu Việt?" Ân Dao nhẩm lại cái tên này một lần, lại hỏi: "Anh ta cũng là người mẫu sao?"
"Không phải, cậu ta là diễn viên".
Ân Dao về nước gần ba năm, ngoại trừ những nghệ sĩ phải tiếp xúc trong công việc thì những chuyện khác cô không rõ, bình thường cũng ít khi xem tivi. Cô hỏi:" Anh ta đóng phim nào?"
Là bạn chí cốt nên dĩ nhiên Chu Thúc cũng hiểu khá rõ những tác phẩm của Tiêu Việt. Nhưng hầu như Tiêu Việt toàn diễn vai phụ, quanh năm lẩn quẩn từ vai nam số 3 đến nam số 8, hơn nữa cũng không phải là nhân vật quan trọng. Chỉ có duy nhất một vai nam 2, mà bộ phim đó còn bị xếp xó đến giờ vẫn chưa phát sóng, đoán chừng có nói thì Ân Dao cũng không biết.
Hắn lục lọi trong đầu nửa ngày mới nhớ ra năm trước Tiêu Việt có đóng một bộ phim cổ trang. Anh diễn vai Tiểu Hoàng tử, mặc dù rất ít phân đoạn, kết cục thê thảm giữa chốn cung đình tranh đấu hỗn loạn. Nhưng bởi vì dáng dấp rất đẹp, hóa trang cũng tốt nên cũng nhận được chút phản hồi. Chu Thúc còn nhớ khoảng thời gian đó lượng fans trên Weibo của Tiêu Việt tạo nên một làn sóng nhỏ.
Hắn nói tên bộ phim cho Ân Dao biết, còn hỏi: "Tiêu Việt đóng vai Tĩnh Vương! Chị đã xem chưa?"
Ân Dao lắc đầu: "Chưa từng xem".
Thế là Chu Thúc lại nghĩ tiếp.
Ân Dao nhìn vẻ mặt của hắn thì bật cười: "Bỏ đi, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi"
Chu Thúc: "Vậy..."
Hắn còn muốn nói tiếp thì Ân Dao đã ngắt lời: "Cậu về đi, tôi lên đây". Cô phất tay với hắn một cái rồi xoay người lên lầu.
Lúc Chu Thúc về nhà thì sắp sang chín giờ. Vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, hăn đi tới cửa phòng bếp: "Lại nấu món ngon gì nữa vậy?"
Tiêu Việt tắt lửa, hỏi hắn: "Cơm bò bít tết, ăn không?"
"Tuy là thơm lắm nhưng bây giờ tôi no quá rồi". Tâm trạng Chu Thuc rất tốt, uể oải tựa vào cửa nói: "Nè, hôm nay cô giáo Ân hỏi cậu". Hiện giờ hắn đã quen biết Ân Dao, trước mặt cô thì gọi "chị Ân Dao", nhưng lúc lén nói chuyện phiếm thì vẫn quen gọi là "cô giáo Ân" như trước.
Tiêu Việt gắp thịt bò đặt vào đĩa, không quay đầu lại, hỏi: "Hỏi gì?"
"Lúc đầu hỏi cậu tên gì, sau đó hỏi cậu có phải người mẫu hay không. Tôi nói cậu là diễn viên thì cô ấy lại hỏi cậu đóng phim nào. Tôi liền kể cho cô ấy biết. Có điều tôi thấy cô ấy cũng bận rộn lắm, bình thường hay bay tới bay lui. Chắc cũng không xem tivi, làm sao mà biết được". Trước giờ Chu Thúc luôn thành thật thẳng thắn với anh nên lần này cũng kể hết cho anh biết.
Tiêu Việt sắp xếp thịt bò và cơm xong thì bưng đĩa đi ra ngoài. Chu Thúc lẽo đẽo theo anh, chốt lại vấn đề: " Tôi thấy hình như cô ấy có hứng thú với cậu".
Nhìn Tiêu Việt ngồi bên bàn không tiếp lời, Chu Thúc không nhịn được bèn bước qua ngồi trước mặt anh: "Nói thật đi Tiêu Việt, cậu cảm thấy cô giáo Ân thế nào?"
Tiêu Việt: "Thế nào là thế nào?"
Chu Thúc nói: "Mọi mặt".
"Tôi không biết".
"Sao lại không biết?" Chu Thúc cười, nói giọng mờ ám: "Không phải hôm đó cậu đã gặp rồi sao, cậu nói xem cô ấy có đẹp không?"
Tiêu Việt ngẩng đầu, anh mở một lon bia, lại ném cho hắn một lon và nói: "Người đẹp cậu gặp không ít mà".
"Sao mà giống nhau được?" Chu Thúc chụp lon bia, cũng chẳng giải thích rằng khác nhau chỗ nào.
Đợi hai người uống xong, Chu Thúc mới tiếp tục câu chuyện: "Tiêu Việt, cô ấy không giống những người khác, không phải loại coi khinh người ta, nếu cậu..."
Tiêu Việt ngắt lời hắn: "Nghĩ cái gì vậy?"
Chu Bó mím môi, cúi đầu nói: "Tôi chỉ nghĩ là khó khăn quá".
Thật ra hắn muốn giúp Tiêu Việt một tay, nhưng dường như Tiêu Việt chẳng hề quan tâm.
Quen nhau lâu như vậy, Chu Thúc biết Tiêu Việt cũng không phải kiểu người thanh cao hay là nghiêm túc. Anh rất thờ ơ, có lẽ chẳng mấy lo nghĩ. Diễn xuất cũng chỉ là do ưa thích chứ sẽ không vì nó mà chịu luồn cúi.
Thấy Chu Thúc im lặng, Tiêu Việt nói: "Tôi biết cậu muốn tốt cho tôi, có điều không nghiêm trọng vậy đâu". Anh nói qua loa, khóe miệng khẽ nhếch, anh cười khẽ một tiếng: "Hơn nữa, cô giáo Ân của cậu chắc gì đã có ý đó với tôi".
"Sao lại chưa chắc?"
Chu Thúc ngẩng đầu, nhướng mày: "Cậu trông thế kia. Hồi xưa không phải có cô bé nhìn trúng cậu trước sau đó tôi trở thành người qua đường hay sao?"
Tiêu Việt cười: "Mặt cậu không giống người qua đường à? Thị lực của cô giáo Ân đúng là không ổn"
"Tiêu Việt!". Chu Thúc ném lon bia, bị đối phương dễ dàng đón lấy rồi ném ngược trở lại.
Hai người thanh niên ầm ĩ một hồi, bầu không khí ngột ngạt ban nãy đã bị đánh tan. Đàn ông tuổi này vốn dĩ không có đủ tỉ mỉ khi nói về một vấn đề, nói đến một điểm nhất định thì sẽ dừng lại.
"Tiêu Việt?" Ân Dao nhẩm lại cái tên này một lần, lại hỏi: "Anh ta cũng là người mẫu sao?"
"Không phải, cậu ta là diễn viên".
Ân Dao về nước gần ba năm, ngoại trừ những nghệ sĩ phải tiếp xúc trong công việc thì những chuyện khác cô không rõ, bình thường cũng ít khi xem tivi. Cô hỏi:" Anh ta đóng phim nào?"
Là bạn chí cốt nên dĩ nhiên Chu Thúc cũng hiểu khá rõ những tác phẩm của Tiêu Việt. Nhưng hầu như Tiêu Việt toàn diễn vai phụ, quanh năm lẩn quẩn từ vai nam số 3 đến nam số 8, hơn nữa cũng không phải là nhân vật quan trọng. Chỉ có duy nhất một vai nam 2, mà bộ phim đó còn bị xếp xó đến giờ vẫn chưa phát sóng, đoán chừng có nói thì Ân Dao cũng không biết.
Hắn lục lọi trong đầu nửa ngày mới nhớ ra năm trước Tiêu Việt có đóng một bộ phim cổ trang. Anh diễn vai Tiểu Hoàng tử, mặc dù rất ít phân đoạn, kết cục thê thảm giữa chốn cung đình tranh đấu hỗn loạn. Nhưng bởi vì dáng dấp rất đẹp, hóa trang cũng tốt nên cũng nhận được chút phản hồi. Chu Thúc còn nhớ khoảng thời gian đó lượng fans trên Weibo của Tiêu Việt tạo nên một làn sóng nhỏ.
Hắn nói tên bộ phim cho Ân Dao biết, còn hỏi: "Tiêu Việt đóng vai Tĩnh Vương! Chị đã xem chưa?"
Ân Dao lắc đầu: "Chưa từng xem".
Thế là Chu Thúc lại nghĩ tiếp.
Ân Dao nhìn vẻ mặt của hắn thì bật cười: "Bỏ đi, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi"
Chu Thúc: "Vậy..."
Hắn còn muốn nói tiếp thì Ân Dao đã ngắt lời: "Cậu về đi, tôi lên đây". Cô phất tay với hắn một cái rồi xoay người lên lầu.
Lúc Chu Thúc về nhà thì sắp sang chín giờ. Vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, hăn đi tới cửa phòng bếp: "Lại nấu món ngon gì nữa vậy?"
Tiêu Việt tắt lửa, hỏi hắn: "Cơm bò bít tết, ăn không?"
"Tuy là thơm lắm nhưng bây giờ tôi no quá rồi". Tâm trạng Chu Thuc rất tốt, uể oải tựa vào cửa nói: "Nè, hôm nay cô giáo Ân hỏi cậu". Hiện giờ hắn đã quen biết Ân Dao, trước mặt cô thì gọi "chị Ân Dao", nhưng lúc lén nói chuyện phiếm thì vẫn quen gọi là "cô giáo Ân" như trước.
Tiêu Việt gắp thịt bò đặt vào đĩa, không quay đầu lại, hỏi: "Hỏi gì?"
"Lúc đầu hỏi cậu tên gì, sau đó hỏi cậu có phải người mẫu hay không. Tôi nói cậu là diễn viên thì cô ấy lại hỏi cậu đóng phim nào. Tôi liền kể cho cô ấy biết. Có điều tôi thấy cô ấy cũng bận rộn lắm, bình thường hay bay tới bay lui. Chắc cũng không xem tivi, làm sao mà biết được". Trước giờ Chu Thúc luôn thành thật thẳng thắn với anh nên lần này cũng kể hết cho anh biết.
Tiêu Việt sắp xếp thịt bò và cơm xong thì bưng đĩa đi ra ngoài. Chu Thúc lẽo đẽo theo anh, chốt lại vấn đề: " Tôi thấy hình như cô ấy có hứng thú với cậu".
Nhìn Tiêu Việt ngồi bên bàn không tiếp lời, Chu Thúc không nhịn được bèn bước qua ngồi trước mặt anh: "Nói thật đi Tiêu Việt, cậu cảm thấy cô giáo Ân thế nào?"
Tiêu Việt: "Thế nào là thế nào?"
Chu Thúc nói: "Mọi mặt".
"Tôi không biết".
"Sao lại không biết?" Chu Thúc cười, nói giọng mờ ám: "Không phải hôm đó cậu đã gặp rồi sao, cậu nói xem cô ấy có đẹp không?"
Tiêu Việt ngẩng đầu, anh mở một lon bia, lại ném cho hắn một lon và nói: "Người đẹp cậu gặp không ít mà".
"Sao mà giống nhau được?" Chu Thúc chụp lon bia, cũng chẳng giải thích rằng khác nhau chỗ nào.
Đợi hai người uống xong, Chu Thúc mới tiếp tục câu chuyện: "Tiêu Việt, cô ấy không giống những người khác, không phải loại coi khinh người ta, nếu cậu..."
Tiêu Việt ngắt lời hắn: "Nghĩ cái gì vậy?"
Chu Bó mím môi, cúi đầu nói: "Tôi chỉ nghĩ là khó khăn quá".
Thật ra hắn muốn giúp Tiêu Việt một tay, nhưng dường như Tiêu Việt chẳng hề quan tâm.
Quen nhau lâu như vậy, Chu Thúc biết Tiêu Việt cũng không phải kiểu người thanh cao hay là nghiêm túc. Anh rất thờ ơ, có lẽ chẳng mấy lo nghĩ. Diễn xuất cũng chỉ là do ưa thích chứ sẽ không vì nó mà chịu luồn cúi.
Thấy Chu Thúc im lặng, Tiêu Việt nói: "Tôi biết cậu muốn tốt cho tôi, có điều không nghiêm trọng vậy đâu". Anh nói qua loa, khóe miệng khẽ nhếch, anh cười khẽ một tiếng: "Hơn nữa, cô giáo Ân của cậu chắc gì đã có ý đó với tôi".
"Sao lại chưa chắc?"
Chu Thúc ngẩng đầu, nhướng mày: "Cậu trông thế kia. Hồi xưa không phải có cô bé nhìn trúng cậu trước sau đó tôi trở thành người qua đường hay sao?"
Tiêu Việt cười: "Mặt cậu không giống người qua đường à? Thị lực của cô giáo Ân đúng là không ổn"
"Tiêu Việt!". Chu Thúc ném lon bia, bị đối phương dễ dàng đón lấy rồi ném ngược trở lại.
Hai người thanh niên ầm ĩ một hồi, bầu không khí ngột ngạt ban nãy đã bị đánh tan. Đàn ông tuổi này vốn dĩ không có đủ tỉ mỉ khi nói về một vấn đề, nói đến một điểm nhất định thì sẽ dừng lại.
Bình luận truyện