Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không
Chương 50-2
"Không phải sớm, Long tộc trời sinh đã biết bơi lội, cùng loại với động vật lưỡng cư, ở trong nước và trên mặt đất đều tự tại giống nhau."
Louis thương tiếc hôn lên trán Kỷ Dao nói:
"Bảo bối, lần sau anh sẽ dạy em học bơi, bảo đảm một lần em sẽ biết bơi."
Kỷ Dao cao hứng nhìn anh nói:
"Được!"
Trong phòng tắm mở đèn có ánh sáng rất ấm áp. Kỷ Dao trước khi vào đã cởi áo lông giữ ấm, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng bên trong.
Vừa rồi bị bé rồng làm bắn nước lên, biến thành loang lổ trong suốt dán ở trên người, phác họa ra đường eo tinh tế mềm dẻo, Louis nhìn đến không rời được mắt, tay tựa như bị nam châm hút lại, không khống chế được mà đưa tay qua.
"Pi pi!"
Bé rồng lắc lắc cái đầu ướt đẫm, lớn tiếng kêu to, ở cạnh bồn tắm bò tới bò lui, một vẻ muốn nhảy lại không dám nhảy.
"..."
Louis hít một hơi, bực bội mà đem tay thu về.
Kỷ Dao vội vàng hỏi:
"A Huyền, con còn muốn xuống nước sao?"
Bé rồng: "Pi!"
"Vậy con cẩn thận một chút nhé, không nên gấp gáp, từ từ thôi."
Kỷ Dao đem con bế lên, cẩn thận mà bỏ vào trong nước, một bàn tay còn hơi đỡ ở phía dưới, để tránh bé lại bị chìm vào trong nước.
May mà lúc này đã không còn bị chìm nữa, bé rồng ngẩng đầu lên lộ ra cái mũi, bốn cái móng vuốt nhỏ vùng vẫy giống như chó bơi ở trong nước, cái đuôi thon dài đằng sau đong đưa trái phải, sau đó vững vàng nổi trên mặt nước.
Kỷ Dao vui vẻ mà vỗ tay nói:
"Oa, A Huyền biết bơi rồi, giỏi quá!"
Louis thì chua lè nói:
"Này có là gì, khi anh còn nhỏ lần đầu tiên xuống nước đã biết bơi rồi."
Kỷ Dao trong lòng âm thầm buồn cười, ngoài miệng thì khen:
"A Long cũng rất tuyệt!"
Louis khụ một tiếng, lỗ tai đỏ bừng.
Sau khi được ba ba khen ngợi, bé rồng tự tin tăng gấp đôi, cái đuôi vung vẩy kêu một tiếng vui vẻ, ở bồn tắm bơi một hồi rất nhanh đã thuần thục.
Ở bên cạnh bồn tắm đã được nữ hầu chuẩn bị rất nhiều đồ chơi nhựa như vịt con, ngỗng con, ếch xanh nhỏ v.. v..
Kỷ Dao đem chúng bỏ vào bồn tắm, Osborne lập tức bơi đến càng thêm hăng say.
Một lát sau bé rồng không cần thầy dạy cũng biết bơi đủ kiểu, ở trong nước thân thể nhẹ nhàng, phơi cái bụng lên bơi ngửa. Hoặc là lặn vào trong nước, ùng ục ùng ục phun một chuỗi bong bóng, lại ào một chút từ trong nước chui ra, chơi đến vô cùng vui vẻ.
Louis ngay từ đầu còn rất dung túng, cùng Kỷ Dao ngồi ở một bên chơi cùng, sau lại phát hiện không đúng, đã qua hơn nửa giờ, nhóc con còn không có dấu hiệu chơi đủ, thì mở miệng kêu ngừng lại:
"Hôm nay đến đây là được rồi, ngày mai lại chơi tiếp nha."
Kỷ Dao thấy cũng đúng, đem bé rồng còn đang lưu luyến ôm ra, dùng khăn lông lau khô, nói với bé:
"A Huyền, đã mười rưỡi rồi, nên đi ngủ thôi."
Bé rồng thuận thế bò lên trên người cậu, dùng đầu cọ cọ ngực cậu.
Qua một ngày, Kỷ Dao trên cơ bản đã có thể căn cứ hành động và âm tiết ngắn gọn của con tới lý giải nhu cầu của bé, liền hỏi:
"Bé con có phải đã đói bụng muốn uống sữa phải không?"
Bé rồng khẳng định mà múa may cánh nhỏ một chút, "Pi!"
"Được, chờ một lát nha, ba ba cho con uống sữa."
Kỷ Dao nói xong thì bận rộn lên.
Louis có chút cạn lời, đã biết nuôi ấu tể không dễ dàng, lại không nghĩ rằng sẽ không dễ dàng như thế, so với lúc còn ở trong trứng mà nói thì bớt lo hơn nhiều.
May mà Kỷ Dao ôn nhu lại có kiên nhẫn, đổi lại là anh thì chỉ sợ một giây đã nổi điên rồi.
Louis thương tiếc hôn lên trán Kỷ Dao nói:
"Bảo bối, lần sau anh sẽ dạy em học bơi, bảo đảm một lần em sẽ biết bơi."
Kỷ Dao cao hứng nhìn anh nói:
"Được!"
Trong phòng tắm mở đèn có ánh sáng rất ấm áp. Kỷ Dao trước khi vào đã cởi áo lông giữ ấm, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng bên trong.
Vừa rồi bị bé rồng làm bắn nước lên, biến thành loang lổ trong suốt dán ở trên người, phác họa ra đường eo tinh tế mềm dẻo, Louis nhìn đến không rời được mắt, tay tựa như bị nam châm hút lại, không khống chế được mà đưa tay qua.
"Pi pi!"
Bé rồng lắc lắc cái đầu ướt đẫm, lớn tiếng kêu to, ở cạnh bồn tắm bò tới bò lui, một vẻ muốn nhảy lại không dám nhảy.
"..."
Louis hít một hơi, bực bội mà đem tay thu về.
Kỷ Dao vội vàng hỏi:
"A Huyền, con còn muốn xuống nước sao?"
Bé rồng: "Pi!"
"Vậy con cẩn thận một chút nhé, không nên gấp gáp, từ từ thôi."
Kỷ Dao đem con bế lên, cẩn thận mà bỏ vào trong nước, một bàn tay còn hơi đỡ ở phía dưới, để tránh bé lại bị chìm vào trong nước.
May mà lúc này đã không còn bị chìm nữa, bé rồng ngẩng đầu lên lộ ra cái mũi, bốn cái móng vuốt nhỏ vùng vẫy giống như chó bơi ở trong nước, cái đuôi thon dài đằng sau đong đưa trái phải, sau đó vững vàng nổi trên mặt nước.
Kỷ Dao vui vẻ mà vỗ tay nói:
"Oa, A Huyền biết bơi rồi, giỏi quá!"
Louis thì chua lè nói:
"Này có là gì, khi anh còn nhỏ lần đầu tiên xuống nước đã biết bơi rồi."
Kỷ Dao trong lòng âm thầm buồn cười, ngoài miệng thì khen:
"A Long cũng rất tuyệt!"
Louis khụ một tiếng, lỗ tai đỏ bừng.
Sau khi được ba ba khen ngợi, bé rồng tự tin tăng gấp đôi, cái đuôi vung vẩy kêu một tiếng vui vẻ, ở bồn tắm bơi một hồi rất nhanh đã thuần thục.
Ở bên cạnh bồn tắm đã được nữ hầu chuẩn bị rất nhiều đồ chơi nhựa như vịt con, ngỗng con, ếch xanh nhỏ v.. v..
Kỷ Dao đem chúng bỏ vào bồn tắm, Osborne lập tức bơi đến càng thêm hăng say.
Một lát sau bé rồng không cần thầy dạy cũng biết bơi đủ kiểu, ở trong nước thân thể nhẹ nhàng, phơi cái bụng lên bơi ngửa. Hoặc là lặn vào trong nước, ùng ục ùng ục phun một chuỗi bong bóng, lại ào một chút từ trong nước chui ra, chơi đến vô cùng vui vẻ.
Louis ngay từ đầu còn rất dung túng, cùng Kỷ Dao ngồi ở một bên chơi cùng, sau lại phát hiện không đúng, đã qua hơn nửa giờ, nhóc con còn không có dấu hiệu chơi đủ, thì mở miệng kêu ngừng lại:
"Hôm nay đến đây là được rồi, ngày mai lại chơi tiếp nha."
Kỷ Dao thấy cũng đúng, đem bé rồng còn đang lưu luyến ôm ra, dùng khăn lông lau khô, nói với bé:
"A Huyền, đã mười rưỡi rồi, nên đi ngủ thôi."
Bé rồng thuận thế bò lên trên người cậu, dùng đầu cọ cọ ngực cậu.
Qua một ngày, Kỷ Dao trên cơ bản đã có thể căn cứ hành động và âm tiết ngắn gọn của con tới lý giải nhu cầu của bé, liền hỏi:
"Bé con có phải đã đói bụng muốn uống sữa phải không?"
Bé rồng khẳng định mà múa may cánh nhỏ một chút, "Pi!"
"Được, chờ một lát nha, ba ba cho con uống sữa."
Kỷ Dao nói xong thì bận rộn lên.
Louis có chút cạn lời, đã biết nuôi ấu tể không dễ dàng, lại không nghĩ rằng sẽ không dễ dàng như thế, so với lúc còn ở trong trứng mà nói thì bớt lo hơn nhiều.
May mà Kỷ Dao ôn nhu lại có kiên nhẫn, đổi lại là anh thì chỉ sợ một giây đã nổi điên rồi.
Bình luận truyện