Ái Thê – Kinh Chập
Chương 24: Vương Miện Rơi 2
Chiêu Đệ trước đây từng ở An Thành một thời gian nên vẫn chưa quên những quán ăn ngon nằm ở đâu.
Mỗi lần cô dẫn Sở Mặc đi ăn một món khác nhau, anh cười nói mình ăn sắp phát tướng lên rồi.
Chiêu Đệ cảm thấy thiếu sót chính là việc cô không có nhiều thời gian dẫn anh đi xem những cảnh đẹp ở An Thành.
Có một ngày Chiêu Đệ dạy xong lớp buổi sáng sẽ được nghỉ, cô dự định buổi chiều và tối sẽ dẫn Sở Mặc đi thăm thú vài nơi nhưng anh gọi đến nói thân chủ của mình có việc khó giải quyết nên không thể đi cùng cô.
Không có việc gì, Chiêu Đệ tính đi thư viện thành phố đọc một ít sách báo gϊếŧ thời gian.
Cô vừa đi đường vừa lẩm bẩm hát thì có một chiếc xe hơi màu xe dừng lại ở kế bên người, cửa xe hạ xuống, thì ra là chủ tịch Tống mang gương mặt trẻ trung phơi phới không kém phần uy nghiêm cười với cô, "Chiêu Đệ, dì tìm con có chút việc."
***
Biệt thự của nhà họ Bạc ở khu Song Nguyệt Loan, nơi này trải dài là biệt thự được trang trí theo phong cách Trung Hoa cổ xưa, có lâm viên, nhìn rất trang nhã.
Bạc Viễn và Tống Văn Di nhân lúc còn trẻ giá nhà chưa cao mua một lần hai căn biệt thự ở đây.
Ông bà nội ở một căn, gia đình Bạc Viễn một căn, hai nhà ở gần nhau.
Hôm nay là sinh nhật của bà nội Lâm Tu Nghi, trong nhà toàn là thân thích, anh em họ hàng tập trung đông đủ làm phòng khách vô cùng náo nhiệt.
Bà nội tóc bạc trắng, tinh thần của ông nội còn rất minh mẫn, hai người từ lúc hai bàn tay trắng lập nghiệp đến nay tình cảm vẫn rất mặn nồng.
Có khi bà nội uống thêm một ít nước ngọt còn bị ông nội quở trách.
Bạc Viễn chỉ có một người em gái là Bạc Yên, hôm nay cũng có mặt ở đây.
Năm trước cô mới từ Đại học Ngoại ngữ Trung Ương chuyển đến Đại học Ngoại thương Giang Đông.
Khoáng Nguyệt Hảo biết hôm nay là sinh nhật bà nội nên cố ý xin Bạc Yên cho cô theo đến đây.
Năm đó Khoáng Nguyệt Hảo là sinh viên ưu tú của Bạc Yên, sau khi cô tốt nghiệp hai người vẫn còn liên lạc, vừa là thầy vừa là bạn.
Đối với quan hệ của học trò mình và Vân Tranh, Bạc Yên biết rõ ràng.
Hôm nay Khoáng Nguyệt Hảo trang điểm khéo léo, cô mặc một bộ lễ phục màu đen viền trắng tôn nên làn da như ngọc.
Cô nói chuyện với các dì ở đây đều là thưa dạ đáp vâng.
Vân Tranh ngồi cùng với bà nội, từ đầu đến cuối không liếc nhìn cô một lần.
Không biết có phải do ảo giác hay không mà Khoáng Nguyệt Hảo cảm thấy Vân Tranh như tiều tụy đi nhiều, mặt mày âm u hơn.
Bà nội nói chuyện cùng một nhóm các chị em dâu, thỉnh thoảng còn ngóng ra ngoài cửa, "Sao bây giờ Văn Di còn chưa đến? Mọi người sắp dùng cơm rồi."
Bạc Viễn đứng gần đó trả lời, "Sắp về tới rồi mẹ à." Nói xong còn liếc Vân Tranh một cái.
Có mấy đứa trẻ chạy vào, vừa chạy vừa nói, "Bác gái về tới rồi, bác gái còn dẫn theo một chị xinh đẹp nữa."
Khoáng Nguyệt hảo tay cầm chén trà run run, đổ một ít lên váy của cô.
***
Tống Văn Di mặc một chiếc váy công sở tôn lên khí chất nữ cường của mình, đi sau lưng bà là một bóng người rất thướt tha.
Chiêu Đệ sau khi bị chủ tịch Tống rước đi thì đưa thẳng đến tay nhà tạo mẫu, chỉ cần nhìn những thứ cô mang trên người đã biết giá trị không rẻ.
Thời điểm cô nhìn thấy giá của bộ sườn xám này đã tính ôm đầu bỏ chạy mà chủ tịch Tống bỏ ngoài tai mọi lời năn nỉ của cô cũng không cho cô đi.
"Hôm nay là sinh nhật của bà nội.
Bà rất thích con, lúc trước bà hay mang canh đến Khải Minh cho con, còn rất thích nghe con hát.
Nghe nói con đã về An Thành nên kêu dì dẫn con đến tiệc của bà."
Chiêu Đệ mơ hồ cảm thấy là không trâu bắt chó đi cày nên miễn cưỡng chịu trang điểm, thay quần áo, mang giày.
Lúc lên xe chủ tịch Tống cứ nhìn cô chăm chăm, còn tấm tắc khen, "Dì thấy con mặc sườn xám là đẹp nhất."
Chiêu Đệ ngượng ngùng cười, nghĩ đến lát nữa phải đối mặt với Vân Tranh thì da đầu căng ra.
Cô mặc một cái sườn xám nguyệt hoa dài đến đầu gối, mặt trên thêu hoa văn rất tinh xảo, dưới chân mang giày cao gót làm dáng đi yểu điệu, eo nhỏ ngực tròn rất mê người.
Ngũ quan mang nét cổ điển nhưng vẻ phong độ tri thức không thể nào bị che lấp.
Thật đúng với câu "Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn"
*Lạc Thần Phú
Vân Tranh nghiêng người, từ sô pha ngước nhìn qua như không thể tin được vào mắt.
Chiêu Đệ không đi quen giày cao gót nên đi rất chậm, chủ tịch Tống thấy vậy bèn kéo tay cô cùng đi.
Một cái kéo tay này ý nghĩa rất sâu xa.
Có vài bác gái cứ tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, rồi lại nhìn đến Khoáng Nguyệt Hảo.
Bạc Yên thấy vậy cũng không biết phải nói như thế nào.
Chiêu Đệ không ngờ sẽ gặp Khoáng Nguyệt Hảo ở đây, điềm tĩnh cười xã giao.
"Mẹ xem con dẫn ai tới đây?"
Bà nội kéo mắt kính trên cổ đeo lên sau khi nhìn rõ thì kéo tay Chiêu Đệ, "Là Chiêu Đệ phải không?"
Chiêu Đệ ở trước mặt nhiều người như vậy không được thoải mái, "Bà nội, con đã về."
"Con về bao lâu rồi? Đang làm ở đâu? Bà nội đến thăm con." Lâm Tu Nghi có rất nhiều lời muốn nói, vẻ mặt kích động.
"Một tháng nữa con phải trở về rồi.
Bà nội, sau này con sẽ đến thăm người nhiều hơn."
Bà nội vỗ vỗ tay cô, gật đầu, "Cháu ngoan."
Tống Văn Di cắt ngang, "Mẹ, mọi người ăn cơm trước đã, đầu bếp đã nấu xong hết rồi."
"Đúng rồi, đúng rồi, đi ăn cơm thôi." Bà nội đứng lên, "Ta có dặn đầu bếp hầm gà ác, mọi người uống nhiều chút.
Dạo này thời tiết nóng bức, bà già này cũng chịu không nổi rồi." Nói xong bà xoay người kéo Chiêu Đệ ngồi kế bên bà, "Bà dặn Văn Di phải dẫn con tới đây, con đến rồi, bà có dặn nhà bếp không bỏ rau cần vì bà biết con không thích ăn cái đó."
Chiêu Đệ cảm thấy hổ thẹn, lúc trước cô đi vội vàng không nói lời nào.
Bà nội đối với cô tốt như vậy, còn biết cô không thích ăn cái gì.
Vân Tranh ngồi xuống kế bên Chiêu Đệ, nhẹ nhàng nói, "Còn phần của con đâu bà nội?"
Bà cười, "Bà còn nhớ rõ cháu trai ngoan của bà thích ăn gì mà." Lại nói với đám cháu nhỏ, "Còn mấy đứa khỉ con này ăn phải liếm sạch hết dĩa cho bà."
Mọi người nghe vậy cười lớn.
Bàn ăn là loại bàn dài, trên bàn ngồi hơn 20 người, thức ăn để không hết.
Chiêu Đệ từ lúc bước vào đã cảm thấy không thoải mái, ngồi đối diện cô chính là Khoáng Nguyệt Hảo.
Nhìn ra được hôm nay cô ấy trang điểm rất tỉ mỉ, có điều sắc mặt hơi trắng, ngồi kế bên Khoáng Nguyệt Hảo là Bạc Yên.
Lúc này cô của Vân Tranh cũng đang đánh giá cô, một vài bác gái trong nhà cũng vậy.
Tuy nhiên điều khiến Chiêu Đệ yên tâm là trong mắt họ không có ác ý.
Đang ăn, có một cô nhìn rất thanh tú hỏi Chiêu Đệ, "Cô Hứa đang dạy môn gì vậy?"
Chiêu Đệ buông đũa, "Dạ, là Đạo Đức Kinh, lịch sử Trung Quốc, và một ít văn học kinh điển."
Cô đó tiếp tục hỏi, "Vậy con tốt nghiệp trường đại học nào?"
"Dạ, Đại học Tây Lương khoa tiếng Trung."
"Mọi người trên bàn không hẹn mà gặp đều lộ ra vẻ tán thưởng, một người cô khác mặt mày hớn hở hỏi tiếp, "Vậy ai là chủ nhiệm của con?" Bà cô này cũng tốt nghiệp từ Đại học Tây Lương nhưng là khoa Quốc Tế.
"Dạ là chủ nhiệm Hồ Thanh."
Nhà họ Bạc dạy dỗ rất nhiều sinh viên nên đối với vấn đề học thuật tương đối chú ý, nghe tên Hồ Thanh là đã biết rõ ràng, ông ấy ở lĩnh vực nghiên cứu văn học cổ đại rất có tiếng tăm.
Một người chú ở trên bàn gật gù, "Con có thể học đến Đạo Đức Kinh, còn có thể giảng giải nó, không tệ nha."
Chiêu Đệ được người khác khen ngợi thì ngượng ngùng, lúc học đại học cô chỉ cảm thấy có hứng thú với việc đọc văn tịch nên đi theo chủ nhiệm nghiên cứu rất lâu, thành tích không nói đến nhưng giảng giải vẫn có thể.
Sau này cô nhận ra nghiên cứu Đạo Đức Kinh là chuyện cần cả đời nghiên cứu.
Hai chân cô không yên, nắm chặt cái chén trong tay vì Vân Tranh ở dưới bàn đang dùng hai chân cọ cọ chân cô.
Ban đầu chỉ là lướt qua sau đó còn chạm nhiều hơn, lúc gắp thức ăn còn lơ đãng chạm tay cô.
Chiêu Đệ nhìn thấy gương mặt tươi cười của bà nội đang gắp đồ ăn cho mình mà quyết định nhịn xuống.
Khoáng Nguyệt Hảo rất nhiều lần ngẩng đầu nhìn cô như có điều muốn nói lại thôi, tiếp tục cắm cúi ăn cơm.
Ăn xong bữa cơm sinh nhật, bánh kem được mang lên, bà nội đội nón sinh nhật thổi tắt nến, kiên quyết muốn tự mình cắt bánh kem cho mọi người.
Khoáng Nguyệt Hảo nhận bánh từ tay bà vui vẻ cười.
Bà nội đang định cắt bánh cho Chiêu Đệ thì Vân Tranh lên tiếng, "Bà ơi, Chiêu Đệ bị dị ứng với xoài."
Mọi người nghe thấy ngạc nhiên, bà nội gật đầu, "Bà biết rồi, Chiêu Đệ con ăn phần bánh bên kia nha."
Phần bánh này Chiêu Đệ ăn cũng không dễ dàng, ánh mắt của mọi người trong nhà đăm chiêu nhìn cô.
Cô đến vội vàng không có mang theo quà bèn hỏi bà nội cô có thể hát một khúc cho bà nghe được không.
Hai mắt bà nội sáng lên, hào sảng nói một tiếng được.
Chiêu Đệ hỏi bà muốn nghe bài nào?
Bà nội suy nghĩ, "Bài Hồng trần cuồn cuộn được không? Cả ông và bà đều thích bài này." Lại quay sang nói với những người khác, "Chiêu Đệ hát rất hay đó."
Chiêu Đệ gật đầu bắt đầu đứng lên hát, dáng người cô rất đẹp thu hút mọi ánh nhìn.
Cô lấy tâm trạng bắt đầu hát.
Tam Mao viết Hồng trần cuồn cuộn kể về một câu chuyện xưa đầy phong hoa tuyết nguyệt, theo câu hát từng khung cảnh hiện lên, bà nội kinh ngạc nắm tay ông rất chặt dường như nhớ lại chuyện gì đó.
Chiêu Đệ nghẹn ngào một hơi hát hết bài, lúc hát xong mọi người vỗ tay.
Thần sắc của Khoáng Nguyệt Hảo nhìn rất uể oải, như ngộ ra được trước đây mình là ếch ngồi đáy giếng.
Chiêu Đệ hát xong tìm cớ đi vệ sinh.
Cái tật xấu mỗi lần khẩn trương đều đi vệ sinh này của cô nhiều năm rồi vẫn không sửa được..
Mỗi lần cô dẫn Sở Mặc đi ăn một món khác nhau, anh cười nói mình ăn sắp phát tướng lên rồi.
Chiêu Đệ cảm thấy thiếu sót chính là việc cô không có nhiều thời gian dẫn anh đi xem những cảnh đẹp ở An Thành.
Có một ngày Chiêu Đệ dạy xong lớp buổi sáng sẽ được nghỉ, cô dự định buổi chiều và tối sẽ dẫn Sở Mặc đi thăm thú vài nơi nhưng anh gọi đến nói thân chủ của mình có việc khó giải quyết nên không thể đi cùng cô.
Không có việc gì, Chiêu Đệ tính đi thư viện thành phố đọc một ít sách báo gϊếŧ thời gian.
Cô vừa đi đường vừa lẩm bẩm hát thì có một chiếc xe hơi màu xe dừng lại ở kế bên người, cửa xe hạ xuống, thì ra là chủ tịch Tống mang gương mặt trẻ trung phơi phới không kém phần uy nghiêm cười với cô, "Chiêu Đệ, dì tìm con có chút việc."
***
Biệt thự của nhà họ Bạc ở khu Song Nguyệt Loan, nơi này trải dài là biệt thự được trang trí theo phong cách Trung Hoa cổ xưa, có lâm viên, nhìn rất trang nhã.
Bạc Viễn và Tống Văn Di nhân lúc còn trẻ giá nhà chưa cao mua một lần hai căn biệt thự ở đây.
Ông bà nội ở một căn, gia đình Bạc Viễn một căn, hai nhà ở gần nhau.
Hôm nay là sinh nhật của bà nội Lâm Tu Nghi, trong nhà toàn là thân thích, anh em họ hàng tập trung đông đủ làm phòng khách vô cùng náo nhiệt.
Bà nội tóc bạc trắng, tinh thần của ông nội còn rất minh mẫn, hai người từ lúc hai bàn tay trắng lập nghiệp đến nay tình cảm vẫn rất mặn nồng.
Có khi bà nội uống thêm một ít nước ngọt còn bị ông nội quở trách.
Bạc Viễn chỉ có một người em gái là Bạc Yên, hôm nay cũng có mặt ở đây.
Năm trước cô mới từ Đại học Ngoại ngữ Trung Ương chuyển đến Đại học Ngoại thương Giang Đông.
Khoáng Nguyệt Hảo biết hôm nay là sinh nhật bà nội nên cố ý xin Bạc Yên cho cô theo đến đây.
Năm đó Khoáng Nguyệt Hảo là sinh viên ưu tú của Bạc Yên, sau khi cô tốt nghiệp hai người vẫn còn liên lạc, vừa là thầy vừa là bạn.
Đối với quan hệ của học trò mình và Vân Tranh, Bạc Yên biết rõ ràng.
Hôm nay Khoáng Nguyệt Hảo trang điểm khéo léo, cô mặc một bộ lễ phục màu đen viền trắng tôn nên làn da như ngọc.
Cô nói chuyện với các dì ở đây đều là thưa dạ đáp vâng.
Vân Tranh ngồi cùng với bà nội, từ đầu đến cuối không liếc nhìn cô một lần.
Không biết có phải do ảo giác hay không mà Khoáng Nguyệt Hảo cảm thấy Vân Tranh như tiều tụy đi nhiều, mặt mày âm u hơn.
Bà nội nói chuyện cùng một nhóm các chị em dâu, thỉnh thoảng còn ngóng ra ngoài cửa, "Sao bây giờ Văn Di còn chưa đến? Mọi người sắp dùng cơm rồi."
Bạc Viễn đứng gần đó trả lời, "Sắp về tới rồi mẹ à." Nói xong còn liếc Vân Tranh một cái.
Có mấy đứa trẻ chạy vào, vừa chạy vừa nói, "Bác gái về tới rồi, bác gái còn dẫn theo một chị xinh đẹp nữa."
Khoáng Nguyệt hảo tay cầm chén trà run run, đổ một ít lên váy của cô.
***
Tống Văn Di mặc một chiếc váy công sở tôn lên khí chất nữ cường của mình, đi sau lưng bà là một bóng người rất thướt tha.
Chiêu Đệ sau khi bị chủ tịch Tống rước đi thì đưa thẳng đến tay nhà tạo mẫu, chỉ cần nhìn những thứ cô mang trên người đã biết giá trị không rẻ.
Thời điểm cô nhìn thấy giá của bộ sườn xám này đã tính ôm đầu bỏ chạy mà chủ tịch Tống bỏ ngoài tai mọi lời năn nỉ của cô cũng không cho cô đi.
"Hôm nay là sinh nhật của bà nội.
Bà rất thích con, lúc trước bà hay mang canh đến Khải Minh cho con, còn rất thích nghe con hát.
Nghe nói con đã về An Thành nên kêu dì dẫn con đến tiệc của bà."
Chiêu Đệ mơ hồ cảm thấy là không trâu bắt chó đi cày nên miễn cưỡng chịu trang điểm, thay quần áo, mang giày.
Lúc lên xe chủ tịch Tống cứ nhìn cô chăm chăm, còn tấm tắc khen, "Dì thấy con mặc sườn xám là đẹp nhất."
Chiêu Đệ ngượng ngùng cười, nghĩ đến lát nữa phải đối mặt với Vân Tranh thì da đầu căng ra.
Cô mặc một cái sườn xám nguyệt hoa dài đến đầu gối, mặt trên thêu hoa văn rất tinh xảo, dưới chân mang giày cao gót làm dáng đi yểu điệu, eo nhỏ ngực tròn rất mê người.
Ngũ quan mang nét cổ điển nhưng vẻ phong độ tri thức không thể nào bị che lấp.
Thật đúng với câu "Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn"
*Lạc Thần Phú
Vân Tranh nghiêng người, từ sô pha ngước nhìn qua như không thể tin được vào mắt.
Chiêu Đệ không đi quen giày cao gót nên đi rất chậm, chủ tịch Tống thấy vậy bèn kéo tay cô cùng đi.
Một cái kéo tay này ý nghĩa rất sâu xa.
Có vài bác gái cứ tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, rồi lại nhìn đến Khoáng Nguyệt Hảo.
Bạc Yên thấy vậy cũng không biết phải nói như thế nào.
Chiêu Đệ không ngờ sẽ gặp Khoáng Nguyệt Hảo ở đây, điềm tĩnh cười xã giao.
"Mẹ xem con dẫn ai tới đây?"
Bà nội kéo mắt kính trên cổ đeo lên sau khi nhìn rõ thì kéo tay Chiêu Đệ, "Là Chiêu Đệ phải không?"
Chiêu Đệ ở trước mặt nhiều người như vậy không được thoải mái, "Bà nội, con đã về."
"Con về bao lâu rồi? Đang làm ở đâu? Bà nội đến thăm con." Lâm Tu Nghi có rất nhiều lời muốn nói, vẻ mặt kích động.
"Một tháng nữa con phải trở về rồi.
Bà nội, sau này con sẽ đến thăm người nhiều hơn."
Bà nội vỗ vỗ tay cô, gật đầu, "Cháu ngoan."
Tống Văn Di cắt ngang, "Mẹ, mọi người ăn cơm trước đã, đầu bếp đã nấu xong hết rồi."
"Đúng rồi, đúng rồi, đi ăn cơm thôi." Bà nội đứng lên, "Ta có dặn đầu bếp hầm gà ác, mọi người uống nhiều chút.
Dạo này thời tiết nóng bức, bà già này cũng chịu không nổi rồi." Nói xong bà xoay người kéo Chiêu Đệ ngồi kế bên bà, "Bà dặn Văn Di phải dẫn con tới đây, con đến rồi, bà có dặn nhà bếp không bỏ rau cần vì bà biết con không thích ăn cái đó."
Chiêu Đệ cảm thấy hổ thẹn, lúc trước cô đi vội vàng không nói lời nào.
Bà nội đối với cô tốt như vậy, còn biết cô không thích ăn cái gì.
Vân Tranh ngồi xuống kế bên Chiêu Đệ, nhẹ nhàng nói, "Còn phần của con đâu bà nội?"
Bà cười, "Bà còn nhớ rõ cháu trai ngoan của bà thích ăn gì mà." Lại nói với đám cháu nhỏ, "Còn mấy đứa khỉ con này ăn phải liếm sạch hết dĩa cho bà."
Mọi người nghe vậy cười lớn.
Bàn ăn là loại bàn dài, trên bàn ngồi hơn 20 người, thức ăn để không hết.
Chiêu Đệ từ lúc bước vào đã cảm thấy không thoải mái, ngồi đối diện cô chính là Khoáng Nguyệt Hảo.
Nhìn ra được hôm nay cô ấy trang điểm rất tỉ mỉ, có điều sắc mặt hơi trắng, ngồi kế bên Khoáng Nguyệt Hảo là Bạc Yên.
Lúc này cô của Vân Tranh cũng đang đánh giá cô, một vài bác gái trong nhà cũng vậy.
Tuy nhiên điều khiến Chiêu Đệ yên tâm là trong mắt họ không có ác ý.
Đang ăn, có một cô nhìn rất thanh tú hỏi Chiêu Đệ, "Cô Hứa đang dạy môn gì vậy?"
Chiêu Đệ buông đũa, "Dạ, là Đạo Đức Kinh, lịch sử Trung Quốc, và một ít văn học kinh điển."
Cô đó tiếp tục hỏi, "Vậy con tốt nghiệp trường đại học nào?"
"Dạ, Đại học Tây Lương khoa tiếng Trung."
"Mọi người trên bàn không hẹn mà gặp đều lộ ra vẻ tán thưởng, một người cô khác mặt mày hớn hở hỏi tiếp, "Vậy ai là chủ nhiệm của con?" Bà cô này cũng tốt nghiệp từ Đại học Tây Lương nhưng là khoa Quốc Tế.
"Dạ là chủ nhiệm Hồ Thanh."
Nhà họ Bạc dạy dỗ rất nhiều sinh viên nên đối với vấn đề học thuật tương đối chú ý, nghe tên Hồ Thanh là đã biết rõ ràng, ông ấy ở lĩnh vực nghiên cứu văn học cổ đại rất có tiếng tăm.
Một người chú ở trên bàn gật gù, "Con có thể học đến Đạo Đức Kinh, còn có thể giảng giải nó, không tệ nha."
Chiêu Đệ được người khác khen ngợi thì ngượng ngùng, lúc học đại học cô chỉ cảm thấy có hứng thú với việc đọc văn tịch nên đi theo chủ nhiệm nghiên cứu rất lâu, thành tích không nói đến nhưng giảng giải vẫn có thể.
Sau này cô nhận ra nghiên cứu Đạo Đức Kinh là chuyện cần cả đời nghiên cứu.
Hai chân cô không yên, nắm chặt cái chén trong tay vì Vân Tranh ở dưới bàn đang dùng hai chân cọ cọ chân cô.
Ban đầu chỉ là lướt qua sau đó còn chạm nhiều hơn, lúc gắp thức ăn còn lơ đãng chạm tay cô.
Chiêu Đệ nhìn thấy gương mặt tươi cười của bà nội đang gắp đồ ăn cho mình mà quyết định nhịn xuống.
Khoáng Nguyệt Hảo rất nhiều lần ngẩng đầu nhìn cô như có điều muốn nói lại thôi, tiếp tục cắm cúi ăn cơm.
Ăn xong bữa cơm sinh nhật, bánh kem được mang lên, bà nội đội nón sinh nhật thổi tắt nến, kiên quyết muốn tự mình cắt bánh kem cho mọi người.
Khoáng Nguyệt Hảo nhận bánh từ tay bà vui vẻ cười.
Bà nội đang định cắt bánh cho Chiêu Đệ thì Vân Tranh lên tiếng, "Bà ơi, Chiêu Đệ bị dị ứng với xoài."
Mọi người nghe thấy ngạc nhiên, bà nội gật đầu, "Bà biết rồi, Chiêu Đệ con ăn phần bánh bên kia nha."
Phần bánh này Chiêu Đệ ăn cũng không dễ dàng, ánh mắt của mọi người trong nhà đăm chiêu nhìn cô.
Cô đến vội vàng không có mang theo quà bèn hỏi bà nội cô có thể hát một khúc cho bà nghe được không.
Hai mắt bà nội sáng lên, hào sảng nói một tiếng được.
Chiêu Đệ hỏi bà muốn nghe bài nào?
Bà nội suy nghĩ, "Bài Hồng trần cuồn cuộn được không? Cả ông và bà đều thích bài này." Lại quay sang nói với những người khác, "Chiêu Đệ hát rất hay đó."
Chiêu Đệ gật đầu bắt đầu đứng lên hát, dáng người cô rất đẹp thu hút mọi ánh nhìn.
Cô lấy tâm trạng bắt đầu hát.
Tam Mao viết Hồng trần cuồn cuộn kể về một câu chuyện xưa đầy phong hoa tuyết nguyệt, theo câu hát từng khung cảnh hiện lên, bà nội kinh ngạc nắm tay ông rất chặt dường như nhớ lại chuyện gì đó.
Chiêu Đệ nghẹn ngào một hơi hát hết bài, lúc hát xong mọi người vỗ tay.
Thần sắc của Khoáng Nguyệt Hảo nhìn rất uể oải, như ngộ ra được trước đây mình là ếch ngồi đáy giếng.
Chiêu Đệ hát xong tìm cớ đi vệ sinh.
Cái tật xấu mỗi lần khẩn trương đều đi vệ sinh này của cô nhiều năm rồi vẫn không sửa được..
Bình luận truyện