Ái Thê – Kinh Chập

Chương 42: Ái Thê 1



Đào chi yêu yêu,

chước chước kì hoa.

Người ấy vu quy,

nghi thất nghi gia.

Hôm nay là một ngày khó quên đối với Vân Tranh, anh đã chuẩn bị cho hôn lễ này suốt một tháng trời.

Khắp nhà cũ giăng đèn kết hoa, đều lấy màu đỏ làm chủ đạo, ly uống rượu xây thành tòa tháp, bà nội và chủ tịch Tống ăn mặc vô cùng trịnh trọng đang nói cười cùng quan khách, bà con thân thích vừa nói vừa cười.

Chiêu Đệ muốn một hôn lễ theo kiểu Trung Quốc, anh chuẩn bị mọi thứ đều theo kiểu Trung Quốc cho cô.

Anh mặc một bộ tây trang màu đen, tóc vuốt ngược, khí khái bất phàm, anh tuấn tiêu sái.

Tiết Quân Di dẫn đầu đoàn phù rể, mỗi người đều là ngọc thụ lâm phong, lái đoàn xe thật dài đi đón dâu.

Chiêu Đệ ở chung cư của hai người đợi chú rể đến đón.

Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, phấn trang ngọc trác, dung nhan như họa, lông mày thanh tú, một đôi khuyên tai bằng ngọc phỉ thúy càng tôn lên nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn.

Vài cô phù dâu hôm nay đều mặc sườn xám màu hồng nhạt, tất cả là bạn học đại học của Chiêu Đệ.

Năm đó mọi người rất thân với nhau, nghe nói cô bạn Chiêu Đệ nhỏ tuổi nhất nhóm kết hôn, người đã có gia đình hay chưa đều đến đông đủ.

Những thân thích trong nhà đều đến nhà cũ bên kia trước, chỉ có ông bà nội và anh chị ở lại đây với cô.

Bà nội giúp cô chỉnh lại tóc, "Chiêu Chiêu của bà chớp mắt đã đi lấy chồng rồi." Bà nói xong còn hôn mặt cô vài cái.

Hôm nay bà mặc một bộ trường bào màu tím đen, thêu hoa trang nhã, mái tóc bạc được búi lên, vừa đoan trang vừa nhã nhặn.

Chiêu Đệ xoay qua ôm bà, cô áp mặt xuống đùi bà.

Ông nội mặc áo theo kiểu Tôn Trung Sơn, tinh thần phấn chấn, thần sắc rạng rỡ, "Con gái lớn rồi phải lấy chồng mà còn khóc nhè."

Chiêu Đệ nén lại nước mắt chực trào ra, Tân Lan ngồi kế bên đè vai cô lại, "Đừng khóc, khóc một hồi phải trang điểm lại đó."

Tân Lan vừa ra cữ thì nhận được tin kết hôn của Chiêu Đệ, đêm qua cô mới bay từ Đa Thành qua đây.

Chiêu Đệ cũng ôm cô, mấy bạn đại học khác vây quanh hai người họ, ôm thành một nhóm.

Chú rể tới, nhóm chị em ngăn cửa lại không cho vào, đặt ra đủ loại thử thách từ kiểm tra thể lực tới trí tuệ, Vân Tranh rải rất nhiều bao lì xì cho họ nhưng không có tác dụng.

Đoàn rước dâu đụng phải những câu hỏi lắc léo của của con gái thì khó có thể trả lời.

Chiêu Đệ không cho các bạn của mình làm khó chú rể quá nên chỉ một lát sau Vân Tranh đã sấn cửa tiến vào.

Hôm nay anh đẹp trai vô cùng, một lần ẵm ngang Chiêu Đệ lên, "Bà xã, anh đến đón em."

Chiêu Đệ ôm chặt cổ anh, "Vậy giày của em đâu?"

Giày?

Vân Tranh nhìn qua nhìn lại tìm giày, có chút gấp gáp.

Đôi mắt Tiết Quân Di hình viên đạn vừa liếc qua chỗ Tân Lan đang ngồi, "Cô gái có thể đứng lên một chút không?"

Tân Lan ngồi trên sô pha, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu nhạt, nghe thấy yêu cầu của Tiết Quân Di thì hơi hơi mỉm cười, Chiêu Đệ gật đầu với cô, Tân Lan đứng dậy, quả nhiên giày được giấu dưới chân váy của cô ấy.

Tiết Quân Di cầm giày đưa cho Vân Tranh, "Chú mày chậm tiêu quá, nguyên cái phòng có mình cô ấy và chị dâu là ngồi."

Vân Tranh nhận giày, "Cảm ơn nhé." Anh nói xong thì mang giày cho Chiêu Đệ, cô bị anh ôm thẳng xuống lầu, đoàn xe rước dâu rất dài, đậu kín khuôn viên trước chung cư.

"Phô trương thanh thế dữ vậy?"

"Là Tiết Quân Di sắp xếp đó." Vân Tranh đem cái nồi này úp lên đầu bạn mình.

Đoàn xe chạy một vòng quanh An Thành, Vân Tranh vẫn nhìn cô chằm chằm, Chiêu Đệ bật cười, "Anh ngắm chưa đủ?"

Vân Tranh cúi đầu hôn cô, "Không đủ, anh muốn ngắm em cả đời."

Hôm nay cô rất đẹp, sườn xám của cô là đích thân anh đi chọn, vải lụa màu đỏ, trên mặt thêu phượng hoàng cao quý, góp phần tôn lên khí chất của cô.

Bụng cô hơi nhô lên, bé con đã 4 tháng rồi.

Anh thật sự đã cưới được cô, có khi nào ngày mai anh tỉnh lại mọi thứ đều biến mất?

Chiêu Đệ nghịch ngón tay của anh, xe chạy đến nhà cũ thì có một đám người trong nhà ra nghênh đón hai người.

Chiêu Đệ được Vân Tranh ẵm trên tay.

Khách khứa đều ăn mặc rất khéo, già trẻ lớn bé gì đều mỉm cười với hai người.

Chiêu Đệ hỏi anh, "Có cô bạn gái cũ nào của anh ở đây không?"

Vân Tranh hôn cô, "Không có."

Sở Mặc không đến, anh đã gửi trước cho Chiêu Đệ một bao lì xì to, hôm qua anh còn đăng trên vòng bạn bè một tấm ảnh chụp cực quang ở Na Uy, xem ra anh đã ra ngoài giải sầu, cả hai người cũng không hỏi đối phương dạo này ra sao rồi.

Xem ra im lặng là câu trả lời tốt nhất cho cả hai.

Cô dâu mới phải bước qua chậu than, bởi vì Chiêu Đệ mang thai, Vân Tranh không dám để cô xảy ra chuyện gì nên lửa than chỉ liu riu, Chiêu Đệ có thể dễ dàng bước qua đi vào đại sảnh.

Các bậc trưởng bối đã ngồi sẵn đợi họ, anh trai và chị dâu nhìn hai người mỉm cười, bà nội dựa vào lòng ông nội lau nước mắt.

Chiêu Đệ vô cùng xúc động, phù dâu bưng nước trà cho cô, Vân Tranh ôm cô quỳ xuống.

Ly đầu tiên cô kính cho ông nội, ông vui vẻ uống cạn chén còn cho cô một bao đỏ thật dày, bà nội gấp không chờ được ly trà của cháu gái, hôm nay bà mặc một bộ đường trang màu đỏ, đồng bộ với ông nội, cực kỳ vui vẻ.

Kính trà hết một vòng từ trên xuống dưới, Vân Tranh đỡ cô đứng lên, người cẩn thận có thể nhìn ra là Chiêu Đệ đang mang thai.

Chuyện này người thân thích trong nhà đều biết, cô gái này là phần tử tri thức, ông bà nội trong nhà đều là giảng viên đại học, mà bản thân cô là người có học thức giáo dưỡng rất xứng đôi với Vân Tranh.

Hai người đứng cạnh nhau như trời sinh một đôi, chủ tịch Tống nhịn không được cảm xúc trào dâng trong lòng, bà níu tay áo chồng mình đứng kế bên.

Thân thích bên nhà Chiêu Đệ không nhiều lắm, người nhà họ Hứa làm học thuật rất nhiều, có giảng viên đại học, có nghiên cứu kỹ thuật quốc gia, chú dì trong nhà đều nhìn cô lớn lên, những người có thể đến được đều có mặt đông đủ.

Còn trong nhà Vân Tranh mở trung tâm giáo dục quy mô lớn, chủ tịch Tống lại là bà chủ của công ty đá quý, của cải không hết.

Hôn lễ này tuy không làm long trọng nhưng mỗi món đồ cưới đều thể hiện giá trị của nó.

Mọi người cử hành xong nghi thức ở nhà thì kéo nhau đến khách sạn lớn nhất An Thành đãi tiệc.

Chiêu Đệ vì mang thai nên không đi giày cao gót, đứng bên cạnh dáng người cao lớn của Vân Tranh càng trở nên nhỏ xinh.

Tiết Quân Di và vài anh em hăng hái lên sân khấu ca hát, có nhắc đến những chuyện xấu của Vân Tranh năm đó.

Đôi vợ chồng son còn lên sân khấu đọc bài phát biểu.

Trên màn hình lớn của sân khấu chiếu những bức ảnh cưới của Vân Tranh và Chiêu Đệ.

Hai người chụp ảnh đa số là phong cách cổ trang và dân quốc, phảng phất giống như là người của thời đó bước qua.

Vân Tranh dẫn theo cô đi kính rượu một vòng, Chiêu Đệ uống nước còn anh uống rượu.

Tay anh lúc nào cũng ôm eo Chiêu Đệ, sợ cô bị người khác đụng vào.

Bà nội ở một bên nhìn dáng vẻ Chiêu Đệ nói cười vui vẻ, bà nói với ông nội Hứa, "Lúc Chiêu Đệ mới đến nhà mình chỉ cao bằng từng này, đứa nhỏ này quá khổ cực rồi, lại còn yêu thích đọc sách như vậy, hiểu chuyện như vậy.

Chờ con bé lớn lên mỗi ngày tôi lại lo lắng không biết nó sẽ gặp người như thế nào.

Nhìn thấy Vân Tranh yêu thương con bé như vậy tôi cũng yên tâm rồi."

Ông nội Hứa cũng cảm khái, "Đều đã có gia đình hết rồi, chúng ta cũng đỡ lo."

Còn nhớ rõ năm đó hai vợ chồng ông vì muốn có con gái nhưng vì chính sách lúc đó không cho phép nên đành đi nhận nuôi một đứa.

Chiêu Đệ khi đó vóc người nhỏ bé, đứng giữa một đám trẻ con có vẻ im lặng hơn, một mình ngồi dưới tán cây đọc một quyển Hồng Lâu Mộng đã cũ nát, biểu cảm mê mẩn nhàn nhạt.

Lúc đó hai người vừa nhìn đã trúng ngay cô nhóc này.

Sau khi dẫn cô về nhà Hứa Hồng Lâm càng thêm ngạc nhiên là đứa nhỏ này lại vô cùng yêu thích đọc sách.

Trong quá trình trưởng thành của Chiêu Đệ hai người cũng đã bỏ ra không ít công sức bồi đắp, tính cách cô cũng từ từ trở nên cởi mở hơn, trưởng thành đến bây giờ đã là một cô gái có chủ kiến có lập trường riêng của mình.

Đứa nhỏ này vừa hiếu thuận cũng rất thiện lương.

"Chỉ là gả đi có hơi xa, đến lúc đó có chuyện gì thì muốn cũng không đến ngay được." Giọng bà rưng rưng.

Ông nội vỗ vỗ tay bà, "Chiêu Đệ đã lựa chọn thì chúng ta tôn trọng quyết định của con bé.

Dù sao Vân Tranh rất yêu thương nó mà nó là người tính cách độc lập, có chuyện gì còn có thể trở về mà." Từ khi Chiêu Đệ còn nhỏ hai người cho cô đủ không gian tự lập để quyết định chuyện của mình, cho nên bất luận cô có làm chuyện gì thì ông cũng không can thiệp quá nhiều.

Sau khi tan xong tiệc tối, Chiêu Đệ chưa bao giờ cảm thấy kết hôn lại mệt đến như vậy.

Bà nội đưa một phần quà cưới cho khách mời, đây là tập tục cũng là một điềm lành.

Đưa bao đỏ cho các chị em gái, Chiêu Đệ tạm biệt các bạn học của mình đồng thời nhắc họ sớm nghỉ ngơi.

Đám người Tiết Quân Di còn ở lại nhưng Vân Tranh không cho họ nháo động phòng, anh vốn dĩ không tính sẽ động phòng đêm nay.

Chiêu Đệ ngồi trong phòng chờ của khách sạn, Vân Tranh mát xa chân cho cô, "Bà xã, hôm nay em vất vả rồi."

"Anh cũng vậy mà." Cả ngày hôm nay anh luôn chú ý chăm sóc cô, đến nỗi không có thời gian ăn cái gì.

Vân Tranh ôm cô, "Rốt cuộc em gả cho anh rồi."

"Ừ, em gả cho kẻ xấu xa này."

"Em không được hối hận, sổ đỏ có tên anh rồi."

Hóa ra anh còn sợ cô sẽ hối hận.

"Em còn một câu nữa.

Chỉ cần anh không rời, em sẽ không bỏ."

"Cả đời này anh đều dính lấy em."

Chiêu Đệ vuốt tóc anh, hai người ngồi đối diện.

"Vân Tranh, sau này tái hợp lại, em chưa từng hoài nghi tình yêu của anh cho nên anh hãy thử tin tưởng ở em."

Anh hôn cô, "Bà xã của anh, vòng đi vòng lại chúng ta lại về bên nhau."

Chiêu Đệ cười, nhéo tay anh, "Ai ngờ được mối tình đầu của em lại là chồng của em."

"Anh cũng rất may mắn mới gặp được em.

Năm đó anh ra tay là quá sáng suốt."

"Em lại thấy năm đó là anh lừa em vào tròng." Chiêu Đệ trầm ngâm, cô bị anh động tay vài cái đã buông xuôi.

Anh lại hôn cô, "Em không được nghĩ nữa, càng nghĩ càng thấy ra điểm xấu của anh, không cho em nghĩ nữa.".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện