(AllMikey) Máu, Dị Năng Và Em

Chương 113: Izana + Takeomi (9)



Lưu ý: Takeomi ở đây chính là hàng nguyên bản ở thế giới tu tiên á.
~•~

Thí hội đã đến rồi, các môn phái nối đuôi nhau đến tựa như hình ảnh của những con rồng lớn nhỏ nhưng tất cả đều lột tả lên được sự mạnh mẽ và độc đáo của môn phái đó.

Vân Trung môn phái ngày thường ăn vận theo đặc trưng của trưởng lão nhưng mỗi lần đến thí hội đều chỉ mặc đúng duy nhất một màu là màu đen có thêu hoa văn hình mây trắng ở hai bên bả vai. Chưởng môn Akashi sau khi đưa các đệ tử đến chỗ tập trung thì cũng cùng các trưởng lão khác đi đến đài quan sát.

Mikey chính là một trong những thí sinh gây chú ý nhất thí hội năm nay, một thân hắc y đĩnh đạc cùng mái tóc màu vàng nắng bay phất lên khiến cho Izana ngây ra, y bỗng nhớ lại hình bóng của em ở Touman năm nào, thiếu niên ngông cuồng lại ngây thơ đã hoàn toàn làm y rơi vào si mê bất tận.

Mikey chỉnh lại cổ tay áo của mình rồi ngẩng đầu nhìn lên bảng phân chia cặp đấu. Ngày đầu tiên ở thí hội chính là thi đấu cá nhân, những người được lựa chọn thi đấu đầu tiên chính là đại diện cho bộ mặt của môn phái đó cho nên bất kỳ ai thi đấu đầu tiên cũng vô thức cảm thấy căng thẳng.

Em chính là người ra trận đầu tiên, các vị trưởng lão trên đài quan sát chăm chú nhìn thiếu niên kia đang bước lên sàn đấu. Em đứng ở trên sàn đấu, dưới những con mắt tò mò và suy đoán kia lại chẳng hề xê dịch hay sợ hãi gì cả tựa như đã quá mức quen thuộc với việc bị nhiều người nhìn vào rồi.

Mikey vô địch, sự tồn tại độc nhất ở trên đời hoàn toàn không phải là thứ có thể xem nhẹ ! Đối thủ của em cũng bước lên đài và nhìn em chằm chằm, hai người bình thản nhìn nhau sau đó đặt tay lên kiếm và cúi đầu chào hỏi. Trọng tài thấy hai người đã chào hỏi xong thì giơ tay lên ra hiệu cho trận đấu đầu tiên đã bắt đầu.

Đối phương nhìn em sau đó nheo mắt đầy khinh thường, môn phái của hắn chính là quán quân của thí hội năm trước cho nên theo lẽ thường hắn phải là người lên đấu đầu tiên, ai mà ngờ là hắn phải đấu với trẻ con chứ ?

Cho nên hắn ta lựa chọn đứng yên không thèm di chuyển, Mikey ngẩng đầu nhìn vào hắn ta sau đó nhoẻn miệng cười nhẹ. Ngươi dám xem thường ta ta sẽ cho ngươi biết thế nào là phép tắc.

Xích Sư tựa như cảm nhận được sự tức giận của em mà kêu lên đầy hào hứng, em đặt tay lên chuôi kiếm rồi rút kiếm ra, Xích Sư đỏ thẫm sáng rực dưới ánh mặt trời chói chang.

"Sư điệt xem ra là rất hợp cạ với Xích Sư."

Chưởng môn khen ngợi mà nói với Shinichirou đang ngồi bên cạnh mình, anh mỉm cười không đáp rồi nhấp nhẹ một miếng trà, đệ đệ của anh vẫn luôn là một đứa trẻ đặc biệt cho nên điều đến với đệ ấy sẽ luôn là điều đặc biệt nhất rồi.

Tiêu Dao trưởng lão lại chẳng hề thả lỏng tâm tình như cách trưởng lão khác được vì em chính là đệ tử nhỏ tuổi nhất của nàng, đứa trẻ này tính cách thất thường, dù tu vi có là hạng nhất đi chăng nữa thì cũng rất là xui rủi, nhỡ như nó bất chợt nghĩ ra thứ gì kỳ quái trong lúc thi đấu rồi lại làm bản thân mình bị thương nữa thì nàng sẽ tức chết mất thôi.

Mộc Cô phì cười rồi vỗ vỗ tay nàng an ủi, Sano sư điệt tuy nghịch ngợm thật nhưng nhất định sẽ không để bản thân mình bị thua trước đối thủ đâu.

Trên sàn đấu bây giờ đúng thật là điều mà mọi người không ngờ tới. Mikey lao đến chỗ của đối thủ, trước khi đối phương kịp hạ một đấm xuống thì em đã kéo lấy tay của hắn ta xuống rồi dùng kiếm đâm thẳng vào giữa trán của hắn ta ! Mọi người hô lên một tiếng kinh ngạc thậm chí là trọng tài cũng suýt nữa là phải nhảy ra ngăn cản thế nhưng cây kiếm kia chỉ dừng lại trước trán của hắn một chút mà thôi.

"Vị huynh đài này nếu còn giữ thái độ đó thì sẽ chết đấy."

Hóa ra là để dằn mặt đối thủ, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Mikey thấy mình đã dọa đối phương thành công thì buông tay hắn ra và đối với mọi người tạ lỗi, trọng tài bảo rằng lần sau không được như thế nữa rồi mới cho trận đấu tiếp diễn.

Đối thủ của Mikey lúc này mới thật sự nghiêm túc chiến đấu, hắn ta đưa hai ngón tay lên sau đó đột ngột biến mất khiến những người từng là đối thủ của hắn ở dưới đài phải siết tay mình lại, chiêu này của hắn ta thật sự rất là khó chịu và chẳng một ai có thể thành công bắt được hắn ta nữa.

Em vẫn cong môi mà đảo mắt nhìn khắp sàn đấu, lúc mà mọi người tưởng rằng em sắp xong rồi thì Mikey bỗng ngả người mà quét chân đá thẳng ra phía sau, chân em đá thẳng vào đỉnh đầu kẻ kia, lực đạo mạnh mẽ tựa như búa tạ khiến kẻ đó sụp người xuống sàn ! Sàn đất nát bấy hoàn toàn dưới tác động đó và người kia cũng liền ngất ngay tại chỗ.

Mikey đã biết rõ hắn ta sẽ xuất hiện ở đằng sau mình rồi nhưng em không nói cũng không hề thể hiện ra là mình đã biết, đơn giản là vì em muốn dứt khoát xử lý tên này trong vòng một đòn mà thôi.

Hừm, như thế mới đúng là phong thái của Mikey vô địch chứ, Izana nhếch môi nhìn thiếu niên đang lật đối thủ đã mất tỉnh táo của mình lại rồi đứng dậy và trở về chỗ đứng của mình. Trọng tài sau khi đã xác định đối phương chỉ bị ngất đi thì tuyên bố người chiến thắng chính là em, cả sân đấu cứ thế mà ồ lên trước sự dứt khoát và nhanh gọn của em.

Em mỉm cười với bọn họ rồi trở về sân nhà của mình, các sư huynh và sư tỷ thấy sư đệ nhà mình trở về bình an không xây xước gì thì hạnh phúc tâng em lên cao mấy lần.

"Nhìn đi, đây chính là sư đệ đáng yêu của chúng ta đó ! Đệ ấy còn là người nhỏ tuổi nhất nữa đó !"

Hành động đó của mấy đệ tử đó khiến cho mấy vị trưởng lão chỉ biết dở khóc dở cười thế nhưng tuổi trẻ phải vui vẻ như thế thì mới đúng cho nên họ cũng không ngăn lũ trẻ lại mà cho chúng thoải mái chơi đùa, dẫu sao chỉ cần không nổi điên rồi đi chơi với phe tà giáo thì lũ trẻ này lật chỗ này lên chơi cũng chả sao, chưởng môn híp mắt nghĩ rồi vuốt vuốt cái cằm trơn nhẵn của mình.

Tiếp đến là các trận giao đấu của những đệ tử đến từ các môn phái khác nhau. Mikey nhìn hết các trận đấu rồi sau đó hai mắt cứ liên tục sáng rực, đánh nhau có tổ chức như vầy vui ghê hơi đã thế miễn là không chết người thì vẫn được phép đánh nữa. Sau khi đã đánh xong vòng loại rồi thì chính là đến vòng tứ kết.

Đến vòng tứ kết rồi sẽ chọn ra bốn người mạnh nhất để đi đến vòng bán kết, đấu bốn lấy hai rồi sẽ quyết định xem môn phái nào sẽ dành được ưu tiên để xuất phát đầu tiên vào buổi thứ hai. Mikey vì còn rất nhỏ cho nên sẽ dành sức cho buổi ngày mai.

Izana thấy Mikey đã rời khỏi sân của mình rồi thì định bụng đứng dậy, Shinichirou hắng giọng ngăn lại rồi bảo rằng ở đây còn việc để cho y làm, y nói rằng ma tôn có khả năng là sẽ trà trộn vào đây để bắt em đi, Shinichirou nhíu mày rồi nói rằng anh đã lập rất nhiều vòng bảo vệ cho Mikey rồi cho nên điều anh cần bây giờ chính là Izana hãy ở yên đây để có gì còn giúp đỡ mọi người nữa.

Rồi giúp đỡ mọi người có làm Taiyaki cho Mikey được không ? Izana tuy bất mãn thế nhưng dưới đôi mắt chằm chằm của Shinichirou y chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống đây mà thôi.

Còn Mikey sau khi rời khỏi sân rồi thì lập tức liền chạy kết hợp với nhảy mà đi đến hội chợ để chơi. Dòng người đông đúc qua lại khiến cho hai mắt em sáng rực, cuối cùng em cũng đã có thể đi ăn chơi một mình mà không có ai đi cùng nữa rồi.

Thiếu niên tựa như dương quang hoàn toàn hóa thành một đứa trẻ, thứ gì mới lạ bên ngoài cũng đều khiến em tò mò. Lão bản làm kẹo mạch nha thấy em đáng yêu lại còn lễ phép cho nên mỉm cười cho em kẹo mà không cần trả tiền, Mikey thấy vậy thì lại ngoan ngoãn cảm ơn ông rồi mang theo kẹo đường mà đi đến gian hàng khác.

Takeomi nhìn thấy mái tóc vàng đẹp đẽ ấy lướt qua dưới mắt mình thì đặt chén rượu còn ấm xuống, thủ hạ chưa kịp báo cáo xong thì thấy tôn thượng nhà mình nhảy từ trên phòng ăn xuống đường cái rồi, gã ta lo lắng mà ló mặt ra khỏi cửa sổ, tôn thượng nhà gã lại nổi điên lên mà đi đâu mất rồi !

Takeomi sau khi đáp xuống đường cái thì đảo mắt tìm kiếm mái tóc màu vàng nắng nhẹ nhàng của em. Em đang nhìn người ta diễn tuồng ở cách đó không xa, người dưới đài chen chen chúc chúc khiến cho hắn rất khó khăn để kéo tay của em ra.

Mikey vì bị kéo tay bất chợt mà đánh rơi kẹo đường trong tay, em nhíu mày quay lại nhìn kẻ dám cả gan làm rơi kẹo của mình sau đó thì kinh ngạc.

"Chú ?"

Quả nhiên là bé con của hắn ! Takeomi mừng rỡ ôm siết lấy em rồi nặng nề bảo rằng bản thân rất nhớ em, thái độ cùng hành động kỳ lạ của Takeomi khiến cho em rất nghi hoặc, em đẩy hắn ra rồi chau mày hỏi hắn đã làm sao vậy.

"Ta có làm sao đâu chứ, em là đang giận ta vì đã quên tặng quà sinh thần của em sao ?"

Quà sinh thần nào ? Mikey nghiêng đầu nghĩ rồi sau đó lại trở nên căng thẳng khi nhận ra vấn đề của câu hỏi này. Đúng là nguyên chủ đã từng bị ma tôn tặng thiếu một món quà sinh thần thật nhưng vì đó là Takeomi của Phạm Thiên cho nên em mới hoàn toàn bỏ qua mọi việc còn người đàn ông đang đứng trước mắt em bây giờ lại chính là ma tôn hàng nguyên bản đó.

Em không tự nhiên mà giật tay của mình lại khiến nam nhân kia có chút hụt hẫng, hắn nắm lấy hai vai của em rồi thành khẩn nói lời xin lỗi vì đã quên tặng quà sinh thần cho em, em không tự nhiên mà đáp lại.

"Không sao đâu ạ, huynh trưởng cũng đã nói là chú rất bận rồi."

Nói đúng hơn vì để đệ đệ mình không bị ma tôn dụ dỗ thì Shinichirou đã nói với nguyên chủ rằng ma tôn vì đặc thù công việc cho nên sẽ không bao giờ tặng quà sinh thần cho nguyên chủ nữa, nguyên chủ trời sinh chưa bao giờ nghi ngờ lời của anh trai cả cho nên chỉ ngoan ngoãn gật đầu với anh mình mà bảo rằng mình đã biết.

Thế nhưng dù đã bị Shinichirou ngăn cấm thì ma tôn vẫn luôn đều đặn tặng quà cho em và trên món quà nào cũng đều có lời động viên cả cho nên mỗi năm khi đến sinh thần thì nguyên chủ lúc nào cũng mong chờ món quà của ma tôn cả.

Chỉ riêng năm trước là ma tôn không thể gửi tặng quà cho nguyên chủ mà thôi. Em chẹp lưỡi nghĩ, em vốn cứ nghĩ rằng việc ma tôn trả thù toàn bộ tu chân giới đều là vì mục đích của riêng mình thôi nhưng dè đâu em đã hiểu lầm rồi.

Ma tôn không chỉ trả thù cho bản thân mình mà còn là vì nguyên chủ nữa cơ cho nên quan hệ giữa hai người họ đương nhiên là quan hệ đạo lữ rồi !

Nhìn đôi mắt tràn đầy ôn nhu kia mà thái dương của em cũng nhẹ nhàng nhức lên.

"Chỉ là quà sinh thần thôi mà, huynh đâu cần phải tự mình đến đây đâu chứ."

Thôi thì đến đâu thì đến vậy.
~•~

Hôm nay Truki đi chơi cùng bạn nên là đang vui lắm luôn á :3



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện