(AllMikey) Máu, Dị Năng Và Em

Chương 122: Ivor



Tôi gặp em ấy vào một đêm oi bức, em ấy nhỏ bé và đẹp đẽ như một thiên thần do thần linh phái xuống vậy, nhưng thiên thần xinh đẹp ấy lại đang bị vây quanh bởi lũ cướp hôi hám và dơ bẩn, tôi rất tức giận cho nên đã giết hết toàn bộ và cẩn thận bế em về làng.

Tôi muốn tìm hiểu nhiều hơn về em ấy, muốn biết em ấy vui vì điều gì và buồn bã vì điều gì, tôi muốn làm bạn của em ấy và cùng em ấy sẻ chia mọi việc.

Suy nghĩ ấy đã vọt ra trong não của tôi khi tôi nhìn em ấy ngủ, tôi đã rất sốc và tự mắng bản thân mình quá nhiều chuyện, tôi hiểu rõ Mikey sinh ra không dành cho tôi mà thuộc về một người đàn ông khác.

Một người đàn ông thô bạo đã đặt lên cơ thể em rất nhiều dấu vết của sự khinh nhục và tình dục cưỡng bức, điều mà tôi biết được ngay sau vài tháng quen em.

Rồi sau đó em tỉnh lại và sợ hãi tôi, tôi nhìn em ôm chăn rồi rụt người về phía sau, mái tóc trắng bạch kim, dáng người nhỏ nhắn liên tục run lên khiến tôi nảy sinh ra một loại cảm giác rất khác lạ, tôi thử dùng ngôn ngữ của mình để nói chuyện với em, em lại càng thêm đề phòng và sợ hãi.

Tôi bối rối trước điều đó và sực nhớ lại thứ ngôn ngữ mà mẫu thân Lunar từng bắt tôi phải học, tôi sử dụng tiếng nói ấy của mình rồi nhìn em cuối cùng cũng đã thả lỏng tâm trạng, tôi tự giới thiệu bản thân mình rồi em cũng thế.

Em bảo mình tên là Sano Manjirou, tôi cảm thấy cái tên ấy rất khó đọc cho nên đã gọi em bằng biệt danh, 'Mikey' chính là biệt danh của em và tôi vô thức lặp đi lặp lại cái tên ấy hàng vạn lần trong đời.

Rồi tôi thấy em ngẩn người ra khi nhớ đến điều gì đấy mà đến tận giờ tôi cũng không hề biết. Tôi nhìn em rồi sau đó đưa ra lời mời với em, em đồng ý rồi sau đó tôi đưa đồ cho em, thú thật thì bộ đồ này chính là bộ đồ cũ nhất của tôi lúc còn bé ấy nhưng nó vẫn chẳng vừa với em.

Em trông thật nhỏ bé và đáng yêu trong những bộ đồ mà tôi mang tới khiến cho tôi rất muốn chọc ghẹo em, khuôn mặt của em ủ rũ rồi bất lực kéo kéo vạt áo dài rũ xuống đất lên và điều đó làm cho tim tôi đau nhói lên, tôi nói em đợi tôi một chút rồi đi đến nhà của một gia đình có con gái vừa lên 10 tuổi để hỏi mượn đồ mặc.

Dù sau đó họ đã dùng đôi mắt khinh bỉ nhìn tôi nhưng tôi vẫn rất bình tĩnh mà mang đồ về cho em, ban đầu nhìn em còn trông có vẻ rất giãy dụa nhưng sau đó em vẫn đi vào nhà tắm và thay đồ ra. Khoảnh khắc em bước ra tôi ngỡ như mình được gặp thiên thần, em thật nhỏ bé và thuần khiết làm sao, khung cảnh ấy thật sự đã trở thành một dấu ấn rất đặc biệt trong cuộc đời của tôi.

Có cảm giác như vậy với người mới gặp không bao lâu thật sự chẳng lịch sự chút nào, tôi nghĩ thế rồi cùng với em đi dạo khắp làng, tôi kể cho em rất nhiều chuyện rồi nghe em kể về việc bản thân từng đặt chân lên Thiên Đảo. Tôi rất bất ngờ mà nhìn em nhưng cảm xúc của em khi tôi nhắc đến Thiên Đảo lại trở nên tồi tệ đi.

Rồi em nói cho tôi nghe lý do vì sao thú tộc lại bị tuyệt diệt, em luôn lén lút nhìn thái độ của tôi, tôi biết rõ thế nhưng tôi không nói gì cả vì em nói đúng, tổ tiên của chúng tôi tuyệt diệt là vì lỗi của chúng tôi chứ không phải là do lỗi của các tộc nhân khác.

Và em tỏ ra rất ngạc nhiên với phản ứng của tôi, tôi lại cảm thấy em dễ thương quá biết làm sao bây giờ ? Hay là tôi cưa đổ em ấy rồi nẫng tay trên của gã đàn ông tệ bạc kia nhỉ ?

Một suy nghĩ táo bạo thật đấy, tôi nhếch môi cười rồi sau đó kéo tay mời em đi dự tiệc tối ở làng, em có vẻ rất kiêng kị và ghét bỏ tiệc tùng nhưng sau cùng em vẫn đồng ý, tôi rất vui cho nên đã lao vào rừng và săn cho em những con lợn rừng to lớn nhất.

Tôi hi vọng em ấy có thể mỉm cười nhiều hơn và thể hiện nhiều cảm xúc khác hơn khi ở ngôi làng này. Tôi vừa mổ lợn xong thì ngẩng đầu nhìn em đang ngồi một mình ở một góc cách đó không xa, tôi mỉm cười vẫy tay kêu em lại nhưng em lại xoay mặt đi khiến cho tôi có cảm giác rất hụt hẫng và buồn bực.

Rõ ràng là lúc đó tôi đã bắt đầu có tình cảm khác luồng với em rồi, tôi mời em khiêu vũ, nướng kẹo cho em ăn rồi sau đó để em ngủ cùng với lũ trẻ, tôi vừa uống rượu cùng mọi người mà vừa phân tích con người em.

Em nhỏ nhắn nhưng trái tim em lại kiên cường và to lớn hơn bất kỳ điều gì. Tôi nghĩ là tôi trước tiên hãy làm bạn rồi sau đó hãy suy nghĩ đến việc phát triển một mối quan hệ khác với em.

Rồi sau đó tôi chăm sóc và bầu bạn bên cạnh em suốt ba năm trời, em từ e ngại và xa cách ban đầu đã trở nên mở lòng và gần gũi hơn với tôi và mọi người trong làng, em sẽ cáu gắt mỗi khi bị tôi chọc, sẽ hiền lành khi bị lũ trẻ quấn quanh và sẽ khóc lên mỗi khi thấy lũ trẻ hoặc ai đó trong làng bị thương.

Suốt ba năm ấy tôi bắt gặp bạn bè trước đây của em và thú thật là tôi rất ghét bọn chúng, tại sao bọn chúng lại không thể nhận ra tình cảm ẩn giấu bên trong nụ cười và khuôn mặt của em vậy chứ ?

Ấy vậy mà Mikey vẫn luôn hết lòng giúp đỡ và tha thứ cho việc làm của bọn chúng, tôi không cam tâm và rồi đã rất ghen tị khi chúng nhìn em đầy tình cảm.

Đối với thú tộc nếu như bạn đời của người đó bị theo đuổi bởi nhiều người khác thì đó chính là niềm tự hào, tôi hiểu rõ điều đó nhưng lần đầu tiên trong đời tôi lại có cảm giác muốn che giấu em đi.

Em tốt bụng, em dễ mềm lòng, em lạnh lùng, em kiêu kỳ và em ôn nhu, tôi đã bị một em như vậy câu hồn đoạt phách đến mức không thể kiềm chế lại được và rồi khi tộc trưởng cho phép tôi đã tỏ tình với em và em đã bị dọa cho sợ hãi.

Em bỏ chạy về phòng khiến cho trái tim tôi tan nát, mọi người bảo rằng nếu như không thể đánh trực diện thì ta mồi chài từ từ, tôi nghiêng đầu rồi sau đó hóa về hình thái sư tử của mình, tôi không biết khổ nhục kế trong lời của mọi người nói là gì nhưng để lấy lòng và an ủi Mikey thì bộ dáng này là hiệu quả nhất.

Rồi tôi nghe em nói về việc bản thân em đã từng yêu và tỏ tình với một người lớn tuổi hơn, tên ngu ngốc đó vì xem em là thế thân lại còn là thầy của em cho nên đã từ chối em và khiến em bị ám ảnh.

Tôi kiên quyết không cho em nghĩ ngợi nữa rồi dùng đệm thịt của mình đè em nằm lên bụng của mình rồi bắt em phải đi ngủ, yêu đương có thể nói sau nhưng ngủ nghỉ và ăn uống thì phải đúng giờ !

Rồi tôi đã dành ra suốt hai năm để chăm sóc cũng như lấy lòng em, tôi tìm hiểu về cuộc sống của em, về món em thích, về món em ghét và cả những điều vụn vặt, to lớn khác.

Tôi nhận ra em bắt đầu mềm lòng với mình, chỉ cần tôi thúc đẩy một chút thôi thì em sẽ hoàn toàn trở thành người yêu của tôi, điều đó khiến tôi rất hạnh phúc và ngay lập tức bắt tay vào quá trình làm vòng tay cho em.

Nhưng ông trời không chiều lòng người, Phạm Thiên kéo đến làng và muốn dùng mọi người trong làng để uy hiếp em, tôi cùng em chạy trốn rồi sau đó tôi quyết định lao ra đó để đối đầu với Phạm Thiên.

Tôi bị đánh và rồi suýt nữa là bị giết chết nhưng em đã chạy đến và giải cứu cho chúng tôi, tôi muốn dùng đệm thịt của mình để đè bé con cứng đầu kia xuống bộ lông của mình thế nhưng bé con kia hoàn toàn không chịu nghe, em chạy lại chỗ tôi muốn trị thương cho tôi nhưng con hổ màu trắng kia không cho phép.

Tôi chắn cho em một đòn sét rồi sau đó trước mắt tối đi, tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng hét cũng như tiếng khóc nghẹn của em.

Rồi khi tỉnh lại tôi nghe tin em vì để cứu mọi người cho nên đã đi theo lũ người của Phạm thiên, tôi muốn mang em về làng, tôi muốn nghe em tỏ tình với tôi, tôi muốn đi nhưng Kokonoi ngăn tôi lại và yêu cầu tôi hợp tác để cứu em ra.

Trong lúc làm theo kế hoạch tôi bắt gặp thầy của em đồng thời cũng chính là người đàn ông đã từ chối em, tôi muốn đánh bại ông ta nhưng tôi biết bản thân mình không đủ mạnh. Huống chi tôi ở đây là muốn giải cứu em.

Tôi đã làm theo lời của Kokonoi và rồi giúp em rời khỏi sa mạc thành công.

Rồi sau đó, sau đó là....

/Manjirou, như vầy là có hơi quá mức rồi, Ivor chịu không nổi đâu./

Setto căng thẳng níu lấy bờ vai thon gầy của Lunar, Lunar nhíu mày gõ thành nhịp lên cánh tay của mình rồi buông tiếng thở dài.

/Ta cũng muốn chậm lại lắm nhưng mà tình huống của Mikey bây giờ không ổn chút nào cả./

/Đừng tự ép mình nữa, em cũng cần nghỉ ngơi mà./

Cô dịu dàng nói rồi ôm lấy Lunar, Lunar lắc đầu đẩy tay Setto ra rồi dứt khoát bảo rằng phải phục hồi trí nhớ lại cho Ivor. Càng phục hồi trí nhớ cho Ivor sớm thì tơ hồng của Ivor và Mikey sẽ lại càng thêm rắn chắc.

/Đây là đoạn tình cảm mà chúng ta không thể để lũ trẻ làm mất Mitsuya ạ./

Lunar gạt tay của Setto ra rồi tiếp tục dùng thần lực kích thích trí nhớ của Ivor khiến anh rên khẽ vì đau đớn.

/Cố gắng lên con trai của mẹ, mẹ biết con làm được mà./

Bọn họ tuyệt đối sẽ không để mục đích của Kaguya được đạt thành đâu. Ivor mở mắt nhìn Lunar đang cố gắng chữa trị cho ký ức của mình thì cũng siết chặt tay mình lại để nhớ lại mọi thứ.

Mikey, chờ anh đi đến bên cạnh em nhé.
~•~

!

Mikey bừng tỉnh lại rồi thở dốc, em cảm nhận được có ai đó đang gọi tên và đang nói gì đó với em nhưng em lại hoàn toàn không biết và cũng chẳng nghe được. Em xoa xoa đầu mình rồi nhìn chiếc vòng cẩm thạch đỏ trên tay, tay em bất giác chạm lên nó rồi môi khẽ cong lên.

"Hi vọng là người tặng cho mình cái vòng này sẽ là một người tốt."

~•~

Kết đã quyết định rồi cơ mà đường đi đến kết thì còn dài quá =~=||



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện