Ấm Áp Như Xưa

Chương 17: Mèo chuột



“Anh vẫn sợ mèo sao?” – “Sợ chứ, anh vẫn sợ lắm!”

***

Kính Thành và Hinh Dĩnh vẫn trầm mặc như cũ, mỗi người tự chìm đắm trong phần ký ức về tuyết trong hồi ức của mình.

Trước cửa hàng Tiffany trên đường số 57, Kính Thành bỗng dừng bước. Hinh Dĩnh cũng dừng lại theo.

Cửa hàng Tiffany ( Tiffany & Co ) cao cấp này có cánh cửa chính được trang hoàng vô cùng phi phàm. Bức tường bên ngoài được phủ lớp đá vôi cùng đá hoa cương và đá cẩm thạch tạo phong cách tao nhã khác biệt, đơn giản mà vẫn thanh thoát. Bên trên cánh cửa chính to lớn là bức tượng thần Atlas, vị thần trong thần thoại Hy Lạp này vươn đôi tay đang nâng đỡ một chiếc đồng hồ to lớn trên đỉnh đầu mình, nhìn xuống dòng người đi đi lại lại dưới chân. Theo truyền thuyết thần Atlas vốn là vị thần đại diện cho sự quyết tâm và nghị lực kiên cường. Vị trí của ông khi điêu khắc đã được Tiffany lấy tiêu chuẩn là 13 thước Anh (3.96m) so với mặt đất.

Kính Thành ngẩng đầu nhìn bức điêu khắc lớn bằng đồng, chiếc đồng hồ lớn bên trên cùng bảng tên cửa hàng được khắc từ đá, ngơ ngẩn mất một lúc lâu, sau đó mới thấp giọng tự nói với mình: “Hóa ra chẳng hề thay đổi chút nào.” Sau đó quay đầu lại hỏi Hinh Dĩnh: “Em có muốn vào xem không?”

Hinh Dĩnh gật đầu, theo anh đi vào bên trong.

Bước vào trong cửa hàng, trước mắt họ là một căn phòng vô cùng rộng rãi. Hóa ra, tiệm này sử dụng thiết kế vô lập trụ. Loại kết cấu này khiến không gian trong phòng không bị che khuất tầm nhìn, ánh mắt có thể nhìn khắp mọi phía, như vậy tất cả những đồ vật tinh xảo đẹp đẽ trong cửa hàng đều dễ dàng rơi vào ánh mắt người nhìn.

Bày gần cửa chính là tủ kính đựng đồ trang sức, bày bên trong đủ loại trang sức bằng bạc nguyên chất lấp lánh chói mắt.

Hinh Dĩnh dừng bước chân, thong thả đứng xem từng thứ đồ.

Kính Thành cúi thấp đầu, nói nhỏ bên tai cô: “Anh qua bên kia xem một chút.”

Giọng nói anh trầm dịu, hơi thở ấm nóng trong miệng thổi vào trên tai Hinh Dĩnh, khiến cô không nhịn được mà đỏ ửng cả gương mặt, đến trái tim cũng hơi loạn nhịp.

Hinh Dĩnh nhắm mắt lại, gật gật đầu. Cảm ơn trời đất, Kính Thành không nhờ cô giúp bạn gái anh chọn quà. Nếu thực như thế, cô thật không biết nên làm thế nào cho phải nữa.

Nhìn từng món đồ trang sức tinh xảo nhỏ xinh bày trong tủ kính, Hinh Dĩnh đột nhiên thấy trong lòng có chút chua xót.

Mười năm trước, sau khi xem bộ phim điện ảnh “Bữa sáng ở Tiffani”, cô vẫn luôn muốn có một món đồ trang sức của Tiffani. Đến hôm nay, lại một thứ cũng không có. Nhìn chiếc nhẫn đĩnh hôn đẹp mắt đeo trên ngón tay, lại cảm thấy mình suy nghĩ thế này đúng là quá đáng quá.

Giáng sinh năm ngoái, Thế Văn cầm chiếc nhẫn kim cương xa hoa của Cartier, quỳ xuống cầu hôn với cô. Cô đã chấp nhận. Sau này cô mới nói nhỏ với Thế Văn rằng: “Thực ra, mơ ước của em là Tiffani cơ.”

Nhớ lúc đó Thế Văn đã cười lớn, nói: “Tin anh, Cartier mới là tốt nhất.”

Hinh Dĩnh cũng biết, Cartier so với Tiffani thì nổi tiếng hơn nhiều, cũng đẹp đẽ xa hoa hơn. Cùng một kiểu nhẫn kim cương, nhưng Cartier bao giờ cũng đắt hơn của Tiffani.

Có điều, bản thân cô lại cảm thấy, Tiffani so ra thì lại trang nhã cao quý hơn, nên cô mới thích hơn nhiều. Cô cho rằng, thứ tốt nhất nhẽ ra phải là thứ cô thích nhất, chứ đâu phải thứ đắt nhất. Có đúng không nhỉ?

Nhưng cô không muốn tranh luận với Thế Văn về vấn đề này. Thế Văn rất yêu cô, cái gì cũng muốn lấy thứ tốt nhất cho cô. Đương nhiên, tốt nhất đó lại dựa theo quan điểm của anh, hoặc nói rằng theo quan điểm của số đông.

Qua mấy phút, Kính Thành quay lại, trong tay cầm một túi giấy nhỏ xinh đẹp.

“Nhanh thế sao?”

“Uhm.”

“Anh còn muốn xem thứ gì khác không?”

“Không cần nữa đâu.”

Hai cô phục vụ cùng đồng thanh nói “Cảm ơn, hoan nghênh lần sau quý khách lại đến” khi họ bước ra cửa.

Đi về phía trước thêm một chút, lại có một tiệm cà phê.

Hinh Dĩnh hỏi Kính Thành: “Chúng ta nghỉ thêm một chút nhé?”

Kính Thành gật gật đầu. Hai người bước vào tiệm cà phê.

“Anh muốn uống gì không?”

“Không cần đâu.”

Hinh Dĩnh bèn ngồi xuống cùng Kính Thành.

Vừa ngồi xuống, Kính Thành bèn đưa túi giấy trong tay cho Hinh Dĩnh: “Tặng em.”

“Gì cơ?” Hinh Dĩnh cứ ngỡ mình đã nghe nhầm. Đây không phải là để tặng bạn gái anh sao?

“Sắp đến sinh nhật của em rồi. Chúc em sinh nhật vui vẻ.”

Anh vẫn còn nhớ tới sinh nhật của cô. Hinh Dĩnh trong lòng vừa vui mừng, lại vừa chua xót. Cô cũng chưa từng quên sinh nhật anh.

“Em có thể mở ra bây giờ không?” Hinh Dĩnh hỏi. Cô đến nước Mỹ đã mấy năm, cũng sớm đã quen với phong tục nơi này. Ở đây khi nhận được quà, đa phần đều mở ra xem ngay lập tức.

Kính Thành gật gật đầu.

Dĩnh Tử mở túi giấy ra, lấy ra một chiếc hộp đựng trang sức nhỏ bên trong, nhẹ nhàng mở nó ra. Cô cứ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một thứ trang sức nhỏ bằng bạc nguyên chất, nào ngờ lại là một sợi dây chuyền vàng trắng với kim cương bên trên.

Sợi dây chuyền vàng trắng nhỏ mảnh dài dài, với những họa tiết làn sóng nước dập dờn, bên dưới đeo một con mèo đúc từ vàng trắng bên trên khảm đầy kim cương. Chỉ tính riêng hai con mắt nho nhỏ lấp lánh trên con mèo cũng không chỉ một gram được.

Hơi thở Dĩnh Tử như ngừng lại, không chỉ vì vẻ đẹp của sợi dây chuyền này, mà bởi vì Kính Thành vẫn còn nhớ, nhớ chuyện mèo và chuột. Đầu mũi cô có chút cay cay, trong đầu không khỏi nhớ lại chuyện lần đầu tiên hai người họ thảo luận về mèo và chuột.

_____

Ngày hôm đó vừa tan học, Dĩnh Tử lập tức đi thẳng đến nhà Thành Thành.

Thực ra, quyển sách mượn ngày hôm trước cô bé còn chưa đọc xong, ngày hôm đó vốn dĩ không định đi qua nhà anh làm gì. Chỉ có điều, vào tiết học ngữ văn buổi sáng, thầy giáo Lý có giảng về mười hai con giáp. Suốt cả ngày, Dĩnh Tử đều suy nghĩ mãi, không biết anh Thành Thành tuổi gì? Là con heo,con chuột, hay là con trâu?

Vì thế vừa gặp mặt, cô bé đã không đợi được hỏi luôn: “Anh Thành Thành, anh là con gì thế?”

Thành Thành hôm nay cứ ngỡ cô bé sẽ không tới, giờ đột nhiên gặp mặt, thực đúng là niềm vui ngoài mong đợi. Cậu bé sớm đã quen với những câu hỏi không đầu không đuôi của cô bé, bèn cười hỏi: “Cái gì là con gì cơ?”

“Mười hai con giáp ấy, anh là con gì?”

“Anh tuổi chuột.”

“Oh, vậy là anh hơn em ba tuổi.” Dĩnh Tử hoan hỉ tuyên bố.

“Thế em tuổi con gì?” Trước đây dù đã học qua, nhưng Thành Thành cũng không nhớ rõ lắm thứ tự sắp xếp của các con vật trong này.

Dĩnh Tử vốn tuổi thỏ ( là mèo ở bên mình đấy). Thế nhưng, hôm nay tâm tình cô bé cực kỳ vui vẻ. Đột nhiên nghĩ ra chuyện thầy giáo Lý kể vì sao mèo không được vào bảng mười hai con giáp, lại thêm chuyện Thành Thành tuổi chuột, nên cô bé bèn lớn giọng nói: “Em tuổi mèo, chuyên trị để bắt anh, ha ha …”

Thành Thành cười toét miệng, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Cậu rất thích chuyện này. Đúng vậy, thích vô cùng.

Nhìn thấy nụ cười vừa thoải mái vừa đẹp đẽ của Thành Thành, Dĩnh Tử trong lòng chợt có chút chấn động nho nhỏ. Mãi cho đến hôm nay, cô của tuổi trưởng thành vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác chấn động trong trái tim mình của năm đó. Bởi lúc đó, cô bé đã giật mình nhận ra: Hóa ra, trái tim thực sự có thể rung lên.

Từ đó về sau, bọn họ đã chơi không biết bao nhiêu trò chơi về mèo và chuột, còn đùa không biết bao nhiêu câu chuyện cười về mèo chuột nữa. Hinh Dĩnh cứ ngỡ Kính Thành sớm đã quên chuyện này, hóa ra anh vẫn nhớ như in.

Hinh Dĩnh hít một hơi thật sâu, chầm chậm dứt ánh mắt ra khỏi sợi dây chuyền để ngẩng lên, nhìn vào Kính Thành, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh. Có điều, em không thể nhận được.”

“Tại sao chứ?”

“Thứ này quá giá trị.”

“Hãy tin anh, anh mua được nó mà.”

Đúng, cô tin rằng anh mua được nó, thế nhưng, cô dựa vào gì để nhận lấy đây? “Em thực sự không thể nhận nó được.”

Kính Thành trong lòng vô cùng đau khổ, gương mặt vẫn cố mỉm cười, hỏi lại: “Em đã có quá nhiều đồ của Tiffani rồi chăng?”

Năm đó khi Dĩnh Tử nói đến, anh hoàn toàn không biết Tiffani là thứ gì. Thế nhưng, Dĩnh Tử nói cô bé muốn có, anh đương nhiên sẽ tặng cho cô. Lúc đó lại có chuyện đáng lo hơn, vì Dĩnh Tử của anh ai mà không thích cơ chứ? Tương lai nhất định sẽ có rất nhiều người mua đồ của Tiffani tặng cho cô, làm gì có cơ hội cho anh?

Quả nhiên.

Hinh Dĩnh hơi ngây người, hỏi: “Anh nói gì cơ?”

“Không có gì.” Kính Thành có chút hối hận. Đã nói sẽ không nhắc lại chuyện trước đây, sao anh lại quên rồi?

Hinh Dĩnh chợt nhớ ra, năm đó sau khi xem xong bộ phim “Bữa sáng ở Tiffani”, cô đã kể lại cho anh Thành Thành, bộ phim đó cực hay cực kỳ hay như thế nào, cô bé đã thích thú ra sao. Cô còn thề rằng, tương lai cô nhất định phải giống như nữ chủ nhân trong bộ phim đó có một món trang sức của Tiffani. Có điều, thứ năm đó cô nghĩ tới chỉ là món trang sức nhỏ, chứ không phải kim cương như thế này.

Thảm nào, khi đứng trước cửa của Tiffani đã nghe thấy anh nói “một chút cũng không thay đổi”, bởi bộ phim được làm năm 1961 đó, đã được quay tại chính cửa hàng Tiffani trên đại lộ số 5 của New York này, còn cửa tiệm này đã không hề thay đổi suốt từ năm 1940 trở lại đây. Anh nhất định sau khi nghe cô kể cũng đã tìm xem bộ phim đó… chầm chậm, nhẹ nhàng, nước mắt đã tràn vào hốc mắt của cô.

Thấy Hinh Dĩnh mãi không nói gì, Kính Thành lo lắng cô vẫn không chịu nhận.

“Em nhận đi.” Anh nhìn về nơi khác thỉnh cầu. “Anh vẫn luôn muốn tặng em một con mèo mà.”

Luôn mong muốn.

Anh nghĩ, giờ đây cô nhất định đã có được trang sức Tiffani, không, là thứ còn tốt hơn cả Tiffani, thế nhưng anh vẫn muốn đem sợi dây chuyền có mặt con mèo này của Tiffani tặng cho cô, đó là nguyện vọng bao năm qua của anh.

Hinh Dĩnh giờ nước mắt đã lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Vâng.” Đúng thế, cô sẽ nhận lấy con mèo này, bất luận nó có giá trị hay không, có nên nhận hay không.

“Con chuột đá đổi lấy con mèo kim cương.” Cô nén lệ mỉm cười. “Thực lãi quá.”

Kính Thành trong lòng chấn động: Hóa ra, cô ấy vẫn còn nhớ.

Hinh Dĩnh nhấc tay lên lau đi nước mắt, cầm sợi dây chuyền có mặt hình con mèo trong tay, đột nhiên cười hỏi: ;”Anh còn sợ mèo không?”

Kính Thành hơi ngây người, ngẩng đầu lên, nhìn vào khoảng không trước mắt, nhẹ đáp: “Sợ chứ, anh vẫn luôn sợ mà.”

Trái tim Hinh Dĩnh dường như bị người khác đâm cho một nhát, đau đớn khôn cùng.

_____

Mấy năm đầu họ quen biết, Dĩnh Tử vẫn có chút e sợ anh Thành Thành, dù gì, anh cũng hơn cô ba tuổi, anh lại cái gì cũng biết nữa.

Có điều, có lẽ do anh Thành Thành đối với cô bé quá tốt, thế cho nên càng lớn Dĩnh Tử càng không sợ anh.

Mấy năm giữa đó, thế lực hai người gần như ngang nhau.

Mấy năm cuối, tình hình lại hoàn toàn bị đảo ngược, Thành Thành bắt đầu sợ Dĩnh Tử.

Mấy năm đó, Dĩnh Tử có lúc muốn thế này thế kia, Thành Thành chỉ cần hơi có chút do dự, cô bé sẽ lập tức dùng câu “anh là chuột em là mèo” để uy hiếp, Thành Thành chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời.

Chỉ duy nhất một lần, chuột dám tạo phản, ngồi trên ghế, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn mèo, lạnh lùng mà thong dong nói: “Chỉ là một con mèo, có gì đáng sợ? Chuột đúng là sợ mèo, nhưng đó chỉ là tin vịt, phải xóa bỏ ngay!” Con chuột này đúng là ăn gan trời mà.

“Ha ha ha ha …” Mèo hí ha hí hửng, cười đến nỗi lăn qua lăn lại, đến nước mắt cũng chảy ra theo.

Chuột lại ngồi ngây ngốc hoàn toàn chìm đắm vào nụ cười của con mèo, chẳng còn biết sống chết thế nào nữa.

Mèo cười đã xong, lại khoác lên bộ dạng hung dữ dọa nạt, xòe ra hai cái móng vuốt đáng buồn cười, nhẹ nhàng di chuyển theo bộ dạng con mèo, từng bước từng bước bức đến gần con chuột: “Anh có sợ mèo không?”

Con chuột vẫn ưỡn ngực hiên ngang: “Không sợ.” Lại không biết mình đã cận kề với cái chết lắm rồi.

Mèo nhất thời ngây ra. Đây là lần đầu tiên chuột dám nói không sợ mèo. Nếu không trấn áp ngay, thì còn ra thể thống gì? Cô bé đem móng mèo lần xuống dưới nách của chuột, bắt đầu cù cù anh.

Đôi chân của chuột yếu ớt không có lực, song cánh tay lại vô cùng khỏe mạnh, hai bàn tay cũng rất mạnh mẽ. Có điều trước giờ anh vẫn luôn không nỡ đi tóm bàn tay con mèo kia. Anh chỉ cười ha ha hưởng ứng, vẫn ngồi im trên ghế, không ngừng né bên này tránh bên kia.

“Nói anh sợ mèo mau.” Con mèo nhỏ bức cung ép. Chuột sao có thể không sợ mèo. Chuột nhất định phải sợ mèo. Bởi vì … mèo cần điều đó.

“Không sợ.” Chuột vẫn cứng đầu không chịu khuất phục.

Mèo lại càng tấn công mãnh liệt hơn, cù trên cù dưới. Đột nhiên nhất thời đứng không vững, ngã nhào vào trong lòng chuột. Chuột bị mèo ngã vào đột ngột không phản ứng kịp cũng ngã sang một bên.

Mèo sợ tới mức nhanh như cắt ôm chặt lấy chuột, chuột lại cũng ôm chặt lấy mèo.

Thế giới đột nhiên im ắng hoàn toàn.

Trong lòng của chuột vô cùng ấm áp, vòng ôm của chuột cũng vô cùng có sức mạnh. Mèo hi vọng có thể mãi mãi nằm trong lòng chuột như thế này, mặc cho thời gian cứ thế trôi đi.

Thân thể mèo lại vô cùng mềm mại, mùi vị của mèo cũng thập phần dễ chịu. Chuột hi vọng có thể được ôm mèo như thế này mãi mãi, mãi mãi sáng cùng thiên địa.

Mèo và chuột không biết đã ôm nhau như thế bao lâu, có lẽ chỉ một giây, cũng có lẽ đã cả thế kỷ.

Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không cách nào hô hấp nổi.

Cuối cùng, mèo đỏ ửng gương mặt, chầm chậm nhấc người dậy. Chuột lại mím chặt đôi môi, không để trái tim mình nhảy ra khỏi lồng ngực nữa.

Mèo cúi thấp đầu đi thẳng ra phía ngoài cửa.

Chuột trầm lặng nhìn chăm chú theo bóng lưng của mèo.

Mèo bước tới sát cánh cửa, vẫn không cam lòng, còn quay lại hỏi: “Anh có sợ mèo không?”

Chuột nhìn chăm chú vào cô, thong dong đáp: “Sợ chứ, anh vẫn luôn sợ mà.”

_____

Hinh Dĩnh nhìn mặt dây chuyền hình con mèo trong tay mình, bên tai vẫn như vang vọng câu nói năm đó của anh Thành Thành “sợ chứ, anh vẫn luôn sợ mà”, nước mắt lại lần nữa trào lên.

Cô nhanh chóng chớp chớp mắt, không để nước mắt chảy ra. Qua khóe mắt nhìn thấy Kính Thành vẫn đang nhìn vào khoảng không trước mặt, trong lòng không nén được lại hơi hơi run rẩy.

Kính Thành cũng đã nước mắt dâng đầy bên trong, mới không dám quay lại nhìn cô. Anh thậm chí còn không dám cúi đầu xuống. Anh cũng đang nhớ lại ngày hôm đó, về lần duy nhất đó, chuột tự dưng lên cơn tạo phản, nói mình không sợ mèo, kết quả … chuột và mèo lại ôm nhau thân mật.

Kính Thành trong lòng than thở: Mèo phải biết chứ, chuột sao có thể không yêu … việc sợ mèo.

Mãi mãi luôn sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện