Ấm Áp Như Xưa

Chương 30: Bình phục



Mỗi ngày Dĩnh Tử đều tới, nói như cách của cô bé thì là: “Em sẽ đến kiểm tra theo giờ đấy nha.”

***

Chập tối, Vương Thu Vân tan ca về nhà, vừa vào cửa bà đã lập tức cảm nhận được sự biến hóa trong cảm xúc của Thành Thành. Bà nhanh chóng đoán ra được nguyên nhân, song lại cố nhịn để không hỏi: “Mẹ về rồi đây.”

“Dạ.”

“Làm lành rồi sao.”

“Dạ.”

Vương Thu Vân không nói gì thêm, chỉ có vẻ mặt ưu tư nhìn Thành Thành.

Trên gương mặt Thành Thành mang theo nụ cười. Dù nụ cười không lớn, nhưng Vương Thu Vân có thể nhận ra, cậu bé đang thật sự vui vẻ. Hơn nữa, cậu còn đã gội đầu, cạo râu sạch sẽ, tinh thần xem ra vô cùng sảng khoái.

Mà đâu chỉ có tinh thần thoải mái, cậu đã sống lại rồi.

Vương Thu Vân nhẽ ra nên cảm thấy vui vẻ, thế nhưng, bà không thể vui lên nổi, ngược lại trái tim bà lại trĩu nặng. Bà cứ nghĩ rằng Thành Thành đã nghĩ thông suốt, bà biết cậu đã thật sự nghĩ thông suốt mọi chuyện. Thế nhưng, Dĩnh Tử vừa trở lại, ánh mắt long lanh, bàn tay nhỏ bé khẽ nắm, đã khiến Thành Thành lại mất đi hồn phách hay sao?

Cứ thế này, liệu có được không?

Bà là mẹ của Thành Thành. Nỗi đau khổ và tuyệt vọng mà Thành Thành phải chịu đựng suốt hơn một tháng nay như một mũi dao nhọn, đâm vào trái tim bà. Bà chính là người mong cậu có thể nhanh chóng khỏe lại hơn bất kì ai trên thế giới này.

Thế nhưng, điều mà bà hi vọng, là thời gian sẽ giúp Thành Thành xoa dịu vết thương trên cơ thể và trong trái tim, chứ không phải là một chén mật ngọt do Dĩnh Tử đưa cho cậu, khiến cậu lại lần nữa lạc mất phương hướng.

Lí lẽ bể khổ vô biên, quay đầu là bến bờ, tại sao Thành Thành lại không hiểu ra? Bà không thể để cho cậu tự làm hại bản thân mình. Nhất định không thể được.

Giờ phải làm sao đây? Nói chuyện với Thành Thành sao? Nhưng, gương mặt Thành Thành chỉ vừa mới khôi phục lại khí sắc và nụ cười, Vương Thu Vân lại có chút không đành lòng.

Nói, hay là không nói đây? Buổi đêm trằn trọc trên giường mãi. Cuối cùng quyết định, chờ Thành Thành khỏe hơn chút nữa rồi hẵng nói vậy.

Sáng sớm hôm sau, Dĩnh Tử đã chạy đến nhà Thành Thành báo danh, còn mang theo một bát canh bí đao sườn heo to tướng, cười hi hi nói: “Cái này vốn là bữa trưa hôm nay của em. Anh uống đi.”

Ngày thứ ba, cũng thế, chỉ đổi từ canh bí đao sườn heo thành canh gà đen nấu nấm hương.

Thành Thành nói: “Nhà anh cũng có, em đừng mang sang nữa.”

Dĩnh Tử nói: “Anh uống nhiều một chút, có thế xương mới mau liền được.”

Thành Thành gật gật đầu.

Dĩnh Tử lại thêm một câu: “Còn nữa, bây giờ anh gầy quá, không đẹp chút nào. Phải mau mau béo lên đi.”

Thành Thành hơi nhíu mày. Từ nhỏ cậu đã quen nghe cô bé nói “Anh Thành Thành, anh thật đẹp trai”, giờ vừa nghe cô bé nói “không đẹp’ trong lòng thật sự chẳng thấy quen chút nào. Cũng có lẽ, có chút không vui vẻ chăng? Lúc này cậu mới ý thức được, tuy cậu cho rằng tướng mạo không hề quan trọng, nhưng cậu lại để ý đến cách nghĩ của Dĩnh Tử, cậu hi vọng cô bé thích.

Rất nhanh, Vương Thu Vân phát hiện ra, từ lúc Dĩnh Tử từ Hồng Kông trở về, tinh thần của Thành Thành không những tốt lên, mà khẩu vị cũng khá hơn hẳn, mỗi ngày chưa kể phần cơm cậu ăn nhiều hơn hẳn, mà còn vô cùng tự giác uống sữa bò, uống thêm canh nữa.

Dù sao cũng là tuổi trẻ, dinh dưỡng tăng mạnh, cộng thêm tinh thần vui vẻ, thân thể của Thành Thành rất nhanh đã khôi phục lại.

Mỗi ngày Dĩnh Tử đều tới, nói như cách của cô bé thì là: “Em sẽ đến kiểm tra theo giờ đấy nha.”

Thật ra là, đúng giờ này cũng có cắt xén nữa.

Nhìn Thành Thành càng ngày càng đầy đặn, khuôn mặt càng ngày càng anh tuấn, Dĩnh Tử rất muốn sờ một cái. Thế nhưng không tìm ra được lí do, chỉ có thể nắn nắn cánh tay trái của cậu mà thôi.

Mỗi ngày nắn một cái, lại nắn thêm cái nữa, nhiều lúc không nhịn được lại nắn thêm cái nữa, sau đó mặt mày rạng rỡ cười, gật đầu nói: “Ừm, rất tốt, có da có thịt rồi đấy.”

Bị cô nắn bóp lung tung như thế, Thành Thành không những không tức giận, mà còn cười ngây ngô như thằng ngốc: “Ha ha ha ha…”

Dĩnh Tử vẫn không ngừng mang thức ăn từ nhà đến cho cậu. Thành Thành một tay bị bó bột cử động không tiện, Dĩnh Tử liền xung phong đảm nhận giúp cậu làm —nào gọt táo, bóc vỏ quýt, đút bánh ngọt… Bận rộn nhưng lại rất vui vẻ. Không cho cô bé giúp cũng không được.

Đối với chuyện Dĩnh Tử thường xuyên mang thức ăn đến, có lúc Thành Thành thử từ chối. Dĩnh Tử sẽ nhanh miệng vừa nịnh vừa gạt, cổ vũ cùng uy hiếp, chứ nhất định phải làm cho cậu ăn hết.

Ngày hôm đó, Dĩnh Tử lại ôm một túi đồ ăn to đi vào.

Thành Thành nhịn không được nói: “Em đừng mang tới nữa. Còn ăn nữa, anh sẽ béo ra mất.”

Dĩnh Tử mở to hai mắt, nói: “Béo thì sao? Hơn nữa, anh có thể béo ở đâu chứ? Với lại, anh có béo thêm cũng vẫn rất đẹp trai.”

Dĩnh Tử nói một hơi, Thành Thành có chút sững sờ nhìn cô bé.

Dĩnh Tử lại nói tiếp: “Anh sợ béo không ai cần ư? Không ai cần thì em cần.”

Nói xong, đến cô bé còn ngây ra: Trời ạ, không cẩn thận một chút, suýt nữa là đem lời nói sâu tận đáy lòng nói ra sạch mất rồi. Cô bé vội vã che đậy, cười ha ha lên mấy tiếng.

Nghe những lời này của Dĩnh Tử, Thành Thành cũng ngẩn ngơ theo. Nhìn nụ cười hi hi ha ha của cô bé, lúc đó cậu mới hiểu được cô bé đang nói đùa.

Biết rõ chỉ là nói đùa, song trong lòng cậu lại nhịn không được một nỗi niềm rạo rực. Đồng thời, lại cảm thấy buồn bực, buồn bực vì Dĩnh Tử đùa kiểu này, khiến cho cậu mơ tưởng xa vời, để cho cậu hi vọng. Thành Thành hơi nhếch miệng,không nói gì cả.

Thấy Thành Thành đột nhiên rơi vào im lặng, Dĩnh Tử có chút ngượng ngùng, cười gượng hai tiếng, nói: “Ăn đi, ăn đi, em ăn cùng anh. Chúng ta cùng nhau béo lên nào. Cứ như thế thì chẳng có chuyện gì nữa đâu.”

Thành Thành rốt cuộc nhịn không được cũng mỉm cười.

Một tháng sau khi Dĩnh Tử quay về, Thành Thành đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói xương đang lành lại rất tốt, giúp cậu phá vỡ bó bột, sau đó dặn dò những việc cần chú ý lúc luyện tập sau khi hồi phục. Bởi Thành Thành vốn bị liệt, bác sĩ luôn miệng nhắc nhở cậu không nên nóng vội, khuyên cậu nên dùng nạng trợ giúp đi lại trước, từ từ rèn luyện sức lực cho đôi chân.

Thành Thành nghe xong, lông mày nhíu chặt, hỏi: “Nhất định phải dùng nạng sao ạ?”

Bác sĩ nói: “Đúng. Ít nhất là trong thời gian đầu nhất định phải dùng đến nó. Trừ khi, cháu sau này không muốn đi lại nữa.”

Thành Thành đương nhiên hiểu rõ lời nói của bác sĩ. Hơn hai tháng bị bó bột cố định, đùi phải của cậu rõ ràng bị teo đi. Chân trái cũng vì lâu không được hoạt động, cơ thịt cũng bị teo đi không ít. Hiện tại, hai chân của cậu càng gầy yếu hơn trước, không thể tự mình chống đỡ sức nặng thân thể, nên nhất định cần phải nhờ vào cây nạng.

Thế nhưng, Thành Thành ghét cây nạng. Từ nhỏ đã ghét.

Buổi chiều, khi Dĩnh Tử đến, thấy Thành Thành đang ngồi trên xe lăn, lập tức mừng rỡ kêu lên: “Aiya, anh đã tháo bột, tốt quá rồi.”

Thành Thành lại không nói gì.

Dĩnh Tử tiếp đó lại hỏi: “Lúc nào anh có thể tự đi lại được thế?”

Thành Thành tiếp tục im lặng, cảm thấy vô cùng chán nản.

Dĩnh Tử lúc này mới chú ý thấy, sắc mặt Thành Thành không được tốt. Đến gần bên cạnh cậu, một tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Thành Thành thở dài, giơ tay lên chỉ.

Dĩnh Tử nhìn theo phía ngón tay anh chỉ, thấy góc tường bên phải có một cặp nạng kim loại đang để đó.

“Anh cần phải chống nạng sao?”

Thành Thành gật đầu.

“Bao lâu ạ?”

Thành Thành lắc đầu.

“Bác sĩ nói thế nào ạ?”

“Bác sĩ nói, ít nhất thời gian đầu cần phải nhờ vào nạng, để giúp luyện tập sức mạnh của cơ chân, sau này phải chờ quan sát.”

Dĩnh Tử nhìn cặp đùi gầy yếu sau lớp ống quần đen của Thành Thành, thấy trong lòng đau nhói, cố giữ giọng nói bình tĩnh nói: “Cũng bình thường mà, sao thế ạ?”

Thành Thành nói: “Anh… anh không thích dùng nạng.”

Dĩnh Tử nhìn cậu hỏi: “Vì sao thế?”

Mãi sau, Thành Thành mới đáp: “Không thuận tiện. Cũng rất khó coi.”

Dĩnh Tử cảm thấy thật kinh ngạc.

Thật ra, cho dù người bình thường bị gãy xương, sau khi trải qua thời gian dài bó bột, cũng cần phải chống nạng một thời gian, từ từ rèn luyện và khôi phục sức lực ở đôi chân.

Thế nhưng, Thành Thành từ nhỏ đã thích tự lập, rất ghét chống nạng. Nhiều năm qua, để có thể tự mình bước đi, cậu đã phải chịu biết bao khổ sở. Đến giờ không thể không dùng đến nạng, trong lòng đương nhiên sẽ cảm thấy chống đối vô cùng, đồng thời còn có cảm giác chán nản nữa.

Dĩnh Tử nói: “Đúng là có chút bất tiện, nhưng chỉ tạm thời thôi mà, chúng ta cứ làm dần dần nhé.” Cô bé vừa nói, vừa dùng tay vuốt nhẹ trên vai Thành Thành.

Sự quan tâm và ấm áp truyền tới từ lòng bàn tay của cô bé. Hơn nữa, cô bé còn nói “chúng ta cứ làm dần dần nhé” của cô bé. Hai chữ “chúng ta” này, chưa bao giờ nghe êm tai đến vậy, trong lòng Thành Thành cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.

“Còn nữa, không hề khó coi, anh đừng nên nói như vậy nữa.” Dĩnh Tử trợn mắt chăm chú nhìn vào cậu.

Trong lòng Thành Thành đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động, đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Lúc này cậu mới ý thức được rằng, thực ra, sâu trong lòng cậu, cậu rất để ý đến suy nghĩ của Dĩnh Tử. Chỉ cần cô bé thấy không khó coi là được. Người khác nói gì, nghĩ gì, cậu chẳng quan tâm.

Dĩnh Tử hỏi: “Bác sĩ nói phải rèn luyện như thế nào ạ?”

“Ừm. Ông ấy nói, phương pháp rèn luyện tốt nhất là nên từ từ bước đi. Có điều, phải chú ý làm tuần tự. Lúc bắt đầu tập ít thôi, sau đó xem tình hình thế nào, dần dần sẽ có thể kéo dài thời gian ra.”

“Oh.” Dĩnh Tử gật gật đầu, nói: “Được rồi, mỗi buổi chiều em sẽ đến, chúng ta cùng nhau luyện tập nhé.”

Cô bé nói như chuyện đương nhiên, căn bản là đã tự ra quyết định, chỉ thông báo cho Thành Thành biết thôi.

Thành Thành hơi sửng sốt, cô bé mỗi ngày sẽ đến giúp cậu tập luyện? Cậu cầu còn không được. Nhưng cũng biết, nhẽ ra cậu nên nói: “Không cần đâu, cám ơn em.”

Thành Thành mím chặt môi, bởi trong lòng cậu thật sự không muốn nói như vậy, bởi vì cậu hi vọng ngày ngày đều được gặp cô bé.

Nhưng nghĩ theo cách khác, như vậy thật sự quá ích kỷ. Cậu xấu hổ, cắn răng nói: “Em bây giờ đã năm ba rồi, rất bận. Không cần mỗi ngày đều đến đây đâu.”

Dĩnh Tử trừng mắt với cậu một cái, lớn tiếng nói: “Không được, em sợ anh sẽ lười biếng mất, nhất định phải giám sát mới được.”

Thành Thành cười ha ha, trong lòng vô cùng vui vẻ: cậu đã làm chuyện cậu nên làm, bảo Dĩnh Tử không cần đến đây mỗi ngày, vậy mà cô bé đã từ chối cậu.

Dĩnh Tử hỏi: “Hôm nay là có thể bắt đầu được rồi đúng không?”

Thành Thành nhìn cô bé, do dự một lúc, rồi gật gật đầu.

“Anh có thể đứng lên được không?”

Do đã lâu không đứng lên, Thành Thành không có tự tin lắm. Mà quan trọng nhất là, cậu sợ biến thành trò cười trước mặt Dĩnh Tử.

“Chúng ta thử một chút, được không ạ?”

Thành Thành vẫn đang do dự.

“Em sẽ đỡ anh mà.” Dĩnh Tử mỉm cười cam đoan với cậu.

Thành Thành nhìn cô bé, trong đôi mắt đen láy đang sáng lấp lánh của cô bé giờ toàn bộ đều là sự cổ vũ dành cho cậu.

Được, Thành Thành gật gật đầu.

Nụ cười trên gương mặt Dĩnh Tử rạng rỡ, vươn một tay ra.

Một tay Thành Thành nắm lấy tay của Dĩnh Tử, một tay chống vào tay vịn của xe lăn, hai đứa trẻ cùng nhau cố sức, Thành Thành run lẩy bẩy đứng lên.

Đang ngồi lâu như vậy lại đột nhiên đứng lên, Thành Thành lập tức cảm thấy có chút hoa mày chóng mặt, dưới chân cũng cảm thấy đứng không vững, thân thể hơi chao đảo một chút.

Dĩnh Tử thì lại hít vào một hơi lạnh, bước lên phía trước nửa bước, đứng sát vào người Thành Thành, một tay vẫn nắm lấy tay cậu, tay còn lại rất tự nhiên vòng qua eo của cậu.

Hiện tại, dường như cả người cô bé đều nằm gọn trong lòng Thành Thành, mùi thơm trên mái tóc cô bé cứ thế xông thẳng vào trong mũi cậu.

Thành Thành không kìm được muốn vươn tay ra ôm cô bé, hoặc là vuốt lên mái tóc cô. Cậu đã mất rất nhiều sức lực mới có thể cố gắng kềm chế được bản thân mình.

“Anh còn thấy choáng váng không?” Dĩnh Tử hỏi.

“Có một chút.”

“Chúng ta nên đứng một lúc đã, để anh quen với độ cao này.”

“Ừm.”

“Nếu không chịu được, thì nói cho em biết.”

“Ừm.”

Hai đứa trẻ im lặng đứng đó, nắm chặt lấy tay nhau.

Trong lòng Thành Thành là một khoảng bình yên. Dĩnh Tử trong lòng lại thấy căng thẳng.

*** ***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện